Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG XII

"Anh Bảo Bảo, anh đẹp quá."

"Anh Bảo Bảo, làm sao có được làn da như anh?"

"Anh Bảo Bảo, đàn ông đến đây, ai nhìn thấy anh cũng say hết đó."

"Ghen tị quá đi..."

"Tụi mày đừng có giở thói ghen. Anh Bảo Bảo là ngọc quý trong tay mẹ, tụi mày bì sao được mà cứ ngồi đó than thân trách phận."

"Anh Bảo Bảo..."

"Anh Bảo Bảo..."

Hàng loạt tiếng gọi của những cô gái trẻ cứ vang lên bên tai tôi. Tôi không trả lời một ai, cứ hào phóng mà cười với họ như thế.

Nụ cười điệu đà mà lả lơi. Nụ cười khiến bất cứ gã đàn ông nào trông thấy cũng không thể không xiêu lòng.

"Nào, các con." Mẹ từ ngoài cửa, bước vào, ra lệnh với anh em tôi mà giọng ngọt lịm.

"Tiểu Loan, Tiểu Âu. Hai con tới phòng ngủ số 305 và 407 nhé, ở đó có mấy vị khách sộp lắm."

"Còn mấy đứa còn lại, theo mẹ xuống phòng hát số năm. Nhanh lên, đừng để mấy anh đợi lâu."

Cả mấy cô gái đang ngồi bên cạnh tôi, đồng loạt "Dạ" một tiếng, rồi lập tức đứng lên, đi theo lệnh mẹ.

Tôi cũng toan đứng dậy.

"Không, con không cần đi." Mẹ tiến tới, nắm lấy tay tôi mà ve vuốt "Bảo Bảo xinh đẹp của mẹ, con sao có thể xuất hiện dễ dàng như thế. Con cứ nghỉ ngơi trong phòng này, trang điểm thật xinh vào, lát nữa có ông lớn nhé."

Mẹ cấu nhẹ vào tay tôi một cái, rồi nháy mắt. Tôi cười, gật đầu, ra chiều đã hiểu ý.

Khi còn lại một mình trong phòng, tôi mới bước đến bàn trang điểm, lặng lẽ ngắm mình trong gương.

Tóc đen dài, suôn thẳng, mái hất lệch sang một bên. Làn da trắng nõn nà, không có một chút tì vết. Đôi mắt sáng như sao đêm, trong như hồ nước, đuôi mắt dù không cần vẽ cũng kéo dài ra đầy gợi tình. Sống mũi cao, thon gọn. Hai gò má ửng hồng. Chiếc cằm thanh tú. Lông mày như nét khói lam.

Mọi thứ trên gương mặt tôi đều là tự nhiên, không hề có một chút phấn son, tô điểm.

Tôi năm nay đã hai mươi tư tuổi, nhưng trông chỉ mới như thiếu nam mười tám.

Vẻ đẹp của tôi là vẻ đẹp dịu dàng, thánh thiện, thanh khiết, nếu không chạm tới chắc chắn sẽ nghĩ là hư vô. Cộng thêm sóng mắt đưa tình, môi cười chúm chím, điệu bộ lả lơi, tôi toát ra một ma lực cuốn hút mọi người đàn ông vừa nhìn thấy.

Vì sao đàn ông đến nơi này đều tìm tôi? Vì sao họ đều si mê tôi? Trong khi tôi chỉ là một thằng điếm?

Đấy, cái khôn khéo, thần kì, thông minh nằm ở chỗ ấy.

Tôi đúng là một con điếm, nhưng ai nhìn vào cũng nghĩ tôi là một con trai con nhà gia giáo, có học thức, thướt tha khuê các.

Cái vẻ dịu dàng, e ấp họ tìm thấy nơi tôi, hẳn không bao giờ các cô gái làng chơi khác có được.

Tôi lại không hề uốn xoăn hay nhuộm vàng nhuộm đỏ màu tóc, tôi cứ để nó tự nhiên, mượt mà mà đen nhánh như thế. Tôi lại cũng không hay dùng phấn son. Mà nếu có, cũng chỉ tô điểm thật nhẹ như người ta đi làm, đi học. Tôi lại cũng không hay ăn mặc hở hang, thiếu vải, nhưng lại biết cách làm những cử chỉ gợi cảm khiến người khác ngất ngây.

Tôi có sức quyến rũ của riêng tôi, một sức quyến rũ vừa có chút phong tình của những trai bao lả lơi, lại vừa có chút e lệ của những công tử nhiều học thức. Sự hòa quyện của hai điều tưởng chừng như đối nghịch ấy, lại tạo ra một hấp dẫn mê lực đến không ngờ.

Tôi lấy một chút son môi màu cánh sen nhàn nhạt, thoa nhẹ lên đôi môi căng mọng. Lại thêm một chút phấn hồng phớt lên đôi má, một chút mascara trên hàng mi dày cong.

Đó, tôi chỉ cần có như thế, cũng đủ làm những cô gái khác phải ghen tị.

Tôi nhìn ngắm mình trong gương, khóe miệng điềm nhiên vẽ ra một nét cười.

"Con trai ngoan."

Giọng mẹ cất lên, ngọt như đường. Tôi chầm chậm quay lại.

Mẹ đang đứng ngay cửa phòng, bên cạnh là một gã đàn ông. Vài cọng râu mọc chĩa ra dưới cằm, người to béo, da đen ngăm, mắt đang nhìn tôi hau háu.

Tôi ngầm đánh giá ông ta. Hẳn là một quan chức có máu mặt, tuổi cũng phải xấp xỉ cha chú tôi.

"Con gái, đây là ngài Trương, là ngài chủ tịch tập đoàn X đấy nhé." Mẹ tiến tới, thì thầm vào tai tôi "Tiền ông ấy trả để đổi lấy một đêm với con, bằng tiền các em kiếm cả tháng trời đấy. Con phục vụ tốt, ông ấy chắc chắn sẽ cho con thêm nhiều."

Tôi cười với mẹ "Vâng."

Mẹ nhìn tôi sung sướng, hài lòng, bèn nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại.

Trong phòng giờ chỉ còn có mình tôi và ông ta.

Cái ánh mắt ông ta hau háu nhìn, cứ như ngay phút chốc muốn lột bỏ quần áo trên người tôi.

Tôi lại lả lơi ban phát cho ông một nụ cười. Ông ta cứ như tê dại, ngây người đi, đứng chôn chân tại một chỗ.

Tôi đứng lên, bước gần về phía ông ta, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn nõn nà nắm lấy bàn tay gân guốc, thô kệch ấy, kéo vào trong.

Ông ta cũng như mất tự chủ, cứ để yên cho tôi kéo như thế.

"Ngài sao vậy? Sao lại ngây ra thế? Hay ngài bị ốm?" Tôi đưa tay lên, sờ trán ông ta. Rồi bàn tay lướt xuống má, lướt cả vào bờ môi thâm thâm kia. Đúng như cách mẹ dạy tôi làm.

Hiệu quả ngay tức thời. Tôi bắt đầu cảm nhận được hơi thở gấp gáp của ông ta phả lên mặt.

"Thưa ngài..." Tôi lại cất tiếng, giọng ngân nga như chim hót.

"Đừng... đừng gọi là ngài... Gọi là anh thôi..."

Ông ta lắp bắp nói, rồi chộp lấy tay tôi, hít lấy hít để.

Tôi cười khúc khích, liếc nhìn ông ta đầy phong tình.

"Vâng... anh có muốn uống chút gì không? Có muốn nghe em hát không? Hay là..."

Tôi chưa kịp nói hết câu, ông ta đã vòng tay siết chặt, không thèm trả lời mà đẩy mạnh tôi lên giường.

Cái miệng của ông ta phủ những ướt át khắp da thịt mềm mại thơm tho, từ khuôn mặt, vầng trán, bờ môi, cổ, rồi dần dần xuống đến ngực tôi.

Hai cánh tay thon thả của tôi cũng vòng qua người ông ta mà ôm chặt lấy.

Một năm qua, những ngón nghề trong chuyện ái ân mà tôi được học, thừa sức làm ông ta thỏa mãn.

Những người vợ ở nhà, dù có hiền thảo hay xinh đẹp đến mấy, cũng không thể có được cái phóng đãng mà thông thạo chuyện trên giường bằng những gái,trai điếm. Mà đàn ông, ai chẳng thèm khát cái phong vị ấy. Thế nên họ vẫn cứ phải tìm đến chúng tôi.

Bộ quần áo tôi đang mặc bị ném xuống dưới đất không thương tiếc. Ông ta cứ thế mà ôm chặt lấy tôi, ngấu nghiến.

Tay tôi bấu chặt vào thành giường. Trong vô thức, hàm răng lại cắn chặt vào bờ môi. .Tanh tanh. Mặn mặn. Tôi cảm nhận được thứ chất lỏng đang thấm vào đầu lưỡi mình.

Người đàn ông kia cũng chẳng buồn để tâm đến điều đó. Ông ta chỉ quan tâm đến khoái cảm nhục thể. Còn tôi, tôi cũng hết lòng chiều chuộng.

Sau cuộc mây mưa, gã đàn ông nằm ệch ra mà ngủ, miệng ngáy như kéo bễ.

Tôi thu lại nụ cười hoa ngọc trên gương mặt. Ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, lãnh đạm. Tôi nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc vào người.

Đàn ông đúng là ai cũng như nhau. Khi thỏa mãn thú tính xong rồi, có thể thản nhiên mặc trời mặc đất mà ngủ.

Gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, làm mái tóc dài đen tuyền của tôi bay bay, vài sợi còn luyến tiếc vương vấn trên đôi gò má.

Ánh trăng nhả mật vàng xuống khuôn mặt tôi. Khuôn mặt vẫn trong trẻo và tinh khôi như những ngày xưa cũ. Có lẽ người bình thường nhìn vào, không để ý tới phòng khách sạn và gã đàn ông đang kéo bễ kia, hẳn sẽ không ai biết tôi làm điếm.

Sau những ái ân cợt nhả, tôi không bao giờ ngủ được. Hoặc có ngủ, cũng không bao giờ ngủ với gã đàn ông vừa cùng chung chăn chiếu với mình. Thường thì, tôi sẽ ngủ vào ban ngày.

Vì sao? Đơn giản là tôi thấy ghê tởm.

Nhưng mỗi lần như thế, tôi cũng tự cật vấn lại mình. Chẳng phải tôi cũng là kẻ đáng ghê tởm đấy sao?

Tự nghĩ, tự buồn, và rồi lại tự cười chua chát.

Từ một thiếu nam e ấp, thuần khiết như hoa đào giữa mùa xuân đến một trai bao gợi tình, lão luyện, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.

Nhiều lúc, tôi cứ ngỡ, khi tỉnh giấc, tôi sẽ lại đang ngủ trong căn phòng nhỏ năm nào, nơi có chiếc cửa sổ trông ra khu vườn có những cánh hoa đào hồng thanh tao.

Thế nhưng tôi cũng rất nhanh chóng nhận ra hiện thực của mình. Tôi giờ đã bị nhuộm đen, đâu còn màu hồng sáng trong của hoa đào ngày nào nữa.

Những gì đã trôi qua trong quá khứ, cả sự trinh bạch tôi cố công gìn giữ, cả tình yêu, cả lòng tin, cũng dần bị cuộc đời phũ phàng cuốn phăng đi rồi.

Còn hiện tại, tôi là một trai bao, tôi chẳng cần giữ gìn, cũng chẳng cần tin tưởng hay yêu thương ai hết. Họ cho tôi tiền và tôi cho họ thỏa mãn, công bằng lắm, chứ đâu có phải một mình chịu bất công như ngày xưa.

Tôi biết, với cái thân phận này, dù xinh đẹp, dù phong thái nhã nhặn cao quý đến đâu, cũng chỉ bị người ta khinh bỉ.

Nhưng những ngày mà tôi còn là một thiếu nam nết na, phẩm hạnh, cũng đâu có được coi trọng hơn là bao. Chẳng phải người ta vẫn có thể bán tôi để đổi lấy tiền, vẫn có thể rũ bỏ tôi vì người con trai khác hay sao?

Vậy thì, giữa một trai bao và một thiếu nam gia giáo, có chăng vẫn nên chọn làm kẻ mua vui. Ít ra cũng còn thoải mái hơn làm một phụ nữ bình thường.

Tôi cứ tự nhủ như thế với lòng mình.

Từng phút, từng phút một, đêm dần trôi qua.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi