Chap 112

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước TV.

Một đám con gái đang ngồi vây quanh chiếc TV, mọi người đang cảm thán Kim tiểu thư xinh đẹp và Kim phu nhân tốt số thì bỗng nhiên một người phụ nữ như nổi điên mà xông lên tắt TV.

Có người nổi giận nói:

- Kang Jiyoung, cô nổi điên cái gì chứ, chúng tôi còn muốn xem.

Jiyoung lại lui về ghế sô pha, ôm đầu khóc. Mọi người đều lạnh lùng nhìn cô ta, trong đó có người nói:

- Lên cơn nghiện? Lên cơn nghiện thì đi mà chích, đừng có ở đây gào khóc làm gì, nhìn đã thấy phiền.

Nói xong lại đi tới mở TV lên, không để ý đến cô ta.

Taeyeon và Fany sau khi rời đi, cậu lái xe đưa cô về nhà.

Cậu ôm cô lên lầu, đi vào phòng, đặt cô lên giường, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của cô. Đây là nụ hôn đầy kích động, nhiệt tình. Hôn thật sâu, như muốn hút cô vào thân thể của mình. Hơi thở của cậu nóng rực, đôi môi nóng bỏng, nhiệt tình của cậu như muốn thiêu đốt mọi thứ khiến cho cô trầm mê thật sâu, không thể tự kiềm chế. Nhiệt tình của cậu khiến cô choáng váng.

Hồi lâu sau Taeyeon mới buông Fany ra, sau đó nhìn cô thật sâu, ánh mắt nồng nàn như hòa tan lấy cô, cậu khẽ nói:

- Eun Hee, hôm nay nghe được em nói những lời này, thật sự rất vui.

Cậu lại cúi đầu khẽ hôn Fany rồi nỉ non nói:

- Eun Hee, mãi mãi đừng bao giờ rời bỏ Tae...

Fany nhìn Taeyeon, tình cảm nồng ấm khiến cô như nghẹt thở, bàn tay cô lướt qua đôi mày, chiếc mũi thẳng rồi vuốt ve bờ môi của cậu. Cô dịu dàng cười nói:

- Mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa Tae!

Hôm sau, tất cả những bài báo đều ca ngợi tình cảm tuyệt vời của Taeyeon và Fany. Những tin vịt chị dâu em chồng gì gì đó đều hoàn toàn dập nát, chỉ qua một đêm mà như chưa hề tồn tại, cũng chẳng có ai nhắc đến nữa. Mà Yoona lại được các fan càng thêm ủng hộ. Nhất thời, Yoona càng trở nên nổi tiếng. Chẳng những các hợp đồng quảng cáo, phim điện ảnh lại về tay mà thậm chí còn được truyền thông nước ngoài chú ý, khiến cho độ nổi tiếng càng lan rộng. Còn có nhiều bộ phim điện ảnh đang bàn bạc cùng công ty, muốn mời Yoona tham gia. Mọi thứ này đều khiến công ty từ cao tới thấp mừng rỡ vui tươi, ai cũng vỗ vai Yoona mà nói: "Trong họa có phúc".

Bởi vì mọi chuyện đã được sáng tỏ nên SM cũng hủy bỏ quyết định sa thải Fany. Dù sao, người giỏi như vậy vẫn khó mà có được. Sau khi cô quay trở về công ty, các đồng nghiệp đều chúc mừng cô. Một số người từng nói xấu cô cũng nhân cơ hội mà thân cận, muốn tạo quan hệ. Sunny ở bên lạnh lùng đâm bọn họ mấy câu, bọn họ không muốn đắc tội với cô nên đều vội vàng xin lỗi. Cô cũng chẳng so đo với những người này làm gì, không khí vẫn rất hòa hợp. Chỉ có Jiyeon ở bên lạnh lùng nhìn, vẻ mặt không cam lòng, thầm nghĩ, tại sao lần nào cũng không thể đạp chết được cô?

Mà từ lần trước, Taeyeon phát hiện có người cố ý chụp hình Yoona và Fany thì gọi Hyun Woo điều tra chuyện này, không bao lâu, Hyun Woo đã đem tin quay về.

- Tám chín phần mười là người này. Hắn ta nghĩ không dùng di động của mình gửi ảnh thì chúng ta sẽ không tra ra được, quả là quá ngu xuẩn! Tôi vốn định bắt người này đến tra khảo nhưng người này hình như là đồng nghiệp của phu nhân nên tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, Kim tổng xem chuyện này nên xử lý như thế nào?

- Đồng nghiệp của Eun Hee?

Đôi mắt cậu lóe ra tia sáng lạnh lùng:

- Bên cạnh Eun Hee lại có kẻ âm hiểm như vậy, thật đúng là khinh thường tôi rồi!

Cậu vốn định giao chuyện này cho Hyun Woo, để cho anh tta đi xử lý. Thủ đoạn của Hyun Woo đủ để cho kẻ kia không chết cũng mất nửa mạng. Nhưng cậu nghĩ lại, chỉ sợ Eun Hee biết lại không vui, cậu trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Được rồi! Chuyện này để tôi xử lý là được rồi.

Hyun Woo gật gật đầu, anh ta nhìn khuôn mặt âm trầm của Taeyeon mà trong lòng phát lạnh. Kim tổng tự mình ra tay, chỉ sợ người kia sẽ càng thê thảm...

Từ sau khi Dong Hae phát tán ảnh ra vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ bị điều tra ra. Hiện tại lại thấy chuyện không đạt được hiệu quả mong muốn, Fany không bị khai trừ mà mình ngày nào cũng phải sống trong lo sợ thì không khỏi hối hận. Đúng là trộm gà không được còn bị mất nắm gạo.

Trong lòng càng hận Jiyeon đến thấu xương.

Hôm nay, như mọi ngày, anh ta đúng giờ đến công ty nhưng vừa vào đã bị người cản lại rồi đưa lên tầng năm.

Trong phòng hội nghị tầng năm có vài vị quản lý cấp cao ngồi chờ, mà bên cạnh bọn họ lại là Choi Eun Hee và chồng của cô. Vừa nhìn thấy bọn họ, Dong Hae cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh.

Mấy vị quản lý công ty sắc mặt đều rất khó coi, nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trong đó một vị đưa một chiếc điện thoại di động tới trước mặt anh ta rồi nói:

- Chiếc điện thoại này chắc anh có biết.

Dong Hae nhìn lại, chiếc điện thoại này không phải là anh ta mượn của người khác để phát tán ảnh chụp sao? Mặt trên có dán hoa, chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra được.

Dong Min biến sắc nhưng vẫn cố tỏ vẻ trấn tĩnh:

- Tôi... tôi chưa từng thấy.

Taeyeon cười lạnh một tiếng:

- Nhưng chủ nhân chiếc điện thoại này lại biết anh. Đúng là lạ thật, hay là gọi người đó đến gặp anh nhé?

Mặt Dong Hae đỏ bừng, chân tay luống cuống. Fany ở bên nhìn, trong lòng thở dài, thật sự là anh ta sao? Vì sao phải làm thế? Bọn họ trước kia cũng coi như là bạn bè mà!

Sắc mặt cậu trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Anh cho là anh không nhận thì chúng tôi không có cách gì sao? Anh chụp bức ảnh này rồi phát tán khắp nơi khiến danh dự của vợ tôi bị tổn thương, giờ đủ để cấu thành tội phạm, tôi có thể giao anh cho cảnh sát, kiện anh ngồi tù cũng được. Anh thực sự muốn tôi làm thế?

Anh ta nghe vậy thì mặt tái nhợt, không khỏi nhìn về phía Fany với vẻ cầu xin. Cô đi đến bên cạnh anh ta nói:

- Dong Hae, chúng ta từng là bạn học, cũng từng là bạn bè thân thiết, tôi không muốn tuyệt tình nhưng cậu phải thành thật nói với tôi, có phải là cậu làm không?

Anh ta biết chuyện đến nước này, chống chế là vô dụng, Taeyeon nếu thật sự giao mình cho cảnh sát thì đời mình còn hi vọng gì nữa?

Lập tức, anh ta vội vàng kéo Jiyeon vào:

- Bức ảnh đó không phải tôi chụp! Là Park Jiyeon chụp! Tôi... Tôi bị cô ta lợi dụng!

Jiyeon nhanh chóng bị đưa vào.

Cô ta đột nhiên bị gọi lên lầu năm, vốn có chút nghi hoặc khó hiểu nhưng khi bước vào, nhìn thấy vợ chồng Taeyeon và Dong Hae đang cúi đầu kia thì tim hoảng loạn, sắc mặt tái mét lại.

Cô ta đi vào, đi qua Dong Hae thì lén lườm anh ta một cái, Dong Hae ngẩng đầu nhanh chóng trừng mắt nhìn Jiyeon một cái rồi lại cúi đầu.

Jiyeon không khỏi lầm bầm trong lòng, chẳng lẽ thằng cha này đã bị điều tra ra? Đúng là kẻ ngu xuẩn! Chỉ chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, xem ra nhất định là đã khai cả mình ra, hừ, không phải ra mình phát tán thì việc gì phải thừa nhận?

Lúc này, Tổng giám đốc công ty nói:

- Dong Hae, anh nói ảnh là do Jiyeon chụp, giờ Jiyeon ở đây, anh có dám đối chất với cô ấy không?

Jiyeon bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt sắc bén nhìn mình, cô ta thoáng ngẩng đầu thì đối mặt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Taeyeon. Jiyeon rùng mình, vội cúi đầu, càng quyết tâm đánh chết cũng không nhận.

Dong Hae thấy Tổng giám đốc nói vậy thì vội ngẩng đầu trả lời:

- Giám đốc, chính là Jiyeon chụp ảnh, ảnh chụp này chính là sau khi buổi biể diễn đêm đó chấm dứt, cô ấy đưa cho tôi!

Sau đó anh ta quay đầu nhìn về phía Jiyeon, oán giận nói:

- Ảnh là do cô chụp, cô bảo tôi phát tán ra ngoài, giờ tôi bị cô hại thảm rồi.

Tổng giám đốc nhìn về phía Jiyeon, trầm giọng nói:

- Jiyeon, ảnh này thực sự là do cô chụp?

Fany nghe đến đó thì đã có thể khẳng định nhất định là Jiyeon chụp ảnh kia. Đoạn thời gian đó, cô ta vốn ở gần bên mình chỉ dựa vào mâu thuẫn của mình và Jiyeon là có thể đoán, hơn nữa, ngoài Jiyeon ra thì ai có tâm tư hiểm độc được như thế? Về phần Dong Hae, anh ta vẫn luôn theo stylist lớn ở phòng trang điểm khác, cơ hội chụp ảnh không nhiều. Jiyeon này thực sự hận mình đến nước đó sao? Mình đã làm gì mà khiến cô ta phải hủy diệt mình thì mới chịu cam tâm?

Fany nhìn cô ta, ánh mắt lộ ra vẻ phẫn nộ mà Taeyeon thì lại nắm chặt tay cô như đang an ủi cô vậy. Chỉ là ánh mắt Taeyeon nhìn Jiyeon càng sắc lạnh, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Mà Jiyeon như thể không cảm nhận được những điều này, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Tổng giám đốc, vẻ mặt mơ hồ:

- Tổng giám đốc, rốt cuộc mọi người đang nói gì? Ảnh chụp gì? Tôi không hiểu!

Dong Hae nghe cô nói vậy thì giận tím mặt, anh ta chỉ vào Jiyeon lớn tiếng nói:

- Cô giả ngu cái gì! Rõ ràng chính cô gửi ảnh cho tôi. Trong điện thoại tôi vẫn còn tin nhắn của cô, số điện thoại cũng là của cô. Cô chối đi đâu?

Jiyeon vẫn tỏ vẻ vô tội, cô ta mở to mắt nhìn Dong Min, đôi mắt xinh đẹp ngập nước như tiểu thiên sứ thuần khiết.

- Dong Hae, tôi thực sự không hiểu anh nói ảnh chụp là ảnh gì. Còn chuyện điện thoại của tôi thì từ trước buổi biểu diễn đó đã bị trộm đi rồi, sao tôi còn dùng điện thoại mà gửi ảnh cho anh được?

Sau đêm đó, Jiyeon đã đổi máy, đổi số là vì dự phòng tình huống hôm nay. Về phần chiếc điện thoại trước kia thì cô ta đã giấu kỹ trong nhà.

Mấy vị quản lý cấp cao nghe bọn họ nói mà nghi hoặc, chẳng biết ai đúng ai sai.

Dong Hae thấy mọi người đều nghi ngờ mình thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Anh ta nhìn vẻ mặt vô tội của Jiyeon mà hận không thể xông lên bóp chết cô ta. Thì ra cô ta ngay từ đầu đã tính toán sẵn, anh chỉ là người chịu tội thay! Lòng dạ quá ác độc.

Anh ta vừa tức vừa vội, dưới cơn xúc động vội nắm cổ tay cô ta, giận dữ nói:

- Cô nói dối! Ảnh của Yoona và Eun Hee rõ ràng là cô chụp! Cô muốn trả thù Eun Hee! Cô đừng hòng mà đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi.

Anh ta sống chết nắm chặt lấy cổ tay Jiyeon khiến bàn tay cô ta tím lại.

Jiyeon cố nhịn đau mà giả bộ giật mình:

- Cái gì? Ảnh Yoona và Eu Hee là do anh chụp? Eun Hee là bạn học của chúng ta mà! Cho dù anh muốn làm trợ lý của thầy Lee Soo Man, muốn loại đối thủ lớn nhất là Eun Hee thì cũng không nên làm chuyện bỉ ổi như vậy. Giờ bị bắt còn định đổ lên đầu tôi sao? Anh quá vô liêm sỉ đó!

Tổng giám đốc và mọi người nghe được lời Jiyeon thì đều nhíu mày suy nghĩ. Cô ta nói không phải không có lý, đây đúng là một động cơ. Choi Eun Hee bởi vì chuyện này mà suýt bị sa thải, nếu chuyện không được làm sáng tỏ thì cơ hội của anh ta cũng tăng lên một chút. Vì vậy, ánh mắt nhìn Dong Hae càng thêm phần nghi ngờ.

Anh ta giận đến độ cả người run lên, mặt anh ta lúc đỏ lúc tím, khi thấy mọi người đều tin lời Jiyeon thì không thể nhịn được nữa, dùng sức mà bạt tai Jiyeon. Khuôn mặt trắng nõn của Jiyeon lập tức hiện lên vết dấu tay đỏ hồng, cô ta bắt đầu ôm mặt khóc òa.

- Người vô liêm sỉ nhất chính là cô! Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã ác độc như vậy!

Anh ta nhìn Tổng giám đốc:

- Tổng giám đốc đừng tin cô ta, cô ta đang nói dối. Điện thoại của cô ta không hề bị trộm, là cô ta chụp!

Thấy Tổng giám đốc yên lặng không nói thì lại nhìn về phía bọn Fany mà nói:

- Eun Hee, là cô ta làm, thật sự là cô ta làm! Cô ta hận cô, muốn trả thù cô, chính miệng cô ta nói với tôi như vậy. Cô ta diễn rất giỏi, rất mưu tính, cô đừng tin cô ta.

Lúc này Dong Hae hoàn toàn hoảng loạn, vội đến độ xoay mòng mòng như chong chóng, trán toát mồ hôi lạnh không ngừng, sắc mặt tái nhợt lại. Nếu sự tình thực sự đổ hết lên đầu anh ta thì có lẽ anh ta sẽ phải ngồi tù. Nhưng rõ ràng anh ta biết chân tướng lại không có chứng cứ, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu nói chẳng có sức thuyết phục, thực sự khó để người khác tin tưởng.

Jiyeon bụm mặt khóc nhưng trong lòng lại cười lạnh. Cô ta đi đến trước mặt Tổng giám đốc, lấy trong túi ra chiếc điện thoại, vừa khóc vừa nói:

- Tổng giám đốc xem đi, đây là điện thoại mới của tôi, trước kia thực sự là tôi bị trộm, cũng chẳng biết có phải là bị người có lòng dạ xấu xa trộm đi làm chuyện ác rồi đổ vấy lên người tôi hay không nữa...

Nói xong cô ta bắt đầu khóc lóc, trông vô cùng tội nghiệp, đáng thương...

Đang lúc mọi người sắp tin lời cô ta thì Fany lại lạnh lùng nói:

- Di động bị trộm trước khi chuyện xảy ra thì vốn cũng rất miễn cưỡng, được rồi, cho dù là thế đi, di động bị trộm đổi chiếc mới là đúng nhưng sao còn phải đổi số điện thoại? Cái này không phải là rất lạ sao?

Dong Hae như người đi trong đêm đen nhìn được tia sáng, vội vàng gật đầu phụ họa:

- Đúng! Ai lại đi đổi số điện thoại dùng đã quen của mình?

Jiyeon nức nở nói:

- Tôi chỉ là muốn đổi số mới, số trước tôi không thích. Sao chứ, chẳng lẽ đổi số cũng không được?

Lúc này, Taeyeon đứng lên cười lạnh nói:

- Vừa khóc vừa gây rối thật phiền phức. Nếu việc này đã có điểm đáng ngờ thì thế này đi, cứ giao hết cho cảnh sát, để cảnh sát điều tra là được, ai thật ai giả cũng dễ dàng tra ra ấy mà.

Tổng giám đốc nghe Taeyeon nói vậy thì thoáng nhíu mày, công ty cũng không muốn làm lớn chuyện, dù sao cũng là chuyện có liên quan đến danh dự của công ty. Nhưng chuyện đã đến nước này thì cũng chỉ có thể nhờ đến cảnh sát nếu không sẽ thật khó ăn nói với Yoona và Eun Hee. Lập tức, ông nhìn hai người khẽ lắc đầu. Một khi chứng thực rằng họ làm chuyện này thì hai người này đừng hòng tồn tại ở đây.

Mặt Jiyeon tái mét, quên cả khóc, ngơ ngác mà đứng đó. Báo công an! Bọn họ thực sự sẽ báo cành sát sao? Đang dọa cô thôi phải không?

Sắc mặt của Dong Hae cũng vô cùng khó coi, thực sự phải đến công an thì cho dù chứng minh ảnh không do anh chụp thì vẫn là anh phát tán ảnh, không biết có bị ngồi tù không?

Taeyeon nhìn bọn họ mà cười lạnh trong lòng. Cô lấy điện thoại di động, bấm số của sở cảnh sát, nghe tiếng ấn phím cả Jiyeon và Dong Hae đều chấn động, sau đó không hẹn mà cùng hét lớn:

- Đừng!

- Đã muộn rồi!

Taeyeon nhìn bọn họ chằm chằm, ánh mắt ngoan lệ:

- Eun Hee vốn không muốn làm tuyệt tình nhưng chuyện này thực sự các người quá độc ác, bất kể là ai tôi cũng không thể bỏ qua được. Nếu thực sự vô tội thì cảnh sát cũng sẽ không làm oan các người đâu. Chỉ là...

Cậu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng lạnh hơn:

- Chỉ sợ hai người chẳng ai là người vô tội cả thôi!

Không lâu sau, tiếng còi xe cảnh sát hú vang truyền đến.

Nghe tiếng này, sắc mặt cả hai đều trắng bệnh. Dong Hae run run người, vọt tới bên Fany nói:

- Eun Hee, nể tình chúng ta từng là bạn bè, cậu tạm tha cho mình đi. Ảnh thực sự không phải do mình chụp! Mình không muốn ngồi tù. Cuộc sống của mình mới chỉ bắt đầu, mình không muốn đánh mất nó như vậy.

Fany nhìn anh ta, nhẹ nhàng nói:

- Dong Hae, cho dù ảnh không do cậu chụp nhưng cũng là do cậu truyền ra. Từ đầu đến cuối cậu đều biết việc này, dù không là chủ mưu nhưng cũng là tòng phạm. Cậu có biết vì chuyện này mà tôi và người nhà tôi phải chịu bao nhiêu khổ sở không, thiếu chút nữa tôi bị đuổi khỏi công ty! Chẳng qua là vì vị trí trợ lý của thầy Lee Soo Man mà cậu đối xử với tôi như vậy mà còn nói đến hai chữ bạn bè với tôi sao? Cậu thực sự khiến tôi thấy lạnh người.

Dong Hae nghe xong thì đầy vẻ hối hận, môi giật giật nhưng không nói thêm được gì.

Jiyeon lo lắng vô cùng, cô ta không ngờ Taeyeon thực sự gọi cảnh sát, giờ phải làm sao đây? Cảnh sát sẽ tra ra chân tướng sao? Cô ta liệu có phải ngồi tù không? Lưng cô ta toát mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt, móng tay cắm chặt vào thịt, hơi thở dần trở nên dồn dập.

Cô ta không nhịn được mà oán hận lườm Fany một cái, vì sao bọn họ phải ngoan tuyệt như thế? Giờ chẳng phải cô ta vẫn rất tốt sao? Cô ta chẳng làm sao cả, một khi đã thế, vì sao còn muốn hại mình ngồi tù?

Như là cảm nhận được ánh mắt của cô ta, cô nhìn lại về phía cô ta, cô ta thấy cô nhìn qua thì lại sợ hãi cúi đầu.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, nặng nề. Jiyeon không nhịn được mà run người, cô ta thực sự có thể lừa gạt cảnh sát hay sao? Không được, cô ta không muốn đến cục cảnh sát.

Cảnh sát vào cửa, Taeyeon bước ra chào hỏi bọn họ, nói sự tình ngọn nguồn, sau đó, cảnh sát tiến lên bắt người.

Nhìn bóng cảnh sát bước từng bước tới gần, Jiyeon liên tục lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, môi tái nhợt lại.

- Xin theo chúng tôi về cơ quan cảnh sát điều tra.

Giọng nói của cảnh sát lạnh lùng như băng, ánh mắt cũng sắc lạnh. Jiyeon vô cùng khủng hoảng, nước mắt lại trào ra. Cô ta đẩy cảnh sát trước mặt, chạy ra ngoài, vừa khóc vừa kêu:

- Tôi không muốn đến đồn cảnh sát, tôi muốn tìm anh tôi.

Cảnh sát nhanh chóng giữ chặt cô ta lại làm cho cô ta không thể động đậy. Jiyeon khóc lớn.

Với tất cả những điều này, Taeyeon cũng không hề biến sắc dường như mọi điều này chẳng có gì là lạ.

Fany cũng chỉ lạnh lùng nhìn, lúc này, cô sẽ không mềm lòng nữa.

Park Jihoon thấy có chuyện lớn thì cũng tới xem, thấy cảnh này thì hoảng sợ nói:

- Sao lại thế này?

Tổng giám đốc kéo anh ta qua rồi kể lại mọi chuyện. Park Jihoon vừa tức vừa vội, anh ta đi đến bên em gái, giận dữ hỏi:

- Jiyeon, chuyện này rốt cuộc có phải là em làm không? Nhân lúc còn chưa tới sở cảnh sát, em nói cho anh biết đi, nếu không thì không kịp đâu.

Lúc này Jiyeon đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô ta bị cảnh sát dọa hoảng hốt, cô ta chỉ biết là quyết không thể thừa nhận việc này trước cảnh sát nên ra sức lắc đầu:

- Không phải, không phải em làm!

Fany thầm lắc đầu, mãi đến lúc này cô ta vẫn không chịu thừa nhận, căn bản là không có ý hối cải. Mình hết lần này đến lần khác tha cho cô ta liệu có phải là gián tiếp khiến cô ta trở nên như thế.

Park Jihoon cũng không chắc chắn rằng em mình liên quan đến không nhưng anh biết, chỉ cần em gái mình vào sở cảnh sát thì nhất định sẽ phải chịu khổ. Hơn nữa, điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em gái mình, dù trong sạch cũng sẽ bị người khác nghi ngờ. Không thể để em gái mình đến đồn cảnh sát được.

Park Jihoon đi đến bên Fany, vẻ mặt cầu xin:

- Kim phu nhân...

Anh ta vừa ngẩng đầu thì Fany đã lạnh lùng cắt lời:

- Thầy Park, thầy không cần nói gì hết! Chuyện này cách giải quyết tốt nhất là giao cho cảnh sát! Nếu em gái thầy vô tội thì cô ấy vẫn mãi trong sạch. Nếu thực sự là cô ấy làm... Cô ấy cũng sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng. Em không thể tha thứ cho cô ấy hết lần này đến lần khác được, em không vĩ đại được như thế. Thầy Park, thầy cũng biết rồi đó, em đã cho cô ấy bao nhiêu cơ hội? Nhưng cô ấy đã từng hối cải sao? Cô ấy chỉ càng làm mọi chuyện thêm trầm trọng hơn thôi. Lần này, bất luận thế nào em cũng sẽ không bỏ qua được. Cứ đem việc này giao cho cảnh sát đi. Cô ấy bị trừng phạt thế nào cũng là tự làm tự chịu, không liên quan gì đến thầy hết.

Park Jihoon suýt chút nữa khóc:

- Nhưng nó tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện...

Cô không nhịn được quát lớn:

- Đủ rồi, cô ấy không nhỏ, đã trưởng thành, đã đến lúc phải chịu trách nhiệm cho mọi hành vi của mình rồi. Chính vì thầy hết lần này đến lần khác giải vây cho cô ấy nên lá gan cô ấy mới càng lúc càng lớn! Lần này thầy hãy tỉnh táo lại đi, cô ấy cứ thế này thì thầy có thể bảo vệ được mấy lần nữa? Nhân lúc cô ấy còn chưa gây họa lớn hơn thì cho cô ấy một bài học đi. Như vậy với cô ấy mà nói cũng là một chuyện tốt.

Park Jihoon bị cô nói mà không ngóc nổi đầu lên.

Bên kia, Dong Hae bị cảnh sát kéo đi về phía trước, bước chân lảo đảo, vẻ mặt héo rũ đầy tuyệt vọng, hối hận. Lúc đi qua Jiyeon thì lại đầy thống hận.

Jiyeon nắm chặt tay anh trai, chết cũng không buông, bù lu bù loa:

- Anh ơi, đừng để cảnh sát bắt em đi, bọn họ sẽ đánh em, sẽ vu oan giá họa! Kim gia mượn cớ để chỉnh em, anh ơi, cứu em đi!

Cảnh sát đi sau có lẽ bị cô ta khóc lóc đến mất kiên nhẫn, dùng sức đẩy vào lưng cô ta rồi quát:

- Cô nói hươu nói vượn gì thế! Chúng tôi là cảnh sát quốc dân sẽ không làm mấy chuyện này. Nếu cô không làm thì quyết sẽ không oan uổng cô đâu.

Park Jihoon gỡ tay em gái, đau lòng nói:

- Jiyeon, đừng sợ. Chỉ cần em không làm việc này thì nhất định sẽ không sao! Anh tin Kim phu nhân sẽ không vu oan em đâu.

Nói xong liếc nhìn về phía Fany.

Taeyeon nhìn thấy thì hừ mạnh một tiếng, nhìn lại đầy khinh thường:

- Em gái mình là loại người nào mà anh còn không biết à? Chuyện này cô ta có làm hay không chẳng lẽ anh không biết? Nếu cô ta như vậy, nếu tôi thực sự muốn chỉnh cô ta thì cần thiết phải nhờ đến cảnh sát sao?

Park Jihoon bị Taeyeon nói vậy mà cúi đầu, nói không nên lời.

Lòng Jiyeon vô cùng sợ hãi, nhưng giờ cũng chẳng có cách nào khác, chỉ hi vọng lý do thoái thác của mình có thể lừa được cảnh sát. Cô ta thất tha thất thểu, khóc sướt mướt đi theo cảnh sát xuống lầu, sau đó lại dưới con mắt bao người mà lên xe cảnh sát. Mọi người chỉ trỏ, bàn tán rồi nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường khiến cô ta hận không thể đào lỗ mà chui vào. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô ta mất mặt như vậy, cô ta vừa hận vừa xấu hổ. Jiyeon ngồi trong xe cảnh sát, lấy tay che mặt, lớn tiếng khóc lóc.

Bên cạnh, Dong Hae giận dữ đá cô ta một cước, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cô là yêu tinh hại người, giờ vẫn còn khóc được à! Tôi xem xem cô lừa được cảnh sát hay không? Jiyeon, nếu cô hại tôi ngồi tù thì đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cô đâu.

Jiyeon không dám lại tranh chấp với anh ta trước mặt cảnh sát, sợ lộ dấu vết nên chỉ khóc giả đáng thương, không để ý đến anh ta. Dong Hae còn muốn đánh nhưng lại bị cảnh sát ngăn lại. Anh ta lúc này mới yên tĩnh lại, chỉ là ánh mắt nhìn cô ta thì như hận không thể tiến lên cắn chết cô ta.

Hai hôm sau, cục cảnh sát đưa tin tới. Jiyeon tuy rằng vẫn luôn nói dối nhưng cảnh sát là những người có kinh nghiệm, chỉ chút kĩ xảo của cô ta sao có thể qua mắt được. Chẳng những vạch trần lời nói dối của cô ta mà còn đến tận nhà lục soát tìm ra bằng chứng. Chiếc điện thoại như cô ta nói là bị trộm đi cũng bị tìm ra. Vì cô ta không nghĩ chuyện lại lớn như vậy, hơn nữa trong đó còn có bức ảnh của Dong Min nên không vứt nó đi được. Không ngờ bây giờ lại thành chứng cứ phạm tội của cô ta. Jiyeon hối cũng không kịp, chứng cứ như núi, muốn chối cũng khó.

Phạm nhân nhận tội rồi thì bị đưa ra xét xử, cuối cùng tòa án phán xử Jiyeon bị tù hai năm mà tòng phạm Dong Hae thì bị một năm tù, lập tức chấp hành.

Sau khi tuyên án, Jiyeon hét to một tiếng rồi ngất xỉu. Còn Dong Hae thì như nổi điên mà định xông tới đánh Jiyeon, sự điên cuồng khiến cảnh sát nhất thời không thể ngăn lại được, mãi đến khi cả ba người phải xông lên can thì mới an vị lại, ôm đầu khóc rống.

Hôm đó, Fany không đến xem xét xử. Taeyeon hỏi cô vì sao không tới xem hai kẻ hại mình có kết cục gì. Cô tay cầm vòi phun nước, vừa tưới nước cho cây vừa nói:

- Làm gì chứ? Cô ta và người nhà của mình đã đủ đau lòng rồi, sao em còn đến cho bọn họ thêm khó chịu. Em cũng chẳng muốn đi xem những cái này. Nhìn cũng chẳng dễ chịu gì.

Cậu ôm cô từ đằng sau, nhẹ giọng nói:

- Tae còn nghĩ lần này em lại không đành lòng mà bỏ qua bọn họ cơ.

Cô buông vòi phun nước, xoay người ôm lấy eo của cậu rồi khẽ nói:

- Không, lần này bọn họ thiếu chút nữa hại Yoona, ai biết lần sau có thể hại đến Tae hay không. Em không muốn để bọn họ có cơ hội đó. Bọn họ bị trừng phạt là đúng tội rồi, em không hề áy này gì cả.

Cô khẽ tựa đầu vào lòng cậu, nghe nhịp tim trầm ổn của cậu:

- Em muốn mọi người đều phải an toàn, vui vẻ. Em muốn mãi mãi ở bên mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro