Là em tự đa tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------
Chap 2: Là tự em đa tình

Part 1: Tình cờ

Trong một quán bán đồ ăn nhanh.

Nguyên Nguyên đang ngấu nghiến chiếc đùi gà. Trên thế gian này có người gặm đùi gà mà vẫn có thể tỏa ra mị lực câu dẫn người chắc chỉ có mình Vương Nguyên. Đối diện với cái đùi gà, à không, đối diện người gặm đùi gà là Tiểu Hoành. Sức khỏe Tiểu Hoành đã đỡ hơn nhưng tâm tình thì không, cậu luôn ngồi thẫn thờ nhìn vào khoản không vô định, Nguyên Nguyên thấy như vậy không đành lòng nên cố tình dẫn Tiểu Hoành đi khắp nơi. Hiểu sự lo lắng và quan tâm mà Nguyên Nguyên dành cho mình, Tiểu Hoành không hề phản đối mà chỉ im lặng đi theo.

~ Tiểu bảo bối, đọc tin nhắn ~

~ Tiểu bảo bối, đọc tin nhắn ~

Nguyên Nguyên xấu hổ, chuông báo tin nhắn này là Tiểu Khải thu âm rồi bắt Nguyên Nguyên cài. Tiểu Hoành chỉ khẽ cười khi nhìn thấy biểu tình trên mặt của Nguyên Nguyên, cậu đã sớm quen với chuyện này rồi, chỉ có điều nhìn tình cảm của hai người họ lại khiến cậu cảm thấy nhói đau... Cậu cũng đã từng được hạnh phúc như thế!

Bước ra khỏi quán ăn nhanh, Nguyên lại dẫn Chí Hoành đi mua đồ. Vào một cửa hàng bán sơ mi và vest, Nguyên Nguyên phấn khích chọn hết chiếc này tới chiếc kia, hết chọn chất liệu lại tới màu sắc. Tất nhiên, là mua cho Tuấn Khải rồi. Tiểu Hoành không có tâm trạng để ý mấy chuyện ấy, Nguyên Nguyên hỏi ý kiến về chiếc nào cũng chỉ nhận được cái gật đầu cứng nhắc.

- Tiểu Hoành à, tớ biết cậu buồn, nhưng đừng có đeo cái mặt nặng như chì ấy khi đi với tớ được không? Bổn thiếu gia sẽ tìm cho cậu người khác tốt gấp vạn lần tên Dịch Dương kia!

Tiểu Hoành chỉ cười buồn rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa. Đúng lúc này lại có người bước vào.

- Kính chào Nhị tiểu thư !

Cô gái được gọi là Nhị tiểu thư kia ăn vận vô cùng thoải mái : bên trong là áo pull,còn bên ngoài khoác một chiếc quần bò xanh, đi một đôi giày đen cao cổ, tóc buộc cao... hoàn toàn không nhận ra đây là một tiểu thư. Cô ta bước tới gần chỗ Chí Hoành đang ngồi, rồi rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh. Nhân viên của cửa hàng đến chỗ hai ngươi họ:

- Tiểu thư!

- Bộ vest tôi đặt đã có rồi chứ?

- Thưa tiểu thư, chúng tôi đã chuyển về biệt thự của lão gia rồi.

- Đại tiểu thư có biết chuyện này không?

- Hiện đại tiểu thư vẫn đang ở Paris, chiều nay mới bay về Bắc Kinh.

Sau cuộc đối thoại ngắn ngủi ấy, cô gái kia lại rời đi nhanh chóng như lúc bước vào.

Chí Hoành phát hiện cô gái ấy để quên điện thoại bèn đuổi theo, quên mất Tiểu Nguyên vẫn còn đang mải mê trong thế giới quần áo kia.

"Cũng may vẫn chưa đi xa"- Tiểu Hoành thầm nghĩ, chẳng mấy chốc đã bắt kịp cô gái ấy.

Thế nhưng từ đâu bỗng xuất hiện chục tên côn đồ, mặt mũi bặm trợn chắn ngang đường cô gái ấy. Chí Hoành không thích trò anh hùng cứu mĩ nhân nhưng đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại là truyền nhân của võ đường gia tộc họ Lưu, thấy mấy tên nam nhân to con kia bắt nạt một nữ nhân yếu đuối như vậy thật không thể đứng nhìn. Tuy nhiên chưa kịp ra tay thì nữ nhân trước mặt đã ra tay, quyền cước lợi hại, nhanh chuẩn xác, nếu không phải là con nhà nòi như Chí Hoành thì chẳng có kẻ nào có thể nhìn ra mĩ nhân kia lại là một cao thủ võ thuật.

Chưa đầy một phút, trên mặt đất đã có 7,8 tên mặt mũi nhăn nhó, miệng cầu xin tha mạng. Có kẻ cố sống cố chết liều mạng, từ đằng sau lưng mĩ nhân kia lao tới, tay cầm một con dao sắc. Chí Hoành, sắc mặt không đổi, tung cước bộ khiến tên này không kịp tránh, bị văng ra xa. Nữ nhân kia lúc này mới phát giác sau lưng có sơ hở, nhìn thấy động tác ra đòn của Chí Hoành trong lòng cảm thấy thán phục không ngừng.

Giải quyết xong mấy tên côn đồ, Chí Hoành tới trước mặt cô gái kia trao trả điện thoại:

"Cô để quên điện thoại ở cửa hàng quần áo lúc nãy"

Nở ra nụ cười với đôi đồng điếu rạng rỡ, hán nữ tử lúc nãy bỗng biến thành một tiểu mĩ nhân động lòng người.

"Cảm ơn anh đã ra tay tương trợ, thân thủ thật bất phàm. Tôi tên là Tề Chiêu Dương"

"Quá khen, tôi là Lưu Chí Hoành."

~Bong bóng dưới ánh mặt trời rực rỡ sắc màu

Giống như em bị lừa gạt rằng mình rất hạnh phúc

Còn truy xét đúng sai lời nói dối của anh của anh làm chi nữa

Vì dù sao anh cũng vẫn yêu em~

Tiếng điện thoại của Chí Hoành vang lên. Là Tuấn Khải. Cậu chợt nhớ ra là mình đã để Nhị Nguyên ở cửa hàng nên vội vàng cáo từ rồi quay trở lại chỗ cũ.

"Lưu Chí Hoành - mình sẽ phải nhớ kĩ cái tên này!"

Lại một nụ cười mê hoặc chúng sinh nở ra trên môi.
-----------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro