Chap 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, mẹ đã về nhà, cho các con bú!

Fany tựa vào thành giường, vừa vuốt bụng vừa khe khẽ hát bài hát thiếu nhi. Taeyeon ở bên, ôm cô nói:

- Sao không bật đĩa cho đỡ vất vả.

Cô ngẩng đầu cười nói:

- Em muốn tự hát,ngày nào cũng hát cho con nghe, như vậy con sẽ nhớ giọng của em. Chờ con sinh rồi, nghe giọng em sẽ cảm thấy rất thân thiết.

Cậu cười nói:

- Được rồi, được rồi. Biết em là mẹ hiền, biết em thương con rồi. Ôi chao, lần trước không phải bảo em nghĩ tên cho con sao, em nghĩ chưa? Giờ đã sáu tháng rồi, tính dần đi thôi.

- Thực ra em cũng có nghĩ đến vài cái tên nhưng chuyện này có phải là nên nói cho cha mẹ không. Nếu không cha mẹ sẽ không vui.

Hai ông bà rất hết lòng với đứa cháu này, không thể chỉ vì chút việc nhỏ mà làm họ thất vọng được.

Taeyeon nghĩ rồi nói:

- Vẫn là vợ nghĩ chu đáo nhất.

- Em nghĩ, em bảo ông bà nghĩ tên, chúng mình cũng nghĩ tên rồi mọi người cùng chọn, xem cái tên nào hay nhất. Như vậy ông bà cũng cảm thấy được tôn trọng.

Taeyeon gật đầu:

- Cứ làm như vậy đi.

Sau đó lại hỏi:

- nghĩ ra được vài cái tên rồi sao? Nói Tae nghe nào?

Fany cười cười, lấy quyển sổ nhỏ đầu gường ra. Cậu ôm cô, tựa đầu lên vai cô mà nhìn qua:

- Soo Ae, Soo Hyun, Soo Bin ... Ừm, mấy cái tên này hay lắm, rất hợp với con . Cứ để đó đi, về sau không phải nghĩ tên cho mấy đứa con lại nữa.

Lúc 4 tháng, Fany đã đi kiểm tra thai và biết được em bé là con gái. Thực ra nam hay nữ bọn họ cũng không quan trọng, tuy rằng cũng muốn có cháu đích tôn nhưng thai đầu là con gái thì cũng rất thích, sinh thêm nữa là được nên bọn họ cũng không khiến cô bị áp lực.

Cô nói với cậu:

- Nếu Tae thích thì ngày mai em đi nói với cha mẹ.

Đang nói, cô đột nhiên a lên một tiếng. Cậu lo lắng vội hỏi:

- Sao thế? Có phải là không thoải mái không?

Cô ôm bụng cười cười:

- Không có, vừa rồi là cục cưng đạp.

Vẻ mặt cậu đầy sự ngạc nhiên:

- Thật sao? Hình như gần đây rất hiếu động, để Tae xem nào.

Cậu lại vén áo cô lên, bụng nhô cao, chỉ thấy bên trái khẽ giật giật. Cậu tươi cười khẽ nói:

- Lại đạp rồi này. Con bé này có phải là nghe thấy chúng ta nói chuyện về nó nên lên tiếng không?

Taeyeon cúi người, khẽ hôn lên chỗ em bé vừa đạp. Nhìn cảnh này, lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ. Cô mỉm cười nói:

- Nhất định là vừa rồi nói chuyện to quá nên con tỉnh rồi.

Cậu lại dán lỗ tai lên bụng cô, cẩn thận nghe ngóng một hồi rồi cười nói với cô:

- Không đúng, con đang vui đấy, Tae còn nghe thấy như con cười nữa cơ.

Fany cười khẽ vỗ đầu cậu:

- Nói hươu nói vượn, con còn ở trong bụng sao đã biết cười.

Taeyeon nắm tay Fany rồi hôn lên đôi bàn tay của cô, sau đó ngồi sát bên cạnh cô. Cậu nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô:

- Eun Hee, có thể ở bên em và con thế này thật tốt .

Cô tựa vào lòng cậu, em bé lại đạp, cô cười nghĩ: "Con yêu, có phải con cũng cảm thấy rất hạnh phúc không?"

Cảm giác ngọt ngào dâng trào, cô cũng ôm cậu thật chặt.

Ngày hôm sau, Fany và Kim phu nhân thương lượng chuyện đặt tên, thì ra hai ông bà cũng nghĩ rất nhiều cái tên, có một số cái tên còn là do Kim lão gia phải tra từ điển rất lâu mới nghĩ ra. Cuối cùng cảm thấy cái tên Miyeon do Kim lão gia đặt là hay nhất. Kim lão gia thấy tên mình nghĩ được mọi người khen ngợi thì rất vui mừng.

Chuyện đặt tên đã xong.

Mỗi tháng cô đều đến bệnh viện kiểm tra một lần. Kết quả kiểm tra rất tốt, thai nhi rất khỏe mạnh, cô cũng vậy. Chỉ là bác sĩ dặn cần phải đi lại nhiều, đến lúc sinh cũng dễ dàng hơn. Nhưng giờ là mùa đông, bên ngoài rất lạnh, Kim phu nhân lo cô bị cảm lạnh thì rất phiền toái. Chỉ cần lúc nào có mặt trời ấm áp thì mới sai người hầu đưa cô đi dạo một lát. Cuối tuần Taeyeon ở nhà, nếu thời tiết tốt thì cũng sẽ đưa cô ra công viên đi dạo.

Bọn Sunny, Minah lúc rảnh rỗi cũng tới Kim gia thăm cô, cùng cô nói chuyện phiếm. Giờ bọn họ đã thành stylist thực tập của SM, qua ba tháng thực tập thì sẽ chính thức trở thành stylist làm việc ở lầu hai. Mọi người kể chuyện công ty gần đây cho cô nghe, cũng nói lại tình hình chung của mọi người cho cô biết.

Hôm nay, bọn họ cũng cùng nhau đến Kim gia. Ba người tụ tập trong phòng Fany. Vừa uống sữa vừa ăn điểm tâm, vừa nói chuyện phiếm.

Minah ăn một miếng bánh ngọt rồi khen:

- Eun Hee, bánh ngọt nhà cậu còn ngon hơn cả cửa hàng nữa đó.

Sunny cười nói:

- Minah, mình biết mà, cậu vì thèm ăn bánh ngọt nhà Eun Hee nên mới muốn đến mà.

Minah cợt nhả:

- Ha ha, đây cũng là một lý do. Nhưng quan trọng nhất vẫn là đến thăm Eun Hee.

Fany cười:

- Mọi người cứ thường xuyên đến đây nhé, mình vui lắm. Ngày nào cũng ở trong nhà thực ra rất buồn.

Sunny uống một ngụm sữa rồi nói:

- Eun Hee, cậu thật lợi hại, rời khỏi công ty lâu thế rồi mà vẫn còn có khách nhớ cậu.

- Ô thế á?

Nghe chuyện còn có khách nhớ đến mình thì Fany vẫn rất vui vẻ.

Minah nói:

- Đúng thế, mới ngay hôm qua thôi. Một đám con gái đến, trong đó có một cô gái cố ý tìm cậu.

Nhắc đến người khách đó, Sunny nhíu mày:

- Cô gái đó cũng lạ lắm. Lúc ấy là Chorong làm móng tay cho cô ta, cô ta cứ gặng hỏi Chorong chuyện của cậu. Chorong nói cho cô ta rằng cậu mang thai nên xin nghỉ phép. Bởi vì cô ta hỏi cậu nên mình mới để ý nhưng thấy Chorong nói cậu mang thai thì vẻ mặt lại rất lạ.

Minah nghe Sunny nói vậy thì cũng nhíu mày nói:

- Lúc ấy mình đang làm việc nên không để ý lắm, Eun Hee, là khách quen của cậu sao?

Cô lắc đầu rồi hỏi Sunny:

- Người trông thế nào?

Sunny nói:

- Tuổi thì hình như lớn hơn cậu một chút, gầy lắm, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Fany nghĩ nghĩ, không biết là ai? Chẳng hiểu sao đột nhiên cô lại nhớ đến gương mặt tiều tụy của Jiyoung. Lòng cô thoáng bất an. Cô ta từng bị sẩy thai, nếu thực sự là cô ta, lại biết mình mang thai thì nhất định là không ổn rồi. Đứa bé như cảm thấy nỗi bất an của cô mà cũng giật giật. Cô vuốt bụng như đang an ủi con lại nghĩ: Lo cái gì? Cho dù là Jiyoung thì sao? Giờ cô ta đã tránh xa khỏi cuộc sống của mình, sẽ không gây chuyện được nữa.

Nghĩ vậy, cô thở sâu, tâm tình lơi lỏng mà nói chuyện khác với bọn Sunny, không nhắc đến chuyện kia nữa.

Cô nghĩ mãi rồi quyết định sẽ không nhắc chuyện này cho Taeyeon biết. Dù sao chẳng đầu chẳng đuôi, nhắc tới khó tránh khỏi lại khiến hai người nghĩ đến quá khứ không vui. Hơn nữa, thời gian qua, mọi thứ xung quanh đều rất bình thường, cô cảm thấy có lẽ mình đã đa tâm rồi nên cũng dần quên việc này.

Đông đi xuân đến, Fany đã có thai được 8 tháng, bụng càng lúc càng lớn, tháng nào đi kiểm tra bác sĩ cũng đều nói rất tốt, hẳn là sinh dễ, vẫn luôn nhắc nhở cô phải tích cực đi lại mới tốt cho việc sinh nở.

Hôm đó, trời nắng ấm áp, thật sự là ngày đẹp. Cô nhìn bên ngoài, trong lòng có chút vui vẻ, cô quay đầu nói với Kim phu nhân:

- Mẹ ơi, thời tiết thích quá, chúng ta đi dạo đi.

Kim phu nhân nhìn ra bên ngoài, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ mà chiếu vào mắt thì cười nói:

- Quả đúng là trời đẹp! Nhưng lưng mẹ hơi đau không đi được, để mẹ bảo Joo đưa con đi, đi gần đây thôi, đừng có đi xa.

Cô quan tâm hỏi:

- Mẹ, lưng mẹ không sao chứ?

Kim phu nhân khoát tay:

- Bệnh cũ thôi, già rồi ai chẳng thế, không sao đâu con.

Nói xong thì gọi Joo đến nói:

- Joo, bà đưa Eun Hee đi dạo nhé, mang nhiều người vào, mang chút nước và đồ điểm tâm nữa nhé. Mang thêm áo khoác nữa, có gió thì đưa Eun Hee khoác luôn, sắp sinh rồi đừng để bị cảm.

Joo nhất nhất nghe lời, gọi người hầu chuẩn bị đồ cho tốt rồi chọn vài người thận trọng đi theo.

Kim phu nhân vẫn rất lo lắng, lại bắt Joo đưa thêm hai vệ sĩ đi cùng.

Fany từ lúc mang thai tới giờ mỗi khi đi ra ngoài đều tiền hô hậu ủng như thế. Biết Kim phu nhân cũng chỉ là lo lắng cho hai mẹ con nên dù cô không quen nhưng vẫn không nói gì. Đoàn người chậm rãi đi ra ngoài.

Khu này đều là các nhà giàu, bình thường ít xe cộ, người qua lại nhưng cây cối thì rất đẹp. Không xa còn có một công viên nhỏ. Joo cẩn thận đỡ Fany đi về phía công viên.

Ánh mặt trời rất nhu hòa khiến người rất thoải mái, lại thêm cả mùa đông vừa rồi Fany hầu như chỉ ở trong nhà, đi ra ngoài như vậy khiến cô rất vui. Cô chậm rãi bước đi, nhìn trời xanh mây trắng, cây xanh, nhìn cây đào nhà ai đang nở mà cười vui vẻ. Joo thấy cô vui như vậy thì cũng mỉm cười. Mọi người nói nói cười cười như đang đi du xuân vậy.

Ngay lúc ai nấy đều thoải mái hưởng thụ cảnh đẹp thì đột nhiên một chiếc xe lao nhanh đến rồi phanh kít một tiếng ở ngay bên cạnh. Không đợi mọi người phản ứng lại, xe mở ra, một đám người mặc áo đen ùa ra, vẻ mặt hung tợn, tay cầm côn sắt, gặp ai đánh người đó. Một người trong đó chỉ vào Fany hét lớn:

- Chính là người đó, bắt lấy cô ta!

Cô hoảng sợ, tim đập loạn.

Đã xảy ra chuyện gì?

Tay Joo nắm tay cô run lên, sợ đến mức nói năng lắp bắp:

- Thiếu phu nhân... chỉ sợ... chỉ sợ là bắt cóc... chạy mau... chạy mau...

Vừa nói vừa kéo Fany chạy đi. Bọn người đó vội vã đuổi theo. Đám người hầu đều là phụ nữ, chưa từng gặp tình cảnh này, nhất thời đều hoảng loạn, la hét chạy toán loạn, đều bị đám người kia đuổi theo mà đánh đập.

Hai vệ sĩ là người phản ứng lại đầu tiên nhưng vì đi sau lại thêm giờ rất loạn nên nhất thời cũng không kịp đến bên cạnh Fany. Mà đối phương lại rất đông, hiển nhiên là đối tượng khó đối phó, bọn họ vây lấy hai người không cho thoát thân.

Joo kéo Fany chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại trong túi ra, định gọi về nhà nhưng vì quá sợ hãi nên tay không cầm chặt, điện thoại rơi xuống, định nhặt lại nhưng đã có người chạy theo nên không lấy được. Joo đành phải vội vàng kéo tay cô chạy thật nhanh, mong sẽ có người giúp đỡ.

Fany mang thai 8 tháng, người đi lại không tiện, lại thêm bị hoảng sợ nên chạy vài bước là đã thấm mệt, rất muốn dừng lại nhưng những kẻ kia quá hung hãn, nếu bị bắt thì vận mệnh không biết sẽ thế nào. Vừa nghĩ đến đó, cô lại cắn răng mà chạy.

Joo vừa chạy vừa hô cứu mạng nhưng nơi đây toàn các biệt thự tường cao cổng sâu, khó mà có ai nghe được. Một người phụ nữ có thai, một bà già hơn 50 tuổi có thể chạy đi đâu, chưa bao lâu đã bị người đuổi theo.

Đám người bịt mặt vung gậy gộc đập vào lưng Joo. Joo kêu lên rồi té ngã xuống đất cô hoảng sợ hét:

- Thím Joo!

Joo quỳ rạp trên đất mà ho khan, muốn đứng dậy mà không dậy nổi. Nhìn đám người tiếp cận cô mà hoảng sợ phát khóc.

Hai gã mặc đồ đen kéo Fany lên xe, cô cực kì sợ hãi mà ra sức giãy dụa, kêu la:

- Buông ra! Buông ra! Các ngươi là ai, mau buông ta ra.

Tay bọn họ như kìm sắt mà kẹp chặt lấy tay cô như xách cô lên xe vậy. Cô hoàn toàn không thể giãy dụa, kêu lớn:

- Cứu mạng! cứu mạng!

Cách đó không xa một kẻ nghe được cô kêu thì nhíu mày, bước nhanh đến bên cô, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay chuẩn bị sẵn rồi nhét vào miệng cô. Cô cảm thấy mùi gay gay xông thẳng lên óc, sau đó hai mắt tối sầm, không biết gì nữa.

Đám người kia nhanh chóng đưa cô lên xe rồi rút quân. Toàn bộ quá trình nhanh chóng sạch sẽ, chưa đến 10 phút.

Những người còn lại hoặc là bị đánh bất tỉnh hoặc là bị thương không thể động đậy chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu phu nhân bị bắt đi mà không có cách gì. Mãi đến sau có người qua đường thấy tình cảnh thì mới gọi báo cho Kim gia.

Nhận được tin, Kim phu nhân ngất xỉu ngay tại chỗ. Joo cũng khóc lóc gọi điện thoại cho Taeyeon, bà vừa vội vừa sợ nên nói không được rõ ràng nhưng dù là không rõ thì cũng đủ khiến cậu hoảng sợ.

- Cô chủ, cô mau về đi... thiếu phu nhân... bị mấy kẻ bịt mặt ... bắt đi rồi!

Taeyeon vội vã quay về nhà, nhìn thấy mọi người đều bị thương, thậm chí có vệ sĩ còn bị đánh gãy xương thì tim như vọt ra ngoài:

- Eun Hee đâu? Eun Hee sao rồi!

Cậu trừng mắt nhìn Joo, mắt đỏ vằn lên vô cùng đáng sợ, giọng nói khiến người khác thấy đau lòng. Joo dựa vào ghế, lưng bị đánh như đang bị lửa đốt đau rát, bà nhìn cậu mà rơi nước mắt.

- Cô chủ, thiếu phu nhân bị một đám người bịt mặt bắt đi rồi.

- Bắt đi!

Đầu Taeyeon như nổ tung, sắc mặt tái mét lại.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cậu hét lớn, trong lòng hoảng hốt đến cùng cực, nhất thời đầu óc trống rỗng, người cũng run rẩy.

- Taeyeon, bình tĩnh một chút! Đây là bắt cóc! Bọn cướp nhất định sẽ gọi điện đến đòi tiền chuộc.

Lúc này Kim lão gia từ bên ngoài bước vào, bình tĩnh nói lời này như khiến cho cậu ổn định lại bản thân không ít.

- Cha

Cậu vội bước lên,nắm chặt tay cha như muốn tìm chút sức mạnh từ đó.

Mắt Taeyeon đã đỏ lên, môi run run:

- Eun Hee đang mang thai, đã 8 tháng...

Kim lão gia vỗ vai Taeyeon nhẹ nhàng nói:

- Bọn chúng muốn tiền, sẽ không làm hại đến Eun Hee đâu.

Lúc này, Kim phu nhân cũng đã tỉnh lại, bà chạy ra ngoài, nhìn thấy chồng như nhìn thấy hi vọng, bà vội chạy về phía ông khóc:

- Ông à, làm sao bây giờ, Eun Hee sắp sinh, nó bị hoảng sợ thế này không biết có nguy hiểm gì không. Đều là tại tôi, tôi không nên cho nó ra ngoài, đều là tôi nghĩ không cẩn thận.

Kim lão gia an ủi vợ:

- Không sao đâu, Eun Hee là đứa trẻ kiên cường, con bé sẽ biết tự chăm sóc mình.

Taeyeon ép mình phải tỉnh táo. Giờ cô không thể hoảng loạn, cậu hoảng loạn thì sao cứu được Eun Hee? Cậu cố gắng không nghĩ đến tình trạng của Eun Hee lúc này nhưng mồ hôi lạnh trên lưng đã tẩm ướt áo Cậu. cậu hít sâu, áp chế sự lo lắng sợ hãi lại, ép mình phải tỉnh táo. Cậu hỏi vệ sĩ:

- Lúc ấy chuyện xảy ra thế nào?

Bác sĩ tư của Kim gia đã đến băng bó vết thương cho mọi người, vệ sĩ kia nhịn đau nói:

- Lúc ấy đột nhiên có một chiếc xe chạy đến, rất nhiều người ùa tới, một đám người thì bắt cóc thiếu phu nhân, một số khác thì vây đánh chúng tôi, rất nhanh chóng.

- Như vậy thì nhất định là đã có kế hoạch, âm mưu từ trước.

Vệ sĩ kia gật đầu đồng ý. Taeyeon đập bàn, chén đĩa trên bàn loảng xoảng, trong mắt cẬU là lửa giận hừng hực như con thú điên cuồng.

Bất kể là ai nhưng dám có âm mưu làm tổn thương vợ cậu, nếu Fany có chuyện gì thì cậu nhất định sẽ không tha cho bọn họ.

Taeyeon nói với vệ sĩ:

- Giờ tôi sẽ đưa mấy người đi bệnh viện nhưng ai hỏi thì chỉ được nói là té ngã thôi.

Chuyện này tạm thời không thể kinh động đến công an được.

Vệ sĩ nói:

- Cô chủ yên tâm, tôi biết nên làm gì.

Kim phu nhân nước mắt lưng tròng nhìn con:

- Giờ phải làm sao đây?

Cậu nắm tay mẹ:

- Trước tiên cứ chờ bọn chúng gọi điện thoại đã, bọn chúng không thể nào vô duyên vô vớ bắt Eun Hee đi được, bọn chúng nhất định sẽ gọi điện thoại.

Kim lão gia gọi Taeyeon đến:

- Chúng ta cũng không thể hoàn toàn bị vây ở thế bị động được, giờ phải phái người điều tra. Những người dám lên âm mưu này nhất định không phải là tổ chức bình thường được, nhất định sẽ có dấu vết.

Cậu gật đầu:

- Con cũng nghĩ vậy, con sẽ phái người điều tra, tranh thủ cứu Eun Hee càng sớm càng tốt

Mắt Kim lão gia lóe ra tia sáng sắc lạnh:

- Dám dở trò với Kim gia ta, đúng là chán sống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro