Chap 72 (Ba người hai đoạn tình...)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên đường và địa ngục.

...............................................

Tỉnh thức sau một giấc ngủ dài, cô mỉm cười nhìn người nằm cạnh, say sưa trải cái nhìn của mình âu yếm người đó. Từ đôi mắt ấy yêu thương mênh mông như đại dương, chỉ ước người ấy có thể hiểu cô yêu người ấy nhiều thế nào. Cô thấy lòng mình hạnh phúc, đám cưới hôm qua diễn ra như trong mơ vậy. Cô nhoài người đặt nụ hôn lên má, lên mắt, nhẹ nhàng nồng ấm hôn lên môi. Cô nằm xuống ôm chặt và áp má mình vào ngực cô ấy. “Em chờ được rồi, chờ được rồi, ngày mà em trở thành Thượng nghĩ sĩ phu nhân, Sulli Kim. Sau này Tae hãy an tâm vì em sẽ dốc hết sức giúp Tae đạt thành ước nguyện, em sẽ dùng cuộc đời mình yêu thương Tae, che chở Tae, sẽ khiến Tae yên lòng vững tâm đối đầu với sóng gió trong tương lai. – Cô siết chặt lấy Taeyeon một lần nữa, nhắm mắt mỉm cười – Em yêu Tae.”

 

Taeyeon nửa tỉnh nửa mê trong vòng ôm của Sulli, cô xoay người rúc mình vào thân người cô ấy. Dường như cô cảm thấy lạnh nên phải nương nhờ hơi ấm bên cạnh. Có lẽ vẫn không hết lạnh, nên cô cứ nhúc nhích cố dụi vào sâu thêm. Sulli xoa nhẹ má Taeyeon và đặt cằm mình vào tóc cô ấy. Cơ thể Taeyeon lúc nào cũng có ma lực, nó luôn khiến cô ngây ngất chỉ muốn đắm chìm và tan chảy. Taeyeon cựa mình liên tục trong cái ôm, có vẻ cái lạnh buổi sáng và ánh nắng của nó khiến cô không thể tiếp tục giấc ngủ ngon lành của mình nữa. Chầm chậm mở mắt, Taeyeon hôn lên ngực Sulli rồi ngẩng mặt lên nhẹ cười.

 

-Chào em buổi sáng, Thượng nghị sĩ phu nhân. – Taeyeon thì thầm đặt lên môi Sulli nụ hôn.

 

Sulli phì cười hạnh phúc xoa má Taeyeon, tiếp nối nụ hôn, cô đặt hai tay lên vai Taeyeon, nồng nàn say đắm, hôn nhau thật lâu, khép mắt chuyên tâm, thân thể muốn hóa lỏng để mãi quyện chặt vào đối phương, mãi mãi là của nhau:

-Tae không ngủ được nữa sao?

 

Taeyeon gật gù có vẻ tiếc nuối:

-Tae cứ chập chờn trời lạnh quá, lại thêm vạt nắng cắt ngang mặt. Em thức sớm hơn Tae, em cũng lạnh?

 

-Có lẽ là do thói quen thức sớm, nhưng hôm nay em đã ngủ nhiều hơn mọi ngày rồi đó. Chỉ có Tae là tham lam giấc ngủ. – Sulli bẹo má Taeyeon.

 

-Tae không có, em cũng biết hôm qua tiệc cưới rất đông ai ai cũng tất bật. Đây có lẽ là buổi sáng duy nhất hai đứa mình có lý do chính đáng để đánh một giấc đến chiều mà không nghĩ đến công việc.

 

-Taeyeon à..... – Sulli rúc vào người Taeyeon âu yếm – Từ nay mình là vợ chồng, chúng ta là một gia đình, là người thân của nhau. Em vẫn ngỡ mình nằm mơ vì em đang rất rất hạnh phúc. Em sẽ học cách chăm lo cho Tae, em sẽ học mọi thứ để làm tốt bổn phận của mình.

 

Taeyeon ngã đầu lên tóc Sulli khẽ khàng trầm ấm:

-Tae sẽ cố gắng làm thật tốt, cố gắng quan tâm chăm sóc em. Em không nên chưa gì đã nghĩ đến chuyện lao tâm khổ sức. Em đừng đặt nhiều áp lực cho bản thân, chúng ta cũng như bao gia đình khác, cũng giản đơn với cuộc sống hằng ngày.

 

Sulli dụi vào người Taeyeon, hoàn toàn nhỏ bé gọn lỏn trong hơi ấm người ấy:

-Em đã nói rồi, em sẽ giúp Tae. Tae yên tâm là em sẽ không gắng sức, vì em cũng không muốn mình đổ bệnh khi đó lại làm Tae bận lòng lo lắng.

 

-Thôi nào.... – Taeyeon gõ nhẹ trán Sulli – Cái gì cũng nghĩ cho Tae, thật là bướng bỉnh. Tae sẽ không thương em đâu đó, em phải nghe lời Tae.

 

-Có ai như Tae không, vợ chồng mới cưới Tae lại nói mình không thương em, lại còn chê trách em. Ngày đầu làm vợ của em như này đây sao.... – Sulli nhăn mặt.

 

-À...à.... – Taeyeon ngập ngừng –Tae đùa mà, em là vợ xinh đẹp nhất, giỏi giang nhất, em đừng dỗi Tae nữa.

 

Sulli nhíu mày muốn bật cười:

-Em không biết là Tae lại có khiếu dỗ dành người khác như vậy đó? Tùy tiện khen là được hay sao?

 

-Sao mà em có nhiều ý kiến với chồng mình thế? – Taeyeon nhăn mặt.

 

-Vậy à?! – Sulli bật cười tiếng cười giòn tan trong ngày mới – Tae đói bụng chưa? Em sẽ làm điểm tâm sáng cho hai đứa.

 

-Ô!!! mà....em biết nấu ăn lúc nào Tae không biết? Nhà bếp mới đó Sulli à.... – Taeyeon tròn mắt.

 

-Cơm chiên trứng em nghĩ mình làm được, Tae thôi có như thế đi. – Sulli dỗi đánh vào người Taeyeon rồi mặc đồ đi ra ngoài.

 

Taeyeon phì cười và quyết định sẽ đi tắm, thiết nghĩ phải thật tươm tất vì cuộc sống của cô sau này đã chung sống với một người. Cô muốn mọi thứ từ ngày hôm nay phải tươi mới, tất cả phải trọn vẹn. Taeyeon tự nhủ, Sulli đã là vợ mình và cô sẽ gắng đối tốt với cô ấy, dù thế nào chăng nữa cũng do cô phạm sai lầm trước. Taeyeon bật vòi sen để làn nước ấm cuốn đi bọt xà phòng trên người mình. Taeyeon khựng lại khi cô nghe có tiếng động lạ phát ra từ bên ngoài, cô tắt vòi sen lắng tai nghe “Chắc mình nghe nhầm, đâu có gì....”. Taeyeon tiếp tục công việc của mình, hoàn tất công cuộc tắm gội. *Xoảng* Lúc này Taeyeon hoàn toàn bất động, cô tắt ngay vòi sen lần này chắc chắn nghe không lầm. “Không lẽ.....” Taeyeon thở dài nhanh chóng lau khô cơ thể, mặc nhanh áo quần đi ra ngoài hướng đến nơi phát ra tiếng động.

 

Linh tính Taeyeon mách bảo mình nên chạy vào bếp và vừa đến nơi cô thấy Sulli đang chật vật chiên trứng. Taeyeon cười khổ méo mặt, nhìn cái dáng lo sợ dầu sẽ bắn vào người, trông cô ấy thật rất dễ thương. “Á.....” Sulli giật mình vì cuối cùng cũng không tránh được điều mình lo sợ, cô lùi ra xa, Taeyeon nhanh chân lại gần.

 

Taeyeon rút điện và lấy dụng cụ trên tay Sulli, xoa tay cô ấy cô trách móc:

-Tae nói rồi mà, em không có được đâu, đỏ lên rồi nè.....em thật là......Tae phải nên tập huấn em lại mới được.

 

Sulli nũng nịu khi Taeyeon nắm tay mình:

-Em đâu ngờ không né được....

 

-Em nên đứng xa khi vừa cho trứng vào chứ. – Taeyeon lắc đầu.

 

-Em biết rồi.... – Lúc này Sulli mới nhìn rõ Taeyeon và cô ngạc nhiên – Tae đang tắm à? Tóc Tae còn đọng nước kìa, quần áo cũng không chỉnh tề.

 

-Em còn nói. – Taeyeon hừ nhẹ – Tae nghe tiếng động bên ngoài thì biết ngay là em có chuyện, nên nhanh hết mức ra đây xem em thế nào. Tóc chưa kịp lau khô, quần áo mặc cho có, sợ ra chậm không biết em sẽ ra nông nỗi nào. Để Tae nấu thay em....

 

-Em xin lỗi, em sẽ cẩn thận hơn. – Sulli nói nhanh khẩn khoản nhìn Taeyeon – Em sẽ nấu, lần này phải là em....

 

Taeyeon trố mắt ngạc nhiên khi thái độ Sulli quá kiên quyết với chuyện nhỏ nhặt như vậy. Sulli đẩy Taeyeon ra sau lưng và tiếp tục công việc, Taeyeon thấy Sulli phải khó khăn, nhiều lần muốn kéo cô ấy ra không cho làm, nhưng cô ấy lại rất nghiêm túc và tập tung nên Taeyeon đành đứng nhìn nhắc nhở. Một lúc sau thì cô ấy cũng thành công dọn ra hai đĩa điểm tâm nóng hổi. Cô ấy hào hứng bảo Taeyeon ăn thử xem thế nào, Taeyeon cho một thìa vào miệng, tuy công đoạn nấu có không thành thạo nhưng nêm nếm gia vị không tệ. Taeyeon gật gù mỉm cười đưa ngón tay No.1 về phía vợ mình khiến cô ấy cười tít mắt.

 

-Tại sao em lại kiên quyết phải làm buổi sáng này.... – Taeyeon ngừng lại hỏi.

 

-Em muốn ngày đầu tiên làm vợ, em sẽ nấu ăn cho Tae, sẽ làm được những điều giản dị mà bao người đều làm được. – Sulli nhẹ nói – Em muốn Tae có cảm giác gia đình. Tuy lần này em làm không được tốt nhưng em sẽ hoàn thiện hơn.

 

Taeyeon nắm tay Sulli khẽ lắc đầu, yêu thương nhìn cô ấy, nói thật chậm:

-Tae rất biết ơn em.....thật lòng đó.

 

Sulli nhớ khi đó cô nắm bàn tay Taeyeon đặt nó vào tim mình và mỉm cười ngọt ngào, Taeyeon cũng cười. Nụ cười đẹp gì đâu....hai người hạnh phúc làm sao.....Cô lại khóc mất rồi, à không đúng, từ khi đọc hết lá thư cô có ngừng được phút giây nào mình bật khóc, chỉ là càng nghĩ khóc càng nhiều. Nỗ lực dặn lòng nín khóc dường như không có chút tác dụng nào, cả lời Taeyeon dặn dò trong thư bảo cô đừng khóc, cô cũng không thể nghe theo. Đám cưới đó làm sao cô có thể quên, đêm tân hôn mặn nồng khó tả, buổi sáng ngọt ngào hạnh phúc, và đó là ngày đầu tiên cô làm vợ. Thoáng chút thời gian mà đã hơn năm năm.....

Thực tế càng nghiệt ngã thì kỉ niệm là thứ vô duyên vô cớ sẽ tìm về gợi nhớ những ngày thân-thương-đã-từng. Chúng nhắc nhớ cho ta rằng ta đã từng hạnh phúc, ta đã từng cười viên mãn, và đã từng có người mình yêu cạnh mình. Những hình ảnh thân thương đó vỗ về xoa dịu trái tim đang bỏng rát khô khốc sự sống, và cùng lúc nhấn chìm ta vào sâu buồn thương vô tận. Thà là quên sạch hết không còn gì để nhớ thì đau khổ vỡ nát sẽ không ám ảnh, sự bội phản sẽ không cảm thấy day dứt nữa. Mà này trớ trêu thay tình yêu Sulli dành cho Taeyeon là bất di bất dịch, từ đầu đã là đam mê say sưa và đến giây phút tổn thương lao đao thì tình yêu đó vẫn thủy chung như cũ. Cái tình cô dành cho chồng mình là trước sau như một. Giá trị của nó có phải nên trách Taeyeon không hiểu không trân trọng? Hay trách chính bản thân cô tại sao lại kiên định như thế đối với một người đã xoay lưng? Có lẽ, thà là Taeyeon phụ cô, chứ cô quyết không làm điều đó. Vì thà là hết yêu hay ngừng yêu, chứ không sẽ không nói lời biệt ly. Cả đời thà là thua cho chính bản thân, thua trong tay mình, thua vì bất khả kháng dẫu đã hy sinh đánh đổi, chứ quyết không thua cho thiện hạ ngoài kia.

Mỗi lúc cô lạnh, cô nghĩ về Taeyeon như một đốm lửa nhẹ nhàng lan tỏa. Mỗi lúc cô thấy cô đơn, hình ảnh Taeyeon giúp cô bớt chới với. Những lúc cô bất ổn Taeyeon như một vị cứu tinh. Nhưng khi cô tâm tình bình ổn thoát khỏi giấc mơ, thì lòng cô tan tác với từng kí ức nhỏ nhặt nhất.

“Ngọn hải đăng soi sáng tình yêu trong em đã tắt, ngày của em sẽ còn lại bóng tối và đau buồn. Có lẽ em chưa đủ tốt....không đủ để được Tae yêu thương suốt đời. Tae muốn điều tốt nhất và đó rõ ràng không phải là em. Thà là Tae dối em, thà là dối em cả đời. Em đã mất tất cả rồi, hôn nhân, người chồng yêu quý, niềm tin tan tành. Tae đã cố gắng....vẫn không thể yêu thương em....thật là sống không bằng chết.

......................

The President 's Lover OST part 16 (I do - 911)

Let 's sing along "Yes I do, I do love you, cuz I do love you.."

.

Trên thế gian có lắm những màn cầu hôn nhưng có lẽ phân cảnh cầu hôn của Taeyeon là kịch tính nhất và kỳ lạ nhất. Vì khi người cầu hôn quỳ xin cưới thì người được cầu hôn cũng quỳ xuống theo. Trên thế gian cũng không lấy ra đâu người được cầu hôn nào bướng bĩnh thế này, hôn nhân là phần lãng mạn và chân thành nhất dành cho tất cả cô gái, chiếc nhẫn là thứ các cô ấy hằng mong được người mình yêu chính tay đeo tặng hứa hẹn hạnh phúc cả đời, ấy vậy mà Fany câu đầu câu cuối đều bảo Taeyeon thu nhẫn lại. Thậm chí cô không đứng vững mà khụy chân ôm mặt khóc thật lớn chỉ để cầu xin cô ấy thu nhẫn. Thấy Fany quỳ xuống khóc xin mình Taeyeon thấy ngạc nhiên vài giây, trái tim không nói thành lời.

Dù rằng đã khước từ yêu cầu vô lý kia, chỉ chờ mong cô ấy trả lời thôi. Nhưng cô nhìn cô ấy khóc, thật lòng có chút khó hiểu vì sao cô ấy lại yêu cầu như vậy. Cô ấy có xúc động đến đâu cũng không thể bảo cô thu nhẫn, không chấp nhận lời cầu hôn. Fany muốn suốt đời làm người thứ ba, kẻ bên lề hạnh phúc của cô? Thanh xuân một người không nhiều, tuổi để yêu cũng có hạn định, tình cảm sẽ chuyển biến là tất yếu, chẳng lẽ cô ấy thấy an toàn khi yêu một người đã có vợ sao? Cả đời không bồn chồn lo lắng sẽ bị chia tay? Fany còn dư can đảm như vậy nữa sao? Fany kiên nhẫn đến thế? Thật lòng Taeyeon không hiểu, lòng nóng như có lửa, tựa như mò kim đáy bể, bối rối vô cùng.

Taeyeon khẩn khoản nói, mắt dán vào khuôn mặt đẫm nước mắt của Fany:

-Tae thật sự tha thiết muốn nghe em nói....em đồng ý....Mi Young à.... – Fany ngẩng mặt nhìn cô mắt rưng rưng – Tae xin em...xin em hãy làm vợ Tae....làm vợ Tae đi mà, em à....

-Tae à.....đừng ép em.....em không thể. – Fany lắc đầu đứng dậy.

-Fany.... – Taeyeon đứng lên theo ngăn Fany chạy đi – Đừng...em đừng đi. Em không tin Tae sẽ mang lại hạnh phúc cho em sao? Hay em nghĩ hôn nhân tan vỡ của Tae sẽ khiến em lo sợ Tae sau này cũng như thế với em? Em nghĩ Tae sẽ lại hư hỏng yêu đương ai khác ngoài em? Thật ra là em trước giờ vẫn nghi ngờ Tae, em không tin Tae, đúng không?

Fany xoay lại nhìn Taeyeon thấy sao con người này khờ khạo đến vậy:

-Tae chọn em....Tae mất hết tất cả....em làm sao tha thứ bản thân mình được. Em biết Tae đã thật sự muốn kết hôn với em, em đã mãn nguyện rồi. Tae không cần thiết biến nó thành sự thật.

-Không thể nào. – Taeyeon kiên quyết – Trước khi đến đây Tae đã viết thư cho Sulli nói hết nỗi lòng của mình. Em có lấy Tae hay không thì Tae cũng không còn là Tổng tư lệnh nữa. Chiếc nhẫn này....đã một lần Tae muốn tặng em, là lần em lên nhà cùng William, Tae đã thất vọng đau lòng mà bỏ nó lại trước nhà em. Chúng ta đã phân li đã chia xa và đau đớn rất rất nhiều lần. Em đã đau lòng hết lần này đến lần khác cũng bởi vì em chưa bao giờ nghĩ cho em, em không biết ích kỉ cho bản thân. Những khi Tae làm em đau, em thà mình em chịu đựng cũng không đánh Tae làm đau Tae. Fany à....Tae thương em nói không sao hết bằng lời. Em biết không, Yoona cô ấy trước khi từ chức đã nói với Tae lời này “Hãy vì chị ấy chưa một lần đòi hỏi....mà biến giấc mơ của chị ấy thành sự thật.” Hôn nhân này đến em của em cũng mong em sẽ đồng ý....

Fany che miệng ngạc nhiên tột cùng, Yoona nói như vậy thật sao, em ấy mong cô hạnh phúc, em ấy ủng hộ cô, trên khuôn mặt nhòe nước, dòng nước mắt lại tiếp nối:

-Yoona....nói vậy thật sao?

-Yoona còn nói cô ấy sẽ tha thứ, hai người sẽ lại là người một nhà nếu Tae có thể khiến em hạnh phúc.

-Em.... – Fany rối loạn đảo mắt lung tung dưới chân mình.

-Chưa có người được cầu hôn nào lại quỳ xuống van xin người kia thu nhẫn. Em biết mình tàn nhẫn lắm không Fany. Lúc Tae hôn em trước nhà em, rồi khi mình lên trực thăng, cả khi mình nồng nàn say sưa với nhau....đây là lần hẹn hò cuối, Tae biết em rất đau nhưng em vẫn cắn răng chịu đựng để đi cùng Tae. Em nỡ xa Tae cả đời sao, em muốn Tae không bao giờ gọi tên em thân thương nữa sao? Em thật sự muốn từ chối Tae? Fany....em có yêu Tae không? Em cần Tae không? Nếu em từ chối, thì những đau đớn xé lòng nát tim của em trước giờ trừ phi là giả dối. Tất cả chỉ là khổ nhục kế em muốn được Tae đặt nhiều tình cảm hơn thôi, sao có thể như thế?

Ánh mắt Taeyeon bối rối Fany ý thức được con người này thật sự tổn thương và bắt đầu chao đảo. Taeyeon trông chờ nghe Fany trả lời cô ấy, nói cái gì cũng được, nhưng không, cô ấy chỉ để mặc mình khóc không ngừng mà thôi. Fany không hiểu tại sao bản thân không thể nói, cô còn lo ngại cái gì, có điều gì quan trọng hơn Taeyeon nữa. Fany khổ sở chau mày khó nhọc nhìn Taeyeon cầu xin cô ấy cảm thông cho cô. Rồi không biết nghĩ gì Taeyeon thở hắt nhíu mày siết chặt chiếc nhẫn trong tay, trước sự kinh ngạc của Fany cô chạy thẳng ra biển, chạy ra thật xa. “Taeyeon!!!!!” Fany bàng hoàng chạy theo Taeyeon kêu tên cô ấy, Taeyeon chạy đến khi mực nước ngang hông mình thì dừng lại, phía sau lưng cô Fany vừa kịp ôm chặt cũng là khi cô ấy thấy Taeyeon ném chiếc nhẫn xuống biển nhấn chìm yêu thương, tất thảy ngọt ngào hóa thành giấc mơ.

Fany tròn mắt kinh ngạc, vòng tay cô hơi buông lỏng, khoảnh khắc lặng im kéo dài và Taeyeon thình lình lên tiếng, lời nói phẫn uất, nghe không hết nỗi buồn:

-Tae không ép em nữa....em không phải trả lời gì hết.....thật cũng được, giả cũng không sao.....vừa lòng em chưa....đau lòng Tae chưa.....

Fany úp mặt vào vai Taeyeon lắc đầu không ngừng, kìm giữ tiếng khóc, cô siết chặt Taeyeon:

-Em xin lỗi...xin lỗi....em xin lỗi....em....thật ra....

Taeyeon gỡ tay Fany, xoay người lại cô hét lên:

-Em không yêu Tae....không cần Tae....em chưa bao giờ muốn có một gia đình với Tae....TIFFANY, EM KHÔNG YÊU TAE....KHÔNG THƯƠNG TAE. EM LUÔN DỐI GẠT TAE MÀ!!! – Cô đau lòng nhìn cô gái đang khóc, bất lực cô đi những bước thật nhanh xa dần cô ấy, cùng lúc lời nói vọng lại, từng chữ theo gió dội vào trái tim Fany – Đã chẳng có ai khi yêu một người lại muốn thả cho người ấy tự do và đổi lại cho mình bất an mãi mãi. Hôn nhân có lẽ không là gì, ràng buộc với chúng ta có lẽ cũng không quan trọng, nhưng chiếc nhẫn, nó là tất cả, tất cả.....tấm lòng lẫn trái tim Tae, muốn trao gữi cho duy mình em, đến hết cuộc đời.

Lời Taeyeon nói ở phía xa, thanh âm ngày càng nhỏ, càng nghẹn ngào, trái tim Fany bất lực,  đau thật đau. Taeyeon đúng, tình cảm hai người đâu cần danh phận buộc ràng để khẳng định hay chứng minh cái gì. Hôn nhân suy cho cùng cũng chỉ là tờ giấy có chữ kí và con dấu. Nhưng tại sao, một trong những cột mốc quan trọng của một mối tình, phải là hôn nhân? Chẳng lẽ đến đây cô còn không hiểu? Đó là lời Taeyeon thật tâm muốn hứa, cam tâm tình nguyện yêu cô, đánh đối tất cả để ở đây muốn dành hết tình cảm cho cô, trân trọng muốn được nghe cô đồng ý. Vậy mà kết quả lại bẽ bàng đau đớn như thế? Phải chăng người đi ở phía xa kia đã thôi hy vọng, người ấy đau lòng lắm phải không, cớ sau bờ vai đó run lên, chẳng lẽ người ấy đang kìm giữ nước mắt?

-EM ĐỒNG Ý. – Fany hét thật lớn khi Taeyeon một mình đi ngày càng xa, cô gào lên – TAEYEON....EM YÊU TAE...EM CẦN TAE....EM MUỐN CÓ MỘT GIA ĐÌNH VỚI TAE....EM XIN LỖI VÌ KHIẾN TAE MẤT HẾT TẤT CẢ.... – Taeyeon bần thần quay người lại trân trối nhìn Fany, thấy gương mặt người ấy nhìn mình, Fany khóc thật lớn, nước mắt hòa cùng đại dương dưới chân, lời nói vụn vỡ, khỏa lấp không gian mênh mông – EM ĐỒNG Ý. EM ĐỒNG Ý LÀM VỢ TAE....TAE NGHE KHÔNG....EM ĐỒNG Ý, ĐỒNG Ý.....

Taeyeon mắt rưng rưng, một giọt khóc bung thân rồi những giọt khác thi nhau rời theo, cô đưa tay che miệng vẫn không tin là Fany đã đồng ý, đồng ý lấy cô. Nhìn Taeyeon xúc động phía xa, Fany dốc sức lao về cô ấy, về phương có Taeyeon, gió hắt nước mắt cô lại phía sau. Cô chạy thật nhanh đến ôm lấy Taeyeon thì thầm một lần nữa “Em đồng ý, em đồng ý, Taeyeon....” Xúc động đến độ đứng yên để chờ Fany lao vào ôm mình, Taeyeon bật cười, úp mặt mình vào vai Fany cô ôm cô ấy thật chặt và nhấc cô ấy lên không trung. Giây phút cô thả hai chân Fany chạm đất, cả hai đã ôm nhau cùng khóc.

Ôm khuôn mặt Fany, Taeyeon tha thiết nói:

-Cảm ơn em....cảm ơn em....Tae sợ cả đời này em sẽ từ chối Tae....sẽ không thương Tae nữa. Cảm ơn em vì đã đồng ý....

Nắm chặt tay Taeyeon, Fany lại chực khóc:

-Em xin lỗi vì làm Tae thất vọng....em xin lỗi...em không thể sống được, em không thở được khi thấy Tae quay lưng rời đi. Giây phút đó em không quan tâm cái gì nữa hết, em chỉ muốn làm vợ Tae, em chỉ muốn thét lên rằng mình đồng ý. Em đồng ý....ngàn lần đồng ý....và em xin lỗi vì tất cả mất mát.

Taeyeon mỉm cười hạnh phúc, cô lấy trong túi mình ra một vật khiến Fany ngạc nhiên:

-Chiếc nhẫn....vẫn ở đây....Tae xin lỗi vì đã lừa em....nhưng Tae thật sự thật sự không biết làm sao gỡ nút thắt trong lòng em...Tae...

-Em hiểu.... – Fany lắc đầu cười nói – Em hiểu mà....

Taeyeon cười, ấm áp nhìn Fany, cô nói thật ngọt ngào và trân trọng:

-Em cho phép Tae đeo nó vào tay em nhé....Tae yêu em, Tae cần em, Tae và em suốt đời không biệt ly.....bên nhau mãi đến khi hai đứa tan theo bọt sóng, lẫn theo cát bụi, hóa thành tàn tro. Nửa bước không rời, tay đan tay nguyện cùng em khóc-cười-thương-giận.

-Em đồng ý...em đồng ý mà. – Fany nở nụ cười thật tươi lẫn vào mặn chát nước mắt, cô đưa tay mình cho Taeyeon nắm lấy và khẽ khàng cô ấy run run đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.

Ngắm nhìn chiếc nhẫn vừa khít lấp lánh trong tay mình, Fany không còn từ ngữ nào diễn tả mừng vui viên mãn trong lòng. Cô nhìn người đối diện, cô ấy cũng đang cười với cô. Taeyeon cười hiền lành dịu dàng làm sao, cô ấy yêu cô rất nhiều. Fany áp môi mình hôn Taeyeon, bao nỗi niềm họ gữi hết vào nụ hôn sâu miên man này. Taeyeon nhấc nhẹ Fany lên và nụ hôn của họ vẫn không đứt đoạn, vẫn môi liền môi. Đôi môi Taeyeon vẫn thơm vị táo xanh chếnh choáng, vị dâu tây nơi khoang miệng Fany vẫn thơm lừng chất ngất. Gió biển vẫn thổi không ngừng, sóng biển vẫn rì rào vội vã vỗ bờ. Taeyeon thì thầm, câu chữ rơi trên vành môi Fany và chúng nhảy múa hoan hỉ ở đó “Thế giới này đã thay đổi trong khoảnh khắc thấy em. Tựa như bản thân biết rằng mình đã luôn luôn yêu em. Và thỉnh thoảng điều ước sẽ trở thành sự thật....”

 

Thật ra, trên thế gian muôn trùng đổi thay này, thiên đường và địa ngục là cùng song hành tồn tại. Cuộc sống là vậy, tình cảm cũng vậy, lấy của người này bù cho người kia. Lại hỏi, tại sao lại phải hy sinh niềm vui của mình mà không phải ai khác? Tình cảm làm gì có tại sao? Cuộc đời làm sao có công bằng? Trách ai ai đáng trách bây giờ? Chỉ có thể bật cười, vì thỉnh thoảng, hạnh phúc phải là được tích góp và đong đếm trên nỗi đau của người khác. Không phải là “đã cố gắng vẫn không thể yêu thương em” mà là “đã cố gắng vẫn không thể không làm đau em” Thật bẽ bàng cay đắng. Tình cảm là cái gì kia chứ? Thật trời ơi đất hỡi, khóc cười như kẻ điên, vẫn không phân định được, đau đớn giày vò cũng vẫn không hiểu. Thế rốt cuộc tình cảm là gì đây? Thật ra, tình cảm là cả những chấp mê bất ngộ lẫn kiên tâm vững lòng.

 

Fany ngại ngùng mỉm cười, cả người cảm động tất thảy, nụ cười đẹp hơn cả hoàng hôn phía xa xôi đại dương xanh thẳm, lời đáp ngọt như kẹo mạch nha ướp đường trái tim “Em yêu Tae....”. Taeyeon tức khắc ôm lấy Fany, neo giữ nhau nước mắt hai đứa lặng lẽ giấu phía sau lưng, chỉ nghe tiếng cười nương theo gió vút đi thật xa, xa thật xa.

 

Vậy là, bất chấp tất cả, cùng những cố chấp lẫn kiên lòng, họ những người có tình cũng nên duyên giai ngẫu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro