Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG XIII

"Con trai yêu, hôm qua ngài Trương có cho con thêm không?"

Mẹ chải tóc cho tôi, nhẹ nhàng hỏi.

"Có, mẹ à." Tôi ngắm nụ cười của mình trong gương "Để lát con sẽ đưa cho mẹ."

"Thôi thôi, con cứ giữ lấy mà tiêu. Số đó do con kiếm được mà. Lát nữa mẹ sẽ đưa con một phần ông ta trả cho mẹ hôm trước."

"Mẹ không cần làm thế. Mẹ nuôi con ở đây là đã ban ơn cho con lắm rồi, con còn đòi hỏi gì hơn thế."

"Không đâu, từ khi có con, việc làm ăn của mẹ mới khấm khá hơn hẳn. Mẹ cảm ơn con còn không hết nữa kìa. Xinh đẹp, nữ tính, quyến rũ, biết thổi sáo, lại còn hát hay, mấy mụ trong nghề còn phải ghen tị với mẹ nữa đấy. "

Giọng mẹ tràn trề hãnh diện và vui sướng. Tôi không nói nữa, để yên cho mẹ chải tóc, hờ hững buông lơi một nụ cười.

Bà ấy là người thứ ba trong đời mà tôi gọi là mẹ.

Hai người mẹ trước của tôi, một người hiền từ, hết lòng thương yêu tôi. Một người nghiêm nghị, lạnh lùng, thậm chí tàn nhẫn.

Người mẹ này hội đủ cả những yếu tố đó.

So với những người khác cùng làm trong nghề, thì "mẹ" tôi quả thật hãy còn tốt lắm.

Bà rất ít khi đánh mấy anh em chúng tôi. Tiền tiêu xài cũng rộng rãi. Tiền khách bo, bà không đòi, đôi lúc còn cho bọn tôi thêm tiền. Tất nhiên, bà vẫn có cái uy khiến người khác phải sợ. Đó là cái uy phát ra từ thần thái, không cần trực tiếp đe dọa vẫn tỏa ra sự quyền lực. Bà nói một câu, ra lệnh một câu, không ai trong chúng tôi dám cãi. Xung quanh bà lúc nào cũng có một đám đầu gấu lưu manh, trông mặt rất dữ tợn.

Có lẽ vì thế mà trước giờ chưa có đứa nào dám trốn khỏi nơi này.

Ngẫm lại, ngày tôi gặp bà, cái ngày mà tôi đã vô cùng tuyệt vọng khi bị người mình tin tưởng nhất lừa dối, bà cũng đã chải tóc cho tôi như thế này, cũng đã an ủi tôi bằng những lời lẽ không hề đường mật, nhưng đủ để người ta tỉnh táo.

Tôi nhớ, những ngày sau đó, tôi nhận ra hoàn toàn vấn đề, cũng đã thích nghi rất nhanh.

Chỉ có điều, tôi khi ấy không biết sống để làm gì. Tôi tự hỏi, tại sao vẫn cứ phải ăn, cứ phải thở, cứ phải đi lại, khi đã không còn mục đích để sống?

Tôi tự tử hụt vài lần. Đến bây giờ, vẫn nhớ như in cái cảm giác ngàn ngạt trong khi chìm dần vào giấc ngủ, bằng thuốc. Đến bây giờ, trên cổ tay tôi vẫn hằn những vết cứa của dao lam. Mảnh thôi, nhưng rất sâu.

Mẹ luôn cứu tôi kịp thời. Quả nhiên bà rất tức giận, nhưng rất kì lạ, bà không bao giờ đánh tôi, chỉ để cho tôi một mình trong phòng vài ngày, đương nhiên vẫn có người giám sát.

Tôi biết, nếu là người khác, hẳn họ đã cho tôi vài trận nhừ đòn.

Có lẽ vì thế mà tôi cảm kích bà? Có lẽ vì thế mà tôi quyết định làm việc mà bà chỉ bảo? Tôi cũng chẳng rõ nữa.

Nhưng ít ra ở đây tôi được đối xử công bằng. Tôi biết, tôi chỉ là một công cụ kiếm tiền của mẹ, nhưng ít ra tôi cũng cảm nhận ở nơi bà một chút tình thương và rất nhiều nâng niu. Bà luôn xem tôi như bảo vật.

Ngẫm lại, chính là Vương Tuấn Khải đã mang tôi đến chốn này, để tôi gặp người mà tôi hiện giờ đang gọi bằng mẹ, dù không chung máu mủ.

"Mãi mãi cũng không hối hận."

Đúng. Tôi không hối hận, cũng không oán trách Vương Tuấn Khải. Suy cho cùng, cũng là do tôi phụ anh ta trước. Đứa con gái như tôi, bị bán đi một lần, thì thêm lần thứ hai cũng có sao đâu. Coi như tôi với anh không còn nợ nần.

Nhưng còn... Dịch Dương Thiên Tỉ?

Lắm lúc, khi suy nghĩ một mình, khi tạm đẩy hồn thoát ra khỏi cuộc sống nhơ bẩn, tôi lại nhớ đến hình bóng ấy.

Bao nhiêu ngày tháng trôi qua, tôi vẫn không thể quên được, cho dù đã không ít lần tự ép lòng mình. Sâu trong thâm tâm tôi vẫn nuôi giữ mối oán hận với anh. Hận đến không thể thốt ra thành tiếng, hận đến mức khắc hẳn một vết sâu vào trong tim, trái tim tưởng như đã chai lì với hồng trần.

Sau này, tôi mới hiểu, thì ra những điều người ta thường nói không phải lúc nào cũng là thuận miệng thốt ra, không phải lúc nào cũng vô nghĩa, sáo rỗng.

Càng yêu ai đó bao nhiêu, thì lại càng hận người ấy bấy nhiêu.

----------

"Anh Tiểu Bảo, nghe nói hôm qua chị được tiếp ngài Trương?"

"Ông ấy giàu lắm đó."

"Thích thật. Sao mình không gặp được khách sộp như thế nhỉ?"

"Thôi đi, mày là ai mà đòi so với anh Tiểu Bảo."

Đám con gái xung quanh tôi cứ nhốn nháo nói cười, người hỏi chuyện này, người hỏi chuyện kia. Tôi vừa từ tốn trả lời từng câu một, vừa quan sát kĩ họ thêm một lần nữa.

Trong đám anh em ở đây, tôi là đứa lớn tuổi nhất. Dưới tôi, có một cô tên Tiểu Loan, hai mươi hai tuổi, còn lại hầu hết là mười tám, mười chín. Đáng ra trên những gương mặt kia sẽ là nét trong sạch, thơ ngây. Vậy mà bọn họ, người tóc vàng tóc đỏ, người uốn xoăn nối tóc. Khuôn mặt ai nấy đều trắng toát những phấn, bờ môi ai nấy đều đậm những màu son, trông đều như già hơn mấy tuổi.

Đành chịu, vì đời con gái lắm lúc nổi trôi. Ai vào đây cũng có hoàn cảnh đáng thương, nhưng không ai muốn nhắc lại. Trên những gương mặt, trong những nụ cười kia, liệu có bao nhiêu giọt nước mắt âm thầm?

Tôi là đứa được mẹ cưng nhất, được nhiều khách chọn nhất, kiếm được về nhiều tiền nhất, lại lớn tuổi nhất, nên hẳn nhiên ở đây, mặc dù tôi không cố ý, cũng được bọn họ hết lòng kính trọng. Tôi cười thầm. Ít ra ở nơi này tôi còn không bị khinh bỉ. Còn đã ra đường, những gái điếm như tôi, dưới con mắt đàn ông và những người phụ nữ trung trinh, thì ai chẳng hèn kém như ai.

Đám con gái cứ vây quanh tôi mà ríu rít, huyên thuyên đủ thứ chuyện.

Thế nhưng tôi hiện tại, chỉ chú ý đến một cô bé, từ đầu tới giờ đều ngồi yên lặng nơi chiếc ghế cuối phòng, ánh mắt xa xăm như đang mơ về nơi nào đó.

Tiểu Hoành chỉ mới vào đây được một tháng. Cô bé hình như chưa phải qua đêm với khách lần nào, mới chỉ phải xuống tiếp rượu và hát cho họ nghe. Tôi không rõ nguyên do cô ấy tới đây. Nếu người ta không nói, thì mình cũng không được gặng hỏi, đó là luật bất thành văn mà hơn ai hết, tôi nắm rất rõ. Thế nhưng đôi mắt đen buồn sâu thẳm kia không ít lần đã làm tôi thấy chạnh lòng.

Tiểu Hoành năm nay mới mười tám tuổi. Mái tóc đen uốn lọn to, nước da trắng, đôi môi trái tim và đôi mắt đen láy như có lệ với hàng mi cong rợp. Tiểu Hoành là một chàng trai có nhan sắc, hơn nữa lại đang ở cái độ tuổi xuân thì mơn mởn, hẳn là sau này sẽ trở thành một trang giai nhân.

Tiểu Hoành rất ít khi mở miệng. Những lúc không có khách, cậu hay ngồi một chỗ mà nhìn xa xăm, cái nhìn rất mơ mộng. Trên gương mặt cậu ấy vẫn còn vương vất nét ngây thơ của người thiếu nam. Chợt tôi thấy mình đồng cảm. Dường như tôi bắt gặp trong cậu ấy là hình bóng của chính tôi năm nào, người con trai trong sáng, thanh tao.

"Tiểu Hoành, con qua phòng ngủ số 102 đi. Ngài Cao hôm trước nghe con hát, đã để ý con rồi. Ngoan ngoãn nghe lời rồi sẽ kiếm được món lớn. Con cá này sộp lắm."

Mẹ từ bên ngoài bước vào, đứng trước mặt Tiểu Hoành, đôi mắt sáng rỡ, điệu bộ lả lơi.

Tiểu Hoành ngước mặt lên ngơ ngác.

"Sao lại là phòng ngủ?"

"Ôi, con trai tốt của mẹ." Mẹ bật cười khanh khách "Đã đặt chân vào đây, chuyện đó mà con còn không hiểu ư?"

"Không... không phải ban đầu các người bảo chỉ cần hát... và tiếp rượu thôi sao?"

Tiểu Hoành đứng bật dậy, hoảng hốt lùi lại. Cả mấy anh em bên cạnh tôi đều im lặng, nín thở quan sát. Tôi thấy mắt cậu dường như đã ngân ngấn nước.

"Tôi không đi... không đi đâu cả... Tôi không ngủ với ai hết."

Tiểu Hoànhn run rẩy phản kháng.

Mẹ tối sầm mặt, lập tức thu lại nụ cười. Bà nhìn Tiểu Hoành đe dọa.

"Con trai, đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Một tháng qua ta đã ưu tiên cho con nhiều lắm rồi đấy. Con đã bán mình vào đây, lẽ nào không hiểu mọi chuyện đều phải do ta quyết định hay sao? Con lấy đâu ra cái quyền từ chối?"

Tiểu Hoành dường như vẫn chưa nhận thức được vấn đề. Cậu lùi lại, bám chặt lấy mép chiếc bàn trong góc.

"Không đi... Có chết tôi cũng không đi..."

Gương mặt mẹ lúc này đã bắt đầu nhuốm vẻ tức giận.

"Đúng là cái thứ không biết điều."

Mẹ nói dứt câu, bèn vẫy tay với mấy tên mặc áo đen đứng đằng sau. Bọn này hiểu ý, xông vào lôi Tiểu Hoành ra. Cô bé giãy nảy lên, nhất quyết không chịu đi.

Bốp!

Mặt Tiểu Hoành lãnh một cái tát như trời giáng từ bàn tay gã đầu trọc.

Gã đầu húi cua còn lại, liên tục đấm tới tấp vào lưng, vào vai cô bé. Tiểu Hoành chắc đau lắm, luôn miệng kêu khóc. Cả đám con gái đứng cạnh tôi, không đứa nào dám căn ngăn, chỉ biết sợ hãi mà co lại đứng nhìn.

Tiểu Hoành càng ngày càng bị đánh nặng, máu đã trào ra từ miệng.

"Thôi đi!"

Hai tên đầu gấu dừng tay lại, quay người qua tìm kẻ vừa nói.

Mẹ cũng quay lại nhìn tôi, cả mấy đứa con gái đứng cạnh cũng ngó tôi trân trân.

Tôi thản nhiên bước đến chỗ Tiểu Hoành, đỡ cô bé dậy. Mặt cậu lúc này đã sưng lên, khắp người toàn vết bầm tím, trên đôi má còn nhem nhuốc đầy vệt nước mắt, tóc tai thì rối bù, trông rất thảm hại.

"Tiểu Bảo, con làm gì thế?"

Mẹ nhẹ nhàng hỏi. Bà chưa bao giờ quát tháo hay la lối với tôi. Một đặc ân mà chỉ có mình Tiểu Bảo tôi được hưởng.

"Mẹ." Tôi chậm rãi xoay người lại. "Tiểu Hoành mới đến, vẫn còn chưa hiểu chuyện, để từ từ con sẽ khuyên bảo em nó. Hơn nữa, mặt mũi em đã thành ra thế này, đâu còn tiếp khách được. Ngài Cao đó, nếu được, để con tiếp thay cho Tiểu Hoành. Có điều... không biết ông ấy có chịu con không?"

Mẹ gật đầu lia lịa.

"Chịu, chịu, con thì ai mà chẳng chịu. Nhưng ông Cao này cũng chẳng phải tai to mặt lớn. Mẹ muốn giữ sức cho con nên bảo con bận tiếp người khác, ông ta mới chuyển sang con tiểu nha đầu này đó. Ai dè nó không biết điều. Thôi cũng đành vậy." Vừa nói, bà vừa liếc xéo Tiểu Hoành, giọng cao vút, chua ngoa hết sức.

"Mấy đứa giúp anh chăm sóc cho Tiểu Hoành. Em nó chắc đang đau lắm. Một lát rồi anh về." Tôi nhìn mấy cô gái đang đứng nép nơi góc phòng, nhẹ nhàng cất tiếng, giọng vẫn thánh thót như chuông ngân. Một trong số đó tiến đến chỗ tôi, đỡ lấy đầu Tiểu Hoành, gật đầu, ra hiệu tôi hãy yên tâm. Tôi mỉm cười cảm ơn, rồi đứng dậy đi theo mẹ.

Trước khi ra khỏi phòng, mẹ còn quay lại, nguýt với Tiểu Hoành lúc này đã mềm oặt cả người.

"Nhờ có Tiểu Bảo, tôi tha cho cô lần này. Lần sau liệu hồn đấy, biết chưa?"

"Thôi nào mẹ, đừng để ông ấy đợi lâu." Tôi vội kéo mẹ ra khỏi phòng, tránh không để Tiểu Hoành thêm sợ.

Tới nửa đêm, sau khi gã đàn ông kia đã ngủ say, tôi mới mặc lại váy áo tươm tất, lặng lẽ trở về phòng mình.

Ngay trước cửa phòng, Tiểu Hoành đã ngồi đợi tôi từ lúc nào. Trên người đầy vết bầm tím, cô bé ngồi bó gối, đầu gục xuống mệt mỏi, tóc tai lòa xòa, dường như đã chờ lâu lắm.

Tôi khe khẽ bước tới, lay nhẹ vai cậu.

"Tiểu Hoành, em làm gì ở đây?"

Nghe thấy động, Tiểu Hoành vội ngẩng đầu dậy. Bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn chăm chú, chợt cậu ôm chầm lấy tôi rồi òa lên khóc.

"Anh Tiểu Bảo..."

Tiếng gọi trong trẻo mà thổn thức. Nước mắt cậu rơi ướt vai tôi, chứa đựng cả hoảng loạn, cả đau đớn.

Tiểu Hoành vẫn chỉ là một thiếu nam mười tám tuổi chưa hiểu sự đời.

Tôi nghe sao mà thân quen quá.

Lặng lẽ vòng tay ôm lấy cậu, tôi cảm thấy dường như đang ôm lấy chính mình của nhiều năm về trước.

Cái ngày mà tôi vẫn là một Vương Nguyên thơ ngây, không mảy may vướng gió bụi hồng trần.

------------------------

Hôm nay đã ra chap cho mấy cô rồi đó//// 

Mà mấy cô kb vs tôi đi, nik fb là Bảo Chi nhá *nháy mắt*




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi