Chap 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Taeyeon quay lưng về phía Jiyoung, cậu chỉ lo lắng cho Fany mà hoàn toàn không ý thức được bản thân đang gặp nguy hiểm. Mà đám cảnh sát đều chỉ lo bắt đám người Hyun Woo nên không ai để ý đến Jiyoung đang nằm trong vũng máu, đều nghĩ cô ta là người chết. Vì thế, căn bản không có ai phát hiện ra Jiyoung lấy được súng đến tay từ bao giờ.

Cậu ôm lấy cô, lòng đầy vui mừng ngọt ngào, đột nhiên cô hét lớn, cậu còn chưa phản ứng lại thì bản thân đã bị đẩy qua một bên, ngay sau đó đoàng một tiếng vang lên. Taeyeon chỉ cảm thấy Fany đang run lên trong lòng rồi như mất hết sức lực mà ngã vào lòng cậu, đôi mắt sáng bừng cũng trở nên mơ hồ

Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, sao lại thế này? Đã ... đã xảy ra chuyện gì...

Tất cả mọi người đều bị tiếng súng này dọa ngây người, kinh ngạc nhìn Fany đang yếu dần đi trong lòng Taeyeon, lưng của cô có một lỗ thủng màu đỏ, máu tươi trào ra nhiễm đỏ quần áo cô tựa như đóa hoa đang nở bừng trong sự giận dữ.

- Ha ha... chết rồi, chết rồi, Choi Eun Hee, cuối cùng cô cũng chết trong tay tôi...

Jiyoung dùng hết sức mà nói ra những lời này, giọng nói thê lương khàn đục như là lấy hết sức lực cuối cùng của cô ta. Mọi người kinh hãi phản ứng lại thì có người vội đem súng bắn ngay vào cô ta, tiếng cười lập tức im bặt mãi mãi.

Taeyeon cảm thấy chất lỏng ấm áp dần lướt qua tay cậu, cậu run run đưa tay lên xem, máu, máu tươi khắp nơi. Màu đỏ của máu chói mắt vô cùng...

Taeyeon thực sự không thể tin được những điều đã xảy ra, cả người mềm nhũn, ôm lấy Fany mà ngã xuống đất.

Cậu ôm lấy cô, sự sợ hãi ngập tràn trong lòng, cả người run rẩy. cậu nhìn cô, tay run run sờ lên mặt cô, máu tươi trên tay khiến khuôn mặt tái nhợt của cô đỏ hồng.

- Eun Hee... Eun Hee... Em đừng làm Tae sợ...

Bờ môi Taeyeon run run, trong lòng như có vạn lưỡi đao đang cắt xe, đau thấu tim gan.

- Eun Hee, chúng ta ... chúng ta... khó khăn lắm mới thoát hiểm... Eun Hee... sao em ngốc như vậy.

Fany chỉ cảm thấy đau đớn vô cùng nhưng so với vết thương của bản thân thì ánh mắt tuyệt vọng của Taeyein càng khiến cô đau lòng. Cô vươn tay, cầm tay cậu, hơi thở càng lúc càng dồn dập, cô có chút khó thở, khó khăn nói:

- Con... mau... con....

Có hai cảnh sát đi đến trước mặt bọn họ, nói với Taeyeon đang ngẩn ngơ:

- Kim Taeyeon, để mọi người đưa vợ cô vào viện đi, vợ cô đang có thai, không thể chậm trễ.

Trong ánh mắt đầy kinh hoàng của Taeyeon ánh lên một tia sáng hi vọng:

- Đúng, đến bệnh viện, nhanh, nhanh đến bệnh viện!

Cậu ôm ngang lấy cô, người như con dã thú lao thẳng về phía trước, những nơi đi qua đều để lại vệt máu đỏ thẫm.

Cảnh sát đưa Taeyeon đến chỗ chiếc xe cứu thương, lần hành động này mọi người có đưa cả bác sĩ đi theo vì sợ có người bị thương. Vừa nhìn thấy Fany bác sĩ đã nghiêm mặt nói với y tá:

- Nhanh cầm máu đi.

Sau đó bắt đầu cho cô đeo bình dưỡng khí.

Xe cứu thương lập tức đi về phía bệnh viện.

Fany nằm nghiêng, vết thương trên lưng đau đến chết lặng mà cơn đau ở bụng thì cũng không ngừng lại, mỗi lần đau đớn đều khiến cô cảm nhận máu trên lưng trào ra. Mặc cho y tá cầm máu cỡ nào thì cũng không thể ngừng. Cô cảm thấy tay chân mình càng lúc càng lạnh, người cũng lạnh đi, trong lòng cô dấy lên cảm giác bi thương, bây giờ cô chạy trời không khỏi nắng sao?

Taeyeon cũng theo lên xe, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô. Cậu không ngừng nắm chặt tay cô giống như truyền đến sự ấm áp cho cô nhưng dù thế nào thì cũng chẳng hơn gì.

Cậu ngẩng đầu nhìn cô, sự đau đớn trong mắt Taeyeon khiến Fany vô cùng khó chịu, lòng đau đớn vô cùng, nước mắt trào ra. Taeyeon vươn tay, bàn tay cậu đầy máu của cô, cậu run rẩy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng thì thào:

- Eun Hee, đừng khóc... không sao đâu... không sao đâu... đến bệnh viện là sẽ ổn...

Taeyeon cứ thế mà lặp đi lặp lại như đang an ủi Fany cũng như đang an ủi chính mình.

Sắc mặt Taeyeon tái nhợt như tờ giấy, lòng đau đớn khôn cùng, cho tới giờ cô vẫn không dám tin vào mọi chuyện trước mắt này. Mọi thứ không phải là thật, máu của cô đang chảy cũng không phải là sự thật, vết thương của cô cũng không phải là sự thật, mọi thứ chỉ là cơn ác mộng mà thôi, chỉ cần cậu tỉnh lại thì sẽ thấy Eun Hee vẫn bình an nằm bên cạnh, nằm trong căn phòng của hai người, vỗ bụng mà hát "thỏ con ngoan ngoãn...". Sau đó cô ấy quay đầu nhìn cô mỉm cười, sắc mặt hồng hào, ánh mắt sáng ngời.

Nhưng cậu mở mắt ra vẫn chỉ thấy gương mắt tái nhợt đầy máu và đôi mắt dần tối lại.

Taeyeon đau đớn nắm chặt tay Fany, sự bi thống trong lòng không thể tiêu tan, cậu rất muốn khóc lớn nhưng lại sợ khiến cô sợ hãi. Cậu không muốn để cô thấy mình bi thương, không muốn cô vẫn còn phải lo lắng cho cậu cho nên Taeyeon cố gắng mỉm cười nhưng Taeyeon không hề biết rằng cậu cười còn khiến cô đau lòng hơn khóc, bởi vì nụ cười của cậu quá đỗi bi thương.

- Đồ ngốc, vì sao em phải làm vậy? Tae khỏe mạnh đạn bắn vào cũng có sao đâu ... cậu nghẹn ngào nói.

Fany khẽ cười, cô vươn tay tháo ống dưỡng khí, nhỏ giọng nói:

- Được, em đồng ý với Tae, lần sau... Lần sau... em nhất định sẽ suy nghĩ ...

Trong nháy mắt đó, cô hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, mọi thứ cô làm đều là bản năng, đó là trái tim cô mách bảo chứ không do lí trí quyết định. Cô không muốn thấy Taeyeon xảy ra chuyện gì.

Taeyeon nghe Fany nói xong thì vẻ mặt không biết là khóc hay cười nhưng nước mắt đã rơi xuống:

- Eun Hee, ngàn vạn lần em đừng làm sao, xem như Tae van xin em, Tae xin em...

Nước mắt Fany càng chảy dài:

- Không đâu, em nhất định... không sao, em... đồng ý với Tae...

Hơi thở của cô bắt đầu dồn dập, y tá vội đeo ống thở vào cho cô.

Hai người nhìn nhau không nói gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ, bác sĩ đang giúp cô cầm máu đến toát mồ hôi. Y tá thì nhìn bọn họ, cũng rơi lệ thương cảm.

Đến bệnh viện đã có bác sĩ chờ sẵn, cửa xe vừa mở, bác sĩ nhanh chóng đỡ Fany xuống, sau đó đẩy cô vào phòng giải phẫu. Taeyeon như cái xác không hồn, chỉ nhìn Fany, chạy theo cô, tới cửa phòng phẫu thuật lại bị bác sĩ cản lại, bác sĩ bình tĩnh nói với cậu:

- Xin hãy chờ ở đây.

Fanybị đẩy vào trong, nhìn cô rời khỏi tầm mắt của mình, Taeyeon đột nhiên phát điên, cậu xông tới nói:

- Để cho tôi vào! Tôi muốn ở bên cạnh cô ấy

Taeyeon sợ rời khỏi Fany như vậy sẽ là mãi mãi cách xa, cậu muốn thấy cô, lúc nào cậu cũng nhớ cô, cô không thể rời khỏi cậu được.

Y tá đi theo có thể hiểu tâm tình của Taeyeon, giữ chặt cậu lại, hòa nhã nói:

- Cô cứ đòi vào sẽ gây trở ngại cho công việc của bác sĩ, cô ở đây chờ, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Nghe cô y tá nói vậy, Taeyeon mới tỉnh táo lại, tựa vào tường mà dần trượt xuống

Đèn trong phòng giải phẫu lại sáng lên.

Taeyeon ngồi ở đối diện, hai mắt chăm chú nhìn theo ánh đèn, trống rỗng tĩnh mịch mà sáng chói đáng sợ. Cậu cứ ngồi yên đó không nhúc nhích, vẫn duy trì động tác đó.

Chỉ chốc lát sau, người của Kim gia và Choi gia đều nhận được tin mà đến bệnh viện. Vừa thấy Taeyeon, Kim phu nhân vội tiến lên lay cậu hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Eun Hee làm sao? Cảnh sát nói không rõ ràng gì cả?

Taeyeon chầm chậm quay lại nhìn mẹ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bi thống:

- Eun Hee trúng đạn rồi, là Jiyoung...

Mỗi lời nói như một cây đao cắm lên ngực cậu. Nếu có thể lựa chọn, cậu thà người trúng đạn là mình, nằm bên trong là mình nhưng vì sao cô lại đỡ viên đạn đó thay cậu, vì sao cô ngốc như vậy... Lòng Taeyeon rất đau, cậu rất sợ.

- Cái gì?

Mọi người như hít phải khí lạnh, quả thực không thể tin vào tai mình.

Kim phu nhân khóc thành tiếng:

- Jiyoung chết tiệt kia, Eun Hee đang mang thai cơ mà!

Kim lão gia cũng rất lo lắng còn Yoona thì như bị đả kích nặng nề, sắc mặt tái mét lại trong phút chốc.

Choi phu nhân và Gain cũng lặng lẽ khóc.

Choi lão gia thấy mọi người đều khóc thì đành an ủi:

- Giờ khoa học kĩ thuật phát triển, chỉ là bị trúng đạn, không sao đâu, nhất định mẹ con bình an được mà.

Nghe ông nói xong, mọi người như có chút hi vọng, đúng thế, Eun Hee nhất định sẽ không sao.

Chỉ có Taeyeon vẫn luôn lặng lẽ, lòng cậu vô cùng sợ hãi, cô chảy bao nhiêu máu... cậu nhìn đèn trong phòng mổ mà thầm cầu nguyện: Nếu trên đời thực sự có thần linh thì xin đừng đem Eun Hee rời khỏi tôi, tôi nguyện trả mọi giá, có thể lấy đi bất kì thứ gì, tiền tài, địa vị, sức khỏe, thậm chí là tính mạng của tôi, chỉ xin ông trời hãy cho Eun Hee sống sót, chỉ cần cô ấy mạnh khỏe, bình an...

Mọi người đều ngồi an ủi nhau, không khí đầy mùi thuốc sát trùng, thỉnh thoảng lại có người khóc. Đây là bệnh viện, lúc nào cũng có những sinh mạng chào đời, cũng có những sinh mạng lìa đời. Thời gian lặng lẽ trôi qua, đột nhiên cửa phòng mổ bật mở. Một bác sĩ đi ra, nhìn bọn họ với vẻ nghiêm túc.

Taeyeon vội chạy tới trước mặt bác sĩ, mọi người cũng vây theo.

Bác sĩ nhìn bọn họ với sự tiếc nuối:

- Xin lỗi, người bệnh bị mất máu quá nhiều, đạn bắn trúng phổi của cô ấy, chúng tôi không thể làm gì hơn.

Đầu Taeyeon như nổ tung, tim ngừng đập, máu dồn lên não, áp lực này như nghiến nát mọi sự bi thương, khiến cậu hận muốn chết, không nhịn được mà hét lớn.

Phía sau, mọi người đều vô cùng bi thống. Kim phu nhân lại hôn mê bất tỉnh. Choi phu nhân thì òa lên khóc, Gain cũng rơi lệ...

Yoona ôm mặt, không thể tin được đây là sự thật. Sinh mệnh cứng cỏi như vậy, nụ cười như hoa đó sẽ rời cô mà đi sao? Đừng, cô không muốn như vậy, cho tới giờ cô chưa từng tham lam điều gì, chưa từng muốn chiếm được cô ấy, chỉ cần để cho cô nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là đủ rồi, chẳng lẽ yêu cầu nhỏ này cũng không thể được sao? Nước mắt cứ thế mà lã chã tuôn rơi.

Chỉ riêng Choi lão gia vẫn còn bình tĩnh, hỏi bác sĩ:

- Vậy còn đứa trẻ? Đứa trẻ có thể giữ được không?

Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nói:

- Đang muốn bảo mọi người kí lên giấy đồng ý giải phẫu này, đứa trẻ vẫn khỏe mạnh nhưng vì mẹ bị thương nên phải nhanh chóng lấy ra mới được, càng kéo dài thì sẽ khó mà giữ cả đứa bé.

Taeyeon nắm lấy tay bác sĩ, vẻ mặt bi thống, cậu như van nài:

- Bác sĩ, xin hãy cứu vợ tôi, xin hãy cứu vợ tôi trước.

Bác sĩ thở dài, lắc đầu.

Choi lão gia nhận lấy giấy rồi kí tên. Bác sĩ đón lấy rồi lại lui vào phòng, đóng cửa lại.

Choi phu nhân nhào tới bên cạnh Taeyeon, vung tay lên tát cho cậu một cái, bà chỉ vào cậu, tay run run, vẻ mặt phẫn nộ, nước mắt như mưa:

- Là mày, là mày hại Eun Hee, nếu không phải mày lăng nhăng với Jiyoung thì sẽ không xảy ra chuyện này! Là mày hại chết Eun Hee!

Bà điên cuồng đánh lên người Taeyeon, khóc lóc:

- Mày trả lại con cho tao! Trả lại con cho tao...

Cả đời bà chỉ có hai đứa con, trong đó chỉ có Eun Hee là thông minh xinh đẹp, nay bắt bà người đầu bạc tiễn người đầu xanh sao có thể không đau lòng, trong lúc bi thống chẳng quản gì hết, hận không thể đánh chết kẻ đã hại con mình thì mới cam lòng.

Taeyeon nghe xong lời bà thì tim như bị ai đâm mạnh, điều này khiến cảm xúc bi thương của cậu lại thêm phần tự trách. Không sai, bà nói đúng, là tôi hại chết Eun Hee, Jiyoung là tôi dây vào, nếu không phải tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì đã chẳng làm sao. Người đáng chết nhất là tôi chứ không phải là Eun Hee. Eun Hee, vì sao em lại đỡ phát đạn đó cho Tae. Vốn là lỗi lầm của Tae, sao lại bắt em phải trả giá.

Lòng cậu đầy áy náy và tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất, cả người run rẩy, thế giới trong mắt cô trở nên nhạt nhòa. Taeyeon quỳ nơi đó, hận không thể chết đi cho xong, cả người như dại ra, thế giới trống rỗng...

Choi phu nhân gào khóc ở bên cạnh, Choi lão gia kéo vợ qua trách:

- Jiyoung là chuyện quá khứ, lần này là ngoài ý muốn, sao bà có thể trách Taeyeon được, nó đã hết lòng rồi.

Nói xong lại quay đầu nói với Kim lão gia:

- Vợ tôi quá đau lòng nên nhất thời nói năng linh tinh, xin đừng để bụng.

Kim lão gia nhìn Choi phu nhân đang gào khóc lại nhìn qua Taeyeon như mất hồn mà thở dài rồi lắc đầu.

Bên kia, Choi phu nhân vẫn gào khóc:

- Tôi không nói bừa, tôi không nói sai gì cả. Là nó hại chết Eun Hee, Eun Hee đáng thương của tôi...

Choi lão gia vội kéo bà qua một bên, ép bà ngồi xuống ghế rồi không cho bà nói thêm gì. Choi phu nhân giận dữ:

- Con gái ông đã bị người hại chết mà một câu ông cũng không dám nói sao?

Choi lão gia thẹn quá hóa giận:

- Tôi bảo bà im mồm.

Choi phu nhân thấy chồng vô tình như vậy lại càng đau lòng, bà ôm mặt khóc. Gain vội tới an ủi.

Taeyeon sụp xuống như sắp chết nhưng lúc này ai cũng đau lòng, không ai đến bên cậu.

Cũng không biết qua bao lâu, đèn trong phòng mổ tắt, bác sĩ mệt mỏi đi ra. Nhìn thấy bác sĩ, cậu run lên, lảo đảo đứng dậy, vọt tới bên bác sĩ. Mọi người cũng đều vây lại.

Bác sĩ nhẹ nhàng nói:

- Mọi người đi gặp bệnh nhân lần cuối đi, đừng đi nhiều người, chỉ được ba người thôi.

Còn chưa nói xong, Taeyeon mặt không chút máu mà chạy vào. Yoona cũng đi theo, Kim phu nhân thì té xỉu, Choi lão gia sợ vợ nói điều khó nghe nên kéo áo bà không cho bà vào. Gain an ủi Choi phu nhân rồi bảo để mình vào thay.

Ba người qua hành lang đi vào phòng giải phẫu, thấy trên giường là Fany đắp chăn trắng mỏng, trên chăn loang lổ vết máu, mặt cô tái mét như chăn. Ba người đều rơi nước mắt.

Trong phòng bệnh vô cùng tĩnh mịnh, chỉ có tiếng máy điện tâm đồ chạy theo quy luật.

Taeyeon đi từng bước vào phòng, mỗi bước đi như có đao chém, đau thấu tim gan. Thân thể cậu run rẩy, mặt không chút máu, trong mắt là sự đau đớn khôn cùng. Taeyeon đi đến bên cô, côchỉ nhìn cậu, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đẹp vốn ảm đạm lúc này lại lóe ra tia sáng lạ thường tựa như ánh sáng cuối cùng của cuộc đời.

Cô nhìn cậu, đôi môi tái nhợt khẽ mỉm cười, chậm rãi vươn tay. Cậu vội nắm tay cô, bàn tay lạnh lẽo ấy khiến tim cậu như đông cứng lại.

- Taeyeon, xem con của chúng ta chưa, bé tí, em chẳng biết là giống ai nữa...

Giọng cô nhỏ bé mà dịu dàng, lặng lẽ vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Trước khi ra ngoài bác sĩ đã quấn tã cho đứa trẻ rồi đặt bên cạnh Fany, cho đứa trẻ được ở bên mẹ ở cuối đoạn đường.

Taeyeon nhìn đứa nhỏ nằm trong tã, khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhúm, còn có chút nước chưa được lau sạch, khó mà nhìn ra giống ai nhưng cậu vẫn nắm tay cô khẽ nói:

- Trông rất giống em, đáng yêu lắm.

Nụ cười của Fany có chút tiếc nuối:

- Em mong con giống Tae...

- Vậy em mau khỏe đi, nhìn con lớn lên, có lẽ lúc con lớn sẽ giống Tae...

Cậu mỉm cười, môi không tự chủ mà khẽ run run, cổ họng nghẹn đắng

Nước mắt của Fany lặng lẽ rơi xuống:

- Em không chờ được ngày đó... Taeyeon, em rất luyến tiếc Tae, luyến tiếc con...

Taeyeon tới gần Fany, đặt tay cô lên tay mình, nước mắt cuối cùng trào ra:

- Eun Hee, đừng nói vậy, xin em... đừng rời bỏ Tae, xin em đừng rời bỏ Tae...

Taeyeon hôn lên khuôn mặt, hôn lên môi Fany, nức nở khóc, nước mắt của bọn họ hòa lẫn vào nhau như muốn cuốn đi những bi thương, tuyệt vọng khôn cùng.

- Eun Hee, đừng mà, Miyeon nhỏ như vậy, con không thể không có mẹ, sao em có thể nhẫn tâm bỏ mặc con, con thậm chí còn chưa được nhìn em một lần, Eun Hee, sao em lại nhẫn tâm... Còn cả Tae nữa, nhớ lại những ngày tháng vui vẻ của chúng ta, chúng ta cùng đi dạo dưới ánh trăng, chúng ta nói chuyện phiếm trong hoa viên, em đã nói là rất thích những ngày như vậy... Chúng ta có cả đời nữa... Căn phòng lớn như vậy, Tae không muốn ở một mình... Còn cả những chậu hoa trên lan can, Tae sao chăm sóc hết được, hoa sẽ chết ... Eun Hee, Eun Hee, bên cạnh Tae sao có thể vắng em. Tae không dám tưởng tượng những ngày đó... Chúng ta khó khăn lắm mới có được hạnh phúc, mọi thứ đều rất tuyệt vời, chúng ta có thể hạnh phúc cùng con lớn lên, Eun Hee, xin em, xin em đừng đi...

Taeyeon ngừng, thấm ướt mặt, làm bỏng tim Fany. Gain đứng phía sau ôm mặt khóc. Yoona cũng đứng ở bên kia khóc nhìn Fany, Yoona nhìn cô thật sâu như muốn khắc hình ảnh của cô vào lòng.

- Chúng ta còn định đi du lịch, em đã nói chờ con lớn một chút cả nhà chúng ta đi du lịch, Eun Hee, Eun Hee... em đã từng nói sao lại nuốt lời, đừng đi, đừng đi... đừng rời bỏ Tae...

Trong mắt Taeyeon đầy sự cầu xin, vẻ mặt sợ hãi kích động vô cùng. Cậu như thế này cô chưa từng thấy, giờ cơ thể cô như cây gỗ chết. Mọi đau đớn đều không còn, chỉ còn sự đau đớn trong lòng thì đang cắn xé tâm hồn cô.

- Taeyeon, đừng đau lòng... em sẽ không đi... em sẽ luôn ở bên cạnh Tae...

Fany khóc nhọc vươn tay, run run xoa mặt Taeyeon, khẽ lau nước mắt cho cậu nhưng nước mắt của cô lại càng đong đầy:

- Em sẽ cùng Tae, cùng Miyeon... Em còn phải sinh em cho Miyeon nữa... để bọn chúng chơi với nhau... em sẽ không chết... đừng quá đau lòng... Tae mà khóc như vậy thì Miyeon sẽ cười Tae đấy.

Fany yếu ớt nói, mỗi lời nói như lấy đi hết sức lực của cô, yếu ớt vô cùng nhưng cô vẫn mỉm cười mà nói. Hai mắt nhìn Taeyeon đầy lưu luyến, buồn thương. Cô rất không nỡ rời khỏi Taeyeon, rời khỏi con nhưng cô biết, thời gian của cô chẳng còn nhiều, cô cảm giác mỗi hơi thở đều thật khó khăn, cảm nhận được tim càng lúc càng đau đớn, cảm nhận được máu trong cơ thể đang đông lại nhưng nỗi đau trong mắt cậu khiến cô thực sự đau lòng, cô hận không thể lập tức ùa vào lòng cậu, chỉ cần cậu đừng đau lòng như vậy. Nhưng cô không làm được, tim cô thực sự quá đau...

Taeyeon, có thể đừng đau lòng như vậy được không, có thể mỉm cười nhìn em ra đi, có thể đừng quên em không... Đừng, đừng quên em, em ích kỉ lắm, cho dù thấy Tae đau lòng thì em cũng không muốn Tae quên em, hãy để em sống trong tim Tae, để cho em mãi mãi ở bên Tae.

Những lời này Fany không còn sức để nói, chỉ có thể bất lực, tuyệt vọng nhìn Taeyeon mà khóc.

Có lẽ cảm nhận được lòng Fany, hoặc cảm nhận được sức lực yếu ớt của cô, cậu luống cuống lau nước mắt, cười nụ cười khiến người ta còn đau lòng hơn khóc:

- Được, Tae không khóc, em đừng nói gì, nghỉ ngơi cho tốt, em nhất định sẽ khỏe mà, nhất định khỏe lại...

- Đúng... em nhất định... sẽ khỏe... lại

Cô hiểu rõ bản thân nhất nhưng vẫn phụ họa theo chỉ mong cậu dễ chịu hơn.

Bọn họ nhìn nhau, nước mắt không thể ngừng lại nhưng vì muốn đối phương thoải mái hơn mà còn an ủi, lừa gạt nhau mà vẫn phải mỉm cười.

Đây là tình cảm sâu đậm cỡ nào! Yoona ở bên nhìn hai người bọn họ mà lòng đau như cắt. Cô bưng miệng cố ngăn mình khóc thành tiếng, không muốn sự đau lòng của mình quấy rầy đến hai người. Mắt thấy ánh sáng trong mắt Fany càng lúc càng ảm đạm thì không nhịn được, cầm tay cô ấy mà đau đớn khóc nấc lên:

- Chị dâu... chị dâu.

Yoona gọi hai tiếng, sự đau đớn trong lòng như nhấn chìm cô, cô không nhịn được mà òa khóc, như thể đem nước mắt cả đời trút hết.

Fanyquay đầu nhìn Yoona khẽ nói:

- Thật khó coi... nữ thần Yoona... lại khóc... thành ra thế này... chẳng đẹp gì cả... đừng buồn... chờ chị khỏe lại, sẽ ... tạo hình cho em...

Xin lỗi, đã để em đau lòng như thế.

- Chỗ Sunny... em nói với cô ấy...

Yoona nắm chặt tay Fany, gật gật đầu mà lòng đau như cắt.

- Gain...

Gain đi qua, cô đã khóc lạc giọng:

- Eun Hee, sao có thể như vậy...

- Gain, cảm ơn chị đã đối tốt với em...

Người con gái hồn nhiên, lương thiện này đã đem lại cho cô sự ấm áp, là sự ấm áp duy nhất trong Choi gia. Cô nhất định sẽ phù hộ cho cô ấy được hạnh phúc!

Gain lắc đầu:

- Là vì em đã đối tốt với chị...

Nước mắt Gain như sông vỡ đê...

Khóe miệng cô cong cong:

- Đừng tự làm khổ mình...

- Ừ, chị biết...

Đột nhiên cô thở dốc, điện tâm đồ phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Yoona vội ấn chuông khẩn cấp trên tường.

Nhìn những đường cong mỏng manh trên điện tâm đồ, người Taeyeon run bắn lên, cậu hoảng sợ nhìn gương mặt cô, miệng thì thào:

- Đừng mà... đừng mà...

Cậu gắt gao nắm chặt tay cô, như thể chỉ cần nắm chặt tay thì hai người sẽ không rời xa nhau. Cậu mở to mắt nhìn cô không chớp

Fany nhìn Taeyeon, ngực phập phồng, cô cảm thấy vô cùng đau khổ, phổi như nổ tung, hơi thở như bị ai chặn lại, không thể thở được, cả người run rẩy, tim đau đớn. Cô còn rất nhiều lời muốn nói với cậu nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn cô ấy, cuối cùng cô dùng hết sức mà khẽ mấp máy nói ba chữ: "I love you...". Ba chữ đó Fany giấu kín trong lòng chưa từng nói ra miệng. Những lời này cô lặng lẽ nhắn gửi đến Taeyeon, thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô muốn những lời này sẽ khắc sâu trong tâm tâm của cậu...

Lồng ngực Fany dần bình ổn lại, ánh sáng trong mắt càng lúc càng mỏng manh, khuôn mặt của Taeyeon càng lúc càng mơ hồ, càng lúc càng xa xôi, sau đó mọi tiếng động đều chìm khuất, thế giới thật yên tĩnh. Cô như nhìn thấy vẻ mặt cực kì đau đớn của cậu, cậu há to miệng như đang nói gì, Taeyeon, Tae đang nói gì, em không nghe được, đừng đau lòng như vậy, em sẽ rất buồn... Đột nhiên trước mắt tối sầm, Fany cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chậm rãi khép mắt lại, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng...

Taeyeon nhìn mắt Fany dần khép lại, bàn tay nắm chặt tay cô dần buông lỏng như đóa hoa tàn úa, mất đi sự sống. Cậu vô cùng đau đớn, muốn kêu nhưng lại không thể kêu thành tiếng, muốn khóc mà lại mất đi sức lực, ngực như có cái gì đó chặn lại, cổ họng cậu ú ớ rên rỉ như con dã thú bị thương, sự đau đớn khiến cậu phát cuồng

Bác sĩ vội vã tiến vào, kiểm tra qua tình hình của Fany, thực hiện sơ cứu một lượt, cố gắng một hồi vẫn không thể khiến điện tâm đồ có tín hiệu gì. Tiếng "tít" từ điện tâm đồ lạnh lùng tuyên bố cô đã qua đời. Bác sĩ cũng đành buông tay, bỏ những dụng cụ trên người cô đi rồi quay đầu nhìn đám người Taeyeon lắc đầu.

Gain không khỏi òa lên khóc. Yoona nhìn đôi môi tím ngắt của Fany mà rơi nước mắt, đau đớn khôn cùng.

Bên ngoài phòng mổ, đám người Choi phu nhân nghe thấy tiếng Gain khóc thì vội chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng khóc rống lên. Kim lão gia cũng lặng lẽ quay đầu đi lau nước mắt. Choi lão gia nhìn con gái nằm trên giường mà lòng cũng đau đớn.

Chỉ có Taeyeon lúc này lại yên lặng đến ngạc nhiên. Cô nắm tay Fany không buông, chỉ lặng lẽ nhìn, hai mắt dại ra. Đứa trẻ bên cạnh như cũng cảm nhận được mẹ đã rời xa mà đột nhiên khóc òa. Nhưng tiếng khóc này cũng không khiến cậu chú ý. Cậu vẫn nhìn cô không chớp mắt, như thể cứ nhìn cô thế này, giây lát sau cô sẽ tỉnh lại, nhìn cậu mỉm cười, dịu dàng gọi cậu một tiếng: – Taeyeon.

Nhưng bất kể Taeyeon thầm gọi thế nào, đôi mắt như ngọc kia mãi mãi không mở ra nữa...

Eun Hee, Eun Hee, Eun Hee... em vẫn rời bỏ Tae mà đi, giờ đây Tae biết phải tìm em nơi đâu...

Đã không còn em nữa, Tae sẽ thế nào đây, Tae... không dám nghĩ...

Eun Hee....

Eun Hee....

Cậu liên tục vỗ vào người cô, cầu mong những thiên sứ sẽ mang cô về bên cậu. đường đường là Kim tổng lạnh lùng cao cao tại thượng của Kim thị nhưng giờ phút này cậu không thể ngăn được giọt nước mắt. Cậu khóc, khóc cho những gì cô và cậu phải chịu, khóc cho tháng ngày yêu nhau, khóc cho con vừa chào đời, và khóc cho tháng ngày sau không cô bên cạnh. Phòng bệnh ảm đạm thê lương những giọt lệ và tiếng nấc nghẹn ngào. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro