Chap 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ chớp mắt, một tháng trôi qua. Cuối thu đầu đông, thời tiết dần trở nên lạnh lẽo

Trong thời gian này, Taeyeon cố gắng tạo cho Fany không khí yêu đương lãng mạn. Cuối tuần nghỉ ngơi sẽ đưa cô đi xem phim, ăn tối, dạo phố, dùng hết tâm tư mà tạo ra đủ tiết mục mà khiên cô vui vẻ, cũng mong để lại ấn tượng sâu đậm với cô. Có khi trưa rảnh, cậu sẽ lái xe đến trường đón cô đi ăn cơm trưa. Hai người thân thiết gắn bó khiến các học viên khác hâm mộ không thôi. Thời gian này của cô thực sự vô cùng vui vẻ. Hai người càng ngày càng thân mật.

Jiyeon vẫn còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ chuyện lần trước, càng lúc càng trở nên lạnh lùng kiêu ngạo, tính tình cũng càng lúc càng mẫn cảm, dễ cáu. Có khi chỉ vì chút việc nhỏ cũng sẽ cãi cọ với bạn học. Một lần, có một người tức giận mà nói:

- Cậu cũng chỉ dám kiêu ngạo trước mặt chúng tôi thôi, trước mặt Eun Hee có khác gì con mèo...

Mặt Jiyeon tái lại, âm trầm đáng sợ. Lúc đó học viên kia mới thôi không nói gì nữa nhưng từ đó về sau, Jiyeon luôn nhìn Fany bằng ánh mắt lạnh lùng âm trầm. Đối với việc này, cô cũng không để ý nhiều, suy nghĩ của cô đơn giản là chỉ cần cô ta không trêu chọc mình thì cô ta muốn nhìn thế nào chẳng được, chẳng lẽ cấm? Chỉ là cảm thấy có chút đề phòng hơn.

Về mặt học tập, đã đến giai đoạn cuối cùng. Thành tích hiện giờ là Jiyeon, Sooyoung và Fany là ba người xuất sắc nhất. Sunny và Dong Hae đều trong top 10, những người còn lại trong tổ cũng đều rớt khỏi top 10. Mỗi lần ăn cơm trưa, Chorong, Onew đều rầu rĩ không vui. Fany và Sunny đều an ủi nói còn hai tuần, vẫn còn cơ hội.

Nhắc tới hai tuần cuối này, mọi người đều vô cùng chờ mong, kích động bởi vì stylist đứng đầu cả nước trong truyền thuyết – Lee Soo Man đã tới, sẽ chỉ đạo bọn họ thực hành.

Lee Soo Man cũng là nhân vật truyền kì của SM. Nghe nói trình độ văn hóa của ông không cao, gia cảnh cũng nghèo khó nhưng phương diện này lại được thiên phú, được người sáng lập SM coi trọng mà cực lực bồi dưỡng. Cuối cùng, ông dựa vào bản lĩnh của mình và sự giúp đỡ của giám đốc SM mà đạt được nhiều giải thưởng lớn mang tầm cỡ quốc tế, cũng vì thế mà giúp SM đạt được vinh dự lớn, trở thành công ty có tiếng trong giới. Lee Soo Man vẫn rất biết ơn nên vẫn làm việc tại Sm, cho dù có người đầu tư giúp ông mở công ty mới ông cũng không đồng ý.

Lee Soo Man có được danh tiếng tốt không chỉ vì tài năng của mình, cũng không chỉ vì ông trọng tình trọng nghĩa mà còn có nguyên nhân lớn hơn cả là phẩm chất đạo đức của ông rất tốt. Nên biết rằng, nghề này phần lớn tiếp xúc với phụ nữ, trong ngành không thiếu gì những tin đồn stylist này và khách hàng này có tình cảm không đoan chính, nghe đồn với mỗi một stylist mà nói thì tin đồn này tuyệt đối là đòn đả kích trí mạng, có rất nhiều stylist nổi tiếng đều bị xấu mặt, danh tiếng lụi tàn vì những tin đồn đó.

Nhưng Lee Soo Man lại như hoàn toàn miễn nhiễm với scandal, cho dù là những đối thủ ghen tỵ với ông nhưng cũng không thể không thừa nhận, phương diện này, ông tuyệt đối là một quân tử. Khách hàng nữ đều rất khen ngợi, nói ông nho nhã, lễ độ, cẩn thận quan tâm, hơn nữa ông còn rất phong độ, nho nhã nên rất được các khách hàng nữ tôn sùng. Nhiều năm qua, vị trí số một của ông không ai có thể thay thế.

Hai tuần này là học về tạo hình chỉnh thể cho khách hàng tùy theo từng trường hợp, hoàn cảnh cụ thể, bao gồm sân khấu ca nhạc, sân khấu trình diễn thời trang, dạ tiệc... Có thể nói là cách vận dụng tất cả những kiến thức đã học, mà thầy Lee Soo Man sẽ trực tiếp hướng dẫn bọn họ thực hành.

Mọi người đều cực kỳ hưng phấn, sự hưng phấn này không chỉ là vì muốn được thầy Lee Soo Man danh tiếng chỉ dạy mà quan trọng là theo một nguồn tin đáng tin cậy, trợ lý của Lee Soo Man sang năm sẽ đi học chuyên sâu ở nước ngoài, đến lúc đó ông sẽ tuyển trợ lý mới trong số 15 người đủ điều kiện gia nhập công ty lần này. Nếu thực sự có thể trở thành trợ lý của Lee Soo Man thì chẳng những có thể luôn được ông chỉ dạy, giúp ích cho bản thân mà còn có thể được tiếp xúc với những khách hàng tiềm năng, tăng danh tiếng cho bản thân về sau sẽ giúp ích cho sự phát triển của chính mình. Thậm chí như người trợ lý hiện tại, được Lee Soo Man đề cử mà ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, sau khi về nước cũng sẽ thành một bậc thầy.

Đây đúng là sự mê hoặc cực lớn mà. Cho nên học viên nào cũng hạ quyết tâm, nhất định phải cố gắng thật nhiều để cho thầy Lee Soo Man có ấn tượng tốt về mình.

Buổi chiều thực hành, Lee Soo Man cầm tập tài liệu đi vào. Mọi người nhất tề nhìn về phía ông. Ông dường như đã quá quen với ánh mắt sùng kính này, thái độ vẫn rất bình thản, đi đến bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu.

- Tôi tên là Lee Soo Man, hai tuần này tôi sẽ giảng dạy mọi người một số kiến thức đơn giản. Mọi người cùng học tập lẫn nhau nhé. Ông mỉm cười.

Giọng của ông rất ôn hòa, khiến người ta không khỏi có cảm giác thoải mái.

Mấy ngày này đều là thiết kế tạo hình dạ tiệc. Buổi chiều thực hành, từng tổ nhỏ đều phải cùng thiết kế tạo hình phù hợp nhất cho một thành viên. Từ kiểu tóc, trang phục đến phối đồ, trang điểm đều phải là tốt nhất, xinh nhất.

Sau đó, Lee Soo Man lại đến từng tổ xem xét, đưa ra ý kiến nhận xét.

Mỗi một đoạn thời gian đều có thể nghe được ông khẽ chỉ bảo.

- Cậu có biết rõ mặt anh chàng này là hình gì không?

- ...

- Mặt tròn, cậu đã biết thì sao còn thiết kế kiểu đầu này? Mặt tròn hợp để tóc vuốt ngược hơn là kiểu tóc này, mặt dài thì hợp để mái xéo... Cậu nhóc à, cậu có thể vuốt tóc cho anh chàng này.

- Tạo mẫu tóc phải dựa vào khí chất, tuổi tác của khách mà làm. Cô ấy là cô gái trẻ, cậu tạo mẫu tóc già dặn như vậy cho cô ấy thì hợp sao?

- Màu mắt và quần áo của cô gái này hoàn toàn không hợp, chẳng lẽ cậu không phát hiện ra sao?

- Cậu thực sự khiến tôi khó hiểu, cô ấy cổ dài nhỏ nhưng cậu lại để cô ấy mặc áo hở vai...

Ông chậm rãi đi tới bên Jiyeon. Jiyeon vì muốn gây chú ý với Lee Soo Man mà hôm nay đặc biệt tốn tâm tư.

Thầy Lee Soo Man nhìn nhìn thiết kế của bọn họ, gật gù, chỉ vào học viên nam làm mẫu mà nói:

- Cách phối hợp trang phục này rất tốt.

Jiyeon lập tức tiến lên nói:

- Em cảm thấy với những buổi dạ tiệc quan trọng, đàn ông mặc áo vest là hợp nhất...

Cô ta thao thao bất tuyệt mà thể hiện mình với Lee Soo Man, hoàn toàn không nhắc đến tên những người khác, gạt bọn họ lại. Các thành viên trong tổ đều tỏ vẻ tức giận. Nhưng thấy Lee Soo Man nghe chăm chú thì cũng không tiện chen vào. Tuy nhiên bọn họ đều thầm mắng Jiyeon trong lòng vô số lần. Cuối cùng Lee Soo Man cũng khen thiết kế của tổ bọn họ nhưng chỉ hỏi riêng tên Jiyeon.

Thầy Lee Soo Man đi rồi, Jiyeon hưng phấn đến nỗi mắt sáng bừng, đây là lần đầu tiên Lee Soo Man chủ động hỏi tên một học viên trong buổi hôm nay, đây có phải là tỏ vẻ ông có mấy phần để ý đến cô không? Thì ra cô vẫn là người ưu tú nhất. Áp lực bao lâu trong nháy mắt hóa thành hư không.

Cô ta không khỏi nhìn về phía Fany, lúc này, Lee Soo Man đang đi về phía tổ bọn họ. Jiyeon nhìn chằm chằm thiết kế của tổ đó thì sắc mặt lại trở nên khó coi.

Thầy Lee Soo Man đi đến tổ Fany, vẻ mặt rất kinh ngạc bởi vì thiết kế của tổ này thực sự là tốt ngoài dự kiến của ông. Với những học viên mà nói, sáng tạo như vậy đã rất tốt rồi

Ông đi đến bên Sunny, Sunny được Sooyoung make up, tóc là do Dong Min và Onew tạo kiểu, quần áo là Tiffany và Shin Dong chọn.

Sunny là người mùa hạ, mặt tròn, dáng bình thường. Lúc trang điểm, Sooyoung căn cứ tính cách hoạt bát của cô mang trang điểm cho cô vẻ thanh xuân đầy sức sống. Tóc búi cao, hai bên thái dương để xõa ra mấy lọn tóc làm xoăn. Quần áo thì Fany chọn cho cô một bộ váy màu lam dài đến đầu gối, bó chun ở lưng và đôi cao gót cùng màu. Trang sức còn lại tự Sunny chọn, hoa tai bạc, vòng cổ bạc tinh tế.

Thầy Lee Soo Man liên thanh khen ngợi:

- Không tệ, không tệ, hồi thầy mới học còn chưa được bằng thế này.

Sau đó, ông lại nhìn từng chi tiết trên người mẫu rồi hỏi là ai làm, mọi người giới thiệu lẫn nhau, tên tuổi loạn xạ khiến Lee Soo Man choáng váng, kết quả chả nhớ được ai.

Nhưng thật ra tinh thần đồng đội đoàn kết của bọn họ lại khiến Lee Soo Man rất ấn tượng. Tổ khác, thành viên đều chỉ cố gắng biểu hiện bản thân mà xem nhẹ bạn học. Tuy rằng muốn để ông có ấn tượng nhưng thiết kế đôi khi cần sự hợp tác toàn đội, chỉ có tổ bọn họ, hợp tác không hề có tư tâm mới có thể làm ra tác phẩm tốt nhất.

Mấy ngày kế tiếp, Lee Soo Man qua quan sát phát hiện lần này có ba học viên xuất sắc nhất là Sooyoung, Jiyeon và Fany. Trong ba người, Sooyoung thì chắc chắn, an toàn, bất kể là tình huống gì cũng sẽ không thể có sai sót nhưng cũng khó để có đột phá. Jiyeon thiết kế rất to gan, cũng tốn tâm tư nhưng dễ khiến người ta có cảm giác vội vã, dễ thành công nhưng cũng dễ thất bại.

- Vậy còn Eun Hee?

Ock Joo Hyun hỏi, cô rất muốn biết đánh giá của ông về Choi Eun Hee, liệu có giống cô không?

- Eun Hee...

Lee Soo Man khẽ cười, đôi mắt nâu trong suốt sáng bừng:

- Cô ấy tôi còn chưa thể phán đoán, còn cần quan sát thêm.

Kì thi tuần này, vẫn là Jiyeon, Sooyoung và Fany loại tốt, giữ vững ba vị trí xuất sắc nhất. Minah lại cũng đươc loại tốt, thành tích tăng lên, lọt vào top 10, mừng rỡ tươi cười nhảy nhót. Mà Dong Hae thì lại chỉ được loại đạt, thành tích từ thứ 9 rớt xuống thứ 11. Một giây đó, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi, cực kì yên tĩnh đến độ mọi người khuyên giải cũng không hề vui vẻ. Sunny vẫn trong top 10, Onew, Chorong, Shin Dong thì ở hàng sau Dong Hae, xem ra cũng không có hi vọng vào top 10.

Fany nói với mấy người đang than thở:

- Dong Hae vẫn có một cơ hội, vẫn có thể vào top 10, cho dù không vào top 10 vẫn có thể vào công ty mà.

Dong Min thở dài:

- Còn hi vọng gì chứ? Chỉ còn một lần kiểm tra, trừ khi trong top 10 có một người không đạt hoặc chỉ đạt mà thôi, nhưng sao có thể? Top 10 ai cũng rất có thực lực.

Mọi người đều yên lặng bởi vì ai cũng biết, anh nói rất đúng. Muốn chen vào top 10 thì ngoài 1 trong số 10 người dẫn đầu phát huy thất thường mà thôi, nhưng là làm sao có thể?

Tuần thi cuối cùng, tất cả mọi học viên đều cảm thấy thật căng thẳng. Những học viên không trong top 10 đều nghiến răng, nghiến lợi mà tìm tài liệu học tập, cố gắng tập trung cho lần thi cuối này. Những học viên trong top 10 chẳng những không chút lơ là việc học mà còn rất đề cao cảnh giác mỗi người tiếp cận với mình, sợ bị người dùng thủ đoạn mà kéo xuống.

Nguyên nhân chính là vì vào top 10 có thể trở thành trợ lý của các thầy giỏi, cũng nắm chắc cơ hội vào công ty. Các học viên khác chỉ có thể làm trợ lý cho những nhà thiết kế bình thường, tiếp xúc với khách hạng thường không nói nhưng còn phải tranh giành 5 vé giữa 28 người còn lại, cơ hội càng khó khăn hơn. Không thể vào công ty thì cũng chỉ có thể tìm việc ở bên ngoài, đãi ngộ chắc chắn chẳng bằng được một nửa của công ty. Bọn họ uổng phí bao tiền của cho SM cũng chỉ là uổng phí.

Cho nên tuần này, cảm xúc của Dong Min vô cùng tệ, cả ngày đều lặng lẽ chẳng nói chẳng rằng, không đùa giỡn như trước kia.

Mọi người cũng không biết nên khuyên anh thế nào.

Chorong lặng lẽ nói với Fany:

- Cũng không thể trách cậu ấy được, nghe nói nhà cũ của cậu ấy đã dùng để cho anh trai cậu ấy cưới vợ, giờ học phí đều do anh trai chu cấp, không thể nào lại quay về. Cậu ấy đặt mọi hi vọng vào việc này, rất mong được thành công, mua được nhà mà sống yên ổn. Nếu ở đây không thành công, bên ngoài kiếm chút tiền sao có thể mua được nhà ở tốt. Eun Hee, người có tiền như các cậu sẽ không hiểu được nỗi khổ của người thường bọn mình.

Dong Hae có lẽ đang theo đuổi Chorong nên việc này cũng không giấu diếm cô ấy.

Fany thở dài một hơi, sao cô không biết được sự khổ cực của cuộc sống bình thường? Nếu không phải vì tai nạn xe cộ đó, giờ cô vẫn chỉ là Tiffany Hwang ngày ngày vất vả làm việc trong thẩm mỹ viện, học phí của em trai không kiếm nổi, cha cô tuổi lớn vẫn phải ở ngoài làm việc. Cô rất thấm thía điều này.

Sunny ở bên cạnh nghe Chorong nói vậy thì lòng nghi ngờ, sau đó nói với Fany:

- Chorong nói những lời này với cậu có ý gì? Chẳng lẽ muốn cậu rút lui sao? Bởi vì cậu có tiền nên không cần phải tranh giành với người? Mình thấy cô ấy đúng là có ý này.

Fany lắc đầu nói:

- Mình không thể rút lui, cơ hội này cũng rất quan trọng với mình, mọi người cạnh tranh dựa vào thực lực, nào vì mình giàu hay nghèo mà thay đổi.

Mà bên kia, Jiyeon lại phát hiện, tuy rằng cô khiến cho Lee Soo Man chú ý nhưng Lee Soo Man cũng rất chú ý đến Sooyoung và Choi Eun Hee. Nhất là Choi Eun Hee, những thiết kế của cô, có khi ngay cả cô ta cũng phải thán phục. Vẻ mặt tán thưởng của Lee Soo Man khi nhìn Choi Eun Hee khiến cô ta đố kị phát cuồng! Vì sao? Vì sao Choi Eun Hee chuyện gì cũng đều phải đè ép cô ta? Cô ta nhất định phải thành trợ lý của Lee Soo Man, đây là một bước quan trọng trong kế hoạch trở thành stylist nổi tiếng của cô ta. Đây là chuyện cô ta mong chờ đã lâu, nếu không có Choi Eun Hee, vị trí đó nhất định sẽ là của cô ta.

Choi Eun Hee này, lần trước khiến cô ta bị sỉ nhục nặng nề như vậy, giờ còn muốn tranh giành vị trí trợ lý này với cô ta! Còn chưa có ai có thể cướp đi thứ cô ta muốn. Trước kia, cô ta tỏ tình với Sooyoung nhưng lại bị Sooyoung từ chối, lý do là muốn toàn tâm toàn ý học tập, thi vào công ty, vậy thì cô ta sẽ làm cho Sooyoung không thể thi được. Giờ cũng như vậy, Choi Eun Hee kia muốn vào công ty sao? Cô ta cũng sẽ không cho Choi Yeon Hee được vừa lòng. Không thể thi vào công ty thì có tư cách gì mà giành vị trí trợ lý Lee Soo Man với cô ta!

Jiyeon quay đầu nhìn Dong Min đang ủ rũ cách đó không xa, khóe miệng khẽ cười lạnh. Chỉ là, lần này sẽ không thể ngu xuẩn như trước được, không thể, tự mình ra mặt!

Dong Min ngồi một mình trong quán cơm nhỏ ăn cơm trưa, mấy hôm nay, anh không đi ăn cũng mọi người. Sooyoung, Eun Hee, Sunny, Minah đã vào top 10, Shin Dong, Onew nhà giàu, dù không vào công ty cũng chẳng sao, chỉ có mình tình cảm thê lương, so với sự vui vẻ của bọn họ càng tự thấy mình thê thảm. Anh không muốn ở gần bọn họ.

Anh gọi một bát mỳ, ăn mấy miếng đã buông đũa, hoàn toàn chẳng có khẩu vị. Nếu thành tích quá kém thì cũng thôi nhưng vừa khéo lại đứng thứ 11, chỉ kém một bước mà thôi, bảo anh cam tâm thế nào đây? Nhưng một bước này lại quá khó đi.

Anh thở dài, hung hăng tự đánh mặt mình, mong như vậy có thể làm dịu đi sự dày vò trong lòng.

Nhưng một giọng nói thanh thúy từ bên kia vọng lại lại khiến anh chú ý.

- Choi Eun Hee kia rõ ràng là quá giàu có lại muốn tranh đoạt cơ hội này với những người bình thường như bọn mình, đúng là đáng giận.

Dong Min ngẩng đầu, thấy bàn đó là Jiyeon và bạn thân của cô ta là Eunjung đang ngồi. Giọng nói khi nãy là của Eunjung.

Hai người dường như không để ý tới sự tồn tại của Dong Hae, không coi ai ra gì mà lớn tiếng bàn tán.

Jiyeon lại nói tiếp:

- Nếu là người khác thì thôi, nhưng Choi Eun Hee này, rõ ràng là thiên kim tiểu thư, con dâu nhà giày lại muốn giành bát cơm với người nghèo chúng ta. Càng nghĩ càng khiến người tức giận, với cô ta mà nói chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển giết thời gian nhưng với chúng mình thì chính là cơ hội đổi đời, cô ta cũng quá ích kỷ!

Những lời này của hai người như những cây kim sắc nhọn đâm vào lòng Dong Min. Thật ra, đây sao không phải những lời trong lòng anh. Công việc này với Choi Eun Hee mà nói cơ bản là có cũng được chẳng có cũng chẳng sao nhưng với anh mà nói lại là toàn bộ hi vọng. Nếu Choi Eun Hee chịu rút lui thì anh hoàn toàn có cơ hội vào top 10. Ngày đó anh cố ý để Chorong đi thử cô nhưng Choi Eun Hee lại như hoàn toàn không có ý rút lui.

Chuyện này chỉ có thể nhờ vào sự tự nguyện của cô ấy, chẳng lẽ anh có thể ép cô ấy sao? Nghĩ vậy, Dong Min cũng có chút oán trách Fany.

Bên kia, Jiyeon lại nói tới Eunjung:

- Đáng tiếc, thứ tự của cậu quá xa, nếu là thứ 11, 12 thì mình sẽ có cách giúp cậu.

Eunjung tiếc nuối nói:

- Đúng thế, mình đúng là không hơn ai, nếu mình đứng thứ 11 thì định sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nói xong ánh mắt hai người đều liếc về phía Dong Min.

Nói rõ ràng đến thế, Dong Hae nếu còn không hiểu là bọn họ cố ý nói cho anh thì đúng là kẻ ngốc.

Cô ta thực sự có cách có thể giúp anh?

Tim anh đập loạn, tay toát mồ hôi, trong đầu đủ mọi suy nghĩ rối loạn, lộn xộn. Nhưng dần dần, một suy nghĩ càng lúc càng rõ ràng hiện rõ: "Choi Eun Hee, mất đi cơ hội lần này cũng chẳng sao, nhưng mình không thể mất đi hi vọng này.... Chỉ cần có thể kéo cô ấy xuống, mình có thể tiến lên... Vào top 10 thì nhất định có thể ở lại công ty, có thể an cư lập nghiệp ở đây. Nếu không, làm việc ở ngoài lương tháng có vài trăm ngàn thì đợi đến bao giờ? ... Nhưng Eun Hee là bạn của mình..."

Jiyeon lại châm thêm mồi lửa:

- Con người ấy mà, ai chẳng biết nghĩ, cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất. Đợi đến khi bị đá ra ngoài, không tìm việc làm, xem bạn bè gì đó có thể giúp cậu hay không?

Dong Min đột nhiên nắm chặt tay thành quyền, như đã hạ quyết tâm, anh nhìn bốn phía, phát hiện chẳng có người quen thì nghiến răng, đi về bàn Jiyeon.

Jiyeon nhìn Dong Hae đang đến gần, nụ cười nơi khóe miệng càng trở nên rõ ràng.

Dong Hae ngồi xuống bàn Jiyeon, vừa ngồi xuống đã nói:

- Tôi biết lời này là cô cố ý nói cho tôi nghe, tôi cũng biết cô căn bản chẳng phải là muốn giúp tôi, chẳng qua là muốn Eun Hee không thể vào công ty, không thể tranh giành vị trí trợ lý của Lee Soo Man với cô.

Gương mặt trắng nõn nà của Jiyeon tỏa sáng dưới ánh mặt trời, nhưng nụ cười nơi khóe miệng cô ta lại khiến người ta thấy lạnh lẽo.

- Không sai, anh nói đều đúng cả. Nhưng anh cũng nên hiểu, chỉ có làm như vậy thì anh mới có hi vọng. Anh cũng mong được tôi giúp đúng không?

Dong Hae nhìn nụ cười của cô ta mà cảm thấy lạnh người, mới chỉ là cô gái 18 tuổi mà tâm tư lại thâm trầm như vậy. Anh trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Cho dù không vào top 10 tôi cũng vẫn có thể vào công ty.

Jiyeon bưng miệng cười:

- Nếu đã vậy thì anh còn đến tìm tôi làm gì? Anh biết rõ, nếu không vào top 10, không được thầy tốt chỉ dạy thì cơ hội vào công ty sẽ càng lúc càng xa vời. 28 người chọn ra năm người, thực lực tương đương, kết quả này ai dám chắc được?

Dong Hae bị nói trúng điểm yếu, cúi đầu hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Jiyeon, hạ quyết tâm hỏi:

- Cô có cách sao? Nếu muốn gian lận ở công cụ của cô ấy thì không có cơ hội đâu, giờ ai chẳng đều giữ gìn đồ dùng của mình cẩn thận.

Jiyeon chỉ cười, Eunjung ở bên nói:

- Xem ra anh cũng có tâm tư này.

Dong Hae có chút mất tự nhiên, những lúc bị dày vò, quả thực cũng từng có suy nghĩ này. Trong mười người đứng đầu, nếu thực sự muốn kéo ai xuống thì Choi Eun Hee là người tốt nhất để thực hiện. Thứ nhất, cô quả thực không cần công việc này để kiếm sống, cho dù không vào công ty thì cuộc đời cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Thứ hai, cô và anh có vẻ thân thiết, ra tay dễ dàng hơn. Sooyoung và Minah tuy rằng anh cũng thân thiết nhưng tinh thần cảnh giác của hai người này cao hơn Eun Hee nhiều. Nghĩ vậy, anh thực ra cũng nhớ tới Sunny, cô ấy hình như cũng đã vào top 10.

- Nếu kéo Sunny thì có phải là dễ hơn không?

Nghĩ đến chồng của Choi Eun Hee, lòng anh vẫn có chút nao núng.

Jiyeon vỗ bàn, lập tức nói không nể nang:

- Anh nghĩ là tôi giúp anh thật sao? Kéo Sunny thì tôi được cái gì? Anh làm việc không rõ ràng, nhập nhằng như vậy thì có gì mà đòi tranh giành với anh, chấp nhận số phận đi.

Eunjung thấy sắc mặt Dong Hae trở nên khó coi thì vội nói:

- Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đương nhiên là muốn đôi bên đều có lợi.

Jiyeon cười lạnh:

- Tôi biết anh sợ cái gì, yên tâm, chuyện này tôi đã có cách, không để lại dấu vết gì cả, đến lúc đó Choi Yeon Hee chỉ biết than trách vận khí tệ hại, sẽ không thể nghi ngờ bất kì ai được

- Là cách gì?

Dong Hae thật sự tò mò bởi vì bản thân anh không hề nghĩ ra được cách gì hay.

Trong mắt Jiyeon hiện lên tia giảo hoạt:

- Nơi này nói chuyện không tiện, tối tôi sẽ gọi điện cho anh, chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.

Sau đó, hai bên trao đổi số điện thoại rồi tách ra.

Tuần thi cuối cùng là thi thiết kế về tạo hình trên sân khấu. Bao gồm phong cách dân tộc, cổ điển, phong cách Tây Ban Nha, Ấn Độ...

Mỗi phong cách đều có đặc sắc riêng của nó, yêu cầu học viên phải nắm bắt được điểm đặc sắc này rồi vận dụng một cách linh hoạt, sáng tạo

Lúc thực hành, Lee Soo Man chỉ vào thắt lưng của Sunny, hỏi Fany:

- Chiếc thắt lưng này rất đặc biệt, dùng để làm gì?

Lời ông nói khiến các tổ xung quanh đều chú ý, rất nhiều học viên đều không kìm lòng được mà nhìn về phía tổ Fany. Mà tổ ở xa cũng đến gần theo dõi chuyện này.

Jiyeon thấy Fany lại được Lee Soo Man để ý thì lòng không khỏi tức giận, cô ta tốn bao tâm tư thiết kế tạo hình cho sân khấu cổ điển cũng chỉ được Lee Soo Man hơi chú ý một chút mà thôi. Cô ta tuy rằng ghen ghét nhưng cũng vẫn tò mò, rốt cuộc là thiết kế gì khiến Lee Soo Man chú ý như vậy.

Jiyeon đi đến bên tổ Fany, các học viên đều đứng vây quanh, cô ta cố ý chen vào giữa khiến không ít học viên tức giận. Cô ta không quan tâm, thậm chí còn nhìn khinh khỉnh, có mấy người định nổi cáu nhưng thấy Lee Soo Man ở đó nên đành cố gắng khống chế cảm xúc bản thân.

Chen vào thì thấy Lee Soo Man đang đứng ở bên cạnh Sunny, ánh mắt nhìn chằm chằm thắt lưng của Sunny. Jiyeon cũng nhìn theo, đến lúc này thì không khỏi ngây dại.

Sunny mặc một bộ váy liền ngắn lộ vai, rất bình thường, không có gì khác lại nhưng ở lưng lại dùng chiếc thắt lưng đặc biệt, màu sắc rực rỡ, dây kết kéo dài khiến cho màu sắc chiếc váy càng trở nên thuần khiết. Mà mái tóc dài thẳng của cô làm tóc xoăn lọn to, trang trí bằng chuỗi hạt châu nhiều màu sắc. Cổ và cổ tay thậm chí là cổ chân cũng đều dùng chuỗi hạt châu đó làm trang sức, trang điểm đơn giản nhưng lại đủ khiến Sunny như thành người khác, cả người quyến rũ, nữ tính động lòng người.

Hơi thở của Jiyeon trở nên dồn dập, tay nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào da thịt nhưng hoàn toàn không thấy đau đớn. Cả người cô ta bị cảm giác hận sâu đậm chiếm cứ. Mà nỗi hận này lại mang theo sự sợ hãi mơ hồ.

Tuyệt đối không thể để cho cô vào công ty được. Như vậy mình sẽ bị đè ép, không có cơ hội xuất đầu lộ diện. Cô ta muốn trở thành stylist xuất sắc nhất, tuyệt đối không thể để người khác cản đường của mình được.

Bên kia, Fany nghe Lee Soo Man hỏi thì cười đáp:

- Đây vốn là chiếc khăn lụa màu rực rỡ, có tua dài, dùng làm thắt lưng kết hợp với váy trắng hở vai và trang sức này sẽ khiến cho người ta có cảm giác Bohemian thoải mái, phóng túng mà vẫn gợi cảm.

Không chỉ là Jiyeon và tất cả các học viên đều sợ hãi vì sức tưởng tượng của Fany. Dùng khăn lụa làm thắt lưng? Hơn nữa hiệu quả còn rất tốt.

Lee Soo Man ở bên xoa xoa cằm, cười ôn hòa, nghe cô nói xong thì gật gật đầu thản nhiên nói:

- Rất tốt, sáng tạo lắm, thiết kế này rất được.

Ngón tay thon dài của Lee Soo Man gõ gõ lên bàn:

- Rất chờ mong biểu hiện của em vào ngày thi.

Các học viên đều tỏ vẻ kinh ngạc, thời gian qua, đây là lần đầu tiên Lee Soo Man tán thưởng một học viên nào như vậy. Qua cơn kinh ngạc, các học viên đều tỏ ý ghen tị, đây chẳng phải chứng tỏ Lee Soo Man đã có ý định cho Choi Eun Hee làm trợ lý sao? Đám Sooyoung trong lòng cũng có chút khó chịu, dù sao đó cũng là giấc mộng của tất cả mọi người.

Nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có mình Sunny thực sự vui vẻ cho Fany.

Sau khi Lee Soo Man rời đi, các học viên cũng đều trở về vị trí, vẻ mặt có chút không vui. Được Lee Soo Man khích lệ, Fany thực sự rất vui. Đám Sooyoung, Minah tuy không thoải mái nhưng vẫn cười chúc mừng cô. Với thực lực của Fany, bọn họ vốn vẫn luôn tâm phục khẩu phục.

Chỉ có Dong Hae thì sắc mặt rất mất tự nhiên, khi tiếp xúc ánh mắt của Fany thì luôn có hơi trốn tránh. Mọi người đều nghĩ là vì anh vẫn để bụng chuyện thứ tự. Chỉ là thành viên trong tổ cũng đều lo lắng cho kì thi cuối nên cũng không có tâm tư gì an ủi anh. Dong Hae thấy mọi người đều chỉ để ý chuyện của mình thì không khỏi nhớ lại Jiyeon nói: "Khi anh không tìm được việc thì xem thử xem những người anh gọi là bạn có giúp anh không."

Dong Hae vốn còn có chút do dự giờ trở nên kiên định hơn. Trên đời này, cái gì cũng chỉ là ảo, chỉ có nắm bắt trong tay mới là thực. Anh không nghĩ vì chính mình thì có ai sẽ nghĩ cho mình. Nghĩ vậy, lòng Dong Min cũng thoải mái hơn nhiều.

Fany vốn đang muốn tán gẫu đôi câu với anh nhưng vừa tiếp xúc đến ánh mắt Dong Hae thì Dong Hae đã lại quay đi, sau đó cầm một quyển sách trên bàn mà đọc chăm chú, bộ dáng như đang nói: xin đừng làm phiền nên Fany cũng đành thôi.

Hôm đó, thực hành xong, Lee Soo Man quay về công ty mình làm việc, vẽ lại thiết kế lúc trước của Fany. Ock Joo Hyun tan tầm thấy phòng làm việc của ông còn sáng đèn thì đi vào.

Đi vào thì thấy Lee Soo Man đang vẽ chăm chú thì tò mò đi qua xem ông vẽ gì. Nhìn thấy thiết kế ông vẽ thì không khỏi tán thưởng nói:

- Lee Soo Man, đây là thiết kế thầy nghĩ ra sao? Rất đẹp, độc đáo lắm.

Lee Soo Man ngẩng đầu, thấy là Ock Joo Hyun thì cười nói:

- Thầy đâu dám cướp công người khác, đây là thiết kế hôm nay của Choi Eun Hee.

- Eun Hee?

Ock Joo Hyun rất kinh ngạc, cô cầm bản vẽ, khó tin hỏi:

- Đây thực sự là thiết kế của Choi Eun Hee? Hoàn toàn có phong phạm của bậc thầy rồi. Đổi lại là em, trong thời gian ngắn em cũng không thể sáng tạo được thế này.

Ngón tay thon dài của Lee Soo Man khẽ vuốt tóc trên trán, mắt trái vẫn che khuất dưới ánh đèn lại bị tóc mái che đi, ánh đèn loáng lên ánh mắt nâu khiến người ta có ấn tượng sâu đậm.

- Cũng chính là như thế.

Lee Soo Man khẽ cười:

- Thầy đã phải cố lắm mới không vỗ tay khen ngợi, sợ nhiều người chú ý sẽ khiến em ấy gặp phiền phức.

Ông nhìn Ock Joo Hyun, nụ cười càng đậm:

- Joo Hyun, lần này thầy như nhặt được báu vật rồi,

Ock Joo Hyun bị nụ cười sáng bừng đó thu hút, sau đó cô lấy lại tinh thần nói:

- Lần này thực tập, em nhất định phải để Choi Eun Hee làm trợ lý cho em. Sự hiểu biết của em ấy khiến em rất muốn bồi dưỡng.

- Ái chà? Ock Joo Hyun cao ngạo lại coi trọng em ấy như vậy? Hiếm có đây.

Ock Joo Hyun lại thật nghiêm túc:

- Em ấy như một cô gái đáng yêu, làm người ta không tự chủ được mà bị em ấy hấp dẫn. Em cảm thấy em ấy nhất định sẽ thành công.

Cô nhìn Lee Soo Man:

- Thành công như thầy vậy.

- Chúng ta cứ chờ xem. Mong rằng em ấy sẽ không làm cho chúng ta thất vọng. Nghe nói gia cảnh nhà em ấy rất tốt.

- Không phải tốt bình thường đâu, như vậy càng khiến em bội phục. Đổi lại làm em, em sẽ chẳng có được thành công như vậy, em là bị hoàn cảnh ép mà ra, còn em ấy là hoàn toàn dựa vào ý chí của chính mình.

Lee Soo Man ngạc nhiên:

- Xem ra, đúng là một cô gái đặc biệt.

Bài kiểm tra cuối cùng cũng đã đến

Có lẽ muốn xem học viên mình dạy thành tích ra sao, các giáo viên đã từng dạy bọn họ hôm nay đều tham dự. Phòng thực hành chật ních người, các giáo viên châu đầu ghé tai như đang trao đổi về cái nhìn với từng học viên, nhất thời vô cùng náo nhiệt.

Trong đó, người gây sự chú ý nhất đương nhiên là thầy Lee Soo Man.

Sunny thấy vậy thì cảm thán:

- Thầy Lee Soo Man luôn tạo ra thanh thế thật lớn.

Người bên cạnh đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Người mẫu rất nhanh được chia cho các học viên. Thầy Lee Soo Man đứng trước sân khấu nói:

- Trong hai tiếng, phải thiết kế tạo hình sân khấu cho người mẫu, về phần chủ đề sân khấu là gì thì để công bằng, các em sẽ rút thăm để quyết định.

Rút thăm xong, Fany rút được phong cách Trung Quốc, Sooyoung là phong cách Brazil, Jiyeon là Ấn Độ, Dong Hae là cổ điển.

Một tiếng bắt đầu, mọi người đều bắt tay vào công việc của mình.

Fany đánh giá người mẫu của mình, thân hình cao lớn, hình thể đầy đặn, tóc dài, mày rậm, mắt to. Một bức họa nữ nhân cung đình Đại Đường dần hiện lên trong đầu Fany. Cô mỉm cười, mọi thứ dường như đã được rõ ràng.

Theo thứ tự, đầu tiên là thay quần áo, trang điểm rồi cuối cùng mới làm tóc. Fany đến tủ lớn chọn quần áo xong, trước khi đi có nhờ cô người mẫu để ý đồ dùng hộ mình, người mẫu đồng ý.

Dong Hae ở ngay bên cạnh Fany, anh lạnh lùng nhìn mọi thứ, lòng thầm sốt ruột, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Jiyeon nhưng Jiyeon lại như đang thực sự nghiên cứu thiết kế của mình, hoàn toàn không để ý tới sự lo lắng của Dong Hae.

Rất nhanh, Fany đã chọn xong quần áo quay về, cô lại đưa người mẫu đến phòng thay đồ. Bọn họ đi rồi, bàn trang điểm của Fany chẳng có ai, nhưng Dong Hae lại thấy, các giám thị thấy học viên nào rời đi thì sẽ rất để ý, nếu có ai muốn nhân lúc này mà động thủ thì thực sự là không có khả năng.

Giờ Dong Hae không khỏi thầm bội phục Jiyeon tuổi trẻ mà tâm tư cẩn thận, vừa thầm sinh lòng sợ hãi với cô ta.

Fany và người mẫu thay quần áo rồi quay về, bắt đầu trang điểm cho người mẫu. Dong Min phát hiện Jiyeon đi về phía bên này, lúc nhìn anh thì hơi nhíu mày ra dấu.

Tim Dong Hae đập loạn, tinh thần trở nên căng thẳng, lưng toát mồ hôi. Trong đầu không khỏi nhớ lại những lời Jiyeon đã nói với anh tối hôm đó.

"Đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách làm cho dụng cụ của Eun Hee bị rơi xuống đất.."

Jiyeon như đi ngang qua bàn của Fany, đến khi đến gần, đột nhiên trượt chân mà ngã về phía bàn cô, trong nháy mắt, đồ dùng trên bàn của cô bị rơi hết xuống sàn, mấy đồ tròn tròn như keo xịt tóc thậm chí còn lăn đi rất xa.

Những người xung quanh bao gồm cả cô đều ngây người. Sau đó, Jiyeon tỏ vẻ có lỗi mà liên miệng nói:

- Xin lỗi xin lỗi, tôi nhặt lại cho cô.

Thầy giám thị thấy thế nhìn qua, thấy Fany có ở đó thì lại quay đi nhìn về phía những chỗ học viên rời đi.

Các học viên xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu làm việc của mình.

Fany thấy Jiyeon cúi người nhắt đồ cho mình, nhìn bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô ta tiếp xúc đến công cụ của mình thì không khỏi hoảng hồn, vội ngồi xổm xuống, giật lấy đồ trong tay Jiyeon nói:

- Không cần, tôi tự làm là được rồi. Cô đi làm việc của cô đi.

Jiyeon lại không ngừng tay, tiếp tục nhặt đồ khác lên, vẫn nói:

- Phải làm chứ, đây đều là tại tôi.

Lúc này, Dong Hae đột nhiên nói:

- EunHee, keo xịt tóc của cậu bị lăn qua bên kia, mình nhặt cho cậu nhé.

Fany đang tập trung chú ý vào Jiyeon đối diện, nghe giọng Dong Hae thì cũng không quay đầu nói:

- Được, cảm ơn cậu.

Dong Hae đi đến góc lọ keo xịt tóc rơi, nhất thời, tim đập như nổi trống, hơi thở dồn dập, lòng bàn tay cũng vì lo lắng mà toát mồ hôi.

- "Đến lúc đó, tôi sẽ nghĩ cách làm Tiffany chỉ để ý đến tôi, cô ta sẽ không phòng bị anh, anh đem lọ keo xịt tóc này đổi lại lọ keo xịt tóc của cô ta. Hai cái này bề ngoài tương tự nhau nhưng đây là hàng giả, lúc đầu dùng sẽ không có cảm giác gì nhưng chỉ được một lúc thì sẽ không giữ nếp tóc được nữa, đến lúc đó dù quần áo cô ta phối hợp đẹp đẽ, trang điểm cầu kì cũng chỉ thất bại mà thôi."

- Sao không nhân lúc cô ta và người mẫu thay quần áo mà đổi? Lúc đó chẳng có ai, không phải đơn giản hơn nhiều?

- Sao anh ngốc như vậy, lúc đó, giám thị sẽ để ý cẩn thận, nếu anh muốn bị bắt quả tang thì cứ làm thế đi.

- Cho dù lúc ấy cô ấy không phát hiện được nhưng sau khi thất bại sẽ nghĩ được vấn đề là từ keo xịt tóc, đến lúc đó người đầu tiên cô ấy nghi ngờ sẽ là tôi.

- Anh là người chết hay sao? Không biết nhân lúc Choi Eun Hee lên sân khấu mà đổi lại à? Khi đó các thầy cũng chẳng để ý đâu, dù cô ta có nghi ngờ nhưng không có chứng cứ thì có thể làm được gì?"

Dong Hae hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng nhìn quanh, nhân lúc không ai để ý mà đổi keo xịt tóc.

Anh ta cầm lọ keo xịt tóc đã bị đổi đi đến bên Fany, đưa cho cô, cười nói:

- Yeon Hee, keo xịt tóc của cậu này

Fany đón lấy, nhìn thoáng qua, thấy không có gì lạ thì nói:

- Cảm ơn cậu

Sau đó lại nhìn Jiyeon.

Jiyeon thấy Dong Hae đã đắc thủ thì tỏ vẻ mất kiên nhẫn, lúc này đứng lên, lườm Fany một cái, lạnh lùng nói:

- Lòng dạ tiểu nhân. Cô đã nghi ngờ tôi thì tự mình nhặt đi.

Fany có phần chẳng biết nên khóc hay cười, cô có bắt cô ta nhặt đâu. Jiyeon quay đầu bỏ đi. Cô nhặt đồ lên, cẩn thận kiểm tra những thứ Jiyeon đã chạm đến, cũng không phát có vấn đề gì thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Chút việc này cô cũng không để ý, dù sao phòng thực hành vốn chật, ngẫu nhiên va chạm là khó tránh. Sau đó, cô lại tập trung cho việc thiết kế.

Cô chọn cho người mẫu bộ váy dài màu phấn hồng, dài chấm gót nhưng phần trên lại lộ vai. Cô nghĩ nghĩ, lại dùng son vẽ lên phần ngực lộ của người mẫu một bông hoa đỏ rực rỡ. Trang điểm tông màu chủ đạo cũng là màu đỏ.

Cuối cùng là làm tóc, Fany bắt đầu búi kiểu tóc búi như đám mây cho người mẫu. Cô lấy keo xịt tóc ra, phun lên tóc người mẫu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro