Chap 68 (Giấc mơ....?!)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy vì cô ấy chưa một lần đòi hỏi,

mà biến giấc mơ của cô ấy thành sự thật.

..............................................................................

---Có chuyện gì Jessie? Nghe giọng cậu yêu đời lắm.

---Phải vậy rồi, chuyện mình với Yoona, Yuri cậu ấy biết hết rồi.

---Sao? Có giận cậu không? – Fany tròn mắt gấp gáp hỏi.

---Giận cũng không phải giận nhưng cũng dỗi nhau một trận ra ngô ra khoai.

---Là sao? Mình chưa hiểu.

---Cậu ấy có giận nhưng sau cũng suy nghĩ cân nhắc lại, mình thì trong tâm lý chuẩn bị cho điều xấu nhất. Cậu ấy hẹn mình thả thiên đăng..... – Jessica mỉm cười khúc khích – .....Hai đứa mình hòa nhau sau khi nói hết nỗi lòng của nhau.

---Woaaa sướng nhé, vậy là nút thắt trong lòng cậu đã được tháo bỏ. – Fany gật gù.

---Uhm....may mắn là Yuri đã yêu mình rất nhiều. – Jessica nhẹ giọng.

---Mình rất vui cho cậu, hãy gắng nắm giữ hạnh phúc này..... – Fany giọng đầy tâm trạng.

---Mà Fany này, chuyện về Yoona.....mình nghĩ Yoona đã có thay đổi, chắc sẽ trở nên tốt hơn.

---Tại sao? – Fany ngạc nhiên.

---Theo lần cuối mình gặp Yoona.....hai đứa nói chuyện, mình đã khuyên giải và khích lệ....mong Yoona sẽ tốt hơn....có vẻ lần này sẽ thành công.

---Nếu thật vậy Seohyun sẽ đỡ khổ.....

---Cậu hãy tha thứ cho Yoona nhé? – Jessica thì thầm – Hãy cho đứa em rể một cơ hội, Yoona cũng có nỗi đau riêng, khổ sở riêng, dù đã làm ra chuyện gì tài trời nhưng nếu đã có lòng muốn thay đổi.....mình hy vọng cậu đừng khước từ Yoona.

Trầm lặng một lúc Fany nhẹ nói:

---Mình hiểu rồi. – Cô mỉm cười – Yoona thay đổi là điều mình mong muốn nhất. Tốt cho Seohyun, tại sao lại không chứ?

---Vậy là tốt nhất. – Jessica cười tươi.

---Cậu thật tốt với nó.....

---Yoona rất tốt với mình.....luôn tốt với mình..... – Jessica nói chậm – Ngày trước hai đứa mình thương nhau nhiều.....giờ thấy Yoona ra nông nỗi....trái tim này nào phải sắc đá.

---Tại sao....hai người trước lại chia tay? Mình luôn muốn hỏi nhưng không có dịp.

---Do hoàn cảnh cả. – Jessica thở dài – Gia đình Yoona ép buộc phải chia tay mình, nói thẳng ra là mình không lọt vào mắt xanh nhà họ. Khi đó.....Yoona dối mình, ôm hết phần thiệt vào người để mình ra đi được nhẹ lòng. Mà mình nào hay người ở lại lòng nặng trĩu hanh hao ngần ấy năm. Mình thật có lỗi....

Bên đây đầu dây Fany nhận thấy rõ cô bạn mình tâm tình có vẻ buồn:

-Hai người duyên cạn mà tình chưa cạn....nên ôm tương tư vào lòng....muốn bước đến người mới cũng khó....mà quay về lối cũ lại chẳng được.

---Đó là lý do tại sao tên họ Kwon kia phải đeo theo gần hai năm mình mới ngó ngàng đến. – Jessica bật cười.

“Sica à em nói chuyện điện thoại với ai mà lâu thế? Không nhanh sẽ hết bàn đó....quán ăn đó không chờ em đâu....” Tiếng Yuri vang vọng bên đầu dây khiến Fany bật cười thành tiếng. “Em nghe rồi không phải hét nha.....một chút nữa....không chờ được Yul có thể đi một mình mà....” “Ơ  Sica à.....”

---Này này, hai người thật là.....có gì tối về rồi gọi cho mình, tên đó tội nghiệp quá Jessie à....

---Yuri luôn ngốc như vậy. – Jessica lại cười – Mà không hiểu sao gần đây chăm chỉ chở mình đi chơi lắm, dạo trước lâu lâu mới thấy lú mặt đôi ba lần, mình không biết còn tưởng tên đó bị Taeyeon của cậu sa thải cũng nên.

---Thôi đi ngay dùm mình. – Fany nói nhanh – Nếu không mai đi làm tên đó lại than phiền với mình.

---Biết rồi. – Jessica giận dỗi – Mình đi đây, sẽ mua cho cậu một phần ăn tối.

---Rồi, cảm ơn cậu trước cô bác sĩ lắm chuyện.

Gác máy rồi mà sự vui vẻ hạnh phúc cả tiếng cười của Jessica vẫn vang vọng bên tai. Cô bạn của cô sau bao nhiêu trắc trở tình duyên nay cũng ổn định phần nào. Cầm cốc cacao nóng thoang thoảng làn khói mờ ảo áp lên má, Fany khó tránh lòng bâng khuâng lo lắng. Đặt tách cacao xuống bàn sau khi đã uống cạn, cô đi vào phòng lấy ra một album ảnh. Mở ra trang đầu tiên đã là hình của Taeyeon đang ôm cô, nếu là ảnh hai đứa cô luôn là người chụp. Phần lớn trong album là ảnh Taeyeon, cô cứ cầm máy ảnh đeo theo cô ấy, khi cô ấy cười cô chụp, cô ấy bĩu môi, cô chụp, khi cô ấy nhăn mặt nhíu mày, cô bấm máy liên tục mà không nhịn được cười. Taeyeon đã mấy lần trách yêu cô là paparazzi không chuyên vì ảnh cô chụp không nét “Con người này đến cả khen em cũng kiệm lời....”

Phần còn lại là ảnh của cô, toàn những tấm chọn lúc cô “rất tự nhiên” mà chụp, như khi cô ngủ gục với những biểu cảm trời ơi đất hỡi, hăng say chụp đến nỗi khi cô dụi mắt thì đã nghe tiếng “click click” bên tai và còn cả dáng đứng kì hoặc của Taeyeon, leo lên leo xuống, hết đứng đến ngồi, khi lại kéo chăn cô đang đắp tạo kiểu thế này thế kia, dạng như tạo “background”. Rồi khi cô chật vật nấu ăn, lấm lem trên mặt thì Taeyeon đứng kế bên không giúp đã đành còn *click click* nghe mà phát ghét. Chụp xong thì hả hê lắm ngồi cười một mình, quá đáng hơn là đập đập bàn, bộ dáng tâm đắc hết cỡ. “Hay là Tae đã chọn nhầm nghề hả?” Fany phì cười một mình, tay lật sang từng trang ảnh nụ cười càng tươi. Chạm vào mấy tấm ảnh Taeyeon mặc áo sơ mi, cà vạt nới lỏng xuống thấp, tóc buộc cao rất xinh xắn, hai tay tạo hình trái tim, tinh nghịch cười. Lại thêm cả tấm cô ấy ngồi phía sau choàng tay ôm vai cô, nhắm mắt hôn lên má cô, cô thấy nhớ cô ấy quá chừng, như thể cô ấy đang ở đây và cười với cô vậy “Taeyeon à....” Giá mà cô ấy giờ ở đây thật, ngay sau lưng cô, lại ôm cô, cô sẽ lại ngả vào lòng cô ấy thì tuyệt vời biết chừng nào.

Gấp album ảnh lại Fany thơ thẩn nhìn quanh căn nhà, cô đứng lên đi xung quanh, vì sao đâu đâu cô cũng nghe tiếng Taeyeon cười, hình ảnh Taeyeon thì ngập tràn trong đáy mắt, từng góc nhà, đến bàn ghế nơi nào cũng in dấu Taeyeon. Như đi lạc vào cõi mộng Fany nhìn ra cả mười Taeyeon đang mỉm cười quanh mình, cô ấy đưa tay về phía cô “Lại đây Tae ôm nào....Mi Young....nhanh nào!!!” Là giọng nói của Taeyeon, vô thức cười cô nhanh chóng đưa tay ra nắm tay Taeyeon. Nhưng mỗi lần chạm vào một hình bóng Taeyeon thì hình hài đó biến mất “Tae à....” Fany lại xoay sang hướng khác “Tae à....” người ấy lại tan biến, “Tae, Tae à...chờ Mi Young” Fany chạy nhanh về góc bếp khi hốc mắt đã dâng trào nước mắt, lần nữa lại bơ vơ một mình. Loay hoay chật vật, chơi vơi một lúc giờ chỉ còn duy một Taeyeon đang đứng ở giữa nhà cười hiền, dang tay chờ ôm cô vào lòng “Lại đây Mi Young của Tae....em à....” xúc động quá đỗi, cô khẩn khoản chạy đến nhắm mắt ôm chầm lấy người ấy “Tae à....”. Dốc sức hết lòng quyết phải được ôm Taeyeon, mà nào ngờ hình ảnh thân thương đó lại vỡ vụn cuộn mình thành làn khói. Cô ôm làn không khí mỏng khô cạn cảm xúc vào người, nụ cười người ấy chẳng khác gì dao sắc vô hình đâm ngàn nhát vào tim, thẳng thừng giết chết cô. Thất thần cô khụy gối, nước mắt lưng tròng, tràn qua khóe mi buồn, nhỏ giọt lên sàn nhà lạnh lẽo.

“Tae à.....đừng bỏ rơi em....em chết mất.....đừng bỏ em.....đừng.....”

“Fany à mày thật ngốc mà....thật ngốc....lúc Taeyeon bảo sẽ chọn mày....muốn yêu mày suốt đời....sao còn từ chối sao phải ép Tae suy nghĩ lại....” Fany bật khóc trách mình xuẩn ngốc, tự dưng một nỗi sợ chia ly thét gào trong tim. Chuyện Taeyeon sẽ hy sinh cô là điều hoàn toàn có thể, một đứa con gái như cô có là gì so với sự nghiệp chính trị to lớn nhiều người thầm mơ của Taeyeon? Tình yêu vụng trộm này thì đáng bao nhiêu cân lượng chứ? Tae của cô sẽ trở về làm Tổng Thống, một người chồng tốt, sẽ lại là cấp trên của cô. Hai người sẽ nhìn nhau như người dưng xa lạ, rồi sẽ không còn là “Mi Young của Tae” hay “Tổng Thống của em”, hoặc dã cụm từ ngọt ngào “Em yêu” cũng vĩnh viễn hóa thành cát bụi. Fany biết một khi đã người-thương-thành-lạ thì dứt khoát đường ai nấy đi, Taeyeon sẽ biết giữ mình hơn, sẽ không ngó ngàng đến cô, sẽ nghiêm mặt nhìn cô tiếng cười tiếng nói dịu dàng sẽ như mây khói thoảng qua chưa từng tồn tại. Rồi Sulli sẽ giúp Taeyeon tránh xa cô hơn, nửa bước cũng không nhích đến gần nhau được. Trong những đêm cô ngủ một mình sẽ lại nhớ phát điên những khi Taeyeon yêu thương cơ thể cô, nói những lời ngọt ngào dỗ dành trái tim mỏng manh của cô, những đam mê ân ái Taeyeon mang lại cho cô sẽ không một ai trong phần đời này làm được tương tự.

Fany chưa bao giờ yêu một ai sâu đậm như yêu Taeyeon nên nếu chuyện tình này thất bại, không đảm bảo được cô sẽ yêu thêm được ai. Mà dẫu có yêu cũng khó mà nồng nàn say đắm như lúc này. Lần đầu Taeyeon chạm vào cô, cơ thể cô run lên trước những dịu dàng được mang đến. Khi Taeyeon hôn cô, vị táo đó thanh ngọt quyến rũ đến nao lòng. Taeyeon ôm cô, cái ôm ấm áp vừa vặn an toàn nhất mực chở che, khiến cô ngỡ ngàng đến tứ chi rã rời. Những lúc Taeyeon thì thầm “Tae yêu nhất Mi Young....”, trái tim cô reo mừng hạnh phúc đến cùng cực. Lần nắm tay đầu tiên cô đã không khỏi xúc động, Taeyeon như giấc mơ hiện hữu, cô ôm được vào lòng, bằng xương bằng thịt hẳn hoi. Cô đã tương tư cô ấy, mơ mộng một mối duyên khi nhìn vào mắt cô ấy, cô tự hỏi “Liệu có một ngày nào đó Tae sẽ yêu em không? Sẽ tỏ tình với em.....bảo là Tae yêu em nhiều lắm....”

Những thứ cảm xúc nồng ấm say sưa với một người quá đỗi thân thương, quá chừng yêu thích, quá cỡ trân quý, thì khi biệt ly lạnh lòng chia xa, nỗi niềm nào bù đắp nổi, thương yêu nào lấp đầy được? Khó trách người đời vẫn hay than thầm, thà là đừng gặp sẽ không quen biết, thà là đừng yêu lòng sẽ chẳng tương tư. Chuyện tình là khiên cưỡng mà thành, nếu kết thúc được thì sớm dứt lòng đoạn lìa. Dẫu lòng không đành cũng một nhát chặt đứt tơ duyên. Về sau đã chẳng vì càng lún càng sâu mà bi lụy ưu sầu trăm ngàn mối. Bảo làm sao Bỏ thì thương, vương thì tội?”

Fany hiểu trái tim sẽ đóng băng, hóa đá, trơ trọi, quạnh hiu, khổ sở, vì tương tư một mối đơn phương nhung nhớ. Cô bật cười chua xót “Khi bắt đầu yêu đã là bế tắt.....đến khi chia tay cũng không lối thoát.....”. Fany chợt hiểu nói thì dễ nhưng muốn quên một người chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Nỗi buồn dành cho riêng Taeyeon có thể cả đời không buông bỏ được. Dẫu có thể lãng quên đi thì cô cũng không nỡ, vì đến cả nỗi buồn cũng không dành cho Taeyeon, thì cô còn biết nhớ biết thương cô ấy bằng cách nào nữa?

Nghĩ đến đây Fany tự thấy mình ngốc vô cùng, nhớ thương một người đã rời xa thì có nghĩa lý gì nữa đâu. Nhưng hơn ai hết cô hiểu mình chỉ hạnh phúc khi nương tựa vào Taeyeon. Cô không hiểu sao mình tin Taeyeon đến vậy, tin một cách vô điều kiện, chỉ là những giản dị quan tâm mà sao cô xốn xang rất nhiều. Chỉ là đôi khi cô ấy đến tìm, đứng trước cửa nói nhẹ hẫng “Tae nhớ em” cô đã thấy điều đó ý nghĩa thật nhiều. Cái cách Taeyeon yêu cô nhẹ nhàng gì đâu, lời cô ấy nói thật hiền lành, vòng tay cô ấy thật nồng ấm, nụ hôn luôn quyến luyến một thứ cảm xúc tươi mới.....Taeyeon xứng đáng để cô buồn khổ, xứng đáng cho nhung nhớ nặng lòng, cô cho là thế. Fany chớp mắt dòng lệ cuối cùng cũng dứt.

“Em yêu Tổng Thống, tình yêu của đời em.”

.......................

*Cốc Cốc Cốc*

-Chào Tổng Thống Kim.

-Ô....Yoona-ssi. – Taeyeon mỉm cười chỉ tay về ghế đối diện cho Yoona.

Yoona ngồi xuống thật lâu mới mở lời:

-Chuyện của Sulli và Tiffany.....tôi rất tiếc, thật lòng xin lỗi.

Taeyeon ngạc nhiên nhưng vẫn khéo léo mỉm cười:

-Về sau cô đừng thế nữa....chuyện xảy ra không ai vui vẻ gì hết.

-Tôi không can thiệp nữa. Chuyện cũng không liên quan đến tôi.

-Tôi có chuyện này hy vọng cô có thể suy nghĩ lại..... – Taeyeon từ tốn.

-Tôi nghe đây....

-Còn nhớ lần trước không lâu cô đã nói sẽ cắt đứt với....Fany. Lúc đó cô ấy đã buồn, khóc và thất vọng rất nhiều.....Tôi đã hứa sẽ lựa dịp thích hợp nói chuyện lại với cô.....mong tình hình sẽ thay đổi. – Taeyeon chậm rãi lựa lời – Chuyện tình cảm của chúng tôi....hy vọng cô hiểu và đừng vì nó giận Fany cả đời.

Yoona lắng nghe rồi cười nhẹ:

-Cô thật lòng với chị ấy?

Taeyeon gật đầu:

-Nên tôi muốn cô ấy được vui được tốt. Tôi mong cô hãy suy nghĩ lại, dù sao hai người cũng là người nhà. Giận cô ấy vì chuyện này....có hơi khiên cưỡng.

Yoona nhíu mày nhìn Taeyeon, chưa vội nói điều gì cô lẳng lặng suy nghĩ thật lâu:

-Cô có thể cho chị ấy được gì?

-Tôi....muốn cho cô ấy tất cả. – Taeyeon nhìn Yoona thì thầm.

-Bao giờ? Liền ngay và lập tức hay tận xa xăm không khẳng định được? – Yoona lại hỏi.

-Tôi....biết mình nợ cô ấy nhiều.

-Taeyeon.....cô đã chọn con đường khó để đi. Bây giờ đường chia hai lối, cô nên nhanh nhanh chóng chóng rẽ sang một hướng mà đi đàng hoàng và chuyên tâm. Cô....hãy làm người ác một lần này đi.

Taeyeon lặng người vì lời Yoona nói có lý đến không cãi được:

-Thời gian của tôi cũng chỉ đếm bằng tiếng thôi.....

-Chúng ta đều có gia đình, nhưng tôi chỉ hoang tưởng về Jessica thôi....đã thấy mệt mỏi....còn cô yêu hẳn chị ấy.....mà vẫn duy trì trạng thái tinh thần ổn định thì hay lắm.

-Yoona-ssi....cô vẫn khó ưa. – Taeyeon thở hắt.

Yoona bật cười:

-Tôi có thể xem đó là lời khen. – Cô đưa tay vào túi mình lấy một phong bì thư đẩy về phía Taeyeon – Cô xem đi.

Taeyeon nhíu mày mở phong bì xem, là một tờ giấy đầy chữ:

-Cái gì? – Cô ngẩng mặt nhìn người đối diện môi nở nụ cười – Cô nghiêm túc.....Yoona?

-Hoàn toàn nghiêm túc. – Yoona chéo chân dựa người vào ghế – Tôi chỉ cần một chữ kí của cô nữa thôi.

-Yoona cô đang nghĩ gì vậy? Appa cô không có ý kiến? – Taeyeon vẫn ngạc nhiên quá đỗi.

-Tôi gọi điện báo rồi, chỉ báo thôi còn quyền quyết định là ở tôi. Đây là cuộc đời tôi, tôi đã hy sinh quá nhiều....còn chưa đủ có được tự do? – Yoona nói giọng bất cần nhưng kiên định.

-Còn Seohyun-ssi?

-Tôi sẽ nói cô ấy biết sau khi có được chữ kí của cô. – Yoona gật gù – Cô hãy kí đi.

-Cô.....không hối hận? Sự nghiệp của cô không phải một sớm mà có được thành tựu....cô cam tâm? Cô không muốn theo sát đánh bại tôi nữa?

Yoona lại cười:

-Taeyeon à.....đánh bại được cô hay không có nghĩa gì đâu, sự nghiệp này có được cũng đã hy sinh không biết bao người. Nó như một tấm gương phản chiếu tội lỗi sự ngông cuồng của tôi vậy. Cuộc đời này tôi biết ngày nào mình còn là Thống Đốc....ngày đó tôi không cho Seohyun cuộc sống mà cô ấy muốn. Vì cô ấy.....có thứ gì tôi không đành lòng bỏ lại sau lưng? Người mình yêu không than phiền không có nghĩa cô ấy không bận tâm, tôi không muốn cả đời này cô ấy âm thầm khổ sở. Tôi là chồng cô ấy.....tôi muốn chia sẽ.....Mà cô nên mừng đi, lưu luyến chi tôi hả Taeyeon?

Taeyeon thở dài nhoẻn miệng cười:

-Cô thay đổi rồi.....Seohyun đã cảm hóa được cô.....

-Tất cả cũng nên cảm ơn cô..... – Yoona cười quỷ quyệt.

-Cô biết? – Taeyeon nhướn mày.

-Tôi biết. – Yoona gật đầu.

-Thông minh.

-Thế nên cô mới luôn lưu tâm tôi.

-Thôi được rồi. Hạnh phúc viên mãn là được..... – Taeyeon lấy bút của mình kí một dòng thật đẹp lên lá thư của Yoona, “Kim-Taeyeon” – Đây cũng có thể là lần cuối cùng tôi kí tên duyệt cái gì đó.....của cô đây. – Cô đưa lại cho Yoona.

Yoona ngắm nghía rồi búng tay vào tờ giấy:

-Cô kí đẹp lắm.....rất cảm ơn.

-Cô vui là tốt rồi. – Taeyeon cười hiền.

-Để tôi nói nhé. – Yoona nhanh nhảu cất thư vào người – Tôi sẽ không giận Tiffany, sẽ gọi chị ấy là unnie như ngày nào, trừ phi.....

-Thế nào? – Taeyeon khẩn khoản.

-Cô khiến chị tôi hạnh phúc. – Yoona nghiêm túc, giọng nghẹn ngào. – Chị ấy luôn mơ một giấc mơ....có cô có chị ấy....xin cô hãy nghĩ suy.....chị ấy chẳng lẽ chưa khi nào mơ đến một gia đình sao, cũng vì yêu cô nếu không sao lại cam lòng làm kẻ thứ ba chứ....chị ấy rất rất yêu cô.

Lời yêu nào khó nói.

Hứa hẹn trọn kiếp bình yên.

Mà sao vẫn hệt như giấc mơ.

Trong mơ hai người tựa vai nhau.

Nụ cười âm thầm vương trên vai.

Mà lời nói vẫn không giấu hết bi ai.

“Đây là tình yêu sao....”

 Đôi mắt hai kẻ ngồi không hẹn mà sương giăng đầy:

-Xin cô, xin cô....hãy vì chị ấy chưa một lần đòi hỏi....mà biến giấc mơ của chị ấy thành sự thật.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro