Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái đẹp trước mặt có vẻ không tin mà cũng không ủng hộ, xem ra chủ nhân của khối thân thể này thật sự từng có lần làm trò giả ngây giả dại.

Fany lau nước mắt, trong lòng vô cùng uể oải. Cô nói với cô ta:

-         Muộn thế này rồi, cô chắc cũng mệt, đi về trước đi. Tôi muốn một mình yên tĩnh một chút.

Cô ta đứng lên, hai mắt tối đen lộ ra vẻ đồng tình nói:

-         Được, chị dâu nghỉ ngơi cẩn thận.

Cô ta đi rồi, Fany thở dài, sau đó vùi đầu vào chăn. Cô phải bình tĩnh suy nghĩ.

Đầu tiên, đã xảy ra chuyện gì?

Cô bị tai nạn xe, người đâm cô chính là chủ nhân của cơ thể này, Choi... Choi tiểu thư. Hơn nữa, vì lần đụng xe này mà linh hồn của cô bám vào người Choi tiểu thư.

Vậy linh hồn của Choi tiểu thư ở đâu?

Hẳn là ở trong cơ thể cô rồi, bởi vì cô bị đâm thành người thực vật nên không có tỉnh lại.

Có nên nói ra chân tướng không?

Thật ra cô đã nói nhưng bọn họ không tin, nếu đổi là cô, cô cũng không tin, không thể tưởng tượng. Cho nên cô cũng chẳng định tiếp tục kiên trì nữa. Hơn nữa hình như quan hệ giữa Choi tiểu thư này với 'chồng' mình không được tốt cho lắm. Nếu chọc giận cô ta, cô ta tống cô vào viện tâm thần thì cô đúng là chết chắc.

Nhưng về sau phải làm thế nào?

Trước khi "Tiffany" tỉnh lại, đành phải đi bước nào tính bước đó.

Nghĩ thông suốt rồi, cô cũng không lo lắng nhiều, cảm giác buồn ngủ ập đến. Khi tỉnh lại, một người đàn bà hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc khéo léo, vẻ mặt nghiêm túc bưng đồ ăn sáng đến, bà nói:

-         Phu nhân, ăn sáng đi, chút nữa, mẹ cô sẽ đến thăm.

Phu nhân?!

Phòng Fany ở là phòng bệnh riêng, lại có người hầu hạ, gọi cô là phu nhân, có phải nhà Choi tiểu thư này rất nhiều tiền! Nhận thức được điều này khiến cô vui vẻ vô cùng, vậy là cô có thể trải nghiệm cuộc sống của người lắm tiền rồi.

 Ăn sáng xong được một lúc thì có một người phụ nữ đi vào. Bà khoảng chừng hơn năm mươi tuổi. Mặc một bộ váy màu xanh đậm bằng tơ lụa, ngực dùng kim tuyến thêu hoa, nhìn trông vừa hoa lệ lại vừa cao quý. Phía sau bà là một người phụ nữ khác ăn mặc giản dị, có vẻ lớn tuổi hơn bà.

Bà nói với cô:

-         Lần này chọc giận cha con rồi.

Đại khái bà là mẹ đẻ của Choi tiểu thư.

Bà ngồi xuống ghế bên cạnh giường, người phụ nữ khi nãy bưng trà lên cho bà. Choi phu nhân bưng chén trà lên nhấp một ngụm, không ngẩng đầu lên nói tiếp:

-         Joo, sao chỉ có mình cô? Taeyeon đâu?

Joo mặt không đổi sắc nói:

-         Cô chủ đi làm rồi.

Choi phu nhân hừ một tiếng rồi không để ý đến Joo nữa.

Bà buông chén trà nhìn cô, nhíu mày:

-         Sao lại không cẩn thận như thế? Lái xe đâm người, báo chí, Internet đều đưa tin! Cái gì mà phu nhân nhà giàu oán hận uống rượu rồi đâm phải người qua đường...Tuy không nói rõ tên họ nhưng những người biết hai nhà Choi Kim ai mà không biết! Ba con giận đến một ngày không ăn cơm. Ai... mất hết mặt mũi.

 Cô không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là mẹ đẻ của Choi tiểu thư sao? Từ lúc vào phòng đến giờ, nói này nói nọ, chẳng những không hỏi xem con gái có khỏe không mà ngược lại cònnhư đang chỉ trích con gái khiến bà mất mặt.

Fayny nhìn bà nói:

-         Cháu không nhớ rõ về bác lắm? Xin hỏi, bác là mẹ đẻ cháu sao?

Đối với Choi phu nhân, cô thực sự không biết nên nói thế nào.

Choi phu nhân nhìn cô, khuôn mặt trắng mịn đầy vẻ kinh ngạc, nói:

-         Eun Hee, con làm sao thế?

Cô kiên trì nói:

-         Cháu không nhớ rõ chuyện trước kia, cháu cũng không nhớ bác.

Choi phu nhân hồ nghi nhìn cô, trầm giọng nói:

-        Eun Hee, con định đùa cái gì nữa? Con gây họa còn chưa kịp giải quyết, đừng gây chuyện nữa!

Lại một người không tin. Choi Eun Hee này làm người thật thất bại, ngay cả mẹ đẻ cũng không tin tưởng cô ta!

Cũng đúng, say rượu lái xe có thể là người tốt được sao? Lòng Fany căm giận. Cô cố gắng che dấu sự tức giận trong lòng, cố gắng dùng vẻ mặt chân thành nhất nói:

-         Cháu không đùa. Cháu thực sự không nhớ rõ! Vì sao mọi người không tin tưởng cháu? Cháu không biết nên làm gì bây giờ?

Nói xong, cô òa khóc. Đây không phải diễn, quả thật, cô rất hoảng loạn.

Cô vạn phần hận Eun Hee, đều là cô ta hại cô thành ra thế này.

Choi phu nhân giật mình, cũng kích động theo, bà nói với người phụ nữ theo sau:

-         Bà Min, đi gọi bác sĩ đến!

Fany nhỏ giọng khóc nức nở, trong lòng bồn chồn. Gọi bác sĩ đến, không lòi đuôi chứ?

Bác sĩ tiến vào giúp cô kiểm tra, hỏi rõ tình huống rồi gọi Choi phu nhân ra ngoài. Khi bà đi vào, ánh mắt có chút thương tiếc. Bà nắm tay cô nói:

-         Eun Hee, đến cả mẹ con cũng không nhớ sao?

Cô lắc đầu.

Bà lại gọi người phụ nữ đằng sau:

-         Thế còn bà Min? Chẳng phải con thích nhất bà Min sao? Không có ấn tượng gì hết sao?

Fany tiếp tục lắc đầu.

Choi phu nhân nắm chặt tay cổ tay cô, sốt ruột nói:

-         Con nghĩ kĩ xem.

Fany bị bắt ép, đành phải dùng chiêu mà người mất trí nhớ hay dùng nhất, khóc lóc kêu lớn:

-         Tôi đau đầu, tôi đau đầu quá!

Bác sĩ vội vào giải cứu cô, khuyên can bà:

-         Đừng gây áp lực lớn cho bệnh nhân, kết quả sẽ ngược lại. Để bệnh nhân nghỉ ngơi trong hoàn cảnh thoải mái, tiếp xúc với những người, vật trước kia quen thuộc thì mới có thể khôi phục trí nhớ.

-         Vậy phải mất bao lâu mới có thể khôi phục?

Choi phu nhân lo lắng hỏi:

-         Cái này không thể chắc chắn được, phải kiên nhẫn!

Bà Min đi tới, vuốt ve cổ tay bị nắm đến đỏ ửng của cô, nước mắt lưng tròng:

-         Tiểu thư đáng thương. Đừng sợ, không nhớ bà Min không sao, tiểu thư chỉ cần nhớ bà Min là người hiểu rõ tiểu thư nhất...Có một số việc, quên cũng tốt. Tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Choi phu nhân đi tới, sắc mặt hơi tái nhợt, bà dặn dò:

-         Nghỉ ngơi cẩn thận, lần sau mẹ lại đến thăm con.

Sau đó cùng bà Min rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Joo đang nghi hoặc nhìn cô.

Cô hỏi bà:

-         Xin hỏi bà là ai?

-         Phu nhân, tôi là quản gia nhà cô.

Lúc nói chuyện, vẻ mặt bà chẳng có thái độ gì, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Cô cảm thấy bà ấy hẳn không đơn giản chỉ là quản gia.

Fany lại hỏi:

-         Khi nào tôi có thể xuất viện?

-         Bác sĩ nói phải quan sát thêm hai ngày nữa.

-         Tôi muốn đi thăm người bị hại.

Fany rất muốn biết "cô" bị thương nghiêm trọng không. Cha chắc chắn rất đau lòng! Còn mẹ kế? Bà ấy có khóc vì cô không?

Joo nghe cô nói thì nhăn mặt:

-         Phu nhân, không nên đi thì hơn, nếu không, chờ tiểu thư đến rồi cùng đi.

Fany cẩn thận nhìn Joo, vẻ mặt cô ấy không giống như quan tâm. Nhất định là chồng Eun Hee dặn dò cô ấy xem chừng cô, phòng cô gây sự. Nhớ tới cơn tức hôm qua của cô ta, bộ dánh giương nanh múa vuốt, côkhông khỏi bật ra:

-         Tôi không thèm đi cùng cô ta. Giờ tôi muốn đi.

Nói xong cũng không để ý tới bà lập tức đi ra phòng bệnh.


Hỏi rõ y tá rồi cô đi về phía phòng bệnh nhân nặng. Cách lớp của thủy tinh, côthấy cô, cả người đầy dây nhợ, lẳng lặng nằm trên giường bệnh.

Cô không thể nào hình dung tâm tình bản thân lúc này. Rõ ràng "cô" ở trong không khí, lẳng lặng nhìn thấy "cô", thế là thế nào? Đúng rồi, như phim truyền hình, khi linh hồn xuất hiện, cảm giác thật vừa quái dị lại có chút nực cười.

Đột nhiên phía sau một tiếng kêu khẽ! Fany nhìn lại, một cô gái trẻ đang trợn tròn mắt hạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô. Chẳng phải là Sunny bạn cô. Lúc này Sunny nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn như hận không thể xông lên ăn tươi nuốt sống cô.

Sunny lớn tiếng nói:

-         Cô còn dám lại đây! Quân giết người!

Sunny xông lên, dùng hết sức đẩy cô ngã xuống, mông đau đớn, mắt hoa lên.

Sunny chỉ về phía "Tiffany" trên giường bệnh, đau buồn nói:

-         Nhìn thấy không, cô ấy mới hai mươi mốt tuổi, vốn rất hạnh phúc, chỉ vì cô say rượu lái xe mà hại cô ấy như thế...

Giọng Sunny run run, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Sunny nhìn cô, trong mắt đầy sự phẫn hận:

-         Cô chờ đi. Cô nhất định sẽ ngồi tù. Chúng tôi không bỏ qua cho cô đâu!... Đừng tưởng có tiền là xong. Chờ mà xem! Chờ mà xem!

Sunny quá mức kích động nên cả người run rẩy. Tuy rằng hung tợn với cô nhưng trong lòng cô vô cùng cảm động, cô khẽ gọi:

-         Sunny...

-         Cô chờ... Á! Cô gọi tôi là gì?

Sunny mở to mắt nhìn.

Cô đứng dậy, chậm rãi đi tới, kéo tay Sunny nói:

-         Sunny, là mình, mình là Fany.

Sunny nhìn Fany, ngây người mấy giây rồi lập tức tỉnh táo lại. Gỡ tay:

-         Cô đùa cái gì? Coi tôi là đứa ngu sao?

Fany lẳng lặng nhìn Sunny, chậm rãi nói:

-         Chúng ta là bạn thân nhất. Từ ba tuổi đã biết nhau. Học cùng nhau từ nhà trẻ đến trung học. Sau khi tốt nghiệp trung học thì cùng đến thành phố này sống, cùng làm việc. Sunny, cậu phải tin mình. Sau khi bị tai nạn, tỉnh lại mình đã phát hiện linh hồn mình bám vào cơ thể này. Mình biết điều này rất khó tin nhưng là thật. Cậu nhất định phải tin mình!

Sắc mặt Sunny tái nhợt, liên tục lắc đầu:

-         Không thể nào, không thể nào. Fany nằm trong kia. Nhất định là quỷ kế của các người, muốn để chúng ta không kháng án. Tôi sẽ không mắc bẫy, các người lắm tiền, điều tra mấy việc này có gì khó?

-         Vậy chuyện khi cậu lên cấp hai, tỏ tình với người ta rồi bị cự tuyệt, sau đó ôm mình khóc cả đêm có tra được không? Còn cả khi lên cấp ba cậu thích thầy giáo thực tập, ở một bên lén lút nhìn thầy. Cả mấy ngày trước cậu từ chối lời tỏ tình của một người. Cậu nói, loại đàn ông đó coi đồng tiền như trời, cả đời chẳng có tiền đồ... Những cái đó, có thể tra được không?

Sunny ngã xuống đất, mắt trợn tròn, miệng há hốc đủ để nhét một quả trứng gà vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro