Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đường quen lối đi mà đích về thất lạc.

......................................................................

 

Bỏ mặc tất cả lại phía sau, bỏ mặc người mình yêu nhất trên đời, bỏ mặc luôn những lời cay nghiệt của cô gái kia. Fany cầm chiếc váy của mình lên chạy thật nhanh ra khỏi tầng hầm. Chẳng thể nào chịu đựng nổi cảnh vợ chồng người ta chung một chiến tuyến, không làm sao nhìn vào đôi mắt u buồn não nề kia nữa, lúc đưa tay người đó lên môi mình, thật lòng có một thoáng cô muốn hôn lên đó, để cảm nhận xem hơi ấm thân thương kia thật đã biến mất không dấu vết? Để rồi khi dùng răng cắn mạnh vào đó, cô biết người đó đau nhiều lắm. Trước giờ có khi nào cô nỡ làm người đó đau, từ cái lần cô chủ động chia tay, cái khi những giọt nước mắt ấm nóng của người đó chạm lên tay cô, cô biết lần đó Taeyeon của cô đang bỏng rát trái tim chứ chẳng đùa, vậy mà chưa một lần Taeyeon nặng lời với cô. Kể từ chuyện đó, cô đã dặn lòng mình dù trời có sập xuống cô cũng quyết không làm người ấy đau.

Thế nhưng tối nay, là chính tối nay, mọi lời hứa nát vụn, cô đã làm đau người cô yêu nhất. “Kim Taeyeon, Kim Taeyeon, tại sao không rụt tay lại, có thể thẳng tay đánh em và đẩy em ra kia mà.....Sao lại đứng trơ ra đó mà chịu đau? Trái tim em đã vỡ vụn thì em còn biết gì mà đau nữa? Giá mà lúc đấy ai đó đánh cho em tỉnh ra là mình đang nằm mơ, vậy mà dần dần rõ ràng em thấy mình đang cheo neo trên bờ vực thẳm sâu hun hút, nào phải mơ? Trời ơi....nói em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì lại nhẫn tâm xé nát trái tim em ra thế này? Có ai nói em biết.....em muốn biết....”

Fany chạy đến quên mất mình đang đi đến đâu, chỉ biết trong đầu cô là sự hổn loạn vô cùng, cô chưa thể lấy lại được bình tĩnh sau tất cả mọi chuyện, nó xảy ra quá nhanh, không có lấy nổi một điềm báo. Không còn phân định được phương hướng, Fany lao qua đường mà nước mắt giàn giụa. Một chiếc xe từ xa đã réo còi inh ỏi cảnh báo Fany nhưng cô ấy nào nghe thấy gì nữa ngoài sự đổ nát trong lòng?

*PIN PIN PIN* *PINNNNNNN*

-FANY FANY CẨN THẬN!!!!! – Sooyoung đứng bên ngoài chờ Fany đợi xem cô ấy thế nào. Vậy mà khi ra Fany chạy thẳng một mạch, cô gắng chạy đuổi theo cô ấy đến khi bắt kịp, thì cô ấy đang bước một chân vào hiểm nguy.

Xe đến gần, tiếng kèn sát tai, Fany đứng chững lại miệng há hốc thân thể cứng đờ chẳng thể dịch chuyển. Rất nhanh Sooyoung dùng hết sức bình sinh lao đến kéo Fany vào lòng và ngã ra phía sau. Chiếc xe vụt qua nhanh như cắt, lưng Sooyoung tiếp đất đau đớn, Fany may mắn nằm trên người cô ấy. Lúc này mới hoàng hồn mất hẳn vài giây suýt xoa bản thân, Sooyoung buông tay mình đang vòng ôm Fany, để cả hai ngồi bên lề.

Lúc này nhìn khuôn mặt Fany vẫn bần thân khôn cùng, lòng cô không hiểu là do cô gái này sợ đến mất hồn hay hồn vía từ lâu đã tẩu tán sau khi bước khỏi tầng hầm kia:

-Cậu có sao không? – Tay cô lay lay vai Fany – FANY, FANY, nói gì đi, cậu xém chết đó có biết không hả?

Fany nở nụ cười nhạt, trong một thoáng lúc chiếc xe kia lao đến, cô nghĩ cứ để mình chết quách cho xong, vì giờ sống chết của cô có gì khác biệt, có gì đáng để quan tâm nữa, mà có thì ai quan tâm bận lòng kia chứ? Nghĩ lại càng thêm ủy khuất, bao nhiêu năm yêu nhau, vậy mà nói trở mặt là lật mặt chẳng chút tình nghĩa. Trách ai, trách bản thân ngốc nghếch thôi. Mà đúng thật ngốc vô cùng cực khi mà đến giờ sâu trong cô vẫn mong trong sự việc đó có điều gì khuất tất, vì đâu đó tim cô bật lên tiếng nói rằng, Tae của cô vốn là người nho nhã, tử tế, lại nhất mực thương yêu cô, nào phải kẻ hai mặt xảo trá. Úp mặt vào lòng bàn tay, cô sắp phát điên với hai luồng ý nghĩ trong đầu.

Sooyoung ngồi bên cảm thấy bản thân bất lực, nhìn cô bạn của mình đau đớn lại chẳng vãn than lấy nửa lời. Thường người ta bị phụ tình sẽ chửi lên chửi xuống, thậm chí mắng cha mắng mẹ người kia, nói sao cho hả hê là được, nào có ai ôm khư khư cho một mình gồng gánh. Sooyoung biết là chuyện sẽ thế này nhưng ai mà biết Taeyeon nói cái gì kinh thiên động địa khiến Fany ra nông nỗi. Nhắc đến đây lại thấy ghét cay ghét đắng bản thân mình, sao lại hiến cái kế quỷ quái này chứ? Trời ơi, giờ Sooyoung chỉ muốn tát mình mấy cái thật đau cho thỏa lòng, chứ nhìn Fany dở sống dở chết, cô chịu không có nỗi.

Không lẽ im lặng mãi thế này, nên đánh liều cô hỏi:

-Fany à......cậu.....không sao chứ? – Thề có Chúa cô muốn hỏi là “có chuyện gì xảy ra”, nhưng hỏi vậy khác gì nài ép Fany đến chân tường nhớ lại nỗi đau vừa qua.

Đưa mắt nhìn thẫn thờ bên kia đường, Fany thì thào, dẫu là nhỏ nhưng thứ âm thanh mong manh này vẫn khiến người kia phải chú tâm:

-Sao cậu không hỏi đã xảy ra chuyện gì.....

-Mình..... – Bổng chốc Sooyoung thấy nghẹn lời, đây là lúc nào rồi mà cô gái này sao vẫn cố tỏ ra tỉnh táo – Cậu muốn đi đâu mình sẽ đưa cậu đi.

Fany tự trào:

-Mình muốn đi chết..... – Cô xoay lại nhìn Sooyoung – Cậu đưa đi không?

-Ơ....mình.... – Sooyoung lại rơi vào bế tắt – Cậu nỡ.....bỏ lại tất cả?

-Chứ mình còn gì? Nói xem.

-Mình.....cậu còn mình. – Sooyoung nói thật khẽ.

Fany bật cười thành tiếng tự trào, nước mắt từ đâu như suối dâng lên khóe mi:

-Thời gian của mình, tâm tư của mình, trái tim của mình, tình yêu của mình, người yêu của mình.....Cậu, giờ mình còn cậu, còn cậu. – Tiếng cười của Fany ngày càng lớn, thanh âm hoảng loạn trong đêm, chua xót khôn tả, nước mắt lăn dài, câu chữ vụn nát như ngàn mảnh thủy tinh đâm sâu bới tung trái tim.

Sooyoung muốn chực khóc theo, gương mặt cô méo mó, lắc lắc đầu khi chứng kiến thế này, không biết nên làm sao, cô xoay người quỳ trước mặt cô ấy, đưa hai tay run rẩy của mình, khẽ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia, giữ nó trong tay, giọng cô khàn đặc nghe nửa rõ nửa không:

-Cậu muốn mình phải làm sao? – Môi vẫn giữ nét cười Fany vô hồn nhìn Sooyoung – Chỉ cần cậu lên tiếng, mình sẽ làm vì cậu.

Chớp mắt, dòng nước mắt luân phiên buông mình thấm ướt tay Sooyoung, khẽ cười, Fany nói gãy gọn:

-Giết người. Cậu dám không? Đại úy Choi?

Sooyoung thoáng kinh ngạc rồi sau thở hít thở thật sâu, vẫn dịu dàng cô hỏi:

-Cậu nỡ không? – Lau dòng nước mắt trên khuôn mặt cô ấy cô tiếp – Đành lòng không?

Fany nở nụ cười tròn trịa trên môi, ánh mắt long lanh những giọt trong suốt, đang cựa mình chực rời đi:

-Hai người như một, giết người đó nào khác tự hủy sinh mạng này....

-Nghe này Fany, cậu bình tĩnh lại, chuyện gì cũng có cách giải quyết không đến mức sống chết chia lìa đâu. – Sooyoung nói thật chậm.

Fany gạt phăng tay Sooyoung trên mặt mình, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô ấy:

-Mình muốn tỉnh táo lắm biết không? Mà nào có được? Mình có nghĩ suy tới lui, mà tâm cùng sức kiệt. Mình muốn không tin cái sự thật điên rồ này, mà tim cứ nhốn nháo. Mình không muốn làm đau người đó, mà đã làm rồi, chẳng đành lòng mà tim đau không chịu thấu. Mình muốn mọi sự tỏ tường, nhưng sức cô thế yếu, người ta có đôi có cặp, chống cự làm sao nổi? – Fany hét lên, âm thanh đó bơ vơ đến xé lòng – Cậu hiểu không? Hiểu không? Lòng tự trọng, tình yêu của mình bị nhào nát, người đó chỉ biết lặng thinh để mặc mọi sự, thà là chính miệng chửi mắng, chính tay đánh đập, còn hơn là khoanh tay đứng nhìn....

Chẳng phải Fany không lường trước được cái kết của mình trong cuộc tình này, cô vẫn biết nó vô thường lắm, mỏng manh lắm. Nhưng từng lời Taeyeon nói, từng cử chỉ thân gần dỗ dành, từng cái hôn nồng nàn, rồi thêm cả những lúc “yêu” nhau, khiến phòng vệ trong cô tan biến sạch sẽ. Fany yêu nhưng vẫn dự liệu đến điều xấu nhất, nhưng nào hay ngày trở mặt thành người dưng đau đến không câu từ nào diễn tả. “Em yêu Tae nhất, cũng tin Tae nhất, yêu Tae em không hối hận, thương Tae em không tiếc, cho Tae tất cả những gì em có, là em tự nguyện cũng chẳng mong có lại được gì.....Tất cả cũng chỉ là vì em tin Tae, người em yêu nhất sao lại còn ngờ vực? Lúc em hỏi em có phải là ngoại lệ của Tae không, thà rằng là lừa em, rồi muốn thế nào cũng được. Cho em biết, ít nhất Tae từng là của em, chứ sao.....với Tae đó chỉ là cơn say nắng? Trời ơi....em muốn phát điên.”

-CẬU LÚC NÀY ĐAU ĐỚN ĐIÊN RỒ ÍCH LỢI GÌ HẢ??? – Sooyoung không kiềm được xót xa, cô đứng bật dậy hét lớn, cô biết đây chỉ là vở kịch, nhưng không tiết lộ được, nên thấy Fany như này, cô thấy không đáng – Mình hỏi cậu, một câu thôi. Yêu nhau bao năm rồi? Một chút am hiểu người kia cũng không có?

Fany nhíu mày nhìn Sooyoung, trong cô có câu trả lời nhưng không sao bật miệng được. Nỗi đau chia lìa vừa rồi quá lớn, quá choáng khiến cô lung lay, không biết tin vào đâu nữa. Sooyoung nói tiếp:

-Nếu đã là đánh cược thì còn quan tâm được mất? Nhìn cậu đau đớn chật vật mình biết mối tình này không phải chỉ có tình yêu. Giờ cậu nhìn xem cậu giống cái gì? Người cậu yêu nhất, thương nhất, không đáng để cậu bình tâm suy xét sao? Cậu không nghĩ sự thật chưa chắc là thứ cậu thấy sao? Có những chuyện tai nghe mắt thấy mà còn có gian dối. Thế gian này, có lắm những cạm bẫy, cậu là cô gái thông mình, sao lại dễ bị che mắt?

Lời Sooyoung khiến Fany lung lay ít nhiều “Phải rồi, Tae yêu nhất chỉ có mình em, Tae tin nhất cũng mình em, thì sao lại nói bội phản là xoay lưng??? Nhưng.....” Hình ảnh đôi mắt Taeyeon lúc nói lời chia tay đến cả thái độ, có phải dứt tình lắm đâu? Lại nghĩ, một người nếu muốn cắt đứt với mối tình vụng trộm của mình, phải hung dữ và cạn tình, chứ ai như Taeyeon lời nói thì nhỏ nhẹ, cử chỉ lại quá lịch sự. Ngẫm thấy có chút không giống lẽ thường.

Fany đứng lên đối diện Sooyoung, nước mắt cô đã cạn khô, đau đớn cũng nép mình sang bên nhường chổ cho hy vọng khấp khởi:

-Cậu....biết điều gì sao?

.

......................

Gấp rút trở về bệnh viện để Sulli thực hiện ca phẫu thuật của cô ấy, Taeyeon gạt phăng hết những chuyện vừa rồi xảy ra, có muốn đau xót cũng chẳng phải lúc này. Đây là thời khắc quan trọng, nếu để Sulli thấy một chút bất nhẫn nào, cô ấy sẽ nghi ngờ ngay. Mà nếu cô ấy lại càn quấy thêm, Taeyeon sợ mình đến chút kiềm chế cuối cùng cũng mất, mà nói hết những tức giận và trở mặt tức thì. Thế thì công sức nhẫn nhịn tổn thương nhau đổ sông đổ biển.

-Tổng Thống Kim??? – Jessica đi đến gần – Chúng tôi sẽ phẫu thuật cho Phu nhân ngay, cô có muốn nói gì với cô ấy không?

Giường bệnh từ phía sau Jessica được đẩy đến, Sulli nằm đó mắt nhắm hờ, hình như vừa nãy cơn đau lại xâm chiếm cô ấy mất rồi. Nhìn cô ây đúng lại vừa thương mà vừa trách.

-Em ổn không Sulli? – Taeyeon đi đến nói nhẹ, tay xoa nhẹ mấy lọn tóc mềm mại.

-Em hơi đau.... – Sulli nhoẻn miệng cười.

-Lại còn....tiết chế nỗi đau. Đau nhiều thì đúng. – Taeyeon hừ nhẹ xót xa.

-Đau nhiều hay ít....chút nữa cũng xong, em không muốn Tae phiền lòng. – Sulli nói khẽ.

-Đừng có lúc nào cũng nghĩ cho người ta. Em không thương em, ai thương em hả? – Taeyeon trách nhẹ, giọng nói vẫn dịu dàng lắm.

Thoáng Sulli cười buồn, lời Taeyeon vô tình gieo vào lòng cô nỗi buồn man mát:

-Ai thương em đây.....

Sao lại không nhận ra cô vợ nhạy cảm này nghĩ gì kia chứ, Taeyeon cúi người hôn lên môi cô ấy, giữ ở đó vài giây rồi rời ra, nụ hôn chỉ nhẹ thôi nhưng da diết lắm:

-Đừng nghĩ ngợi lung tung. Thả lỏng bản thân thôi, đến lúc em mở mắt, đau đớn tan biến.

Sulli mỉm cười nắm tay Taeyeon:

-Em biết rồi. Không cần chờ em, công việc còn nhiều, Tae cứ lo chuyện của mình.

Taeyeon gật nhẹ, rồi xoay sang nói cùng Jessica:

-Jessica cố nhé, tôi hy vọng cô ấy sẽ không đau sau này nữa.

Jessica cười tự tin:

-Taeyeon hãy yên tâm.

Đèn phòng Operation turn-on mọi chuyện cũng xong, Taeyeon thở dài hai lượt chống tay lên hông nhìn vào phòng phẫu thuật, thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ đâu vào đó, Jessica nói ca này không khó, nên cũng thấy an tâm phần nào. Định đưa tay xem đồng hồ thì dấu răng do Fany để lại, khiến cô lòng buồn vô chừng. Tua lại tình cảnh đó, thật không hiểu sao bản thân mình có thể đứng đó chôn chân hay thật. Taeyeon thấy nực cười chính mình “Có một ai trên đời như Tae không? Chuyện của mình lại lôi em vào cuộc, để khổ chung, đau chung, mới hả dạ Tae. Tae đúng chẳng ra cái thứ gì......May mắn là cái sự thật ban nãy là ngụy tạo, chứ không, xảy ra thật, Tae sẽ khốn nạn lắm. Không, không bao giờ là sự thật. Đợi Tae, Tae sẽ đến cho em đấm đá, trả thù đến em hả giận tha thứ mới thôi.”

Lại nghĩ do đâu mà ba người ra nông nỗi? Sulli bệnh tình chuyển nặng, Taeyeon buộc phải nghe theo cô ấy mà làm đau người mình yêu, Fany thì phải ôm một mớ uất ức vô duyên vô cớ. Tất cả mọi sự từ trên trời rơi xuống đều do Im Yoona chết tiệt, do cô ấy “chấp bút sáng tác”. Đầu dây mối nhợ là cô ấy cả. Như thế này thì chắc chắn Yoona sẽ bị tính sổ rồi, đường đường là Tổng tư lệnh lại chịu sự ức hiếp gián tiếp này, mặt mũi còn để đâu, tên tuổi còn biết viết thế nào.

Taeyeon gọi ngay Nick đưa cô đến thẳng Dinh thự của Yoona, nhất định phải làm cho ra lẽ chuyện này, thù mới hận cũ đêm nay cô sẽ giải quyết hết. “Yoona-ssi, cô chán sống rồi, tôi nói thật đó. Tôi đã nhân nhượng cô cũng chỉ muốn dĩ hòa vi quý, vậy mà cô không xem nổ lực của tôi ra cái gì, cô bức ép vợ chồng tôi lâm vào cảnh sống chết, đẩy tôi lâm vào bước phải làm đau chị cô. Ha, cô nếu đã động đến hai cô ấy, thì chờ xem tôi sẽ khiến cô lao đao.”

Không bao lâu Taeyeon đã đến nơi muốn đến, bước xuống xe trên người cô toát ra khí hàn lãnh, khuôn mặt nghiêm túc khiến người kế cạnh phải e ngại. Cô cùng hai cận vệ của mình đi thẳng một mạch vào Dinh thự của Yoona, không phải xin phép hay báo trước cho lịch sự gì nữa hết. Cả ba sải từng bước thật nhanh, khí thế khiến người chung quang phải ngoái nhìn.

Vào đến phòng khách, Taeyeon cũng chẳng kiên nễ nói lớn, giọng lạnh tanh:

-YOONA-SSI. – Cô đảo mắt hừ nhẹ – IM YOONA.

Đêm đã khuya, lại vừa đi dự tiệc về, vốn là đang chuẩn bị ngủ thì nghe cận vệ rỉ tai có “Tổng Thống đêm khuya đến thăm hỏi”, thì Yoona đã biết ngay có chuyện chẳng lành. Nhưng có chuyện gì khiến cô sợ, cùng nụ cười ngạo nghễ chẳng sợ trời cao đất dày của mình, cô nhàn nhã đi chậm vào phòng khách.

-Tổng Thống Kim... – Yoona gọi nhẹ tênh – Đêm khuya quá cố không biết tôi làm gì cô phiền lòng?

Nhìn người đối diện cơn giận trong Taeyeon dâng lên đến cổ họng, cô nói với ngữ khí bình bình:

-Chỉ tôi và cô.

Yoona nhíu mày hiểu ý, cô xua tay bảo vài anh cận vệ ra ngoài, cận vệ của Taeyeon từ sớm đã ở bên ngoài rồi. Cô đứng đối diện Taeyeon đảo mắt một lượt rồi nói:

-Rốt cuộc có chuyện gì? – Không hiểu nghĩ gì cô bật cười – Hay gia đình lục đục, đến tìm tôi hỏi cách giải sâm?

Taeyeon chẳng nói chẳng rằng, nhanh như cắt cô tung nấm đấm lên mặt người kia, quá nhanh Yoona không kịp trở tay, Taeyeon tức khắc lôi người Yoona dậy, đấm vào mặt cô ấy thêm mấy cái thật đau, đánh cô ấy mạnh đến nỗi ngã ra sàn nhà, khó lòng đứng thẳng dậy ngay. Yoona chùi mép nhăn mặt đau đớn, môi cô rách máu rỉ từng giọt tanh tưởi, cô nằm đó sặc sụa ho vài tiếng. Quắt mắt nhìn con người đánh mình đứng hiên ngang trước mặt chẳng biểu cảm, một ít hả hê sau khi đánh cô cũng không lộ.

-Đánh cô.....tôi nghĩ mình hả hê lắm. Mà chắc tôi phải dùng dao rạch nát lồng ngực cô để xem tim cô làm bằng gì, kết cấu ra sao, bằng sắp thép hay đá, rồi sau đó tôi bức tử nó đến vạn kiếp bất phục, mới trúc hết lửa giận trong lòng. – Taeyeon nói đều đều.

-Cuồng ngôn loạn ngữ, cô nghĩ mình đang ở đâu hả? – Yoona từ từ đứng dậy, khẩu khí vẫn nghênh ngang dù đã yếu hơn.

-Thế cái lúc cô ám sát tôi....Cô nghĩ mình là ai? – Taeyeon nhoẻn miệng mỉa mai.

Nhắc chuyện này Yoona khó tránh trong lòng chột dạ:

-Chuyện này thi liên can chi? Cô đến đây là khơi gợi chuyện cũ hay đến muốn khiêu chiến?

-Cô là kẻ hai mặt lật lọng tiểu nhân bỉ ổi. – Taeyeon đưa tay chỉ về phía Yoona – Thỏa thuận là sẽ giữ kín chuyện tôi và Fany. Vậy mà lại đến tìm vợ tôi, không những vậy lại cố ý sỉ nhục cô ấy. Cô làm cô ấy bệnh tình chuyển nặng phải nhập viện. Cô chán thấy mặt vợ mình rồi phải không? Êm ấm cô không thích?

-Cô nói nghe không thấy buồn cười. Tôi hứa là không tiết lộ để gây nguy hại cho cô, chứ có nói sẽ không giúp “vợ cô sáng mắt” sao? – Yoona hừ nhẹ – Cô với chị ta làm nên cái chuyện đáng khinh này, lại còn sợ người khác biết? Ăn vụng không biết chùi mép đã đành, còn đến đây lớn tiếng sinh sự. Cô có tư cách gì đến hỏi tội tôi?

-Tôi phát hiện mình không thể nói lý với người như cô. – Taeyeon cười nhạt rồi gằng giọng – Nghe cho rõ, chuyện đời sống tình cảm riêng tư của tôi và chị cô không đến lượt hạng “em út” như cô xen vào. Còn nữa, tình cảm vợ chồng tôi cũng không đến hạng “thuộc cấp” như cô lời ra tiếng vào. – Cô đi đến nắm lấy cổ áo Yoona kéo lại gần mình – Dù cho cô là em rể của Fany tôi cũng không khách sáo. Cô đừng chọc điên tôi, Seo Joo Hyun mà biết cô lấy hạnh phúc của chị cô ấy làm bàn đạp thăng tiến.....Yoona-ssi cô nghĩ sẽ thế sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro