Chap 69 (Tự thiêu trong ái tình...)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu là ngọn lửa.

-------------------------------

 

“Em.....cứ nghĩ chúng ta sẽ rời xa mãi mãi. Tae sẽ đi không một lời từ biệt.”

 

“Muốn yêu con gái nhà người ta.....phải có đầu tư chứ, Tổng Thống của em!?”

 

“Em chưa bao giờ muốn tranh giành một danh phận hay những thứ đại loại thế, để ràng buộc hai ta.....”

 

“Tae sẽ yêu em mãi như thế này chứ? Khi mà......Tae đã có được em, một cách trọn vẹn.”

 

“Em chưa từng muốn chiến thắng cuộc sống vì em biết mình không thể. Em chưa từng thèm quá một điều gì, yêu quá một ai đó vì em biết cuộc sống sẽ không chiều ý em.”

 

“Em đã quá yêu Tae, quá thèm bên Tae......Và khi em quá đà cuộc sống quẳng cho em những điều chẳng lành.....”

 

“Nói ra em sợ bị Taeyeon chê cười......người yêu.....em vẫn chưa có.”

 

“Kim Taeyeon... Là lỗi do em. Cuối cùng là lỗi một mình em. Mình em ảo mộng sẽ có tương lai, mình em ngu ngốc hiến dâng, mình em hư ảo Tae sẽ là của em, mình em dại khờ tin tưởng lời Tae nói. Tất cả là do em, do em.”

 

“Người em yêu duy nhất trên đời, lại nỡ tâm làm đau em, nỡ lòng dối lừa chiếm đoạt em, rồi ngoảnh mặt quay lưng. Tae rút hết sự sống của em rồi, rút hết rồi....”

 

“Rồi sẽ đến lúc nào đó, lại gặp chuyện bất đắc dĩ mà chia tay em.....”

 

“Em sợ.....mối duyên này sẽ sớm phân li, hai đứa mình sẽ sớm nói lời tạm biệt, tình yêu này khiến em chơi vơi quá.”

 

“Em không nghĩ nhiều, chỉ biết lòng mình yêu Tae, thương Tae lắm. Hình ảnh Tae xâm chiếm làm chủ trái tim em, khiến em đến cả bất chấp thủ đoạn cũng làm vì Tae.”

 

“Em thương Tae lắm....thương lắm.....”

 

“Nếu Tae đến với em bằng hai bàn tay trắng, em sẽ làm tất cả để Tae được đủ đầy. Nếu Tae không có gì cho em, em sẽ cho Tae những gì em có.”

 

“Chỉ cần Tae muốn, em sẽ làm thay Tae, kể cả Tae muốn em mãi là người tình của Tae, em cũng nguyện đứng phía sau Tae, yêu thương Tae đến hết kiếp này, em không bao giờ đòi hỏi điều gì...”

 

“Chị ấy luôn mơ một giấc mơ....có cô có chị ấy....Hãy vì chị ấy chưa một lần đòi hỏi....mà biến giấc mơ của chị ấy thành sự thật.”

 

Tựa mình vào khung cửa sổ Taeyeon nhắm nghiền mắt trải nỗi nhớ của mình về Fany, từng lời cô ấy nói thật nhứt nhói tâm can, tim cô như ai bóp nghẹt. Cô ấy từ lúc yêu cô đến khi hai người bên nhau, rồi đến cả khoảnh khắc vui vẻ hạnh phúc nhất, vẫn chỉ lo một nỗi lo rất đời thường, rằng sẽ có lúc lại vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà chia tay cô ấy. Taeyeon thở dài xoay lưng lại nhìn căn phòng đèn điện đã tờ mờ, khuôn mặt Fany hiện ra thấp thoáng phía xa, cô ấy cười mà mắt vẫn không giấu nổi màu tổn thương. “Fany....” Taeyeon gọi tên người yêu, chân toan dời bước lại gần thì Fany đứng ở kia khẽ đưa ngón tay lên miệng lắc đầu. Dường như cô ấy có điều muốn nói, Taeyeon vô thức lặp lại lời của Fany đứng phía xa mỉm cười “Chỉ cần Tae muốn, em sẽ vì Tae làm tất cả, mãi là người tình của Tae, sẽ đứng phía sau Tae, yêu thương Tae đến hết kiếp.... – Taeyeon nhíu mày mắt đỏ lựng, hai người đồng thanh nói thật chậm – Em-sẽ-không-đòi-hỏi-điều-gì....” Là vì sao mà lời nói ra lại đau đớn khôn cùng, là do cô nhớ Fany mà tự sinh ảo giác hay do cả hai tâm linh tương thông, nếu cô ấy ở đây cạnh cô, sẽ lại ôm lấy khuôn mặt cô mà nói những điều đó?

Taeyeon nhắm mắt nước mắt vô thức lăn dài, thình lình cô nghe tiếng ai thì thầm trên chiếc ghế niệm, cô mở mắt nhìn khó nhọc về phía ấy, cô ấy nhìn cô khẽ cười giọng khẩn khoản “Hãy vì chị ấy chưa một lần đòi hỏi.....” Taeyeon bần thần mở miệng nói trong nghẹn ngào, tiếp lời người kia “....Mà biến giấc mơ của cô ấy thành sự thật....” Yoona nhìn cô cười gật nhẹ đầu. Chớp mắt vài lần hình ảnh Yoona biến mất trên chiếc ghế, Taeyeon ngỡ ngàng lặng người chân không nhấc được, đến cả thở cũng thấy khó khăn muôn ngàn lần. Chợt điện thoại trên bàn rung lên, màn hình bật sáng giữa đêm tối quạnh quẽ, tay cô run rẩy chạm đến điện thoại, cuộc gọi bị nhỡ, chuyển sang màn hình chính, là hình Fany cười đến híp mắt đang kéo cà vạt cô về phía cô ấy. Thơ thẩn mất hút trong đôi mắt Fany mãi đến khi màn hình tắt phụt cô mới bàng hoàng tỉnh thức. Taeyeon tựa người vào cạnh bàn, chẳng nói chẳng rằng bật cười thành tiếng, nụ cười bi hài triền miên không dứt, vang lên như tiếng gõ canh đêm khuya, khô khốc và đau xiết, theo đó lệ cũng tràn lên mi “Hóa ra, em từ lâu đã ám ảnh tâm trí này, đã sớm là hình xăm dán chặt trái tim này, gột rửa cách nào sạch đây.....Fany à, em muốn Tae làm sao?!” Taeyeon nối lại nụ cười, âm thanh tán loạn vô định, như kẻ điên ngây dại lạc bước giữa phố phường tràn lan nhân ảnh.

Tự hỏi,

Vì sao còn có thể cười khi mà thống khổ đau đớn kéo đến?

Vì sao tình cảnh phải phân li cùng cô ấy lại đau đến ứa nước mắt?

Vì sao thấy cô ấy đau, lòng cũng đau?

Vì sao càng cười, càng bi thương?

Vì sao tình yêu này lại thương tâm quá mức?

Ngồi xuống ghế Taeyeon lặng thinh, đã thôi mơ mộng, dừng ảo tưởng, mắt cô lạnh, tâm bình thản. Một khoảng lặng diễn ra giữa bóng tối mờ ảo và chính bản thân cô. Chậm rãi cô lấy tờ giấy trên bàn, hít thở thật sâu cô cầm bút, khẽ ấn, âm thanh cô hoạnh từ chiếc bút bi vang lên, đánh động tất cả giác quan của Taeyeon. Cô từ tốn đặt bút và viết, chuyên tâm viết, thận trọng suy nghĩ. Được vài dòng Taeyeon ngừng lại, mực thấm đậm chổ viên bi dừng trên mặt giấy, tâm tư lại dậy sóng ưu phiền. Cuộc đời cô như vết bi này, chần chừ do dự càng lâu, càng không thể vãn hồi, chỉ gây thêm nhiều hoang mang khổ sở chẳng thể xóa nhòa, mà cuộc đời nào phải giản đơn như trang giấy, mực loang hỏng trên giấy có thể thay mới, nhưng tổn thương cả một đời có thể nói xóa là xóa hay không?

“Tae biết mình nợ em một gia đình.....nợ em cả một đời hạnh phúc......”

.

.

*Reng Reng Reng*

---Em nghe.....

Đầu dây bên kia lặng im, cô lại nói:

---Tae?

Vẫn như thế người ấy chẳng nói gì, cả tiếng thở cũng chỉ nghe loáng thoáng bên tai:

---Taeyeon?

---Fany.... – Taeyeon nói chậm.

---Có chuyện gì vậy? – Fany hỏi nhỏ.

---Tae muốn gặp em. – Taeyeon thì thầm – Ngay bây giờ.

---Ngay bây giờ? – Fany xem đồng hồ đeo tay.

---Tae biết là đã trễ. – Taeyeon hiền lành nói.

---Taeyeon em..... – Fany cảm thấy sự bất an tự dưng dâng lên khiến cô nghẹn lời.

---Tae muốn hẹn hò với em. – Taeyeon nói nhẹ hẫng – Lần cuối cùng.

Fany chực đánh rơi chiếc điện thoại, vô thức lặp lại:

---Lần cuối cùng....

---Phải. Lần cuối mình hẹn hò. Tae ở trước nhà em rồi.....

---Em..... – Fany gắng gượng khi bên trong lòng nát tan –....hiểu rồi.

---Nhớ là.... – Taeyeon nói thêm – Đêm nay em phải thật đẹp, thật xinh, hãy dùng những trang sức Tae mua tặng em.

Lần cuối cùng mà người kia cũng không quên dặn dò, nhưng Fany đã không để ý thêm được gì nữa, phàn nàn thắc mắc trôi xa trong miền tâm tưởng của cô rồi:

---Em biết.....Sẽ như ý Tae....Chờ em..... – Cô nói thật chậm.

.

>>>The President 's Lover OST part 14

[Outlaws Of Love - Adam Lambert]

(Plz, Play with Max Vol 'till the end ^^)

.

Buông thỏng điện thoại, nó tuột hẳn rời tay cô nằm sóng xoài trên sàn nhà. “Lần hẹn hò cuối sao?? Lần cuối rồi sao?!” Fany không biết nên phản ứng thế nào, chẳng lẽ, à không Tae của cô đã hi sinh cô. Fany bật cười, nước mắt giàn giụa, khẩn khoản dùng hai tay che miệng, cơn đau từ sâu trong lòng như núi lửa phun trào, đau đến nghẹt thở, bỏng rát cả cổ họng. “Mình sao thế này, sao lại khóc, sao lại khóc?” Fany khụy gối, thả lỏng hai tay, dần cười thật lớn, nụ cười vọng ra xa bốn góc tường rồi dội lại tan tát phá nát trái tim. Taeyeon đã có thể bảo vệ sự nghiệp cho chính bản thân, cô nên vui khi người mình yêu đủ đầy danh vọng, cô không được buồn, không được, điều này cô dự liệu được trước mà. Cớ sao giờ vẫn nặng lòng, tâm trí tê liệt, trái tim như có dây thừng siết chặt, dường như nó đang cố bức chết một người chẳng thiết tha sống.

Lắc đầu tự lau nước mắt, hít thở thật sâu, Fany dời bước vào phòng chọn cho mình một chiếc đầm thật xinh đẹp, thật ấn tượng để có thể khiến Taeyeon phải bật miệng khen cô xinh đẹp. Ngắm mình trong gương mà không sao dằng được nước mắt nỗi buồn đang dậy lên. Nếu là trước thì khóc là điều cô có thể cảm nhận có thể bi thương theo cùng, thì ngày giờ này nước mắt cứ vô thức buông mình mà cô chẳng thấy đau đớn gì, giác quan của cô như bị đóng băng, cô tự giam mình vào những tuyệt vọng vĩnh viễn. Fany lắc nhẹ đầu, dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, ngồi trước bàn trang điểm tô tô phếch phếch những tông màu gợi cảm và tươi trẻ, mà sao vẫn không thấy cô xinh đẹp hơn. Chỉ thấy màu mắt vẫn chất chứa phiền muộn, cái chớp mắt được nối mi dài phải nên thật long lanh, chứ sao mỗi lần hai hàng mi chạm vào nhau thì nước mắt muốn trào ra. Mím môi Fany sắp phải ngăn mình lại khóc lần nữa, vì biết khóc lần này chắc chắn sẽ khóc đến ngất xỉu mới tê liệt đau thương. Khẽ hé môi mình cô tô lên màu son đỏ, bốn phần tươi sáu phần đậm. Khéo léo viền hết môi, bập môi để màu son đồng đều, khóe môi vẽ lên nụ cười hài lòng.

Nhìn đồng hồ cô biết mình nên nhanh hơn, đeo bông tai giọt nước Taeyeon tặng, vòng cổ kim cương lấp lánh càng khiến cô thêm xinh đẹp vạn phần. Để chắc chắn rằng đêm nay mình thật đẹp, Fany nhìn vào gương lần cuối rồi ra khỏi nhà gặp Taeyeon. Tay đặt vào nắm cửa Fany thấy nghẹt thở, trái tim nức ra làm đôi, thật là sống không bằng chết. “Fany mày không được khóc, không được buồn, phải lưu lại ấn tượng với Taeyeon....dù đây là lần cuối hẹn hò....” Nghĩ điều này mà lòng Fany tái tê vô vàn, nhắm chặt mắt kìm nén tất thảy cảm xúc ngược vào trong “Nếu mày khóc mày buồn Taeyeon sẽ không đành lòng, phải mạnh mẽ, phải khiến Tae yên tâm mà rời bước. Như vậy thôi.”

Fany xoay nắm cửa đi gần về phía xe Taeyeon, thấy Fany từ xa Taeyeon nhanh chóng ra khỏi xe. Hai người dừng lại khi khoảng cách đã gần, Fany nín thở nhìn người trước mặt, người ấy hôm nay quần áo vẫn gọn gàng như mọi ngày, khác là hôm nay cô ấy diện vest màu, quần jean xanh vest hồng, màu hồng rất ngọt, áo sơ mi caro phối nơ xanh, giày Vans hồng. Lần hẹn hò cuối này Fany không thể phủ nhận người này đã lấy tông màu cô thích làm chủ đạo, cô nén lại nụ cười nhạt “Đây là đang nghĩ cho em sao?”. Taeyeon tiến lại gần chạm lên bờ vai trần của Fany rồi dời tay dần xuống hai tay cô ấy, nắm tay và nhìn vào mắt cô ấy Taeyeon bật miệng “Em đẹp quá....” Fany mỉm cười ba chữ này vẫn khiến cô rất vui “Tae cũng vậy, luôn đẹp như thế này...” Taeyeon nghiêng người hôn lên má Fany “Đi thôi nào...”

Cả hai yên vị trên xe, Taeyeon vẫn nắm chặt tay Fany và nhìn cô ấy ngây ngất. Một lúc sau Taeyeon nghiêng người gần Fany thêm, cô hôn cô ấy, Fany khá rụt rè vì không nghĩ đến tình huống này nhưng cũng hòa nhịp được ngay. Nấn ná ở môi giây lát Taeyeon say sưa đẩy nụ hôn xuống thấp hơn, cô hôn thật sâu ở cổ, rồi hôn lên bờ vai trắng mịn của cô ấy. Fany rên khẽ nhắm mắt ôm Taeyeon kéo vào sát người mình, đêm nay lần gần gũi nào cũng có thể là lần cuối. Taeyeon hôn khắp da thịt trống trải không được chở che của Fany, dần mất kiểm soát với mùi hương nước hoa dịu dặt trên người cô ấy. Thở gấp gáp Taeyeon ngừng lại mũi chạm mũi, Fany dịu dàng xoa má Taeyeon để cô ấy bình tâm lại “Taeyeon à....đêm nay em là của Tae....không phải như thế.” Taeyeon không nói không rằng, chẳng để tâm lời xoa dịu, lao vào hôn môi Fany, ngấu nghiến quấn lấy lưỡi của cô ấy, một lúc rời ra môi kề môi “Em suốt đời này cũng là của Tae....nghe không....là của Tae.....”, hai tay choàng quanh cổ Taeyeon Fany khúc khích khẽ cười “Dĩ nhiên rồi.....em là của Tae.....” lời nói hoàn tất, lại thêm một trận đau đớn giày vò, lời này là an ủi ai đây?

Hôn lên má Fany lần cuối Taeyeon dựa vào ghế kéo Fany vào lòng mình, cô ấy cũng ngoan ngoãn choàng tay quanh eo cô, Taeyeon thì thầm “Tae muốn đưa em đến một nơi” Fany hỏi “Là nơi nào?” “Em sẽ thích!” “Nơi nào cũng được.....có Tae là được.....” Fany nhắm mắt tựa hẳn vào người Taeyeon kìm lại dòng nước mắt. Kể từ khi gặp Taeyeon thì Fany luôn trong tình trạng có thể khóc bất cứ lúc nào. Taeyeon ôm cô, nắm tay cô, hôn cô, đụng chạm nào cô cũng bật khóc được. Chỉ nghĩ những cử chỉ yêu thương gần gũi này sẽ là lần cuối cùng, thì nước mắt tức khắc tràn mi.

Xe ngừng lại Taeyeon mở cửa cho Fany, ngồi từ trong xe cô đã nghe tiếng gió rất mạnh từ phía xa, tự hỏi đây là nơi nào. Khi ra khỏi xe cô ngỡ ngàng, phía xa xa kia là chiếc trực thăng, gió lớn thổi tung tóc phải gian nan lắm cô mới giữ cho nó không rối. Taeyeon dắt tay Fany lại gần trực thăng, cô nói “Mình sẽ đi xa....xa khỏi Seoul....em hãy thỏa thích đừng nghĩ ngợi gì hết....mình đang hẹn hò....chỉ hai đứa thôi, em đừng bận tâm chuyện gì cả, được không?!” Fany gật đầu cảm thấy xúc động, hiếm khi cô và Taeyeon đi đâu xa thế này, cứ như lánh khỏi thế gian, đến thiên đường của hai kẻ yêu nhau “Em hiểu rồi.....chỉ hai đứa mình.” Cô hôn nhẹ lên môi Taeyeon trước khi cùng cô ấy lên trực thăng “Thiên đường sao?!”

Nhìn từ phía sau, có thể thấy hai dáng người tay nắm tay nương tựa vào nhau, phía trước có thể là nụ cười, nhưng sau lưng lại mang nỗi niềm của riêng mình, cái nắm tay siết chặt sau bao lần tan vỡ buông tay. Đường đi thân thương đã bao lần rẽ hai lối đơn côi lạ hoắc. Sau nụ cười là nhiều lần nước mắt buông mình. Sau yêu thương là nhiều lắm những buồn đau chia ly. Để thấy được tình yêu là chật vật cheo neo lắm giữa ly biệt, nước mắt, và nỗi buồn. Tình yêu là bất biến vô thường mong manh dữ lắm chừng, có hôm nay mất hôm sau cũng là chuyện bình-thường-thế-thôi. Họ. Đi cùng nhau nhưng về có đi chung hai đứa không, chẳng ai biết. Trong đêm đen, trực thăng sáng đèn vút bay xa dần mặt đất. Nhìn mọi thứ nhỏ dần nhỏ dần, chiếc xe của Taeyeon cũng mất hút, họ đã ở xa trên nền trời Seoul thật rồi, cảm giác tự do trên độ cao này khiến Fany thích thú vô cùng, bên cạnh Taeyeon len lén nhìn cũng mỉm cười theo.

Sau khi treo mình giữa không trung hồi lâu chiếc trực thăng cũng bay chậm dần và hạ cánh ở một nơi nào đó Fany chẳng rõ. Nắm tay cô dắt đi Taeyeon cho biết “Jeju”, Fany ngạc nhiên đi theo Taeyeon. Họ lên xe lại đi thêm một đoạn, xe dừng trước một ngôi nhà, tra chìa khóa bước vào. Taeyeon bật đèn trong sự ngơ ngác của người yêu. Fany chưng hững ngắm nhìn bao quát cả căn nhà, không gian ấm áp màu với tông màu trắng, bàn ghế bằng gỗ lâu năm, trên bàn có hẳn bộ trà xinh xắn được thiết kế công phu rất tinh tế, phải nói là ngang ngửa bộ trà của Taeyeon ở văn phòng. Fany nhìn xuống chân mình sàn nhà bằng gỗ nâu nốt, cô thấy được bóng mình bên dưới. Phía xa xa là bộ ghế nệm nhỏ gần cửa sổ, trên bàn là vài cuốn sách báo ngay ngắn.

Tiếng Taeyeon vọng sau lưng:

-Nhà này hai tầng, bốn phòng ngủ, một nhà bếp cỡ lớn, phòng tắm hiện đại, không gian rộng, trang trí chủ yếu tạo cho người ở cảm giác ấm áp của gia đình. Phía chổ trống ở cách tivi không xa là nơi có thể dùng để nuôi cá kiểng nếu thích. Sàn nhà gỗ tốt được lắp công phu đảm bảo không hư hao trong thời gian dài đến em không tưởng. Tầng trên là phòng sách, và vài phòng để trống chủ nhân tự do bố trí. Dàn đèn thủy tinh phía trên em có thể chuyển màu nếu em muốn, dàn đèn kéo dài đến bếp trù bị cho những bữa tối lãng mạn. Khu bếp em có hẳn cả một không gian lớn để phát huy, tất cả dụng cụ đều mới và an toàn, không sợ có cháy nổ nào ở đây, đương nhiên là trừ trường hợp em cố tình phá. – Taeyeon mở cửa sổ nhìn ra đó nói tiếp – Khu đất gần bên để trống, nên muốn làm gì với nó cũng được.

-Tại sao lại đưa em đến đây?

Taeyeon xoay lại nhìn Fany ở xa:

-Tae muốn em ít nhất một lần được thấy nó.

-Làm gì kia chứ? – Fany nhíu mày.

-Ngôi nhà này là của hai đứa mình.....

Fany chưng hững, một chân bước vào cõi mơ:

-Hai đứa mình.....

-Đã từng..... – Taeyeon nhẹ nói hất chân Fany khỏi ảo mộng chớm thành hình.

Fany thở hắt nén hết thất vọng ngược vào tim:

-Tại sao.....còn đưa em đến? Để em thấy làm gì.....phải khiến em đau đến bật khóc trước mặt Tae, Tae mới hả lòng? Phải thấy em rã rời thân xác này, Tae mới cam tâm?

-Em yêu à, Tae đã mua nó và tự tay trang trí sắp xếp, khu đất trống kế bên cũng thuộc về ngôi nhà này. Ngôi nhà Tae muốn em ít nhất được thấy một lần, trước khi....Tae bán nó.

Fany cảm thấy tim mình đau, bất lực khó chịu, cô nhìn Taeyeon rồi nhìn không gian ấm áp chung quanh mình, dùng hết can đảm còn sót lại, thì thào:

-Sau lần này Tae và em....đường ai nấy đi, phải vậy không?

-Đến cuối chuyến đi Tae sẽ buông tay em. – Taeyeon nói giọng đều đều.

Fany cười nước mắt chực rơi:

-Sẽ là như thế....sẽ như thế.....

-Nào..... – Taeyeon đưa tay mình ra – Đi ngủ với Tae....khuya rồi.

Vẫn là hình bóng Taeyeon đưa tay chờ nắm bàn tay cô, riêng lần này cô ước nó lại như ảo ảnh tan biến mãi mãi. Một phút trôi qua mà ngỡ như hiện tại trôi ngược về quá khứ, rất lâu người ấy vẫn nghiễm nhiên đứng đó mỉm cười. Đôi chân Fany muốn chạy đi, đôi tay muốn xô ngã Taeyeon để rời khỏi. Thế nhưng....

-Mi Young à.... – Taeyeon hiền lành chau mày, dịu dàng nói – Tae rất nhớ em....Em không nhớ Tae chút nào sao?

Trong lòng bật cười thê thảm, ruột gan cuộn thành vòng, đi ngược hết suy nghĩ. Fany chậm rãi đi đến tay đan vào tay Taeyeon mà tưởng như ai đó đang ném trái tim cô vào bụi xương rồng, gai chọc thủng đau nhói, mất máu đến thần trí nửa tỉnh nửa mê, vẫn ráng cắn răng tỉnh táo để không cựa quậy gai nhọn lại cứa đau hơn. Họ. Tay nắm tay, đi từng bước vào sâu bên trong căn nhà, từng bước tự mình dấn thân vào sâu đau thương tận cùng. Taeyeon khẽ hôn lên má Fany thì thầm yêu thương, Fany buộc miệng mỉm cười, dán nụ hôn lên môi người kia, chậm rãi khép lại cánh cửa phía sau lưng, mà vô tình lời nói đánh rơi bên ngoài “Yêu em....”

Tình yêu là ngọn lửa. Nóng rực đam mê.

Thiêu cháy trái tim.

Tình yêu là ngọn lửa. Nóng bỏng cám dỗ.

Đốt cháy cơ thể.

Để mãi mãi. Hai là Một.

Không tách rời. Không biệt ly.

Họ.....tự thiêu nhau trong ái tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro