Chap 73 (Ở chốn hồng trần sâu thẳm nhất..)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Yêu em....và hơn cả yêu em.”

-------------------------------------------

Kì thực đúng như Yoona dự liệu appa của cô đã không để yên chuyện này, dù là chuyện đã rồi, đơn từ chức cũng có chữ kí của Taeyeon. Nhưng nếu cô thay đổi quyết định thì appa cô vẫn có cách đưa cô trở lại chính trường khắc nghiệt kia, nơi chỉ có những người dẫm đạp lên luân thường đạo lí, lạnh lòng với thân thương, bất chấp thủ đoạn, làm tất cả mọi việc chỉ để thỏa mãn ích kỉ bản thân. Mọi chuyện ra sao chung quanh, ai tổn thương ai mất mát ai đau lòng uất ức cũng mặc kệ mà bật môi cười lãnh cảm. Yoona đã sống trong môi trường đó và nếm trải tường tận thế sự, cô đã phải thích nghi để tồn tại và giờ đây cô phải thừa nhận với bản thân rằng cô chán ngán rất nhiều. Cô đã lưu tâm xem nặng rất nhiều thứ nhưng trong đó lại không bao gồm người thương của cô – Seohyun, cô thật sự tiếc nuối khoảng thời gian đã qua và không muốn vì những thứ hư ảo chóng vánh đó mà lãng phí cả đời.

Mấy ngày gần đây appa cô thường xuyên gọi điện về và xui xẻo hay may mắn lại toàn Seohyun bắt máy, nên mọi lời nặng nề hay quở trách đều trút hết cho cô ấy. Thậm chí có lần appa cô đã cho người mời cô về gặp ông ấy, hai người lời qua tiếng lại đến cuối cùng Yoona vẫn kiên tâm với quyết định của mình. Appa cô không thể cản trở được nhưng tâm ý quyết sẽ ngăn cô đạt thành mọi chuyện quá dễ dàng. Ông ấy đã cắt đứt hết nguồn tài chính dồi dào của cô, giờ đây Yoona chỉ còn lại tiền riêng của mình. Thật may mắn do cô trong lúc vẫn còn là Thống Đốc, tính tình giảo hoạt lại ranh ma tính toán cho bản thân nên “tham ô” tích trữ được không ít tiền bạc. Yoona lại cẩn trọng hơn người nên chuyển một phần lớn số tiền vào quỹ riêng đầu tư bất động sản. Vậy ra khi cô không ở Dinh thự thì vẫn có nơi dung thân nương náu và nơi đó không hề tệ chút nào.

Vấn đề đáng nói ở đây dù vật chất là không thiếu nhưng cô và Seohyun cũng phải có nguồn thu nhập ổn định để duy trì và bảo đảm an tâm tuyệt đối. Làm thể nào ăn không ngồi rồi tận hưởng tất cả được. Nghĩ đến đây thì Yoona nghĩ ngay ra là hai người cần nên xin được một chân bác sĩ trong bệnh viện nào đó. Nơi cô hướng đến là bệnh viện Seoul nổi tiếng nhất Seoul. Phần lớn những bệnh viện khác tin chắc appa cô cũng đã đứng sau thao túng gây khó khăn, đảm bảo Yoona chưa nộp đơn đã bị từ chối không cần phỏng vấn hay xem xét bằng cấp hoài công. Bệnh viện Seoul là nơi có thể hy vọng nhiều nhất vì Yoona từ trước đã để ý ban lãnh đạo cũng như cổ đông lớn của bệnh viện là một nhân vật không tầm thường. Ông ấy cũng là chính trị gia và quyền lực không hề kém cạnh ai, để phải đấu thầu và xây dựng được bệnh viện tiếng tăm chừng này hẳn đã phi thường hơn người. Do đó appa cô muốn ảnh hưởng đến cũng phải hạn chế ít nhiều.

Xin việc vào bệnh viện Seoul là một khó khăn dù rằng giỏi giang nhưng cô và Seohyun đã quá lâu để động vào thi thể hay dao kéo. Nói làm sao cũng có phần thua kém những người vừa tốt nghiệp. Yoona nghĩ ngày nghĩ đêm thì vừa hay nhớ đến cô người yêu cũ xinh đẹp của mình đang làm chức Trưởng khoa, tại sao cô không cậy nhờ thăm hỏi cô ấy xem sao. Yoona tâm đắc với ý tưởng này nên lập tức đã liên lạc với cô ấy, và hôm nay cô đang ngồi chờ cô ấy tại quán nước ép cô ấy yêu thích.

Nhìn ra ngoài cửa cô thấy Jessica chậm rãi bước vào, thì đã không ngăn được mừng vui thương nhớ mà chạy ra tận tình chỉ dẫn cô ấy đến bàn của hai người. Nhanh nhảu kéo ghế cho Jessica và thay cô ấy gọi thức uống, Yoona tỏ ra am hiểu cô bạn gái ngày trước rất nhiều, và điều này làm Jessica cười rất nhiều.

Nhấp ngụm nước ép táo do Yoona gọi, Jessica mỉm cười mở lời:

-Cơn gió nào mang Thống Đốc Im đến tìm em vậy? – Yoona định đáp lời thì cô lại nói tiếp – Aaaa nước ép quán này ngon thật, rất tươi mát vị rất thanh.

Yoona ngỡ ngàng phì cười:

-Xem em kìa cứ như con nít.

-Em mà chê dở tệ thì mệt đó nha....

-Thôi nào Yoong đã ra tay thì thế nào cũng hài lòng khẩu vị của em thôi. – Yoona tự tin.

-Làm như mình tài lắm.... – Jessica xuýt xoa – Mà tìm em nói chuyện phím hả?

-À đúng rồi, Yoong muốn báo cho em hay.... – Yoona ngập ngừng – Yoong đã từ chức được một tuần rồi.

-Từ chức??? – Jessica ngạc nhiên tột độ – Yoong....không thể nào, đang yên đang lành hay Yoong bị ai gây khó khăn?

-Em này, ai làm khó được Yoong. – Yoona nhíu mày buồn cười thái độ của Jessica – Đó chưa bao giờ là mong muốn của Yoong, em biết mà Sica. Hơn nữa đam mê của Seohyun cũng không phải là suốt ngày nhàn rỗi tươi cười dự những buổi tiệc chán òm. Vì cô ấy, vì Yoong, và vì cuộc sống đúng nghĩa, Yoong quyết định từ chức....và suy nghĩ này là thận trọng suy xét không hề nông nổi.

-Em thật bất ngờ.... – Jessica thở dài tỏ vẻ tiếc nuối – Không liên lạc vài ngày thì Yoong đã có biến động lớn rồi. 

-Không sao đâu mà.... – Yoona mỉm cười trấn an – Ổn cả, sẽ như thế.

-Yoong muốn em giúp gì, em sẽ cố gắng hết khả năng. – Jessica nói ngay, có vẻ cô rất hiểu con người này.

-Sica, em lúc nào cũng thông minh và nhanh nhạy.... – Yoona cười tít mắt – Yoong thật ra muốn tìm một công việc, sau nhiều ngày cân nhắc chỉ có bệnh viện em đang làm...là Yoong có khả năng xin vào nhất.

Jessica tư lự nhìn Yoona:

-Yoong muốn em.....

Yoona đẩy hai tập hồ sơ trên bàn về phía Jessica, nhẹ nhàng giải thích:

-Đây là tất cả đơn xin cũng như thủ tục của Yoong và Seohyun....

Jessica chậm rãi mở ra xem:

-Yoong đã chuẩn bị tất cả.....rất chu đáo.

-Yoong muốn mọi chuyện dễ dàng cho em mà.... – Yoona mỉm cười – Yoong hy vọng em có thể tranh thủ cho hai bác sĩ không chuyên tương lai này. Yoong không thể đích thân đi được vì tình hình bản thân giờ đã không còn sức ảnh hưởng cũng như tình trạng cá nhân hiện khá phức tạp....Yoong chỉ còn biết trông mong ở em, Trưởng khoa Jung.

Jessica ngẫm nghĩ chau mày giây lát:

-Đề cử hai người cũng không phải khó khăn vì hồ sơ của Yoong và Seohyun đều xuất sắc và vượt bậc, bệnh viện Seoul đang thiếu những người thật sự chuyên nghiệp có khả năng chuyên môn cao. Chỉ là....hai người đã lâu không thực hành....

-Yoong có nghĩ qua điều em nói....em thấy thế nào nếu tranh thủ được hai chân bác sĩ thực tập?

-Em cũng vừa nghĩ đến, bác sĩ chính thức là điều không thể, nhưng vì trình độ chuyên môn em nghĩ bệnh viện sẽ suy xét đến điều trên. – Jessica gật gù – Em sẽ cố gắng, chúng ta có quyền hy vọng, tuy nhiên sẽ mất thời gian, Yoong hãy kiên nhẫn nhé.

-Đương nhiên rồi. – Yoona cười như trút được lo lắng ngần ấy thời gian – Thực tập nội trú Yoong cũng không ngại, miễn là thành công, thế nào cũng không quan trọng.

-Em biết mà.... – Jessica mỉm cười cất hồ sơ.

-Cảm ơn em Sica....phải rồi em và Yuri tốt đẹp chứ?

-Phải cảm ơn Yoong, chúng em rất tốt. – Jessica cười tươi.

-Cảm ơn Yoong? – Yoona nhíu mày.

-Yoong đã đến tìm Yuri....em thật sự rất biết ơn dẫu là Yoong không cần làm thế. Tình hình Yoong khi đó đang trong cảnh rối như tơ vò, lại còn quan tâm mà đi phân trần cho em. Thật em không biết phải nói thế nào..... – Jessica dịu dàng.

Yoona nhoài người nắm tay Jessica, chân thành nói:

-Dù thế sự có đổi dời....chúng ta vẫn luôn yêu thương nhau. Dù có là gì chăng nữa, lời hứa quan tâm chăm sóc nhau, Yoong luôn giữ trong lòng. Ngoài mối quan hệ vợ chồng với Hyunie ra, thì em là người Yoong đặt nặng chuyện tình cảm nhất. Yoong sẽ bằng mọi cách giúp em được hạnh phúc bên người em yêu....như cái cách em chưa bao giờ quay lưng bỏ rơi Yoong cả khi em biết Yoong tồi tệ ra sao.

Jessica xúc động nhìn Yoona, bàn tay cô siết chặt tay cô ấy:

-Vâng, khi Yoong cần em, em sẽ ở bên giúp đỡ mà chẳng cần nghĩ ngợi lý do. Chúng ta luôn quan tâm, chăm sóc, chở che cho nhau, em sẽ không khi nào quên lời hứa ngày xưa. Cuộc đời này em hiểu không mấy khi tìm được ai đó thân gần dài lâu với mình. Bỏ qua hết tất cả, tụi mình hai đứa vẫn rất rất thân....

-Chắc chắn rồi Sica.

-Vâng.

Có vài trường hợp nhất định hai người nào đó phải trở thành người yêu, có danh có phận buộc ràng yêu thương hẳn hoi. Nhưng số ít trường hợp hiếm hoi lại trở thành bạn bè đặc biệt – trên mức bạn bè thông thường, tuy chưa đến ngưỡng nói lời yêu nhưng tình cảm trân quý vẫn đủ đầy, nghĩa tình vẫn vẹn nguyên. Nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục. Lắm khi trên đường đời nhất là chuyện tình cảm đôi lứa, yêu và đến được với nhau đã là chuyện may mắn không có gì bàn cãi, yêu nhưng dang dở mới thật là thử thách lớn. Đa phần mười trường hợp hết chín thì trở mặt thành thù hoặc sẽ trở nên xa lạ, có khi gặp nhau còn ngại nói lời chào. Cũng dễ hiểu vì nhìn người ấy ta nhớ đến thương tổn những bơ vơ đã nếm trải, thì cách nào muốn đối diện chuyện trò được? Cảm giác bức rức và gượng gạo dữ lắm, nên thôi tránh cho khỏe mình khỏe người.

Tuy nhiên nếu ta suy nghĩ khác đi không cực đoan về ngày xưa người cũ, hơn hết trường hợp duyên không thành nào lỗi do ai. Thì phải chăng nên nhìn nhau bình yên hơn, trở thành thân thiết, đặc biệt người đó hoàn toàn xứng đáng được đối xử như thế. Yoona và Jessica chỉ một suy nghĩ – nghĩ cho đối phương, cảm thông những đau khổ của nhau, đặt mình vào hoàn cảnh người kia để thấy bi thương là điều có thật. Tự thấy sẽ càng thương nhau nhiều hơn. Với họ nhất niệm là niệm thiên đường.

........................

Sau khi cầu hôn thành công thì Taeyeon và Fany cũng không lưu lại Jeju nữa. Vì thời gian của Taeyeon cũng không thể sắp xếp được thêm, nên đành luyến lưu tạm dời bước khỏi nơi lãng mạn này. Từ biệt Fany ở nhà cô ấy, Taeyeon trở về Dinh thự của mình. Tâm trạng của cô tự dưng trôi đi hết thảy niềm vui, sau khi gương mặt của Sulli cùng dòng lệ của cô ấy tràn về tâm trí cô. Taeyeon thiết nghĩ lúc này cô cũng không thể đặt chân vào Nhà xanh nữa rồi, chỉ còn biết về nhà chờ Sulli mà thôi. Taeyeon thật lòng có thấy chút lạ, tin tức cô phản bội gia đình sao không nghe hai người cận vệ của mình đề cập đến, lẽ ra khi có chuyện gì họ đều báo cáo lại, hơn nữa đây là tin tức chấn động sao họ lại có thể im lặng như không có gì xảy ra. Taeyeon thở dài, mọi chuyện xem ra là để cho vợ chồng cô, hai người tự mình giải quyết. Không biết chừng đây có thể là lệnh của cô ấy.

Taeyeon đặt chân vào nhà, đột nhiên thấy nơi này có cảm giác trống vắng kì lạ. Cô nhìn quanh không thấy Sulli, đoán là cô ấy vẫn chưa về. Đi vào phòng ngủ, căn phòng mà năm năm qua hai người vẫn êm ấm bên nhau. Tuy không phải tình cảm mặn nồng quá nhiều nhưng khi bước vào vẫn không tránh được cảm giác tội lỗi. Giờ phút này Taeyeon thấy mình thật chẳng ra làm sao, lấy không ra tư cách bước vào nơi đây. Cô khẽ ngồi lên giường, tay chạm lên gối của Sulli, lòng quặn thắt như có sợ dây vô hình siết chặt. Trong đáy mắt mình Taeyeon thấy nụ cười của cô ấy, nghe tiếng cô ấy đùa giỡn, nhìn được cả hình ảnh hai người ôm nhau say sưa trong buổi bình minh, và rồi nụ cười thật buồn vẽ lên trên môi, khi cô cảm thấy như đâu đây, đôi tay Sulli đang đặt trên áo mình, cô ấy đang giúp cô đeo nơ vào cổ áo. Taeyeon siết chặt tay kiềm nén cảm xúc trong lòng, cô xoay mặt sang nơi khác, đôi mắt tức khắc va ngay tấm hình cưới đặt trên đầu giường. Taeyeon thẩn người rồi bật cười, cười thật lâu, cô đi lại ngồi vào ghế mà nụ cười vẫn ngoan cố vương trên môi. Cả khuôn mặt úp vào hai tay, đôi mắt u sầu nhắm lại, hai dòng lệ lặng lẽ thành hàng, khóc cười cùng lúc, thầm trách quá nghiệt ngã. Quyết định ly hôn nào phải dễ dàng, từ bỏ một người đến với một người, trong khi người bị phụ bỏ chẳng có nổi một cái tội. Chẳng lẽ vẫn đạo lí đó, là do duyên vợ chồng bạc?

Taeyeon dường như quên mất mọi thứ xung quanh, giác quan mãi lang thang nơi kí ức buồn bã, đến nổi chẳng hay biết từ lâu Sulli đã đứng trước mặt mình. Cô ấy thật ra chỉ là náu thân nơi phòng sách chứ nào có ra ngoài như Taeyeon nghĩ. Chẳng qua Taeyeon chưa tìm hết nhà thì đã không kiềm được lòng bước vào nơi này, mà có ngờ được đâu, vào rồi chẳng còn sức lực nghĩ sẽ bước ra khỏi. Như hố sâu tội lỗi của mình, bên dưới đầy cạm bẫy, cô mở cửa đi vào đã là vô tình lao xuống chẳng hay. Thình lình nghe tiếng cười ai đó thân quen vang lên, từ sớm Sulli đã biết cuối cùng chồng cô đã trở về. Đứng ngoài phòng nghe nụ cười đó sao muôn phần nhói đau, vợ chồng tuy hai mà một, Taeyeon đau cô bất giác cũng đau. Giấu dòng lệ sau cánh cửa, lấy hết can đảm cô mở cửa đi vào, hình ảnh Taeyeon đang ngồi khổ sở khóc cười điên dại, choáng đầy mắt cô và lấp đầy đau đớn trong lòng cô ngày một nhiều. Nhìn người ngồi đó tuy gần mà xa, nửa muốn đến gần ôm lấy vào lòng, nửa lại tự trào thầm oán trách, nước mắt khi không lại dâng lên, chỉ cần cái chớp mắt tất thảy sẽ trào dâng.

Hai người, một ngồi ôm mặt chìm trong đau thương tự trách, oán giận bản thân rất nhiều nhưng vẫn không thể xoay chuyển mọi chuyện, một đứng nhìn người đang khổ tâm, mắt nhòa lệ mà biểu cảm vẫn tĩnh như nước, nhìn không ra bao nhiêu sầu, bao nhiểu ủy khuất trong lòng. Giây phút cùng khóc lặng im kéo dài bị đứt gãy khi cơn gió ngoài cửa sổ đánh ngã khung ảnh trên bàn. Taeyeon bừng tỉnh ngẩng mặt lên thì khóe mắt vương góc áo người đang đứng ở xa. Nhìn cô ấy lạnh lùng trước mặt, phút chốc chẳng còn biết mở miệng làm sao. Đôi mắt tổn thương đó cả đời này sợ rằng đến chết cũng không quên. Taeyeon vừa đứng lên khỏi ghế thì tức khắc một vật chẳng rõ hình thù bay thẳng vào người cô. Kinh ngạc cô với tay nhặt lên, là mảnh giấy đã bị nhàu nát cuộn tròn. Từ tốn mở ra, khó tránh được xót xa lại dâng lên, là lá thư cô để lại cho cô ấy đây mà.

Taeyeon gượng cười đặt lá thư trên bàn, đi lại gần Sulli, chần chừ nói:

-Tae về rồi....

Chẳng hiểu sao câu nói “Tae-về-rồi” được thốt lên khiến người con gái lạnh lùng đó bật cười thành tiếng, lời đáp nhẹ như gió:

-Thật ra là về, cũng thật ra là đi....

Taeyeon hít một hơi thật sâu, hiền lành nhìn Sulli:

-Tae đã cầu hôn cô ấy.... – Bất ngờ lời nói Taeyeon bị chặt đứt bằng một cái tát đau rát ở má – Và cô ấy đã đồng ý. – Thêm một cái tát bên má còn lại, Taeyeon buồn bã hướng mắt nhìn người đối diện, thấy hốc mắt cô ấy sương lại phủ đầy – Tae.... – Sulli giơ tay ngang mặt Taeyeon chuẩn bị cho cái tát thứ ba, nhắm mắt Taeyeon hoàn tất – .....xin lỗi em.

Thẩn người Sulli buông lỏng tay, lại bật cười, giờ chỉ còn biết cười chính mình, cười số mệnh trêu cô, cười vì ngày này cuối cùng cũng đến, lại cười vì những cố chấp trong lòng, càng không giấu được nụ cười vì tại sao cô lại yêu một người không yêu mình? Taeyeon đứng sau lưng, tay khẽ nắm tay, xoay Sulli sang nhìn mình. Mắt nhìn mắt, Taeyeon chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô ấy, từng chút một kéo tuột chiếc nhẫn ra khỏi, Sulli căng mắt nhìn Taeyeon, hồi lâu bừng tỉnh, giật tay mình lại lùi ra vài bước.

-Em à..... – Taeyeon nhíu mày bất lực.

-Thôi ngay!!! – Sulli hét lên.

-Em hãy bình tĩnh.... – Taeyeon khẩn thiết nhìn.

-Em bảo Tae thôi đi. – Sulli lần nữa lớn giọng.

-Được, được, Tae sẽ không đụng vào chiếc nhẫn. – Taeyeon tiến lại gần nhẹ giọng – Tae biết em bây giờ cảm thấy khó lòng chấp nhận những lời Tae vừa nói. Nhưng sự thật rằng Tae đã cầu hôn cô ấy, giờ phút này về sau sẽ không bao giờ nói lời tạm biệt. Tae chỉ còn biết cả đời ăn năn vì đã nhẫn tâm phụ bỏ em.

-Tae chấp nhận đánh đổi tất cả để được mang cô ấy đến gần mình hơn?

-Khi Tae viết lá thư để lại, em đã hiểu tâm ý của Tae. Chúng ta hãy tìm thời gian thích hợp để tiến hành các thủ tục và....công khai với truyền thông cả nước. – Taeyeon nắm hờ vai Sulli – Trách nhiệm này mình Tae sẽ gánh, Tae sẽ đính chính lại lần nữa, lỗi lầm là do Tae em không có chút liên quan nào hết.

-Em không có chút liên quan? – Mắt Sulli hiện lên một tia cười.

-Em trước đó đã họp báo rồi, tuy nhiên lời nói một phía cũng vẫn không thuyết phục hoàn toàn. Do đó công tác đối chứng còn lại, Tae sẽ làm tốt. – Taeyeon cười hiền.

-Tae định nói rằng lời em nói Tae ngoại tình là thật? Và sau đó mọi người sẽ nói rằng em không chút liên quan? Làm sao chứ? Để chồng mình ngoại tình mà người làm vợ không chút liên quan?

-Em đang nói gì vậy? – Taeyeon nhíu mày – Chẳng lẽ em vẫn chưa.....

-Em đã hủy. – Sulli nói nhẹ bẫng khiến Taeyeon trái tim một trận đau nhức.

-Thảo nào, từ lúc trở về Tae chẳng nghe tin tức gì....Em thay đổi là vì....?

-Phải, lá thư. – Sulli hoàn tất câu nói hộ Taeyeon – Đến cuối cùng, em cũng chỉ có như vậy, vô dụng.

Thoáng chốc Taeyeon thấy cạn lời, chỉ biết giương mắt nhìn cô gái khổ tâm trước mặt, dặn lòng buộc miệng:

-Em cũng biết dù có thế nào, Tae cũng quyết phải bên cạnh cô ấy. Em biết mà vẫn làm vậy.... – Một lần nữa, cô xúc động đến nghẹn lời – Em là muốn cho Tae đường lui sao? Sao em ngốc quá vậy? – Taeyeon hét lên nắm chặt vai Sulli.

Một khắc yếu lòng Sulli chớp nhẹ hàng mi, nước mắt bực lòng tuông rơi:

-Em còn biết phải làm sao....Taeyeon....

Taeyeon kéo ngay Sulli vào lòng, ôm thật chặt, nhất thời chỉ biết trách móc, lòng dạ tan chảy tất thảy:

-Cô luật sự à, em sao ngốc quá chừng.

Sulli mỉm cười lọt thỏm trong cái ôm, tay vẽ thành hình cái nơ vàng trên cổ Taeyeon:

-Em nghĩ hết rồi, Tae hãy nói do lần bị ám sát để lại di chứng quá nặng, không thể đảm đương được chức vị cần nhiều trí não này. Em làm việc này cũng là nghĩ cho đại cuộc, nếu Tae thừa nhận mình ngoại tình mà từ chức, em cũng khó lòng ăn nói. Danh dự của em cả đời gầy dựng, danh tiếng của hai chúng ta, khác nào bị một ngòi lửa tức khắc thiêu rụi. Năm năm qua phấn đấu, chẳng phải uổn công vô ích? Tae về sau cũng chẳng thể yên bình mà sống tiếp, em cũng sẽ mang tiếng bị chồng phụ rẫy. Hai đứa mình, nói thế nào cũng đi đến bước đoạn tuyệt, chi bằng vẹn cả đôi đường, tốt cho cả hai.

Taeyeon càng thêm siết chặt người trong vòng tay, không sao giấu được ân hận:

-Em vẫn luôn suy tính cẩn thận như vậy, Tae trước giờ muốn có thứ gì, em sẽ hết lòng giúp Tae đạt được. Chỉ tiếc rằng, thứ em cần nhất, Tae không thể cho em....Tae....

Sulli thôi ôm Taeyeon, đẩy nhẹ vòng tay ấy ra khỏi người mình:

-Đến lúc này, khi mà đau đớn tột cùng, sức lực khánh kiệt, thì tình yêu em dành cho chồng mình vẫn cao hơn hết mọi thứ. Em cũng chỉ nhận ra khi mình đọc lá thư của Tae, rõ ràng phải là em bị dồn đến chân tường, em mới biết, cái gì với mình là quan trọng, thật sự quan trọng. Em nghĩ ra viễn cảnh, nếu mình công khai tất cả, Tae sẽ bị ép đến thở không nổi, cả đời này nói sao cũng không hết được vết nhơ. Em thấy lòng không đành, mà khi Tae bị như thế, em cũng không vui sướng hay bù đắp được cái gì. – Cô cầm tay Taeyeon để lên tim mình mà nước mắt khi không lăn dài, lời nói dịu dàng vô cùng – Tae đau, em cũng đau. Tae thở không nổi, em cũng kiệt cùng theo. Tin em đi, em cũng không hiểu tại sao.

-Làm sao đây hả? – Taeyeon đứng yên bật khóc – Làm sao đây?

Sulli với tay còn lại kéo Taeyeon vào người nhẹ ôm, dịu dàng nói mà trái tim đau không tưởng:

-Tae muốn đi, em sẽ giúp Tae.

-Em à..... – Taeyeon khóc lớn hai tay ôm lấy Sulli, nghẹn ngào để nước mắt thấm hết lên vai cô ấy – Tae không làm được cái gì cho em hết, sao em không hủy hoại Tae cho rồi, sao còn phải suy nghĩ, sao phải do dự, em làm người không phải dứt khoát lạnh lùng hay sao? Em ngốc, rất ngốc, tại sao, tại sao.... – Taeyeon đánh rơi câu chữ cuối cùng lên vai Sulli, tiếng khóc vỡ òa thành từng khối trong suốt xuyên qua lớp áo, trực tiếp bám lấy trái tim cô ấy, đau đớn nhưng ngọt ngào khôn cùng – Tae yêu em, là hơn cả yêu em. Em à....em à.....Tae xin lỗi....

Thời khắc Sulli buông hết hy vọng lẫn thất vọng, giây phút quên hết xóa sạch những ích kỉ trong lòng, thì lời nói “hơn cả yêu em” được thốt ra, thật dùng hết tất thảy diễn giải với mong muốn có thể lột tả hết những chuyển biến trong tim, là chưa bao giờ đủ. Tựa như khắp trời cuối đất, là cheo neo lửng lơ giữa tầng không, hay gieo mình tận sâu thẳm đại dương, vẫn không nói lên hết được tình yêu này là gì và ý nghĩa như thế nào với cô. Lời yêu đó với cô như bao la rộng lớn phủ lên vạn vật, khắp nẻo chông gai sau này phải một mình riêng lối, cô vẫn cảm nhận được tình yêu Taeyeon dành cho mình. Lời yêu trong khoảnh khắc nhưng nỗi lòng là cả đời dàn trải.

Sulli xoa tóc Taeyeon, vuốt lưng nhẹ nhàng, nước mắt mãn nguyện từ đâu thấm ướt phủ hồng đôi má, buồn bã thì thầm:

-Em yêu Tae, rất yêu, tình yêu của em....em ước gì...có thể níu được Tae.

Taeyeon không thể nào dừng khóc, mà biết đâu đây là lần cuối thân gần ôm nhau cùng khóc trao lời thương yêu chân thành. Ở chốn hồng trần sâu nhất, nơi mà cảm xúc đã quá ngưỡng, nơi nỗi đau không thể chạm đến và niềm vui quá xa để với tới. Nơi mà chẳng có gì có thể tác động, không bồi hồi giản đơn, chẳng thương xót nào can đến, chỉ đơn thuần là nơi này, có duy mình Taeyeon Kim và Sulli Kim, tha thiết cùng đau, da diết triền miên hòa chung dòng lệ. Đây cũng là một dạng tình yêu, tình yêu đến muộn, tình yêu không so sánh phân bua, tình yêu không nề hà nhiều ít, tình yêu không kể kẻ thứ ba nào. Một dạng tình cảm, nếu nói lời yêu, vẫn còn chưa chạm đến chân nguyên của nó. Tình yêu này thanh sạch không vấy bẩn, nguyên lành một tấm lòng, chỉ riêng dành duy nhất “Yêu em....là hơn cả yêu em....”

 

Ở chốn hồng trần sâu thẳm nhất.

Không màng tất cả.

Quá khứ dị lai.

Hiện tại phân li.

Niềm vui là nước mắt.

Khóc cũng tựa cười.

Là ai và từ đâu đến.

Tình yêu này dành cho em.....

  

Sulli tựa lên vai Taeyeon nụ cười không sao dừng được, siết chặt Taeyeon cô lại khóc, Taeyeon để môi mình chạm lên vai cô ấy và thì thào “Là hơn cả yêu em....”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro