Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG V

Kiều Khả Uyên gửi trả lại chiếc nhẫn, kèm theo lời nhắn.

"Tôi không yêu anh. Tôi chỉ yêu tiền của anh thôi, đồ ngu."

Dịch Dương Thiên Tỉ đọc bức thư vỏn vẹn một dòng, cười khẩy. Có lẽ những ngày ở nhà suy nghĩ đã làm anh tỉnh ra.

Từ ngày hôm đó, Thiên Tỉ rất ít khi ra khỏi nhà.

Hầu như anh chỉ quanh quẩn trong mấy gian phòng. Thậm chí có lúc còn xuống bếp, phụ tôi nấu ăn, mặc kệ tôi nói không cần.

Ánh mắt anh nhìn tôi cũng dịu dàng hơn trước

Đôi lúc, bắt gặp đôi mắt anh, tôi thấy má mình nóng ran.

"Mặt sao đỏ bừng lên thế kia? Yêu tôi rồi à?" Anh phá lên cười tinh nghịch.

Dịch Dương Thiên Tỉ lạnh lùng giờ cũng đã biết đùa.

Anh ta cứ thế đưa tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

Mẹ chồng cũng vui mừng ra mặt. Cho dù ánh mắt bà nhìn tôi vẫn có sự coi thường.

Từ lúc ấy, bữa cơm của gia đình cũng có ba người, Thiên Tỉ, mẹ chồng, và tôi.

Thấm thoắt cũng nửa năm trôi qua.

Sáng đó, tôi đang lau nhà. Dịch Dương Thiên Tỉ từ đâu đột nhiên xuất hiện, giằng lấy cây chổi trên tay tôi.

"Từ giờ cậu không phải làm những việc này nữa"

Tôi há hốc miệng ngạc nhiên.

"Tại sao?"

"Cậu không phải người ở mà làm những việc như thế này."

"Không cần, em muốn làm" Tôi giằng cây chổi từ tay anh.

Thiên Tỉ trong mắt đầy tức giận.

"Cậu... dám không nghe lời tôi?"

Lại nữa. Cái tính khoái áp đặt của anh ta. Tôi nhìn anh, ngao ngán và thách thức.

"Làm gì kệ em. Can gì đến anh."

"Vương Nguyên... cậu..."

Thiên Tỉ cáu giận giơ tay lên. Tôi nhắm mắt, đón chờ một cái tát. Nhưng bàn tay ấy lại chỉ dừng lại giữa không trung, rồi mệt mỏi hạ xuống.

"Được. Cậu thích thì cứ làm. Tôi quan tâm cậu còn không biết điều."

Rồi anh ta tức tối bỏ đi.

Tôi đứng ngơ ngẩn. Dịch Dương Thiên Tỉ lại quan tâm tôi?

Tôi cười khúc khích, tiếp tục công việc lau nhà. Dù anh có tức đến thế nào, tôi vẫn cứ muốn làm.

Bởi nếu không làm những việc đó, thì trong căn nhà này, tôi còn có thể làm gì nữa?

----------

Buổi tối, trong bữa ăn cơm, Thiên Tỉ có vẻ vẫn cáu kỉnh, nhất định không chịu gắp miếng thức ăn nào.

Tôi thấy vừa buồn cười, vừa bực. Làm gì kệ tôi, việc quái gì anh ta phải giận dỗi như trẻ con thế.

Mẹ chồng đưa mắt nhìn tôi ra hiệu. Tôi biết ý, vội vã gắp một miếng cá sốt, định bỏ vào bát của anh.

Thiên Tỉ hất tay tôi ra. Miếng cá văng lên ngực anh, rớt nước cà chua, bẩn cả chiếc áo phông trắng.

Mẹ chồng đứng phắt dậy.

"Cậu đúng là đồ vô dụng."

"Không... con chỉ..."

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã nghe má mình đau rát. Mẹ chồng mới tát tôi, rất mạnh, làm tôi xây xẩm cả mặt mày.

Khi bàn tay bà định giáng xuống tôi một lần nữa, Thiên Tỉ đột nhiên đứng dậy, giữ chặt lấy tay bà, mắt tóe lửa giận dữ.

"Còn dám đánh cậu ấy, bà đừng mong thấy mặt tôi trong cái nhà này nữa."

Nói rồi anh ta kéo tay tôi đi, bỏ mặc mẹ chồng đứng chôn chân, nhìn theo sững sờ.

----------

Thiên Tỉ đặt khăn lạnh lên má tôi. Có một sự tận tâm đầy yêu thương dâng trong mắt anh. Tim tôi nhảy tưng lên, má càng đỏ rực.

"Xem kìa, để má sưng đỏ cả lên thế này."

"Tại sao cậu không phản kháng?"

"Vì... đó là mẹ..."

Tôi ấp úng trả lời. Thiên Tỉ chẳng nhận ra sự e ngại trong tôi. Anh ta chau đôi mày lại.

"Ngốc quá, chịu đựng như thế làm gì. Bà ta còn dám đánh cậu, cứ nói với tôi một tiếng"

"Xì, em bị đánh cũng là vì anh chứ ai."

Tôi buột miệng. Khuôn mặt Thiên Tỉ biến sắc. Tôi vội vàng chữa lời.

"Em đùa đấy mà. Thôi, em không sao. Anh ra ăn tiếp đi."

"Còn ăn được cái gì nữa..."

Anh ngồi lên chiếc ghế đối diện tôi.

Cả hai đều im lặng, không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Trong lúc tôi còn đang loay hoay không biết nói gì, Thiên Tỉ đột ngột lên tiếng.

"Còn nhớ tôi từng hứa sẽ trả tự do cho cậu?"

Tôi nhìn Thiên Tỉ, đầy bất ngờ vì điều anh vừa nói.

"Còn nhớ không?"

"Vâng, em có nhớ."

"Giờ cậu có muốn được tự do không?"

Tôi kinh ngạc, không mở miệng nổi.

Thiên Tỉ đứng lên, tiến tới, quỳ xuống trước ghế tôi ngồi. Anh nắm lấy đôi bàn tay tôi, ngước lên nhìn, ánh mắt tha thiết.

"Vương Nguyên, cậu có yêu tôi không?"

"Anh... nói gì?"

Tôi bàng hoàng, ngó anh đăm đăm.

"Vương Nguyên, em có yêu tôi không?"

Anh lặp lại câu nói một lần nữa, lần này chắc chắn hơn, khẩn khoản hơn.

"Em... em..."

Những cảm xúc rối tinh đan xen trong tôi. Tôi có yêu Thiên Tỉ không? Tôi chẳng biết nữa. Bất chợt trong đầu tôi lướt qua hình bóng Vương Tuấn Khải. Hình như lâu lắm rồi tôi không nhớ đến anh?

Trong lúc tôi còn phân vân chưa biết nên trả lời thế nào, Thiên Tỉ đã đứng dậy, trong mắt có thất vọng.

"Thôi, không cần nói nữa. Tôi hiểu rồi."

"Anh... Em..."

"Tôi sẽ sớm giải thoát cho cậu"

Thiên Tỉ nói mà không quay lại nhìn tôi. Rồi anh bước ra khỏi phòng. Cánh cửa đóng sập lại.

Tôi vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Đôi mắt như phủ sương, vẫn còn lưu lại chút hình bóng của Thiên Tỉ. Bên tai tôi, vẫn còn văng vẳng những lời anh vừa nói.

Tim tôi lại đập nhanh.

Chuyện gì vừa xảy ra thế này?

----------

Từ sau lần đó, Thiên Tỉ có vẻ tránh mặt tôi. Tôi ngạc nhiên, rồi sau đó chuyển thành bực tức. Tôi đã làm gì đắc tội mà anh ta tránh tôi như tránh quỷ. Nỗi ấm ức cứ dày xéo tâm can, làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên.

Một ngày, thu hết can đảm, tôi nắm cánh tay anh, kéo lại.

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu, cau mày khó chịu.

"Có chuyện gì?"

"Em có chuyện muốn nói với anh."

"Còn tôi chẳng có chuyện gì cần nói với cậu cả."

Anh gạt tay tôi ra, định bỏ đi. Không còn nén nổi, tôi hét lên sau lưng anh.

"Anh, Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đứng lại cho tôi. Đồ hèn."

Thiên Tỉ quay lại, thấy tôi đầm đìa nước mắt. Tôi đã quên mất anh ghét nhìn thấy con trai khóc. Nước cứ thế trào ra khóe mi, mang theo cả nỗi uất ức, trôi tuột ra ngoài.

"Anh có gì cứ nói, đừng có đối xử như thế với tôi. Tôi làm gì sai nào? Cứ im thin thít tôi biết làm sao? Anh nói đi, nói xem nào?"

Tôi càng khóc to. Thiên Tỉ luống cuống chạy tới, vụng về đưa tay quệt nước mắt tôi.

"Anh... Không, cậu không làm gì sai cả. Là do tôi."

"Thế tại sao anh tránh mặt tôi? Tại sao đối với tôi như thế? Có phải anh xem tôi như một món đồ, lúc vui thì anh tốt, lúc chán thì anh làm gì cũng được?"

Tôi gào lên trong tiếng nấc. Thiên Tỉ buông tay khỏi mặt tôi, thở dài.

"Không phải thế."

"Dịch Dương Thiên Tỉ, tôi hận anh. Tôi căm ghét anh. Tôi vì sao lại thành món đồ chơi trong tay anh? Tôi vì sao lại trở nên thế này?"

Trút hết những uất ức vào anh, tôi quay lưng, chạy ra khỏi nhà.

Dịch Dương Thiên Tỉ không đuổi theo. Tôi cũng chẳng buồn quay lại xem phản ứng của anh ta thế nào.


----------

Mười một giờ đêm, tôi vẫn lang thang trên phố.

Mở máy điện thoại lên, thấy có tới bốn mươi bảy cuộc gọi lỡ của THiên Tỉ. Ngay lúc ấy, anh lại gọi đến. Tôi bực tức tháo cả pin điện thoại ra, bỏ vào túi quần.

"DỊch Dương Thiên Tỉ, đồ xấu xa."

Tôi ngồi bệt xuống, dựa lưng vào một bức tường ố.

Tôi đang ở đâu? Đang làm gì thế này?

Tôi vốn là con trai ngoan dưới vòng tay ba mẹ, cớ gì thân trai đêm hôm khuya khoắt lại ngồi đây một mình?

Tại anh đấy, Dịch Dương Thiên Tỉ.

Càng nghĩ, tôi càng uất hận. Trí nhớ tôi tua ngược trở lại, từng chút một. Ánh mắt Thiên Tỉ khổ sở nhìn tôi khóc. Thái độ kì lạ của anh. Câu anh hỏi tôi trong phòng, khi đang chườm nước lên má tôi. Mọi thứ, tôi dần dần nhớ lại.

Tôi vì sao lại để tâm tới Thiên Tỉ nhiều đến thế? Tại sao lại giận khi anh ta làm mặt lạnh với tôi? Tại sao lại đỏ ửng má lên mỗi lúc anh ta trêu đùa? Chẳng phải tôi đã định trọn đời yêu Vương Tuấn Khải?

Tôi bỗng giật mình.

Bao lâu rồi tôi không nhớ đến Tuấn Khải? Bao lâu rồi trong đầu tôi chỉ lo đến chuyện của Thiên tỉ?

Cũng đã ba năm kể từ ngày anh đi, đến giờ vẫn chưa thấy tin tức. Có lẽ đã quên tôi rồi.

Tôi thở dài. Đúng là không nên tin vào một lời nói chẳng có gì đảm bảo.

"Này em trai, sao lại một mình thở dài ở đây thế này?"

"Cãi nhau với người yêu hả?"

"Đi bar với bọn anh không? Giải sầu tí?"

Tôi ngước lên nhìn. Bốn tên đàn ông mặt mũi nham nhở, mặc áo ba lỗ, tay chằng chịt vết xăm, đang đứng trước mặt tôi. Ánh mắt chúng nhìn tôi đầy nhục dục.

Thoáng chốc, tôi thấy sợ.

"Đi với anh nào"

Một tên đầu trọc nắm lấy tay tôi, kéo dậy.

"Bỏ ra."

Tôi sợ hãi hất tay hắn, lùi vào trong góc tường.

"Kìa em trai, đừng sợ. Bọn này muốn giải sầu cho em thôi, cần gì cảnh giác dữ thế?"

Cả bọn cười vang khả ố. Tên đầu trọc nói xong, lao tới, ôm ngang eo tôi.

Tôi bị đụng chạm bất ngờ, vừa sợ, vừa tức giận, nhất thời không thể kiềm chế.

Bốp.

Tôi cho hắn một bạt tai, rất mạnh.

Cả bọn nhìn tôi kinh ngạc. Tên đầu trọc mắt vằn lên những lửa, xông tới bóp mạnh vai tôi.

"A, con ranh. Mày dám tát ông cơ à?"

Hắn ta hôn tới tấp lên mặt, lên cổ tôi. Tôi ra sức vùng vẫy chống cự. Cả bọn cùng xông vào giữ lấy tay tôi.

Tên đầu trọc tát vào mặt tôi, một cái tát nảy lửa.

"Trả lại mày đấy, con ranh"

Tôi xây xẩm mặt mày, thấy mắt mình như phủ sương. Máu từ khóe môi ứa ra. Đầu óc choáng váng, tôi ngất lịm đi trong tay chúng.

Lạ thay, trong cái khoảnh khắc hiểm nguy đó, tôi không nhớ đến Vương Tuấn Khải.

Trong đầu tôi chỉ xuất hiện nụ cười của DỊch DƯơng Tiên Tỉ. Nụ cười bay trong gió, nghênh ngang, bất cần.

----------

Tôi tỉnh dậy vì nghe tiếng đấm đá thùm thụp ngay bên tai, chát chúa. Chẳng biết tôi đã ngủ bao lâu rồi. Định ngồi lên, nhưng không được, cả thân dưới của tôi không hiểu sao đau ê ẩm. Rồi nhanh chóng, tôi nhận ra đồ đang khoác trên người tôi là một cái áo khoác đàn ông. Còn tôi, tôi không mặc quần áo, nằm sõng soài trên đường.

Tôi nhớ lại dần những chuyện vừa diễn ra. Cả người tôi run lên với ý nghĩ chuyện đã xảy đến với mình. Tôi hoảng loạn.

Huỵch.

Một bóng đàn ông ngã nhoài. Mắt tôi lờ mờ nhận ra trên mặt đất cách tôi không xa có mấy hình người nằm bất động. Rồi cái bóng duy nhất còn đứng chạy ào đến chỗ tôi. Tôi hoảng sợ, cố gắng đứng dậy, muốn chạy, nhưng không được. Người đàn ông kia lao đến, ôm chầm lấy tôi.

Đột nhiên tôi thấy ghê tởm, thấy buồn nôn. Tôi vùng vẫy, cào, cấu, đấm thùm thụp vào lưng anh ta, ráng đẩy ra. Miệng tôi gào thét, giọng lạc hẳn đi trong nước mắt.

"Không, buông tôi ra! Khốn nạn! Cút đi... Tránh xa tôi ra.... Đồ nhơ bẩn.... Đồ ghê tởm... Súc sinh..."

"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên..." Anh ta hổn hển gọi tên tôi "Nguyên Nguyên, là anh đây, là anh."

Anh? Anh là ai?

Tôi ngừng vùng vẫy. Nhận ra bàn tay và mùi hương quen thuộc, tôi ngước lên nhìn.

"Dịch... Dương... Thiên...Tỉ...?"

"Là anh, anh đây. Em không sao đâu, Nguyên Nguyên. Em sẽ không sao hết." Anh gấp gáp trấn an tôi, trong mắt có nước. Nước từ mắt anh chảy ra, rơi tách trên mặt tôi, lăn xuống môi tôi. Ấm. Mặn. Tôi đưa tay lên, chạm vào bờ má anh.

"Anh... Đúng là anh rồi, Thiên."

Lòng tôi bỗng dịu lại. Chợt nghĩ, có anh ở đây rồi, tôi sẽ không sao hết.

"Ôm em... Ôm chặt em..."

Hơi thở tôi đứt quãng. Cảm nhận vòng tay anh siết chặt lấy mình, tôi an tâm thiếp đi. Chỉ còn mơ hồ nghe thấy những tiếng còi xe vang rộ.

-------------------------------------------------------------------------------

Mỗi cmt là một động lực để ta edit tiếp. Mn đừng bỏ rơi ta nha. Có đọc truyện thì cmt ủng hộ ta vs, chớ đừng đọc chùa nha, ta buồn lắm......

Mai kiểm tra rồi, đăng lấy may ^^

À mà quên, mấy nàng mấy cô cứ gọi ta là Tiểu Mộc Tử hay Tiểu Mộc cũng được nhá....... tùy mn thôi :) ^^

Ủng hộ ta với.... xie xie ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammi