Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ đầu chí cuối tất cả những gì hy sinh,

vẫn chẳng thể cảm hóa nổi trái tim kia.

Là do bản thân ngu ngốc hay trái tim người đó vốn bằng đá?

-------------------------------------------------------------------------------------

Bên tai nghe tên Seo Joo Hyun được thốt lên, Yoona nhăn mặt trong đáy mắt thoáng nét lao đao, nhưng có thế nào cũng không để người kia đắc ý, cô sẵng giọng:

-Seohyun thì can chi chuyện gia đình các người? Đừng lôi cô ấy vào cuộc, cô thật gian xảo.

Taeyeon cười khẩy, khóe miệng cong thành hình bán nguyệt, trong mắt cô giờ Yoona như một con cún mắc mưa đang cố chống lại cái lạnh buốt người, trong khi toàn thân sũng nước run lên từng cơn, đến cả bản thân vẫn chưa hay biết.

-Cô thôi cái trò ma quỷ của mình đi Yoona-ssi. Cô nghĩ kế hoạch của mình tuyệt vời không khuyết? Tôi là ai? Tôi là Tổng Tư Lệnh của nước Đại Hàn này, biết bao chiêu trò của cô chỉ là tôi thấy mà như không thấy, vì tôi nghĩ mình quá bận rộn để phải chú tâm theo sát cô thôi. Nay thì cô chạm đến giới hạn của tôi rồi, có muốn nhắm mắt cho qua....e không được.

Vẫn gương mặt điềm tĩnh, giọng Yoona trầm mặc:

-Cô lại lòng vòng như cô nhân tình của mình rồi. Cô muốn gì?

Taeyeon bật cười thành tiếng, rảo bước đi xung quanh Yoona, rồi đi đến bàn làm việc, cô cầm lên tấm hình chụp chung Yoona và Seohyun, miệng thoáng nở nụ cười xót xa:

-Yoona-ssi từng nói là mình yêu Seohyun nhiều bao nhiêu, muốn nắm tay cô ấy đến trọn đời như thế nào.....ấy vậy mà cô lại nỡ tâm dối lừa cô ấy.....

-Cô ăn nói gàn dở. – Yoona quay người lại nạt ngang.

-Thật à? – Taeyeon tay vẫn mân mê khung hình trong tay, mắt không nhìn người kia – Thế này nhé, cô đến tìm vợ tôi “giúp cô ấy rõ ràng chân tướng” khiến hai vợ chồng tôi phải hủy diệt nhau. Tôi tin cô còn tính toán đến được cô ấy sẽ ép tôi chia tay chị cô, mà điều làm cô hả hê nhất không gì ngoài thấy Fany đau khổ khi bị ruồng bỏ. Nếu tôi không đồng ý nghe theo Sulli, cô ấy sẽ khiến tôi thân bại danh liệt. – Lúc này Taeyeon giương mắt lên nhìn Yoona ghim giọng – Nhưng cô biết cái tội của mình là ở đâu không? Là bức ép Sulli bệnh thêm nặng. Cô lấy tư cách gì mà đến nói điều thị phi tổn thương Phu nhân Tổng Thống?

Taeyeon càng nói về sau giọng càng hàn lãnh, hàm ý răn đe thấy rõ. Yoona không phải ngu ngốc đến không hiểu ý người kia đến đây muốn gì, cười nhẹ cô đáp:

-Ra là cô đến đây để trúc giận sau khi bị vợ uy hiếp phải chia tay với cô nhân tình của mình. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện này liên can gì đến mình? Chưa hết, cô ấy là Phu nhân Tổng Thống thì cũng chỉ là “người đàn bà bị chồng mình phụ rẫy”. Còn chuyện chị ta có bị cô chà đạp, tổn thương nhiều ít thế nào, can chi Im Yoona? Đêm khuya đến đây chỉ vì chút bê bối tình cảm riêng tư mà phá giấc ngủ của tôi, cô thật không phải phép.

-Cô thật chẳng ra gì, nói chuyện như kẻ đứng bên lề mọi sự. – Taeyeon hừ nhẹ – Kẻ hứa hẹn là cô, cam đoan cũng là cô, nay cô thất tín lật lọng, ý đồ muốn chiếm đoạt quyền lực, phá gia đình người khác. Cô ngoài cái tư tâm của mình, thì chẳng biết suy nghĩ đến gì khác. Tổn thương cả chị mình, Fany yêu ai là quyền của cô ấy, can chi cô? Sulli bị chồng đối xử ra sao, can chi cô? Nếu uất ức không cam tâm vì thất bại, thì nên đứng lên đi ngay thẳng mà giành lại, đừng giở trò thọc gậy bánh xe.

Taeyeon nhắc đến thất bại lại khiến Yoona nổi giận, cô nhíu mày tiến lại gần người kia:

-Có thù không trả phi quân tử Taeyeon-ssi. Tư tâm sao? Tiffany ít nhiều nếu không vì tư tình với cô, thì sao lại bội phản quay lưng với tình thân? Cô muốn chấp nhất, tôi chấp cho cô xem. Trước nay chị em chúng tôi hòa thuận, tôi luôn nể trọng chị ta, Seohyun thương ai, tôi tự nhủ sẽ thương người đó. Tôi chưa từng một lần nghĩ sẽ làm gì chị ta, dù tôi có thể tàn nhẫn với tất cả. Nhưng rồi cái VCD đó, khiến tôi thấy mình hóa ngu ngốc. Mở miệng ra là nói mình thanh cao, trong khi đó lại lén lút ăn nằm với cô. Gian dối hết chổ nói.

-Một câu thôi. Cô nói mình yêu Seohyun, vậy sao lại không nghĩ đến cảm nhận của cô ấy mà làm đau Fany? Seohyun thương ai, cô thương người đó. Seohyun-ssi thương nhất ngoài cô thì chỉ có chị mình, cô nhìn xem mình đã làm gì? – Nói đoạn Taeyeon tay cầm khung hình ném về phía xa góc nhà, tiếng thủy tinh vỡ vang vọng trong đêm tĩnh mịch, khiến người đối diện giật mình bàng hoàng – Đây là tình yêu mà cô nói? – Taeyeon chỉ tay về phí tấm hình đã bung ra khỏi khung.

-KIM TAEYEON!!!! AI CHO PHÉP CÔ??? – Yoona cao giọng, đôi mắt đục ngầu chỉ máu hiện rõ, tay bấu chặt sợ rằng không kiềm được mà đánh người kia.

-CHUYỆN LỚN NHỎ CỨ NHẰM VÀO TÔI. ĐỪNG ĐỘNG ĐẾN HAI CÔ ẤY. – Tayeon đưa tay vào túi quần giọng ngang tàng – ĐÂY LÀ CẢNH BÁO CUỐI CÙNG. LÀ LỆNH. ĐÃ RÕ CHƯA?!!!

Yoona quay mặt không đáp, nghiếng răng cô đang cố khống chế cơn giận của mình, chỉ vì hai chữ “Tổng Thống” mà ngày giờ hôm nay, cô mới phải nhẫn nhịn người kia trong khi cô muốn đánh cô ấy tan nát, tơi bời vô cùng. Lúc lướt qua vai nhau, Taeyeon rỉ tai đủ Yoona nghe “Cô không yên phận....tôi e mình sẽ hủy hoại tương lai của Seohyun-ssi.....”

.

.

Yoona đứng đơ người sau khi Taeyeon đi “Đây là tình yêu mà cô nói?”, lời này không hiểu có ma lực gì mà làm tâm cô bị càn quấy, tim cô đứt gãy, thấy không yên trong lòng. Cô đứng đó như hồn lìa khỏi xác, chẳng hay biết bên kia góc phòng, có một người nước mắt nhỏ giọt, tay cầm lên tấm hình giữa đống thủy nát vụn, áp vào lòng.

Thoáng cô ấy nói, thanh âm rất nhẹ và nhỏ, đến nổi khiến người kia chẳng biết đến từ đâu:

-Đây là tình yêu mà Yoong nói?

Yoona tròn mắt như người tỉnh mộng, xoay người sang, cô bần thần mãi mới mở miệng nói lắp bắp vài chữ, giọng nói cũng vỡ vụn yếu ớt ít nhiều:

-Hyun....Hyunie....em ra đây từ bao giờ?

-Đủ để nghe cái kế hoạch ích kỉ của Yoong, đủ để hiểu ra tình yêu mà Yoong luôn miệng nói.

-Không phải đâu Hyunie à..... – Yoona toan dịch chân lại gần, nhưng chưa chi cô ấy đã đứng dậy khiến cô hẫng chân ngỡ ngàng.

Seohyun lắc đầu:

-Đừng. Đừng nói thêm một lời biện bạch nào nữa. Người chồng em nhất mực yêu thương, người em nguyện hi sinh tất cả đến cả mạng sống của mình, em chưa hề chùng chân e ngại. Vậy mà chồng em....lại đan tâm dày xéo trái tim em.

-Yoong.....Yoong....em đừng nghe Taeyeon nói. Mọi chuyện....

-Em không nghe, không tin gì nữa hết. – Seohyun nói nhẹ hẫng, nhưng nước mắt thì cứ rơi lả chả không kiểm soát – Quyền lực, danh vọng, hai thứ đó hơn em sao? Em ghen với Jessica đã đành, giờ đến hai thứ vô hình đó em cũng phải tranh giành thứ hạng cao thấp? Cả đời em phải dựa vào mục tiêu này mà sống? Yoong hơn cả ác.....Tàn nhẫn.

-Em nói lung tung gì vậy? – Yoona đi đến gần nhưng giữ ở khoảng cách nhất định, cô dịu giọng – Taeyeon chỉ cố tình đến nói năng xằng bậy, em đừng nghe cô ấy.

-Giờ chỉ có em và Yoong, sao phải che giấu nữa? – Seohyun bật cười – Taeyeon nói không sai, chị em yêu ai là quyền chị ấy, can chi Yoong? Chuyện vợ chồng người ta, can chi Yoong? Cái an toàn của em là do uy hiếp đánh đổi chuyện unnie mà có. Thì cũng đành đi, tại sao không yên phận, hà tất cứ vì tư tâm mà khiến chuyện liên can nhiều người, tổn thương mọi người Yoong hả lòng lắm sao?

-Yoong....chẳng qua là....chỉ muốn dạy chị ta một bài học thôi. Rõ ràng chị ta gian dối trước. Em còn lạ gì chuyện chính trị, nào có cái gì từ trên trời rơi xuống cho mình? Là phải giành giật, phải thủ đoạn, chính trường mạnh thắng yếu thua.

*CHÁT* Má Yoona bức bối nóng rẫy, đôi mắt thẫn thờ bối rối nhìn Seohyun, khóe môi khẽ run chao đảo, trong lòng nhức nhối ngỡ ngàng hệt là mơ, đôi bàn tay ngập ngừng muốn tìm tay níu tay mà chẳng dám. Đây là lần đầu Seohyun đánh cô, trước giờ cô ấy chưa làm gì quá phận, phải chăng cô ấy đã hết nhẫn nại bao dung cho những xấu xa của cô, đã cạn lòng với những xấu tính chấp mê bất ngộ của cô. Chưng hững để mặc bản thân đắm chìm với những sợ hãi trong lòng thì lời nói Seohyun đánh thức cô.

-Choáng váng không? Yoong đã giáng một cái tát nặng ngàn cân lên má em ngay khi buông những lời đối đáp với Taeyeon. Hóa ra là em ngu ngốc, bị Yoong lừa hết lần này đến lần khác. Nói yêu em lại đi tổn thương người em yêu quý. Em đứng bên trong nghe cả người như hóa đá, em chẳng biết nên tin vào cái gì nữa. Đến người thân gần nhất với em cũng nỡ làm đau em. Yoong biết mình là kì vọng lớn nhất của cuộc đời em, sao lại khiến em quá ê chề quá thất vọng?

-Yoong....không cố tình, không cố tình. – Yoona cụp mắt không dám nhìn vào đôi mắt ướt lệ kia nữa, cô hình như vừa nhận ra mình đã làm đứt gãy điều gì trong đôi mắt đó, đã làm Seohyun không còn tha thiết với cô nữa. Dường như...cô đã vụt mất điều gì quan trọng lắm.

 

Seohyun nâng khuôn mặt Yoona lên, cô hỏi:

-Với Yoong, em là gì?

.

.....................

-Cậu nói đi Sooyoung, cậu biết điều gì sao? – Fany lặp lại khi Sooyoung đứng mãi chẳng đáp.

-Mình không biết gì hết. Mà biết chuyện gì kia chứ? – Sooyoung gắng gượng.

“Có nên hỏi thẳng cậu ấy không? Không được, vẫn ít người biết sẽ hay hơn....”:

-Không, mình nghe cậu khuyên hay ho như vậy, nên có chút hoài nghi.

Sooyoung nén một tiếng thở dài:

-Mình chỉ khuyên vậy thôi. Nếu mà cậu yêu ai đó dài lâu, hẳn nên xem xét lại.

Fany im lặng không nói. Lời khuyên của Sooyoung khiến cô thêm rối, không lấy đâu hơi sức để đặt thêm niềm tin bừa bãi nào. Cô không muốn suy nghĩ thêm, vậy là cô bảo Sooyoung đưa mình về nhà. Đến nhà Fany, Sooyoung quay người ra sau toan kêu thì thấy cô nàng đã thiếp đi từ lúc nào rồi. “Chắc là khóc nhiều nên mở mắt không nổi chứ gì....còn đòi chết cơ đấy. Thật hết biết, thế mới nói yêu không khéo nghĩ quẩn như chơi. Thông minh mấy yêu rồi cũng như bao người bình thường. Fany, cậu thật khéo lựa người để yêu.....”. Thở dài cô bước ra ngoài xe hít tí gió trời cho khuây khỏa, cả tối chạy theo Fany, năn nỉ đủ điều, cô thấy lòng mình vô cớ nặng trĩu tâm sự của người ta.

“Để xem mình có bao nhiêu cuộc tình rồi nhỉ, chóng vánh có, chớp nhoáng có, mà dài lâu....như chưa có. – Cô nhoẻn miệng cười – Cũng còn trẻ trung gì nữa, như Fany có khi lại hay, dù là người thứ ba, cũng có người thương yêu dỗ dành, ai như mình, muốn kiếm người thương kiếm mòn con mắt chả thấy ma nào. Đúng ra Fany cũng là mẫu người lý tưởng để yêu đó chứ, xinh đẹp khỏi bàn, thông minh lém lỉnh, tài giỏi, mà quan trọng vẫn là rất xinh đẹp, đáng yêu...... – Cô buông tiếng thở dài kiểu như tiếc nuối nhiều lắm – Giá mà.....Fany không phải yêu Tổng Thống, biết đâu chừng mình cũng ngày ngày mua hoa đến gạ gẫm cô ấy cho bằng anh bằng chị.”

Nói đoạn cô xoay người nhìn vào xe, lòng lại dâng lên cảm xúc kì hoặc “Trễ một bước, cả đời lỗi hẹn....”Như chưa hả hê lắm, cô bật miệng tự than với cơn gió vừa thổi qua “Họ Choi ơi.....có khi mày ế thiệt rồi đấy....kiếm đâu ai ra như cô ấy...ế thật, ế thật...” Nói rồi lại bật cười như trẻ dại lắc lắc đầu. Kì thực trước giờ chưa khi nào Sooyoung nghĩ đến chuyện tình cảm của mình một cách nghiêm túc, từ những mối tình đã qua, cô cảm thấy không ai níu chân được mình. Cô cứ đến rồi đi, như cơn gió lúc này, cô đi khắp thế gian nhưng vẫn là một mình cô riêng lối. Người ngồi trong xe kia như thuyền đã rời bến chu du ngoài biển khơi, tia sáng chợt lóe lên rồi vụt tắt tối mịt mù. Tự hỏi đến bao giờ mới gặp được hồng nhan?

Một chiếc xe nào đó đang rọi đèn vào mặt Sooyoung, người trong xe bước ra khiến cô thôi đưa tay che mắt:

-Taeyeon???

Taeyeon thở dài thườn thượt:

-Có gì kinh ngạc? Fany đâu rồi?

-Đang nằm ngủ trong xe, có vẻ khóc nhiều quá nên.....

-Sao? – Ánh mắt Taeyeon dịu lại nhìn vào xe – Cô ấy thế nào?

-Còn thế nào được nữa? Lúc chạy ra khỏi tầng hầm thì như ma nhập, chạy mãi mình kêu khan cổ. Fany chạy đến quên cả nguy hiểm, băng ngay qua đường trong khi có xe lao đến.

Mặt Taeyeon xanh xao, nói nhanh:

-Cái gì? Cô ấy?

Sooyoung cản tay Taeyeon lại khi cô ấy định đi lại xe:

-Không sao. Mình đã chạy kịp theo mà kéo cô ấy vào lề, chút nữa thôi là cùng nhau nằm viện.

Taeyeon thở hắt, đúng là sợ phát khiếp khi nghe Sooyoung kể chuyện:

-Cậu làm mình.....Nhưng cô ấy có làm sao không?

-Sao là sao? Khóc lóc tơi bời, gào lên trong tuyệt vọng, biết không còn đòi mình đưa đi chết, muốn giết chết cậu trong tâm tưởng nữa đó. – Sooyoung hừ nhẹ.

Taeyeon đứng dựa lưng vào xe cùng Sooyoung:

-Cô ấy còn cắn vào tay mình nữa đây nè. Từ từ mình sẽ giải thích với Fany, dẫu sao cũng không thật, sẽ mặc cô ấy mắng giết, muốn sao cũng được.

-Mấy người này đúng là yêu quá rồi. – Sooyoung lắc đầu chán ngán tự hỏi tình yêu là gì.

-Mình vừa đi tìm Im Yoona. – Mặt Taeyeon nghiêm túc.

-Thế à? Nhưng có ích gì không? Đánh đấm gì cô ấy mọi sự cũng đã thành....

-Có chứ. Mình làm gì cũng phải có thu hoạch, ai lại bỏ công phí sức. – Sooyoung nhìn Taeyeon khó hiểu, Taeyeon bật cười – Cái cậu này.

-Cậu đã làm gì cô ấy? Yoona-ssi làm gì biết sợ ai? Tâm cao khí ngạo mà lại.

-Seo Joo Hyun? – Taeyeon lại cười – Cũng không phải ăn miếng trả miếng gì, chỉ là tính tình cao ngạo đó cần nên được cảm hóa, cần phải có nước sôi dội vào đá lạnh....

Sooyoung vẫn chưa hiểu lắm, nhưng cũng không tiện hỏi thêm:

-Chắc không? Biết đâu tà lại thắng chính?

-Cái cậu này. Lần này mình đã đích thân ra tay, cũng nên hy vọng đi. Hơn hết Seohyun-ssi nếu thật là tâm can của Yoona, ắt hẳn sẽ khiến con ngựa hoang trong Yoona phải hẫng chân.

Sooyoung gật gù tin chắc là Taeyeon đã ra cao chiêu gì đó, chứ không sao tự tin nhiều như vậy. Hồi lâu cô nói:

-Cậu đã đến thì mình giao Fany cho cậu vậy.

-Thông minh. Cậu về bằng xe mình trước, nhân tiện vào bệnh viện xem tình hình thế nào.

Mở cửa xe Taeyeon khẽ ngồi cạnh Fany, bao nhiêu yêu thương dịu dàng trong lòng ùa về. Nắm tay Fany cô nhẹ hôn lên đó rồi tự nói như thể muốn cô ấy trong mơ nghe thấy vậy “Xin lỗi Mi Young của Tae, Tae yêu em, yêu em lắm....” Xoa tay cô ấy, rồi ngẩng mặt nhìn giờ cô mới có thời gian chiêm ngưỡng cô ấy. “Tối nay em sửa soạn tỉ mỉ lắm. – Cô cười tươi – Trang sức nữa lấp lánh không kém – Cô di tay vuốt ve khuôn mặt Fany mỉm cười – Em thật xinh đẹp, rất quyến rũ....Tae rất ưng lòng, em đã vất vả rồi.”

Nhìn Fany xinh đẹp như này Taeyeon không kiềm được lòng mà rướn người khẽ hôn lên trán, rồi tham lam hôn má, chóp mũi rồi chạm nhẹ ở môi. Rời ra cô cười khúc khích y như chưa có chuyện “chia ly” nào ở đây. Rồi cô tự cho mình cái quyền được vỗ về giấc ngủ của người ta mà kéo Fany tựa vào ngực mình. Mùi nước hoa của Fany thoang thoảng nơi cánh mũi khiến cô thấy thân gần và dai dẳng gì đâu, cô muốn người sát người, tay đan chặt tay, nồng nàn da thịt, âu yếm sưởi ấm.

Hai người cứ thế ngồi trong xe được một lúc Taeyeon cũng ngủ thiếp đi. Ngay khi ấy, Fany lại cựa mình cô rúc sâu hơn vào người bên cạnh. Choàng tay ôm eo người đó, cô dụi mặt mình vào sâu hơn. Mà càng thế cô càng thấy lạ, hơi ấm này rất quen thuộc, cô ôm người này mà thấy vừa vặn gì đâu không biết. Ấm áp thế này cô toan chìm vào giấc ngủ luôn rồi ấy chứ, nhưng trong tiềm thức cô tiếng nói ngăn cản vang vọng “Hơi ấm này, cái ôm này sao quá đỗi thân quen....mình bảo Sooyoung đưa về nhà.....mình đang ngủ....thì....có thể ôm ai được chứ? Là ai? Không lẽ.....Không thể nào. Con người đó sao lại ở đây, giờ này? Vậy Sooyoung....cậu ấy nơi nào bỏ rơi mình cho người này? Mình....không thể tin được.”

Vậy là cô rục rịch mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô thấy là bộ áo vest rất quen thuộc, bàn tay đang choàng qua eo cô cũng quen thuộc nốt, mùi xạ hương bủa vây không lẫn vào đâu. Chuyện gì đây? Cô không dám nghĩ nữa, bối rối tay cô men theo mép áo vest, ngón tay run cô chạm hờ lên nơ áo rồi nín thở ngẩng mặt lên, trong thâm tâm chưa kịp xác định nên mừng vui hay hờn giận, thì ôi thôi gương mặt thanh tú – cái người vừa làm cô đau bán sống bán chết nghiễm nhiên hiện ra, an nhiên yên bình say giấc. Cô tròn mắt ngập ngừng thì thầm “Tae.....Kim Taeyeon!!! Mình....sao lại có thể ngon giấc trong vòng tay người này?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro