Chap 71 (Người mình yêu, yêu người khác)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I ‘ll be by your side till the day I die.

I ‘ll be waiting until I hear you say.....

--------------------------------------------------

.

The President 's Lover OST part 15 (I Love You - Kim Taeyeon)

Take your time and replay!!!

.

Dưới ánh hoàng hôn loang trên mặt biển, chân trần in từng dấu lên cát mịn, gió thổi tung tóc mang theo vị mằn mặn, tay đan tay hai thân người kề cạnh đi sát vào nhau, môi mỉm cười lặng lẽ sải từng bước mang theo mộng mơ êm đềm. Ánh tà dương khiến Taeyeon thêm xinh đẹp và lấp lánh trong mắt Fany, cơ thể cô ấy như có từng mảng bụi lân tinh bao quanh khiến thân người trở nên rực rỡ. Mái tóc Fany liên tục bị hất tung về phía khuôn mặt Taeyeon, hương thơm trên người cô ấy quấn chặt gió biển thổi man mát vào cánh mũi Taeyeon lành lạnh. Rất nhiều lần đi cạnh nhau Taeyeon đã luôn tha thiết muốn giữ chặt mùi hương này cho riêng mình mình.

Thình lình Fany nắm tay Taeyeon lôi tuột ra sâu ngoài biển, cô té nước vào mặt Taeyeon xong rồi chạy ra xa lấy nắm cát ném về phía Taeyeon. Do chưa chuẩn bị tinh thần nên Taeyeon vô tình hay cố ý nhận đủ mọi thứ từ cô người yêu tinh nghịch. Taeyeon đứng thừ người nhìn Fany chạy tít ngoài kia, tỉnh ra nhanh chân Taeyeon chạy theo, Fany chạy lắt léo né Taeyeon, có lúc cô ấy dừng lại bất chợt ngồi xuống khiến Taeyeon lỡ đà bắt hụt. Cô đứng lên thè lưỡi trêu ghẹo rồi chạy tiếp, Taeyeon thở hắt hì hụt chạy theo quyết bắt cho kì được để trả thù. Lảo đảo chạy một lúc Taeyeon loạng choạng bất ngờ té, Fany ngoáy đầu lại thất thần chạy đến.

-Tae à.....sao vậy? – Fany đỡ Taeyeon đứng lên.

Taeyeon lắc đầu rồi túm chặt Fany:

-Tae biết ngay mà....em sẽ quay lại.... – Cô cười toe toét – Tae hết cách rồi em ranh quá, không thể nào không dùng khổ nhục kế mà bắt cho được em hết.

Fany đánh vào người Taeyeon cật lực giãy giụa:

-Tae thật không có khí phách gì cả....bỏ em ra....ngon lành thì đuổi theo em chứ.

-Tae đâu có nói mình ngon lành khi nào? – Taeyeon mặc kệ Fany chống cự vẫn trả treo – Ai cho em cái quyền ném cát té nước Tổng Thống rồi cong chân chạy thế hả?

-Liên quan gì chuyện Tae dùng khổ nhục kế tóm em? – Fany giận dỗi thoát khỏi vòng tay Taeyeon.

-Không phải chứ Fany? – Taeyeon tròn mắt – Đang vui mà em giận thật á?

Bất ngờ Fany đẩy Taeyon té xuống cát:

-Đây là em học Tae thôi. – Cô cười lớn rồi đi ra nghịch nước.

Taeyeon trách móc rồi cũng ngồi dậy đi theo Fany, đứng phía sau cô ấy, cô nói:

-Tae không biết là em thích nghịch nước như vậy....hay vì Tae chưa bao giờ dẫn em đi chơi nên chút sở thích nhỏ này, Tae cũng không biết.

Fany khựng người quay lại nhìn Taeyeon, màu mắt người ấy loáng thoáng nỗi buồn như mặt nước loang lỗ ánh vàng, nhìn như có như không, da diết khó tả. Đôi mắt đó như bện cả màu trời vào lòng, người ấy ôm lấy nó và thở than tự trách:

-Công việc của em cũng đâu còn dư thời gian mà đi chơi, cho dù Tae có rủ chưa chắc em nhận lời....Tae đừng nói những lời tự trách.

-Em luôn lo nghĩ cho Tae....em đã quá thiệt thòi sao vẫn gắng an ủi? – Taeyeon cười nhẹ.

-Chuyện gì Tae làm, em cũng có thể bao dung được, chuyện đi chơi nhỏ nhặt em không bận lòng mà chấp nhất với Tae.... – Fany thành thật.

-Fany à.... – Taeyeon xúc động kéo Fany vào ôm thật chặt – Em thật rất tốt với Tae.

-Tae không chỉ tốt với em mà còn cả gia đình em.... – Fany nói trên vai Taeyeon – So sánh thì điều em làm vẫn không đáng là gì....mà chẳng phải mình luôn tâm niệm đã yêu thì phải bao dung đối tốt với người mình yêu hay sao?

Taeyeon bật cười:

-Phải rồi....em luôn tinh tế như vậy.... – Cô lắc đầu nhìn Fany.

-Thôi nào....đừng có bắt đầu trêu em nữa đi. – Fany nhíu mày – Em nghi Tae lắm.

Taeyeon cười lớn:

-Em toàn nghĩ Tae xấu như thế. – Cô nắm lấy hai vai Fany – Em có thể nhắm mắt lại không?

-Để làm gì? Chơi cút bắt sao? – Fany ngơ ngác.

-Ơ....đúng rồi. – Taeyeon ngạc nhiên với ý tưởng của Fany – Em nhắm mắt đi nhé, đếm từ một đến hai mươi, Tae sẽ đi núp thật kĩ.

-Thôi được rồi.....ai lại chơi trò này ngoài biển chứ. – Fany vẫn thắc mắc dù gật đầu nghe theo.

-Bắt đầu nhé. Em nhắm mắt đi chứ Fany. – Taeyeon nhăn mặt.

-Rồi rồi.... – Fany bịt mắt đếm – Một, hai, ba.....

Thình lình Fany nghe âm thanh da diết vang lên khi tiếng đếm gần đến hai mươi, cô chầm chậm mở mắt rồi tức khắc xoay người lại khi nghe tiếng ai đó quen thuộc cất lên, giai điệu bài hát trìu mến yêu thương thu hút cô. Hình ảnh Taeyeon đứng ngoài sau cô trên vai là cây đàn. Fany che miệng nhìn Taeyeon, cô ấy đang đàn và hát, hát cho cô nghe đây sao? Không hiểu được Taeyeon lấy đâu ra cây đàn organ mini mà treo vào người đáng yêu đến thế. Giờ phút này cô mới phát hiện ra, đã từ lâu, rất lâu cô mới được nghe Taeyeon hát. Khi hai người cạnh nhau, thi thoảng Taeyeon bật miệng ngân nga vài câu vu vơ thôi, chứ chưa bao giờ cô ấy nghiêm túc tề chỉnh hát đúng nghĩa. Fany bấn loạn chưng hững, rốt cuộc đây là chuyện gì?

“....Tình yêu của tôi, yêu em, yêu em rất nhiều.

Tình yêu của tôi, em đừng quên, đừng xóa nhòa tình yêu hai đứa mình.....”

 

Đây là điều ngạc nhiên Taeyeon dành cho cô, là những an ủi cuối cùng trước khi đường ai nấy đi sao? Fany nhìn chăm chú người cô yêu, không từ ngữ nào diễn đạt được niềm xúc động này. Là vì để hát tặng cô mà dẫn cô ra biển, Taeyeon đã sắp xếp từ sớm, chứ không cây đàn đáng yêu này từ trên trời rơi xuống sao, cả bài hát cũng cần tập luyện. Taeyeon chuyên tâm hát, chuyên tâm nhìn Fany mà trải hết nỗi niềm của lời bài hát. Đó là tất cả những điều cô ấy muốn nói nhưng sẽ tuyệt vời và ý nghĩa hơn khi cô ấy dùng hết tâm tư hát nó, biến nó trở nên có giai điệu và có thần hơn. Đến gần cuối bài hát Fany không ngăn được nước mắt của mình, chúng thi nhau rời khỏi khóe mi yếu ớt.

 

“....Mỗi ngày tôi yêu trong hy vọng, sống trong hy vọng.

Xin lỗi, xin lỗi vì không thể quên em.

Tình yêu của tôi, xin em hãy quay về.

Đừng rời xa nữa....xin em....”

Fany để mặc mình khóc trong lời hát của Taeyeon. Cô phó mặt trái tim tan chảy của mình trong ánh mắt tha thiết của cô ấy. Điều khiến cô xúc động bội phần đến bật khóc nức nở, là vì họ sắp chia xa mà Taeyeon lại chọn bài này để hát, cô ấy gọi cô là “tình yêu của cô ấy”, rằng không muốn cô quên tình yêu của cô ấy, cô ấy xin lỗi, xin lỗi vì không thể quên được cô. Tại làm sao có người như Taeyeon tồn tại trên thế gian này chứ? Khi mà đã chia tay rồi thì cần chi phí công làm những điều quá ngọt ngào này, để khiến trái tim hai đứa giày vò, càng vấn vương thật nhiều, đến cuối ngày xa nhau rồi biết phải làm sao đây? Câu hát cuối cùng, tiếng đàn dứt hẳn, là lời nói “xin cô đừng xa cô ấy”.

Bài hát này gợi lên cái kết trong mơ của cô và Taeyeon, càng nghe cô càng bồi hồi xao xuyến cùng đau đớn bủa vây. Từng có ít nhất một lần trong đời Fany thầm ước Taeyeon và cô sẽ không bao giờ có chia xa, sẽ bên nhau đến tận xa xanh sau này, sẽ và sẽ để rồi thực tế thì nghiệt ngã quá. Thật ra là Taeyeon muốn chôn trái tim của cô ở Jeju, hay là muốn đóng băng lồng kính tình cảm này mãi mãi đây? Để cô có đến hết đời cũng không thể yêu thêm được ai ngoài cô ấy? Vì trái tim cô bị bức tử ở đây, thân thể bị hóa đá nơi này, tình cảm bị thiêu đốt đến tận cùng, tâm trí vấn vương vì câu nói xin đừng rời xa. Thì thể nào tay trần mà đào lên trái tim màu máu, cách nào phá băng rời đi, sao mà “chữa cháy” được tình cảm đã bị thiêu sống, cách gì cô có thể thoát khỏi còng tay tình yêu Taeyeon đã khóa chặt?

Taeyeon buông đàn để nó treo lủng lẳn đáng yêu trên người mình, cô đi lại gần Fany lấy ra trong túi hai chiếc đồng hồ cát xinh xắn:

-Em khoan nói điều gì hết. Tae có hai đồng hồ cát trong tay, em hãy chọn một trong hai. Khi em lật xoay ngược nó, cát sẽ trôi tuột vào khoan còn lại, và em sẽ thấy điều tuyệt vời xuất hiện.

-Taeyeon à..... – Fany vẫn còn trong tâm trạng tan chảy xao xuyến cực độ, không biết đây là tình huống gì, chẳng biết phản ứng ra sao hết – Em.....

-Em yêu, em chỉ việc chọn thôi. – Taeyeon dịu dàng khích lệ – Trái hay phải, xanh hay hồng.

Fany nhìn chăm chú hai chiếc đồng hồ cát, cô đưa tay chọn màu mình yêu thích, nhưng khi chạm vào nó cô lại thay đổi ý định, cô đưa tay sang màu xanh dịu mát, màu Taeyeon yêu thích, cô sẽ chọn nó giống như cô chọn Taeyeon vậy, thay vì màu hồng phấn ngọt ngào, cô chọn lựa bản thân mình. Taeyeon mỉm cười nhìn Fany cầm màu xanh lên, Fany xoay ngược đồng hồ cát tim đập nhanh chờ đợi điều tuyệt vời Taeyeon nói. Những hạt cát ánh vàng cuối cùng cũng lọt hết qua khe, hiện lên dòng chữ, Fany đọc từng chữ....

.

.

Will -

you

marry

- me?

.

Fany ngẩng mặt lên toan nhìn Taeyeon thì không thấy cô ấy đâu, chỉ thấy một chiếc hộp nhung đỏ, bên trong là chiếc nhẫn đính kim cương tuyệt đẹp lấp lánh. Taeyeon quỳ bên dưới tay cầm nhẫn đang nhìn cô, duy nhất nhìn cô thật chân thành và hiền lành. Fany vẫn thấy môi mình đông cứng, ngạc nhiên choáng ngợp rất cần giải tỏa nhưng mọi thứ ngọt ngào lãng mạn như trong mơ đang đóng băng tất cả trong cô. Fany chỉ biết giương mắt nhìn Taeyeon, tay nắm chặt chiếc đồng hồ cát như sợ giấc mơ này vụt một cái sẽ tan thành mây khói, như sóng biển ngoài kia cuốn trôi xa bờ tít tắp, sợ sẽ như cát trôi tuột kẽ tay, sợ sẽ mảnh như tơ gió đong đưa là đứt.

-Fany à....Tae biết em đang ngạc nhiên và choáng ngợp. – Taeyeon nhẹ nhàng nói – Nhưng nghe này, đây không phải là giấc mơ, em đừng căng thẳng, tất cả là thật. Bài hát đó là thật, đồng hồ cát là thật, Tae đang ở đây quỳ trước em là thật hơn bao giờ hết.

Fany nhíu mày, Taeyeon chầm chậm nói:

-Cuộc tình cheo neo này quá nửa đã là khổ tâm cho em mà một ít còn lại cũng là tìm vui trên niềm đau của người-khác. Bàn tay siết chặt tay em quá nửa hơi ấm đã thuộc về người-thương đã-từng và ít ỏi xót lại đang che chở ôm ấp em. Biết mình nợ em...nợ em yêu đương tuổi trẻ, nợ em một gia đình, nợ em cả một đời hạnh phúc....Nhưng tất cả cái nợ đó không phải là gánh nặng hay trách nhiệm khiến Tae làm điều này cho em. Tất cả xuất phát là vì Tae yêu em, em là tình yêu lớn của cuộc đời Tae.

Khuôn mặt Fany không phân định được nước mắt là niềm vui hay nỗi buồn, nụ cười của cô cũng chưa vội thành hình, tâm tình vẫn chưa thể khởi sắc mừng vui. Fany nín thở. Taeyeon lại nói, vẫn từ tốn không vội vàng:

-Đây đúng là lần hẹn hò cuối cùng, vì nó sẽ kết thúc chấm dứt mối quan hệ lén lút âm thầm tủi hờn cho em, chấm hết cho tất cả những thiệt thòi đắng cay xé lòng. Để bắt đầu một tình yêu đúng nghĩa, đúng người, đúng lúc. Tae ở đây với em giờ này, khắc này, có lẽ đã không còn là Tổng Thống Tổng tư lệnh nước Đại Hàn. – Taeyeon ngừng lại vài giây nói tiếp, lời nói bổng trở nên tha thiết thật nhiều – Thời hạn dành cho Tae suy nghĩ đã kết thúc từ lâu rồi, lúc ta còn nằm cạnh nhau. Sulli đã tổ chức họp báo vì đã không chọn cô ấy. Tae ở đây để chứng minh rằng, giữa muôn ngàn lựa chọn, Tae chọn em.

Taeyeon..... – Fany xúc động nhiều đến mức giọng nói tan theo nước mắt, lời nói lúc này vẫn không cất nên lời. Gió hắt nước mắt phủ lên gương mặt Taeyeon.

Đôi mắt Taeyeon đỏ, sóng mũi cay cay vị nước mắt của Fany:

-Fany yêu dấu, quyết định của Tae không phải nông nỗi nhất thời. Tae đã nghe lời em cân nhắc, và mười lần y một trái tim và lý trí đều cương quyết chọn em. Tae biết.....từ khi đặt chân lên trực thăng đến Jeju, Tae đã không còn gì, Tae mất hết tất cả, hôn nhân, quyền lực, địa vị, tiền bạc, danh tiếng. Và khi ôm em trong vòng tay trên bao la vùng trời Jeju, Tae hiểu rằng.....Tae yêu em nhiều như thế nào. – Taeyeon không dằn được nước mắt lăn dài, cô nghẹn ngào vì lời nói “yêu cô ấy nhiều ra sao”, nó khiến bản thân người nói thật sự xúc động tận sâu cả lòng – Đứng trước nguy cơ mất em mãi mãi, trái tim Tae đau, và khi nghĩ đến em đau, Tae lại đau thêm đau. Kim Taeyeon trước mặt em là riêng dành cho em.

Fany cảm thấy chân mình đứng không vững, cô muốn ngã nhào xuống ôm lấy Taeyeon mà khóc thật lớn “Tae biết.....từ khi đặt chân lên trực thăng đến Jeju, Tae đã không còn gì hết, Tae mất hết tất cả, quyền lực, địa vị, tiền bạc, danh tiếng. Và khi ôm em trong vòng tay trên bao la vùng trời Jeju, Tae hiểu rằng.....Tae yêu em nhiều như thế nào.” Taeyeon đã đánh đổi tất cả, bỏ hết mọi thứ cô ấy có, chỉ để đưa cô đến Jeju và làm điều đặc biệt này. Một lần nữa Fany tự hỏi, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao đây? Vậy là...Taeyeon không phụ cô, phải vậy không?

-Taeyeon à, Tae....Tae..... – Fany nghẹt thở bật khóc không kiểm soát, vừa khóc vừa gào lên – Thật sự Tae không phải làm thế này, tuyệt đường về của mình. Tae hãy thu nhẫn lại, em sẽ dùng tính mạng mình hứa với Tae rằng, cả đời em chỉ yêu mình Tae, em sẽ làm cô nhân tình bé nhỏ ngoan ngoãn của Tae, sẽ ở nhà chờ Tae đến yêu thương quan tâm, em sẽ không yêu không trao gữi thân thể này cho ai khác. Em xin Tae.....giờ em mới hiểu rằng Tae từ bỏ tất cả để đến với em, để làm vui lòng em, để xoa dịu em, nó lại đau đớn gấp ngàn lần em tưởng. – Fany ôm mặt khóc như thể đây là ngày tận thế và đó là việc duy nhất có thể làm – Em xin Tae....xin Tae thu nhẫn lại....thu nhẫn lại. – Fany không neo được cơ thể, trái tim cô không chống cự được nữa, cô thất thần quỳ xuống ngang mặt Taeyeon. – Em xin Tae....xin Tae....

-Em à, đừng khóc. Em có khóc trời lông đất lở Tae cũng không thu nhẫn. Em có xin Tae trăm ngàn lần Tae cũng không thành toàn cho em. Có phải quỳ ở đây thuyết phục em đến sáng mai, sáng mốt, sáng kia Tae cũng cam lòng, vì Tae là đang cầu hôn em. Tae không thể quay lại cũng không muốn quay lại, chuyện tình mình cần phải có một cái kết. Việc của em có thể làm là trả lời Tae thôi, ngoài ra em không được phép có bất kì yêu cầu nào hết. Tae cần em, Mi Young. – Taeyeon tay run giữ chiếc nhẫn cùng đôi mắt ướt nước, nếu lời tiếp sau là từ chối Taeyeon chắc chắn sẽ ngồi thừ đó mà bật khóc đến tắt thở – Tae tha thiết muốn được nghe em nói.....em đồng ý.

......................

“Sulli. Khi em mở phong bì ra và xem lá thư này cũng là lúc Tae tổn thương em đến cực hạn. Tae xin lỗi em, thật lòng Tae xin lỗi, xin lỗi em rất rất nhiều. Tae không dám nghĩ đến xin được em thứ tha. Lần đầu tiên mình gặp nhau, còn nhớ nụ cười của em tròn trịa làm sao, niềm hạnh phúc tươi vui Tae thấy chúng hiện lên trong mắt em. Em là một cô gái hoạt bát và thú vị, em tràn đầy năng lượng, tất cả thuộc về em khiến Tae thấy mình tươi mới theo một cách nào đó. Em ở bên cạnh động viên, khích lệ, luôn giúp Tae khi Tae gặp khó khăn. Từ những ngày xa xưa, Tae đã biết ơn em, rất nhiều.

 

Nhưng kể từ khi Tae làm chuyện không nên làm, phá hỏng cuộc đời của em. Em nói em yêu Tae, em là cô gái tốt và Tae đã phạm sai lầm nên dù có thế nào vẫn nên chịu trách nhiệm. Từ sau ngày mình cưới nhau, chung chăn gối, những nhọc nhằn của em càng tăng lên. Tae không thấy em cười nhiều, Tae quan sát em nhiều đến em không biết đâu, Tae chỉ thấy em cố cười gượng vui khi phải tiếp chuyện nhiều người. Nhiều đêm nằm ngủ thức giấc giữa khuya Tae đều không thấy em, Tae tìm em và biết em mất ngủ ở phòng sách hoặc thẩn thờ ở gian bếp một mình uống nước. Thời gian đó, Tae thương em, rất nhiều.

 

Không sao nói hết lòng mình với em khi mà Tae dần rời xa em, Tae không hiểu vì đâu như thế. Biết bản thân vẫn trân trọng em như ngày xưa đã từng, nhưng sao Tae không thể bật miệng dỗ dành em, nâng niu em như những người yêu nhau hay làm. Tae có quan tâm săn sóc, có lo lắng không yên hay thậm chí hốt hoảng lên khi em gặp chuyện. Nhưng Tae vẫn không hiểu, Tae không hiểu, vì sao, vì sao đó vẫn không phải cảm giác của tình yêu. Em là người thân gần nhất của Tae, là người thân của Tae, Tae chỉ khẳng định được chắc chắn là mình không muốn em có gì bất trắc, có gì lo toan, muốn em được an bình. Tae muốn che chở em, rất nhiều.

 

Em đang khóc đúng không? Em đừng khóc, đừng khóc, Sulli Kim phải mạnh mẽ vì lúc này Tae không ở cạnh em xoa dịu, Tae không cách nào ôm em vào lòng lau dòng lệ buồn. Em đang giận Tae lắm phải không? Em đã nhàu nát lá thư rồi....lá thư ướt nước và chữ đã nhòe vì em khóc không ngừng được. Tae xin lỗi. Tin chắc em cũng thấy, trang giấy có nhòe đi ít nhiều, vì Tae cũng đang không cầm được nước mắt. Nghĩ đến em đang quạnh quẽ đau đớn thắt lòng đọc thư, Tae đau lòng bật khóc, đến cả tay cầm viết cũng run rẩy siết chặt. Chính Tae khiến em ở tột cùng khổ đau, nhưng Tae không còn nhiều hơn một lựa chọn. Em đừng khóc, Tae xin em, Sulli.

 

Tae không làm chủ được tình cảm của mình, Tae yêu Fany nhiều đến không thể quay lại. Tae cũng có nghĩ qua từ bỏ cô ấy trở về cạnh em, em sẽ lại bao dung Tae sẽ bỏ qua tất cả. Nhưng chỉ nghĩ thôi, Tae đã thấy không còn mặt mũi nhìn em đến hết đời này. Tae có lỗi, Tae xứng đáng mất hết tất cả, Tae không trách em, không giận em, một chút cũng không. Tae biết mình nợ em, nhưng lại càng không thể vì như thế mà giữ em ích kỉ bên mình trong khi Tae không thể cho em điều em cần. Hôn nhân thể nào cũng trắc trở khi mà Tae không yêu em được như em yêu Tae. Trước sau sớm muộn cũng phân li tan tành, thà là Tae làm đau em lần này, thuốc đắng giã tật. Em sẽ tốt hơn khi không phải ngày ngày yêu thương người phản bội mình. Rất cay đắng, bẽ bàng, Tae biết.

 

Em nín đi, Tae cũng đang quẹt vội nước mắt. Tae rời em đi, Tae chọn Fany, là ích kỉ của Tae. Em có quyền hận Tae, nguyền rủa Tae suốt đời. Tae luôn thành thật với em, Tae có thể gian dối cả thế gian cũng không dối em, Tae rất yêu Fany, em à. Em đừng nói bản thân em không đủ tốt để được yêu thương, em rất tốt, là Tae không đủ tốt.

Tái bút: Thân quý, Sulli.

Kim Taeyeon.

Sulli đọc lời tái bút cuối thư, cũng là đỉnh điểm của sự thống khổ. Cô để lá thư vào ngực mình, thẩn thờ mặc nước mắt lăn dài “Em không nín được Tae à....cả người em đang run lên...tay chân em lạnh cóng....trái tim em...chẳng biết nói sao....chỉ muốn ngừng đập.” Sulli buông thỏng lá thư rơi trên chân mình, cô úp mặt vào hai tay khóc lớn một mình trong căn phòng rộng lớn, tiếng khóc vỡ vụn tan tành trong đêm, trái tim như có dao ghim vào máu chảy không ngừng, quạnh quẽ tịch mịch một mình cùng đổ vỡ. Khóc cười đến nghẹt thở, khi đứng nhìn người mình yêu yêu người khác.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro