Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHƯƠNG XIV

"Năm mười sáu tuổi, em gặp anh ấy ở trường trung học. Anh ấy tên là Phạm Uy, trên em hai khóa. Anh ấy rất đẹp trai, dáng cao, lại đàn hay, hát giỏi. Hồi đó, anh ấy là hoàng tử của trường."

"Em thương thầm anh ấy ngay từ lần đầu tiên gặp mặt. Nhưng em biết anh ấy có rất nhiều bạn gái, người này xinh đẹp, người kia quyến rũ, người khác lại là tiểu thư con nhà giàu có. Còn em, bố chỉ là viên chức nhỏ, mẹ bán hàng tạp hóa ngoài chợ. Em chỉ được cái là có gương mặt dễ coi, nhưng cũng ngờ nghệch lắm, nên chẳng bao giờ em dám mơ cao, chỉ đứng nhìn anh ấy từ xa."

"Em cứ nghĩ tình yêu đối với anh ấy sẽ mãi mãi chỉ là ao ước. Đêm dạ hội của trường, em có nhờ đứa bạn trang điểm cho tí chút. Thường ngày em chìm nghỉm giữa đám đông, không ai chú ý, nhưng hôm đó chẳng hiểu sao chỉ nhờ chút phấn son mà em trở nên xinh lạ lùng. Lại thêm bộ đồ dạ tiệc khoét lưng mà nó cho mượn, em bỗng dưng lột xác từ vịt con thành thiên nga."

"Đêm ấy em cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng một chỗ, nhìn người ta khiêu vũ. Mấy đứa bạn nhanh chóng làm quen được các anh khóa trên, nên bỏ em ở lại một mình. Em thì nhát, mà lại là lần đầu tiên dự dạ vũ, nên em chẳng biết làm gì ngoài việc chôn chân ở chỗ đó. Lúc ấy, suýt chút nữa thì em định ra về."

"Mọi việc xảy đến cứ như giấc mơ. Khi em đang định quay lưng thì anh ấy từ đâu bỗng nhiên xuất hiện. Anh chìa tay ra cho em, cúi người một cách lịch thiệp. Lúc đó em thấy tim mình nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Em đâu dám ngờ hoàng tử trong mơ lại đến mời mình nhảy. Cái khoảnh khắc mà bàn tay em đặt lên bàn tay to lớn, ấm áp của anh ấy, em đã mơ hồ nghĩ rằng cả cuộc đời này em sẽ nắm bàn tay đó mà bước đi."

Chí Hoành kể đến đó, nấc lên một tiếng. Tôi xoa vai cậu, lau nước mắt, ánh mắt ngầm bảo "Em hãy kể tiếp đi, anh vẫn đang nghe". Chí Hoành dường như trấn tĩnh hơn một chút. Cậu lại tiếp tục kể.

"Thế rồi anh ấy theo đuổi em và em nhanh chóng đổ gục. Mà cũng có gì lạ, em vốn đã đổ anh ấy từ rất lâu rồi. Anh ấy bảo thích em vì em hiền và ngoan, lại biết nghe lời. Em cũng lấy làm vui lắm."

"Anh ạ, lần đầu tiên của em là dịp sinh nhật em tròn mười bảy tuổi. Anh ấy nói sẽ không sao hết, bình thường người ta yêu nhau vẫn hay làm thế. Ban đầu em rất sợ, nhất quyết không chịu. Nhưng anh ấy bảo như thế nghĩa là em không thực lòng yêu anh, nằng nặc đòi chia tay. Em đành nhắm mắt làm liều."

"Em chẳng hề thấy vui thích giống như lời anh ấy nói. Em chỉ thấy đau, đau một cách khủng khiếp, giống như bị xé ra thành mấy mảnh. Pha vào đó lại có cả cảm giác sợ hãi. Nước mắt em cứ thế chảy ròng ròng. Thế nhưng sau khi xong chuyện, anh ấy lại ôm em vào lòng, hết sức vỗ về an ủi, bảo chuyện này nhất định không được nói cho ai biết, kẻo người ta không hiểu được tình yêu của chúng em, sẽ đồn em là đứa con trai hư. Vậy nên dù rất đau nhưng em cũng không dám đi khám, cũng không dám kể cho ai cả."

"Vài tháng sau đó, gia đình anh ấy phá sản. Bố anh ấy tham ô công quỹ nên bị bắt vào tù, còn mẹ anh ấy đã vơ hết tài sản của gia đình chạy trốn. Anh ấy bảo sẽ tự lên đường đi kiếm tiền, bảo nếu em có thương, có yêu anh ấy, thì hãy đi theo."

"Hồi đó, Phạm Uy đối xử với em rất dịu dàng. Em vừa yêu, lại vừa thương cảm, nên quyết định đi theo anh ấy. Em biết mình có tội với ba mẹ, nhưng trái tim em đã lấn hết lý trí."

"Em với anh ấy sống chung một nhà. Ngày nào anh ấy cũng đòi hỏi. Em vừa thấy sợ, vừa thấy mệt mỏi, chẳng hề thích thú chút nào, nhưng cũng gắng chiều lòng anh ấy. Cuộc sống cứ thế nhàm chán trôi qua."

"Cách đây một tháng, anh ấy nói tiền xài đã hết, nói em không làm gì, chỉ biết sống nhờ. Em vừa mặc cảm, vừa sợ sẽ bị bỏ, nên buồn lắm. Thế rồi anh ấy gợi ý cho em đến nơi này, nói rằng lương rất cao, có tiền cứ đưa cho anh ấy trang trải và kiếm việc làm, chừng nào ổn định, anh ấy sẽ đưa em ra khỏi đây."

"Ban đầu em cũng sợ, cũng không đi, nhưng anh ấy tức giận, bỏ đi mấy ngày liền không về. Thế là cuối cùng em cũng quyết định đi làm ở chỗ này, sau khi nghe anh ấy nói không phải làm gì ngoài việc tiếp nước và hát, chỉ cần gắng chịu nhục một chút."

"Nhưng đến hôm nay, em quả thực không chịu nổi nữa rồi chị ạ. Em sợ lắm, cứ thế này không biết em còn giữ được mình đến bao lâu nữa? Đến khi nào anh ấy mới đón em đi?"

Chí Hoành òa lên, nức nở khóc. Tôi ôm cậu vào lòng, nhẹ vuốt mái tóc em.

Hoàn cảnh cậu đáng thương đến vậy mà sao tôi vẫn tỉnh bơ thế này? Đôi mắt cứ khô khốc, không làm sao mà rơi ra được dù chỉ là một giọt nước mắt. Có lẽ tôi đã trơ lì với những khổ đau, bất hạnh rồi chăng?

Cậu bé đáng thương của tôi ơi, em bị hắn ta lừa rồi. Có lẽ hắn ta đã bán hẳn em vào đây, nhận một khoản lớn rồi cũng nên, nhưng lại vẫn tiếp tục bắt em đưa tiền cho hắn.

Em còn giữ gìn làm gì nữa? Còn vì hắn đến bao lâu nữa?

Đàn ông là thế đấy.

Một năm trước, mẹ đã nói với tôi đàn ông rất vô tình. Ta chỉ nên tin vào chính bản thân mình và những tờ giấy bạc kia thôi. Bằng con mắt của một gái bao, cuộc đời kia sẽ đơn giản hơn nhiều lắm.

Một năm, tôi chiêm nghiệm và nhận ra lời mẹ nói quả thật không sai.

Chí Hoành khóc đến thiếp đi trong vòng tay tôi.

Tôi lặng lẽ dìu cô bé lên giường, đắp chăn cho em, rồi ngồi bên cạnh suy nghĩ.

Cả đêm đó tôi không ngủ.

----------

Đã hơn một tháng kể từ ngày Chí Hoành đến trút bầu tâm sự với tôi.

"Anh Tiểu Bảo, ra ngoài mua đồ với em được không? Tối nay Phạm Uy hẹn gặp em, em muốn có một bộ quần áo đẹp đón anh ấy."

Chí Hoành nắm lấy tay tôi, nũng nịu. Ánh mắt nài nỉ của cô bé làm tôi bật cười.

Không hiểu sao tôi lại quan tâm và cưng chiều Chí Hoành đến thế. Đối với những anh em khác, tôi luôn đối xử rất công bằng, không quá vồn vã sốt sắng, cũng không quá lạnh nhạt vô tình. Tôi đối với ai cũng cứ hờ hững như thế. Chỉ duy có Chí Hoành là khác.

Có lẽ trong cậu bé, tôi tìm thấy chính mình của ngày xưa? Vương Nguyên của những ngày còn mười tám tuổi?

Tôi nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Chí Hoành hết sức vui mừng, nắm tay tôi kéo đi. Tôi biết, đằng sau chúng tôi vẫn có người giám sát. Đã là cây kiếm tiền trong tay mẹ, chúng tôi sao có thể tự do.

Nhưng nhìn cái vẻ vô tư lự của Chí Hoành, tôi lại không nỡ lòng nào mà nói. Thôi hãy cứ để cậu bé vui, vì tương lai tới đây có lẽ sẽ phải gặp nhiều đau khổ lắm.

Chí Hoành vào trong một shop quần áo, ngắm nghía hết bộ này đến bộ kia.

Cậu bé nói tôi hãy vào thử cùng, nhưng tôi từ chối. Chẳng mấy khi ra ngoài, tôi muốn được hít thở chút khí trời.

Tôi ngồi đợi Chí Hoành trên băng ghế đá ngay trước cửa hiệu. Trời hôm nay rất trong, không có mây, có lẽ lát nữa sẽ nắng lắm.

Sáng trong lành và mát rượi. Tôi nhìn bầu trời xanh, bất giác nở một nụ cười.

Tôi tự ngắm mình trong tấm kính lớn phản chiếu của cửa hàng quần áo. Những tia nắng ấm áp nhè nhẹ lướt qua gương mặt trắng ngần, lung linh màu sắc. Gò má ửng hồng, môi cười kiều diễm. Sóng mắt như làn nước trong veo.

Tôi hờ hững liếc nhìn những người qua đường. Có rất nhiều đàn ông dừng đôi mắt thèm thuồng của họ trên gương mặt tôi, trên bờ ngực tôi.

Tôi cũng hào phóng gửi cho họ nụ cười đa tình. Có lẽ mấy hôm nữa thôi, một hoặc nhiều trong số họ sẽ tới chỗ tôi. Có lẽ...

Lúc ấy tôi đã không để ý tới một đôi mắt đang say đắm nhìn mình từ phía xa.

Một cơn gió thổi qua, làm những hạt bụi bay lên mắt, vướng trên gương mặt tôi.

"Xin lỗi chị, tôi có thể dùng nhà vệ sinh một lát?"

Tôi cười tươi với cô chủ tiệm. Cô ấy ngẩn ra nhìn tôi một lúc lâu, cho đến khi tôi lên tiếng một lần nữa, mới cuống quýt chỉ chỗ.

" Hoành Hoành, em cứ thử đồ, chị vào trong một lát."

Tôi quay lại nói với Tiểu Hoành. Cậu "Vâng" lấy một tiếng, rồi lại tiếp tục chỉ tay nhờ người bán hàng lấy giúp một bộ quần áo xanh treo trên cao.

----------

Những giọt nước táp lên mặt rửa sạch đi bụi bẩn. Tôi ngắm nhìn gương mặt của mình trong gương.

Đây là nhan sắc khiến rất nhiều đàn ông bỏ vợ, bỏ con ở nhà mà tìm đến.

Trong đôi mắt này, dường như vẫn có một chút e ấp, trinh nguyên mà thời con trai tôi từng cố công gìn giữ.

Nhưng thôi, hãy cứ để nó lùi vào dĩ vãng. Đã lâu lắm rồi, tôi đâu còn là Vương Nguyên trong sáng, thơ ngây của nhiều năm về trước?

Tôi giờ là Tiểu Bảo, một trai bao lão luyện và nổi tiếng trong cái thế giới chỉ có những hoan lạc và bạc tiền.

"Anh... Tại sao anh làm thế với em?"

Giọng Tiểu Hoành hét, rất to, âm vang như chứa cả nước mắt.

Tôi đặt tay lên nắm cửa, nhưng không mở hẳn, chỉ hé mắt qua khe xem chuyện gì đang diễn ra.

Tiểu Hoành và một người con trai trông có vẻ khá bảnh bao đang khoác tay một cô gái ăn mặc sang trọng.

Tiểu Hoành đang khóc. Đôi mắt cậu bé đỏ ngầu lên. Ánh nhìn xoáy thẳng vào người con trai trước mặt. Rồi cô lao đến, tóm chặt lấy áo anh ta.

"Anh... không phải anh đã bảo sẽ đón em sao? Không phải anh hẹn em tối nay sao? Tại sao bây giờ... anh lại trở thành vị hôn phu của cô ta?..."

Tôi nhìn chăm chú gương mặt của người mà Tiểu Hoành đang túm lấy. Tôi muốn ghi nhớ gương mặt này.

Có một điểm khá đáng chú ý. Bên tai trái của anh ta đeo một chiếc hoa tai bằng hải lam ngọc xanh biếc, rất sáng.

Tôi biết, ván bài giờ đã được lật ngửa.

Phạm Uy nhìn Tiểu Hoành như thể vừa nhìn thấy một vật gì tởm lắm. Anh ta hất mạnh tay ra, cậu ngã nhào xuống đất. Cú ngã có vẻ khá mạnh, Tiểu Hoành không thể đứng lên ngay được.

Thế rồi anh ta quay sang cô gái bên cạnh, nói bằng cái giọng còn ngọt hơn cả đường.

"Vợ yêu, em đừng hiểu lầm. Cậu ta làm điếm đấy. Anh đi hát, gặp cậu ta đáng thương mới cho chút tiền, khuyên về làm ăn lương thiện. Ai dè cậu ta nhằng nhẵng bám theo anh từ hôm đó đến giờ."

"Nói dối, anh nói dối..." Tiểu Hoành hét lên phẫn nộ. Gương mặt đầy tức giận và căm uất. Tôi có thể mường tượng, lúc đó, nếu có một con dao, hẳn Tiểu Hoành sẽ xông đến mà đâm cho anh ta vài nhát.

Nhưng dường như chân cậu ấy đã bị trặc. Tiểu Hoành vẫn ngã xoài ra đất, miệng không ngớt oán trách con người bạc tình.

"Bội bạc... Vô tình... Nhẫn tâm..."

Lời mẹ nói một năm trước như đang văng vẳng bên tai tôi.

Tiểu Hoành, rồi em cũng sẽ nhận ra rằng cuộc đời không đơn giản thế. Em không thể sống nhờ vào đàn ông hay tình yêu được, cậu bé ạ.

Em đã quá ngây thơ, lại đi vào con đường cũ của tôi những ngày nào.

Rồi em sẽ hiểu, em chỉ có thể tin tưởng vào bản thân mình. Em có thể tự kiếm tiền, tự kiếm sống bằng chính em. Cho dù công việc đó có bị xã hội khinh bỉ hay lên án như thế nào đi chăng nữa, thì ít ra, em cũng đã không phải sống phụ thuộc vào những kẻ không xứng đáng.

Phạm Uy đã kéo cô gái kia ra khỏi cửa hiệu từ lúc nào.

Tiểu Hoành vẫn ngồi bệt trên sàn, tấm tức khóc trước con mắt bàng hoàng và ái ngại của cô chủ shop.

Tôi bước tới, không nói một lời, kéo Tiểu Hoành dậy. Rồi tôi vẫy một chiếc taxi, cùng cậu lên xe về "nhà".

Trên đường đi, Tiểu Hoành khóc rất nhiều. Khóc nhiều đến mức tôi tưởng cậu đã hết sạch nước mắt.

Tôi im lặng. Tôi không thích nói những lời an ủi, hỏi han sáo rỗng. Tôi thừa hiểu cái cảm giác khi đang buồn, đang đau mà cứ có kẻ nói xen vào. Tôi cảm thấy những lời nói ấy chỉ là giả dối, chỉ là tỏ vẻ thanh cao.

Đúng, tôi bây giờ xấu xa, bất cần và suy nghĩ ích kỉ thế đấy.

Nhưng tôi vẫn giữ nguyên chính kiến của mình. Những lúc như thế này, tốt nhất là không nói, để Tiểu Hoành có thời gian mà bình lặng lại.

Cậu bé đã khóc được, thì cũng sẽ nhận ra được. Những ngây thơ, lòng tin, tình yêu và hy vọng sẽ trôi ra hết cùng dòng nước mắt kia. Rồi Tiểu Hoành sẽ có cái nhìn thực tế hơn về cuộc đời này.

Càng ngày tôi càng nhận thấy... Tiểu Hoành... quả thực rất giống tôi ngày trước.

----------

Tiểu Hoành về với khuôn mặt thất thần, đôi mắt sưng mọng, dáng bước lê lết, cần phải có người dìu vì chân cậu đã bị trặc.

Tôi kể tường tận mọi chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, đôi mắt bà sáng rỡ lên, tỏ ra vô cùng vui mừng.

Tôi hiểu phản ứng của mẹ. Nhiều năm làm cái nghề này, bà biết, khi cô gái đã nhận ra mình bị đàn ông phụ bạc, cô ta sẽ dễ dàng buông xuôi, để mặc cho số phận.

Tiểu Hoành đã biết Phạm Uy phản bội cậu ấy, lừa dối cậu ấy, hẳn sẽ không cố sức vì hắn mà giữ gìn nữa.

Tôi xin phép mẹ cho chăm sóc Tiểu Hoành. Ban đầu, mẹ còn hơi ngần ngừ, nhưng về sau do cưng chiều tôi, cũng là do tôi nằn nì nhiều quá, nên cuối cùng bà cũng chấp nhận. Dẫu sao, ở nơi này, Tiểu Hoành chỉ nghe lời có một mình tôi.

Tôi bưng khay đồ ăn vào phòng Tiểu Hoành. Căn phòng tối om. Tôi quờ tay bật công tắc điện.

Đập vào mắt tôi là một Tiểu Hoành đầu tóc rũ rượi, đang ngồi bó gối trên giường. Cậu bé không khóc nữa, nhưng đôi mắt trống rỗng, nhìn đăm đăm vào bức tường vôi.

Như một người không còn biết suy nghĩ.

Tôi đặt khay thức ăn xuống, tiến đến bên giường, ngồi xuống và ôm lấy đầu Tiểu Hoành. Cậu bé dường như cũng nhận ra, nên đã dựa đầu vào vai tôi, rất nhẹ.

"Anh ạ, đến giờ em vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại có thể làm vậy với em, trong khi em đã hết lòng với anh ấy đến thế?"

Tiểu Hoành nói, giọng khản đặc. Tôi cảm nhận được có vị đắng chát trong âm thanh ấy.

"Tiểu Hoành ngoan, đừng buồn. Ít ra em cũng không nên buồn vì một kẻ như thế."

"Giờ em đã nhận ra chưa? Anh và mẹ nói không sai phải không? Đàn ông không thể tin được. Thứ duy nhất họ có thể cho em, chỉ là bất hạnh mà thôi."

Tôi chậm rãi nói, từng từ, từng từ một, gặm nhấm lại chính kinh nghiệm của bản thân mình.

"Anh Tiểu Bảo, vì đâu anh lại hận đàn ông đến thế?"

Tiểu Hoành ngước đôi mắt đẹp lên, ánh nhìn xuyên thẳng vào mắt tôi.

"Tại sao anh lưu lạc đến chốn này, có thể cho em biết?"

Tôi im lặng. Môi tôi lúc ấy đã cong lên một nụ cười rất lạ. Có lẽ Tiểu Hoành thấy khó hiểu lắm.

"Chắc hẳn là một kỉ niệm buồn. Nếu anh đã không muốn nói, em cũng không ép nữa. Em... chỉ là em buồn quá..."

Tiểu Hoành cụp đôi hàng mi cong rợp của cô bé xuống, thở dài một tiếng đượm buồn.

"Không, anh sẽ nói."

Không hiểu sao lúc ấy tôi lại bật cười. Cái cười rất trong trẻo, rất sảng khoái.

Rồi tôi đem từng chuyện, từng chuyện xưa kể cho Tiểu Hoành nghe. Lần đầu tiên tôi trải lòng với một người như thế, từ khi sa vào nơi này.

Quá trình từ một Vương Nguyên thuần khiết như đóa hoa trở thành một Tiểu Bảo lả lơi, những tình yêu thời trẻ, hạnh phúc, nỗi đau,... mọi chuyện tôi đều nói hết.

Tiểu Hoành nuốt lấy từng từ trong câu chuyện của tôi. Khi tôi đã ngừng kể, cậu bé vẫn còn im lặng, như để mường tượng ra hình ảnh của tôi năm ấy, người con trai ngốc nghếch và cả tin, thật chẳng giống chút nào với Tiểu Hoành trải đời của bây giờ.

Một lúc sau, cậu bé mới cất tiếng hỏi, giọng nói dội vào bốn bức tường, tuy nhỏ nhưng khá vang:

"Anh vẫn không quên được anh ấy?"

"Không đâu." Tôi trả lời nhẹ bẫng. "Chắc em nghĩ anh vẫn giữ mối hận anh ta trong lòng, nên mới không quên được anh ta? Haha... Anh đã quên từ cái ngày anh ta bán anh vào nơi này rồi. Nhưng thế cũng hay, coi như là dứt duyên dứt nợ."

"Người em muốn nhắc đến không phải Vương Tuấn Khải."

Tiểu Hoành ngồi thẳng dậy, rành rọt nói từng chữ.

Tôi nhìn cô bé đăm đăm một lúc lâu, cúi xuống, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt đảo khắp căn phòng, vô định.

"Em không tin anh ấy rời bỏ anh vì người con gái khác."

Tiểu Hoành lại tiếp tục nhả ra từng từ, giọng chắc nịch.

"Thứ tình cảm anh ấy dành cho anh, không phải là thứ tình yêu tầm thường đi kèm nhục dục, mà là tình yêu có sự hết mực nâng niu, hết lòng trân trọng. Anh ấy chắc chắn rất yêu anh. Mà đã yêu đến thế, hẳn không dễ dàng từ bỏ anh vì hết yêu. Không bao giờ."

Tôi không nói, chỉ lắc đầu, cười nhẹ.

"Đã có bao giờ anh thấy chuyện này vô lý? Đã có bao giờ anh đi tìm một nguyên do rõ ràng? Em nghĩ..."

"Giờ nói chuyện này còn có ích gì?"

Tôi cắt ngang lời Tiểu Hoành bằng một tiếng quát lớn. Tự nhiên tôi thấy máu trong người mình sôi lên.

Tiểu Hoành nín bặt, co người lại, nhìn tôi sợ sệt. Tôi trông vẻ mặt cậu bé quá đáng thương, lại nhận ra hình như mình đã phản ứng hơi quá, bèn dịu giọng lại, vỗ lên vai cô.

"Đã là quá khứ rồi,Tiểu Hoành. Đừng bắt anh phải nhớ lại những ngày tháng đó. Anh đã cố gắng quên từ rất lâu rồi, em có biết không?"

"..."

"Được rồi, Tiểu Hoành ngoan, ngủ đi. Tối nay anh sẽ ngủ ở đây cùng em."

----------

Ba ngày liền, tôi đến chăm sóc, đêm lại ngủ cùng Tiểu Hoành. Tôi sợ cậu bé làm chuyện dại dột như tôi khi trước.

Nhưng Tiểu Hoành có vẻ can đảm hơn, kiên cường hơn tôi nhiều.

Đến ngày thứ tư, Tiểu Hoành đánh thức tôi dậy bằng một nụ cười bừng sáng như nắng ban mai.

Tôi biết, sau cơn mưa trời lại sáng. Chỉ không ngờ lại sáng rực rỡ đến mức này. Cứ như chưa hề có cơn mưa nào. Cứ như Tiểu Hoành chưa từng yêu, chưa từng bị phản bội.

Hôm đó, tôi không đến ngủ cùng cậu bé nữa.

Hôm đó, Tiểu Hoành cuối cùng cũng đã nhận lời qua đêm cùng khách.

Vậy là cậu ấy đã hiểu ra rồi.

Mẹ vô cùng sung sướng. Tiểu Yến vốn rất xinh đẹp, trước kia nhan sắc bị che giấu vì khuôn mặt ảm đạm thiểu não, nay lại tối ngày vui cười, cứ như một tia mặt trời làm sáng bừng cả không gian.

Vậy là bà lại có thêm một quân bài kiếm ra tiền nữa.

Tiểu Hoành dù có trở nên nổi bật hơn trước, nhưng hễ lúc nào rảnh ra, cũng lẽo đẽo theo tôi như đứa trẻ con tìm mẹ. Trên gương mặt cậu ấy nhìn tôi, tôi nhận ra có cả sự kính trọng, yêu mến và nể phục.

Nhưng nụ cười kia không qua được mắt tôi. Tôi biết sau những hân hoan vẫn là những đêm cậu khóc thầm. Tôi biết sau vui tươi kia vẫn là những ánh nhìn xa xăm, đau xót.

"Tiểu Hoành, em định để yên cho hắn ta thế ư? Để hắn đàng hoàng cưới một cô tiểu thư nhà giàu? Còn em phải thành ra thế này?"

Tiểu Hoành nhìn tôi hoài nghi.

Tôi cũng nhìn cậu bé, không nói, chỉ cười. Nụ cười kiêu kì và đầy bí ẩn.

----------

Buổi chiều, tôi đang lang thang dạo trong thư viện lớn, một tay cầm que kem, một tay đưa lên với cuốn sách.

Cuốn sách cần tìm nằm ở vị trí khá cao, tôi phải rướn người lên mới lấy xuống được. Không may thay, do quá dày, quá nặng, nó trượt khỏi tay tôi, theo đà rơi xuống.

Theo phản xạ, tôi quăng que kem sang một bên, đưa cả hai tay đỡ lấy cuốn sách.

Cố gắng của tôi không vô ích. Tôi đã bắt được sách. Nhưng que kem thì khá "tình cờ", văng trúng vào áo sơ mi trắng tinh của người con trai đang đi tới.

Tôi vội vã chạy lại, rối rít xin lỗi. Anh ta như chẳng buồn nghe tôi nói, hét ầm lên, liếc mắt nhìn xuống cái áo, rồi đưa mắt sang tôi, văng thẳng một câu chửi tục tĩu.

Đúng lúc ấy, tôi cũng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt giao nhau.

Tôi nhoẻn miệng cười thanh thoát.

Anh ta như chết đứng tại chỗ, nhìn tôi không chớp, mắt dâng đầy vẻ si mê.

Còn tôi, tôi vẫn tiếp tục gửi cho anh ta một ánh mắt tình tứ, vẫn tiếp tục tặng cho anh ta nụ cười còn đang dở.

Mắt tôi liếc sang bên tai trái của anh ta.

Đúng như dự liệu, ngự trị nơi đó là một viên hải lam ngọc lấp lánh.

----------------------------------------------------

Nếu có edit sai chỗ nào thì làm ơn nói với mị với nhé!! Ủng hộ truyện với nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi