Chap 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fany lặng lẽ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một nhà máy bỏ hoang, hai tay hai chân đều bị người trói chặt. Cô giật giật, dây thừng thực sự rất chặt, cô giãy vài lần mà đã thở hồng hộc nên cũng đành thôi. Cô kiểm tra lại người mình, may mà ngoài đầu hơi choáng thì cũng không có gì bất ổn, còn có thể cảm nhận được thai đạp, con hẳn là không sao. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn quanh, nơi này diện tích rất lớn, khắp nơi đều là rỉ sắt tro bụi, dầu mỡ đầy đất, góc nhà mạng nhện giăng đầy, xem ra đã lâu không có người đến. Mà đám người áo đen kia chẳng biết là đã đi đâu nhưng có thể nghe được loáng thoáng tiếng đi lại bên ngoài, hẳn là đang canh giữ ở bên ngoài.

Fany giờ đã hiểu, mình bị bắt cóc. Trước kia xem TV thường thấy cảnh người nhà giàu bị bắt cóc tống tiền chỉ là không ngờ tình huống này lại có ngày xảy ra với mình.

Người bị trói thường có hai kết cục, một là bọn cướp nhận được tiền rồi được thả đi, một loại khác thì là con tin bị giết. Nghĩ vậy, lòng Fany run lên, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo. Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của mẹ mà thai nhi trong bụng cũng đạp đạp vài cái.

Cô hít thật sâu, tự an ủi mình: đừng sợ đừng sợ, Taeyeon nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, cậu nhất định sẽ đến cứu hai mẹ con, họ sẽ bình an trở về. Cô nói đi nói lại câu đó vài lần như đang an ủi mình và an ủi con. Dần dần, cảm xúc của cô cũng bình ổn trở lại, thai nhi trong bụng cũng trở nên yên tĩnh lại.

Nhưng lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên vang lên như đâm vào màng tai khiến cô lại kinh hoảng.

- Choi Eun Hee, tôi thực sự bội phục cô, đối mặt với tình huống này mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy, không làm ầm không gây rối.

Giọng nói quen thuộc này khiến Fany vội ngẩng phắt lên mà nhìn thẳng về nơi phát ra tiếng. Lòng cô dâng lên cảm giấc không lành.

Vừa dứt lời, Jiyoung bước ra khỏi chiếc máy hỏng, cô ta mặc bộ quần áo đỏ như máu càng khiến sắc mặt tái nhợt. Cô ta cười cười nhìn Fany rồi lại quét mắt về phía bụng cô, vừa nhìn đến bụng thì vẻ mặt cô ta lại trở nên cực kì phẫn hận.

Tim cô thắt lại, cô gắt gao nhìn Jiyoung, trầm giọng nói:

- Jiyoung, thì ra là cô.

Nếu là bọn cướp bình thường thì có lẽ cô còn có hi vọng sống nhưng lại là Jiyoung...

Cô nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Jiyoung mà tim như chìm xuống đáy vực.

Jiyoung cười dài lanh lảnh như tiếng quỷ kêu khiến người ta dựng đứng lông tóc. Cô ta đi đến bên cô, từ cao nhìn xuống cô, cô ả nhếch môi cười, khóe môi co rúm lại khiến khuôn mặt cô ta càng trở nên đáng sợ.

- Eun Hee, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày nằm trong tay tôi đúng không. Còn nhớ trước kia cô đối xử với tôi thế nào không?

Vừa dứt lời, Jiyoung đã vung tay tát Fany.

Mặt cô bị cô ta tát mà lệch qua một bên, gò mà trắng nõn nhất thời ửng đỏ.

Jiyoung ngồi xổm xuống vỗ vỗ mặt cô nói:

- Aigoo, nhìn khuôn mặt đáng yêu chưa này, vừa khẽ chạm vào đã đỏ rồi. Kim gia chăm cô như chăm bảo bối, chăm cô cả người cao quý, giờ lại còn mang thai...

Nói xong vuốt bụng Fany, ánh mắt lóe ra tia oán hận.

Cô không khỏi run lên, quát:

- Đừng chạm vào tôi!

Nói xong lùi về phía sau, tựa vào cạnh tường.

Jiyoung đắc ý cười:

- Eun Hee, cô sợ à? Vì sao không van xin tôi? Có khi cô van xin tôi thì tôi sẽ thả cô đấy.

Nói xong lại cười rộ lên như kẻ tâm thần.

Fany rất muốn chửi ầm lên nhưng cô biết lúc này Jiyoung đang trong cơn điên, nếu chọc giận cô ta chỉ sợ mình và con sẽ bất lợi. Cho nên cô vội lấy lại tinh thần, không tỏ vẻ sợ hãi trước mặt cô ta, chỉ cắn môi lạnh lùng nhìn cô ả mà không nói gì.

Jiyoung cười một hồi, thấy mình khiêu khích nhưng không được đáp lại, cũng không thấy Eun Hee sợ hãi van xin như dự định thì cảm thấy vô vị.

Nhưng cô ta hao hết tâm tư bắt Eun Hee đến thì sao chịu bỏ qua dễ dàng thế được.

- Eun Hee, cô hạnh phúc thật đấy. Tôi xem TV thấy cô và Taeeyon tay nắm tay như trong truyện cổ tích. Giờ cô lại có thai, cuộc sống hạnh phúc, hoàn mỹ quá nhỉ?

Nhắc tới đứa trẻ, giọng Jiyoung lại trở nên sắc nhọn.

- Nhưng vốn dĩ những thứ này đều là của tôi. Taeyeon yêu tôi, ngày nào cô ấy cũng ở bên tôi! Cô chỉ có danh phận, trong lòng Taeyeon cô chả là gì hết. Tôi còn có con với Taeyeon, chúng tôi vốn sẽ là một gia đình hạnh phúc. Là cô, là cô cướp đi Taeyeon, là cô cướp đi hạnh phúc của tôi. Là cô hủy hoại cuộc sống của tôi.

Jiyoung đứng lên gào lớn, cảm xúc kích động mà điên cuồng, tóc như mớ cỏ khô xõa tung, cô ta chỉ vào Fany, mắt lóe ra tia sang ác độc:

- Chính là cô! Mọi chuyện đều là do cô tạo thành. Là cô hủy hoại tôi.

Fany nhìn Jiyoung như kẻ điên, hơi thở dần trở nên dồn dập, phải cãi nhau với người điên sao? Kết quả chỉ là phí công, đáng sợ. Cô không khỏi dịch về phía sau, hoảng sợ nhìn cô ta chằm chằm.

- Cô hủy hoại tôi, cô lại sống cuộc sống hạnh phúc. Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế. Eun Hee, cô nghĩ rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn các người hạnh phúc sao?

Ánh mắt cô ta đột nhiên nhìn về phía bụng cô:

- Nhìn cô sinh con cho Taeyeon.

Đột nhiên mặt cô ta đỏ lên như là dùng hết sức mà hét:

- Cô đừng mơ! Cô đừng mơ! Tôi không có được thì cô cũng đừng mong có được.

- Điên rồi... điên rồi...

Fany nhìn gương mặt đáng sợ kia của cô ta mà không nhịn được khẽ nói. Giờ cô rất sợ, nay Jiyoung hoàn toàn là kẻ điên, hoàn toàn mất trí. Nếu chỉ có mình cô thì cô không sợ nhưng cô đang mang thai, sắp sinh con, chuyện cô sợ nhất chính là Jiyoung sẽ làm hại đứa con của cô. Giờ tay chân cô đều bị trói chặt, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không thế chỉ đành co người lại, cố giấu bụng đi.

- Đúng, tôi là kẻ điên đó! Nếu cô sống cuộc sống như tôi thì cô cũng thành kẻ điên mà thôi.

- Không, tôi sẽ không sống giống như cô.

Cô vĩnh viễn sẽ không đi cướp chồng người khác, sẽ không mang thai với chồng người khác, đường là do tự mình chọn, chưa bao giờ có ai ép buộc cô ta hết. Nhưng những lời này Fany sợ sẽ khiến cô ta giận dữ nên cũng không nói ra.

- Đúng, cô từ nhỏ sống cuộc sống giàu sang phú quý, đương nhiên sẽ không đến mức như tôi...

Giọng cô ta đột nhiên hạ thấp lại, giọng nói chất chứa sự hối tiếc, tự thương thân. Bỗng nhiên cô ta lại rùng mình, cả người run run. Cơ mặt cô ta co rúm lại, như quỷ dữ khủng bố. Fany không biết cô ta thế nào, chỉ đứng đó sợ hãi nhìn cô ta.

Jiyoung run run lấy trong túi áo ra một ống tiêm, sau đó cởi áo khoác, vội vã kéo tay áo lên để lộ ra cánh tay xương xẩu đầy gân và mạch máu. Cô ta coi như không thấy gì, chỉ vội vã tiêm vào mạch máu, đẩy chất lỏng bên trong vào thì mới trầm tĩnh lại, tựa vào tường. Dần dần, cô ta hết run, vẻ mặt đầy sự thỏa mãn.

- Jiyoung, cô nghiện thuốc phiện!

Cô kinh ngạc nhìn cô ta, thực sự không thể tin vào những gì đã thấy.

Jiyoung nhắm mắt lại như đang hưởng thụ điều gì đó, vẻ mặt tái xanh, đáng sợ vô cùng.

Một lát sau, cô ta mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Fany, ánh mắt trống rỗng:

- Cô biết tôi sống cuộc sống thế nào không? Tôi bị cô cướp đi mọi thứ, hơn nữa sau này cũng không thể sinh con! Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ có thể dùng rượu gây mê chính mình, dần dần, tôi quen với một băng đảng, tôi tìm được thứ khiến tôi thoải mái.

Cô ta giơ ống tiêm trong tay ra, chất lỏng còn sót lại dưới ánh sáng từ cửa sổ mà lóe ra tia quỷ dị.

- Đó chính là thứ tốt nhất trên đời. Nó giúp ta vượt qua những ngày đau khổ, giúp tôi kiên trì đến bây giờ, giúp tôi có cơ hội báo thù cô.

Nói xong, mắt cô ta chợt lóe lên đầy sự âm trầm, cô ta chậm rãi đi tới gần Fany, vừa kéo hai bên tay áo lên để lộ ra hai cánh tay đầy vết tiêm chích:

- Nhìn thấy không, tôi sống những ngày như thế đó. Tôi tiêu hết tiền Taeyeon cho, bất đắc dĩ mà phải làm việc cho bọn họ. Cô biết tôi đau khổ thế nào không? Cô biết tôi phải khóc bao nhiêu, chịu đựng bao nhiêu không, mà cô thì sao? Cô ở trong biệt thự hưởng thụ sự yêu chiều của Taeyeon, giúp Taeyeon sinh con. Eun Hee, cô khiến tôi thế này thì bảo tôi sao cam tâm? Đổi lại là cô, cô sẽ bỏ qua cho người đã hủy hoại mình sao?

Fany nhích đi, cố gắng cách xa cô ta một chút. Giờ cảm xúc của Jiyoung thực không ổn định, tranh cãi với cô ta là hành động ngu xuẩn nhất, cô dùng giọng nói nhẹ nhàng để tránh kích thích đến cô ta:

- Jiyoung, cô bình tĩnh một chút, giờ đâu phải đã hết hi vọng, cô có thể cai nghiện, tôi có thể giúp cô, nhân lúc chuyện chưa trở nên rắc rối, cô thả tôi ra, tôi giúp cô cai nghiện, tôi đưa cô đến trại cai nghiện tốt nhất, còn sống là còn hi vọng.

- Ha ha, hi vọng? Tôi nghiện nặng lắm rồi, hết hi vọng rồi! Eun Hee, tôi nói cho cô, tôi không sợ làm to chuyện, chuyện đến nước này thì tôi sợ gì nào. Chẳng qua chỉ là cái mạng tàn, chỉ cần hại được các người, chỉ cần các người cũng thê thảm như tôi thì có gì mà sợ. Chuyện càng lớn càng hay, tôi sợ gì chứ.

Fany nhìn khuôn mặt dị dạng của cô ta mà da đầu run lên:

- Jiyoung, cô bắt tôi đến đây làm gì?

- Tôi bắt cô, hahaha.

Jiyoung lại cười như con tâm thần:

- Tôi còn chưa có khả năng đó đâu, là đại ca của chúng tôi bắt cô đến. Biết đại ca của chúng tôi làm ăn chuyện gì không?

Lòng Fany toát mồ hôi lạnh cô không đáp mà chỉ cảnh giác nhìn Jiyoung:

- Đại ca mua bán thuốc phiện, làm ăn rất lớn. Chỉ là gần đây cảnh sát quá gắt gao, có một mớ hàng hóa không thể nào vận ra ngoài.

Nói đến đây, Jiyoung cười quỷ dị rồi tiếp:

- Vì thế tôi hiến kế với đại ca, nếu giấu hàng trong kho của Kim gia thì sẽ dễ dàng vận chuyển ra ngoài. Đại ca nói, đó là chuyện tốt nhưng sao Kim gia chịu phối hợp, vốn là không thể nào?

Jiyoung thuật lại lời Lee Dong Wook, học theo giọng điệu của hắn ta, vẻ mặt âm trầm vô cùng.

- Tôi lại nói, nếu anh có thể khống chế thứ quý nhất của Kim gia trong tay thì Taeyeon sẽ nghe lời anh. Đại ca lại hỏi: cái gì là quý nhất Kim gia.

Nói đến đây, Jiyoung vươn bàn tay gầy guộc như củi khô mà vuốt mặt cô rồi cười khanh khách:

- Tôi vội nói cho đại ca, thứ quý nhất Jung gia chính là một người phụ nữ có thai. Eun Hee, chẳng phải chính là cô sao! Hahaha...

Tim cô như bị kim đâm, cô liều lĩnh kêu:

- Jiyoung, cô bị điên rồi! Cô muốn Taeyeon vận chuyển thuốc phiện? Cô sẽ hại chết Taeyeon!

Jiyoung hung hăng lườm cô một cái:

- Eun Hee, cô nên tự lo cho mình đi. Cô cho rằng Taeyeon sẽ thực sự không tiếc bản thân vì cô sao? Cô cho rằng cô thực sự quan trọng thế sao? Tôi sẽ cho cô thấy, trong lòng Taeyeon, địa vị của tôi cao hơn cô cỡ nào. Taeyeon sẽ không đồng ý. Vận chuyển ma túy là tội lớn, bị bắt nhất định sẽ đi tù, dù có bao nhiêu tiền cũng không thể thoát. Taeyeon biết rõ điều này, cô ấy sẽ không chết vì cô đâu. Cô chờ bị cô ấy vứt bỏ đi, giống tôi này, bị cô ấy vứt bỏ không thương tiếc.

Sau đó, cô ta lạnh lùng vuốt bụng cô, cười lạnh:

- Sau đó, tôi sẽ cho cô từ từ hưởng thụ giống tôi. Có phải là rất vui không. Dù sao tôi cũng rất vui, hahaha...

Jiyoung đứng lên, đứng thẳng người nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đắc ý:

- Cô cứ từ từ mà đợi vận mệnh bi thảm như tôi đi. Eun Hee, là bạn bè, tôi thực sự cũng không nỡ đâu! Haha...

Cô ta vừa cười vừa đi ra ngoài.

Chờ Jiyoung đi rồi, Fany nhìn quanh phòng, vội suy tính, giờ cô rất lo lắng, ngay cả sự lo lắng cho bản thân cũng bị nỗi sợ này áp chế. Không được, nhất định không thể để bọn họ uy hiếp Taeyeon, mình phải nghĩ cách trốn đi, không thể chờ mọi chuyện xảy ra được.

Trước tiên phải cởi trói mới được. Fany nhìn trên đất thấy có một miếng sắt, vội nhích ra mà nhặt lên, miếng sắt đầy rỉ sét, cô lau lên quần áo rồi cẩn thận cọ vào dây thừng. Trong TV nhìn người ta cọ lên dây thừng chỉ hai ba lần là đã đứt, không ngờ trong thực tế lại khó khăn đến vậy. Cô vừa nghĩ vừa cắn răng cọ, tay ở sau lưng mắt không nhìn được, chỉ có thể làm bằng cảm giác. Đến cả nửa này, nghỉ ngơi vài lần mới cọ đứt dây thừng. Cô toát mồ hôi đầm đìa.

Gỡ đứt được dây thừng trên tay, lại tháo dây thừng ở chân, xoa xoa cổ tay cổ chân bị trói rồi mới chậm rãi đứng dậy. Cô nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một đường ra duy nhất là cánh cửa lớn kia, cô cẩn thận rón rén đi tới đó.

Đi tới cửa, lén nhìn trộm ra bên ngoài, ngoài cửa có mấy kẻ áo đen đứng canh quay lưng lại đây. Jiyoung cùng vài người đang đứng bên ngoài một phòng khác, có lẽ Lee Dong Wook nào đó đang ở trong.

Từ nơi này trốn ra là không thể! Fany thờ dài, lùi lại về phía sau. Song cửa sổ rất lớn, thủy tinh đã bị đập nát, cô mở cửa sổ ra, nhìn chiếc song sắt rỉ sét mà ngẩn người. Cô từng xem TV thấy có người dùng quần áo cọ đứt song sắt mà chạy trốn nhưng giờ đừng nói cô không có sức, có sức thì ... cô cúi đầu nhìn bụng bầu của mình...

Cô nhìn ra cửa sổ, bốn phía là đồng không mông quạnh, muốn vứt giấy cầu cứu cũng không được. Chỉ có ở phía xa xa có một tòa nhà cao tầng, bên tường sơn chữ "JK" rất to. Quá xa, dù gọi to cũng chẳng có ai nghe thấy, hơn nữa, người bên ngoài sao để cô kêu lớn được được? Nếu lại như lần trước lấy thuốc mê đánh mê cô đi thì càng phiền, chẳng biết gì chỉ đành để bọn họ sắp xếp, hơn nữa thuốc mê sợ còn có ảnh hưởng xấu đến thai nhi.

Cô lòng nóng như lửa đốt, chẳng lẽ mặc kệ bọn họ dùng mình uy hiếp Taeyeon sao? Cô có thể khẳng định chắc chắn cậu sẽ rất lo lắng cho mình, nếu đám người này dùng thủ đoạn thì chưa biết chừng cậu sẽ đồng ý! Không có lý do gì hết, cô tin chắc cậu sẽ không buông tay cô.

Mà niềm tin này càng khiến cô nóng lòng.

Cô ngồi xuống, tự an ủi mình đừng hoảng loạn, có lẽ cậu sẽ tìm được chỗ cô trước mà cứu cô ra, như vậy sẽ chẳng sợ bị ức hiếp nữa.

Ánh sáng bên ngoài càng lúc càng tối, cũng muộn rồi, nhiệt độ dần lạnh xuống.

Cùng lúc đó, trong căn phòng nhỏ bên ngoài xưởng, Lee Dong Wook đang cùng vài người thương lượng chuyện này, Jiyoung và mấy người phụ nữ khác đang ngồi cùng nhau.

Lee Dong Wook nói:

- Ngày mai lại gọi điện cho Kim gia đi, cứ để bọn họ lo lắng một đêm đã thì mai mới dễ dàng đồng ý.

Một người áo đen nói:

- Đại ca nói rất có lý, trong bụng người đàn bà đó là cháu nhà Kim gia, bọn họ vì sự an toàn của hai mẹ con nhất định sẽ đồng ý với mọi chuyện của chúng ta.

Lee Dong Wook cười đắc ý:

- Có một là có hai, chỉ cần lần này bọn họ đồng ý thì chẳng khác nào đã lên thuyền của chúng ta, về sau chúng ta chuyển hàng có Kim gia làm hậu thuẫn, chuyển ra nước ngoài cũng được.

Nói xong nhìn Jiyoung bằng ánh mắt tán thưởng:

- Lần này đều là công của Jiyoung, về sau mọi người buôn bán có lời sẽ không quên phần của cô em.

Jiyoung bên ngoài cười ngọt ngào:

- Cảm ơn đại ca.

Nhưng trong lòng lại cười lạnh, mày đừng mơ! Loại người như Taeyeon sao có thể vì một người đàn bà mà hi sinh bản thân mình, cho dù là con thì loại người như cô ta còn sợ thiếu người sinh con cho sao? Để ý mới là lạ! Chẳng qua tao lợi dụng mày để xử lý Eun Hee thôi, chờ Kim gia từ chối rồi mày chắc chả giữ người làm gì nữa đâu. Đến lúc đó tao sẽ từ từ xử lý nó để giải hận.

Lee Dong Wook hoàn toàn không biết tính toán này của cô ta, hắn ta và đám đàn em thương lượng một hồi, sau đó nghi hoặc nhìn về phía nhà xưởng nói:

- Người phụ nữ kia hay thật, tỉnh lại lâu như vậy mà không gây lộn gì, giảm bớt việc cho chúng ta rồi! Xem ra phụ nữ nhà giàu vẫn có sự khác biệt một chút.

Ban đầu bọn chúng đã tính nếu con tin gây rối thì sẽ bịt miệng cô lại, hoặc không thì đánh thuốc mê, giờ thấy hẳn là không cần.

- Ăn cơm trước đi, Jiyoung, cô ăn xong đưa đồ ăn cho người đàn bà kia, cô ta mang thai, chúng ta còn phải dựa vào cô ta để thương lượng điều kiện với Kim gia, đừng để cô ta xảy ra chuyện gì!

Jiyoung không cam lòng nói:

- Biết rồi!

Biệt thự Kim gia vô cùng bi thảm.

Những người bị thương nặng đều đã đưa đến bệnh viện, những người bị thương nhẹ thì ở nhà cho bác sĩ xử lý.

Yoona nhận được tin cũng vội vã quay về, lòng lo lắng chẳng kém một ai.

Mọi người đều ngồi trong đại sảnh, mắt chăm chú nhìn chiếc điện thoại. Taeyeon ngồi ở ngay bên cạnh, điện thoại vừa kêu là cậu sẽ nghe máy.

Reng reng reng!

Tiếng điện thoại vang lên thanh thúy trong căn phòng rộng yên ắng như kích thích thần kinh mọi người! Taeyeon vội nghe máy:

- Alo!

Vẻ mặt cô đầy lạnh lùng nhưng cũng đầy sự chờ mong, mọi người đều lo lắng mà nhìn cậu.

Nhưng một lát sau, sắc mặt cậu dần trầm lại:

- Ngại quá, cô ấy không ở đây, tôi sẽ nhắn lại.

Cậu thất vọng cúp máy nói với mọi người:

- Là bạn của Eun Hee...

Kim phu nhân cuối cùng không chịu nổi, lo lắng nói:

- Cũng sắp đến đêm rồi, sao bọn họ còn chưa gọi điện đến đòi tiền chuộc? Eun Hee trong tay bọn họ không biết thế nào nữa, những người này còn chờ gì nữa? Chẳng lẽ không muốn tiền sao?

Nói tới đây, Kim phu nhân lại rơi nước mắt. Khó khăn lắm mới có cảnh gia đình quây quần vui vẻ, Eun Hee cũng sắp sinh cháu nhưng sao giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Vì sao nhà mình lại gặp nhiều gian nan như vậy?

Kim lão gia ngồi bên cạnh bà, vỗ vỗ vai vợ, thở dài an ủi:

- Những người này không đơn giản, bọn họ đang chơi đòn tâm lý với chúng ta, làm cho chúng ta sốt ruột như vậy mới dễ đáp ứng yêu cầu của bọn họ.

Yoona nói:

- Vì sao chúng ta không báo cảnh sát? Có lẽ cảnh sát sẽ có cách chưa biết chừng?

Taeyeon nói dứt khoát:

- Không được! Không được báo cảnh sát! Chúng ta không thể làm chuyện mạo hiểm, nếu bị bọn họ phát hiện, Eun Hee sẽ gặp nguy hiểm

Kim lão gia cũng nói:

- Đúng thế, chỉ cần mẹ con Eun Hee bình an thì bao nhiêu tiền cũng chẳng là gì?

- Chỉ cần bọn họ mở miệng, chúng ta lập tức sẽ trả tiền, người trong tay bọn họ chẳng lẽ chúng ta còn lựa chọn khác sao? Làm sao phải rắc rối như vậy, giờ thời tiết lạnh thế này, chẳng biết buổi tối bọn họ có chăm sóc Eun Hee cẩn thận không, bụng Eun Hee lớn như vậy, hành động không tiện...

Kim phu nhân vừa khóc vừa nói như phát tiết sự lo lắng trong lòng.

- Được rồi!

Kim lão gia không nhịn được quát:

- Mọi người đã lo lắng lắm rồi, bà còn muốn mọi người lo lắng hoảng sợ hơn sao?

Những lời của Kim phu nhân nhưng cắm thêm đinh vào lòng Taeyeon, cậu đã vô cùng lo lắng sợ hãi, những cảm xúc này dày vò cậu nhưng cậu phải cố gắng giữ bản thân không rối loạn. Cậu phải bình tĩnh để ứng đối với mọi tình huống nhưng đầu óc lại vô cùng lộn xộn như có hàng vạn con ngựa nhảy chồm, lại như bị búa tạ đánh vào, đau đớn không thể chịu nổi.

Taeyeon đứng lên, cậu cảm thấy không thể cứ chờ đợi như vậy, sự đau khổ này sớm muộn cũng khiến cậu phát điên. Taeyeon đi ra ngoài đến sân trước, gió lạnh từng đợt thổi lên người khiến cậu thoáng run lên nhưng cảm giác này lại khiến sự lo lắng trong cậu dịu lại một chút. Taeyeon nhìn góc vườn yên tĩnh, từng ngọn cỏ nhành hoa, từng gốc cây hòn đá ở đây đều rất quen thuộc. Tại nơi này, Eun Hee từng nắm tay cậu tươi cười xinh hơn ánh trắng, cô thì thầm vào tai cậu, dịu dàng dựa vào lòng cậu. Ở nơi đây, cậu từng nắm tay cô tản bộ, nghe cô kể hôm nay bé cưng đạp bụng bao nhiêu lần, nghe cô kể đã làm gì. Sự yên tĩnh, ấm áp đó là những tháng ngày vui vẻ nhất đời cô. Ở đây, cô từng cười nói với cậu, cả đời sẽ không rời xa...

Giờ Tae đang ở đây nhưng Eun Hee, em đang nơi đâu...

Taeyeon lấy di động gọi cho Hyun Woo, sau khi gặp chuyện không may, cậu đã dặn Hyun Woo giúp mình điều tra chuyện này nhưng mãi đến giờ Hyun Woo vẫn chưa báo lại tin gì cho cậu. Taeyeon thực sự không chờ được nữa.

Điện thoại được kết nối.

- Hyun Woo có tin gì chưa?

Đầu bên kia, giọng Hyun Woo rất nghiêm túc:

- Kim tổng, thời gian thực sự quá gấp, đối phương làm việc cẩn thận hoàn toàn không điều tra được. Tôi cảm thấy đối phương làm chuyện này kín kẽ như vậy chỉ sợ không phải tổ chức bình thường, thế lực của bọn họ chỉ sợ là còn lớn hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều.

Nghe Hyun Woo nói đến giờ còn chưa có tin tức thì Taeyeon mất kiên nhẫn gào to vào điện thoại:

- Tôi mặc kệ bọn họ thế lực cỡ nào, anh phải hết sức điều tra ra cho tôi. Điều động mọi mối quan hệ của anh đi, tốn bao nhiêu tiền cũng được. Nhất định phải mau chóng điều tra cho tôi.

- Vâng vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Taeyeon cúp máy, lòng lo âu vô cùng, lại dùng sức đánh vào gốc cây bên cạnh.

Bàn tay cô chảy máu...

- Chị làm gì vậy!

Yoona đi đến bên Taeyeon, cô ở trong phòng khách nghe tiếng chị mình hét lớn thì vội ra xem, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Yoona nhìn bàn tay đầy máu của Taeyeon mà hoảng sợ:

- Mau gọi bác sĩ đến băng bó đi chị!

Cậu vẫy vẫy tay, suy sụp nói:

- Chị không sao, so với những gì Eun Hee phải chịu đựng thì vết thương này có là gì?

Dưới ánh trăng ảm đạm, sắc mặt cậu trắng bệch, lông mày nhíu chặt.

Yoona vỗ vỗ vai chị mình:

- Chị dâu sẽ không sao đâu! Bọn họ muốn tống tiền, trước khi nhận được tiền sẽ không làm hại chị ấy đâu.

Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi:

- Nhưng sau khi nhận được tiền thì sao? Rất nhiều trường hợp bọn cướp lấy tiền giết con tin! Nếu không nhanh chóng tìm được Eun Hee thì sao chị yên tâm được?

Taeyeon nắm chặt tay Yoona:

- Yoona, chị không dám nghĩ, nếu Eun Hee có chuyện gì? Nếu cô ấy có chuyện gì...

Giọng cậu nghẹn ngào, cuối cùng không nói nên lời, suy nghĩ này khiến cậu đau lòng không thể thở nổi.

- Không đâu, không đâu... chị dâu là người phụ nữ tốt... sẽ không sao...

Yoona khẽ nói để an ủi chị mình, cũng như đang tự an ủi chính mình. Cô nhớ tới lúc chị ấy tạo hình cho mình trong căn nhà trọ chật hẹp, chiếc gương sáng ngời chiếu rõ khuôn mặt dịu dàng, miệng cười như hoa của chị ấy đang lặng lẽ nhìn mình... Mắt Yoona nóng lên, vội quay đi.

Chị dâu, bao nhiêu người lo lắng cho chị như vậy, xin chị, xin chị hãy bình an trở về.

Giờ Fany đang lui vào một góc, bên cạnh là bát cơm, vừa rồi là Jiyoung mang cơm vào, thấy cô đã cởi dây trói thì cười lạnh nói:

- Giỏi lắm, nhưng cho dù cô có cởi được dây trói thì cũng trốn không thoát, nghĩ cũng không cần nghĩ đâu, nơi này như thùng sắt thôi.

Fany mặc kệ cô ta, chỉ nhận lấy bát cơm trong tay cô ta, nhìn nhìn cảm thấy thức ăn không tệ thì cầm đũa ăn.

- Cô còn có tâm tình mà ăn?

Jiyoung kinh ngạc, đổi lại là mình thì sớm đã khóc không còn sức lực, cô ta dựa vào cái gì mà bình tĩnh thong dong như vậy?

Cô mặc kệ cô ta, nghĩ thầm: đương nhiên phải ăn, không ăn thì con yêu sẽ đói, hơn nữa ngày mai thế nào còn chưa thể chắc chắn, nếu Taeyeon tới cứu mình thì cũng phải cần có sức mà chạy nữa.

Jiyoung thấy cô mặc kệ mình thì hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Cô cứ cao ngạo đi, sẽ có lúc cô phải đau đớn, sợ hãi. Nghĩ vậy trong lòng cũng thoải mái hơn chút ít.

Ban đêm dần buông xuống, độ ấm cũng dần giảm, gió lạnh theo cửa sổ thổi vào từng đợt khiến Fany lạnh run. Cô ôm chặt người nhưng vẫn run lên cầm cập. Không được, cứ thế này nhất định sẽ bị cảm lạnh.

Cô bước tới cửa lớn, buổi tối bọn họ mở một lớp cửa ra nhưng vẫn có người bảo vệ.

Cô gõ gõ cửa nói:

- Này, mang chăn đến cho tôi, tôi rất lạnh.

Kẻ giữ cửa mất kiên nhẫn nói:

- Ngoan ngoãn ở yên trong đó cho tao, đừng lắm lời.

- Nhưng tôi là phụ nữ có thai! Bị cảm lạnh rất nguy hiểm! Cho tôi chăn! Cho tôi chăn!

Fany lại ra sức đập cửa. Cô đã biết bọn họ muốn tìm Kim gia cùng hợp tác, một khi đã vậy thì chưa đạt được mục đích thì tuyệt đối sẽ không dám làm gì cô. Như vậy cô đương nhiên phải tranh thủ, ít nhất phải chăm sóc bản thân, không thể để bị lạnh bị đói được.

Tiếng động vang đến phòng bọn Lee Dong Wook, Jiyoung. Lee Dong Wook hỏi:

- Có chuyện gì thế?

Người kia nhắc lại yêu cầu của Fany cho hắn ta nghe.

Lee Dong Wook cười:

- Điểm này là chúng ta sơ sót, đúng là không thể để cô ta bị cảm lạnh được. Mau mang chăn gối đi. Thú vị, con tin can đảm thế này đúng là lần đầu tiên được thấy.

Chuyện bắt cóc thế này cũng chẳng phải lần đầu tiên bọn họ làm, những con tin trước kia đều ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn bọn họ lấy một lần, nói chuyện thì càng khỏi phải bàn, sao có ai giống như Fany dám vỗ cửa đưa yêu cầu được.

Fany nhận được chăn cũng không ngại bẩn, quấn chặt quanh người, tựa vào tường mà chợp mắt. Những mạng nhện, tro bụi, dầu mỡ coi như không thấy. Giờ cô là con tin, đương nhiên không thể yêu cầu được ở trong khách sạn, chỉ cần không bị đói lạnh là đã may mắn lắm rồi. Lo lắng hoảng sợ suốt một ngày dài, cô mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Đột nhiên có người khẽ gọi cô:

- Eun Hee, Eun Hee...

Cô mở mắt đã thấy Taeyeon đang ngổi xổm bên cạnh mình, gương mặt trong bóng tối không thể nhìn rõ nhưng giọng nói này chắc chắn là của Taeyeon.

Cô vừa mừng vừa sợ, nhào vào lòng cậu:

- Taeyeon, em biết Tae sẽ tìm được em.

Taeyeon cầm tay Fany nói:

- Nào, đi theo Tae! Tae dẫn em ra ngoài.

Fany đứng dậy đi theo Taeyeon nhưng lúc hai người sắp rời khỏi thì đèn đột nhiên sáng bừng, một đám người áo đen không biết từ đâu đến vây lấy bọn họ, họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía hai người.

Taeyeon đột nhiên đẩy Fany ra ngoải cửa, lớn tiếng nói:

- Eun Hee, mau chạy đi.

Fany quay đầu lại đã thấy họng súng nhắm thẳng về phía Taeyeon.

Đùng đoàng!

- Taeyeon!

Cô hét thảm một tiếng rồi bừng tỉnh. Cô thở hổn hển, toát mồ hôi lạnh khắp người. Thật quá đáng sợ! Trong giấc mơ cả người Taeyeon đẫm máu, cảm giác vô cùng chân thật. Cô vỗ ngực, hít thật sâu, may chỉ là giấc mộng. May không phải là sự thật. Sợ muốn chết!

- Sao thế, mơ thấy Taeyeon vứt bỏ cô sao? Kêu thảm thiết vậy!

Giọng nói đầy tọc mạch này ngoài Kang Jiyoung thì là ai được?

Fany ngẩng đầu, thấy Jiyoung vẫn mặc chiếc áo đỏ kia, không hiểu sao cô cảm thấy màu này cực kì giống máu, giống như cả người tẩm trong máu, giống như trong giấc mơ khi nãy.

- Cô xem, cô tốt số ghê! Đến ngay cả làm con tin thì tôi vẫn phải hầu hạ cô. Ăn cơm đi!

Jiyoung mang một bát cháo với hai chiếc bánh bao đặt bên cạnh cô, cười âm hiểm:

- Chẳng biết cô còn ăn được mấy bữa, cứ ăn nhiều vào nhé.

- Taeyeon sẽ đến cứu tôi.

Fany vừa ăn vừa nói, từ khi biết mình không phải là do cô ta bắt đến thì cô cũng không sợ cô ta như trước. Nơi này không phải do Jiyoung làm chủ, cô ta vẫn phải nhìn sắc mặt người khác mà thôi.

Jiyoung nghe xong thì biến sắc:

- Cô cứ ở đây mà nằm mơ đi! Chờ Lee Dong Wook gọi điện cho Taeyeon! Tôi xem xem Taeyeon có thèm đến cứu cô không!

Fany không nhịn được, ngẩng đầu nhìn cô ta:

- Jiyoung, chúng ta trước kia thực sự là bạn? Chúng ta lớn lên bên nhau?

Jiyoung ngẩn ra sau đó cúi đầu:

- Chúng ta không phải là bạn, trong mắt mọi người tôi chỉ là người hầu của cô thôi.

- Tôi không tốt với cô?

Bằng không vì sao Jiyoung lại không hề nể nang mà cướp chồng của Eun Hee, thực sự là bạn bè lớn lên bên nhau sao có thể làm chuyện như vậy? Như cô và Sunny, nghĩ còn chẳng dám nghĩ

Jiyoung lại ngẩn ra, Eun Hee giúp cô ta đến trường, trung học đại học đều là Eun Hee bỏ tiền, quần áo giầy dép cũng là Eun Hee mua cho cô ta. Nhưng là... nhưng là, đó là do cô ta làm người hầu đổi lại! Trong lòng Jiyoung trở nên phiền chán, nhìn Fany hét lớn:

- Cô cho là chút ân huệ này có thể khiến tôi mang ơn sao? Sở dĩ tôi có ngày hôm nay đều là do cô làm hại! Đều là cô làm hại.

Khuôn mặt cô ta tái nhợt lại, cứ lẩm bẩm những điều này như đang tự khẳng định niềm tin của mình, dần dần, đôi mắt lại trở nên điên cuồng.

Fany nhìn thấy cô ta như vậy thì không nói thêm gì, bất kể là lúc nào, kẻ điên không nên dây.

Jiyoung nổi điên một hồi, cuối cùng hung hăng nhìn cô nói:

- Cô đừng nghĩ nhắc đến chuyện trước kia thì tôi sẽ tha cho cô! Tôi nói cho cô, nó càng khiến tôi hận cô mà thôi.

Nói xong chạy ào ra ngoài.

Biệt thự Kim gia.

Người Kim gia một đêm thức trắng, ai nấy đều lộ rõ sự mệt mỏi. Taeyeon ngồi bên chiếc điện thoại, đầu tóc hỗn độn tiều tụy. Yoona ở bên kia đang khuyên cha mẹ đi nghỉ ngơi một chút, có điện thoại sẽ gọi nhưng hai ông bà cố chấp lắc đầu, chỉ muốn ở đây chờ.

Kim phu nhân nói:

- Nằm trên giường cũng không ngủ nổi, ở đây mẹ mới an tâm hơn chút.

Yoona còn định dỗ thêm thì điện thoại lại vang.

Ánh mắt mọi người đều sáng bừng, mọi mệt mỏi như đều bị quét sạch, ai cũng có cảm giác rằng cú điện thoại này nhất điện là bọn cướp gọi đến. Taeyeon thở sâu rồi nhấc điện thoại:

- Alo!

Giọng nói vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

- Là Kim đại tiểu thư sao?

Tim cậu đập loạn, khẽ gật đầu với mọi người, mọi người biết là điện thoại của bọn cướp thì vội xúm lại.

- Tôi là Kim Taeyeon.

- Tốt rồi! Kim tiểu thư, vợ của cô đang ở trong tay chúng tôi, nếu cô không làm theo lời của tôi thì vĩnh viễn sẽ không gặp lại vợ con mình nữa đâu.

Giọng nói đầy tàn nhẫn, rất nhiên nhiên là kẻ đường cùng sẵn sàng sống chết.

Giọng Taeyeon dần trở nên nôn nóng:

- Anh muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ cho các người, chỉ cần các người đừng lại hại vợ tôi.

Kim phu nhân ở bên mắt rưng rưng đẫm lệ, gật đầu liên tục

- Ha ha! Chúng tôi không cần tiền! Chúng tôi cần cô giúp một việc! Nếu cô có hứng thú thì một mình đến địa chỉ sau! Đừng báo cảnh sát, nếu không thì vợ con cô thảm đó.

- Chờ đã, tôi muốn xem vợ tôi thế nào, tôi phải xác định xem cô ấy có an toàn không?

- Được, tôi gọi cô ta đến nghe điện thoại.

- Không được, tôi muốn gặp cô ấy.

Điện thoại bên kia yên lặng một hồi mới nói:

- Được, tôi chụp ảnh rồi gửi cho cô.

Taeyeon buông điện thoại, mọi người đều vội vàng nhìn cô:

- Bọn chúng hình như có mục đích khác, bọn họ hẹn con ra bàn bạc.

Yoona lo lắng nói:

- Liệu có nguy hiểm gì không? Nhỡ bọn họ cũng bắt nốt chị...

Taeeyon kiên quyết nói:

- Cho dù là nguy hiểm thì chị vẫn phải đi, dù chỉ có một tia hi vọng chị vẫn phải thử.

Kim lão gia lắc đầu:

- Bắt một người là đã có thể đạt được mục đích, bọn họ sẽ không gây rối đầu, vạn nhất chúng ta báo cảnh sát thì bọn họ cũng đủ phiền toái.

Kim phu nhân nói với Taeyeon:

- Bất kể bọn họ yêu cầu gì thì con cứ đồng ý đi, đưa Eun Hee về rồi tính.

Taeyeon gật đầu.

Fany đang đi lại trong nhà xưởng thì một đám người đột nhiên xông tới.

Cầm đầu là một người đàn ông mặt có sẹo, cổ đeo vòng thô, cả người đầy sát khí. Fany có cảm giác, người này nhất định là Lee Dong Wook! Theo sau hắn ta là một số người mặc áo đen, trong đó có một kẻ cầm máy ảnh. Jiyoung thì đứng sau bọn họ.

Lee Dong Wook thấy cô thì cười nói:

- Chồng cô quan tâm cô lắm. Nhất định muốn tôi chụp hình cô lại gửi cho cô ta thì cô ta mới chịu yên tâm. Chẳng có cách nào cả, cô phối hợp chút nhé.

Có lẽ là vì mục đích sắp đạt được nên giọng nói rất khách khí.

Vừa dứt lới, ánh mắt oán độc của Jiyoung bắn về phía cô, khóe miệng cười lạnh.

Fany nghe xong lời hắn ta, chợt có một suy nghĩ hiện lên, một chủ ý hình thành, cô nói:

- Được tôi phối hợp, chỉ cần anh sớm cho tôi trở về, chụp ngay ở đây à?

Khi nói chuyện, Fany lặng lẽ đi về phía cửa sổ.

- Cô có thể về hay không không phải do tôi, quyền quyết định là trong tay chồng cô.

Nói xong quay đầu nhìn người đang cầm máy ảnh nói:

- Chụp ngay ở đây đi, cứ chụp đại mấy tấm cho bọn họ thấy cô ta vẫn an toàn là được.

Fany rất phối hợp, mặc kệ bọn họ quay chụp. Lee Dong Wook rất vừa lòng, chụp xong thì mang người rời đi, lúc gần rời đi, Jiyoung quay đầu nhìn cô đầy oán hận.

Bọn họ đi rồi, Fany quay đầu lại, nhìn tòa cao ốc phía xa ngoài cửa sổ với chữ "JK" màu đỏ trên tầng cao nhất, trong lòng thầm cầu:

- Taeyeon, nếu Tae nhìn được hai chữ này thì có thể tìm ra được đến đây không?

Taeyeon nhanh chóng nhận được hình ảnh bọn họ gửi đến.

Trong clip, Fany nhìn qua vẫn ổn, ngoài quần áo có hơi bẩn thì không thấy có gì bất thường. Cô còn mỉm cười nói:

- Em vẫn khỏe, con cũng ngoan lắm, không bị đói rét gì cả, mọi người đừng lo.

Nhìn đến đây, Kim phu nhân không nhịn được mà khóc:

- Đứa trẻ ngốc này, ở đó chắc cũng bị dọa chết khiếp mà vẫn sợ chúng ta lo lắng...

Taeyeon vuốt ve gương mặt cô qua màn hình, lòng chua chát khôn cùng, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô.

Đột nhiên, Yoona nói:

- Chị xem cái gì này?

Một câu này khiến mọi người đều chú ý, nhìn theo tay Yoona chỉ, chỉ thấy phía sau Fany có một tòa nhà cao tầng, trên cao có hai chữ JK, nếu không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện ra được.

Cậu kích động nói:

- Có được manh mối này sẽ dễ tìm Eun Hee hơn, chị phải báo cho Hyun Woo.

Hai hôm nay, bọn Hyun Woo như ruồi bọ tìm lung tung, căn bản không có tiến triển gì hơn. Nhưng hôm nay có manh mối này thì tin chắc với thế lực của Hyun Woo thì nhất định có thể tìm được Eun Hee.

Mọi người đều vui mừng, trong mắt đầy những tia hi vọng. Kim phu nhân lau nước mắt:

- Taeyeon, con mau đi gọi điện đi, đỡ phải đi tìm bọn họ, tránh được nguy hiểm.

Cậu nói với mẹ:

- Không, con vẫn phải đi, nếu con không đi thì bọn họ sẽ nghi ngờ. Nếu bọn họ đổi Eun Hee đến chỗ khác thì sẽ không dễ để tìm được cô ấy. Hơn nữa Hyun Woo tìm người cũng cần phải có thời gian, con đi gặp bọn họ để kéo dài thời gian, khiến bọn họ mất cảnh giác.

Kim lão gia gật đầu tỏ vẻ đồng ý:

- Nhân tiện xem xem bọn họ là ai.

Chuyện bị những người này tính kế, Kim lão gia vẫn luôn canh cánh trong lòng!

Kim phu nhân nói:

- Tóm lại, mẹ chỉ mong các con đều bình an!

Chiều hôm đó, Taeyeon đi theo địa chỉ bọn cướp nhắc đến gặp mặt trao đổi. Lúc về, vẻ mặt cậu lo lắng vô cùng.

Người của Kim gia đang lo lắng vì sự an toàn của Taeyeon, thấy cậu bình an trở về thì đều thở phào, sau đó vây đến hỏi thăm mọi chuyện.

Kim phu nhân sai người hầu pha trà nóng cho cậu rồi cho người hầu lui mới hỏi:

- Sao rồi? Con có gặp Eun Hee không?

Bà nghĩ nơi Taeyeon đến chính là chỗ Eun Hee bị nhốt

Cậu nhấp một ngụm trà lắc đầu:

- Không có, bọn họ hẹn con ở một căn phòng riêng, chỗ đó không phải là nơi có thể nhốt người. Hơn nữa bọn họ còn muốn dùng Eun Hee để uy hiếp chúng ta thì sao có thể để con biết chỗ Eun Hee được?

Kim phu nhân cúi đầu:

- Mẹ lo quá nên hồ đồ rồi...

Kim lão gia nghiêm túc hỏi:

- Rốt cuộc bọn chúng muốn chúng ta làm gì?

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Taeyeon càng nghiêm trọng, cô đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt này khiến ai nấy đều rất lo lắng.

Cậu nói từng từ từng chữ, giọng lạnh như băng:

- Bọn chúng yêu cầu chúng ta vận chuyển ma túy cho bọn chúng.

- Vận chuyển ma túy.

Đến ngay cả Kim lão gia là người đã quen mọi phong ba cũng có chút hoảng sợ chứ đừng nói đến Kim phu nhân và Yoona quen sống an nhàn.

Yoona mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng, hoảng sợ nói:

- Bọn họ là...

Sắc mặt Kim lão gia cũng trở nên trắng bệch, ông vốn nghĩ chỉ là bắt cóc bình thường, cho dù bọn cướp thế lực lớn thì cũng chỉ là muốn nhiều tiền nhưng giờ lại liên quan đến ma túy thì thực sự là ngoài dự tính của ông. Ai cũng biết chỉ những băng đảng có thế lực nhất, độc ác nhất, khó bắt nhất mới dây đến ma túy. Da đầu ông hơi run lên, cảm thấy mọi chuyện dần vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.

Taeyeon lại nói tiếp:

- Bọn chúng muốn chúng ta giấu hàng của chúng vào kho của chúng ta để tránh công an điều tra.

- Không được!

Kim lão gia quả quyết lắc đầu:

- Chuyện này quyết không thể đồng ý! Một khi bị tra ra thì không chỉ là một nhà chúng ta mà cả Kim thị cũng coi như xong.

Mặt Yoona không còn chút máu:

- Cũng may chúng ta còn có chút manh mối về nơi ẩn thân của chị dâu, chỉ cần cứu được chị dâu thì sẽ không bị uy hiếp nữa

Kim phu nhân phụ hoạ theo đuôi:

- Đúng, đầu tiên cứu Eun Hee mới là quan trọng nhất

Bà nhìn Taeyeon:

- Chẳng phải con đã sai người đi thăm dò sao. Có tin gì không?

- Hẳn là sắp rồi! Hyun Woo làm việc rất chắc chắn, chỉ cần có manh mối thì nhất định có thể điều tra ra! Chỉ là...

Cậu thoáng dừng lại, mày nhăn tít, nhìn về phía cha, thấy vẻ mặt cha cũng chất chứa ưu phiền:

- Chỉ là bọn họ dám đem việc bí mật này nói cho chúng ta thì có thể thấy là đã quyết tâm lôi chúng ta xuống nước, bọn họ người đông còn có cả súng ống! Thế lực không nhỏ...

- Bất kể Eun Hee có ở trên tay bọn họ hay không thì bọn họ cũng sẽ không buông tha chúng ta! Sau này nhất định sẽ rất rắc rối.

Kim lão gia lo lắng tiếp lời. Bị trùm ma túy theo dõi thì chẳng phải là điều gì vui vẻ, khó mà phòng bị.

Trong mắt Taeyeon hiện lên một tia ngoan lệ, oán hận nói:

- Cho nên con nghĩ, để tránh hậu họa về sau, chúng ta nhân cơ hội này diệt trừ bọn họ đi. Bọn chúng dám bắt cóc Eun Hee, cơn giận này thực sự không thể nuốt được.

Mắt Kim lão gia lóe sáng:

- Con muốn làm gì.

- Báo cảnh sát.

Kim phu nhân vội vàng phản đối:

- Không được, rất nguy hiểm! Nếu bọn cướp vừa nhìn thấy cảnh sát mà hại đến Eun Hee thì làm sao?

Yoona cũng lo lắng:

- Đúng, cứ cứu chị dâu ra rồi tính sau.

Kim lão gia cũng đồng ý với ý kiến của Taeyeon:

- Nếu không nhân cơ hội này một lưới bắt sạch bọn chúng, chờ bọn chúng phát hiện Eun Hee đã được cứu thì nhất định sẽ phát hiện có vấn đề. Để bọn chúng sống sót thì chúng ta sẽ gặp rắc rối sau này. Lần sau chỉ e không còn đơn giản là bắt cóc nữa.

- Con sẽ cùng Hyun Woo cứu Eun Hee ra trước rồi đuổi bám theo bọn chúng, chờ cảnh sát đuổi tới rồi thì khống chế cho tốt sẽ không để ai lọt lưới.

Taeyeon đập mạnh lên bàn khiến mọi người đều giật mình:

- Bọn chúng sẽ phải trả giá về những hành động này.

Mọi người đều hoảng sợ, như đã ngửi thấy mùi máu tanh.

Lúc này, điện thoại của Taeyeon vang lên, vừa nhìn thấy số điện thoại thì cậu vui mừng nhận:

- Hyun Woo, có tin tức chưa?

Người Kim gia đều ngừng thở, vẻ mặt lo lắng

- May không làm hỏng việc, tôi đã tìm được chỗ phu nhân bị bắt.

Cậu mừng rỡ hét lớn:

- Thật tốt quá.

Những người Kim gia đều vui mừng theo,

- Hyun Woo, cảm ơn cậu! Cậu mau tập trung người! Chuẩn bị vũ khí... đúng, tốt nhất là súng! Không có thì đi mua! Tôi biết cậu có cách! Tiền không thành vấn đề! Những người tham gia hôm nay tôi sẽ có hậu tạ.

Taeyeon và Hyun Woo bàn tính mọi việc xong xuôi rồi mới cúp máy.

Sau khi cúp máy, cô nghiêm túc nói với Kim lão gia:

- Cha, giờ báo cảnh sát thì nhất định cảnh sát sẽ không để chúng ta hành động một mình, cũng chẳng biết bọn họ sẽ sắp xếp ra sao. Buổi tối cha chờ con đi rồi mới báo cảnh sát. Cho bọn họ nửa tiếng chuẩn bị hẳn sẽ không muộn.

Kim lão gia cũng kiên quyết gật đầu:

- Được! Các con phải thật cẩn thận.

Buổi tối, Fany tản bộ trong nhà xưởng. Cô đi đến bên cửa sổ, ánh trăng đêm nay ảm đạm, bên ngoài tối đen, nơi này đến tối đều yên tĩnh chết người, chỉ có tiếng gió rít qua khiến người ta rợn tóc gáy.

Cô nhìn ra bên ngoài nghĩ: nếu Taeyeon nhìn thấy manh mối kia thì hẳn cậu sẽ sớm xuất hiện để cứu cô.

Đúng lúc này, cửa nhà xưởng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra.

Fany nhìn lại, chỉ thấy Jiyoung xoay người khóa cửa lại rồi nhìn cô bằng vẻ mặt oán hận, sau đó bước nhanh về phía cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Cô hoảng sợ vội lùi về phía sau vài bước, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Jiyoung nhanh chóng đi đến bên cô, bàn tay như xương khô bóp chặt cổ tay cô như chiếc gọng kìm, hai mắt hung hăng nhìn đầy ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Không thể ngờ Taeyeon vì mày mà đáp ứng yêu cầu của Lee Dong Wook! Eun Hee, mày rốt cuộc đã dùng cách gì mê hoặc Taeyeon thần hồn điên đảo như vậy!

Fany cả kinh, cũng bất chấp cơn đau đớn, vội hỏi:

- Cô có ý gì? Chẳng lẽ Taeyeon đã đồng ý với bọn chúng.

Chẳng lẽ cậu không để ý đến tòa nhà cao tầng kia?

Jiyoung không để ý đến Fany, cô ta như đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ của mình, tay càng bóp chặt, móng tay dài bấm vào da thịt cô:

- Tôi mang thai với cô ấy nhưng cô ấy chẳng buồn nhìn tôi một lần. Tôi mất con cô ấy cũng chỉ dùng tiền đuổi tôi đi. Nhưng cô ấy vì cô và đứa trẻ này mà đến mạng cũng không cần. Vì sao? Vì sao?

Cảm xúc của cô ta càng lúc càng kích động, biểu hiện trên mặt cũng trở nên vặn vẹo.

- Cô có gì hơn tôi! Lúc trước cô chẳng qua là khiến cô ấy có chút hứng thú mà thôi. Rốt cuộc cô đã bỏ bùa gì cô ấy. Vì sao cô có được chân tình của Jessica mà tôi lại thê thảm thế này

Jiyoung buông tay, hai tay ôm đầu, ra sức vò tóc rồi khóc rống lên, như kẻ điên cuồng

- Vì cô ấy mà tôi trả giá nhiều như vậy! Tôi nhận lại được gì? Được cái gì? Tôi biến thành dạng này, người không ra người, quỷ không ra quỷ... nhưng cô ấy lại vì cô mà chịu buông tha mọi thứ! Tôi hận! Tôi hận!

Jiyoung lấy tay chỉ vào Fany, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ bừng như quỷ.

Fany cầm cổ tay bị cô ta cào chảy máu mà bước lùi dần về góc tường, âm thầm cảnh giác, lòng vừa hoảng vừa sợ

- Jiyoung, cô bình tĩnh một chút...

Jiyoung lại đi từng bước về phía cô, cả người vì kích động mà run run, ánh mắt âm trầm đáng sợ.

- Cô ấy ngay cả tính mạng cũng không cần, chỉ muốn bảo vệ cô và đứa trẻ này sao? Hừ hừ.

Cô ta cười lạnh, tiếng cười như quỷ khóc:

- Tôi không cho các người toại nguyện, tôi sẽ không để cô sống mà quay lại bên Taeyeon. Cô là tâm can bảo bối của cô ấy sao? Thế thì tôi sẽ moi tim cô ta, móc gan cô ta! Hủy diệt bảo bối của cô ta! Tôi muốn cả đời cô ta phải sống trong đau khổ.

Fany bị cô ta dồn ép đến góc tường, cô hoảng sợ nhìn Jiyoung nói:

- Jiyoung, cô muốn làm gì? Cô bình tĩnh chút đi! Cô làm như vậy là phạm pháp, cô sẽ phải ngồi tù...

- Ha ha...

Jiyoung cười lanh lảnh:

- Tôi đến chết còn không sợ thì sợ gì ngồi tù, dù chết thì cũng phải để cô chôn cùng mới được

Cô ta lấy trong túi áo trước ra một ống tiêm, bên trong đầy những chất lỏng, cô ta chĩa kim tiêm về phía Fany:

- Đừng sợ, liều lượng thế này đủ cho mẹ con các người được chết trong thoải mái rồi. Một chút thôi, rất nhanh thôi, cô sẽ được chết trong khoái hoạt, coi như tôi nể tình bạn bè lâu năm.

Cô nhìn chằm chằm ống tiêm trên tay cô ta, trong ống tiêm lóe ra ánh sáng màu xanh quỷ dị, trong lòng cô đầy sợ hãi. Không, cô không thể chết được, cô không thể để người khác làm tổn thương đến con yêu của mình. Jiyoung nắm lấy cánh tay Fany như thể sắp tiêm vào tay cô.

Dưới tình thế cấp bách, cô dùng hết sức lực đẩy cô ta ra. Jiyoung bất ngờ không kịp phòng bị, bị cô đẩy ngã, kim tiêm rơi xuống đất.

Fany ôm bụng chạy ra ngoài cửa lớn, vừa chạy vừa hô to:

- Cứu tôi với!

Nhưng khi Jiyoung đi vào thì cô ta đã khóa cửa, người bên ngoài tuy thấy có tiếng động nhưng không thể vào được.

Cô đập cửa hét lớn:

- Cứu tôi với! Jiyoung muốn giết tôi.

Giờ Lee Dong Wook hẳn sẽ không để cô gặp chuyện bất trắc mới đúng, hành vi của Jiyoung hẳn là giấu bọn họ, nếu không đã không cần khóa cửa.

Lee Dong Wook nghe được bên trong có động, vội kêu to:

- Jiyoung, cô điên à! Người đàn bà này giờ không thể dây vào. Việc sắp thành công rồi. Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ giết cô.

Jiyoung căn bản chẳng coi lời hắn ta ra gì, cô ta lẩm bẩm:

- Giết tôi cũng được, dù sao tối cũng chẳng muốn sống nữa rồi. Chỉ cần tôi giết được Eun Hee thì chết chẳng còn gì tiếc nuối nữa.

Vừa nói vừa nhặt ống tiêm lên rồi đuổi theo Fany.

Cô bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, sắc mặt trắng bệch, thấy cô ta vọt tới thì vội vàng ôm bụng né tránh, vì hành động bất tiện mà sắp bị Jiyoung bắt được.

Jiyoung cầm kim tiêm đuổi theo sau Fany, miệng kêu la không ngừng. Cô ta giờ đang tính nhân lúc Lee Dong Wook chưa vào được thì phải đâm kim tiêm lên người cô trước. Mắt thấy cửa lớn đang bị phá, tình thế khẩn cấp nên cũng không thể nghĩ được nhiều, chỉ cần đâm được cô vào đâu thì đâm.

Cô ta cứ thế huơ kim về phía Fany, nhưng lần nào cô cũng né tránh được. Trong nhà xưởng nhiều máy móc, đôi khi cô còn ném lại một số sắt thép lên người Jiyoung để kéo dài khoảng cách. Nhưng cô dù sao cũng đã có thai 8 tháng, dần dần cũng mệt đi. Hơn nữa Jiyoung cũng trở nên điên cuồng mà đuổi theo, không hề tránh né, cứ như vậy, rất nhanh cô ta đã giữ được Fany lại.

Jiyoung hét lớn:

- Cô chết đi.

Sau đó hung hăng đâm kim tiêm lên người cô. Cả người cô mất sức, sắc mặt tái mét không còn sức chống trả, chỉ đành trơ mắt nhìn kim tiêm đâm xuống...

Đoàng!

Một tiếng nổ vang lên, vẻ mặt Jiyoung cứng đờ, động tác ngừng lại. Sau đó, cô ta cúi đầu, kinh ngạc nhìn bụng mình, nơi đó có một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.

Jiyoung khẽ buông tay, ống tiêm rơi xuống đất, cô ta bưng vết thương mà ngã xuống, vẻ mặt đau đớn.

Fany bị cảnh trước mắt dọa cho ngây người, cô ôm mặt hoảng sợ nhìn Jiyoung trúng đạn.

- Kang Jiyoung!

Cô khẽ gọi, tuy rằng cô ghét Jiyoung, oán hận Jiyoung nhưng không mong thấy cảnh cô ta chết trước mặt mình.

Lee Dong Wook cầm súng đi tới, họng súng vẫn còn khói. Phía sau hắn là vài gã áo đen nhìn Jiyoung với vẻ thản nhiên như thể đây chẳng là chuyện gì đáng để nói.

Lee Dong Wook đi đến bên Jiyoung, hung hăng nhìn cô ta một cái như nhìn con chó sắp chết, giận dữ nói:

- Định phá hoại chuyện của tao! Mày nghĩ mày có mấy mạng! Chống đối tao à! Tao đạp chết mày dễ như đạp chết con kiến mà thôi.

Jiyoung nằm trên đất mà rên rỉ, máu tươi chảy ra không ngừng. Lee Dong Wook quay đầu nhìn Fany, lạnh lùng hỏi:

- Kim phu nhân không sao chứ?

Cái gì gọi là giết người không chớp mắt, đến giờ Fany đã biết. Cô nhìn Jiyoung, người run lên. Lee Dong Wook cười lạnh:

- Kim phu nhân, cô đừng sợ, chỉ cần chồng cô chịu hợp tác thì tôi sẽ không đối xử với cô như thế

Nói xong nhặt ống tiêm bên người Jiyoung lên rồi cùng đám người kia đi ra ngoài

Cô vội gọi hắn ta lại, Lee Dong Wook quay đầu nhìn cô, chỉ vào Jiyoung nói:

- Vậy cô ấy thì làm sao đây?

Lee Dong Wook tàn nhẫn cười:

- Để mặc cô ta đi thôi, nếu cô ghét cô ta thì cô thích làm gì cũng được, giẫm chết cô ta cũng vô tư.

Nói xong đi ra ngoài rồi khóa cửa lại.

Fany nhìn Jiyoung, giờ cô ta hơi thở mỏng manh, trán toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Nhưng đến tận lúc này, ánh mắt cô ta nhìn cô vẫn đầy oán hận.

Jiyoung khó nhọc nói:

- Giờ... cô vui rồi! Mạng cô ... tốt thật! Không thể... giết chết cô... nhưng tôi sẽ không tha cho cô đâu, tôi... thành quỷ cũng sẽ ... không tha cho cô!

Cô cảm giác được sinh mệnh của cô ta dần dần yếu ớt, không khỏi thương hại nhìn cô ta mà nói:

- Jiyoung, cô vốn cỏ thể sống rất hạnh phúc, cô là sinh viên giỏi, lại làm việc trong Kim thị, cô vốn có thể gặp được một người yêu cô, có được gia đình hạnh phúc của chính mình. Cô có con đường đi của riêng mình nhưng lại cố gắng mà cướp đường đi của người khác. Cô rơi xuống bước đường này có gì mà oán trách. Cô oán trách tôi cướp Taeyeon nhưng hình như cô quên mất, ngay từ đầu cô ấy đã là của tôi, cô mới là người thứ ba, đứa trẻ trong bụng cô có sinh ra cũng chỉ là con tư sinh. Ngay từ đầu cô đã đặt mình vào vị trí khiến người ta phỉ nhổ thì sẽ chẳng được ai tôn trọng. Cô không thương mình thì làm gì có ai yêu cô. Kang Jiyoung, nếu con người thực sự có kiếp sau thì tôi mong kiếp sau cô hãy tự biết quý trọng chính mình!

Jiyoung cười thảm:

- Cô nói hay như vậy chẳng qua là vì cô đã thắng thôi. Trận này tôi thua, tôi thua trong tim Taeyeon. Taeyeon chưa từng yêu tôi...

Máu của Jiyoung chảy như suối khiến xung quanh cô ta đều đỏ hồng:

- Nhưng tôi sẽ nguyền rủa các người, tôi nguyền rủa các người cả đời không được hạnh phúc, vĩnh viễn không được ở bên nhau.

Giọng cô ta càng lúc càng yếu dần đi nhưng sự oán độc trong lời nói lại khiến Fany dựng tóc gáy.

- Jiyoung, cô làm gì thế, lòng cô đầy oán hận, cuối cùng chỉ là tự mình hại mình...

- Tôi chính là không muốn nhìn thấy các người hạnh phúc đó.

Fany nhìn khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy của cô ta mà không nói gì, cũng mặc kệ cô ta, lùi ra phía sau vài bước.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ có người nhẹ giọng gọi:

- Eun Hee! Eun Hee!

Ban đầu Fany còn tưởng mình nghe nhầm nhưng càng lúc tiếng gọi càng rõ, cô không nghe nhầm, là giọng của Taeyeon. Lòng cô mừng rõ, vội chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài,

Một bên cửa sổ lộ ra một gương mặt, nương theo ánh đèn có thể thấy rõ những đường cong góc cạnh và ngũ quan thanh tú, đó chẳng phải là Taeyeon sao? Trái tim cô thả lỏng, nước mắt ứa ra.

- Taeyeon!

Fany nghẹn ngào

- Tae nhìn thấy hai chữ đó đúng không?

Cậu vươn cánh tay qua song sắt mà vuốt ve khuôn mặt cô, khuôn mặt cô tiều tụy đi nhiều khiến cậu rất đau lòng:

- Đúng thế! Eun Hee, em có khỏe không?

Fany liên tục gật đầu:

- Em khỏe lắm!

Fany nhìn Taeyeon, sắc mặt cậu tái nhợt, mắt đầy tơ máu, tiều tụy vô cùng. Nhất định cậu đã rất lo lắng, lòng cô vô cùng chua xót.

Taeyeon nói:

- Em lùi ra xa một chút, Tae cắt lan can

Fany lùi ra hai bước rồi khẽ nói:

- Bọn họ đều ở bên ngoài, còn có súng nữa.

Cậu nhìn cô cười trấn an:

- Tae biết rồi, em đừng lo.

Taeyeon lùi ra sau, có một người tay cầm kìm lớn bước ra, nhanh chóng cắt đứt hai cây song sắt. Cắt đi rồi, cậu tiến vào, cũng có vài người đi theo cậu vào. Sau đó, Taeyeon vội vã ôm Fany vào lòng, vuốt tóc cô rồi hôn lên mặt cô như muốn xóa tan mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng.

Fany dựa vào vòm ngực ấm áp, nghe nhịp tim quen thuộc của Taeyeon mà cảm thấy vô cùng an toàn, chẳng sợ hãi gì nữa.

Một người ở phía sau khẽ nói:

- Kim tổng, nhân lúc bọn họ chưa phát hiện thì mau đi thôi.

Lúc này Taeyeon mới buông Fany ra khẽ nói:

- Em ra ngoài trước đi, đừng sợ, Tae sẽ đỡ em

Fany cũng không phải là loại con gái mềm yếu, biết thời gian cấp bách nên vội cùng Taeyeon đi ra cửa sổ, bên ngoài đã có người tiếp ứng.

Nhưng đang lúc Fany trèo lên cửa sổ thì trên mặt đất đột nhiên vang lên một tiếng kêu khàn khàn mà thê lương, tiếng kêu này như dùng hết sức của cô ta, ngân vang vô cùng.

- Người đâu, mau đến đây, Eun Hee muốn chạy trốn.

Giọng nói thê lương trong đêm yên tĩnh trở nên cực kì đáng sợ, ngoài cửa lớn truyền đến những tiếng hỗn độn.

Jiyoung nằm trên nền đất lạnh lẽo, cơn đau đớn toàn thân như muốn nuốt chìm cô ta. Cô ta hiểu mạng sống của mình cũng dần dần lụi tàn, cả người như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khôn cùng

Nhưng đúng lúc này, cô ta nghe được giọng nói quen thuộc, giọng nói đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của cô ta. Là Taeyeon! Taeyeon đã đến, trời ạ, cảm ơn trời đất, cảm ơn người đã cho tôi được gặp cô ấy lần cuối trước khi chết

Jiyoung dùng hết sức mới có thể hơi ngẩng đầu lên, tuy rằng sắc mặt cô ấy không tốt nhưng vẫn xinh đẹp như xưa. Taeyeon, nhìn qua đây đi, nhìn em đi, em xin Tae, hãy nhìn em một lần.

- Taeyeon! Taeyeon...

Cô ta khó nhọc gọi nhưng giọng nói của cô ta hoàn toàn bị chìm lấp, không còn sức để nói lớn hơn.

Rất nhanh cô ta phát hiện, cho dù cô ta có gọi lớn hơn thì Taeyeon vẫn sẽ không để ý đến mình bởi vì toàn bộ sự chú ý của cô ấy đều đặt trên người phụ nữ kia. Vẻ mặt cậu dịu dàng như vậy, ánh mắt đầy sự đau lòng, giọng nói đầy sự quan tâm, trong lòng cậu căn bản chỉ có Eun Hee nên sao phát hiện được sự tồn tại của cô ta.

Taeyeon phá song sắt đi vào rồi lại chỉ lo ôm Eun Hee, thủ thỉ với cô. Taeyeon chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của cô ta. Nhưng trong mắt cậu, ngoài Eun Hee ra thì chẳng có ai là tồn tại.

Cho dù là lúc cô ta có quan hệ thân mật nhất với Taeyeon thì cậu cũng chưa từng nhìn cô ta với ánh mắt chân tình như vậy, chưa từng nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu dịu dàng như vậy

Lòng Jiyoung chua xót, đau đớn, ngay sau đó nỗi đau lại biến thành sự uất hận khôn cùng, vì sao, vì sao lại đối với em như vậy! Em cũng là người từng mang thai con Taeyeon! Cho dù Taeyeon đối với em chỉ bằng 1 phần 10 cách Taeyeon đối xử với Eun Hee thì em cũng đã thỏa mãn rồi. Em sắp chết rồi, cô độc thê thảm như vậy vì sao còn phải nhìn hai người hạnh phúc, ân ái! Không! Em không có được hạnh phúc thì hai người cũng đừng mong được hạnh phúc! Giờ em đã sắp chết, hai người cũng chết cùng đi!

Cảm xúc của Jiyoung hoàn toàn bị oán hận che lấp, cô ta hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng! Sự oán hận như khiến sức lực toàn thân trở lại, cô ta muốn hét thật lớn, muốn gọi mọi người tới, muốn hai người đó không thể trốn thoát, muốn hủy diệt bọn họ.

Tiếng hét như điên của Jiyoung nhanh chóng khiến bọn Lee Dong Wook chú ý, ngoài cửa truyền đến những tiếng hỗn độn.

Bọn Taeyeon hoảng sợ, lúc này cô mới phát hiện sự tồn tại của Jiyoung, cậu nhìn Jiyoung nằm trong vũng máu, cả kinh nói:

- Kang Jiyoung, sao cô lại ở đây!

Lập tức hiểu ra:

- Thì ra đều là do cô giở trò.

Fany sự tồn tại của Jiyoung, không ngờ cô ta đã sắp chết rồi còn có thể hét lớn như vậy! Nhìn người ngoài sắp xông vào mà vừa giận vừa vội!

Jiyoung nhìn bọn họ cười thê lương:

- Giờ hai người chẳng ai đi được nữa, ở lại cùng chết với tôi đi! Ha ha...

Tiếng cười đột nhiên ngừng bặt, cô ta đột nhiên ho khan kịch liệt rồi phun ra một búng máu.

Kế hoạch chạy trốn bị Jiyoung phá hoại, Taeyeon hận không thể một đạp đá chết cô ta nhưng giờ đã không còn thời gian so đo với cô ta, cậu vội đẩy Fany lên cửa sổ.

Phía sau, Hyun Woo lo lắng nói:

- Kim tổng, nhanh lên, nhân lúc bọn họ chưa vào.

Nhưng đã không kịp, Lee Dong Wook mang theo một đám người cầm súng vọt vào, nhìn thấy Taeyeon thì đỏ mặt giận dữ:

- Hay cho Kim Taeyeon, lại ngấm ngầm giở trò! Hôm nay đừng ai mong trốn thoát, tất cả đều để mạng lại đây đi

Nói xong giơ súng lên định bắn về phía bọn họ.

Cậu thấy cục diện không ổn, trong nháy mắt, cậu vội ôm chầm lấy cô mà nhào ra. Đùng đoàng hai tiếng, viên đạn phá tung cửa sổ, thủy tinh văng tung tóe. Cậu toát mồ hôi lạnh, dù cậu ngoan độc cỡ nào nhưng cũng chưa từng đối diện với tình huống như vậy. Taeyeon cúi đầu lo lắng hỏi Fany:

- Eun Hee, em không sao chứ?

Fany ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà trắng bệch, đôi mắt to kinh hoàng nhưng cô vẫn lắc đầu, run run nói:

- Em... em không sao!

Bên kia, Hyun Woo cùng một số huynh đệ cũng tìm chỗ né mà bắt đầu bắn nhau với bọn Lee Dong Wook. Nhất thời tiếng súng ầm ĩ khắp nơi. Bọn Taeyeon không thoát ra được nhưng bọn Lee Dong Wook cũng chẳng thể làm gì.

Lee Dong Wook đứng đó giận dữ hét:

- Kim Taeyeon, mày bội tín bội ước! Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Không chỉ là mày mà cả nhà mày cũng đều phải chôn cùng.

Fany bị tiếng súng đạn làm cho hoảng sợ, cuộn mình trong lòng Taeyeon, nắm chặt áo của cậu, cố ép mình không hét lớn. Cô sống lâu như vậy nhưng chưa bao giờ trải qua tình cảnh này, xem trong TV thì thấy phấn khích, nhiệt huyết sôi trào nhưng hiện thực lại quá đáng sợ khiến thần kinh căng thẳng, như chỉ cần bất chợt là thần chết có thể kéo đến ngay bên cạnh mình.

Như là cảm nhận được sự sợ hãi của người trong lòng, cậu ôm chặt cô rồi vỗ vỗ lưng cô, khẽ an ủi:

- Đừng sợ, cảnh sát sắp tới rồi, chúng ta nhất định có thể an toàn rời đi.

Fany khẽ gật đầu trong lòng Taeyeon. Cô tin tưởng Taeyeon, cậu nói nhất định có thể an toàn ra ngoài thì bọn họ nhất định sẽ an toàn. Nhưng tại thời khắc nguy cấp này, cô lại cảm thấy vùng eo thoát đau. Ban đầu chỉ là cơn đau nhẹ nhưng nỗi đau dần kéo đến, ngay sau đó bụng cũng bắt đầu đau, càng lúc càng đau, sự đau đớn này khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Không phải là sẽ sinh chứ! Fany dở khóc dở cười, con yêu à, con biết chọn thời gian thế.

Fany ngẩng đầu nhìn Taeyeon, vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người đang bắn nhau kia, sự lo lắng hiện rõ trong mắt.

Không được, không thể nói cho cô ấy, nếu giờ nói cho Taeyeon nhất định cậu sẽ mạo hiểm vì cô. Cô từng xem những chương trình về phụ nữ có thai, sinh con không phải là chuyện nhanh chóng, ít nhất phải đau bụng một thời gian thì mới sinh, có những trường hợp còn đau đến hai ba ngày.

Chỉ cần nhịn một chút nữa, chờ cảnh sát đến là bọn họ sẽ được an toàn! Không thể để cậu mạo hiểm được! Chỉ cần cố một chút.

Cô cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, dù đau đến tái mặt, đầu váng mắt hoa nhưng cũng cố không rên một lời.

Taeyeon lúc này vừa lo lắng vừa mất kiên nhẫn mà nghĩ, sao cảnh sát còn chưa đến, cũng không để ý được sự bất ổn của Fany.

Đối diện, bọn cướp có mấy người trúng đạn ngã xuống đất nhưng bên này bọn họ cũng có vài người bị thương. Bọn cướp mà cùng xông lên là bọn họ cũng xong đời.

Jiyoung nằm trên đất mà cười ha hả:

- Các người đều không chạy được đâu, chết cùng tôi đi.

Nhưng giờ ai còn có tâm tình để ý đến cô ta? Đột nhiên, một kẻ trong bọn cướp bị bắn trúng mà ngã xuống, súng trong tay rơi đến cách Jiyoung không xa...

Đang lúc bọn Hyun Woo sắp hết đạn thì tiếng hú còi của xe cảnh sát truyền đến. Tiếng hú này chính là liều thuốc an thần cho bọn Taeyeon. Thật tốt quá, có viện binh rồi, sống rồi! Mà người bên kia thì biến sắc, chỉ nghe bọn họ kêu la:

- Không hay rồi, cảnh sát đến, đại ca chạy mau!

Lee Dong Wook cũng hét lớn:

- Kim Taeyeon, mày còn muốn đẩy tao vào chỗ chết! Chúng ta cứ chờ xem sao.

Taeyeon nhìn về phía Hyun Woo:

- Không được để bọn chúng chạy, mau ngăn lại.

Bọn Hyun Woo biết cảnh sát đến nên cũng chẳng tiếc đạn, nổ súng truy sát. Bọn Lee Dong Wook vừa phải né đạn vừa phải chạy trốn nên rất mất thời gian, chỉ chốc lát sau cảnh sát đã vây kín nơi đây.

Bên ngoài tiếng loa vang lên:

- Tất cả hạ vũ khí, giơ tay đầu hàng nếu không chúng tôi sẽ bắn!

Bọn Hyun Woo nghe cảnh sát nói thì đều ngừng bắn chỉ tìm chỗ trốn để tránh bị đối phương bắn trúng. Mà đối phương đều là những kẻ liều mạng, thấy không thể trốn thoát, bị bắt cũng chỉ có nước chết nên cũng mặc kệ bọn Taeyeon, cả đám ra sức xả đạn về phía cảnh sát mong trốn thoát.

Lần này, cảnh sát nhận được điện thoại của Kim lão gia thì đều biết phải đối phó với những kẻ buôn ma túy có súng ống đạn dược, thấy bọn họ chống trả thì cũng quyết vây bắt bằng được. Những tay súng bắn tỉa giỏi bắn chết hết đám người bên cạnh Lee Dong Wook, cuối cùng chỉ còn mình hắn sống sót. Lee Dong Wook thấy đại thế đã mất, muốn kéo bọn Taeyeon cùng chết cũng không được, bị bắt cũng chỉ có đường chết mà còn có thể bị tra tấn thì mất hết can đảm, cầm súng nhắm ngay huyệt thái dương của mình...

Đoàn một tiếng, sau đó mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Cảnh sát xông vào, bọn Hyun Woo đều buông súng giơ tay đầu hàng, Taeyeon gật đầu trấn an bọn họ. Hyun Woo cũng không lo, anh theo cậu lâu như vậy, biết cô ấy sẽ không dễ dàng bỏ mặc mình.

Taeyeon ôm lấy Fany đứng lên, lúc này mới phát hiện sắc mặt của cô trắng như tờ giấy, đầu toát mồ hôi, môi dưới cắn đến bật máu thì hoảng sợ nói:

- Eun Hee, em sao vậy?

Cô ngẩng đầu cười yếu ớt với cậu, vì chống chọi với cơn đau này mà cô hao hết sức lực toàn thân:

- Em không sao, em nghĩ... em sắp sinh...

Ngay sau đó một cơn đau ập tới, Fany không nhịn được mà rên rỉ lớn, mồ hôi trên trán đầm đìa.

Cậu thấy cô đau như vậy nhưng vẫn không nói gì thì biết cô vì sự an toàn của mình mà nhẫn nhịn nên vừa cảm động lại vừa đau lòng, cũng bất chấp cảnh sát đang ở đây mà bế cô lên kích động nói:

- Em đúng là đồ ngốc... đau như vậy mà không chịu nói, chúng ta đến bệnh viện!

Kiếp nạn qua đi, mọi người đều bình an vô sự, hơn nữa bé cưng sắp chào đời, lòng Tiffany vừa ngọt ngào vừa ấm áp. Cô tựa vào vai cậu mỉm cười hạnh phúc. Đến lúc này, đột nhiên cô thoáng động tâm, theo bản năng nhìn về phía Jiyoung, vừa nhìn thì đã hồn phi phách tán. Chỉ thấy tay cô ta run run nắm lấy khẩu súng, mà họng súng thì nhắm về phía Taeyeon.

- Taeyeon!

Fany hét to một tiếng, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, không biết sức lực từ đâu truyền tới mà Fany có thể đẩy Taeyeon qua một bên...

Đoàng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro