Chap 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Never ignore a person who loves you, cares for you, and misses you,

because one day, you might wake up and realize,

you lost the moon while counting stars.

(Đừng bao giờ thờ ơ với một người yêu bạn, quan tâm bạn, và nhớ bạn,

vì đến một ngày, bạn sẽ tỉnh thức và nhận ra,

bạn đã đánh mất mặt trăng trong khi đếm sao)

-------------------------------------------------------------------------------------------------

 

Không tin vào mắt mình nữa, cô di tay chạm lên gương mặt thân thương đó tự hỏi đây phải chăng là giấc mơ. Vì người này cách đây mấy tiếng đã thẳng thừng nói lời chia tay. “Tae và em, mình chia tay đi”, câu nói của Taeyeon còn văng vẳng đây mà, thể nào mơ được. Fany khẽ chạm lên má rồi giữ ở đó, không biết nên làm gì tiếp theo, cô sợ phải nghe theo trái tim ngốc nghếch của mình mà âu yếm khuôn mặt này, vì có khi chỉ làm người này ngỡ ngàng tỉnh thức, sẽ lại là bẽ bàng đau thương cho mình. Nhưng Fany nào biết đôi mắt của cô đi ngược với toan tính của mình mất rồi, nó đắm chìm trên từng đường nét khuôn mặt Taeyeon, ánh mắt cô nhìn người này còn da diết lắm, yêu thương lắm, và thảng hoặc vẫn nhuốm màu bi ai. Bần thần cô tự hỏi “Người em yêu nhất trên đời....cũng là người hủy hoại trái tim em. Chúng ta sao thế này?”

Lý trí chưa kịp vẫy vùng răn đe thì Fany vô thức để cả thân người mình tựa vào Taeyeon, màu mắt cô giờ chẳng còn nữa nét tinh anh như ngày thường, chỉ thấy nó yếu đuối, cần được chở che vô cùng. Tay cô siết chặt eo Taeyeon, áp tai mình vào ngực cô ấy, Fany nghe nhịp tim đang đập đều đều, cô nhắm hờ mi nước mắt từ đâu khẽ khàng chảy xuống “Trái tim Tae không thuộc về em nữa phải không?” Tuyệt nhiên không để phát ra tiếng động nào, cô không muốn kinh động giấc ngủ của người này.

“Phải là em đánh Tae, đẩy Tae ra khỏi em sau tất cả những đau đớn xảy ra, chứ sao em lại để trái tim mình gần trái tim Tae thế này? Em yêu đến ngốc nghếch rồi. Một người như Tae sao lại có thể yêu một đứa con gái khờ khạo như em? – Fany cười buồn – Để em ôm Tae chút nữa thôi, em thề đó, rồi em sẽ lẳng lặng buông tay nới lỏng trái tim để Tae tự do, em rời xa Tae như Tae muốn, em sẽ ra khỏi xe, xem như chưa có chuyện gì trong này, chưa từng có cái ôm đơn phương nào, chưa từng có gì hết giữa hai đứa mình. Em sẽ bức tử những ám ảnh về Tae, dẫu em biết khó lắm.

Đúng như lời thề thốt trong tâm tưởng của mình, được một lúc Fany khẽ buông tay, bẽ gãy một vòng ôm, đến cả âm thanh đổ vỡ nức đôi cũng không lắng nghe được, nước mắt chảy ngược, thấm sâu, bị những khoảng trống lổ hỏng hút cạn nước, khô khốc. Đây được xem là chia tay không lời không? Ngắm nhìn Taeyeon lần cuối ở khoảng cách thân gần, rồi với tay Fany bật cửa thật nhẹ, cô bước ra khỏi đó không một tiếng động. Như thể một tòa lâu đài cát bị sóng đánh vào, nền cát phẳng lì như trên đó chưa từng có một tòa lâu đài nào được xây vậy. Đứng đó đúng một khắc rồi cô rời đi không bao giờ ngoảnh lại nữa.

Chân đang yên ả dời bước thì tay cô bị một lực nắm lại, bất ngờ và đủ mạnh khiến cô phải quay người. Tức thì tiếng nói người kia cất lên, tha thiết nhẹ tênh khiến trái tim cô bồi hồi quá đỗi:

-Em à, đừng đi......

Tiếng nói này cùng lúc gợi lên những ngày xưa thân thương và cũng nhắc nhớ những nhẫn tâm đành lòng người này đã nói dưới tầng hầm ban nãy:

-Kim Taeyeon. – Fany nói rồi giật tay mình lại.

-Tae xin lỗi, chuyện vừa nãy Tae xin lỗi. – Taeyeon nói nhanh cô sợ mình không giữ được chân cô gái này.

Fany lắc đầu:

-Em không trách Tae, em chẳng phải đã nói tất cả lỗi là do em sao? Là em tự ngã vào vòng tay của Tae, nào có bị cưỡng ép gì mà phải xin lỗi?

-Không. Em nghe Tae nói đi. Chuyện chia tay chỉ là.....

-Đừng nói nữa. Tổng Thống Kim, em không muốn nghe. – Fany hét lên rồi xoay lưng lại đối diện Taeyeon.

-Tất cả chỉ là hiểu lầm, Tae không muốn chia tay em, suốt đời này cũng không. – Taeyeon đi lại gần và nói.

-Chia tay rồi, em cũng đồng ý rồi, thì để em yên đi.

Tức mình Taeyeon nắm tay Fany xoay người cô ấy lại:

-Là do Sulli bệnh nên ép Tae phải chia tay cho bằng được em, không thì cô ấy không phẫu thuật. Tae là chồng của cô ấy, tuyệt đối không thể bất nhân vô nghĩa đứng nhìn cô ấy tự hủy bản thân mà nguyên cớ là do lầm lỗi của Tae. Nếu Tae vô tâm lạnh lùng trước sống chết của cô ấy, Tae sẽ ăn năn cả đời, dù có chết cũng không dám nhìn mặt vong linh cô ấy, và em, em sẽ nhìn Tae ra sao?

-Chuyện này can chi em? Chuyện vợ chồng hai người không liên quan em. Đừng đến nói lời dễ nghe, với em bây giờ đã chẳng thể tin nổi lời nào. – Fany uất ức nói, nước mắt lại lăn dài.

-Tae biết là nhất thời em không chấp nhận được, cũng không nghe lọt tai lời Tae nói. Nhưng....– Taeyeon dịu giọng – Em à, Fany à, ngần ấy thời gian em không hiểu người em yêu chút xíu nào sao?

Thoáng Fany bị câu nói này làm cho xiêu lòng, nhưng nhớ lại đau thương vừa nãy, cô không dám dễ dãi mà người này nói gì cũng tin:

-Em cũng tự hỏi mình câu này.....người em yêu nhất trên đời....em không hiểu chút nào hết..... – Cô nói nhỏ đến nổi Taeyeon gần như không nghe được.

Taeyeon thấy biểu hiện của Fany lúc này thì lòng dấy lên bất an thật sự “Tae không giữ nổi em nữa sao??”. Cô kéo Fany vào lòng mình, chân thành:

-Tae hiểu hết những đau đớn của em vừa nãy, em quên mình đã cắn tay Tae sao? Tae xin lỗi vì kéo em vào chuyện vợ chồng Tae. Nhưng lời chia tay đó, chỉ là vạn bất đắc dĩ, nếu Sulli không thấy Tae vạch rõ ranh giới với em, cô ấy thà chết không phẫu thuật. Tae đắn đo nhiều lắm, xét thấy không còn cách nào, đành cắn răng dùng hạ sách này. Em à....em không hiểu Tae chút nào sao?

Cái ôm vừa phải, hơi ấm ngày nhớ đêm mong quẩn quanh, lời nói nhẹ dịu, thanh âm ngọt hơn đường mật, cử chỉ yêu thương vuốt tóc, ngữ khí lại yêu chiều nâng niu dỗ dành, dao động, cô cảm thấy mình lung lay rồi. Taeyeon tách người ra, ôm khuôn mặt Fany trong tay, nhìn sâu vào mắt cô ấy, cô thì thào:

-Em yêu à, thật lòng em không hiểu người yêu em nhất trên đời này......chút nào sao?

Trời ơi, tâm can Fany đang gào thét, đến cả “chiêu thức” cuối cùng con người này cũng tung ra nốt, dùng ánh mắt da diết ôm chặt mắt cô, thì kiểu nào cô chạy trốn nổi nữa. Từng lời Taeyeon bật miệng, thật cô nghe thấy không giống bao biện, nhưng vẫn không cam tâm mà tin tưởng tức thì được. Người ta bị ma nhát một lần thì lần sau đã chẳng dại mà đến gần, chứ nói chi là “bị chia tay ruồng bỏ” tủi nhục phẫn uất. Fany nén thở, cô sợ chỉ mình sơ suất chút thôi, cô sẽ nói “Em hiểu.” Mà thế thì đúng là xuôi tay chịu trói rồi.

Rồi thình lình đầu óc cô chấn động, tim đập nhanh kinh khủng, trong cái không gian tĩnh mịch về đêm này, cô sợ đến người đối diện cũng nghe thấy trái tim cô đang hoảng loạn bát nháo. Nhịp đập tiếng thở kín kẽ của nó như thể toa xe điện chưa chạy đến gần để kịp nhìn qua xem hình hài nhỏ to đồ sộ nhường nào, mà đã vô tình nghe thấy âm thanh “xình xịch” vang tai từ xa xôi ngút ngàn đường rây báo về. Đã vậy thôi đâu, cô không thở được nữa rồi, tay chân như khúc cây trăm năm cứng đến không ai cưa đổ, khi mà môi mình Fany cảm thấy ướt át bởi dư vị táo ngọt bất ngờ xâm chiếm nơi đầu lưỡi. Taeyeon hôn cô tự bao giờ, cô ấy nhắm mắt nồng ấm hôn cô, vị ngọt phảng phất chất ngất như cơn say nắng đổ sập một cú vào ngực luân phiên khiến nhịp tim lên cao trào. Ôi trời, giờ mới vỡ lẽ “đôi môi thơm lừng vị táo kia mới là tuyệt đỉnh cao chiêu”. Điều duy nhất Fany có thể làm là nhắm mắt xuôi theo người kia, vì hơn ai hết, cô rõ biết lời Taeyeon nói đã dao động được mình ít nhiều, và quan trọng hơn tất cả, cô còn yêu cô ấy nhiều lắm.

Vị táo ngọt kia đúng ngất ngây khiến cô quên trời cao đất dày, khiến cô quên đi tất cả chuyện không vui xảy ra, khiến cô mất chủ động đến mức vòng tay ôm lấy cổ người kia mà kéo vào để nụ hôn thêm sâu. Trong lúc quấn lấy đôi môi vị dâu kia, Taeyeon đã khéo léo cười, viền môi dịch nhẹ sang bên, vì Fany không từ chối cô. Taeyeon hôn nhẹ, mải miết âu yếm bờ môi Fany, cô nhớ cô ấy kinh khủng khiếp. Mà e nụ hôn này là quyết định sai lầm là “tuổi-trẻ-bồng-bột”, vì nụ hôn bây giờ nó không chỉ thỏa mãn nỗi nhớ niềm thương mà còn gợi ra nhiều lắm những ham muốn về người kia mà trong khi hai người đang “giận”. Nên “chuyện kia” không thể nào rồi.

Được một lúc, Fany chủ động tách môi, và thình lình cho người kia một cái tát ngơ ngác ở má. Taeyeon lùi ra một bước ngỡ ngàng tột độ. Nước mắt Fany vô thức chảy dài, Taeyeon nhìn Fany như thế thì không biết có chuyện gì. Rồi chính thức là cô hoàn toàn mất phương hướng trong việc nắm bắt nội tâm cô gái kia, khi mà sau khi đánh cô, Fany lao lại ôm chầm lấy cô. Hai tay run rẫy cô khẽ vòng tay ôm cô ấy và tiếng cô ấy bật khóc vang cả góc đường, Taeyeon tha thiết xoa lưng và Fany rưng rưng như mưa ngâu. Cô chỉ nghe thi thoảng mấy câu Fany lầm bầm trong nước mắt “Kim Taeyeon chết tiệt....” “Em ghét Tae, ghét Tae” “Sao lại làm đau em?”..... “Tae xin lỗi”..... “Em ghét Tae, đến đây mà làm gì?”

“Đến vì sợ rằng mình không giữ được em.” Taeyeon thì thầm, lời nói theo gió lùa vào tim khiến Fany tự dưng xúc động. Không nói lời nào nữa, Fany quệt nước mắt rồi đẩy mạnh người kia ra, nhanh như cắt cô chạy thẳng một mạch vào nhà. Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, một người tâm tư rối loạn bên trong cánh cửa đứng thở hổn hển, người còn lại ngây ngốc mơ màng tròn mắt bên ngoài không kịp phản ứng.

Trời đêm Seoul mịch tối, có hai người yêu nhau đang giận nhau.

....................

 

“Với Yoong, em là gì?”

“Với Yoong, em là gì?”

Lời nói Seohyun vang lên không ngừng trong tâm trí của Yoona, thú thật có nằm mơ cô nào ngờ đến Seohyun sẽ nghe thấy câu chuyện của cô với Taeyeon. Nghĩ cũng lạ, cô vốn không sợ gì kia mà, nhưng khi bị Seohyun “bắt quả tang” cái sự việc đúng-đắng mình đã làm, cô lại thấy trong lòng rối lên, và không biết phải đối diện với cô ấy ra sao. Cô bị sao thế này? Chẳng lẽ Seohyun có thể làm cô chùn chân sao?

Trong ánh đèn neon mờ ảo, nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện của Yoona khiến khuôn mặt cô hiện rõ vài nét âu sầu chẳng thể giấu. Trước cô nghĩ nên kế hoạch này là muốn trả thù Taeyeon và Fany, cô muốn họ nếm trải nỗi đau, muốn phơi bày mọi việc, cô chẳng nghĩ gì nhiều chỉ biết kế hoạch này quá tuyệt vời, nhưng đánh đổi tất cả giờ cô có gì ngoài những thất vọng ê chề của Seohyun?

Yoona không hiểu nổi mình nữa rồi, lòng cô giờ trống rỗng. Tay cầm ly rượu, cô thấy bóng mình chới với nghiêng ngã, cô nghiêng đầu qua lắc đầu lại, nhưng không nhìn rõ mặt mình. Cô đã uống đến chai rượu thứ hai, nhưng không sao hiểu cảm giác bức rức không yên, nhức nhói ở tim là cái gì. “Là cái gì đây chứ? Tội lỗi, ăn năn, sợ hãi, rỗng hoác, cô đơn? – Cô cười lớn rồi im bặt uống hết ly rượu – Yoong làm đau em rồi phải không Hyunie? Em thất vọng lắm hả?”

Câu hỏi của Seohyun với cô, cô ấy là gì? Cô đã không mở miệng đáp. Thật chẳng ra làm sao, trước mặt Taeyeon cô không hề e ngại điều gì, đến cả vợ cô ấy, cô cũng nói năng lưu loát. Từ chết cô cũng cải thành sống được. Ấy vậy mà, với Seohyun cô lại ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Trí tuệ đâu cả rồi? Mưu mẹo đâu rồi? Cô tự nhân mình thông minh và ranh mãnh lắm mà. Cô ấy yêu cô thì có lời gì cô bịa ra mà cô ấy nghi ngờ, sao không nói đại cái gì cho yên thân qua chuyện?

Mỗi lần nhớ đến đôi mắt tuyệt vọng của cô ấy, cái tát bỏng rát in hằn vệt đỏ trên má mình, cô ấy cầm tấm hình trong tay chỉ chờ nghe cô trả lời cô ấy. Rồi khi cô chỉ đứng yên đó, mặc cho cô ấy chờ đợi mỏi mòn, lâu đến mức cô ấy chẳng giữ nổi tấm hình trong tay mà kiệt sức cạn lòng lặng lẽ phó mặc nó tiếp đất. Kể từ sau đêm đó, hai người không ai nói với nhau lời nào. Yoona cứ ra ra vào vào, còn Seohyun mặc nhiên không đối hoài quan tâm. Đó là kết quả cho đêm nay Yoona có mặt ở quán bar này. Ngồi ở phòng Vip một mình, uống mãi chẳng say, sầu càng thêm sầu, thấy buồn lòng và cô đơn vô cùng tận.

Tối nay cô đi một mình, không tùy tùng, không cận vệ, mình cô riêng cô. Cạn hết ly rượu cuối trong tay, cô say, say thật rồi. Yoona ngả lăn ra ghế rồi chật vật lôi điện thoại trong túi ra, ấn ấn rồi áp vào tai. Người đầu dây bắt máy, cô bắt đầu lầm bầm tự cười tự nói.

---Aaaaa em bắt máy rồi, bắt máy rồi. – Yoona lè nhè cười cười – Tại sao lại giận Yoong, không ngó ngàng Yoong nữa hả? Em nói Yoong ích kỉ hả? Yoong cũng không biết lúc đó sao mình lại hơn thua như vậy? – Cô ngừng lại nấc vài tiếng rồi nói tiếp – Thấy em khóc, em thất vọng, Yoong thấy tim mình đau lắm. Không hiểu sao nữa, nếu biết chuyện mình làm khiến em tổn thương thế này.....Yoong.....Yoong.....không làm đâu, không làm. Em tha thứ cho Yoong được không? – Lại nói tiếng cô ngày càng nhỏ dần, giọng thì thào – Yoong sai rồi, sai rồi. – Cô nhíu mày lăn tới lăn lui trên ghế rồi ngã nhào ra sàn – Yoong hối hận lắm..... – Điện thoại văng ra xa, Yoona rên rỉ không nghe rõ nói gì.

---Yoong à? Yoong? Có chuyện gì vậy? Alo? – Jessica lo lắng nhìn màn hình điện thoại (vẫn chưa tắt mà) rồi cô áp lại vào tai cố nói to hơn – Yoong à? Yoong bị sao vậy?

---Alo? – Giữa lúc Jessica tuyệt vọng thì bên đầu dây có tiếng nói vọng ra.

---Yoong em.... – Jessica nói nhanh.

---Xin lỗi cô. Người cô nói chuyện đã say bất tỉnh rồi. Cô có thể đến đón cô ấy được không?

---Xin lỗi anh. Cho giúp tôi địa chỉ. Cô ấy uống nhiều lắm à?

---Vâng, rất nhiều. Cô đến ngay nhé. Địa chỉ là.....

Jessica tắt máy sau khi đã ghi nhớ địa chỉ người kia nói, lập tức lái xe đến quán bar đó. Trên đường đi không biết bao nhiêu ý nghĩ xẹt qua đầu cô “Yoong sai cái gì kia chứ? Lại còn hối hận? Làm đau ai.....Seohyun sao?” Chẳng mấy chốc cô đã đến nơi, vào phòng Vip cô thấy Yoona nằm thẫn thờ trên ghế, miệng lẩm bẩm linh tinh gì đó không ngừng.

-Aaa may quá cô là người nghe điện? – Anh phục vụ nói khi thấy Jessica.

-Là tôi. Tiền rượu tôi sẽ thanh toán. Làm phiền anh rồi. – Jessica mỉm cười.

-Không không. Cô ấy đã thanh toán từ sớm rồi. Tôi sẽ giúp cô dìu cô ấy ra xe nhé.

-Cảm ơn anh. – Jessica thở dài nhìn Yoona lắc đầu.

Chật vật lắm thì cô cũng đưa được Yoona về đến nhà mình, cô để Yoona nằm ở sofa rồi chườm khăn cho cô ấy. Ngồi bên cô sực nhớ ra là nên báo cho Seohyun biết, nhỡ đâu cô ấy cũng đang tìm Yoona. Nghĩ là làm, cô lục túi Yoona lấy chiếc di động, còn chưa kịp tìm ra tên Seohyun thì Yoona nằm bên dụi dụi mắt rồi rên khẽ.

-Jessica....Là em hả?

-Sao? Nhận ra em hả người say rượu? – Jessica buông điện thoại nhìn Yoona.

Yoona lại cười cái điệu lè nhè chưa tỉnh rượu:

-Tóc vàng....chỉ có em là tóc vàng....tóc vàng là em....em là...Jess....Jessica.

Jessica thở dài ngao ngán:

-Có chuyện gì lại uống đến thế này? Gia đình sao?

Yoona hình như không nghe Jessica nói gì, lăn lăn rồi lại nói:

-Bao năm rồi mà tóc em vẫn màu vàng há? Hồi đi học tóc em cũng màu này nè. Mà sao em thích màu vàng vậy? Tóc em màu đen hay nâu bẩm sinh? – Cô nói tay chạm chạm nghịch mấy lọn tóc của Jessica – Màu gì màu gì chứ?

-Màu gì lại không hợp với em? – Jessica hừ nhẹ – Mà thôi nằm nghĩ đi, nói năng lung tung.

Jessica định lấy điện thoại tiếp tục công việc tìm kiếm thì Yoona nắm tay ngăn cô lại:

-Em làm cái gì vậy? Nói chuyện với Yoong nè, đến cả em cũng quay lưng với Yoong sao?

-Em đâu có. – Jessica nhíu mày, người say luôn khó chiều mà – Chứ có chuyện chi em nỏi có nói đâu.

-Chuyện gì? Chuyện gì mà khiến Jessica yêu dấu giận dỗi nhỉ?! – Yoona mắt nhắm mắt mở – Chuyện hồi xưa của hai đứa hả? – Nói rồi cô bật cười.

-Đó. Em bảo mà, lại nói linh tinh. Ngủ đi. – Jessica giật tay mình ra, đắp mền cho Yoona rồi đứng lên.

-Jessica à..... – Yoona kéo dài tên cô rồi nắm tay cô ngồi xuống – Em tuổi con ngựa hay sao mà thích đi thế? Nhớ hồi nào em cũng đi, cũng xa Yoong, giờ em cũng muốn đi?

-Lại sao nữa? Em nói thôi nha, không lằng nhằng nữa, em muốn đi tắm rồi ngủ. – Jessica gỡ tay mình khỏi tay Yoona – Lại lôi đến mười hai con giáp ra cơ đấy, thật là....

-Cái gì mười hai con, là con ngựa.....bên Trung Hoa người ta bảo vậy mà. – Yoona đưa ngón tay lên – Một...một con thôi. Nhưng tắm gì giờ này? – Nếu giờ Yoona không say còn tưởng cô giả điên đó chứ – Em hận Yoong lắm hả? Chuyện chia tay?

-Em không giận mà. – Jessica thở dài không biết làm sao thoát khỏi con người này – Cho em đi được chưa?

Thoáng mắt Yoona đượm buồn, cô buông tay Jessica ra rồi thì thầm như tự nói với chính mình:

-Em giận....em có giận.....Yoong đâu có muốn chia tay em.....

-Giờ nói chuyện này ý nghĩa gì nữa đâu..... – Jessica bất lực nhìn Yoona.

-Là do người ta ép Yoong..... – Yoona cụp mắt, nói nhỏ rí đến độ đêm yên tĩnh vẫn khó lòng nghe thấy.

-Sao? Em không hiểu? – Jessica nhíu mày nhìn người nửa tỉnh nửa say trước mặt mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro