Chap 70 (Độc phát công tâm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(To: Bèo, cảm ơn vì những kiên tâm cùng kiên nhẫn dõi theo)

.

.

Đã cố gắng vẫn không thể yêu thương em.

...............................................................................

Chiếc nhẫn vẫn lấp lánh chuyển màu xinh đẹp dưới ánh sáng, cô xoay nhẹ vòng kim cương trên tay, rồi nở nụ cười hiền lành nửa buồn nửa lại không, tâm tư đương buồn thương điều gì chẳng rõ. “Em vẫn chưa đủ tốt? Em vẫn không xứng đáng được yêu thương? Em đoán....em vẫn chưa đủ tốt, Tae nhỉ?”. Sulli khẽ khàng rời ghế phó mặc hồ sơ trên bàn cho cơn gió ngoài kia cửa sổ mặc sức thổi tung, hai tay mình cô nhẹ ôm lấy cơ thể, thẩn thờ thả hồn trôi dạt đâu đó xa xôi cảnh vật u buồn.

“Hai đứa mình dù không được mặn nồng như bao người, nhưng em biết Tae vẫn thương vẫn quan tâm em. Dù ngày Tae đeo nhẫn cưới cho em vẫn thấy trong đáy mắt có chút khiên cưỡng, ngày vui nhất cuộc đời em vẫn nhen nhuốm chút buồn, nhưng sau khi mình lấy nhau Tae đã trở thành người chồng tốt. Chúng mình hai đứa tuy không bật miệng nói nhưng tâm tư vẫn tự hiểu cả hai không nặng tình nhưng nghĩa luôn đủ đầy vẹn nguyên. Trân trọng đối phương nhiều đến nổi có thể tin rằng chúng ta sẽ sống với nhau đến hết cuộc đời, và biết đâu xa xôi của phần đời này Tae sẽ....yêu em.”

“Tae đã lấy đi tình yêu em dành cho Tae, và Tae đem tình yêu đó để yêu một cô gái khác. Mấy ai có gia đình lâu ngày không sinh tật hư hỏng yêu đương lung tung? Em biết hết và Tae ý thức được không chuyện gì Tae làm giấu được em. Giống như em, họ tự ngã vào vòng tay của Tae, nhưng lấy gì so sánh được với em, họ không biết trời cao đất dày chấp nhận làm người tình bé nhỏ. Mà những cô gái đó thật ngu ngốc họ không hiểu chồng em, không một chút nào. Tae là người đã có gia đình lại có thân phận không tầm thường sao có thể kéo dài mối tình vụng trộm được. Tae như trăng trong nước, như hoa trong đèn, tình yêu đó thoáng qua sao Tae có thể nặng lòng?!”

“Rồi cũng như bao lần, nếu cô gái đó ngoan ngoãn rời đi không gây khó dễ thì chẳng còn gì để nói. Nhưng cũng có một số ngoan cố bướng bĩnh vòi vĩnh đe dọa, họ quên mất phía sau Tae là em sao, Sulli Kim? “Ăn vụng không biết chùi mép” em luôn mắng Tae như thế khi chuyện kinh động đến em. Em trái tim nào phải sắc đá mà không biết ghen biết giận, em muốn quản Tae nhưng trăm công nhiều việc tài nào quản được, lại thêm toàn những người xinh đẹp giở đủ chiêu trò quyến rũ, Tae trái tim cũng đâu phải bằng đá mà không lung lay? Đến lúc sự chịu đựng cũng vượt ngưỡng và em giận thật, nghiêm túc giận chứ không như bao lần Tae dỗ dành sẽ nguôi ngoai.”

“Lần đó.....Tae nắm tay em và dõng dạc nói rằng sẽ chấm dứt dù là vô tình hay cố ý cũng sẽ không làm ra chuyện đáng xấu hổ nào để em phải nhọc tâm và buồn lòng. – Sulli bật cười tự không cảm giác bẽ bàng đong đầy – Mọi chuyện đã thật tốt đẹp cho đến ngày Tiffany Hwang xuất hiện. Em đã đeo mang nụ cười, đã dùng nỗi đau để duy trì tình yêu, nhưng rõ ràng người Tae cần không phải là em....” Sulli khép mi, nước mắt lăn dài. Ngoài kia gió thổi, trái ngang khôn cùng.

*Cốc cốc*

-Phu nhân....?

Sulli xoay người gạt vội dòng nước mắt, rồi nhanh chóng quay người ra mỉm cười:

-Claudia?

Claudia cười nhẹ bước vào văn phòng:

-Katie và mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ cô đến nữa thôi.

Sulli đảo mắt nhìn vào khung ảnh đặt trên bàn, hỏi khẽ:

-Taeyeon.....có liên lạc được không?

-Tổng Thống.....tôi vẫn chưa.....

Sulli cắt ngang:

-Một lần nữa đi....ngay bây giờ.....

Claudia khựng người vài giây rồi đi lại bàn làm việc quay số, cô nín thở chờ nghe tiếng Taeyeon, Sulli đứng đó nhìn Claudia, nhìn càng lâu lòng càng đau, đau thật đau. Mấy chục giây chờ đợi người bên kia đầu dây nghe máy có thể không là gì, nhưng là vào lúc này khi cuộc họp đã sẵn sàng, thì nó như liều thuốc cứu mạng. Taeyeon vẫn bặt vô âm tín, có muốn cho Taeyeon cho hôn nhân của họ cơ hội cuối cùng hình như cũng bất lực. Vậy là mối duyên giữa cô và Taeyeon phải đổ vỡ phải rẽ chia hai lối lạ xa, phải trút hơi thở cuối cùng. Claudia nhíu mày khẽ lắc đầu hững hờ đặt lại điện thoại lên bàn. Tiếng điện thoại chạm bàn như bức tử hết những kháo khát muốn sống ít ỏi xót lại của Sulli. Thời khắc này cô ước chi có ai đó để sẽ chia nỗi buồn thương, khổ tâm khổ sở của mình, mà sao ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ mình cô với niềm thương thân tự trào uất ức đến nghẹt thở lẫn nghẹn lời.

-Phu nhân nếu cô muốn chờ Tổng Thống tôi sẽ sắp xếp lại với Katie.....

-Không. Không chờ nữa.

Sulli nói nhanh và rảo bước rời đi trong sự khó hiểu của Claudia. Thái độ của Sulli có chút lạ, nhưng chỉ là nghĩ đến đây rồi thôi, cô không phân tích thêm, vì chẳng có lí do nào để lãng phí thời gian và tâm tư chỉ để tỏ tường tâm tình người mình phụng sự. Claudia thở dài toan rời chân thì thấy trên bàn vương lại hồ sơ mà Sulli ban nãy xem dở, cô không chắc là Sulli đã xem những gì nên đành thu gom những giấy tờ có thể và mang chúng đi. Thông tin về buổi phỏng vấn hôm nay có phần bí ẩn vì ngoài Sulli không ai biết mục đích là gì. Cô nghĩ Đệ nhất phu nhân luôn có lý lẽ dự tính của riêng cô ấy. Claudia đảo mắt lần cuối để chắc chắn dời chân thì khoảnh khắc chân cô chạm sàn lại là dẫm lên một phong bì màu vàng. Cô khom người nhặt lên xem, đập vào mắt cô trên phong bì là sự ngỡ ngàng “Tên của Phu nhân? Là nét chữ của Tổng Thống?”

........................

Sau lần gặp cuối cùng với Taeyeon, Yoona đã quá bận bịu với công việc của mình nên vẫn chưa có thời gian thông báo quyết định của mình cho Seohyun biết. Hôm nay công việc của cô cũng không còn nhiều vấn đề để giải quyết và cô nghĩ đây là lúc thích hợp để thảo luận với Seohyun. Trên đường Yoona về, trời có mưa đôi chút, nên khi cô đặt chân vào nhà trên người đã mang theo hơi lạnh. Yoona suýt xoa rồi đi nhanh vào phòng tìm Seohyun, khi cô thấy cô ấy cũng là lúc cô ấy kết thúc cuộc gọi không mấy vui nào đó. Gương mặt cô ấy có chút đâm chiêu, cả người có vẻ thẩn thờ.

-Sao vậy Hyunie? – Yoona treo áo của mình vào móc và khi xoay lưng lại vẫn không nghe thấy lời đáp nào – Hyunie?

-Yoong? – Seohyun ngạc nhiên khi Yoona có mặt trong phòng khi nào – Em xin lỗi. Em không để ý Yoong đã về.

-Không sao. – Yoona nhíu mày đến gần Seohyun – Chuyện gì? Cuộc gọi đó?

-Appa.... – Seohyun bần thần – Yoong, em có chuyện muốn hỏi.

-Em nói đi. – Yoona đi lại ghế ngồi, rót cho mình tách trà.

-Yoong đã chủ động đưa đơn từ chức? Thôi không làm Thống Đốc nữa? – Seohyun đi lại ngồi ở ghế đối diện chau mày.

Yoona chớp chớp mắt rồi nhíu mày nhìn Seohyun một lượt:

-Đúng vậy. Yoong định tối nay sẽ nói với em.

Seohyun thở hắt:

-Yoong từ chức đã lâu sao đợi đến lúc này mới thông báo em biết? Nếu không phải appa gọi điện quở trách thì em cũng ngu ngốc không hay biết gì.

-Thôi nào Hyunie, em đang giận dỗi sao?

-Tại sao quyết định quan trọng như vậy lại không thảo luận với em lấy một lời?

-Yoong biết em sẽ không đồng ý nên không muốn nói ra để cả hai phải lằng nhằng vấn đề này. Không ngờ là appa nhanh chân hơn một bước.... – Yoona nhấp ngụm trà tư thế vẫn thong thả.

-Yoong có biết mình đang làm gì không? – Seohyun nhíu mày vẫn cảm thấy như người trên trời rơi xuống – Appa đặt kì vọng ở Yoong rất nhiều, ông đã đào tạo Yoong và sắp xếp mọi thứ để Yoong có được như hôm nay. Giờ Yoong tự ý quyết định từ chức, Yoong muốn appa tức giận đến trúng gió sao?

Yoona đặt mạnh ly trà xuống bàn khiến Seohyun giật mình:

-Hyunie. – Cô gằng giọng – Em hãy thôi thái độ trách móc này khi chưa nghe ý định của Yoong.

-Yoong đã nghĩ gì? – Seohyun bức bối.

-Yoong muốn cùng em đạt thành nguyện vọng..... – Yoona nói mắt không nhìn, lời nói dần nhẹ nhàng – Yoong muốn chúng ta từ sau sẽ làm ở bệnh viện, em sẽ làm bác sĩ như em mong muốn....Yoong muốn biến giấc mơ của em.... – Cô nhìn Seohyun mỉm cười – ....thành sự thật.

Seohyun ngỡ ngàng, trong tim dần hình thành những bối rối xúc động:

-Giấc mơ của em....Yoong....là vì em tất cả sao?

Yoona đi vòng sang ngồi cạnh Seohyun, khẽ đặt tay cô ấy vào hai tay mình, cô đặt lên đó nụ hôn:

-Yoong làm tất cả là vì em. – Mắt Yoona đỏ, hốc mắt đọng nước – Yoong muốn em được hạnh phúc. Yoong muốn em được làm điều mình yêu thích, được phấn đấu, được giúp đỡ mọi người, muốn thấy em hoạt bát nói cười, chứ không phải loanh hoanh ở Dinh thự hay phải xã giao tiệc tùng. – Cô đặt tay mình lên tóc cô ấy, nói thật chậm – Yoong muốn em được là chính em.

Seohyun nhìn vào đôi mắt sâu hút đối diện mình, nó thật hiền lành, thật trong trẻo, đôi mắt đó ôm ấp cô dỗ dành cô, đôi tay Yoona nắm chặt tay cô, như xoa dịu ủi an một nỗi niềm âm ỉ khao khát khó tả trong cô. Lời nói nhỏ nhẹ yêu thương nâng niu, phút chốc khiến cô cảm thấy mình là duy nhất, là thứ duy nhất cô ấy dành cả cuộc đời để phấn đấu. Yoona từ bỏ tất cả, lẳng lặng không vãn than tiếc nuối, tất cả là vì cô mà làm. Yêu thương này nóng rực khiến cô không ngăn được dòng lệ tuôn rơi.

-Em....em đã không biết. Em xin lỗi vì trách móc Yoong, em thật vô lý. – Yoona lắc lắc đầu mỉm cười – Yoong thật ngốc, biết không? Cả đời Yoong suy tư cân nhắc thận trọng nhưng sao với quyết định này em thấy chồng em thật vội vàng, thật hấp tấp. – Seohyun cười trong nước mắt – Không giống phong cách của chồng em chút nào. Thật sự, người trước mặt em, là ai?

Yoona bật cười hôn lên mắt Seohyun, tay mình cô vén lọn tóc hờ hững của cô ấy:

-Em.Hyunie....em thật ngốc. Sao lại có thể nghi ngờ chồng em? Đây mới là Im Yoona người mà em tin yêu kí thác cả cuộc đời, em à, sao phải thắc mắc đáng yêu như vậy?

Seohyun cười khổ không nói thành lời, hai tay cô ôm khuôn mặt Yoona, say sưa ngắm nhìn, thình lình nói:

-Yoongie....đây là điều lãng mạn nhất mà em từng biết. Em....thật lòng em chưa bao giờ nghĩ qua sẽ có một ngày Yoong vì em hy sinh tâm huyết của cả đời người phấn đấu. Yoong rõ biết em vẫn ổn, em vẫn hạnh phúc đến hết đời cả khi Yoong có là ai chăng nữa. Nhưng lại vì em....vì em....mà trở thành tay trắng, chỉ vì  biến ước mơ của em thành sự thật, Yoong còn không ngốc thì là gì?

-Yoong không ngốc Hyunie, Yoong yêu em và em xứng đáng với tất cả những hy sinh này. – Yoona kéo Seohyun vào lòng – Em đừng từ chối.

-Nhưng appa sẽ giận Yoong mất, đường tương lai sau này khó khăn muôn ngàn lần, em thà là Yoong tận dụng những gì mình có hơn là dấn thân tay trắng chật vật chịu khổ. – Seohyun tựa hẳn vào người Yoona thì thầm.

-Yoong biết appa sẽ khiến Yoong lao đao, nhưng Yoong của em có ngán cái gì. Yoong vốn xem trời bằng vung, nên tin nhân định thắng thiên. Phàm việc gì chỉ là bản thân mong muốn, sẽ không gì ngăn trở nổi. Vì em, vì cuộc sống không trói buộc, Yoong tự tin mình sẽ tìm ra lối đi riêng.

Seohyun ngẩng mặt lên nhìn Yoona, thần thái kiêu ngạo lời nói dõng dạc, nụ cười tự tin ngạo nghễ. Nụ cười trên môi cô dần tươi tắn theo, rướn người hôn lên môi Yoona thật sâu. Yoona của cô vẫn là niềm tự hào không ai sánh bằng.

-Vậy thì chúng ta thử xem thế nào....

.......................

Sau một sáng cùng Fany đi thăm thú mọi nghóc ngách thú vị ở Jeju thì cả hai về lại nhà để nghĩ ngơi. Dường như công cuộc đi chơi tiêu pha khá nhiều sức lực nên cả hai đã ngủ một giấc đến chiều tối. Taeyeon mở mắt sau giấc ngủ dài, cô nhìn qua cô gái nằm bên cạnh, đặt lên má cô ấy nụ hôn khẽ rồi kéo cô ấy sát vào lòng. Cô đảo mắt thẩn thờ nhìn lên trần nhà tâm tình thả trôi ngoài kia nơi sóng biển đang rì rào, lòng cô cồn cào nhiều điều, về hôn nhân đang trên bờ vực thẳm của mình, về chức vị hiện giờ, về việc đã tổn thương Sulli, và về cô gái đang trong vòng ôm của cô. “Phong bì đó....không biết cô ấy đã thấy hay chưa....mà có lẽ em sẽ thấy nó sau buổi phỏng vấn. – Taeyeon nhìn đồng hồ đeo tay cười buồn – Em đã hoàn thành buổi phỏng vấn rồi phải không? Em hiện giờ đang đau lòng lắm phải không? Tae biết đã làm điều không nên.....càng không mong mỏi em tha thứ....”

Taeyeon mải đeo đuổi theo những bận tâm phiền lòng của mình nào hay Fany đã tỉnh thức ngắm nhìn cô từ bao giờ. Fany chăm chú quan sát khuôn mặt đang buồn miên man của Taeyeon, thấy trái tim mình cũng vô thức thít chặt bao sợ hãi “Tae đang nghĩ gì vậy? Tae đang phiền lòng chuyện chi? Là chuyện của hai đứa hay sao? – Fany cụp mắt buồn bã – Gần cuối ngày rồi, Tae bảo sẽ buông tay em, sẽ trả cho em lại ngày Tae chưa đến, phó mặc em cho những chuỗi ngày cô đơn tịch mịch, hai đứa sẽ lại là người lạ thân thương, em sẽ không có lý do nào đến gần Tae nữa. Em biết mình sẽ chia xa nhưng vẫn không dám tin thời gian bên nhau chỉ còn đếm từng tiếng, em ước mình say giấc mãi trong vòng tay Tae để khi Tae rời đi, sẽ còn hôn lên trán em, sẽ nấn nà chần chừ không muốn xa, hoặc sẽ nắm chặt tay em nhíu chặt mắt không đành....sẽ thế nào cũng được. Chứ em làm sao chịu đựng được ý nghĩ Tae sẽ đoạn tuyệt tất cả yêu thương, thẳng thừng trực tiếp xoay lưng đi về phía mặt trời, khi đó Tae trong kí ức em sẽ chỉ còn là tấm lưng tối lạnh và giá buốt. Em sẽ ám ảnh giây phút đó, bờ vai em vẫn hay tựa....đến hết đời, thì cách nào mà đàng hoàng sống đây?” Fany ngẩng mặt lên nhìn, Taeyeon cũng vẫn chưa thoát được phiền muộn, đôi mắt vẫn kiên định dán lên trần nhà mà buông ra tiếng thở dài khe khẽ. Fany rướn người lên hôn nhẹ má Taeyeon khiến cô ấy thoáng giật mình, trố mắt xoay qua nhìn cô.

-Fany....

-Tae đang suy nghĩ gì mà tập trung vậy? – Fany dịu dàng.

-Nào có.... – Taeyeon cười hôn lên vai Fany – Tae đang suy nghĩ nên cùng em xuống biển để thư giãn.

-Vậy sao?! – Fany nhướng mày.

-Không lẽ em nghĩ Tae đang nghĩ đến ai khác mà sinh lòng ghen tuông đó chứ? – Taeyeon chau mày nhìn người yêu.

Fany khựng lại thoáng nét buồn:

-Chúng ta....em còn gì để phải ghen tuông.... – Cô rời khỏi vòng tay Taeyeon kéo chăn lên người quay sang hướng khác.

Taeyeon ngẩng người nhíu mày, cô nói khẽ qua vai Fany:

-Tae...đã nói gì sai? Em sao thế?

Fany không hiểu bản thân cô giận dỗi cái gì, Taeyeon đã bảo hôm nay là ngày cuối, lần hẹn hò cuối, sao cô lại dư thời gian dỗi hờn cô ấy. Nhưng kì thực rất khó dặn lòng nguôi ngoai, lời Taeyeon nói như thể trái tim cô ấy cô có quyền chiếm giữ, mà rành rành là chính miệng cô ấy nói họ sẽ chia tay. Lời cô ấy thật mâu thuẫn gieo vào lòng cô ảo tưởng xa rời thực tế. Taeyeon vẽ ra vực sâu thăm thẳm dưới chân cô, lại bịt tai che mắt cô, thì thầm đó là thiên đường. Fany nhắm mắt không hiểu đau đớn từ đâu lại đến.

-Em à....em nói gì đi.... – Taeyeon xoa vai Fany mà khổ sở ngập tràn đáy mắt.

-Từ đầu chuyến đi chơi này đã là khiên cưỡng..... – Tiếng thì thầm Fany khẽ vang lên – Biết là chuyện tình mình không có cái kết, em rất muốn hết lòng vui vẻ bên Tae đến những giờ khắc cuối cùng, nhưng lòng dạ vẫn không sao hết nhốn nháo rối bời. Tae bảo em ghen tuông, em biết đó là lời đùa giỡn muốn chọc em vui nhưng em lại nghe ra bẽ bàng tuyệt vọng trong đó. Em đến với Tae không bằng danh phận gì, chia tay Tae cũng chẳng là danh phận gì. Hai đứa không buộc ràng em còn biết dựa vào gì để ghen để hờn, vậy mà em thành ra như này, giận dỗi vô lý, vô duyên uất ức.

Càng về cuối câu Fany càng xúc động cuộn người trong chăn, Taeyeon sao lại không nghe ra Fany của cô đang buồn đang thấy ê chề, nhưng lại kiềm nén chẳng dám vòi vĩnh được dỗ dành, vì suy nghĩ rằng họ sắp trở thành chẳng-ai-là-của-ai. Taeyeon xót lòng ôm chặt Fany, kéo cô ấy sát vào người, tiếng Fany khóc lớn, cô ôm chặt cô ấy, mắt nhắm nghiền trái tim nát nhừ.

-Tae xin lỗi....xin lỗi....là do Tae lỡ lời khiến em suy nghĩ lung tung. Em đừng khóc, em khóc Tae không biết làm sao hết. Tae biết mình ích kỉ khi miệng nói chia tay dứt khoát mà lòng lại neo giữ em ở Jeju này. Tae cũng là bị ép đến không thở được, Tae không muốn làm đau em, quyết định này sẽ khiến Tae ăn năn cả đời sẽ luyến lưu em đến chết. Xin em Fany, duy hôm nay xin em đừng buồn bã, hãy bên nhau thật trọn vẹn. – Taeyeon gục mặt lên vai Fany – Tae rất yêu em....

Fany gạt nước mắt bối rối nặng nề, cô đã có thể từ chối đề nghị của Taeyeon hoặc cũng có thể đánh cô ấy khi cô ấy nói lời bội bạc. Thậm chí có thể buông tay không cùng lên trực thăng đến nơi này, nơi kết thúc mối tình vụng dại lầm lỡ. Và đáng nói hơn, khi Taeyeon đưa tay mình chờ đợi cô cùng vào phòng cho một đêm ân ái nồng nàn, cô đã có thể chọn lựa bỏ đi khước từ. Từ đầu đến cuối Taeyeon chưa hề có ý ép buộc, hoặc nếu cô không đồng ý thì tin chắc cô ấy cũng không dùng uy quyền nài ép miễn cưỡng. Taeyeon luôn dịu dàng và nhẹ nhàng như thế. Cô đã nhắm mắt buông xuôi lý trí tỉnh táo của mình mà ngã vào lòng Taeyeon, chấp nhận cùng đi với cô ấy, nguyện lòng yêu đương tất thảy cho lần cuối. Thì giờ phút này sao cô lại chấp nhặt vô cớ để tiềm thức trỗi dậy làm Taeyeon khó xử. Suy cho cùng cô không nên trì níu gieo vào Taeyeon những bức bối không đáng có. Phải vui vẻ yêu thương nhau đến hết hôm nay, đó là điều duy nhất cô nên nghĩ đến.

Fany khẽ xoay người lại, đôi mắt ướt át yếu lòng nhìn Taeyeon:

-Tae yêu em đúng không? Trước đến giờ là thật lòng dốc sức yêu thương em....không phải một lúc say sưa đắm chìm với em. Tình cảm của Tae dành cho em không phải là sa ngã nhất thời hư hỏng kiếm tìm điều mới lạ....phải vậy không? Em biết mình ngốc, ngu ngốc khi hỏi những điều trên, nhưng trái tim em vẫn muốn xác nhận tất cả.

-Tae yêu em. – Taeyeon chân thành nhìn Fany nói gọn lỏn – Cả đời này Tae yêu em. Tae từ có ấn tượng tốt với em, rồi thích em, đến rất rất thích em, và cuối cùng dẫn đến yêu em, yêu rất nhiều. Tae hư hỏng nhưng với em là đàng hoàng tử tế mà yêu. Tae không phải buồn chán tìm em giải khuây thử cảm giác đeo đuổi yêu đương. Em à.....Tae là thật lòng thật tâm hết sức yêu em. Tae yêu em, yên tâm.

 

Fany mỉm cười mà nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, lời yêu này rốt cuộc với cô vẫn có ý nghĩa nhiều đến vậy hay sao? Vẫn khiến cô khi đau đớn vẫn nở được nụ cười? Lời nói “yêu em” sao vẫn nghe hạnh phúc, ngọt ngào thật nhiều. Biết rằng mỗi khi Taeyeon dỗ dành, lòng càng vui thì tim càng đau, môi sẽ cười và tức khắc mắt sẽ ướt. Mà sao vẫn muốn nghe những câu nói đó, là vì cô có quyền tham lam luyến tiếc một thứ tình cảm sắp chẳng-thuộc-về-mình nữa rồi, phải vậy không? Là vì cô muốn củng cố niềm tin ngu muội rằng, dù kết cục ra sao thì Taeyeon vẫn sẽ chỉ yêu mình cô? Thậm chí ngày sau gặp nhau ở văn phòng Taeyeon sẽ lạnh lùng nửa câu cũng không bật miệng, thì cô cũng được phép nghĩ rằng cô ấy vẫn đang yêu cô? Và cái khi cô thấy vợ chồng Taeyeon vui vẻ nói cười, cô vẫn tâm niệm rằng người cô ấy đã bỏ rơi là người cô ấy yêu nhất trên đời, đúng không? Đừng nói là Taeyeon mâu thuẫn, đến cả bản thân cô còn như thế, thì có thể giận cô ấy được sao? Nếu có giận là nên tự mình giận mình mà thôi. Fany bật cười khô khốc, rúc sâu vào người Taeyeon, vòng tay ôm lấy eo người ấy mà hai tay đan chặt, mười đầu ngón tay tự làm đau chính mình.

-Đi biển, mình sẽ đi, em sẽ làm Tae vui lòng, những gì còn danh chính ngôn thuận làm được, em sẽ làm vì Tae.

Taeyeon hôn lên tóc Fany mà khuôn mặt không lấy nổi nét biểu cảm nào, chớp mắt dòng lệ vô thức lấp đầy khóe mắt, bần thần tựa cằm lên tóc cô ấy, đột ngột bật khóc, lời nói đứt quãng:

-Tae đau quá....

Đau đớn rơi vào hư không, chưng hững vụn tan, hòa vào bụi khí, lấp đầy hơi thở, mỗi lần hô hấp là từng chút tự mình hạ độc bản thân. Ôm nhau cùng khóc, độc phát công tâm, chỉ ước có thể cùng chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro