Chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fany ngồi trong nhà vệ sinh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn về phía ống nghiệm đặt trên bồn rửa tay.

5' hẳn là đủ rồi chứ!

Tâm tình Fany vô cùng khẩn trương mà cầm lấy que thử, trên que thử hiện rõ hai vạch, cô kích động đối chiếu lại vói bản hướng dẫn. Cảm giác hạnh phúc như điên dâng lên trong lòng. Cô mang thai rồi! Cô đã có con với Taeyeon.

Cô hưng phấn đứng lên, hai tay quơ quơ que thử vài vòng trong không trung, hận không thể nhảy lên mà hò hét.

Thật tốt quá rồi! Cô đã có con với Taeyeon.

Sau khi chuyện Jiyeon kết thúc một đoạn thời gian, tâm tình của Fany cùng dần bình ổn lại. Cô dần dần phát hiện thân thể mình có chút bất ổn. Đầu tiền là thường xuyên cảm thấy uể oải, có mấy lần còn ngủ gật ở công ty. Sau đó thì ăn uống cũng dần trở nên kén chọn, những đồ vốn thích ăn lại cực kì ghét, đồ không thích thì chỉ cần nhìn cũng chảy nước miếng. Ban đầu cô còn không ý thức được chuyện gì, chỉ nghĩ mình bị cảm, cũng không quá để ý mà cũng không nói với Taeyeon tránh cho cậu lo lắng. Nhưng đến một lần, Fany và Sunny, Minah ở trong căng tin công ty ăn cơm, lúc cô ngửi thấy mùi dầu mỡ từ thức ăn thì không nhịn được chạy ra ngoài nôn khan. Sunny lo lắng vỗ lưng đưa nước cho cô còn Minah ở bên lại kinh ngạc nhìn cô nói:

- Eun Hee, chẳng lẽ cậu mang thai rồi?

Câu nói này khiến Fany choáng váng, mang thai? Mang thai! Sunny cũng ngây người.

Minah nhìn hai người mà vừa bực mình vừa buồn cười:

- Eun Hee, trông cậu thì khôn ngoan mà chẳng lẽ lại hồ đồ thế sao? Cậu nói cho mình nghe xem có phải là đã lâu rồi chị hằng không tới thăm đúng không?

Lúc này cô mới nhớ ra, quả thật đã lâu rồi không thấy...

Sunny thấy cô như vậy thì vui mừng nói:

- Eun Hee, cậu thực sự mang thai?!

Lòng Fany rối loạn, có chút vui mừng lại có chút không chắc chắn, lúc sợ hãi, lúc vui mừng rồi lại sợ hãi. Cô lắp bắp nói:

- Mình... mình không biết... thời gian này rất nhiều việc xảy ra, tới giờ mình cũng không nghĩ tới điều này.

Fany nhìn Minah, hai mắt sáng long lanh:

- Thực sự là mình mang thai sao?

Cô vì mất mẹ từ nhỏ nên phương diện này quả thật không tỉnh táo bằng những cô gái khác. Cô lại không ở chung với mẹ chồng nên càng chẳng có ai chỉ bảo cho cô. Hơn nữa thời gian qua cũng xảy ra nhiều việc khiến cô không chút ý nên dù chậm kì kinh nguyệt thì cũng chẳng phát hiện ra. Thế cho nên xuất hiện nhiều dấu hiệu như vậy mà cô vẫn cứ mơ hồ.

Minah không biết nên khóc hay cười:

- Mình làm sao mà biết được, nhưng mà cậu có thể đến cửa hàng thuốc mua que thử thai coi xem. Mình thấy mấy chị ở nhà máy ngày trước cũng hay làm thế.

Sunny hưng phấn nói:

- Mau nói cho Taeyeon biết đi! Cô ấy nhất định sẽ rất vui.

Fany lắc đầu:

- Để chắc chắn rồi nói, nếu không phải thì chẳng phải là để cô ấy mừng hụt sao? Giờ cứ theo lời Minah nói, mua que thử thai đã.

Nói rồi Fany bám tay hai người, nhỏ giọng cầu xin:

- Hai người đi cùng mình được không?

Ba người đi đến nhà thuốc, nhăn nhó mà mua que thử thai. Ra khỏi hiệu thuốc mà mặt ai nấy vẫn cứ đỏ bừng. Mua que thử xong, cô vội vã về nhà, vì thế nên xuất hiện cảnh tượng ban nãy.

Cô thấy kết quả chắc chắn thì lòng vô cùng vui mừng. Lúc này Taeyeon còn chưa về, cô mấy lần cầm điện thoại định báo tin cho cậu nhưng lại cảm thấy nói trực tiếp thì tốt hơn. Cô đứng ngồi không yên chờ đợi cậu trở về, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Chưa bao giờ cô cảm thấy thời gian trôi chậm như lúc này. Cô hết đi xuống tầng lại đứng ngoài cửa lớn, kiễng chân chờ cậu trở về.

Mãi đến khi nhìn thấy ô tô của cậu từ xa dần tiến đến, nhìn xe tiến vào gara, nhìn bóng dáng quen thuộc ra khỏi gara thì cô không thể ức chế được sự kích động trong lòng, vội chạy lên ôm lấy cậu.

Cậu cả người mỏi mệt, ngồi trên xe đã thấy bóng dáng xinh đẹp của vợ hiền tựa cửa đứng chờ. Lúc này, vợ yêu lại nhiệt tình ôm cô như vậy khiến bao nhiêu mệt nhọc tan biến hết. Cậu ôm chặt lấy cô, cảm thấy hạnh phúc thật quý giá biết bao.

Hồi lâu sau, cô ngẩng đầu lên nhìn cậu. Vốn lúc chờ cậu, cô từng nghĩ ra đủ cách lãng mạn để nói ra tin vui này, giống như trong phim truyền hình, chuẩn bị bữa tối lãng mạn bên ánh nến rồi xấu hổ nói cho cậu biết rằng trong nhà sẽ có thêm người. Sau đó, cậu sẽ cao hứng mà ôm lấy cô rồi hôn cô nụ hôn nồng nàn.

Nhưng cô vừa nhìn thấy cậu, nhìn thấy gương mặt của cậu, tưởng tượng sau này con mình cũng sẽ giống như vậy thì không nhịn được niềm vui trong lòng. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, câu đầu tiên chính là:

- Taetae, em có thai rồi!

Cậu đang tận hưởng tình cảm dịu dàng của vợ, đột nhiên vợ yêu nói ra những lời này khiến cậu nhất thời không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cô. Chờ đến khi hiểu ra ý của vợ thì cảm giác vui sướng như điên dâng trào trong lòng. Cậu run run, kích động hỏi:

- Em vừa nói gì? Nói.. nói lại lần nữa đi!

Trong mắt cô là ánh sáng rực rỡ, khóe miệng tươi cười, cô nhìn cậu, hưng phấn hét lớn:

- Em có thai rồi! Em có thai rồi! Taetae, em thực sự có thai rồi.

Nụ cười của Taeyeon càng lúc càng rạng rỡ, ánh mắt càng lúc càng sáng bừng. Cậu đột nhiên hét lớn, sau đó ôm bổng cô lên, xoay vài vòng, cười ha hả khiến cô hoảng sợ, vội vã đấm vào lưng cậu hét:

- Taetae, cẩn thận một chút, cẩn thận con!

Lúc này cậu mới buông cô xuống, xin lỗi:

- Xin lỗi, Tae nhất thời vui quá mà quên mất.

Cậu vuốt tóc cô, cúi đầu, cọ trán hai người vào nhau rồi nhẹ nhàng nói:

- Eun Hee, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho Tae món quà này, Tae thực sự rất vui...

Đây là món quà của cả hai chúng ta, em cũng rất vui.

Bọn họ cảm nhận hơi ấm của nhau, nhìn bóng dáng mình trong mắt đối phương, nhìn đôi mi dài của đối phương khẽ run mà trong lòng ngọt ngào như mật, sau đó, hai người cùng bật cười.

Taeyeon ngẩng đầu, ôm eo cậu, cùng nhau đi vào phòng.

- Lúc sáng đi làm Tae còn đang nghĩ, Tae thực sự cũng rất chăm chỉ mà sao còn chưa có kết quả.

Cô giận dữ cười nhìn cậu một cái:

- Sao chẳng thấy Tae nói gì?

- Chẳng lẽ nói thì sẽ có sao? Có khi còn khiến em sốt ruột không vui.

Lòng cô ấm áp, ôm chặt lấy cậu.

Cậu nhất định rất muốn có con rồi. Hơn nữa, chuyện đứa trẻ lần trước nhất định cũng khiến cậu không dễ chịu gì, khao khát mong có con nhất định rất cấp bách nhưng cậu vẫn nhịn lại không nói gì chỉ là vì không muốn gây áp lực cho cô. Là cô quá sơ ý, lại không ý thức được điều này.

- Từ hôm nay trở đi em nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm nhiều việc nặng.

Cậu cẩn thận dặn dò cô.

Fany lại nghĩ tới chuyện khác, sắp tới kì thi xét tuyển nhưng giờ cô đang mang thai, sắp sinh em bé, sinh em bé rồi cũng phải mất một đoạn thời gian không thể làm việc được. Xem ra mơ ước làm trợ lý của thầy Lee Soo Man không dễ như cô vẫn nghĩ.

Thật đáng tiếc! Giấc mộng đã gần kề ngay trước mắt...

Nhưng mà... Fany vuốt bụng mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Taeyeon, đây mới là giấc mộng lớn nhất của cô. Cùng người nhà hạnh phúc, vui vẻ bên nhau mãi mãi, có ba đứa con đáng yêu bên mình, đây mới là điều mà cô mong muốn nhất. Cô cũng hiểu, có được thì ắt có mất, tuy không thể làm trợ lý cho thầy Lee Soo Man nhưng chờ con lớn thì vẫn có thể làm công việc mình thích.

Buổi tối lúc ăn cơm, cậu cố ý dặn đầu bếp hầm canh gà, gắp thịt gà đầy chén Fany, miệng thì lải nhải không ngừng:

- Ăn thịt gà nhiều vào, trong thịt gà có rất nhiều Albumin, cả cá nữa, nghe nói ăn nhiều thịt bò sinh con ra sẽ rất thông minh, cũng không biết có đúng không nữa. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra đi, tiện thể hỏi bác sĩ xem nên ăn gì, kiêng gì... Đúng rồi, hình như là phải kiểm tra thường xuyên, cấp dưới của Tae thỉnh thoảng lại xin nghỉ phép một hai tiếng đưa vợ đi kiểm tra. Hình như việc kiểm tra này rất quan trọng.

Suốt bữa cơm, cảm xúc của Taeyeon rất xúc động, nói thao thao bất tuyệt, nghĩ cái gì nói cái đó, hình như nói mãi cũng không hết, dặn mãi cũng không đủ. Cô biết đó là vì cậu sắp làm cha nên đặc biệt hưng phấn. Tuy rằng cô thấy rất ngạc nhiên vì trong mắt người khác, cậu luôn lạnh lùng mà lại cũng có lúc dài dòng như bà già mẹ hay lo lắng như vậy, nhưng cô cũng thấy rất hạnh phúc, cho nên vẫn luôn mỉm cười nghe cậu nói.

Chờ đến khi cậu nói cũng gần xong, không thể tiếp tục được nữa thì cô mới cười nói:

- Chúng ta có nên báo tin này cho cha mẹ ngay không? Bọn họ biết nhất định sẽ rất vui.

Cậu đang chuẩn bị gật đầu, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cười như con hồ ly mưu mẹo:

- Không vội, chẳng phải cũng sắp đến sinh nhật mẹ rồi sao? Hôm đó chúng ta hãy nói, có tin tốt này, Tae tin cha dù giận cỡ nào cũng sẽ vui vẻ.

Tuy rằng sóng gió trước kia đã qua nhưng Kim lão gia vẫn rất giận, theo ông thấy sở dĩ có chuyện này xảy ra hoàn toàn là vì Yoona lăn lộn trong làng giải trí mà ra. Về phần Eun Hee, nếu không phải cô ra ngoài, xuất đầu lộ diện, cũng sẽ không khiến người khác có cơ hội này được. Cho nên ông như có được sự ủng hộ mà càng thêm phản đối việc Eun Hee tiếp tục đi làm bên ngoài. Thậm chí còn thả tin rằng nếu không để ý đến thể diện Kim gia như vậy thì không cần về, sinh nhật Kim phu nhân sắp tới cũng không cần tham gia. Việc này khiến Kim phu nhân thở ngắn than dài suốt. Khó mới có cơ hội con cái trở về còn bị lão già bảo thủ chặn ngoài cửa. Nhưng bà cả đời cũng không dám chống đối lại chồng nên ngoài thở dài cũng chẳng làm được gì.

Fany nghĩ lại, cũng hiểu đó là một cách hay nên liên tục gật đầu đồng ý. Kim lão gia cũng rất mong có cháu, biết cô mang thai thì vui còn chả kịp, sao có chuyện chặn bọn họ ở ngoài được? Đến lúc đó từ từ nói với ông, có lẽ tâm tình thoải mái, sẽ không cố chấp nữa.

Buổi tối lúc đi ngủ, Taeyeon vén áo Fany lên, áp tai vào bụng cô, cẩn thận nghe ngóng rồi mới ngẩng đầu, vẻ mặt thất vọng:

- Sao không nghe tiếng tim đập vậy?

Cô khẽ vỗ lên đầu cậu, cười nói:

- Sao nhanh thế được, giờ chỉ sợ còn chưa được hai tháng, sao có tiếng tim đập được. Ít nhất phải đợi bụng lớn, con thành hình mới có chứ!

Hai người cũng đều không biết, thật ra thai nhi từ 6 đến 8 tuần đã có tim đập, nhưng phải có dụng cụ thì mới nghe được. Những cái này lên mạng có thể tra được nhưng lúc này cả hai đều rất vui nên cũng quên cả việc lên mạng tìm kiếm thông tin.

Cô nói:

- Tae thích con trai hay con gái?

Cậu không chút suy nghĩ, đã nói:

- Con gái!

Fany kinh ngạc.

- Vì sao, bình thường chẳng phải mọi người đều muốn con trai sao?

Cậu nhìn cô cười:

- Tae rất muốn biết, trước kia em như thế nào, sinh con gái, nhất định rất giống em.

- Vậy Tae không thích con trai à?

- Sinh thêm lần nữa là được mà! Lần đầu con gái, lần hai con trai, đứa ba con gái, đứa thứ tư là con trai, đứa thứ năm....

Cô đen mặt:

- Tae coi em là heo nái sao?

Cậu tặc lưỡi:

- Eun Hee, em thực sự không nên so mình với lợn nái, lợn nái giỏi lắm, một lứa có thể sinh 8, 10 con cơ...

Cô giận dữ đấm lên người cậu:

- Đồ đáng ghét, Tae đi mà tìm heo nái sinh con cho Tae.

Cậu co rụt người lại, liên tục xin tha:

- Được rồi được rồi, em định mưu sát Tae sao? Tae biết sai rồi, em giỏi hơn heo nái nhiều.

Cô giận đến độ muốn cắn chết cậu.

Cậu thấy cô mím môi, mặt đỏ bừng lên, tuy rất đáng yêu nhưng lại sợ cô thật sự tức giận, vì thế lại ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm vào tai cô:

- Chỉ cần là con của chúng ta, trai hay gái Tae đều yêu cả. Chúng ta sinh nhiều nhiều đi, về sau cho bọn trẻ chơi với nhau cho vui. Lớn lên có Tae có em, sẽ không cô độc.

- Nhưng không phải chính phủ đã có quy định kế hoạch hoá gia đình sao?

Cậu lơ đễnh nói:

- Chẳng phải là phạt tiền sao? Nộp phạt là được, cùng lắm thì chúng ta ra nước ngoài sinh, ai quản?

Cô nghĩ tới cảnh những đứa bé ríu rít vâ quanh mình gọi mẹ, quả thực là bức tranh ấm áp, hạnh phúc. Cô không khỏi bật cười. Cậu lại nói:

- Vốn đang định thu xếp đi du lịch, giờ xem ra kế hoạch đành lùi lại vậy. Giọng nói có chút tiếc nuối.

Cô cười:

- Sau này đợi con cứng cáp, cả nhà chúng ta cùng đi chẳng phải càng vui sao.

Mắt cậu sáng bừng:

- Cũng đúng, chúng ta cùng bọn nhỏ đi chơi nhất định sẽ rất vui.

Cô lại trở nên vui vẻ

Cô nhìn Taeyeon, tay cậu đang vuốt ve bụng cô, miệng cười thỏa mãn. Trong lòng cô cảm giác dịu dàng, ấm áp vô cùng, hạnh phúc ngập tràn. Cô dựa đầu vào lòng cậu, nghĩ rằng, cô nhất định sẽ nắm chặt hạnh phúc này, không để nó vuột khỏi tay.

Ngày hôm sau, hai người đều xin nghỉ phép bởi vì cậu muốn đưa cô đi khám. Cậu dặn thư ký hẹn trước với bác sĩ tốt nhất. Bởi vì là con dâu Kim thị nên nhanh chóng đến lượt.

Đầu tiên là kiểm tra xác định lại chuyện mang thai. Tuy rằng Fany đã kiểm tra nhưng nghe nói cách đó cũng không phải đúng tuyệt đối nên cô vẫn lo có sai sót. Giờ nghe bác sĩ xác định thì tâm tình thả lỏng nhiều.

Điều này thì cậu lại không hề để ý. Cậu nghe bác sĩ nói vợ có thai thì vẻ mặt cũng rất bình thản. Vợ nói có, đương nhiên là có, có gì cần nghi ngờ.

Sau đó lại làm một loạt kiểm tra, siêu âm gì gì đó, nhìn những tế bào nhỏ xíu kia, cậu kinh ngạc, ngu ngốc hỏi:

- Đây chính là đứa bé.

Bác sĩ siêu âm là người vui tính, cười nói:

- Ban đầu cô cũng như vậy mà.

Khóe miệng cậu giật giật không nói gì, cô nhịn cười đau cả bụng

Khiến hai người vui mừng là bác sĩ đặt máy móc gì đó lên bụng cô, sau đó cho bọn họ nghe tiếng tim đập của thai nhi.

Hai người đều tươi cười, kích động vô cùng. Cậu cười nói:

- Lại có thể nghe được tiếng tim đập, tiếng tim đập còn mạnh như vậy, nhất định là đứa trẻ khỏe mạnh.

Bác sĩ có lẽ đã quen với cảnh những này rồi, cũng chỉ cười không nói.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói với bọn họ, giờ đứa trẻ rất khỏe mạnh, nhưng ba tháng đầu thai nhi chưa ổn định, không cẩn thận có thể xảy thai nên nhất định phải thật cẩn thận.

Cậu cẩn thận hỏi:

- Vậy phải chú ý những điều gì.

Một giờ sau đó bác sĩ đều kiên nhẫn nói về ăn uống, sinh hoạt. Taeyeon chăm chú lắng nghe, chỗ nào không hiểu thì hỏi bằng hiểu mới thôi. Bác sĩ có lẽ bị cậu quấn phiền mà hung hăng nói:

- Trong ba tháng cấm chuyện phòng the!

Teayeon cứng họng, đứng sững đó còn cô lại bưng miệng cười.

Từ bệnh viện đi ra, cậu vẫn luôn lẩm bẩm:

- Ba tháng...

Sau đó thở dài, oán hận nói:

- Vì con yêu, ba tháng thì ba tháng! Cũng có phải chưa từng nhịn đâu mà.

Cô tỏ vẻ cảm động, vỗ vỗ lưng cậu:

- Đúng là con người vĩ đại!

Thật ra, ý của bác sĩ là ba tháng đầu mang thai cấm chuyện phòng the, hiện tại Fany đã được hai tháng, kiêng cữ một tháng nữa là được. Nhưng hai người lại hiểu thành ba tháng nữa...

Kim Taeyeon thật đáng thương...

Fany trở lại công ty, nói tin này cho Sunny và Minah. Bọn Sooyoung biết tin đều chúc mừng cô, cũng hẹn buổi trưa cùng ăn cơm chúc mừng.

Mọi người hẹn ăn ở khách sạn khá sang. Chẳng có cách nào, căng tin công ty không lớn lại nhiều người, Fany không chịu được mùi ở đó.

Cùng nhau ăn cơm cũng giống như trước kia còn đi học vậy, mọi người đều có mặt, kể cả Onew, Shin Dong, Chorong, chỉ thiếu Dong Hae.

Nhắc tới Dong Hae ai nấy cũng thoáng yên lặng.

Sooyoung nói:

- Nếu không phải cậu ấy nhất thời bị quỷ ám mà đi đổi keo xịt tóc của Eun Hee thì sao có thể bị Jiyeon túm gáy được mà rơi phải tình cảnh này. Về sau ra tù cũng chẳng thể làm công việc này nữa. Ai sẽ tuyển người từng phát tán ảnh riêng tư của khách hàng làm việc, huống chi còn từng ngồi tù.

Bởi vì Dong Hae khai hết mọi chuyện ở đồn cảnh sát nên chuyện keo xịt tóc của Fany cũng được sáng tỏ.

Bạn bè đều cảm thấy tiếc cho anh, sắp có thể tham gia thi tuyển, anh lại có cơ hội rất lớn, tiền đồ sáng lạn lại vì lòng tham nhất thời mà hủy đi mọi thứ Chorong nhắc tới anh thì vẻ mặt ảm đạm. Dong Min thích Chorong mọi người đều biết, chắc hẳn Chorong cũng thích anh ta. Minah thấy cô ấy không vui thì an ủi:

- Chorong, cậu đừng buồn, cậu hẳn nên thấy may mắn vì sớm nhận ra bộ mặt thật của anh ta. Nếu anh ta chỉ vi chút lợi ích mà bán đứng bạn bè thì sao biết được sau này anh ta lại bán đứng người bên cạnh mình?

Fany cũng nói:

- Sắp tới kì thi rồi, vẫn nên tập trung để thi tốt thì hơn. Làm tốt việc của mình là được rồi, đừng quá buồn.

Sunny cười rót rượu cho mọi người, chén Fany thì rót nước trái cây rồi nói:

- Hôm nay là chúc mừng Eun Hee, đừng nhắc đến chuyện không vui. Chúng mình kính Eun Hee một ly, chúc cô ấy sinh hạ cục cưng béo khỏe nào!!

Mọi người đều nâng chén chúc mừng cô, không khí lại trở nên cực vui vẻ.

Uống rượu rồi, Sooyoung hỏi Fany:

- Cậu phải sinh em bé, vậy kế hoạch sau này thế nào?

Cô uống một ngụm nước trái cây rồi nói:

- Thi tuyển xong, nếu được công ty nhận làm thì mình sẽ xin nghỉ phép, nếu công ty không cho thì cũng đành xin nghỉ thôi.

Onew giật mình nói:

- Cậu không muốn làm trợ lý của thầy Lee Soo Man sao? Cậu rất có khả năng.

Mọi người cũng đều nhìn cô.

Cô cười:

- Mọi người có thể tưởng tượng cảnh đi theo thầy Lee Soo Man là trợ lý đang mang thai không? Hơn nữa, yêu cầu của thầy cũng rất nghiêm khắc, mình sợ không theo kịp, dù sao em bé mới là quan trọng.

- Cũng đúng!

Mọi người đều gật đầu.

Sooyoung cười:

- Vậy nếu Eun Hee không tham gia thì cơ hội của mình càng lớn rồi.

Sunny lại bĩu môi:

- Bốc phét cũng không biết ngượng, ở đây còn tôi và Minah, cô không có cơ hội đâu.

Sooyoung nhìn mọi người cười khổ:

- Nhất định là kiếp trước mình gây thù chuốc oán với cô ấy rồi.

Sunny thêm vào:

- Kiếp này cũng có thù.

Fany rót rượu cho bọn họ cười nói:

- Được rồi, đừng ầm ỹ nữa, hai người uống rượu giải hòa đi, đúng là đôi oan gia đáng yêu.

Sinh nhật Kim phu nhân vào ngay cuối tuần này.

Fany và Taeyeon bàn bạc, tính cách Kim lão gia nóng nảy cố chấp, không tránh khỏi hôm đó quả thực sẽ bị nhốt ngoài cửa khiến cho bị khó xử. Vẫn là nên đem chuyện Fany mang thai ra nói cho bọn họ từ trước thì hơn.

Buổi tối thứ sáu, cô gọi điện báo tin vui cho Kim phu nhân, qua điện thoại có thể thấy giọng bà tràn ngập niềm vui, không ngừng hỏi:

- Thật sao? Thật vậy sao??

Cô nói:

- Đúng vậy, con đã đến bệnh viện kiểm tra rồi ạ, mọi thứ đều rất tốt.

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Kim phu nhân, hiển nhiên là bà rất vui mừng. Bà hỏi han hàng loạt chuyện rồi lại hỏi tình hình của Fany, vô cùng hưng phấn, Fany cũng kiên nhẫn trả lời bà.

Cuối cùng, Kim phu nhân nói:

- Ngày kia nhớ đến sớm nhé, mẹ muốn gặp cháu mẹ!

Nói xong lại khẽ bổ sung:

- Đừng bận tâm mấy lời cha con nói, chờ mẹ nói tin này cho ông ấy, ông ấy chắc chắn sẽ vui vẻ mà quên hết mọi chuyện.

Sau khi cúp máy, Jung phu nhân không nhịn được sự vui mừng này, vội vã chạy đến thư phòng, muốn đem tin này nói cho chồng.

- Ông à, vừa rồi Eun Hee gọi điện về!

Kim lão gia đang đọc sách, nghe vợ nói vậy thì cũng không buồn ngẩng đầu, hừ nhẹ nói:

- Bà nói với chúng nó ngày kia không cần đến đây, nhìn đã thấy phiền.

Kim phu nhân đi đến bên ông, giật lấy quyển sách trên tay ông. Kim lão gia ngẩng đầu, vẻ mặt tức giận nhưng lại thấy vợ rất vui vẻ thì không khỏi sửng sốt

- Bà có chuyện gì thế! Thắng bạc à! Cười tươi như hoa ấy nhỉ.

- Thắng bạc? Tôi thấy có thắng được bao nhiêu tiền cũng không đáng vui mừng thế này đâu.

Bà ghé đầu vào tai chồng, cười cười nói:

- Khi nãy Eun Hee gọi điện thoại đến nói cho tôi biết, con bé có thai rồi. Được hai tháng, hơn 7 tháng nữa chúng ta đã có cháu bế rồi.

Kim lão gia tháo kính xuống, nhìn vợ:

- Thật sao? Giọng nói đầy sự kinh ngạc, vui mừng.

- Đúng thế, đúng thế, tôi nói cho ông nhé, ngày mai không được nhốt cháu tôi ngoài cửa đâu.

Kim lão gia giả bộ không để ý, khẽ hừm một tiếng rồi lại đeo kính lên, xoay ghế qua chỗ khác, không nói gì. Nhưng Kim phu nhân lại nhìn thấy ở cửa kính đối diện bóng chồng mình đang cười. Kim phu nhân hiểu ý cười cười, cũng không trêu chọc ông nữa, xoay người đi ra ngoài, bà còn phải dặn dò nhà bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn bổ cho phụ nữ mang thai nữa.

Đến cuối tuần, Fany và Taeyeon đi về biệt thự lớn Kim gia, nhìn thấy cửa lớn rộng mở thì không khỏi nhìn nhau cười. Hai người còn sợ bị người cản lại mà xấu hổ, giờ xem ra, quả nhiên cháu là vô địch.

Tiệc sinh nhật lần này không phô trương như lần trước, cũng không đông khách như trước.

Joo nói với bọn họ, khách đều là một số họ hàng thân thích trong nhà, cũng không quá nhiều. Giờ vì còn sớm nên khách còn chưa đến.

Vào đại sảnh đã thấy Kim phu nhân ăn mặc sang trọng, hoa lệ, thấy bọn họ vào thì cười rạng rỡ, đứng dậy vươn tay về phía bọn họ. Kim lão gia vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích nhưng sắc mặt rất tốt. Hai người đi tới cầm tay Kim phu nhân.

Kim phu nhân nhìn cô từ trên xuống dưới, nhíu mày nói:

- Sao trông gầy thế? Nhất định là dinh dưỡng không đủ rồi! Giờ con có thai, sinh hoạt, ăn uống nhất định phải rất cẩn thận mới được.

Cô cười nói:

- Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chú ý. Ngày nào Taeyeon cũng đều bắt con ăn canh đó!

Nghe xong Kim phu nhân lại nhăn mặt:

- Chỉ ăn canh hầm thôi sao được, còn phải để ý phối hợp dinh dưỡng nữa. Xem ra đầu bếp của hai đứa cũng không có kinh nghiệm rồi.

Bà trầm ngâm một hồi rồi nói:

- Hay như vậy đi, hai con dọn về đây ở đi, mẹ và Joo đều có kinh nghiệm, hơn nữa Taeyeon cũng hay không về nhà, để con ở nhà một mình mẹ không yên tâm.

Fany và Taeyeom nhìn nhau, cậu thoáng động lòng. Về sau Eun Hee bụng lớn, mình thường không ở bên cạnh cô, mẹ có kinh nghiệm có thể chăm sóc Eun Hee tốt hơn. Nghĩ vậy, cậu khẽ hỏi cô:

- Em thấy sao?

Fany biết Kim phu nhân có ý tốt, tuy rằng cô rất muốn sống cuộc sống hai người với Taeyeon nhưng với con mà nói thì đây là sự sắp đặt rất thỏa đáng nên cười gật đầu.

Kim phu nhân thấy bọn họ đồng ý, nghĩ đến sau này có thể ở chung với các con thì càng thêm vui vẻ.

Lúc bọn họ nói chuyện, Kim lão gia tử dù ở bên cạnh không nói gì nhưng tai thì không bỏ qua bất kỳ câu nào, yêu cầu vợ đưa ra rất hợp ý ông. Thấy con đến chút việc nhỏ này cũng phải trưng cầu ý kiến của con dâu thì cảm thấy khinh bỉ. Cảm thấy giờ con càng lúc càng yếu đuối, trước kia nó bá đạo cứng rắn thì hợp với ý ông hơn. Giờ chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến vợ thì còn ra cái gì. Nhưng ông thấy Fany đồng ý trở về ở thì trong lòng cũng vui mừng, cảm thấy con dâu vẫn thấu tình đạt lý, dù từng không nghe lời nhưng giờ xem ra hoàn toàn là vì con mình quá yếu đuối.

Bốn người ngồi trên sô pha, Kim phu nhân kéo tay Fany nói chuyện phiếm, lúc thì hỏi bị thai hành thế nào, có lúc lại hỏi cô thèm ăn gì, hỏi đủ chuyện, vẻ mặt rất hưng phấn. Đến khi Kim phu nhân chuẩn bị hỏi lại mấy vấn đề cũ thì Joo ở bên lại xen vào đôi câu, chuyển đề tài càng khiến Kim phu nhân rất vui vẻ. Kim lão gia tuy không nói gì nhưng có thể thấy ông rất chú ý đến cuộc nói chuyện này. Tỷ như khi Kim phu nhân hỏi Fany có còn đi làm không thì ông không nhịn được mà chen vào.

Ông nhìn cô nói:

- Giờ con đã mang thai còn muốn chạy đi chạy lại bên ngoài sao? Vạn nhất có gì sai sót thì phải làm sao?

Kim phu nhân rất đồng ý với chồng, chẳng qua ngữ khí có ôn hòa hơn một chút:

- Đúng thế, vẫn nên thôi việc đi con ạ! Làm ở ngoài không cẩn thận nhỡ ngã thì làm sao?

Cô cười trả lời hai người:

- Cha mẹ, chờ thi tuyển xong, con sẽ xin nghỉ dài hạn, con không dám đùa giỡn với chuyện này. Đứa trẻ là quan trọng, cha mẹ yên tâm đi.

Nghe Fany nói xong thì mặt Kim lão gia mới giãn ra chút ít, Kim phu nhân cũng rất vừa lòng, gật đầu liên tục.

Mọi người đang nói chuyện thì khách cũng lục tục kéo đến.

Đầu tiên là mấy người nhà mẹ đẻ của Kim phu nhân, em gái, em rể của bà và mấy đứa cháu. Đây vẫn là lần đầu tiên Fany gặp người nhà mẹ đẻ của Kim phu nhân, nhưng xem ra bọn họ đều biết cô. Kim phu nhân biết Fany mất trí nhớ, không biết bọn họ nên đều giới thiệu lại cho cô biết. Trong đó cháu gái của Kim phu nhân ước chừng 20 tuổi nhìn Eun Hee rồi nói với Kim phu nhân:

- Dì à, dì có cô con dâu thật giỏi. Mấy hôm trước đều đưa tin về chị Eun Hee, hôm qua còn có buổi phỏng vấn của chị ấy nữa cơ.

Cô ấy đi đến bên Fany, ôm tay cô rồi thân thiết nói:

- Bạn học của em đều nói chị rất giỏi. Thiết kế của chị cho chị Yoona thực sự quá đẹp. Một người là chị họ, một người là chị dâu, em thật sự được thơm lây đó, đám bạn em rất ngưỡng mộ em.

Sau sóng gió trước, Fany cũng nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình, tối hôm trước chương trình đã lên sóng. Buổi tối Kim phu nhân thường đi ngủ sớm nên không xem được.

Em gái của Kim phu nhân vội ngăn con gái lại:

- Con bé này, đừng nói lung tung. Trẻ con biết cái gì!

Bà biết anh rể mình là người rất sĩ diện, cũng từng nghe chị kể qua chuyện này, biết anh rể không thích chủ để này. Bà nhìn qua, quả nhiên thấy mặt ông trầm xuống. Nhà mình cần anh rể giúp rất nhiều, không nên đắc tội với ông.

Ai ngờ con bé này vốn được nuông chiều, không hiểu tâm tư của mẹ, chỉ nói:

- Con có nói sai đâu, chị Eun Hee cũng rất có năng lực mà, ai cũng đều nói vậy cả.

Kim phu nhân vốn có chút khó chịu về công việc của Fany, luôn cảm thấy việc hầu hạ người khác là việc mất mặt, giờ thấy cháu gái tán thưởng như vậy, hoàn toàn không có ý khinh thị thì cũng vui vẻ hơn.

Sau đó bọn họ ngồi xuống, cô bé kia an vị ở bên cạnh Fany, nhõng nhẽo hỏi chuyện tạo hình, ánh mắt nhìn cô đầy sùng bái. Vẻ mặt này khiến lòng Kim phu nhân rất thoải mái. Kim lão gia thì ngồi nói chuyện với em rể, cháu trai, thấy tình hình bên Fany như vậy thì tâm tình cũng thoải mái hơn chút.

Sau đó là bạn chơi bài của Kim phu nhân đến. Sinh nhật bạn thân sao có thể vắng mặt. Hai người chào hỏi chủ nhà, sau đó thấy Eun Hee thì đều vui vẻ, Lee phu nhân nói với Kim phu nhân:

- Vừa rồi tôi còn đang nói với Ha phu nhân xem hôm nay có gặp được Eun Hee không?

Ha phu nhân cười:

- Tôi đã bảo là sẽ gặp được con bé mà!

Kim phu nhân khó hiểu:

- Hai người tìm Eun Hee làm gì?

Lee phu nhân cười sang sảng:

- Giờ Eun Hee nhà bà là người nổi tiếng rồi, hôm qua tôi xem buổi phỏng vấn của con bé, đúng là khiến người khác bội phục. Kim phu nhân, số bà tốt thế? Con có năng lực không nói, ngay cả con dâu cũng thật giỏi giang, đúng là khiến tôi hâm mộ quá đi mất.

- Phỏng vấn?

Hai người liền nhắc đến chuyện phỏng vấn, đúng là khiến Kim phu nhân tò mò.

Ha phu nhân kinh ngạc:

- Sao thế? Bà còn chưa xem sao? Giờ mau xem đi, sắp phát lại rồi.

Kim phu nhân vội vàng kêu Joo mở tivi.

Kim phu nhân nhỏ giọng hỏi Fany:

- Sao có phỏng vấn mà không nói với mẹ? Cũng nên bảo mẹ xem với chứ.

Bạn bè khen ngợi khiến bà nở mày nở mặt, nhất thời cũng quên mất chính mình từng phản đối con dâu đi làm.

Taeyeon cũng nhìn Fany, đừng nói là Kim phu nhân, đến cậu cũng còn chưa xem.

Nhìn ánh mắt trách cứ của hai người, cô cười khổ nói:

- Thời gian này con đều chỉ lo cho đứa bé, cũng không nhớ rõ chuyện này, con cũng đã xem đâu. Lên sóng thì đài truyền hình phải báo một tiếng chứ!

Thật ra đài truyền hình có gọi điện báo nhưng từ sau khi mang thai, điện thoại di động Fany đều không mang bên cạnh nên không biết.

Taeyeon vội vàng nói:

- Không sao đâu, dù sao chờ xem đi, mọi người cùng nhau xem cho vui.

TV đang quảng cảo, lúc này, Kim lão gia cũng không nhịn được mà chăm chú theo dõi.

Lúc chờ đợi, lại có một số khách đến nhà, có họ hàng của Kim lão gia, cũng có họ hàng của Kim phu nhân, cuối cùng chính là cha mẹ và anh chị dâu của Eun Hee.

Kim phu nhân kể chuyện Eun Hee có thai với Choi phu nhân. Người nhà họ Choi nghe xong đều rất vui. Gain cười chúc mừng cô. Chỉ có Siwon thì có chút mất tự nhiên. Fany biết nhất định là vì lần trước anh ta nhờ cô giúp nhưng cô lại từ chối. Nhưng cô có chút không hiểu, đã đến đây rồi thì còn cau có làm gì? Sinh nhật của người khác mà mặt mũi hằm hè thì chẳng thà đừng đến. Con cả của Choi gia cũng chẳng còn trẻ tuổi gì, sao còn tùy hứng như vậy.

Gain nói với cô:

- Em đừng trách anh ấy, gần đây tâm tình anh ấ không tốt. Công trình lần trước anh ấy phụ trách có chút vấn đề, đối tác gây phiền phức. Lần này chẳng biết vị trí tổng giám đốc có giữ được không nữa.

Vẻ mặt Gain rất lo lắng.

Fany thấy cô không vui, nói:

- Có phải tại lần trước em không đồng ý anh ấy...

Gain lắc đầu:

- Không liên quan đến em, Taeyeon đã giúp anh ấy rất nhiều, chuyện lần này rất lớn, Taeyeon cũng chẳng giúp được gì, không trách các em được. Hơn nữa anh ấy cũng không thể cứ vì mình làm sai mà lại đổ thừa vì người khác không giúp được.

Fany nhìn Gain nghĩ thầm, người con gái thấu tình đạt lý này phải lấy Siwon thì đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Ngày xưa sao Gain lại yêu anh ta được nhỉ? Vấn đề là, bãi phân trâu này còn không biết quý trọng cô ấy, còn lăng nhăng ở bên ngoài. Nhắc tới anh ta, cô rất chán ghét.

Bên kia, Siwon đứng bên cạnh Choi lão gia, nhìn hai ông già nói chuyện phiếm, vẻ mặt vẫn như ai thiếu tiền mình không bằng. Fany nhìn rồi quay mặt đi, mặc kệ anh ta.

Trong TV, phỏng vấn Fany bắt đầu, mọi người đều bị thu hút. Đây cũng là chương trình rất ăn khách, bình thường đều phỏng vấn những người nổi tiếng. Kim phu nhân thấy con dâu mình có thể xuất hiện ở chương trình này thì rất tự hào.

Trong TV, Fany mặc chiếc áo khoác hồng nhạt, quần dài đen, tóc dài buộc sau gáy, trông rất thanh lệ, thoải mái.

MC là một người nổi tiếng, rất được yêu thích. Cô giới thiệu qua về Fany cho mọi người, lại truyền đến một số hình ảnh trong buổi biểu diễn của Yoona, dưới sân khấu, mọi người nhìn thấy Yoona thì đều vỗ tay hoan hô trước TV, đám người trẻ tuổi nhìn thấy Yoona thì đều hoan hô, vui vẻ còn những người lớn tuổi thì lại có vẻ mặt khác nhau. kIM lão gia thấy Yoona thì mặt trầm xuống.

Cũng may Yoona chỉ xuất hiện trong giây lát. Tv lại chiếu cảnh trường quay.

MC:

- Tạo hình của Yoona là do Choi tiểu thư thiết kế sao?

Fany:

- Bởi vì lúc ấy thầy Lee Soo Man bị tai nạn, mà tôi lại là người thân của Yoona nên mới miễn cưỡng thử.

MC lại hỏi một số chuyện về tình huống lúc đó. Fany cũng nhất nhất trả lời. Sau đó, MC hỏi:

- Choi tiểu thư, theo tôi biết thì bản thân cô là thiên kim của Choi thị, lại cũng là con dâu của Kim thị, theo lý cô không cần phải đi làm cũng rất thoải mái rồi. Vì sao cô còn muốn đi học stylist, kiếm số tiền có thể nói là hoàn toàn bé nhỏ so với tài sản của mình.

Mọi người trước TV đều rất chú ý, xem ra đây là vấn đề ai cũng muốn biết.

Cô mỉm cười thoải mái như gió mùa xuân:

- Đầu tiên, đây là công việc tôi thích, lúc làm việc, tôi thấy rất vui vẻ, thoải mái. Tôi cảm thấy, người sống trên đời có thể làm công việc mà mình yêu thích là chuyện rất hạnh phúc nhưng cũng rất khó. Sau nữa, tôi cảm thấy là phụ nữ, dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không nên có ý nghĩ sống dựa dẫm vào người khác, giao cuộc đời của mình cho người khác, đó là một việc rất nguy hiểm. Tiền, dù ít hay nhiều nhưng quan trọng là bạn chịu đi làm, có dũng khí nắm giữ vận mệnh của chính mình. Hơn nữa làm việc cũng có nhiều điều tốt, bạn có thể kết bạn với nhiều người, không đến mức tách rời khỏi xã hội, còn có thể giữ được sức sống của bản thân, rất nhiều điều tốt...

MC:

- Người nhà cô có ủng hộ cô không?

Fany:

- Chồng tôi rất ủng hộ tôi, có thể nói, tôi có thể an tâm học tập, làm việc là nhờ công lớn của cô ấy. Ở đây, tôi muốn nói với cô ấy một tiếng cảm ơn.

Trước TV Taeyeon nắm chặt tay Fany, mỉm cười với cô. Mà những người phụ nữ khác nghe xong cũng không khỏi liếc nhìn cô một cái. Đạo lý cô nói bọn họ điều hiểu nhưng không phải ai cũng có dũng khí đó. Bảo bọn họ từ bỏ cuộc sống nhàn hạ để đi làm việc vất vả thì bọn họ không làm được. Bọn họ chỉ muốn cả đời thoải mái là được. Vì sự nhàn hạ đó mà phải hi sinh một số điều, kể cả việc chồng có tình nhân ở bên ngoài, kể cả việc mình không có tiếng nói trong gia đình thì không khỏi trầm tư, sự thỏa hiệp này liệu có đáng giá không?

Sự tự tin trong mắt Choi Eun Hee khiến người khác thực sự hâm mộ.

Là vì cô nắm giữ vận mệnh trong tay mình nên mới có được sự thong dong đó sao? Bởi vì cho dù đối mặt với bất kì hoàn cảnh nào, cô cũng đều tự tin sẽ vượt qua được?

Kim lão gia chỉ yên lặng xem TV, mặt không biến sắc nhưng nhìn qua cũng không bực mình.

Trong TV, MC nói:

- Thật hâm mộ Choi tiểu thư có được người chồng tốt như vậy, chồng cô ủng hộ cô, vậy cha mẹ cô thì sao? Cha mẹ chồng nữa, bọn họ cũng ủng hộ cô chứ?

Cô vẫn luôn mỉm cười:

- Cha mẹ chồng có chút hiểu lầm với công việc của tôi nhưng tôi tin, khi họ biết tôi đã cố gắng, yêu thích công việc này thế nào thì nhất định cũng sẽ ủng hộ tôi. Tôi rất mong được gia đình ủng hộ mình.

Nhìn đến cảnh này, Kim lão gia đột nhiên đứng lên nói:

- Khách đều đã đến rồi, cũng không sớm nữa, vào vị trí đi.

Mọi người nhìn nhau, đều đoán là ông tức giận nhưng vẻ mặt ông lại không hề có gì là giận dữ, nhưng thấy ông nói vậy thì dù mọi người vẫn muốn xem tiếp nhưng đều đứng dậy, đi theo ông vào nhà ăn.

Nhưng đột nhiên Fany nhỏ giọng nói:

- Yoona còn chưa đến, đợi thêm chút nữa đi!

Kim lão gia lớn tiếng nói:

- Còn chờ cái gì nữa, muốn đến thì đã đến từ sớm rồi.

Vừa dứt lời, Yoona từ ngoài đi vào:

- Ngại quá, con về muộn.

Yoona ăn mặc đơn giản, tóc buộc sau đầu, nhìn trông rất thoải mái, năng động. Trong tay Yoona cầm một chiếc hộp, có lẽ là quà cho mẹ.

Yoona vừa đến thì những người trẻ tuổi như có thuốc kích thích mà đều kích động, nhất thời cũng quên mất mình đang ở đâu, như đàn ong vỡ tổ mà vây lấy cô, líu ríu đòi xin chữ ký. Nhìn thấy tình cảnh này, Kim lão gia lại nhăn mày lại. Ông không khỏi nhìn lại xung quanh, thấy mọi người không ai có phản ứng gì khác lạ thì mới yên lòng. Những người đó,đặc biệt là người lớn tuổi đều là người thấu hiểu nhân tình, biết Kim lão gia không thích con làm ngôi sao, cho dù bọn họ thực sự có suy nghĩ gì thì cũng vạn lần không bộc lộ trước mặt Kim lão gia được.

Yoona thân thiết đồng ý, nói với bọn họ chút nữa nhất định sẽ kí và chụp ảnh chung. Cô nói xin lỗi rồi đi tới bên Kim phu nhân, ôm bà cười nói:

- Mẹ, quà sinh nhật của mẹ, thử xem xem có thích không?

Kim phu nhân gặp con sớm đã tươi cười vui vẻ, bất kể con đưa cái gì bà đương nhiên đều thích. Sau đó, bà đón lấy chiếc hộp nhỏ, cầm tay con mỉm cười.

Fany ở bên nói:

- Mẹ, nhìn xem là gì đi? Mọi người đều tò mò lắm đó?

Những người bên cạnh cũng đều phụ họa theo.

Lúc này Kim phu nhân mới mở ra, chỉ thấy bên trong là chiếc trâm cài áo đính kim cương, thiết kế độc đáo, rất đẹp. Lee phu nhân nhìn mà hâm mộ.

Kim phu nhân rất cao hứng, vừa tự hào vừa thấy con thật hiếu thảo, cười tươi như hoa nở. Mà Kim lão gia ở bên lại lạnh lùng hừ một tiếng.

Yoona nghe thấy, nhìn cha rồi đi đến bên ông, khẽ chào ông một tiếng.

Trước mặt khách khứa, Kim lão gia đương nhiên sẽ không nói gì, chỉ là khi nhìn Yoona thì có chút tức giận. Vừa rồi đoạn phim ngắn trong TV phát, Kim lão gia luôn cảm thấy mọi người đều có chút khinh thường như thể trong mắt bọn họ, con mình chỉ là con khỉ diễn xiếc cho mọi người. Nghĩ vậy Kim lão gia mặt tối sầm lại nhưng cũng không tiện nổi cáu, chỉ lạnh lùng nói:

- Đi dùng cơm đi!

Nói xong xoay người đi vào nhà bếp

- Cha!

Yoona đứng sau gọi ông lại, Kim lão gia nghe vậy thì quay đầu. Yoona cầm chiếc hộp trong tay đưa tới trước mặt ông nói:

- Cha, đây là của cha. Con tìm rất lâu, mong rằng cha sẽ thích!

Kim phu nhân thấy chồng vẫn chỉ lạnh lùng thì vội đi đến bên ông nói:

- Con có lòng, ông cầm lấy đi.

Kim lão gia nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn thì đành vươn tay nhận lấy chiếc hộp.

Kim phu nhân cười nói:

- Mở ra xem đi, con tặng ông gì thế?

Nói xong lại quay đầu nhìn con:

- Nếu mà quý hơn của mẹ thì mẹ không chịu đâu nhé!

Yoona chỉ cười.

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Kim lão gia mở chiếc hộp ra, chỉ thấy bên trong là một hộp xì gà màu cà phê, có mùi hương thản nhiên tỏa ra.

Xì gà là thứ Kim lão gia cực yêu thích, hơn nữa hộp xì gà này vừa nhìn đã biết là hàng cực phẩm, sắc mặt ông lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Yoona nói:

- Đây là mấy hôm trước con sang Pháp lưu diễn thì mua, là từ Cu Ba, nghe nói là xì gà ngon nhất thế giới.

Bên kia, Choi lão gia nghe vậy thì nói:

- Đây là loại xì gà đặc biệt, cũng chỉ có 5 hộp thôi, tôi cũng muốn mua nhưng không được. Lão Kim, tôi mặc kệ, thế nào ông cũng phải cho tôi thưởng thức cùng đấy!

Nghe thấy bảo hộp xì gà quý giá như thế, sắc mặt Kim lão gia dãn hẳn, cười nói với Choi lão gia:

- Muốn hút thì đi mà bảo con ông mua đi.

Choi lão gia nói:

- Con tôi nào được hiếu thảo như Yoona, làm việc còn chẳng xong nữa là, lão Kim, thật sự hâm mộ ông.

Đúng là gừng càng già càng cay, Choi lão gia khéo léo nịnh nọt được Kim lão gia khiến ông thật vui vẻ. Fany nhìn Siwon bị cha nhắc đến mà không vui thì không khỏi lắc đầu. Kém xa! Choi Siwon này nghĩ gì cũng đều bộc lộ ra ngoài, xem ra bị thay thế chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cô lại nhìn Gain mà thở dài trong lòng.

Kim lão gia nghe Choi lão gia nói vậy thì cũng biết Yoona có lòng, dù có lúc không nghe lời như vẫn rất hiếu thảo. Hôm nay cô đã về thì nên vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm, về phần công việc của nó thì để sau hẵng nói.

Bởi vì tâm tình Kim lão gia tốt hơn nên bữa cơm cũng rất vui vẻ. Kim phu nhân nhìn thấy các con đều hiếu thảo, con dâu lại có tin vui thì cảm thấy mọi chuyện đều thật tốt, hơn nữa mọi người thỉnh thoảng lại tâng bốc bà mấy câu khiến bà thực sự rất vui, sinh nhật hạnh phúc.

Ăn cơm trưa xong, khách ngồi lại một lúc rồi đứng dậy cáo từ. Lúc Choi phu nhân gần đi còn kéo Fany lại nói thật lâu, đều là dặn dò cô phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Cuối cùng thở dài nói:

- Giờ anh con ở công ty địa vị càng lúc càng thấp, con là em cũng phải để ý một chút mới được.

Fany thấy khóe mắt bà có nếp nhăn, biết thời gian này nhất định vì chuyện của con mà lòng không thoải mái nên nói:

- Con biết rồi, có thể giúp thì nhất định con sẽ giúp.

Không thể giúp thì cô cũng chẳng có cách nào.

Choi phu nhân nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, môi giật giật, còn định nói thêm gì nhưng nhìn ánh mắt của cô thì lại chẳng nói được gì, chỉ đành thở dài:

- Đều là anh con kém cỏi...

Bà xoay người đi theochồng. Fany nhìn bóng dáng có phần già nua của bà mà nghĩ: 3

Người phụ nữ này cả đời đều tốn sức lực mà giữ gìn địa vị của mình, nhất định xem nhẹ việc dạy dỗ con cái nên mới khiến con mình thành ra thế này. Cho dù giờ bà là Choi phu nhân nhưng vẫn chẳng có chút địa vị gì trong lòng chồng, con thì không chút tiến bộ, con gái là người bà hao hết sức mà bám vào, giờ bà có còn cho đó là thứ quý giá nhất?

Taeyeon vỗ vai cô nói:

- Em nghĩ gì mà xuất thần vậy?

Cậu nhìn theo ánh mắt cô về phía bóng dáng Choi phu nhân, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Chuyện của anh em thực sự khó giải quyết, nằm ngoài tầm kiểm soát của Tae, Tae thực sự...

Cô quay đầu cười với cậu:

- Tae không cần giải thích, em hiểu mà.

Taeyeon còn đang nghĩ nên giải thích chuyện này thế nào, dù sao chuyện của anh cô lần này cậu cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trong lòng vẫn có chút áy náy nhưng chuyện làm ăn cậu đâu thể một tay che trời. Sai sót của Siwon đâu phải là nhỏ nhưng hôm nay Eun Hee chẳng những không vì người nhà mà nói cậu mà còn hiểu cậu như vậy, sao có thể khiến cậu không cảm động cho được? Có người vợ như thế, cậu còn cầu mong gì hơn?

Khách đi rồi, Kim lão gia bắt đầu bàn về công việc của Yoona. Ban đầu, vì tác dụng của hộp xì gà kia mà khẩu khí của ông vẫn rất hòa ái nhưng ông muốn Yoona rút khỏi giới nghệ sĩ, đương nhiên Yoona kiên quyết không chịu. Sau đó, tính nóng nảy của ông lại bộc phát.

- Mày xem, mày lên sân khấu thành cái dạng gì nữa? Ăn mặc lố lăng, nhảy nhót lung tung, nói biểu diễn là nói cho hay thôi chứ thực ra chẳng phải là bán sắc... cho kẻ ngu xem sao? Kim gia chúng ta không chấp nhận nổi người như vậy. Chơi như vậy cũng đủ lâu rồi, mau trở về tiếp tục làm nhị tiểu thư đi, để lại chút thể diện cho tao nữa.

Yoona giờ nào còn là nhị tiểu thư sợ phiền phức, yếu đuối trước kia. Cô giờ hoàn toàn có thể nắm giữ cuộc sống của mình, vẻ mặt càng thêm tự tin. Chỉ là, cha mẹ thì mãi mãi là cha mẹ, lúc mình gặp khó khăn nhất, cha cũng không chỉ lo giữ sĩ diện của mình mà mặc kệ cô nên cô cũng rất mong có thể được cha hiểu, quan hệ với người nhà hòa hợp. Khi Yoona ở Pháp, ngẫu nhiên nghe nói có cửa hàng có xì gà cực phẩm, cô dùng thời gian nghỉ ngơi mà tìm xì gà, cuối cùng mệt mỏi mà đã ngã trên trường quay. Nhưng cái đó có gì đâu? Chỉ cần có thể làm cho cha vui vẻ, mọi chuyện đều đáng giá.

Nhưng giờ thấy cha bình luận như thế thì cô không phải không buồn lòng.

- Cha à, đây là tính chất công việc của con, là giải trí đại chúng, giúp mọi người vui vẻ nhưng con cũng có được niềm vui của mình, con chẳng thấy điều này có gì là mất mặt. Chuyện trong công ty con không hề hiểu biết, ở đó con hoàn toàn là người vô giá trị, con không muốn quay về công ty. Con muốn được tiếp tục làm công việc mà con thích. Chị dâu nói đúng, người sống trên đời có thể làm công việc mà mình yêu thích là điều hạnh phúc. Cũng như cha thích việc kinh doanh vậy, con thích biểu diễn. Hơn nữa, con chưa hề làm những chuyện khác người, sai trái, cha sao lại không chịu hiểu con?

Kim phu nhân sợ hai cha con lại cãi cọ nên vội nói với chồng:

- Tôi thấy Yoona làm việc này cũng rất tốt, không phải có rấ nhiều người thích nó sao? Con đã lớn rồi, chúng nó đều có suy nghĩ riêng của mình, chúng ta đừng xen vào nữa.

Fany và Taeyeon không tiện tham gia, nếu bọn họ cũng nói đỡ Yoona thì chỉ sợ Kim lão gia lại nghĩ cả nhà cùng chống đối mình mà càng tức giận nên chỉ có thể bên nhìn.

Kim lão gia nghe vợ nói xong thì cơn tức dâng cao:

- Lời lẽ ngu xuẩn! Yoona là con của Kim gia, sau lưng chẳng biết bao nhiêu người khinh miệt nó. Nó làm xiếc được đến bao giờ? 30 tuổi? 40 tuổi? Đến lúc đó thì chẳng còn lại gì cả? Tiền? Kim gia ta thiếu tiền? Con người cần nhất là đạt được địa vị khiến người khác tôn trọng, nó thì có gốc rễ gì? Chỉ dựa vào tuổi trẻ mà nhảy nhót hát hò? Làm trò cười cho người khác?

Nói xong lại nhìn về phía Yoona:

- Giờ mày cứ cứng đầu, không cần nghe lời tao nữa, tao càng nói mày càng chẳng nghe thì tao cũng chịu, tự mày lo cho mày đi.

Nói xong, Kim lão gia mặt mày tái mét mà đi vào thư phòng, đóng cửa ầm một tiếng.

Yoona nhìn Kim phu nhân với vẻ biết lỗi nói:

- Con xin lỗi, mẹ, đều là con sai, hôm nay là sinh nhật mẹ mà còn làm mẹ không vui.

Kim phu nhân lắc đầu:

- Không phải tại con, hôm nay mẹ vui lắm, sau này có thời gian thì nhớ về nhé, cha con tuy nói thế nhưng thực ra vẫn rất muốn con về nhà!

Yoona cúi đầu, hồi lâu sau mới gật đầu. Taeyeon đi đến bên em gái nói:

- Em lựa chọn con đường này cũng không có gì sai cả, chỉ là chị thấy lời cha nói cũng rất có lý, có thời gian thì nên suy tính cho tương lai nữa.

Làm công việc này, rất dễ được nhớ đến nhưng cũng thật dễ để bị lãng quên. Có thể đến tuổi 30, 40 mà vẫn giữ nguyên sức hút quả thực không nhiều.

Yoona gật đầu:

- Em biết, cha cũng là muốn tốt cho em.

Yoona nhìn nhìn đồng hồ:

- Em phải đi rồi, buổi chiều em còn có việc.

- Ừm, em đi đi.

Yoona ôm Kim phu nhân rồi chào tạm biệt Taeyeon, chị dâu, cuối cùng đi đến trước cửa thư phòng, gõ gõ cửa nói:

- Cha ơi, con đi đây!

Trong thư phòng không một tiếng động nhưng chắc hẳn là ông có nghe thấy, chỉ là đang giận mà thôi. Yoona bất đắc dĩ đành đi trước.

Yoona đi không lâu thì Fany cũng chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Kim phu nhân dặn dò đêm nay thu dọn đồ đạc để mai về nhà.

Về nhà, Fany và Taeyeon bàn chuyện Yoona, Tiffany nói:

- Lúc ấy em cổ vũ Yoona rời khỏi Kim thị, theo đuổi giấc mơ của mình cũng chẳng biết là đúng hay sai. Có lẽ ở Kim thị mới là tốt nhất cho nó.

Fany cảm thấy những lời Kim lão gia nói hôm nay cũng có đạo lý, có lẽ cô đã quá ngây thơ.

Cậu cười nói:

- Em đừng nghĩ nhiều, bất kể thế nào có thể làm được việc mà mình thích là việc tốt nhất rồi. Yoona rõ ràng có tài năng mà không thể phát huy thì sẽ là nỗi tiếc nuối cả đời của nó. Giờ nó có thể sống vui vẻ như thế, cho dù sau này lớn tuổi cũng có thể phát triển sự nghiệp khác, làm đạo diễn, đầu tư phim nhựa, đào tạo sao... chỉ cần là chuyện nó thích, nó cố gắng làm thì thế nào cũng là thành công.

Cô gật đầu, trong lòng dễ chịu hơn chút.

Ngày hôm sau, bọn họ chuyển về biệt thự. Phòng chuyển xuống tầng một. Kim phu nhân nói:

- Sau này bụng lớn, leo cầu thang không an toàn, ở lầu 1 cho tiện con ạ!

Cô nhìn phòng mình thấy được bố trí rất thoải mái.

Kim phu nhân nói:

- Vốn định sơn lại nhưng mẹ sợ mùi sơn không an toàn, không tốt cho con.

Cô cười nói:

- Thế này đã là tốt lắm rồi, con thích lắm. Cảm ơn mẹ!

Chỉ trong một buổi tối đã chuẩn bị thỏa đáng, nhất định là đã phải thức khuya rồi. Tuy rằng chuyện Jiyoung từng khiến họ mâu thuẫn nhưng chuyện cũng đã qua, mà giờ Kim phu nhân như đang hết sức lấy lòng thì sao cô còn chẳng để mọi thứ thoải mái lại? Cô không để tâm chuyện vụn vặt, cho rằng sở dĩ bây giờ Kim phu nhân đối tốt với mình là vì đứa bé trong bụng. Jiyoung cũng từng có thai, bà đối xử với Jiyoung thế nào cô cũng biết.

Kim phu nhân còn nói:

- Bên cạnh là phòng của em bé, đến lúc đó em bé ở phòng bên mới không làm phiền con ở cữ, phụ nữ ở cữ rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lại bệnh chứng gì. Mẹ sẽ giúp con sinh con thoải mái nhất.

Fany cầm tay Kim phu nhân:

- Mẹ, vất cho vả mẹ rồi!

Kim phu nhân cười, rồi nắm chặt tay cô:

- Con tốt với Taeyeon, mẹ cũng tốt với con là phải thôi. Trước kia con từng chịu thiệt thòi, mẹ có trách nhiệm lớn, mẹ sẽ bù đắp lại cho con, hi vọng con đừng để bụng.

Cô nói:

- Chuyện đó giờ cũng không quan trọng nữa rồi, con đã quyết định là sẽ quên.

Kim phu nhân cười:

- Eun Hee, lấy được con là phúc của Kim gia.

Gặp được Taeyeon sao không phải là phúc của cô? Fany khẽ vuốt bụng. Giờ mọi thứ thật sự quá hoàn mỹ, quá hạnh phúc. Hạnh phúc này sẽ còn mãi sao?

Có được không?

Cô tự hỏi mình.

Nhất định là thế đi. Cô sẽ dùng hết sức mình để nắm giữ hạnh phúc bản thân.

Thu xuống, thời tiết trở nên ấm áp, dễ chịu. Mỗi sáng, cô sẽ cùng cậu đi làm. Tuy rằng Kim phu nhân rất lo khi cô đi làm nhưng thấy cô đã đồng ý sau khi thi xong thì sẽ xin nghỉ, tính ra cũng chẳng bao lâu nữa nên cũng không nói gì. Chỉ là buổi trưa bà sẽ bắt người làm mang đồ ăn đến cho cô vì sợ đồ ăn ở công ty không ngon, không bổ dưỡng khiến đồng nghiệp đều rất hâm mộ cô có mẹ chồng tốt. Đến chiều tan tầm, cậu sẽ đi đón cô. Nếu cậu phải đi tiếp khách thì sẽ gọi lái xe đến đón cô, kiên quyết không để cô về một mình, sợ cô gặp nguy hiểm. Về nhà đã có đồ ăn vặt dinh dưỡng chờ đón, sau đó lại là bữa tối bổ dưỡng. Kim phu nhân ngồi bên cạnh luôn dặn cô ăn cái này cái kia, nhưng có khi cô ăn không vô thì Kim phu nhân lại rất lo lắng, hôm sau lại tốn công chuẩn bị món đồ khác cho cô ăn.

Sau khi ăn cơm tối, Taeyeon sẽ cùng cô đi tản bộ. Vì trời dần trở lạnh nên bọn họ chỉ đi dạo trong vườn hoa của nhà, nói chuyện phiếm, kể ngày hôm nay mình đã làm gì khiến tâm tình cô rất thoải mái.

Ngày cứ lặng lẽ trôi qua, kì thi tuyển cuối cùng đã đến. Vẫn là thi ở phòng thực hành của trường. Ngoài Dong Hae và Jiyeon đang ngồi tù thì mọi học viên đều tham gia. Có một số người nói, đã có công ty khác liên lạc, nếu không thi được ở SM thì sẽ qua công ty kia.

Danh tiếng của trường SM rất tốt, cho dù là học viên không thi đỗ vào công ty thì cũng không phải lo đầu ra, chẳng qua tiền công ít hơn chút thôi. Cho nên SM vẫn là sự lựa chọn hàng đầu.

Lee Soo Man đã bình phục, xuất viện, đảm nhận việc chấm thi lần này. Còn cả tất cả những thầy giáo từng dạy cũng có mặt, rất là náo nhiệt.

Thầy Lee Soo Man đầu tiên là nói mấy câu tổng kết đơn giản rồi nói:

- Lần này mong rằng không xảy ra chuyện như trước, mọi người để ý sẽ thấy phòng thực hành đã lắp thêm camera, nhất cử nhất động của mọi người đều bị ghi lại. Cho nên đừng làm những chuyện tổn hại nhân cách, dùng bản lĩnh của chính mình mà tạo nên thành tích.

Thật ra không cần Lee Soo Man nói thì mọi người cũng không dám làm chuyện đó. Jiyeon và Dong Min là bằng chứng tốt nhất, cho dù không thi được thì vẫn tìm được công việc bên ngoài. Nhưng nếu bị bắt được thì chẳng thể sống trong nghề này được nữa.

Cho nên lần thi này rất thuận lợi, nội dung là tạo hình cho người mẫu của mình trang phục dạ hội. Fany được mọi người cùng tán thành, trở thành là quán quân.

Thi xong, Lee Soo Man tìm Fany nói:

- Nghe nói em không thể làm trợ lý cho thầy được?

Cô cười nói:

- Đúng thế ạ, giờ tình huống không cho phép.

Lee Soo Man đùa:

- Con gái thật phiền mà, cho nên đa số những người thành công trong sự nghiệp chủ yếu là con trai hết đó.

- Nhưng một gia đình hòa thuận, những đứa con khỏe mạnh cũng là một thành công với phụ nữ rồi.

Lee Soo Man cười:

- Về sau em sẽ ở nhà làm bà chủ gia đình, giúp chồng dạy con sao?

Cô lắc đầu:

- Không, chờ con cứng cáp hơn, em sẽ quay về, em rất tham lam, cũng không muốn bỏ qua sự nghiệp của mình.

- Em có thể làm tốt cả hai việc không?

- Em sẽ cố gắng, nhất định có thể cân bằng được.

Lee Soo Man cười vỗ vỗ vai Fany:

- Bất kể thế nào, em đều có thể quay về, với giới stylist mà nói, đó chính là việc tốt, thầy rất mong chờ.

Kì thi lần này, top 10 ngoài Fany thì đều tham gia vào công ty. Mà năm người còn lại được vào gồm cả Onew, Shin Dong và Chorong. Bởi vì Fany bỏ qua cơ hội nên vị trí thứ hai là Sooyoung trở thành trợ lý của Lee Soo Man.

Mọi người đều rất vui mừng. Mà SM cũng đồng ý cho Fany nghỉ dài hạn, dù sao là nhân tài như vậy, SM cũng không muốn bỏ qua.

Mà càng vui mừng chính là Kim phu nhân, con dâu cuối cùng đã chịu ở nhà an tâm dưỡng thai, bà như buông được khối đá lớn trong lòng. Kim lão gia thấy Fany nhu thuận như vậy, hơn nữa sau khi bọn họ trở về, nhà cũng vui vẻ lên nhiều nên nét mặt cũng thoải mái hơn.

Dường như mọi thứ đều thật tốt đẹp.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro