Chap 108

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thi kết thúc, tất cả mọi người mới ngừng tay.

Thiết kế của Fany cũng hoàn thành, cô người mẫu nhìn mình trong gương mà không khỏi sợ hãi:

- Đây là tôi sao? Tôi sắp không nhận ra mình nữa rồi.

Fany nhìn cô gái trong gương cười nói:

- Màu đỏ rất hợp với cô đó, về sau quần áo của cô có thể phối hợp với màu đỏ, nhưng khoa trương cầu kì thế này không hợp với cuộc sống bình thường đâu nhé!

Người mẫu liên tục gật đầu.

Vẫn là các học viên mang người mẫu lên sân khấu biểu diễn, bởi vì không cần chọn ra hai người ưu tú nhất như lần thi về sắc thái nên lần này chỉ có ba người cùng lên sân khấu một lần, từng người thuyết trình về bài thi, sau đó giám khảo chấm điểm.

Lần thi này, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức, có rất nhiều người có tác phẩm tốt, tất cả giáo viên đều mỉm cười hài lòng.

Như Onew, anh cũng làm về chủ đề Trung Quốc, chọn chiếc váy thêu hoa, tóc xõa thẳng, đính trang sức bạc trên tóc, các trang sức khác cũng đều bằng bạc, rất độc đáo, mới lạ. Ngay cả Lee Soo Man cũng nói rất được. Thầy chấm thi cười tủm tỉm cho anh điểm tốt. Nhìn học sinh của mình tiến bộ, trưởng thành, thầy giáo nào cũng vui.

Đáng tiếc, thành tích lúc trước của Onew không tốt cho lắm cho nên lần này tuy rằng được điểm tốt nhưng tính tất cả lại thì vẫn không thể vào được top 10. Nhưng anh đã được thầy Lee Soo Man khen ngợi nên vẫn rất vui.

Sooyoung, Minah, Sunny cùng tiến lên sân khấu một lượt. Ba người đều nằm trong top 10 cho nên rất thu hút sự chú ý của mọi người. Các học viên thành tích từ 11 đến 15 đều mong mười người đứng đầu có gì đó sơ sót đế bọn họ được tiến lên nhưng thấy thiết kế của ba người thì đều có chút thất vọng.

Sooyoung làm theo phong cách Brazil, váy dài nhiều tầng, màu sắc rực rỡ, hấp dẫn nhất chính là khăn trùm đầu màu sắc rực rỡ của người mẫu.

Minah thiết kế theo phong cách Tây Ban Nha, ngực áo màu vàng, váy dài màu đỏ, sau đó là chiếc khăn sa mỏng màu vàng che mặt khiến cho người ta cảm thấy thật phấn khích.

Sunny cũng theo phong cách Tây Ban Nha, cô chọn chất liệu da là chủ đạo. Áo khoác da màu cà phê, quần sooc đen, bốt da. Tóc buộc cao, hoa tai bản lớn, rất thu hút.

Các giám khảo nhìn mà gật đầu lia lịa, mỉm cười vừa lòng, không có gì bất ngờ, ba người bọn họ đều loại tốt, chắc chắn nằm trong top 10.

Ba người đều rất vui, lúc xuống thì đến bên Fany, cô vui vẻ chúc mừng bọn họ.

Sooyoung nhìn thiết kế của Fany, mắt sáng bừng nói:

- Eun Hee, thiết kế của cậu nhất định đạt loại tốt rồi.

Minah và Sunny cũng phụ họa. Fany nhìn thoáng qua thiết kế của mình, cười nói:

- Mình cũng rất tin tưởng.

Lời vừa nói ra, Fany lại để ý thấy Dong Min ở bên có vẻ mất tự nhiên. Cô nghĩ anh ta lo lắng nên vỗ vỗ vai anh ta cổ vũ:

- Dong Hae, thiết kế của cậu hôm nay cũng ổn lắm, cậu vẫn có cơ hội mà.

Dong Hae nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Fany, lại liếc nhìn tóc của người mẫu của cô, trong lòng tràn ngập cảm giác khó nói, có chút áy náy, có chút mâu thuẫn, thậm chí muốn nói chân tướng với Fany, bỏ qua cơ hội này nhưng anh lại không nỡ, thở dài, cúi đầu, lặng yên không nói gì.

Từ xa, Jiyeon thấy cảnh này thì chỉ cười lạnh rồi lại quay đầu.

Mọi người đều động viên, Dong Hae đè nén tâm tình lên sân khấu, thiết kế của anh cũng được giám khảo khen ngợi, được loại ưu. Tim anh đập loạn, chỉ cẩn thiết kế của Fany có vấn đề thì anh ta có thể lên top rồi.

Rất nhanh đã đến lượt Fany lên sân khấu, người cùng đi với cô lại là Jiyeon khiến cô rất ngạc nhiên. Nên biết rằng, lần này là dựa theo thứ tự chỗ ngồi mà lên sân khấu, Jiyeon hẳn là phía sau cô mới đúng.

Thầy giáo hỏi, vì sao cô không lên sân khấu theo thứ tự, Jiyeon nói:

- Bạn ấy có vẻ lo lắng nên để em lên trước.

Thầy giáo nhìn về học viên kia, người kia gật gật đầu.

Cũng chẳng phải là chuyện gì to tát nên giám khảo cũng không nói nhiều, bắt đầu để mọi người giới thiệu tác phẩm.

Jiyeon bắt đầu trước. Cô ta làm theo phong cách Ấn Độ. Cô ta đánh phấn cho da người mẫu thành màu nâu. Khuôn ngực nâu gợi cảm, váy ngắn đen. Điểm thu hút nhất chính là trang sức và cách trang điểm:

- Em búi tóc cho người mẫu rồi cài lông chim. Về phần trang điểm, em trang điểm cho cô ấy vẻ khỏe mạnh, cùng với trang phục này có phải có cảm giác rất cuồng nhiệt?

Jiyeon nghiêng đầu, nụ cười ngọt ngào, hôm nay cô ta trang điểm cẩn thận, trông như một cô tiên nhỏ thuần khiết. Các học viên biết rõ tính cách cô ta thì sẽ không bị bề ngoài của cô ta lừa nhưng các giáo viên đều không biết, chỉ cho rằng cô ta là cô gái trẻ đáng yêu, hơn nữa lại có thiên phú nên để lại ấn tượng tốt cho tất cả giám khảo.

Kết quả đương nhiên là tốt, Jiyeon vừa lòng tươi cười, cố ý liếc mắt nhìn Fany một cái trong mắt đầy sự khiêu khích, đắc ý. Fany nhìn cô ta cười thản nhiên. Jiyeon cũng có hơi xấu hổ mà quay mặt đi.

Giám khảo bên trái tỏ ý muốn Jiyeon đưa người mẫu qua đó một chút. Jiyeon động tâm, cô ta cười cười sau đó mời người mẫu đi qua. Lúc đi qua người mẫu của Fany, Jiyeon cố ý nghiêng người qua khiến người mẫu của cô ta cũng đành phải phải đi xích ra một chút, cho nên khi người mẫu của Jiyeon đi qua người mẫu của cô, lông chim trên đầu người mẫu của Jiyeon quét qua mặt người mẫu của cô.

Jiyeon vốn muốn làm cho người mẫu của Fany lắc đầu né tránh, cũng không ngờ một cọng lông chim lại quét vào mũi người mẫu cô. Cô người mẫu kia mẫn cảm, không nhịn được hắt xì một cái.

- Hắt xì...

Cô người mẫu hơi hắt đầu, mọi người còn chưa phản ứng lại thì thấy tóc của người mẫu đã bị xõa tung, thậm chí tóc giả cũng bị rơi ra.

Tất cả mọi người đều bị cảnh này làm cho ngây người. Mọi người đang ngồi đều kinh ngạc đứng bật dậy. Sunny, Minah đều há hốc miệng. Các giám khảo đều tiếc nuối lắc đầu, Lee Soo Man vốn rất hi vọng vào Fany cũng giật mình, không khỏi đi đến bên cạnh cô.

Sắc mặt cô tái nhợt đứng đó, đầu óc trống rỗng, tai ong ong. Cô thực sự không thể tin tưởng được mọi thứ trước mắt. Cô rõ ràng đã dùng rất nhiều keo xịt tóc, dùng nhiều kẹp cố định, sao có thể dễ dàng bị bung ra như vậy, cái này rất kì quái, rất khó tin.

Người mẫu biết đây là cuộc thi quan trọng, ý thức được mình gây họa, vội bưng miệng nhìn Tiffany tỏ ý áy này, khẽ nói:

- Xin lỗi.

Jiyeon quả thực muốn cười, nếu không vì ở đây còn có nhiều giám khảo như vậy thì cô ta nhất định đã vỗ tay vui mừng. Cô ta nhìn vẻ mặt tái nhợt của Fany, lòng thống khoái vô cùng. Tóc bị hủy rồi, nhất định lần này không thể thông qua, không được vào top 10, không được thực tập, không được vào công ty, cũng chẳng thể cản đường cô ta được nữa.

Cô ta nghe người mẫu nói thế thì nói:

- Sao có thể trách cô được? Rõ ràng là chính cô ấy không chải tóc kĩ càng chắc chắn, chỉ hắt xì một cái tóc đã bị xõa tung, cũng quá buồn cười.

Cô ta nhìn Fany, lạnh lùng nói:

- Choi Eun Hee, xem ra cô chỉ lo nghiên cứu thiết kế mới lạ, tinh xảo mà lại bỏ qua những điều cơ bản nhất rồi. Trụ cột không vững thì dù có tinh xảo đến đâu cũng chỉ là uổng công thôi.

Những lời này nói ra, ngay cả giám khảo chấm thi cũng gật đầu đồng ý.

Dưới sân khấu, qua cơn kinh ngạc, mọi người đều có vẻ mặt khác nhau. Có người vui mừng khi người gặp họa, có người như bọn Sooyoung thì cảm thấy tiếc nuối, cũng có người thờ ơ, có người sợ phạm phải sai lầm như Fany mà lại xịt keo, cài ghim tóc lại cho người mẫu.

Trong đó, tâm tình phức tạp nhất có thể nói là Dong Hae, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Fany, nhớ tới tình bạn trước kia của cô, cảm thấy có chút áy náy, lại nhìn đến mái tóc rối tung của người mẫu, nghĩ việc cô nhất định sẽ bị tụt hạng mà mình nhất định sẽ được lên top thì càng kích động, vui mừng. Anh ta cũng không quên việc quan trọng là đổi lại keo xịt tóc, nhân lúc mọi người không để ý, anh ta đã lén đổi lại keo xịt tóc của cô.

Thầy Lee Soo Man đánh giá thiết kế của Fany, đây quả thực là mới mẻ, sáng tạo. Cô vẽ hình đám mây trên ngực người mẫu, còn vẽ cả đám mây như đang bay ở đuôi mắt người mẫu. Thết kế tinh tế che được khiếm khuyết của người mẫu, lại tăng thêm phần dịu dàng, quyến rũ, nếu phối cùng mái tóc búi như đám mây lúc trước thì đúng là nàng tiên trong bích họa, đẹp như mây bay.

Nhưng đúng như Jiyeon nói, dù cầu kì nhưng bỏ qua những điều cơ bản thì cũng chỉ là một tác phẩm thất bại.

Lee Soo Man thở dài, trong lòng vô cùng thất vọng, chẳng lẽ lúc trước mình nhìn nhầm, Choi Eun Hee chẳng qua chỉ là người chỉ coi trọng bề nổi mà không coi trọng điều cốt lõi? Nếu là như vậy, cô nhất định sẽ không thể tiến xa được. Ông không cần trợ lý như vậy?

Giám khảo chấm thi nhìn Lee Soo Man hỏi:

- Lee Soo Man, anh thấy...

Nên chấm sao đây? Theo quy củ thì đây hoàn toàn là tác phẩm thất bại, không đủ điểm đạt. Nhưng Choi Eun Hee biểu hiện bình thường rất tốt, cũng có thiên phú, chẳng lẽ đánh trượt cô sao?

Fany vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào mái tóc giả, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, hai mắt lóe sáng, không có bất kì phản ứng gì với những thứ xảy ra xung quanh. Mọi người đều nghĩ cô đang bị đả kích lớn. Dưới sân khấu, Sunny nhìn thấy thế thì lo lắng, chạy lên trên, đi đến bên Fany, lắc tay cô khẽ gọi:

- Eun Hee, cậu có ổn không?

Lại nhìn tóc người mẫu thì tiếc nuối vô cùng:

- Sao có thể thế được?

Jiyeon nhìn bộ dáng của Fany, có cảm giác thống khoái khi trả được thù hận, cuối cùng đã trả lại được sự sỉ nhục trước kia của cô dành cho cô ta.

Lee Soo Man hiểu ý của giám khảo chấm thi, ông trầm ngâm một hồi rồi lớn tiếng nói:

- Thiết kế, tạo hình vốn là công việc làm đẹp cho mọi người, nhưng nếu chỉ cường điệu, cố khoe ra thiết kế của mình mà quên mất ý nghĩa thì tuyệt đối là stylist không đủ tiêu chuẩn. Thử nghĩ mà xem, nếu tình cảnh này xảy ra trong cuộc sống thực sự, khách hàng sẽ phải xấu hổ thế nào? Như vậy, cho dù thiết kế của em đẹp thế nào cũng chỉ là vô dụng. Còn chẳng bằng buộc tóc đuôi ngựa cho người ta, ít nhất cũng sẽ không bị rơi rụng. Sm chúng ta tuyệt đối không cho phép có những stylist lỗ mãng như thế.

Ông thoáng dừng lại, sau đó trầm mặt, lớn tiếng nói:

- Không đạt.

Cả hội trường đều chấn động, không thể ngờ là không đạt. Đó là điểm không đạt duy nhất trong cuộc thi lần này, lại là người có thành tích rất tốt Choi Eun Hee, quá khó tin. Thầy Lee Soo Man bề ngoài tuy trông văn nhã nhưng lại thật cứng rắn, lại chấm điểm không đạt như vậy, hoàn toàn chặt đứt hi vọng của người ta. Chỉ có thể sang năm thi lại một lần. Cũng may nhà Choi Eun Hee có tiền, chẳng làm sao cả... Mọi người đều ghen tỵ nghĩ.

Kết quả này khiến Jiyeon không thể ngừng được sự hưng phấn, cô ta nhịn cười đến nỗi mặt mày nhăn nhó.

Mà đương sự Fany lại yên lặng đến lạ, không tranh cãi, không cầu xin, chỉ nhìn tóc người mẫu đến xuất thần, sau đó đi đến bên người người mẫu vuốt tóc...

Thầy Lee Soo Man nhìn Fany một cái, lắc đầu thở dài, chuẩn bị xoay người rời đi, mà giám khảo chấm thi cũng tiếc nuối chuẩn bị viết hai chữ "không đạt" lên phiếu. Jiyeon đắc ý và hưng phấn lộ liễu. Mọi người còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Đến lúc này, Fany vẫn luôn yên lặng đột nhiên bước lên, gọi giật Lee Soo Man lại:

- Thầy Lee Soo Man, xin chờ một chút.

Giọng nói thanh thúy mà vang dội, áp chế mọi tiếng ồn khác, mọi người đều yên lặng, tròn mắt nhìn cô.

Lee Soo Man quay đầu lại nhìn Fany, cô bình tĩnh nhìn ông, sau đó chậm rãi nói:

- Thầy Lee Soo Man, thầy đã từng nghe em giải thích, đã kiểm tra thử tóc người mẫu của em chưa, tại sao đã nhanh chóng đưa ra kết luận như vậy, có phải là quá võ đoán hay không?

Lời vừa nói ra, đến cả các giáo viên cũng đều giật mình. Phải biết rằng, trong công ty, Lee Soo Man là người được sùng bái nhất chỉ sau chủ tịch, cho dù là chủ tịch cũng không chỉ trích ông thẳng thừng như vậy. Choi Eun Hee này đã làm sai, chẳng những không biết hối cải mà còn dám trách cứ Lee Soo Man, quả là quá đáng. Các giáo viên đều tỏ vẻ bất mãn.

Lee Soo Man ngẩn ra, không ngờ cô lại nói những lời này, cẩn thận nghĩ lại, cũng rất có lý, ông hẳn nên nghe cô giải thích mới đúng. Chỉ là ông quen được người tôn sùng, giờ đột nhiên bị chỉ trích như vậy trước mặt bao người thì quả thực là rất xấu hổ. Trong lúc nhất thời, không biết nên nói gì mới tốt.

Jiyeon sao để cho cô phản kích, vội nói:

- Sự thật ai cũng thấy, cô còn gì mà nói chứ.

Fany hoàn toàn không để ý đến Jiyeon, như không nghe thấy cô ta nói gì vậy. Đôi mắt như ngọc của cô nhìn Lee Soo Man không chớp, môi mím chặt đầy vẻ quật cường. Cô lại nói:

- Xin thầy đến xem tóc người mẫu của em thì thầy sẽ biết em không nói dối.

Lee Soo Man thấy cô kiên quyết như vậy, tò mò đi đến bên chỗ người mẫu của cô. Các học viên ở dưới đều xúm lại gần, nghển cổ nhìn phía cô và thầy Lee. Dong Min thấy vậy không khỏi có chút lo lắng. Anh không biết cô sẽ nói gì với Lee Soo Man, cảm thấy hoảng hốt, vội gạt mọi người mà lên phía trước nhìn xem.

Cô nói với Lee Soo Man:

- Thầy Lee Soo Man, thầy xem tóc người mẫu của em đi, em thực sự là đã rất cẩn thận để tạo nếp tóc cho người mẫu, thầy xem, keo xịt tóc còn đây, kẹp tóc cũng nhiều như vậy, thầy nhìn những chỗ em kẹp tóc xem có phải là đều kẹp rất cẩn thận, rất đúng chỗ không?

Lee Soo Man làm trong nghề bao năm, đương nhiên là có kinh nghiệm, ông vừa nhìn đã biết Fany kẹp tóc rất chính xác, hơn nữa nhìn qua, keo xịt tóc cũng không ít, hẳn không dễ dàng bị rơi xuống như vậy mới đúng. Ông lấy tay sờ tóc người mẫu, sau đó dính thử ngón trỏ và ngón cái, không khỏi nhíu mày.

Ông còn chưa kịp nói gì, Jiyeon đã nói:

- Cái này chỉ chứng tỏ cô học không đủ đến trình độ chín mùi thôi, cô đừng tìm lí do chống chế nữa.

Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt sắc như đao:

- Tôi đang nói chuyện với thầy Lee Soo Man, đề nghị cô biết lễ phép một chút, đừng có nói leo như thế.

Jiyeon còn định nói thêm gì thì lại thấy Lee Soo Man cũng tỏ vẻ khó chịu, sợ lại khiến ông có ấn tượng không tốt nên đành phải ngậm miệng không dám nói gì thêm nhưng vẻ mặt tức giận, rất không cam lòng.

Cô thấy vẻ mặt của Lee Soo Man thì biết ông đã phát hiện vấn đề, nói:

- Tin rằng thầy Lee Soo Man cũng phát hiện, độ dính của keo xịt tóc này rất kém, căn bản không phải là keo xịt tóc của trường chúng ta.

Cô quay qua, đảo mắt nhìn mọi người dưới sân khấu:

- Tôi nghi ngờ đã có người đánh tráo keo xịt tóc của tôi.

Mọi người ồ lên, hai mặt nhìn nhau kinh ngạc, chuyện này tuy rằng đều có nghe nói nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến, nhất thời không thể phân biệt được thật giả. Mà Dong Hae lại tái mặt, toát mồ hôi lạnh. Nhưng anh ta nghĩ lại, keo xịt tóc đã được đổi lại, cảm thấy thoáng an tâm hơn một chút.

Mọi người đều nhìn về phía Lee Soo Man xem ông nói gì, lời nói của ông mới là có trọng lượng nhất.

Lee Soo Man yên lặng một hồi rồi nói:

- Keo xịt tóc Choi Eun Hee dùng quả thực không phải là keo xịt tóc của nhà trường phát, đi, chúng ta đến bàn của em xem sao.

Đám người tản ra, tạo thành đường đi, cô dẫn Lee Soo Man đến bàn trang điểm của mình, mọi người đều đi theo sau muốn xem đến cùng là thế nào. Lee Soo Man cầm lấy lọ keo xịt tóc trên bàn của cô, nhìn nhìn rồi phun ra rồi ngửi, à lên nói:

- Nhưng đây rõ ràng là keo xịt tóc của trường học

Mọi người nghe xong lời Lee Soo Man nói, tưởng Fany nói dối thì đều tỏ vẻ khinh bỉ, có người còn cay độc nói:

- Là tự mình dùng ít, còn cứ nói dối chống chế, đúng là lãng phí thời gian của mọi người, thiết kế của mình còn đang phải chờ đây.

Mà Jiyeon đằng sau cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn Dong Min đầy ý tán thưởng

Vẻ mặt Fany nghiêm túc đón lấy keo xịt tóc rồi nhìn kỹ, phát hiện quả đúng là lọ keo xịt tóc mình thường dùng. Cô cũng có chút ủ rũ, chẳng lẽ mình đoán sai, là vì mình làm không tốt? Nhưng giây sau cô đã gạt đi ý nghĩ này, bởi vì cô nhìn ra một sơ hở, vẻ mặt lạnh lùng của cô cuối cùng cũng mỉm cười, nụ cười như ánh mặt trời bừng sáng giữa mây đen, khiến mọi người nhìn mà như đui mù.

Fany nhìn mọi người, thành khẩn nói:

- Mình biết là mình làm mất thời gian của mọi người, xin mọi người cho mình vài phút, mình nhất định sẽ nói rõ ràng với mọi người. Tin rằng mọi người cũng không thích hành vi đê tiện, phá hoại thành quả của người khác để đạt được mục đích của mình thành công. Mọi người không ngại thì cũng nhìn xem, có thể tự cảnh giác cho chính mình.

Cô lại nhìn Lee Soo Man, cầm lọ keo xịt tóc nói với ông:

- Thầy Lee Soo Man, thầy làm nghề này nhiều năm, nhất định cũng sẽ phát hiện, mỗi khi dùng keo xịt tóc làm tóc cho khách hàng xong, nhất định tay sẽ dính nhiều keo xịt tóc, cũng sẽ dính lên thân lọ, dấp dính. Nhưng thầy xem này, lọ này hoàn toàn sạch sẽ, mỗi lần em dùng xong đều dính keo, bởi vì lần này căn bản em không dùng đến nó nên thân chai vẫn sạch sẽ như thế.

Cô trầm mặt xuống, cao giọng nói:

- Rõ ràng là có người đã đổi lọ keo này trước khi tôi dùng, sau đó lại đổi quay về. Thật nhanh tay, tâm tư tinh tế, đúng là khiến người ta không thể không bội phục, chỉ là sự thông minh dùng vào những việc này thì chỉ khiến người ta khinh bỉ, coi thường.

Những lời của cô sắc bén, có sức thuyết phục, ánh mắt sắc lạnh đảo qua mọi người, khi nhìn qua Jiyeon thì bỗng dừng lại, bởi vì cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện Jiyeon từng làm đổ đồ của mình xuống đất.

Jiyeon tiếp xúc đến ánh mắt hoài nghi của Fany thì rùng mình, nhưng nhớ lại người làm việc không phải là mình thì cũng thả lỏng, hung hăng trừng mắt nhìn lại.

Fany vốn nghi ngờ Jiyeon nhưng lại nghĩ lại, khi đó mình nhìn cô ta cẩn thận, cô ta tuyệt đối không có cơ hội động thủ, hơn nữa cô ta cũng không chạm đến keo xịt tóc của mình. Đợi đã, có người chạm vào keo xịt tóc của cô. Ánh mắt cô như tia chớp bắn về phía Dong Hae, là anh ta cầm keo xịt tóc trả lại cho cô, anh ta hoàn toàn có cơ hội đổi, sẽ là anh ta sao?

Cô nhìn Dong Hae thật sâu, anh ta cảm thấy hơi thở nặng nề. Nhưng việc đã đến nước này, ngoài cố chống đỡ, không chịu thừa nhận thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Mọi người thấy Fany nhìn Dong Hae chằm chằm thì đều nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ. Sunny thấy thế thì lớn tiếng hỏi Fany:

- Eun Hee, chẳng lẽ là Dong Hae?

Anh ta thấy mọi người đều hoài nghi mình mà Jiyeon lại lui về phía sau như thể chẳng liên quan, cảm thấy vô cùng phẫn hận. Hối hận lúc trước đã nghe cô ta xúi giục, đến nỗi gặp phải chuyện này. Nhưng giờ anh đã chẳng còn cơ hội quay đầu, một khi chuyện chắc chắn, anh sẽ bị đuổi khỏi trường, mọi hi vọng đều dập tắt. Cho nên anh ta bước lên trước, cố gắng nói:

- Eun Hee, mình biết cậu nghi ngờ mình, mình quả thật có lấy keo xịt tóc lại cho cậu nhưng hoàn toàn là ý tốt, cậu không thể vì thế mà nghi ngờ mình. Chúng ta vẫn là bạn tốt, cậu nghi ngờ mình thế này, mình thực sự rất buồn.

Vẻ mặt thành khẩn, giọng nói chân thành, thực sự rất thật. Cô cũng không thể chắc chắn người giở trò quỷ là anh ta, quả thực không thể vì anh ta giúp mình nhặt keo xịt tóc thì trách anh ta được. Cô cúi đầu, xem ra hôm nay không thể tìm được kẻ gây chuyện xấu. Mọi người thấy cô không lên tiếng, nhất thời cũng hồ đồ theo.

Lúc này, Lee Soo Man nói:

- Tôi thực không thể chấp nhận được việc trường học của chúng ta cũng sẽ xuất hiện chuyện này. Mọi người muốn vào công ty, tôi có thể hiểu, nhưng để thi được vào công ty mà dùng thủ đoạn bỉ ổi này thực sự khiến người ta khinh thường, người như vậy cho dù vào được công ty cũng không thể phát triển. Những kẻ tâm thuật bất chính, bất kể là đi con đường nào cũng sẽ chẳng thể đi xa. Chuyện này trường học nhất định sẽ tiếp tục điều tra đến cùng.

Nói rồi ông lại nhìn Fany, lộ vẻ tiếc nuối:

- Về phần Eun Hee... thật xin lỗi, thầy không thể cho em thi lại bởi vì như thế là không công bằng với mọi người. Thầy có thể cho em thông qua, là vàng thì sẽ sáng lên, thầy tin dù em không vào được top 10 thì cũng có thể bằng sự cố gắng của mình mà vào được công ty.

Ông vừa nói xong thì Sunny lập tức kêu:

- Thầy à, thầy biết rõ Eun Hee bị hãm hại thì sao không thể cho cô ấy được thi lại. Như vậy rất bất công với cô ấy, tin chắc mọi người cũng sẽ không phản đối.

Nhưng mọi người nhìn nhau, ngoài Sooyoung và mấy người Minah tỏ vẻ đồng ý thì chẳng có ai lên tiếng. Mọi người đều nghĩ, chỉ cần kéo được một người thì cơ hội của mình sẽ lớn hơn...

Sunny thấy mọi người như thế thì giận đến dậm chân mắng:

- Đều là đám người ích kỉ.

Lee Soo Man nhìn Tiffany khẽ nói:

- Cơ hội cho mỗi người đều chỉ có một mà thôi, thầy rất tiếc...

Jiyeon trốn ở phía sau cười lạnh, mà Dong Hae cũng lén thở phào một hơi

Fany thực sự rất thất vọng, cô nghĩ chỉ cần tìm ra chân tướng là sẽ có cơ hội thi lại, không ngờ Lee Soo Man lại chỉ để cô thông qua mà không cho cô thi lại.

Cái này có nghĩa là cô có một điểm đạt, có nghĩa rằng cô không còn trong top 10. Có nghĩa rằng lúc thực tập cô không thể đi theo thầy giỏi mà chỉ có thể theo những stylist bình thường.

Ông công bằng với mọi người nhưng công bằng của cô ở đâu? Công bằng của cô thì sao?

Nhất thời, cô cảm thấy vô cùng chán nản.

Sunny mở cửa cho Taeyeon vào.

- Eun Hee đang ở ban công, tâm tình rất không tốt.

Sunny nói với Taeyeon, trước khi gọi cậu đến, Sunny đã kể lại mọi chuyện cho cậu.

Taeyeon gật đầu:

- Cảm ơn em đã gọi cho chị kịp thời.

- Em cảm thấy bây giờ cô ấy nhất định rất cần chị, chuyện này như một đòn đả kích lớn với cô ấy vậy.

Cậu cười:

- Chị rất vui vì cô ấy có được người bạn tốt như em.

Sunny cũng cười:

- Em cũng vui vì có cô ấy là bạn. Được rồi, em phải đến quán bar rồi, hôm nay phải đến xin nghỉ thôi, tuần sau bọn em phải đi thực tập rồi.

Nói xong Sunny cầm túi đi ra ngoài, lúc ra khỏi cửa cũng ý tứ đóng cửa lại.

Taeyeon đi ra ban công, thấy Fany cầm ly trà, dựa vào ghế

Đêm lạnh lẽo.

Bóng đêm thản nhiên, ánh sao sáng lấp lánh, trong không khí phủ lớp sương đêm mỏng manh.

Cậu đi đến bên cô, ngồi xuống bên ghế nói:

- Giờ trời đã lạnh rồi, ngồi chỗ này bị trúng gió sẽ cảm lạnh đó.

Cô quay đầu nhìn cậu, ánh mắt ảm đạm:

- Tae đến rồi à.

Giọng nói nhẹ nhàng chìm trong màn đêm.

Cậu nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô mà đau lòng, vươn người qua ôm cô vào lòng nói:

- Tae biết em rất khó chịu, em cứ nói với Tae, trong lòng em sẽ thoải mái lên đó.

Cô dựa vào người cậu, vùi mặt trong lòn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, cảm nhận hơi ấm của cậu, tâm tình dần ổn định lại.

- Taetae, em rất khó chịu.

Giọng nói từ ngực cậu truyền tới, đầy vẻ rầu rĩ.

- Khó chịu cái gì? Vì em không vào top 10 sao?

- Em không thể làm trợ lý cho các thầy giỏi, không được hướng dẫn tốt, cái này là tổn thất của em, em cảm thấy mọi cố gắng của em đều uổng phí...

- Eun Hee, thế này không giống em chút nào, trong ấn tượng của Tae, em không phải là người dễ nhận thua như thế.

Xung quanh tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền đến tiếng còi ô tô từ xa. Bọn họ đều nói rất nhẹ, trong đêm mờ sương lại có sức chấn động lớn trong lòng nhau.

- Tae không hiểu được đâu, em đã rất hi vọng vào chuyện này, em mong rằng với cố gắng của mình, sẽ gây dựng được sự nghiệp của riêng mình, được mọi người công nhận, được cha hiểu nhưng giờ em như không đến được nơi em muốn đến, em bị đạp xuống, bị đẩy ra khỏi cửa.

Taeyeon buông Fany ra, để cho cô ngẩng đầu lên. Cậu nhìn đôi mắt đen như mã não của cô mà nói:

- Eun Hee, vào top 10 thực sự quan trọng đến thế sao? Tae nghĩ những gì các thầy dạy cho các em đều như nhau thôi. Chẳng qua bọn họ có lẽ sẽ giỏi hơn một chút. Giống như một số người trong công ty của Tae, rõ ràng đều là tốt nghiệp đại học tốt nhất, có một số người thật sự nổi bật, có một số người lại rất bình thường. Eun Hee, thành công không phải do sự chỉ đạo của người khác, phần lớn đều là dựa vào sức sáng tạo của chính mình. Tự tin vào chính mình, chuyện người khác làm được em cũng sẽ làm được rất tốt thôi.

Cậu khẽ vỗ vỗ má cô, trong mắt tỏa sáng say lòng người, nhẹ nhàng nói:

- Eun Hee, trong lòng Tae, em thực sự rất kì diệu, Tae tin vào em còn hơn tin vào bản thân. Em không cần dựa vào ai cả, em chính là minh châu rồi.

Ánh đèn từ trong phòng hắt ra, một nửa khuôn mặt được ánh đèn soi sáng, nửa còn lại chìm trong màn đêm, nửa sáng nửa tối càng khiến ngũ quan thanh mỹ của Taeyeon có sự góc cạnh. Hơn nữa, tình cảm nồng nàn trong mắt cậu khiến Fany có cảm giác choáng váng.

Fany kìm lòng không đậu mà lại vùi đầu vào lòng Taeyeon, hai tay ôm chặt lấy lưng cậu, trong lòng kích động vô cùng, dường như chỉ có thể ôm chặt cậu mới có thể phát tiết được.

Hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn cậu:

- Cảm ơn sự tin tưởng của Tae đã mang đến cho em. Tae nói đúng, em không nên nản lòng, người khác có thể làm được thì em cũng có thể.

Fany cười cười rồi lại nói:

- Tae thực sự đã thay đổi quá nhiều, đổi lại là trước kia nhất định Tae đã khuyên em bỏ cuộc, về nhà sống an nhàn.

Cậu cười khẽ:

- Cũng không hẳn thế, ngay cả Tae còn tự giật mình, nhưng nói thật, Tae rất thích điều này, nó làm cho Tae cảm thấy thật gần gũi với em, có thể chạm đến tim em, cái này khiến Tae thỏa mãn hơn bất cứ điều gì.

Nghe lời Taeyeon nói, lòng Fany vô cùng vui mừng. Con người này đã vì cô mà thay đổi nhiều như vậy. Sự cố gắng của cậu cô đều thấy.

Cuộc sống của Tiffany, có người đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong lòng thì hẳn là hạnh phúc lớn lao nhất đời.

Đôi mắt như ngọc của Fany như bừng sáng, khuôn mặt trắng nõn cũng trở nên rạng rỡ, cô hơi cười, nhìn cậu thật sâu, trong mắt đầy tình cảm.

Lòng Taeyeon như có gợn sóng. Cậu cúi đầu, nhẹ hôn lên môi cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm quanh môi cô, dịu dàng mút liếm. Nụ hôn ngọt ngào khiến cô hơi run run. Lòng cô như có một tình cảm dịu dàng dâng lên, kìm lòng không đậu mà hôn lại cậu.

Cậu như bị thiêu đốt trong nháy mắt, ôm chặt cô, khiến cơ thể ấm áp của cô dựa sát vào mình. Nụ hôn của cậu nhiệt tình mà nồng cháy, chiếc lưỡi nóng bỏng đảo quanh trong miệng, cánh môi như có ma lực khiến cô đỏ mặt, tim đập mà khẽ rên rỉ.

Cô chỉ cảm thấy cả người như đang bị thiêu đốt, người nóng rực lên. Mà thân thể cậu như ngọn lửa đốt nóng linh hồn.

Hai người cuồng nhiệt ôm hôn, hơi thở, nhiệt độ hòa vào nhau. Cảm giác mê loạn, kích thích mà lại hạnh phúc này hấp dẫn hai người hãm sâu vào, rốt cuộc không thể tự kiềm chế.

Hồi lâu sau, cậu lưu luyến buông cô ra, ngẩng đầu, hơi thở dồn dập, ánh mắt mê ly. Cậu cố gắng ổn định hơi thở của mình, khàn giọng nói:

- Eun Hee, cùng Tae về biệt thự đi, được không?

Fany ngẩng đầu, hai má ửng hồng, đôi mắt như có lớp sương mỏng manh, đẹp đến kinh tâm động phách, cô cười với cậu, khẽ đáp:

- Dạ.

Taeyeon không thể khống chế sự vui mừng, cảm động trong lòng, lại ôm chặt cô vào lòng, sức lớn như muốn nhấn chìm cô vào sinh mệnh của mình.

Sương đêm càng lúc càng nặng nề, dần dần quanh quẩn xung quanh bọn họ, tựa như cảnh trong mơ, đẹp đến khó tin.

Công ty SM tọa lạc ở ngã tư phồn hoa nhất trong thành. Cửa hàng năm tầng, mỗi tầng đều hơn 2000m2. Tường bằng thủy tinh, rèm cửa màu xanh biển, đá cẩm thạch trắng thuần khiết, trần nhà khắc phù điêu tinh mỹ, những ngọn đèn thủy tinh chiếu ra ánh sáng như ngọc ngà, chiếu lên vô số những chiếc gương chỉnh tề khiến người ta sợ hãi mà than. Bước vào nơi này cũng như bước vào một thế giới mộng ảo vậy.

Đó là cảm giác của mỗi học viên khi bước vào SM. Lúc này, bọn họ được người phụ trách dẫn dắt đi thăm cửa hàng chính của SM.

Cửa hàng trưởng là một cô gái tao nhã, nữ tính hơn 30 tuổi. Cô vừa đi vừa giới thiệu:

- Mặt tiền của hàng chia theo năm tầng. Tầng một là phòng tiếp đãi, chúng ta sẽ tiếp khách hàng ở đó, tìm hiểu điều bọn họ muốn, sau đó sẽ tư vấn stylist phù hợp cho bọn họ. Tầng hai là phòng thiết kế bình thường.

Bọn họ lên tầng hai, tay vịn cầu thang màu đỏ khắc hoa tinh tế khiến cho người ta có cảm giác thật hoa mỹ. Trên tường trắng như tuyết còn treo một vài thiết kế của các nhân viên công ty, rất tinh mỹ.

Vừa lên lầu hai đã nhìn thầy một hàng gương chỉnh tề, chỗ ngồi ngay ngắn, phía sau là sô pha thoải mái. Vừa nhìn qua có phần hơi giống những cửa hàng làm đầu.

Cửa hàng trưởng nói:

- Đây chính là nơi làm việc của các stylist bình thường, trong các em sẽ có một số người về sau sẽ thực tập ở đây.

Fany biết đây là nơi mình sẽ thực tập, không khỏi nhìn thêm vài lần. Giờ cô đã bình ổn được tư tưởng. Đúng như Taeyeon nói vậy, không được thầy giỏi chỉ dạy, cô vẫn có thể vào công ty.

Sau đó, cửa hàng trưởng lại đưa bọn họ lên tầng 3. Vừa lên tầng 3 thì đã cảm nhận được sự khác biệt. Nơi này trang hoàng rất xa hoa, sàn trải thảm hoa văn tinh tế. Phòng chính được chia thành mười phòng nhỏ. Từng stylist đều có không gian độc lập của riêng mình. Đi vào trong thì thấy, bên trong rất lớn, có một tủ lớn, gương lớn, sô pha lớn, phòng thử đồ, TV LCD, tủ lạnh, thậm chí cả quầy bar nhỏ. Quả thực là không gian làm việc xa hoa đến khó tin.

Các học viên đều tỏ vẻ choáng váng. Mười người top đầu nghĩ đến việc sau này mình sẽ được thực tập ở đây thì mắt tỏa sáng, hưng phấn vô cùng. Jiyeon lại nhìn Fany với ánh mắt kiêu ngạo, lại bị cô lạnh lùng nhìn lại. Fany luôn cảm thấy, chuyện keo xịt tóc của mình bị đổi nhất định có liên quan đến cô ta, chỉ tiếc là không có chứng cớ.

Cửa hàng trưởng mang bọn họ đi thăm quan khắp nơi rồi để bọn họ xuống trước, có người hỏi:

- Vẫn còn chưa xem tầng 4, tầng 5 mà cô.

Cửa hàng trưởng nói:

- Tầng 4 là phòng làm việc của thầy Lee Soo Man, giờ thầy đang tiếp khách. Tầng 5 là phòng công tác của nhân viên hành chính, không có gì để xem hết.

Các học viên tuy rất muốn đến xem phòng làm việc của thầy Lee Soo Man nhưng ông đang làm việc không thể quấy rầy. Nhưng sau này còn thực tập ở đây nửa năm, chắc hẳn là vẫn còn cơ hội.

Các học viên quay về tầng một, cửa hàng trưởng bắt đầu chia giáo viên thực tập cho bọn họ. Sau đó gọi người đưa mười người dẫn đầu lên tầng 3, bảo các stylist lớn tự mình chọn học viên. Mỗi người đều có sở trường khác nhau, cho nên để cho bọn họ chọn trợ lý đắc lực nhất cho mình.

Mà hai mươi tám người còn lại thì cửa hàng trường cho mỗi người một tờ danh sách, bảo bọn họ đến tìm chủ quản tầng hai gặp giáo viên hướng dẫn cho mình.

Mọi người lên lầu, chủ quản cầm danh sách của bọn họ rồi nói cho bọn họ biết giáo viên hướng dẫn của bọn họ là ở vị trí nào. Giờ còn chưa đến thời gian làm việc nên phải chờ một lúc.

Fany được chỉ thị, đến vị trí số 30.

Bàn thiết kế đơn giản, ở dưới có một chiếc tủ bị khóa, xem là là để đồ cá nhân. Fany thấy giáo viên hướng dẫn còn chưa đến thì ngồi xuống ghế.

Đột nhiên một người lạnh lùng nói:

- Về sau không được ngồi ở vị trí của khách. Cô làm nóng chỗ ngồi, khách sẽ không thích.

Fany vội vàng đứng lên, nhìn lại, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vóc dáng bình thường, tướng mạo cũng bình thường, nuôi râu ở cằm, mặc quần áo thoải mái, xách theo chiếc hộp lớn. Anh ta đi đến trước bàn, đặt chiếc hộp trên bàn, mở ra, bên trong là đồ trang điểm.

Người đàn ông kia quay đầu nhìn cô nói:

- Cô chính là trợ lý mới tới?

Cô đứng thẳng, gật đầu nói:

- Đúng thế, em là Choi Eun Hee về sau xin được chỉ dạy nhiều hơn thưa thầy Lee Kwang Soo.

Qua danh sách cửa hàng trưởng đưa, cô đã biết tên của anh ta. Lee Kwang Soo.

Kwang Soo cười cười, lại quay đầu sửa sang lại túi đồ nghề của mình, một lát sau mới nói:

- Rất nhanh thôi, em sẽ phát hiện, nơi này và tưởng tượng của em là hoàn toàn khác nhau, mong rằng em không có giấc mộng quá hão huyền, nếu không chỉ là thất vọng mà thôi.

Ngày đầu tiên thực tập đã bị thầy dội gáo nước lạnh vào đầu, cảm giác đó thật chẳng dễ dàng gì.

Nhưng rất nhanh, Fany đã hiểu được ý của thầy.

Qua một tuần, Fany đã hiểu, trợ lý có nghĩa là gì. Đơn giản một câu, chính là làm tạp vụ.

Lúc Lee Kwang Soo làm đầu, cô ở bên đưa cặp, đưa keo xịt tóc. Lúc Lee Kwang Soo trang điểm, cô ở bên làm móng tay cho khách. Lúc Lee Kwang Soo đi trang điểm tại nhà cho ai đó thì cô đi theo sau xách đồ cho anh ta.

Hơn nữa, cô phát hiện ở tầng này, cơ bản đều là thiết kế đơn giản trong cuộc sống, khó lắm thì có thêm được trang điểm cô dâu. Bình thường đều là các cô gái trẻ trước khi hẹn hò hoặc đi tiệc thì mới đến đây làm tóc, trang điểm. Khách mặc quần áo đến, họ dựa vào quần áo của khách mà trang điểm làm tóc. Cái gì mà mặc quần áo gì cho phù hợp, tạo hình chỉnh thể, cái gì mà tạo hình sân khấu hay yến tiệc đều không cần dùng đến.

Mà Lee Kwang Soo là người rất được chăng hay chớ, kỹ thuật không tệ nhưng rất lười động não. Khách yêu cầu gì thì anh ta làm theo yêu cầu của khách, cũng không đề nghị, không gợi ý gì. Khách đến một người thì làm một người.

Một vị khách mặt tròn, yêu cầu làm tóc xoăn lọn. Lee Kwang Soo không nói hai lời, cầm máy làm xoăn bắt đầu giúp cô làm tóc. Cô sợ đến nhảy dựng, vội kéo Lee Kwang Soo ra nói:

- Thầy Lee Kwang Soo, thầy rõ ràng là biết cô ấy không hợp với kiểu tóc này, sao còn làm cho cô ấy. Hẳn nên đề nghị đổi kiểu tóc khác mới đúng.

Lee Kwang Soo tức giận nói:

- Cô cho là cô đang thiết kế tạo hình cho ngôi sao chắc, cái gì cũng cần hoàn mỹ. Đây là khách tự yêu cầu, cô cứ nghe theo mà làm là được, kiểu tóc khách cho là đẹp thì thế nào cũng sẽ là đẹp thôi. Cô còn đề nghị đổi kiểu tóc thì mất bao nhiêu thời gian đây? Này, tiền của tôi là dựa vào phần trăm mà có, làm một khách bằng thời gian người ta làm hai khách thì kiếm được bao nhiêu? Tôi còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền.

Lee Kwang Soo gạt tay Fany ra, quay về tiếp tục chỉ dùng một giờ đã tạo hình xong cho khách. Khách nhìn vào gương vẫn rất hài lòng, dù sao trang điểm tỉ mỉ một chút, cũng nổi bật hơn trước ít nhiều.

Cô lại nhìn khuôn mặt tươi cười của khách mà nghĩ, rõ ràng có thể xinh đẹp hơn nhiều...

Khách đi rồi, Lee Kwang Soo nhân lúc rảnh nói với Fany:

- Cô cho rằng ai cũng đều tạo hình chỉnh thể tỉ mỉ như cho các ngôi sao, diễn viên sao? Đó là chuyện của tầng trên.

Anh ta chỉ chỉ lên tầng:

- Chỗ này của chúng ta là như thế, làm việc đơn giản kiếm chút tiền, chỉ cần để ý hiệu suất, chất lượng thì khách vừa lòng là được. Bọn họ yêu cầu không cao, bằng không, 100.000 won mà hầu hạ như hầu hạ ngôi sao thì chỉ có đường ăn không khí mà sống.

Cô hoàn toàn không thể chấp nhận lời anh ta nhưng đứng ở góc độ lợi ích mà nói thì cũng không thể nói anh ta sai. Chỉ khẽ nói:

- Rõ ràng có thể làm được tốt hơn thế.

Lee Kwang Soo hừ lạnh một tiếng nói:

- Về sau cho dù cô thi được vào công ty, hiếm có cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Cũng chẳng qua chỉ làm những stylist bình thường như chúng tôi, cô sớm quen với cách làm này đi, nếu không sẽ chịu thiệt thòi thôi.

Quen với cách làm việc tẻ nhạt này sao? Fany nhìn bốn phía, các bạn học khác cũng chỉ làm theo lời của các stylist, cũng chẳng ai tốn tâm tư nghĩ nhiều.

Fany bĩu môi, cô đâu muốn điều này.

Vài ngày tiếp theo, cô chuẩn bị một quyển sổ nhỏ. Lúc Lee Kwang Soo thiết kế, cô liền nhân cơ hội mà đến chỗ khách đang đợi, hỏi khách muốn tạo hình gì. Thấy có những lúc không ổn thì cô sẽ đề nghị khách đổi thiết kế, đưa ra đề nghị, sau đó vẽ qua trên giấy rồi đưa cho khách, bảo khách lúc tạo hình đưa cho stylist xem. Nếu không tin cô thì có thể đến hỏi stylist.

Cứ như vậy, Lee Kwang Soo vừa có thể làm ra những tạo hình phù hợp cho khách mà lại tiết kiệm được không ít thời gian. Có một số khách hàng cũ còn nói, những lần tạo hình này tốt hơn trước, khen tay nghề anh ta tiến bộ. Chỉ có Lee Kwang Soo hiểu rõ điều gì xảy ra.

Có lần, anh ta khẽ hỏi Fany:

- Cô cố gắng thế làm gì? Tôi cũng chẳng đưa thêm tiền công cho cô.

Cô nhẹ nhàng nói:

- Chuyện nếu có thể làm rất tốt mà không làm thì lòng em sẽ không thoải mái.

Lee Kwang Soo nhìn Fany, hồi lâu sau cũng không lên tiếng.

Từ sau hôm đó, thái độ của Lee Kwang Soo với cô hiền hòa hơn nhiều. Với khách hàng cũng kiên nhẫn không ít, lúc tạo hình cho khách còn có thể tán gẫu với khách về cách phối đồ, làm cho khách hàng rất thích. Lúc nhàn rỗi cũng sẽ trao đổi chút kinh nghiệm với cô. Dù sao anh ta cũng có kinh nghiệm nhiều năm, vẫn hơn cô vốn chỉ là lý luận suông nhiều, chỉ bảo cô không ít khiến cô không khỏi nhớ tới câu: thì ra ai cũng có thể trở thành thầy của mình, cho dù không được thầy tốt chỉ dạy, ở Lee Kwang Soo cô cũng học được không ít. Cô không khỏi vì ban đầu đã từng coi thường những stylist bình thường này mà cảm thấy hổ thẹn.

Bởi vì cách này của Fany mà hiệu suất và chất lượng của Lee Kwang Soo nâng cao hơn nhiều, khách khen ngợi anh cũng càng ngày càng nhiều, giới thiệu thêm cho anh không ít khách. Qua một tháng, Lee Kwang Soo trở thành stylist có thành tích cao nhất ở tầng này, ngay cả chủ quản cũng giật mình. Lúc thưởng tiền thì hỏi anh ta chuyện này xem anh ta có phương pháp gì hay.

Lee Kwang Soo không hề phủi sạch công của Fany, đem cách của cô nói ra rồi bảo:

- Như thế quả thật rất tiện cho tôi, vừa giảm đi không ít thời gian, vừa có thể tạo hình tốt nhất cho khách.

Chủ quản kinh ngạc nhìn Fany đang chào hỏi với khách, không ngờ cách này lại là do một trợ lý không có nhiều kinh nghiệm nghĩ ra.

Người chủ quản lập tức đề nghị áp dụng phương pháp này với cửa hàng trưởng, rất nhanh, cách thức này được áp dụng khắp tại tầng này. Nhưng không phải trợ lý nào cũng được tốt như Fany, có người không đủ kiên nhẫn, cũng có người trình độ không bằng cô nên hiệu quả không bằng được. Nhưng nói tóm lại, hiệu suất và chất lượng vẫn được nâng cao không ít khiến cho tầng hai cũng được ngẩng mặt một phen.

Đến lúc này, Fany ở tầng hai cũng đã có chút danh tiếng, lúc Lee Kwang Soo bận thì cũng sẽ đưa khách cho cô làm. Vốn trợ lý không thể tạo hình cho khác nên Lee Kwang Soo làm thế khiến cô rất vui, kinh nghiệm cũng tăng lên không ít. Sunny hâm mộ vô cùng, thầm oán trách với cô:

- Mình làm ở tầng 3, tóc của khách cũng chẳng được sờ đến, sớm biết thế chẳng bằng làm ở tầng 2.

Việc thực tập ở tầng 2 tốt hơn so với tưởng tượng của Fany không biết bao nhiêu lần. Duy nhất làm cho người ta không thoải mái chính là Jiyeon cứ cách hai ngày lại đến lầu 2 tìm EunJung một lần. Lúc nào cũng không coi ai ra gì mà lớn tiếng nói oang oang, hôm nay gặp ngôi sao nào, tạo hình cho phu nhân nổi tiếng nào. Bởi vì cô ta làm trợ lý cho anh mình nên vẫn có cơ hội làm một số chuyện cơ bản như làm móng linh tinh...

Lúc cô ta nói chuyện sẽ đều "vô tình": nhìn về phía Fany, vẻ mặt đắc ý khiến người ta ghét. Cô vốn không muốn để ý đến cô ta nhưng cứ ba ngày hai lượt như vậy thực sự quá phiền.

Fany kể lại việc này cho Taeyeon, cậu ôm cô nói:

- Đáng ghét thế sao?

Sau đó trầm ngâm một hồi, cười nói:

- Có muốn dạy dỗ cô ta không? Chắc chắn sẽ khiến mặt cô ta xám ngoét lại đó

Cô hứng thú, mắt lấp lánh:

- Tae có cách sao?

Cậu thì thầm vào tai cô một hồi.

Cô nghe xong, cười lớn, khẽ day trán cậu:

- Tae quá nham hiểm.

Cậu làm bộ tức giận rồi ôm cô chạy vào trong phòng.

Cậu đè lên người cô, mắt sáng:

- Dám nói Tae nham hiểm, để xem Tae dạy dỗ em thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro