Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG XV

"Em xin lỗi, em sẽ đền cho anh cái áo khác."

Tôi cất giọng, tiếng nói thánh thót như chuông ngân, đầy nhạc điệu.

Phạm Uy hãy còn chưa định thần. Đôi mắt anh ta nhìn tôi vẫn đầy thèm thuồng. Tôi cũng không lảng tránh, cứ cho anh ta mặc sức nhìn.

Và tôi cười. Tôi cứ cười hờ hững như thế.

"Anh à?"

Tôi đưa tay khua qua khua lại trước mặt Phạm Uy. Lúc bấy giờ, anh ta mới như sực tỉnh ra, vội bước lại gần tôi.

"Đẹp quá... Em... À không, em mới nói gì?"

"Em nói em sẽ đền cho anh một cái áo khác."

Tôi lại buông lời nhẹ nhàng.

"Không, anh không cần đền áo." Anh ta cười nham nhở.

"Vậy anh muốn đền cái gì nào?"

"Anh chỉ muốn..." Anh ta cầm lấy bàn tay thon thả, trắng mượt của tôi mà vuốt ve. "Anh chỉ muốn được đền bằng cái hẹn với em thôi."

Tôi khúc khích cười, rút tay lại. Phạm Uy không giữ kịp tay tôi, có vẻ rất luyến tiếc.

"Được thôi, anh cho em thời gian, địa điểm. Em sẽ đền anh bằng một cuộc hẹn."

Tôi xích lại gần đối tượng hơn. Hương hoa đào trên cơ thể tôi phả ra thoang thoảng. Anh ta cúi xuống gần, như muốn hít lấy hết thứ mùi hương đó.

"Được, chín giờ sáng ngày mai, em rảnh chứ? Anh đợi em ở cà phê Đào Hoa. Nhất định đến nhé."

"Nhất định."

Tôi nhón chân lên, đặt đôi môi mềm vào má anh ta, rồi bỏ đi.

Đằng sau, Phạm Uy đứng như trời trồng, nhìn theo đắm đuối.

Tôi biết, anh ta là kẻ hiếu sắc. Chỉ có điều, không ngờ lại dễ dàng đến vậy.

Tiểu Hoành sao lại có thể yêu được một kẻ như thế này?

----------

Kế hoạch tiến hành không mấy khó khăn. Phạm Uy không bao giờ nghĩ tôi lớn tuổi hơn anh ta, lại càng không ngờ tôi là một trai điếm. Cái nét thuần khiết và thoát tục trong tôi làm anh ta ngỡ tôi là một cậu trai có ăn học, con nhà đàng hoàng.

Rõ ràng rồi, đó là điểm duy nhất làm tôi khác với những trai làng chơi thông thường. Là điểm ở tôi làm đàn ông say mê nhất.

Chỉ mất khoảng ba buổi hẹn hò, anh ta đã chẳng cầm được thú tính, đã đưa tôi vào nhà nghỉ.

"Anh không sợ chị ấy ghen sao?"

Tôi ngồi dậy sau cuộc hoan lạc, trên người đã mặc quần áo chỉnh tề.

Phạm Uy vẫn nằm trên giường, không mặc quần áo, chụp lấy cổ tay tôi vuốt ve.

"Cô ấy không biết đâu. Anh nói rằng anh phải đi công tác."

Tôi không nói nữa, khóe môi nhếch lên đầy khinh bỉ. Tất nhiên Phạm Uy không để ý đến điều đó.

Đúng là một kẻ đơn giản. Chỉ bằng mấy lời ngọt ngào như rót mật bên tai, anh ta đã kể cho tôi nghe mọi chuyện.

Bằng một chút tiền kiếm được, anh ta ăn diện rất bảnh bao, lại cộng thêm vẻ đẹp trai sẵn có và tài tán tỉnh, nên đã quen được một tiểu thư con gái giám đốc trong một nhà hàng sang trọng.

Ông bố giám đốc hết mực hết lòng chiều con gái, cho người yêu của con vào làm việc trong công ty mình, lại đồng ý tổ chức cho họ một lễ đính hôn long trọng. Phạm Uy nói ba mẹ anh ta ở nước ngoài không kịp về dự, họ cũng tin lấy tin để.

Tương lai anh ta hứa hẹn sẽ trải thảm đỏ rải đầy hoa hồng. Tiểu thư vợ sắp cưới có vẻ khá hay ghen và đanh đá, nhưng đó chỉ là một cái thiệt nhỏ đổi lấy vô vàn cái lợi lớn, chẳng sao hết.

Một chút tiền kiếm được? Tôi cười khẩy. Chẳng phải đó là tiền anh ta lấy được từ Tiểu Hoành hay sao?

Phạm Uy nói nếu tôi đồng ý làm người tình bí mật của anh ta, anh ta sẽ chu cấp cho tôi đầy đủ, cho tôi cuộc sống sung túc.

Tôi nhanh chóng gật đầu. Anh ta lại sung sướng ôm ghì lấy tôi, đẩy vào sát trong giường.

Nhưng có lẽ anh ta không ngờ những việc tôi làm chỉ là trả thù cho Tiểu Hoành đáng thương. Không ngờ rằng tôi chẳng thèm thuồng chút tiền bẩn thỉu nhờ bám váy đàn bà mà anh ta có được.

Không ngờ rằng hàng trăm bức ảnh cực nóng chụp những cảnh trên giường của tôi và anh ta đã được gửi đến tận tay người vợ sắp cưới. Dưới mỗi bức ảnh đều ghi rõ ngày tháng, trùng khớp với những thời điểm anh ta dối cô đi công tác vắng nhà.

Bằng tính ghen tuông, đanh đá, lòng tự tôn ngút trời và máu sư tử có sẵn trong người, tiểu thư thuê vài tay đầu gấu nện cho Phạm Uy một trận nên thân.

Mất hôn thê, mất việc làm, tương lai huy hoàng của anh ta đột nhiên trở nên xám xịt chỉ trong thời gian ngắn ngủi.

Tôi lặng lẽ bỏ đi, cắt đứt liên lạc với anh ta.

Phạm Uy tìm tôi khắp nơi. Nhưng lại không bao giờ tìm ở những khách sạn chứa trai như chỗ tôi và Tiểu Hoành đang ở. Đơn giản, anh ta chẳng bao giờ nghĩ tôi là một trai bao.

Tuyệt vọng, suy sụp, vài ngày sau đó anh ta bỏ đi, không rõ tin tức.

Đó là tất cả những gì đám tay chân của mẹ sau khi theo dõi Phạm Uy, đã báo cáo với tôi.

Phạm Uy có lẽ không bao giờ ngờ được, tương lai và vận may của mình lại bị hủy hoại trong tay đứa con trai nhơ bẩn là tôi đây.

Tôi châm một điếu thuốc, nhả khói trắng. Điệu bộ sành sỏi chơi bời này không hề tương thích với dáng vẻ yểu điệu thướt tha của tôi. Nhưng dù gì tôi vẫn là trai giang hồ.

Quả không nên hết lòng tin vào những gì hiển hiện ra trước mắt.

"Anh Tiểu Bảo, chuyện Phạm Uy... có phải là do anh?"

Tiểu Hoành ngồi trước mặt tôi, hỏi dò.

"Em nghĩ sao?" Tôi lơ đãng trả lời, mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu Hoành thở dài.

"Em biết anh làm thế vì em. Nhưng anh quá mạo hiểm rồi. Nhà cô tiểu thư đó quen biết rất nhiều giang hồ, máu mặt. Nếu cô ta điều tra được ra anh, anh sẽ nguy mất."

Tôi xoa đầu Tiểu Hoành như xoa đầu một đứa em trai nhỏ, lòng thầm cảm kích. Giữa cái chốn nhơ nhớp này, vẫn còn một người chân thành lo lắng cho tôi, vậy là tôi vẫn còn may mắn.

"Em yên tâm, những tấm ảnh đó đều không chụp mặt anh. Cô tiểu thư đó sẽ chẳng mất công đi điều tra làm gì đâu. Cô ta chắc cũng đã biết Phạm Uy là kẻ không xứng đáng."

"Nhưng em không muốn anh gặp bất cứ rủi ro nào, dù chỉ là trong suy nghĩ. Anh Tiểu Bảo, em còn sống được đến ngày hôm nay là nhờanh, ở lại đây cũng là vì anh. Nếu không, em đã tự sát lâu rồi. Thế nên anh..."

Tôi đưa tay lên che miệng Tiểu Hoành, không để cậu bé nói hết câu. Tôi nhìn cậu mà cười.

"Tiểu Hoành, em trai ngoan của anh. Em đừng lo, kinh nghiệm của anh đối với xã hội này, nhiều hơn em tưởng. Được rồi, chiều nay anh sẽ dẫn em đi mua quần áo mới nhé, coi như chúc mừng việc tống khứ được một gã đàn ông xấu xa khỏi cuộc đời em."

Tiểu Hoành không nói nữa, ôm chầm lấy tôi òa khóc.

----------

"Anh Tiểu Bảo, anh chàng kia cứ nhìn chúng ta từ nãy đến giờ."

Tiểu Yến huých huých tay tôi, chiếu tia nhìn về một người thanh niên đứng cách đó không xa.

Tôi liếc mắt về phía Tiểu Hoành nhìn.

Ở đó là một anh chàng. Khá cao. Gương mặt khôi ngô. Kính cận. Trông có vẻ tri thức. Anh mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu xanh thẫm, phong thái lịch sự và gọn gàng. Sau cặp kiếng ấy, đôi mắt đang chăm chú hướng về phía chúng tôi.

Tôi hào phóng tặng anh ta một nụ cười. Mặt anh đỏ bừng lên, bối rối cụp mắt xuống, quả thực trông rất đáng yêu.

Chắc chắn là "con nhà lành".

"Người như thế không hợp với chúng ta đâu. Tụi mình đi thôi."

Tôi kéo Tiểu Hoành đi. Nhưng cậu bé vẫn đứng chôn chân tại chỗ.

"Em làm sao thế? Đi nào."

Tôi giục, đã hơi thấy khó chịu.

" Anh, anh ta đang tiến về chỗ chúng ta kìa." Tiểu Yến thì thào.

"Vớ vẩn, đừng trêu anh. Có đi nhanh không, cậu bé này?"

"Em không trêu anh. Em nói thật mà."

Tôi quay người, định nạt cho Tiểu Hoành một trận. Nhưng đập vào mắt tôi ngay lúc ấy là gương mặt của chàng trai kia, rất rất gần.

Theo phản xạ, tôi giật lùi lại vài bước.

Anh ta hình như nhận ra thái độ dè chừng của tôi, vội vã khua tay loạn xạ.

"Không... tôi không có ý gì. Chỉ là... chỉ là... Tôi đã gặp hai người từ một thời gian trước, lúc hai người đi mua quần áo."

Tôi xào lại trí nhớ của mình. Tôi không ra ngoài nhiều. Nếu là gần đây, chỉ có cái ngày mà Phạm Uy trở mặt với Tiểu Hoành.

"Tôi... tôi đã để ý hai người từ hôm đó rồi, nhưng không kịp hỏi tên tuổi. Hôm nay gặp lại, có lẽ là do duyên phận. Nên... tôi muốn... nếu có thể... được làm quen..i."

Anh ta nói ấp a ấp úng, mặt đỏ lựng. Tiểu Hoành không nén nổi, khúc khích cười, làm anh chàng lại càng ngượng hơn.

Tôi cũng thấy buồn cười. Ở đâu rồi, thời đại nào rồi còn có người làm quen theo cách cổ điển thế này? Nhưng tôi kiềm chế được. Tôi không cười thành tiếng như Tiểu Hoành, chỉ mỉm nhẹ đôi môi, nhìn anh thân thiện.

"Nếu anh muốn, chúng em luôn sẵn sàng. Nhưng nếu anh cần tìm một cậu anh để quen biết và gặp gỡ một cách nghiêm túc, thì có lẽ chúng em không phải là đối tượng đúng đâu."

"Ơ?..." Anh ta thộn mặt ra, hình như thấy khó hiểu lắm.

Tiểu Hoành dường như đã hết chịu nổi cái vẻ ngơ ngác kia. Cô nhón chân lên, thì thầm vào tai anh chàng điều gì đó. Nghe xong, mặt anh ta tái đi.

Tôi cười thầm trong bụng. Thất vọng rồi nhé, chàng đẹp trai.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng em đi đây."

Tôi kéo tay Tiểu Hoành đi. Cô bé còn ngoái lại phía sau, hét to.

"Anh à, rảnh rỗi đến chỗ chúng em chơi nhé."

Anh chàng kia không kịp phản ứng, vẫn đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo chúng tôi.

Khi đã đi xa được một đoạn, Tiểu Hoành mới níu tay tôi lại kêu trời.

"Em mỏi chân rồi, anh ơi. Hay tụi mình ghé vào quán kem kia nghỉ một chút nhé."

Tiểu Hoành níu tay tôi, nài nỉ. Tôi dứ dứ trán cậu bé, lườm một cái sắc lẻm.

" Cậu đó, chỉ được cái ăn vặt là giỏi."

Miệng nói thế, nhưng chân tôi vẫn bước theo Tiểu Hoành.

Tôi chiều cậu bé quá rồi.

Khi đã ăn sạch một ly kem bạc hà, Tiểu Hoành mới ngồi yên nhìn tôi ăn, miệng cười tủm tỉm.

"Em cười cái gì thế?"

"Anh Tiểu Bảo xinh đẹp của em ơi..." Tiểu Hoành dài giọng "Em thấy cái anh chàng thư sinh lúc nãy hình như có tình ý với anh đó."

Tôi suýt sặc một miếng kem.

"Cái gì? Em ấm đầu à? Người ta thích em thì có."

Tiểu Hoành bật cười khanh khách.

"Thôi, anh đừng chối. Rõ ràng là anh ta muốn làm quen với anh. Đừng đẩy sang cho em."

"Em kì quá. Đâu có ai mới nhìn thấy người ta hai lần mà đã thích"

"Anh Tiểu Bảo xinh đẹp của em ơi..." Tiểu Hoành lặp lại cái cụm từ sến sến ấy một lần nữa, như cố tình trêu chọc tôi "Người khác thì không thể, nhưng anh thì không cần đến hai lần nhìn đâu, chỉ chớp mắt một cái cũng làm người ta mê rồi."

" Anh thấy không, từ lúc tụi mình bước vào đây, bao nhiêu người trộm nhìn đấy nhé."

Tôi lén liếc mắt sang mấy bàn bên cạnh. Đúng là có khá nhiều người nhìn chúng tôi.

Tiểu Hoành gọi thêm một ly kem dâu nữa. Cậu bé vẫn hồn nhiên quá nên không nhận ra, số người đang nhìn cô, so với tôi cũng không thua kém.

" Anh, em cho anh ấy địa chỉ chỗ chúng ta rồi, còn cho anh ấy biết cả tên anh nữa."

Tiểu Hoành tỉnh rụi nói trong khi tôi đang nuốt miếng kem. Lần này tôi suýt bị mắc nghẹn cục kem trong cổ.

"Em... em..."

Tôi không nói được vì vẫn còn vướng miếng kem to sụ nơi cuống họng. Tiểu Hoành nhoài sang vỗ vỗ lưng tôi. Trong lúc còn đang định trả đũa cậu bé, tôi bỗng nghe bên cạnh giọng thì thầm mềm như nhung.

"Em nghĩ anh ấy là người tốt. Biết đâu anh ấy sẽ giải thoát cho anh khỏi nơi đó? Em luôn mong anh có thể sống hạnh phúc, luôn mong anh sẽ quay về là cánh hoa đào thuần khiết như ngày xưa. Tiểu Bảo, vốn không phải là con người thật của anh."

Rồi Tiểu Yến ngồi xuống ghế của mình, thản nhiên xúc một muỗng kem, như thể chưa từng nói gì.

Tôi nhìn cậu bé, thấy cảm động trào lên trong lòng.

Nhưng muộn rồi. Tôi đã bị vấy bẩn, bị xé nát, vĩnh viễn chỉ có thể là Tiểu Bảo. Tôi sẽ không bao giờ có thể trở về là Vương Nguyên với đôi mắt trong trẻo, nhìn đời không vướng bụi như ngày xưa nữa.

"Cảm ơn tấm lòng của em, Tiểu Hoành."

----------

"Tiểu Bảo, vô trong phòng 407 đi con, tối nay có khách mới."

"Cậu này nhìn công tử lắm, là lần đầu tiên đến chỗ chúng ta. Nhưng cực kì rộng rãi, hào phóng. Số tiền cậu ấy trả gấp ba lần những người khác đấy."

"Anh Tiểu Bảo, anh sướng quá đi..."

Mấy đứa con gái bên cạnh nhao hết cả lên. Tôi đứng dậy, gật đầu với mẹ, đi tới căn phòng mà mẹ bảo.

Nhưng trước khi đi, cảm giác có ai đó đang dõi theo sau lưng, tôi quay phắt lại. Tiểu Hoành đang cười khúc khích, thấy tôi nhìn vội nghiêm mặt, giả bộ ngó lơ.

Cậu bé này lại nghĩ ra trò gì nữa đây?

Tôi ngồi trên giường, đợi vị khách sộp tới.

Chỉ một lát sau, cánh cửa bật mở. Mẹ đon đả bước vào, đằng sau là một chàng thanh niên đeo kính cận.

Tôi hơi bất ngờ khi nhận ra, đó chính là người con trai đã làm quen với tôi và Tiểu Hoành một cách vụng về hôm trước.

Anh chàng vẫn đứng tần ngần ở ngưỡng cửa, ngơ ngẩn nhìn tôi.

Bản năng của một trai bao thôi thúc tôi nở một nụ cười kiều diễm thay cho lời chào.

Mẹ thấy anh chàng có vẻ ngơ ngác, bật cười một tiếng, đẩy anh ta vào phòng rồi đóng sập cửa lại.

Căn phòng chỉ còn có hai người.

Nụ cười vẫn còn đọng lại trên gương mặt tôi. Lúc bấy giờ tôi mới đứng dậy, tiến lại gần phía anh, cất giọng mềm mại.

"Chào anh. Cuối cùng anh cũng đến."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi