Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cuối cùng cũng được nghỉ rồi.


Fany vươn vai, xoa xoa cổ. Trang điểm cho năm người khách xong tay như sắp gãy lìa. Sunny đi đến nói:


- Mệt chết mất thôi.


Sunny lại xoa xoa bả vai cho cô.


Sunny là bạn tốt nhất của Fany, cũng là đồng nghiệp của cô. Hai người là nhân viên trang điểm trong Thẩm mỹ viện "Soshi".


Sunny vừa xoa vai giúp Fany vừa nói:


- Cậu xem, mấy người phụ nữ này đem mấy trăm ngàn won đập lên người mà mắt cũng không thèm chớp.


Cô nhẹ thở dài một hơi:


- Thật hâm mộ quá đi! Chẳng biết đời này mình có được một lần xa xỉ như thế không?


Sunny đến gần Fany đùa giỡn:


- Hay là chúng ta đổi mục tiêu cuộc sống sang việc câu lấy một "Chàng rể kim quy" Trải nghiệm cuộc sống làm một quý bà hào phóng.


Fany gõ nhẹ lên đầu Sunny nói:


- Về nhà năm mơ đi! Quý bà hào phóng... Dựa vào nhan sắc này, có con rùa vàng nào thèm nhìn đến chúng ta?


Cô nhìn đồng hồ rồi nói:


- Sắp mười giờ rồi, nhanh lên không lỡ xe buýt mất.


Trên đường đi, Sunny không phục nói:


- Có lẽ có người có tiền sẽ để ý đến con gái nhà nghèo, nhan sắc bình thường nhưng tâm hồn lương thiện. Trong TV đều diễn như thế!


Fany lườm Sunny một cái. Cô nhóc này bị phim thần tượng tiêm nhiễm quá nhiều. Không thực tế chút nào cả.


Sunny vẫn còn lải nhải, Fany không còn chút kiên nhẫn nào nghe Sunny ca bài "Chàng rể kim quy" mỗi ngày đến nghìn lần nữa, chỉ về bên kia đường nói:


- Xe đến rồi, nhanh lên thôi.


Nói rồi không quay đầu lại cứ thế chạy đi.


Khi cô sắp chạy đến trạm xe bus đối diện đường thì đột nhiên Sunny hét lớn:


- Fany...


Ngay sau đó, một chiếc ô tô màu đỏ như mãnh thú lao về phía cô. Fany sửng sốt, đầu óc trống rỗng......


Giây sau, cô bay lên cao rồi ngã xuống.Trong nháy mắt khi bóng đen bao phủ, cô muốn nói với Sunny: "Thực sự mình cũng mong sống cuộc sống giàu có, nhưng cơ hội này chẳng bao giờ có nữa rồi."


Khi Fany khôi phục lại ý thức thì chỉ cảm thấy đầu đau đến vỡ tung. Sau đó ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc. Mí mắt nặng trĩu, cô rên rỉ một tiếng, cố gắng mở mắt.


Đập vào mắt là một mảnh trắng xóa, tường nhà trắng, trần nhà trắng, giường trắng.


Đây là bệnh viện sao?


Đúng rồi. Cô bị xe đâm nên phải vào bệnh viện. Mạng lớn thật, thế mà còn chưa chết. Giờ nghĩ lại cảnh chiếc xe màu đỏ lao về phía cô mà vẫn toát mồ hôi lạnh! Mọi người thường nói, đại nạn không chết tất có hồng phúc! Không biết ông trời sẽ cho cô phúc gì đây? Nhưng ông trời à, nếu ông thật sự thương cô thì đừng bắt cô sống trong cảnh thiếu tiền đi.


Trước kia, Sunny nói chuyện này với Fany, cô vẫn không cho là đúng, bởi vì nếu cô cũng hùa vào với giấc mộng chàng rể kim quy với cô ấy thì không biết cô ấy còn ảo tưởng những gì nữa. Nói cô tuy yêu tiền, dù sao có ai không yêu tiền nhưng cô vẫn có chút thực tế. Sunny là người suốt ngày muốn gặp kim quy có đôi mắt tinh tường, chỉ để ý đến tấm lòng lương thiện của cô ấy chứ không cần vẻ bề ngoài. Cô luôn cảm thấy đây là chuyện rất khó.


Đang lúc suy nghĩ, có người đẩy cửa đi vào, chậm rãi bước tới. Cô hơi ngầng đầu nhìn người đi tới, kết quả là cả hai bên cùng sửng sốt.


Fany sững sờ là vì người đến là người phụ nữ cùng vô cùng xinh đẹp. Xin thứ lỗi cho cô vốn từ thiếu thốn, cô chỉ biết rằng cô ta là người đẹp nhất mà cô từng được gặp trên đời này. Ừm... ngoài Yunho ra, Yunho là người đẹp nhất trong lòng cô.


Fany nghĩ lúc này ánh mắt của mình như dán lên người cô ta, tuy rằng đầu vẫn còn đau nhưng vẫn cố gắng mỉm cười thật xinh đẹp nhất với người mới đến. Ừm... đúng thế, cô nghĩ nên để cô gái xinh đẹp đó có ấn tượng tốt với cô, đừng khinh thường cô.


Nhưng không ngờ, cô ta nhìn nụ cười thiện ý của cô lại tỏ vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:


- Tỉnh rồi?


Cô tuy rằng không xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành nhưng nụ cười tuyệt đối sáng lạn, là bạn bè và khách hàng đều nhận xét như thế, tuyệt đối không thể để đối phương tỏ vẻ như thế được. Hỏng rồi, chẳng lẽ mặt mày cô bị xây xát.


Cô vội sờ mặt, mịn màng, không có sẹo, ngay cả mụn trứng cá cũng không có. Chẳng lẽ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi tốt nên lặn rồi? Chỉ cần không sứt xát mặt mày là cô yên tâm. Cô còn chưa lấy Yunho, không thể bị phá tướng được.


Cô ta ngạo mạn ngồi xuống. Fany nhìn theo cô ta. Quá xinh đẹp xem ra có thể so sánh với mỹ nữ phương Tây đó. Cô liên tục tán thưởng trong lòng, cực phẩm ơi là cực phẩm!


Cô gái này là bác sĩ sao? Không giống, cô ấy không mặc áo blu nhưng vẻ mặt thì rõ ràng là có quen biết cô, sao cô không nhớ rằng mình từng quen người đẹp như thế nhỉ.


Đang lúc cô đoán thân phận của cô ta thì cô ta mở miệng. Đôi mắt đen đầy lửa giận, đôi mày đẹp nhíu lại. Ai,thật đúng là không công bằng, vì sao cô ta đến khi tức giận cũng đẹp như thế?


Cô ta lớn tiếng nói:


- Cô làm cái gì thế? Say rượu còn lái xe? Đâm người ta thành người thực vật. Lần này tôi xem xem cô xử lý chuyện thế nào? Đừng hi vọng tôi sẽ giải quyết cho cô. Hừ, thật mất mặt Kim gia.


Fany bị cô ta mắng đến trợn mắt, há hốc mồm. Phản ứng đầu tiên là nhìn quanh, không phải đang nói chuyện với cô chứ? Nhưng trong phòng bệnh chỉ có một chiếc giường cô đang nằm, ánh mắt chán ghét kia đang nhìn cô.


Nhưng cô gái này, không phải cô ta nhận nhầm người chứ, cô không biết cô ta mà.


Theo bản năng, những lời này nói ra miệng.


Có phải là rất yếu rồi không, giọng nói quá nhỏ, cô ta không nghe được sao? Vì sao còn hung tợn như thế?


Cô ta lại cao giọng quát:


- Choi Eun Hee! Cô đang làm cái gì, còn không chịu yên đi.


Fany phì cười, chẳng lẽ cô gái này mắt có vấn đề.


- Cô à, cô nhận sai người rồi. Đây là bệnh viện lớn không được làm ồn, xin ra ngoài đi, tôi đau đầu, muốn nghỉ ngơi.


Sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, bước nhanh về phía Fany. Từ người cô ta tỏa ra sát khí khiến cô sợ hãi. Cô lùi về phía sau, hoảng sợ nhìn cô ta. Hay là thần kinh cô ta có vấn đề? Nhìn thì đẹp mà não có vấn đề, thật đúng là đáng tiếc.


Đang lúc khẩn cấp, một bàn tay kéo cô ta lại.


Bàn tay đó thon dài, trắng nõn, Fany nhìn theo, đó là một cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời. Cô gái này nói:


- Unnie, unnie bình tĩnh lại đi, chị dâu đang bị thương.


Sau đó quay lại nói với Fany:


- Chị dâu, chị bình tĩnh đi, đừng nói những lời tức giận với unnie nữa.


Chị dâu? Bảo cô? Làm ơn, cô mới hai mươi mốt tuổi, còn chưa có bạn trai.


Cô nghi hoặc nhìn họ.


Cô gái xinh đẹp như mặt trời kia trông trẻ hơn người đang gào thét, mắt to, nhưng đôi mắt rất trong sáng, khi nhìn cô có sự ấm áp mà cô gái đang gào thét kia không có.


- Chị dâu.


Thấy cô ngẩn người, cô ta lại gọi một tiếng.


Giờ Fany cảm thấy có gì đó không ổn. Một người nhận nhầm, hai người cũng nhận nhầm? Hơn nữa hình như còn nhầm sang vợ của người con gái đang gào thét kia. Vợ mà cũng nhận sai được ư?


Cô cố gắng suy nghĩ, cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời kia lập tức đi tới hỏi:


- Chị dâu, sao thế?


Nhưng người con gái kia vẫn chỉ đứng tại chỗ, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, động cũng không động.


Cô ngượng ngùng nói với cô gái xinh đẹp kia:


- Tôi muốn đi toilet.


Cô ta thấy unnie mình không có dấu hiệu muốn giúp thì nói:


- Em đỡ chị.


Fany xuống giường, phát hiện ngoài đau đầu, những bộ phận khác không có gì đáng ngại, chỉ hơi bị trầy da.Cảm giác nghi hoặc, trong trí nhớ, hình như bị đâm rất nghiêm trọng...


Fany từ chối ý tốt của cô ta, tuy rằng xinh đẹp nhưng dù sao cũng là người xa lạ. Ừm... da mặt cô vốn mỏng...Đi vào toilet, liền thấy ngay cái gương lớn, tùy tiện liếc mắt một cái...


A?


A! A! A!


Giây sau, cả người Fany dán vào cái gương.


Sao lại thế này? Sao lại thế này!! Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương, khuôn mặt đẹp, lông mày cong, lông mi dài, mắt to, mũi cao.


Mỹ nữ yểu điệu trong gương này là ai. Lúc này, mỹ nữ trong gương há hốc miệng nhỏ, bộ dáng như thấy quỷ.


Đây không phải là cô! Đây không phải là cô!


Vốn dĩ đã vô cùng đau đầu, giờ lại không chịu nổi sự đả kích này, mắt cô tối sầm lại, ngã xuống.


Khi tỉnh lại đã là đêm khuya. Ánh trăng xuyên qua cửa kính, tỏa ánh sáng bàng bạc.


Cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời đang ngủ gật trên ghế bên giường Fany. Mà unnie của cô ấy chẳng thấy bóng dáng.


Cô vừa ngồi dậy, cô ấy đã tỉnh giấc, vội nói:


- Chị dâu ổn không? Khi nãy chị té xỉu.


Fany nói:


- Có thể cho tôi mượn cái gương không?


Cô ta nghi hoặc nhìn Fany rồi đứng dậy, đi ra ngoài, chốc lát sau mang gương vào nói:


- Mượn y tá.


Sau đó đưa cho Fany. Cô nhận lấy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi mở to mắt. Trong gương chiếu ra vẫn là khuôn mặt xinh đẹp mà xa lạ đó. Nước mắt cô trào ra.


Cô ta hoảng hốt, vội tìm khăn tay đưa cho cô nói:


- Chị dâu đừng sợ, chuyện sẽ được giải quyết. Unnie sẽ không mặc kệ đâu, lúc nãy chỉ là tức giận nói thế thôi. Em biết unnie đã đi liên hệ với người bị thương.


Fany ôm mặt khóc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao bị tai nạn xe cộ rồi cô lại đổi thành hình dạng khác.


Cô cầm lấy tay của cô ấy, bất chấp nước mắt nước mũi trên mặt, nơm nớp lo sợ nói:


- Tôi không phải chị dâu cô...tôi... tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì...... tôi chắc chắn không phải chị dâu của cô... tôi không biết cô, cũng không biết unnie cô. Thật đấy...là thật đấy.


Cô ấy nhìn Fany, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, cẩn thận rút tay về, khẽ nói:


- Chị dâu, chị định giả ngây giả dại sao? Chị khiến unnie tức giận, chưa biết chừng unnie sẽ đưa chị vào bệnh viện tâm thần đấy.


Bệnh viện tâm thần? Cô sửng sốt. Chỗ đó không phải là nơi nên đến. Nghĩ lại, người kia vẻ mặt ngoan lệ, loại chuyện này chưa biết chừng cô ta cũng dám làm lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro