Chap 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện tình này.

Không nên bắt đầu.

Không thể kết thúc.

-------------------------------------------------------------------------

*Ding Dong* *Cạch*

-Taeyeon? – Fany tròn mắt ngạc nhiên.

Taeyeon lẳng lặng đứng nhìn Fany hồi lâu không lên tiếng đáp lại. Cô đứng nhìn cô ấy mãi như thế, Fany không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay cô cầm nắm cửa chân đứng bất động trân trối nhìn vào đôi mắt lạ lùng phảng phất chút u buồn của người kia. Tự hỏi có chuyện gì không ổn sao người trước mặt vừa hừng sáng đã đến tìm, những tia nắng của ngày mới vẫn chưa cựa mình tỉnh thức kia mà. Đánh liều Fany nắm lấy tay Taeyeon kéo về phía mình, cô ấy vẫn dán chặt mắt vào cô, chân không nhúc nhích môi cũng không mỉm cười như lệ thường. Người này không phải đang dỗi cô, vậy thì cớ sao lại nhìn cô bằng đôi mắt có vẻ như đang tổn thương trách móc điều gì đó.

Taeyeon nhìn xuống bàn tay mình đang nằm gọn trong tay Fany, nhíu mày cô chầm chậm rút tay mình ra khỏi. Fany ngỡ ngàng chứng kiến tất cả, Tae của cô từ chối nắm tay cô, bàn tay cô bần thần vụt mất khối da thịt mát rượi thân quen, xung quanh nó chỉ toàn khoảng trống sợ hãi. Cô ngẩng mặt nhìn Taeyeon thì thấy người ấy đang cau mày khổ sở nhìn cô, lòng cô bâng khuâng vô cùng.

-Taeyeon à.... – Fany nói nhỏ giọng nài nỉ.

Taeyeon vẫn không phản ứng, Fany không chịu đựng được sự im lặng kì hoặc này, cô nắm tay Taeyeon một lần nữa và kéo cô ấy vào nhà mình. Vào đến giữa nhà Fany dịu dàng:

-Tae à.....có chuyện gì vậy? Tae đừng làm em sợ, nói em nghe được không? Thấy Tae thế này em không chịu đựng được.

Taeyeon một lần nữa giật tay mình ra khỏi tay Fany, từ chối yêu thương vỗ về, dịu giọng đáp:

-Fany à....em nói thật lòng Tae nghe. Trong mắt em, Tae là người vô dụng lắm phải không? Tae là kẻ kém cỏi đúng không?

Fany giữ lấy hai vai Taeyeon nói ngay:

-Không. Không. Tae không kém cỏi cũng không vô dụng, với em mà nói, Tae là những gì tốt nhất, là điều tuyệt vời nhất em từng có trong cuộc đời này. Dù mặt trời có sáng thứ ánh sáng rạng rỡ nhất, điều đó cũng không khiến em chói mắt như khi Tae xuất hiện, dù đêm tàn và trời không trăng sao, chỉ cần có Tae ở bên thôi, em không sợ gì hết. Tae là duy nhất, là tất cả với em. Tae đừng nghĩ mình như thế.

-Vậy sao Fany..... – Taeyeon bật cười lùi ra mấy bước, lắc đầu nhìn Fany – Em thật nghĩ vậy?

-Tae à..... – Fany bước đến vài bước lấp lại những dấu chân chuếnh choáng – Em không dối Tae.

-Những gì Tae có vốn không thuộc về Tae, cả ghế Tổng Thống này cũng do em và mọi người ban tặng. – Taeyeon gằng từng chữ – Em nói xem, tại sao em lại khiến Tae trở nên ngu ngốc, yếu đuối như thế này hả? Họ lừa gạt Tae, không sao hết. Nhưng tại sao trong đó có em, em có thể nói cho Tae nghe mà, sao lại gian dối đến tận lúc này? Em bảo Tae là điều tuyệt vời nhất em từng có, là ai đó rực rỡ, là ai đó sở hữu sự an toàn....nghe buồn cười lắm, em biết không?

Fany cảm thấy không tin nổi vào tai mình nữa, Taeyeon của cô đã biết hết nhưng tại sao lại biết, cô đã thề có chết cũng giữ bí mật này, vì cô hiểu lúc Taeyeon biết thì sẽ như thế này đây, sẽ mặc cảm yếu đuối, sẽ xem thường bản thân. Khẽ cúi đầu Fany nói nhỏ:

-Em xin lỗi.

-Tại sao? Em nói đi. Tại sao? – Taeyeon hét lên siết chặt vai Fany.

-Tae à....đau em. – Khuôn mặt cô nhăn nhó nhìn Taeyeon, bàn tay cô ấy hằng lên gân xanh, hai tay bằng cách nào đó bấu chặt đôi vai gầy của Fany – Vai em....đau lắm.

Taeyeon nhíu mày một lúc thì buông Fany ra, cô lùi ra vài bước, tức giận cầm ly nước trên bàn ném xuống sàn nhà, cái ly thủy tinh xinh đẹp bỗng chốc hoang tàn thành đống vụn nát sắc nhọn, mà bấy nhiêu đó chẳng khiến Taeyeon nguôi ngoai được chút giận nào. Fany run sợ khi Taeyeon quay sang nhìn mình, lời nói rất rất lạnh lùng:

-Bây giờ em nói được chưa? Đã chẳng ai làm đau em nữa. Em đã nghĩ cái gì khi làm điều đó? Nói ngay đi.

Fany ngần ngại đáp:

-Tình hình lúc bỏ phiếu không còn là chúng ta cố gắng sẽ thành công nữa, Yoona đã tranh thủ từ sớm, em ấy dùng hết mọi thủ đoạn để có phiếu bầu. Khi em biết thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn nữa, lúc đó mọi người đề nghị kế hoạch đó. Lúc đầu em đã phản đối, em quyết không thỏa hiệp với họ vì em hiểu Tae, Tae không thích như thế, Tae muốn mình trong sạch.

-Tại sao em đổi ý? Em nói mình hiểu Tae mà. Cái gì thế hả? – Taeyeon nghẹn ngào nói, tay huơ lấy bình hoa trên bàn, giơ lên cao phần định kết thúc sinh mệnh bình yên của nó, phần để cho cái ly vỡ vụn trước đó bớt chút ít lẻ loi.

Fany lo sợ, buộc lòng cô dùng chút can đảm cuối cùng của mình chạy đến đứng trước mặt Taeyeon, mắt thảng thốt nhìn cô ấy, Taeyeon nhíu mày kiềm chế cơn giận, Fany biết mình nên nói thật nhanh:

-Em cũng là cô gái bình thường, khi em yêu quá một người em sẽ trở nên ích kỉ và ngu ngốc. Em không muốn Tae thất bại, Tae của em nào thua Yoona cái gì, chỉ kém em ấy về thủ đoạn...... – Fany tiến lại gần hơn nắm tay Taeyeon rụt rè áp vào ngực mình, cô nói thật dịu dàng – Em muốn người yêu của em thành công, muốn người ấy tỏa sáng, muốn người ấy đạt thành ước nguyện. Em muốn người ấy phải là duy nhất được người người tôn sùng.

-Sao phải như thế? – Taeyeon bất lực nói, tay vô thức để bình hoa trên tay ngỡ ngàng rơi xuống.

-Nếu Tae đã không thể vấy bẩn, thì mọi chuyện cứ để em và mọi người thực hiện. – Fany mỉm cười xoa tay Taeyeon – Em biết mình sai vì đã không thành thật với Tae, em định sẽ giấu bí mật này đến hết đời. Em không muốn thấy Tae như lúc này, tự xem thường năng lực của bản thân.

Taeyeon bật cười đầy xót xa:

-Hình như......Tae trách sai em và mọi người rồi nhỉ?

Fany ôm lấy khuôn mặt Taeyeon, nghiêng đầu cô hôn nhẹ lên môi cô ấy, Taeyeon không phản kháng để Fany mặc sức hôn mình như thế. Cái hôn thật nhẹ nhưng dịu dặt yêu thương chiều chuộng, Fany mút môi Taeyeon khi cô ấy khẽ hé môi mình. Tay mình cô đặt ở cổ Taeyeon, cô xoa lên làn da trắng mịn lành lạnh, cô xoa dịu những bất an trong cô ấy. Lưu luyến rời nụ hôn, Fany ôm chầm lấy Taeyeon, áp chặt cả người mình vào cơ thể cô ấy.

-Tae đừng như vậy, đây là chính trường lắm khi Tae phải thân bất do kỉ. – Fany nhẹ nhàng an ủi – Lúc em làm điều đó, em nghĩ gì? Em không nghĩ nhiều, chỉ biết lòng mình yêu Tae, thương Tae lắm. Hình ảnh Tae xâm chiếm làm chủ trái tim em, khiến em đến cả bất chấp thủ đoạn cũng làm vì Tae. Em biết điều mình làm không đúng sở nguyện của Tae, em xin lỗi, hãy tha thứ cho em, Tae à.

-Em cứ thế này, nhẹ nhàng ủi an, dịu dàng khuyên bảo, xin Tae thứ tha.....Tae làm sao nặng lời với em nữa đây hả, Mi Young? – Taeyeon bất lực đành ôm lấy Fany, nét mặt đã giãn ra phần nào, cô dụi vào hõm cổ của Fany phả hơi nhè nhẹ lên đó, như bao nỗi niềm hờn giận của mình phần nào được xoa dịu vơi đi. – Tae muốn giận em mấy ngày cơ, muốn lạnh nhạt với em thật nhiều, muốn thấy em khổ sở cho Tae sung sướng cõi lòng tan nát của mình. Mà khi đứng trước bậc thềm nhà em, nhìn thấy em, Tae đã phải đấu tranh dữ dội để mình không thể yếu mềm trước em. Sao thế này.....Tae nhìn em thì tức khắc nỗi nhớ niềm thương dâng lên trong lòng tất thảy. À có một điều rất đáng yêu, là khi đó gió ở đâu thổi mạnh vào người, hệt như cuốn phăng dần dần giận hờn trong Tae, nó khiến Tae phải chật vật.

Fany khúc khích cười sau lưng Taeyeon, cô nhẹ tựa cằm mình lên vai cô ấy thủ thỉ:

-Vì mình không những yêu nhau mà còn thương đối phương vô vàn....Nếu Tae không thương em, thì sẽ không lắng nghe em phân trần, đặt mình ở hoàn cảnh của em, mà nghĩ suy cho em. Nếu Tae muốn giận em lâu, thì sẽ ngoảnh mặt thành người dưng, chứ không đến tận nhà hỏi em nguyên do. Tổng Thống à, em thương Taeyeon lắm....Tae biết không?!

-Tae cũng thương Mi Young, rất nhiều....thương nỗi niềm khổ sở lo lắng cho Tae của em, thương sự dằn vặt của em khi cắn răng dối Tae, lại càng thương khi em chịu thiệt thòi đứng bên lề hôn nhân của Tae.... – Taeyeon thở dài trên vai Fany – Tae biết bản thân mình nợ em nhiều hơn một niềm thương, nhiều hơn một tình yêu lứa đôi đúng nghĩa. – Taeyeon rời cái ôm, nhìn vào mắt Fany, trân trọng nói – Tae nợ em một gia đình.

Càng về cuối câu Fany càng xúc động, cô lấy hai tay che môi mình ngăn những cảm xúc đang xoáy lên trong tim. Taeyeon nợ cô một gia đình, đây là điều cô chưa từng nghĩ đến lại càng không dám mong mỏi sẽ đạt được. Dẫu biết tình yêu là ích kỉ nhưng làm Tae của cô phiền lòng khó xử thì thà cô không cần. Chỉ Taeyeon hạnh phúc, mỉm cười bên cô, yêu thương cô, thì dù cô là tạm bợ là mối duyên vô chừng của cô ấy, cô cũng mãn nguyện, không tiếc nuối.

Không cần danh phận buộc ràng, nào phải cô cao cả, phần lớn thời gian của mình cô nếu không lo sợ Taeyeon sẽ bỏ cô thì cũng là cô ấy chê chán cô mà tìm yêu một cô khác. Cô cũng ý thức được mình không phải là cô nhân tình đầu tiên của cô ấy. Nhưng khi Taeyeon dỗ dành ôm cô trong lòng, thì thầm yêu nhất mình cô, cô luôn mỉm cười tin điều ấy. Trái tim cô cảm nhận được với cô Taeyeon không hề hư tình giả ý. Thật chẳng hiểu nổi với một bến bờ quá là mờ ảo như Taeyeon, vốn nó không hề kiên cố, nhưng sao cô cam tâm tin cô ấy, tin đến tận cùng, yêu đến vô vàn, thương đến không tưởng.

 

Fany có một nỗi sợ vô hình. Cô sợ lắm những nhạt màu của cảm xúc, những trách nhiệm của bổn phận. Là mua dây tự buộc mình, níu kéo những yêu thương dần dà đã phai phôi. Để rồi tim cô vừa lành lặn phải héo úa, vừa chớm nở đã chóng tàn. Khiến cô phải đau đáu ôm ấp kỉ niệm chưa kịp ngủ yên lại cựa mình tỉnh thức. Quá nhiều những bi hài của lòng người. Quá nhiều thề ước của tuổi trẻ. Cô dặn lòng. Đừng nên mua dây buộc mình, buộc người. Nếu là vì cô mà đến, ắt sẽ không rời đi. Nếu đã muốn chia xa, có buộc có kéo, cũng hoài công phí sức. Đau cô, đau người ta. Mà đâu có đáng vì một người chóng chán phải đau thương một mình?

 

Nếu tình cảm là thứ có hạn định, thì chia lìa là chuyện sau-cơn-mưa-trời-lại-sáng. Không ràng không buộc, muốn ngoảnh mặt thành người dưng cũng dễ cho cả hai. Nếu đã định đến như gió, thì rời cũng tựa gió. Hà tất neo giữ gió trời? Chỉ cần hai người thật lòng thương yêu nhau thì không dây cũng buộc chặt.

Cái tình cô dành cho Taeyeon là không gì rẽ chia, không sao lạnh lòng.

Muốn xa mà xa chẳng được, muốn lìa mà lìa chẳng đành.

Là không nên bắt đầu, không thể kết thúc.

 

Cắn môi mình, Fany nói mà mắt nhập nhòe nước:

-Taeyeon....nó nghe như một....lời cầu hôn vậy. Em....em..... – Cô bật khóc ngồi thụp xuống úp mặt vào hai tay nức nở.

Taeyeon đứng nhìn Fany cười hiền, cô khụy chân mình:

-Lời cầu hôn.....sao có thể sơ sài thế này, ngốc à.

Fany ngẩng mặt nhìn Taeyeon, khuôn mặt cô ấy hiền hòa ôn nhu nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách của cô ấy trông giống con mèo nhỏ đang trú mưa bên hiên nhà nhỏ, đáng yêu và hiền lành, cái dáng con mèo sợ sệt mưa phùn, thật thà xúc cảm như đôi mắt này. Cô mỉm cười nói trong nước mắt:

-Tae nợ em một gia đình.....chỉ câu nói này thôi.....em đã mãn nguyện. Để em biết rằng Tae đã có suy nghĩ sẽ cho em một gia đình.....dù phải hy sinh cái gì vì Tae em thấy cũng xứng đáng. Chỉ cần Tae muốn, em sẽ làm thay Tae, kể cả Tae muốn em mãi là người tình của Tae, em cũng nguyện đứng phía sau Tae, yêu thương Tae đến hết kiếp này, em không bao giờ đòi hỏi điều gì, chỉ chăm lo cho Tae thôi. – Fany mỉm cười xoa mặt Taeyeon – Tae muốn cho em một gia đình..... – Cô chớp mắt, nở nụ cười mà mắt ngày càng nhòe bóng hình Taeyeon, xúc động đến cạn lời, lời nói còn thừa lại thì chông chênh, như dây tơ giăng ngang lưng trời gắng neo mình để chờ đợi điều gì đó đầy ảo mộng – Một gia đình sao....

Lắm lúc cô nghĩ tại sao ngày hôm đó, xe cô hư lại gặp được Taeyeon. Rồi lại vô tình được cô ấy mời làm thư kí riêng cho công tác tranh cử, liệu Taeyeon có phải đã có ý trước không, để rồi ngày qua ngày lặng lẽ dịu dàng quan tâm từng đường đi nước bước của cô, dần dà sự chu đáo tinh tế đó khiến cô xao xuyến, trái tim cô mỗi khi gặp cô ấy lại nhảy cẫng điên cuồng đến độ cô tự thấy mất mặt. Tay chân thì lóng nga lóng ngóng vụng về ngẩn ngơ, ôi thôi tất thảy cái gì ngơ ngơ nhất, cô đều bị cô ấy bắt tại trận rồi “mắng yêu” cho mấy câu.

Giá mà Taeyeon biết là khi gặp cô ấy thì tâm trí cô lang thang bám theo cô ấy, nào có tập trung được. Khi đứng gần Taeyeon thì cô phải nín thở và gắng tập trung hết mình chứ không lại làm hỏng việc. Hỏng mãi rồi bị sa thải thì đến cơ hội len lén ngắm Taeyeon cũng vô phương. Phải nói thời gian đi làm cho Taeyeon là khoảng thời gian dễ mất sức nhất, dễ điên nhất, dễ bị tâm thần phân liệt nhất “Ôi trời đất quỷ thần ơi, người ta có vợ rồi đó.” sẽ mắc chứng tử kỉ nặng vì nhớ thương thầm một người mà không dám nói, và phải giả điên suốt để lơ đi cái sự ngọt ngào của người kia trong khi cả người đã tan chảy từ muôn đời kiếp nào.

Mắc cái gì va phải ai không va, lại nhầm Taeyeon mà va vào, rồi ngả vào lòng người ta đã đành, lại còn ôm chặt không buông???

Taeyeon nhanh chóng ôm lấy Fany vào lòng, đôi mắt cô đỏ từ lúc nào không hay, khi nghe Fany hy sinh tất cả cho cô, thì bản thân đã thấy thương cô ấy rồi, đến khi hứa sẽ bên cạnh cô suốt đời, mãi mãi là của riêng cô, thì cô không kìm được niềm thương trào dâng. Cứ thấy Fany khóc, cô lại muốn rơi nước mắt theo. Tiếng khóc của Fany lớn hơn, cô ấy áp má mình lên vai Taeyeon mà khóc hết nỗi lòng của mình. Chỉ sáu chữ “Taeyeon nợ cô một gia đình” như một niềm vui sướng hạnh phúc, tấm chân tình mãn nguyện cả đời cô ấy.

-Mi Young à.....Tae có lời muốn nói. – Taeyeon thì thầm.

-Em nghe đây..... – Fany nhẹ đáp.

-Nếu như Tae đến với em bằng hai bàn tay trắng. Nếu như Tae không có gì cho em.....

-Nếu Tae đến với em bằng hai bàn tay trắng, em sẽ làm tất cả để Tae được đủ đầy. Nếu Tae không có gì cho em, em sẽ cho Tae những gì em có.

Fany nghĩ sao phải là Taeyeon cho cô mà không phải ngược lại, sao phải là cô ấy che chở cô, mà không là cô bảo vệ cô ấy? Taeyeon chăm chú nghe Fany đáp lời mà bần thần cả người, cô gái này thật sự rất ngốc, nhưng cái sự ngốc này vô tình hay cố ý khiên cô muốn bật khóc. Muốn bỏ hết tôn nghiêm, chẳng nề hà như trẻ nhỏ, mà nhắm mắt ngồi thụp xuống, khóc thật lớn, để nước mắt buồn bã một lần trút hết uất nghẹn. Đầu cô sẽ thả lên chân cô ấy, mặt cô sẽ áp vào người cô ấy, sẽ khóc hết tất thảy cảm kích, tình yêu mà cô muốn dành cho cô ấy. Vài giây trôi qua, Taeyeon phì cười quẹt giọt nước mắt đang neo mình trên mi chực thành hàng, dắt tay cô ấy lên ghế ngồi, để cô ấy ngồi trong lòng mình. Tay mân mê vài lọn tóc rối của Fany, Taeyeon mở lời.

-Sao em không hỏi đêm hôm trước Tae và Sulli đã xảy ra chuyện gì?

Fany nâng niu cái nơ trên cổ áo Taeyeon:

-Em không quan tâm, chỉ cần là điều Tae muốn em làm, em sẽ nghe theo mà không hỏi han lý do.

-Ngay cả Tae yêu cầu em rời xa Tae....

-Miễn là điều đó tốt cho Tae, em sẽ rời xa Tae.

-Không tốt. – Taeyeon nhíu mày gõ trán Fany.

-Thế thì có chuyện gì? – Fany nhăn mặt hỏi.

-Cô ấy có cái VCD đêm giáng sinh của hai đứa mình, cô ấy cho Tae hai lựa chọn, hoặc em hoặc trở về gia đình, bằng không cô ấy sẽ tổ chức họp báo công khai tất cả. Kể cả chuyện gian lận bỏ phiếu cũng là cô ấy nói, cô ấy muốn hủy diệt Tae. – Giọng Taeyeon đều đều.

-Vậy....Tae định sẽ thế nào, tuyệt đối không thể vứt bỏ tất cả vì em. Ghế Thổng Thống không phải dễ dàng có được, kể cả những gì Tae đang có, danh vọng quyền lực tương lai chính trị, với Tae là cả một đường dài phấn đấu. Em không sợ người ta nói mình là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của Tổng Thống, em chỉ sợ Tae từ bỏ Nhà Xanh, Tae sẽ mất hết tất cả....

-Tae còn em mà. – Taeyeon cắt ngang.

-Taeyeon à.....

-Không phải em nói, nếu Tae hai bàn tay trắng đến với em, em sẽ làm tất cả để Tae đủ đầy sao? Chỉ cần có em bên cạnh, em yêu Tae, đó là tất cả.

Fany ôm khuôn mặt Taeyeon xoa dịu:

-Em biết. Nhưng từ bỏ tất cả vì một cô gái là không đáng, không nên làm. Em sợ một lúc nào đó trong phần đời sau này, Tae sẽ trách em sẽ hối hận sẽ buồn khổ vì em mà Tae ra nông nỗi. Em không muốn vì em Tae hy sinh nhiều như vậy.....

-Em muốn Tae hy sinh em? – Taeyeon nghẹn ngào.

-Em.....

-Fany à, hy sinh em có chắc chắn rằng Tae sẽ không oán không giận không tiếc nuối cả một kiếp này không? Tae sẽ sống ra sao nếu vắng em? Tae biết với cương vị Tổng Thống mình vì tình cảm mà từ bỏ tương lai, là ngu ngốc là dại dột là cảm tính. Em à.... – Giọng Taeyeon trầm lại, kề sát tai Fany – Có cái người ta gọi Chết là hết, nhưng cũng có cái gọi là Sống không bằng Chết.....

-Nhưng....

-Giữa muôn ngàn chọn lựa, Tae chọn em. – Taeyeon đặt nụ hôn lên má Fany.

Fany muốn nổ tung, lời Taeyeon nói khiến cô buồn vui lẫn lộn, khóc cười không phân định. Cô ôm cổ Taeyeon kéo cô ấy gần mình, áp mặt cô ấy vào ngực mình, cô nói chậm rãi:

-Hãy làm cho em một chuyện thôi. Hãy vì em mà trở về nghiêm túc cân nhắc lại. Chuyện này với Tae quan trọng, đừng vì thấy em buồn khổ uất ức mà vội vàng. Có gì mình không trải qua rồi, một cái bật cười số phận trêu em thôi. – Fany bồi hồi, nhắm mắt ôm Taeyeon thật chặt –Hứa với em, Taeyeon.

Taeyeon mơ màng nhìn đống vụn nát ở phía xa, bật miệng nói khẽ:

-Tae hứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro