Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính ra, Fany đã học ở SM được ba tháng.

Qua mấy tuần tiếp, việc học càng ngày càng phức tạp, không khí giữa các học viên cũng càng ngày càng khẩn trương, bởi vì mỗi lần kiểm tra, học viên được điểm tốt càng lúc càng ít, loại khá và loại vừa đạt càng lúc càng nhiều. Cả lớp chỉ có Sooyoung và Jiyeon là luôn được loại tốt. Tiffany, Sunny, Chorong, Dong Hae đều bị một lần được loại khá. Onew, Shin Dong có hai lần, Minah còn có một lần ở mức vừa qua. Ba người bọn họ đều có ít cơ hội vào top mười hơn. Nhưng Minah nói:

- Còn ba tháng, mình sẽ không buông tay đâu.

Từ sau khi Fany cho Minah vay tiền mua đồ, Minah cũng dần dần gia nhập với sáu người bọn họ. Tuy rằng không còn cảnh giác, cẩn thận như trước nhưng chỉ là chơi với mấy người Fany, Sunny, những người khác thì Minah nói:

- Lòng phòng người không thể không có, người khác cũng chẳng luôn đề phòng đó sao?

Cũng không phải không có lý.

Lần này bắt đầu học tập về việc phối hợp sắc thái cơ thể với trang phục. Người đứng lớp Ock Joo Hyun là một giáo viên nữ mới. Sau này Sooyoung nói cho bọn họ, thì ra bà cũng là một bậc thầy trong công ty, chủ yếu nghiên cứu về sắc thái học, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều mời bà cùng đi mua sắm, lương tính theo giờ, mỗi giờ 1 triệu won. Nói tới đó, Chorong trợn tròn mắt, chậc chậc:

- Trời ơi, vậy tiền lương một tháng cao cỡ nào.

Sooyoung cười nói:

- Người chuyên về sắc thái học ở nước ta không nhiều, hơn nữa người giỏi lại càng ít. Có kinh nghiệm, được đào tạo bài bản ở nước ngoài và được giải thưởng quốc tế như cô Ock Joo Hyun lại cực cực cực hiếm. Một triệu won một giờ tuyệt đối không uổng phí. So với thầy Lee Soo Man, ba mươi triệu một tạo hình chỉnh thể thì cũng không quá đắt đâu.

Nhắc đến thầy Lee Soo Man, Fany hỏi:

- Lúc nào thầy Lee Soo Man mới dạy chúng ta?

- Hai tuần cuối thầy ấy mới xuất hiện, hơn nữa, thầy ấy còn là chủ khảo chấm thi của chúng ta đó.

Stylist bậc nhất trong nước, ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ.

Chương trình học về sắc thái là một môn học rất thú vị. Ock Joo Hyun nói:

- Con người chúng ta có rất nhiều màu sắc khác nhau, màu da, tóc và mắt khác nhau sẽ quyết định việc màu sắc nào phù hợp với chúng ta, màu sắc nào cần tránh. Nắm bắt tốt quy tắc này thì mới có thể sử dụng màu sắc linh hoạt, dùng nó để trang điểm, tô vẽ cho cuộc đời chúng ta.

Bà hơi dừng, thoáng mỉm cười rồi nói tiếp:

- Tuần này kiểm tra, tôi sẽ chọn hai học viên xuất sắc nhất để đi mua sắm cuối tuần cùng tôi, chọn quần áo cho ngôi sao Jang Nara đó, các bạn học có hứng thú cần phải cố gắng nhiều.

Lời vừa nói ra như quả bom tấn ném vào giữa đám học sinh, lập tức nổ tung. Cùng đi mua sắm, kinh nghiệm hiếm có cỡ nào, huống chi còn được gặp ngôi sao Jang Nara, đó là người chỉ có thể nhìn thấy trên TV mà thôi, giờ còn có cơ hội cùng cô ấy đi mua sắm. Ánh mắt ai nấy đều sáng bừng, vẻ mặt hừng hực quyết tâm.

Đây là tuần học tập nghiêm túc nhất của mọi người từ trước đến nay, Fany cũng dùng hết sức mà chuẩn bị cho lần kiểm tra này. Cô ngoài học ở trường còn đến thư viện tìm tạp chí mới xem, đi trên đường còn phân tích về màu sắc phối hợp của từng người, cũng có đôi khi còn góp ý với người ta. Có lần có những cô gái trẻ nghe được mà hứng thú, hai người còn thảo luận, bàn bạc hồi lâu.

Chuyện ở quán Bar cũng không khác là mấy, đến quán bar đều là các cô gái tuổi trẻ, ăn mặc hợp mốt. Lúc Fany bưng rượu còn dặn dò người ta cách ăn mặc, phối đồ, lại nhìn người ta thật lâu khiến con gái nhà người ta còn tưởng rằng bản thân có gì quyến rũ.

Lúc ăn cơm với mọi người, Sunny cười kể chuyện này cho mọi người nghe, còn nói Fany bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng phản ứng của mọi người mỗi người một khác. Minah có chút đăm chiêu. Chorong và Onew đều bội phục. Dong Min đùa đùa Fany, Sooyoung chỉ yên lặng nhìn Fany, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa. Shin Dong thì hoàn toàn là sự kính nể, sùng bái.

Sooyoung thở dài:

- Lúc mình làm trợ lý cho anh của Jiyeon từng nghe anh ta kể về quá trình học tập của thầy Lee Soo Man. Eun Hee, nếu sau này cậu trở thành stylist nổi tiếng như vậy thì mình tuyệt đối sẽ không cảm thấy ngạc nhiên!

Nghe Sooyoung nói xong, ai nấy đều kinh ngạc khó tin. Nhưng nghĩ Sooyoung là người duy nhất từng tiếp xúc với thấy Lee Soo Man nên những lời này hẳn cũng có chút căn cứ.

Fany bị mọi người nâng tầm mà mất tự nhiên cười nói:

- Sooyoung lại đùa mình rồi, cảnh giới của thầy Lee nào phải dễ dàng đạt đến,

Onew lại nói:

- Mình cảm thấy Eun Hee nhất định có thể trở thành stylist kiệt xuất.

Đối với điều này, mọi người đều đồng ý, Eun Hee là người có tinh thần thép đáng sợ, cũng không phải ai cũng có thể làm được. Ít nhất những người ngồi đây cũng không thể đem toàn bộ nhiệt tình dốc lòng học tập được như cô ấy.

Fany cười cười:

- Trở thành stylist ưu tú chẳng phải là giấc mơ của mỗi người chúng ta sao, chẳng có gì là không thể cả.

Mọi người như bị sự tin tưởng của Fany dẫn dụ mà gật đầu. Minah nói:

- Đúng, chỉ cần cố gắng, chúng ta đều có thể trở thành người ưu tú.

Kì thi được chờ đợi cuối cùng cũng đến.

Vẫn như mọi lần thi, trường học chuẩn bị người mẫu cho bọn họ, sau đó chia cho các học viên. Yêu cầu là, học viên trong thời gian định sẵn phải dựa vào đặc điểm của người mẫu mà chọn quần áo thích hợp cho họ, sau đó phối hợp với cách trang điểm. Phòng thực hành có một tủ lớn, trong đó còn có đủ các loại quần áo để cho học viên tùy ý chọn lựa.

Người mẫu của Fanylà cô gái trẻ, tóc dài, da vàng, mắt nâu đậm. Nhưng người mẫu lại nhuộm mái tóc dài thành màu vàng sáng. Điều này khiến cô ấy nhìn không có sức sống, màu da trở nên tối đi.

Cô thầm than trong lòng, không khỏi hỏi người mẫu:

- Vì sao cô lại nhuộm tóc thành màu này.

Người mẫu sờ sờ tóc mình trả lời:

- Không phải nói màu này sẽ càng làm da trắng hơn sao? Màu da của tôi rất xấu. Mong cô có thể giúp tôi tìm được những cách phối màu phù hợp nhất.

Fany bất đắc dĩ thở dài, mái tóc dài vàng sáng này chính là điểm hỏng lớn nhất. Cho dù phối hợp quần áo màu sắc phù hợp cũng không thể đạt được hiệu quả tốt nhất. Nên làm gì bây giờ? Giờ không thể kịp để nhuộm lại tóc cho cô ấy được.

Fany vừa suy nghĩ vừa đi đến bên tủ, chọn quần áo. Cô suy nghĩ, da người mẫu là da vàng, mắt nâu đậm, căn cứ thuyết sắc thái bốn mùa thì cô ấy thuộc loại người mùa thu. Cô tìm tòi cẩn thận, tuổi người mẫu không lớn, ánh mắt nhu hòa, tính cách hẳn là rất dịu dàng. Màu sắc đậm mà hoa lệ có thể khiến cô ấy cao quý hơn.

Nhưng tóc thì làm thế nào? Đúng là chuyện hao tâm tổn trí.

Trước tủ lớn có rất nhiều học viên đang chọn quần áo, ai náy đều chăm chú suy nghĩ, cũng không nói chuyện, hơn nữa còn giữ chặt quần áo trong tay, tránh để người khác cướp được.

Đang lúc này, có người đi đến bên Fany, lấy đi bộ quần áo màu nâu đậm trước mặt. Cô đang nghĩ có nên dùng bộ quần áo này không nên còn chưa kịp cầm lên. Cô ngẩng đầu thì thấy là Jiyeon, cô ta không chút thay đổi cầm chắc quần áo, xem ra là không thể buông tay.

- Jiyeon, đây là quần áo tôi đã chọn.

Jiyeon nhíu mày:

- Á, nếu thế sao cô không cầm trên tay, giờ nó trong tay tôi, chẳng liên quan gì đến cô nữa.

Fany chán nản nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tự trách mình không cẩn thận, ra tay quá chậm, cho nên cũng không nói gì, quay đầu lại chọn quần áo.

Bên tai lại nghe thấy Jiyeon phì cười. Fany quay đầu đã thấy cô ta đang nhìn người mẫu của mình mà cười, ý cười đầy châm chọc, cô ta nói:

- Người mẫu của cô có màu tóc đẹp quá đi...

Cô ta quay đầu lại nhìn Fany, ánh mắt vui mừng khi thấy người gặp họa:

- Nếu tôi là cô thì sẽ buông tay rồi, như cô ta, mặc quần áo gì chẳng thế.

Giọng Jiyeon không cao không thấp, có thể cho người chung quanh nghe thấy nhưng các giáo sư ở xa sẽ không nghe thấy. Các học viên xung quanh nhìn về phía người mẫu của Fany, đương nhiên cũng hiểu được ý của Jiyeon, những người quen biết Fany đều tỏ vẻ tiếc nuối, còn những người khác đều bưng miệng cười thầm vì bớt đi được một đối thủ mạnh. Bởi vì bất kì ai cũng đều nhìn ra, thời gian có hạn mà muốn thay đổi màu tóc của người mẫu là không thể, cho dù cẩn thận phối đồ thì hiệu quả cũng không cao. Một điểm khá không thành vấn đề nhưng để được điểm tốt, thậm chí thành một trong hai người xuất sắc nhất thì tuyệt đối không có khả năng.

Fany không để ý sự cười nhạo của người xung quanh, cô chỉ lẳng lặng nhìn Jiyeon, khuôn mặt chất chứa sự tức giận. Đang lúc mọi người nghĩ cô sẽ phát giận thì cô đột nhiên lại cười thản nhiên. Nụ cười thong dong khó mà nói hết, cô nhìn Jiyeon, giọng không cao không thấp, không nhanh không chậm:

- Jiyeon, là một stylist mà coi thường, làm nhục người mình phục vị là hành vi cực không nên. Tôn trọng đối tượng phục vụ là đạo đức cơ bản mà một stylist nên có. Đây là bài học đầu tiên chúng ta từng học, học giỏi như cô, không quên nhanh thế chứ.

- Nói đúng lắm.

Một giọng nói nhu hòa đột nhiên vang lên.

Nghe thế, mặt Jiyeon trắng bệch bởi vì cô ta nhận ra, đây chính là giọng của cô Ock Joo Hyun. Các học viên xung quanh đều quay đầu đi, lén lút rời xa hai người, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

Ock Joo Hyun đi từ bên kia tới, khóe miệng cười tao nhã tự tin, cũng không biết bà đứng đó tự bao giờ.

Jiyeon đứng sững ở đó, mặt lúc trắng lúc đỏ, không nói được gì.

Ock Joo Hyun khoảng hơn 30 tuổi, dáng người cao gầy, tóc ngắn sành điệu, khuôn mặt vô cùng thanh nhã. Cô bước những bước đi tao nhã đến bên hai người.

Cô thản nhiên nhìn Jiyeon một cái, dưới cái nhìn của cô, Jiyeon vội cúi đầu.

Ock Joo Hyun quay đầu nhìn Fany, trong mắt có ý tán thưởng. Cô nhẹ giọng nói:

- Bạn học này nói hay lắm, bất kể trước khi khách hàng đến tìm chúng ta trông như thế nào nhưng chúng ta cũng không nên có lòng khinh thường. Bọn họ cần chúng ta thì mới tìm chúng ta, nếu bọn họ cái gì cũng biết thì ai còn cần chúng ta nữa.

Nói xong, cô thoáng dừng rồi lại nhìn về phía Jiyeon:

- Hơn nữa, bạn học này nói những lời châm chọc vô tình vô nghĩa như vậy rất không cần thiết, ngoài việc khiến mình có phần nông cạn đi thì chẳng có ý nghĩa gì.

Jiyeon há miệng, vẻ mặt xấu hổ, cô ta đi đến bên Fany nói:

- Xin lỗi, vừa rồi mình không nên nói như vậy, cậu đừng để bụng.

Fany với sự chuyển biến bất ngờ này của cô ta thì rất hoài nghi nhưng nếu cô ấy đã xin lỗi thì còn nói gì được nữa. Cô cười nói:

- Không sao đâu.

Ock Joo Hyun hình như rất vừa lòng với thái độ biết sai mà sửa của Jiyeon, ánh mắt nhìn nàng nhu hòa đi nhiều. Sau đó cô lại hỏi Fany:

- Em có cảm thấy phân chia người mẫu không công bằng? Nếu cho em đổi người mẫu, em có đổi không?

Fany nhìn nhìn người mẫu của các học viên khác, dù có một số người cũng có khó khăn nhưng không có ai là khó thiết kế như cô. Có thể nói, người mẫu của cô thực sự là khó làm nhất. Nói không công bằng thì cũng có chút chút.

Nhưng cô cười nói với Ock Joo Hyun:

- Em không muốn đổi, em muốn thử xem sao. Stylist vốn để giúp người khác che đi khuyết điểm, tìm được concept hợp với mình nhất. Nếu em không làm được thì là năng lực của em còn hạn chế, không phải tại người mẫu.

Ock Joo Hyun nhìn Fany mà khẽ cười, cô lăn lộn trong nghề đã nhiều năm, cũng tiếp xúc với không ít học viên. Mỗi lần thi đều cố ý trộn lẫn những người mẫu khó tạo hình, các học viên chỉ biết kêu bất công, yêu cầu đổi người, chưa có ai nói được như Fany.

Ock Joo Hyun như tìm được cảm giác của mình khi còn trẻ ở cô, năm đó cô bướng bỉnh, không chịu thua, tự tin mà cũng lý trí. Cô thực sự thích cô gái này, gật gật đầu, nói:

- Hi vọng thành tích của em sẽ không khiến tôi thất vọng.

Nói xong, xoay người tránh ra.

Ock Joo Hyun đi rồi, vẻ xấu hổ, ăn năn của Jiyeon lập tức biến mất, cô ta lạnh lùng nhìn Fany một cái rồi đi tới bên kia bọn quần áo.

Fany chọn quần áo xong trở lại vị trí của mình. Sunny, Sooyoung đi tới thân thiết nhìn cô. Sunny trách:

- Nếu cô giáo nói là có thể đổi người mẫu sao cậu không đổi? Cậu đó, quá bướng bỉnh.

Sooyoung nhìn mái tóc của người mẫu, cũng cau mày:

- Cái này quá khó, thiết kế thế nào cũng khó mà đạt hiệu quả tốt, đúng rồi...

Sooyoung đột nhiên nghiêm túc hỏi Fany:

- Vừa rồi cậu và Jiyeon xảy ra chuyện gì?

- Không có chuyện gì, chỉ là có chút cãi cọ.

Cô không muốn nhắc lại những lời Jiyeon nói trước mặt người mẫu.

- Park Jiyeon này, luôn tự cao tự đại, hơn nữa không chấp nhận được việc có ai đó hơn mình. Vừa rồi mình để ý mấy bộ quần áo đều bị cô ta đoạt đi. Dường như cô ta biết mình muốn quần áo gì, mỗi lần đều cướp đi trước mặt mình, rất đáng ghét. Sooyoung oán hận.

Cô thấy bọn họ còn chưa làm xong mà vẫn quan tâm nàng thì rất cảm động nói:

- Các cậu đừng để ý mình, cứ làm tốt việc của mình đi, dù mình không được đi mua sắm thì các cậu cũng phải đi, quay về kể cho mình nhé. Mau đi đi, mình mới tập trung nghĩ được.

Lúc này hai người mới lo lắng rời đi.

Người mẫu nghe được lời bọn họ nói, vẻ mặt có chút hối lỗi nói:

- Có phải màu tóc của tôi mang rắc rối cho cô? Vừa rồi tôi thoáng nghe mọi người bàn về tóc của tôi.

Cô nhìn người mẫu qua gương, lắc đầu nói:

- Không phải tại cô.

Cô nghĩ nghĩ rồi lại nói:

- Nhưng tôi đề nghị, về sau cô đừng nhuộm màu này nữa, màu này không hợp với màu da của cô, người da trắng nõn mới hợp. Muộn màu nâu đậm đi, màu nâu đậm mới hợp.

Người mẫu đó cũng tốt bụng:

- Có ảnh hưởng đến thành tích của cô không? Hay là... tôi buộc tóc lên?

Fany nhìn cô gái buộc tóc lên qua gương rồi lắc đầu, vẫn không được. Cô ấy mới nhuộm tóc, chân tóc cũng vàng rực rỡ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô còn chưa nghĩ được là nên làm gì nên cũng lo lắng. Cô đành phải bảo người mẫu thay đồ trước rồi trang điểm cho người mẫu.

Trang điểm xong, cô vẫn không nghĩ được cách gì với mái tóc của người mẫu. Mắt thấy thời gian sắp hết.

Cách đó không xa, Jiyeon đã hoàn thành thiết kế của mình, cô ta ngồi đó nhìn Fany, nhìn tóc người mẫu vàng óng mà cười lạnh lùng.

Fany buồn rầu nằm gục lên bàn, ở bên người mẫu lầm bẩm:

- Nếu có thể che tóc đi thì tốt rồi, chẳng ai nhìn được gì nữa...

Che đi? Mắt cô sáng bừng lên, lập tức đứng thẳng dậy. Đúng thế, vì sao không thử cách này, cô như được kích thích mà phấn chấn tinh thần, cô cười nói với người mẫu:

- Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.

Fany đứng dậy, vội chạy đến bên tủ lớn tìm đồ mình cần.

Người mẫu không hiểu gì, đứng sững ở đó, lòng đang nghĩ, mình nhắc nhở được gì? Che đi? Không thể nào, cô ấy không định che đầu mình đi chứ,

Thời gian kết thúc, cô cũng vừa ý với tạo hình của người mẫu, hai người nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương mà vui vẻ cười.

Lần này, vì để chọn ra hai thiết kế xuất sắc nhất, cũng để cho công bằng mà Ock Joo Hyun quyết định để cho sáu học viên một tổ, dẫn người mẫu lên bục. Như vậy, tất cả mọi người đều nhìn được rồi để mọi người đánh giá, để tất cả được tâm phục khẩu phục.

Trong sáu người sẽ chọn ra một người, cuối cùng trong sáu người còn lại sẽ chọn ra hai người.

Tổ thứ nhất, trong sáu người, Sooyoung trong đó. Mọi người đều giới thiệu thiết kế của mình. Đến lượt Sooyoung, cô nói:

- Người mẫu của em có làn da rám nắng khỏe mạnh, mắt màu nâu đâm, tóc cũng màu nâu, căn cứ sắc thái bốn mùa thì thuộc loại hình mùa hè. Làn da của cô ấy khỏe mạnh, có màu hồng hào, môi màu hồng nhạt khiến người ta cảm thấy rất nhu hòa, tao nhã.

Khóe miệng Sooyoung luôn tươi cười, trong mắt đầy sự tự tin:

- Chọn nên em chọn cho cô ấy những màu nhu hòa, thanh nhã.

Tay Sooyoung làm động tác mời xem rồi nói:

- Em chọn cho cô ấy áo màu xanh da trời nhạt và váy ngắn màu xanh đậm. Sự phối hợp cùng màu theo từng tông đậm nhạt này thích hợp nhất với những người thuộc loại hình mùa hà nhưng cũng để tránh đơn điệu, em chọn cho cô ấy chuỗi vòng cổ màu trắng càng khiến cô ấy thêm tao nhã, dịu dàng.

Lời giới thiệu và thiết kế của Sooyoung được mọi người khen ngợi, không nghi ngờ gì chính là người xuất sắc nhất trong tổ 6 người đó. Khi thầy giáo tuyên bố kết quả, vẫn có học viên nghi ngờ:

- Em không hiểu, thiết kế của em kém của Sooyoung ở chỗ nào.

Ock Joo Hyun đi đến bên học viên kia, mỉm cười nói:

- Người mẫu của em da màu nâu vàng, mắt và tóc đều là màu đen, căn cứ theo sắc thái bốn mùa thì là người mùa đông. Người thuộc mùa đông thích hợp nhất dùng màu trắng, đen và xám. Em chọn màu đen cho cô ấy vốn cũng không sai nhưng em quên mất việc phối màu tương phản, chỉ có cách phối tương phản mới khiến người mẫu trở nên nổi bật. Em chọn cho người mẫu cả người đều màu đen cũng không khỏi quá nặng nề.

Những lời đó khiến học viên kia tâm phục, không còn ý phản đối.

Hai tổ tiếp, Sunny và Chorong đều không được nhất, chỉ được loại khá, bọn họ ủ rũ đi đến bên Fany, nhìn thấy thiết kế của cô thì đều ngạc nhiên vô cùng. Chorong bội phục:

- Cách này mà cậu cũng nghĩ ra được, đúng là thua cậu rồi.

Sau đó lại thở dài:

- Ock Joo Hyun nói mình phối đồ quá câu nệ, người mùa thu không phải mặc màu đỏ là hợp nhất sao?

Fany nhìn người mẫu của cô rồi cười nói:

- Cô ấy tuổi còn trẻ, chỉ mặc màu đỏ không thì quá già rồi, nếu dùng màu cam thì đẹp hơn đó.

Chorong nghiêng đầu nghĩ, lúc này mới như bừng tỉnh:

- Thì ra vấn đề là ở đây, mình hiểu rồi, không nên quá cứng nhắc trong việc chọn màu, còn phải dựa theo tuổi tác, khí chất nữa.

Tổ tiếp, Jiyeon, Shin Dong, Dong Hae đều ở trong đó. Jiyeon dẫn người mẫu của mình đi lên trước, ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt như một nàng công chúa kiêu ngạo. Nhưng cô ta quả cũng nên kiêu ngạo, chẳng những thành tích vẫn luôn số một số hai lại còn trẻ tuổi, xinh đẹp, trở thành người nổi bất nhất trong các học viên năm nay. Ngay cả các thầy giáo cũng đều thầm bàn tán, cô ta vào công ty là chuyện hiển nhiên.

Cô ta đứng trên bục, đôi mắt như thủy tinh long lanh sáng bừng, khóe miệng tươi cười kiêu ngạo. Làn da trắng nõn, ửng hồng, là người điển hình của người mùa xuân, người mang sắc thái mùa xuân thích hợp với màu vàng hoặc các màu ấm: vàng nhạt, hồng phấn, trắng sữa... Cô ta mặc áo mà vàng nhạt pha lẫn xanh nhạt, mặc váy trắng ngắn, tay đeo lắc bạc, trông vô cùng xinh đẹp, động lòng người. Trùng hợp là người mẫu của cô ta cũng giống cô ta, làn da trắng nõn, mắt màu nâu nhạt, tóc vàng mềm mại, cũng là người mùa xuân.

Sunny thì thầm với Fany:

- Nhìn cô ta may mắn chưa kìa, mình là người mùa xuân, người mẫu cũng vậy, nhất định là biết cách phối hợp tốt nhất.

Nhưng Fany để ý lại thấy Jiyeon phối hợp rất sáng tạo khiến người ta cảm thấy như sáng bừng, không thể không nói, thực lực của Jiyeon không thể khinh thường.

Jiyeon đứng đó nhìn ánh mắt tán thưởng của mọi người, trong lòng đắc ý. Đến lượt mình, cô ta hắng giọng rồi lớn tiếng nói:

- Người mẫu của tôi là người thuộc mùa xuân, hơn nữa cô ấy là phụ nữ văn phòng cho nên tôi chọn cho cô ấy vest công sở màu cà phê, và áo trong màu lam nhạt thêu hoa, chọn túi xách cùng màu với áo vest, cuối cùng thêm vào đồ trang sức trang nhã sẽ khiến cô ấy càng thêm dịu dàng mà cũng rất trí thức.

Cô ta giới thiệu xong, ngầm để ý thần sắc của Ock Joo Hyun, thấy cô mỉm cười, vẻ mặt đồng ý thì lại kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn là người xuất sắc nhất, nhất định cô ta cũng phải đạt được thành tích xuất sắc nhất mà vào công ty. Lần này, người có thể làm đối thủ của cô ta cũng chỉ có Sooyoung. Cô ta nhìn Sooyoung, Sooyoung nhìn thấy ánh mắt cô ta thì thản nhiên cười. Jiyeon thầm cắn răng, lòng vô cùng hận.

Lúc thu hồi ánh mắt, lơ đãng nhìn đến chỗ Fany... đột nhiên, cô ta mở to mắt, vẻ mặt khó tin.

Tổ này, người xuất sắc nhất cũng không có gì lạ, chính là Jiyeon, Shin Dong và Dong Hae xuống dưới thì đều uể oải. Một người nói:

- Lại chung một tổ với Jiyeon.... Đúng là xui xẻo.

Phân tổ là chia theo tên, cũng không phải là bất công, nên Dong Hae ngoài cảm thán mình không may cũng chẳng nói thêm gì.

Hai người bọn họ chỉ ở mức khá, Shin Dong thở dài:

- Ba lần bị khá rồi, xem ra không thể vào top 10 nữa.

Dong Hae cũng thở dài:

- Mình cũng hai lần bị khá.

Fany an ủi bọn họ:

- Thành tích của các cậu cũng không tệ, giờ hình như còn nhiều người chỉ được vừa qua, các cậu hẳn không sao đâu.

Cô nói vậy thì sắc mặt hai người mới tốt lên một chút,

Shin Dong nhìn thiết kế của cô mà sợ hãi, nhìn Fay sùng bái:

- Eun Hee, thiết kế của cậu đẹp thật. Cậu nhất định sẽ được đi mua sắm đó.

Dong Hae cũng giơ ngón tay cái lên, chậc chậc khen ngợi:

- Cậu và Sooyoung nhất định phải đẩy Jiyeon kia xuống, nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta, không thoải mái chút nào.

Fany chỉ cười. Quần áo của Sooyoung bị Jiyeon cướp đi nên không thể đạt được hiệu quả tốt nhất, trong lòng không thoải mái. Chorong, Sunny vẫn luôn không thích Jiyeon cho nên đều rất đồng tình với lời nói của Shin Dong.

Chorong hỏi Fany:

- Cậu ở tổ nào?

Cô nói:

- Mình ở tổ cuối, cùng tổ với Minah.

Tổ thứ năm và tổ thứ bảy đều có bảy người, tổ thứ sáu là một học viên nam không thân, Onew cũng không được nhất.

Tổ cuối, cô dẫn người mẫu lên, các bạn đều vỗ vai ủng hộ cô, Sooyoung trêu đùa:

- Đừng có vừa lên sàn đã lo đến líu lưỡi nhé.

Sunny lập tức đáp trả:

- Cậu đừng có nghĩ Eun Hee cũng như mình.

Sooyoung cười:

- Đúng, mình sai rồi, những lời này nói với cậu có vẻ hợp hơn.

Lúc trước, Sunny lên sân khấu giới thiệu vì lo lắng mà hơi lắp bắp, giờ lại bị Sooyoung đem ra mà đùa. Sunny tức giận đến trợn tròn mắt, mọi người nhìn bọn họ cãi nhau mãi cũng thành quen, coi như đang xem diễn.

Fany vừa lên đài, mọi sự chú ý của mọi người đều tập trung ở người mẫu của cô. Trước cũng có nhiều người không xem trọng cô, có nhiều người còn vui mừng xem kịch hay nhưng lúc này thì ai cũng ngạc nhiên. Bên dưới nhất thời náo động, các học viên châu đầu, ghé tai nhau, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp lại. Mà Jiyeon ở bên thì âm trầm mím chặt môi, sự đắc ý, kiêu ngạo khi nãy không còn thấy đâu nữa.

Ock Joo Hyun vui mừng, cô đi thẳng tới bên, kích động nói:

- Có thể giới thiệu một chút về thiết kế của em không?

Từ khi kiểm tra đến giờ, đây vẫn là lần đầu tiên Ock Joo Hyun đến gần chủ động yêu cầu học viên giới thiệu, có thể thấy được cô để ý thiết kế này thế nào. Học viên bên dưới mỗi người mỗi vẻ, những người quan hệ tốt như Sunny, Chorong thì đều vui mừng còn những người không quen thì đều có vẻ hâm mộ, thậm chí là đố lỵ. Jiyeon trong lòng tức giận, rõ ràng trước đó, cô ta vẫn là người xuất sắc nhất, nhưng giờ lực chú ý của mọi người đều thay đổi, ngay cả Ock Joo Hyun cũng có vẻ cực để ý, thiết kế của Choi Eun Hee đẹp vậy sao?

Tuy rằng cô ta nghĩ vậy nhưng vẫn bị tác phẩm của Fany hấp dẫn, thiết kế độc đáo, nổi bật đó, dù là cô ta cũng không thể bới móc.

- Người mẫu của tôi màu da nâu vàng, mắt nâu đậm, là người mùa thu. Người mùa thu lúc chọn màu quan trọng nhất là phải chọn những màu ấm áp nên tôi chọn cho cô ấy áo màu vàng hoa cải, phối hợp với quần dài màu nâu đậm...

Ock Joo Hyun đầy ý tán thưởng:

- Vậy sao em nghĩ được cách để che đi màu tóc của người mẫu.

Ánh mắt mọi người đều nhìn lên đầu người mẫu, lúc này, tóc người mẫu được chiếc khăn lụa bóng họa tiết màu nâu bao lấy, ở phần dưới mang tai có buộc thành chiếc nơ đơn giản, để lộ ra tóc mái vàng rực trên trán.

Lúc này, phần tóc vàng rực kia không hề chói mắt mà được chiếc khăn làm nổi bật mà cả người sáng bừng lên, vô cùng xinh đẹp.

Fany mỉm cười, đôi mắt như lưu ly tỏa ánh sáng trong như ngọc, nụ cười như tỏa sáng khiến người ta choáng váng. Có rất nhiều học viên nam lúc này mới phát hiện, thì ra bạn học bình thường giản dị này lại xinh đẹp như vậy, so với Jiyeon trẻ trung hoạt bát thì cũng không hề thua kém.

- Ban đầu em cũng rất lo, không biết nên làm sao để sửa lại tóc cho người mẫu nhưng tiểu thư đây nói một câu mà nhắc nhở em. Nếu màu tóc không thể thay đổi thì có thể dùng phụ kiện để trang điểm cho nó. Với người mùa thu mà nói, màu tóc nâu đậm là thích hợp nhất cho nên em mới nghĩ đến việc dùng khăn lụa màu nâu để tân trang lại. Hớt tóc người mẫu về phía sau, chỉ để tóc mái lộ ra, ngược lại sẽ có hiệu quả như vẽ mắt cho rồng. màu khăn lụa có thể khiến cho vẻ cao quý của người mùa thu bộc lộ rõ nhất.

Giọng của cô nhu hòa, trong suốt, nụ cười như ánh mặt trời, đôi mắt như bảo thạch, giọng nói êm tai, thoải mái, mọi người đều bị phong thái của cô mê hoặc, phảng phất như chìm vào thế giới thần tiên khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.

Bốp bốp bốp.

Ock Joo Hyun bỗng nhẹ nhàng vỗ tay, mọi người lúc này mới như tỉnh mộng mà nhiệt liệt vỗ tay. Đám Sunny hưng phấn đến đỏ mặt. Mấy giám khảo khác cũng mỉm cười gật đầu, đều cho Fany điểm tốt.

Ock Joo Hyun vươn tay ý bảo mọi người yên lặng rồi cười nói:

- Giờ tôi tuyên bố, Choi Eun Hee chính là một trong hai người xuất sắc nhất, tin chắc mọi người không có ý kiến gì chứ.

Những học viên không được đứng đầu mỗi tổ đều không có cơ hội, hơn nữa thiết kế của Fany thực sự rất đẹp nên đều vui vẻ đồng ý. Mà năm người xuất sắc nhất, thấy cơ hội ít đi một phần, ngoài Sooyoung thì đều không thoải mái nhưng thực lực của Fany như vậy, cho dù để cô tham gia đợt thi thứ hai tin chắc vẫn là kết quả đó cho nên đều gật đầu đồng ý. Chỉ có sắc mặt Jiyeon càng lúc càng khó coi, ánh mắt nhìn Fany có vẻ khác lạ. Sooyoung liếc nhìn cô ta một cái rồi nhăn mày.

Cô đi xuống, bạn bè đều đến bên chúc mừng, Minah cầm tay cô cười nói:

- Thua dưới tay cậu, mình tâm phục khẩu phục.

Jiyeon đứng cách đó không xa, thỉnh thoảng lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ. Bên cạnh, một cô gái tóc ngắn nói:

- Chẳng phải vì người mẫu có chỗ thiếu sót mới làm cho cô ta chiếm tiện nghi sao? Nếu người mẫu này đưa cho Jiyeon, nhất định cũng sẽ làm rất tốt.

Jiyeon mặt không thay đổi, chỉ cúi đầu nhìn đồ hóa trang, không nói gì.

Lúc Jiyeon và Fany khắc khẩu, Minah đứng cách đó không xa, bọn họ thế nào cô rất biết, vì thế cô quay đầu phản kích:

- Lúc trước còn chẳng biết là ai bảo Eun Hee buông tay, còn nói cái gì mà phối màu gì cũng chẳng được. Thế mà giờ còn dám nói những lời này.

Cô gái tóc ngắn không biết chuyện này, lập tức đỏ mặt, xoay người đi, ngượng ngùng lẩm bẩm gì đó. Jiyeon quay phắt lại, lạnh lùng nhìn bọn họ, thần sắc càng lúc càng lạnh.

Fany bị ánh mắt cô ta quét qua mà lạnh người, lúc này, nghe Sooyoung thì thầm vào tai:

- Về sau nhất định phải cẩn thận cô ta, cô ta đã coi cậu là đối thủ, cô ta để có thể đả kích đối thủ, không ngại thủ đoạn đâu.

Fany ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Sooyoung hỏi:

- Sao cậu biết? Chẳng lẽ...

Mắt cô lóe lên:

- Chuyện đồ dùng bị tráo của câu cũng liên quan đến cô ấy? Nhưng cũng không đúng, lúc cậu đi học, cô ta còn chưa theo học mà.

Lời này củ Fany khiến Sunny, Chorong đều để ý, đều mở to mắt nhìn Sooyoung.

Sooyoung cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi, vẻ mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên, Sunny đột nhiên giật mình:

- Khi đó cậu làm trợ lý cho anh trai cô ta, nhất định cũng biết Jiyeon, chẳng lẽ hai người có cái gì? Cô ta yêu quá hóa hận mà mới làm thế?

Sooyoung chỉ nhìn mọi người, cũng không phủ nhận.

Fany khó mà tin:

- Đúng thế sao?

Sooyoung thở dài:

- Cũng không hẳn là thế, mình sao có thể có gì với cô gái kém mình 6 tuổi được? Huống chi còn là lúc quan trọng nhất, lại còn là trợ lý cho anh trai cô ta... trí tưởng tượng của cậu phong phú quá.

Sooyoung lườm Sunny một cái rồi nói:

- Tuy nói sau lưng người ta không tốt nhưng vì Eun Hee cảnh giác mà mình nói qua một chút cũng được. Thực ra khi đó thời gian gặp nhau có hơi nhiều, có lần thổ lộ với mình. Khi đó mình nào có tâm tư yêu đương, huống chi lại là cô gái nhỏ như vậy nên đã từ chối. Cô ta vốn luôn cao ngạo, có thể là thấy lòng tự trọng bị tổn thương đi. Lúc ấy mình cũng không chắc chắn nhất định là cô ta nhưng nghĩ lại, khả năng đó là lớn nhất. Tóm lại, Eun Hee vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Bên kia, Ock Joo Hyun lại gọi năm học viên khi nãy lên. Sooyoung và Jiyeon một trước một sau đi lên. Ock Joo Hyun và mấy giáo viên còn lại cùng bình chọn, thỉnh thoảng lại hỏi bọn họ vài câu hỏi. Sooyoung và Jiyeon không kém cạnh nhau là mấy. Cuối cùng Ock Joo Hyun nói, Sooyoung chọn màu sắc không sai nhưng quá câu nệ, không bằng Jiyeon đơn giản mà sáng tạo nên cuối cùng là Jiyeon thắng.

Nói cách khác, chủ nhật đi mua sắm sẽ là Jiyeon và Fany đi.

Với kết quả này, Sooyoung rất tức giận, nếu không phải Jiyeon cố ý lấy quần áo cô cần thì sao cô phải câu nệ. Chẳng qua, cô ta muốn cướp trước quần áo của cô thì nhất định phải nhanh nhẹn hơn cô. Trong thời khắc mấu chốt này mà vẫn có thể phân tâm làm chuyện này thì cũng không phải không đáng bội phục.

Jiyeon ở bên nhìn vẻ tức giận của Sooyoung mà lạnh lùng cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro