Chap 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Fany mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trong bóng đêm, bốn phía im ắng, giơ tay lên không nhìn thấy ngón tay nhưng dần dần, mắt cô đã thích ứng được với bóng tối, phát hiện xung quanh có rất nhiều cây cối, có lẽ là một bìa rừng nhỏ.

Lòng cô đầy nghi hoặc, thế là làm sao? Cô chẳng phải vừa mới ở trong bệnh viện sao? Sao lại đến đây? Taeyeon đâu? Yoona đâu? Con yêu đâu? Sao chỉ có mình cô ở đây?

Còn nữa, cô không phải đã chết sao? Sao lại tỉnh lại? Chẳng lẽ cô được cứu sống? Nhưng cũng không đúng, chữa trị phải ở trong bệnh viện, sao có thể một mình ở đây?

Lòng cô hoảng hốt, chẳng lẽ đây là nơi chôn thân của cô? Cũng không đúng, cô nằm trên đất, không có bia mộ gì xung quanh, Kim gia tuyệt đối sẽ không đối xử với cô như vậy!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Fany hoàn toàn không hiểu.

Cô cẩn thận đứng dậy, vừa cử động thì phát hiện trên đùi và trán hơi đau đau, vươn tay sờ thì thấy dấp dính, chắc là chảy máu. Quái lạ, vết thương này là từ khi nào?

Bốn phía có tiếng động nhỏ, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi lá cây xào xạc, trong đêm tối này có vẻ âm trầm đáng sợ. Cô không khỏi rụt vai lại.

Cô định đứng lên nhưng chân rất đau, trong đêm tối lại không thấy rõ được vết thương, cũng không thể nhìn rõ đường. Fany nghĩ, mọi chuyện chờ trời sáng rồi tính. Cô không dám cử động, an vị một chỗ, cũng may thời tiết ấm áp nên không bị lạnh.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, ánh trăng cong cong hình lưỡi liềm, ánh sao như ngọc trên bầu trời đêm, tựa như vô số đôi mắt đang nháy mắt tinh nghịch. Giờ mới là mùa xuân sao lại có nhiều sao vậy? Thật là lạ.

Nhìn một hồi, cơn mệt mỏi ập tới, bốn phía vẫn vô cùng im ắng, cô không cảm thấy nguy hiểm nên lại nằm xuống đất, dù sao người cũng bẩn rồi, cứ đơn giản là được, cứ ngủ một giấc đã, lấy lại tinh thần để mai con đối mặt với mọi chuyện khó hiểu này.

Trên đất có cỏ, nằm hơi nhặm nhưng Tiffany cũng đành chịu, cơn buồn ngủ ập đến, cô chậm rãi khép mắt lại.

Bất kể thế nào, được sống đã là một niềm hạnh phúc.

- Này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!

Có người cứ vỗ vỗ mặt Tiffany như thể không lay tỉnh cô thì không tha, mặt cô bị vỗ đến nóng rát.

Lòng cô dâng lên cảm giác tức giận, muốn đánh thức tôi thì có cần vỗ mặt tôi thế không, quá không tôn trọng người khác! Cô vươn tay nắm tay người nọ, miệng làu bàu:

- Đừng đánh nữa, tôi...

Fany mở mắt ra thì thấy ngay khuôn mặt của một người trẻ tuổi, người nọ thấy cô tỉnh lại thì cười:

- Miyoung, sao lại ngủ ở đây, chắc lạc đường đúng không! Em đã lớn thế này rồi sao lại không nhớ được đường?

Giọng điệu rất thân thiết.

- Miyoung?

Lòng Fany dâng lên một dự cảm, không thể chứ...

Cô lập tức cúi đầu nhìn lại mình, quần áo cũ nát, cái này không tính nhưng làn da vốn trắng nõn cũng chẳng còn mà thay vào đó là làn da vàng vọt, đôi tay này cũng chẳng phải là đôi tay thon dài của Choi Eun Hee nữa.

Không thể nào... Fany kinh hoảng.

Người kia lắc đầu, tặc lưỡi:

- Còn quên cả tên mình nữa! Bảo em ngốc thật đúng là không sai tí nào, chẳng hiểu sao có thể sống được bao nhiêu năm như vậy

Fany chỉ kinh ngạc nhìn người kia, nhìn đôi môi anh ta đóng rồi lại mở, lòng nghĩ: không thể nào... sao có thể như vậy được.

Người nọ cũng chẳng để ý đến vẻ mặt thảng thốt của cô cho lắm, dường như như vậy là chuyện rất bình thường. Sau đó anh ta lại nhìn vết thương trên người cô rồi nói:

- Vết thương nghiêm trọng như vậy, anh cõng em về, bảo bác sĩ trong thôn khám cho em.

Nói xong ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Cô vẫn nhìn anh ta ngẩn người, vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần.

Người nọ mất kiên nhẫn quát:

- Anh nói anh cõng em về, nghe không hiểu à? Đặt tay lên vai anh, dựa vào lưng anh.

Bị anh ta quát vậy thì Fany mới tỉnh táo lại một chút, cô nghĩ, bất kể thế nào, rời khỏi đây rồi tính, hơn nữa vết thương trên người vẫn phải chữa trị.

Tiffany theo lời anh ta nói, dựa vào lưng anh ta. Anh chàng kia đứng dậy, cõng cô đi về phía trước, có lẽ cõng cô với anh ta chỉ là chuyện đơn giản. Cô nhìn cánh tay gầy trơ xương của mình mà nghĩ, khó trách anh ta cõng mình dễ dàng như vậy. Khối cơ thể này thật quá gầy.

Người nọ nhanh chóng đi men theo con đường nhỏ mà ra khỏi rừng, cõng cô xuống núi. Tiffany nhìn những ngôi nhà thấp càng lúc càng gần mà trong lòng bất ổn. Thế này là sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Người nọ cõng Tiffany đi đến bên đường quốc lộ. Một lên là những cánh đồng lúa, bên kia là một ngôi nhà lầu. Trước nhà có một bàn mạt chược, bọn họ nhìn thấy thì đều chào hỏi:

- Chang Min, Miyoung lại bị thương?

- Chang Min, cậu tìm được con bé ở đâu?

Chang Min vừa đi vừa nói với bọn họ:

- Tôi đưa Miyoung đến chỗ bác sĩ trước đã.

- Mau đi đi! Những người kia vẫy tay với bọn họ.

Tiffany phát hiện dân cư nơi này nói giọng hơi khác, chẳng lẽ đây là Gyeongsan? Lòng Tiffany càng lúc càng nghi ngờ. Giờ cô chỉ muốn có cái gương để chứng thực suy nghĩ trong lòng.

Chờ bọn họ đi qua, những người kia đều khẽ bàn tán:

- Trẻ con không cha không mẹ thật đáng thương, giờ ngay cả bà cũng mất, chẳng ai để ý đến con bé, lại còn là đứa ngốc...

- Đúng thế, nếu không có mọi người thay phiên nhau đưa cơm suốt hai năm qua thì nó sớm đã chết đói rồi!

- Nhưng cứ thế này cũng không phải là cách! Miệng ăn núi lở, chẳng lẽ chúng ta phải nuôi nó cả đời sao?

- Thôi, nói sau đi! Người như con bé chẳng biết tự chăm sóc mình, chẳng biết sống được bao lâu... thôi đừng nói!

Lập tức, mọi người lại vui vẻ chơi mạt chược mà bỏ qua câu chuyện về Miyoung.

Chang Min cõng Tiffany đến một căn nhà nhỏ. Đi vào đã gọi:

- Bác sĩ, mau ra xem, Miyoung lại bị thương.

Anh ta đặt Tiffany lên chiếc giường nhỏ rồi nói:

- Em ở đây chờ anh, ở nhà anh còn có việc, phải về trước đã

Chang Min này kể cũng thật nhiệt tình, Tiffany gật gật đầu, cảm kích nói:

- Cám ơn anh

Chang Min ngẩn ra, sờ sờ đầu, không tin nói:

- Anh không nghe sai chứ! Em mà biết nói cảm ơn? Học ai thế?

Câu cuối cùng cũng chẳng phải hỏi Tiffany mà là đang lầm bầm, tự nghi hoặc nên Tiffany cũng chẳng cần trả lời.

Chang Min lắc đầu đi ra ngoài. Không lâu sau, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi vào, mặc áo xanh đậm, quần đen rất giản dị. Nhìn thấy Tiffany thì nói:

- Lại ngã, đã dặn cháu đi đường phải cẩn thận, sao không nhớ được? Đau đầu quá.

Tiffany phát hiện những người từng nói chuyện với cô đều chỉ là lầu bầu như không mong cô sẽ đáp lời. Bác sĩ này cũng vậy, nói xong bước đến bên tủ thủy tinh mà lấy thuốc mỡ, bông băng.

Tiffany cũng không nghĩ nhiều, giờ cô chỉ muốn xem mình thế nào, có đúng với suy nghĩ của mình hay không. Cho nên Tiffany nói với bác sĩ:

- Có thể cho cháu soi gương không?

Bác sĩ sửng sốt, sau đó vội xoay người nhìn cô, mắt trợn tròn.

Tiffany lại lặp lại một lần:

- Cháu muốn mượn gương.

Vẻ mặt bác sĩ vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn lấy ra chiếc gương nhỏ rồi đưa cho cô. Tiffany đón lấy rồi vội vã soi gương, vừa nhìn đã hoảng hốt suýt thì vứt gương đi.

Sự kinh ngạc của cô không phải vì không còn nhìn thấy gương mặt của Choi Yeon Hee, điều này từ khi Chang Min gọi cô là Miyoung cô đã chuẩn bị tâm lý. Tuy rằng chuyện này rất quỷ dị nhưng cô từng có kinh nghiệm nên chẳng lạ

Nhưng vấn đề là, gương mặt trong gương... trán cao cao, mắt to, lông mày đen, tuy rằng da không đẹp, tuy rằng mặt bẩn, nhưng đây rõ ràng chính là cô – Tiffany Hwang... dung mạo ban đầu của chính cô.

Lòng Tiffany khiếp hãi vô cùng, có chuyện gì thế này? Thân thể cô không phải đã chết rồi sao? Trên đời này còn có người giống cô đến mức độ này sao?

Fany ngồi một mình trong căn phòng rách nát. Xử lý vết thương xong bác sĩ đưa cô về đây, trong suốt quá trình vẫn không ngừng đánh giá cô bằng ánh mắt quái dị. Nhưng cô có suy nghĩ của riêng mình, thực sự không có tâm tư để ý đến ông ta. Đưa cô về xong bác sĩ cũng đi luôn.

Căn phòng này hẳn đã có từ lâu. Trên nóc nhà cao cao là một cây gỗ mộc chắn ngang, trên đó là ngói xanh lợp mái, có một số chỗ bị tàn phá không thể nhìn nổi để lộ ra lỗ hổng, ánh mặt trời theo đó chiếu vào, chiếu vào nước bùn trên mặt đất lấp lóa.

Bốn bức tường là vết sơn trắng xóa nhưng cũng đầy những bụi bẩn, có một số chỗ còn bị nứt ra. Bức tường đối diện cửa lớn dán một bức ảnh đen trắng của một bà cụ. Trong bức ảnh, bà cụ cười vô cùng hiền lành.

Mà cô vẫn ngồi ở bên bàn lớn giữa phòng mà ngẩn người, cô vẫn còn chưa hoàn hồn.

Đầu tiên phát hiện linh hồn lại nhập vào người khác một lần, được rồi, nhập thì nhập dù sao cũng chẳng phải lần đầu. Nhưng cô lại phát hiện mình đã quay về với cơ thể ban đầu. Tuy rằng chuyện này rất quái lạ, rõ ràng cô nhìn thấy tro cốt của mình được đựng trong chiếc bình và được cha mang về quê nhà nhưng có thể quay về với bộ dạng ban đầu của mình cũng chẳng phải là tệ hại. Dù sao cô đã gắn bó với bộ dạng này nhiều năm, vẫn rất có tình cảm chỉ là diện mạo này với Taeyeon mà nói là diện mạo hoàn toàn xa lạ. Điều này quả thực có chút phiền phức nhưng cô nghĩ, chỉ cần nói rõ mọi chuyện cho cô ấy thì nhất định Taeyeon sẽ nhận cô. Thay đổi hình dáng nhưng cô vẫn là cô mà, Fany không tin Taeyeon vì cô thay đổi hình dáng mà sẽ không yêu cô.

Được rồi, những chuyện này cô đều chấp nhận nhưng mà... vì sao lại đã qua hai năm? Với cô mà nói như trong chớp mắt, vậy mà sao cô đã trúng đạn bỏ mình được hai năm!

Hai năm! Hai năm! Nói cách khác, trong lòng Taeyeon cô đã chết hai năm, hơn nữa, Miyeon đã được hai tuổi! Trời ạ, đây là chuyện gì chứ?

Hai năm, 24 tháng, 730 ngày! Cô và Taeyeon thực sự ở chung cũng chỉ được hơn một năm nhưng giờ cô đã rời khỏi cuộc sống của cô ấy được hai năm. Hai năm không phải là quãng thời gian ngắn, có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Fany càng thấy hoảng loạn, lòng như bị ai cào, hận không thể lập tức bay đến bên Taeyeon và Miyeon.

Không được, không được nóng ruột, vội vã, phải bình tĩnh, cô phải bình tĩnh, cần phải suy nghĩ cẩn thận xem tiếp theo nên làm thế nào!

Bất kể thế nào. Chỉ cần còn sống là cô lại có thể trở về bên chồng và con.

Lúc này, Chang Min bưng một chén cơm từ ngoài đi vào. Đầu anh toát mồ hôi, ống quần đầy nước bùn nhưng tay lại rất sạch. Anh đặt chén trên bàn rồi nói:

- Miyoung, mau ăn cơm đi! Hai hôm nay em đều ở ngoài, chắc chưa ăn gì.

Fany nhìn nhìn, trong bát là ít rau xanh và mấy miếng thịt, Chang Min thấy Fany nhìn bát thì coi cô như đứa trẻ mà xoa đầu cô nói:

- Biết em thích ăn thịt nên mới cố ý lấy cho em nhiều một chút. Bác Man Won nhà bên mới giết heo hôm trước, đây đều là thịt mới đấy, không phải thịt muối đâu

Nói xong lại cười tự giễu:

- Mình nói lời này với con bé này làm gì, nó đâu để ý...

Cô không quen bị người khác vuốt đầu, cũng may Chang Min chỉ vuốt vuốt hai cái rồi lại thu tay về.

Thấy mùi thơm của thức ăn bụng cô lập tức réo ọc ọc, cô xấu hổ đỏ mặt nhưng may mà cơ thể này bẩn thỉu, đỏ mặt cũng chẳng ai nhìn ra.

Chang Min cười lớn:

- Mau ăn đi, bụng em đang kháng nghị kìa.

Cảm nhận được thiện chí của Chang Min, cô cũng không khách khí bưng bát lên ăn. Không biết là vì quá đói hay đồ ăn chốn nông thôn quá thơm, cô cảm thấy đồ ăn rất ngon, chỉ là đồ ăn bình thường nhưng hương thơm lại cực kì ngọt ngào.

Chang Min ở bên càng lải nhải:

- Từ từ thôi, có ai cướp của em đâu, nghẹn thì phiền rồi.

Giọng nói đó hoàn toàn là dỗ dành trẻ con.

Fany dần dần cũng chú ý đến chuyện này, vì sao ai cũng coi cô như trẻ con vậy, cô đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ chỉ số thông minh của cơ thể này có vấn đề?

Chang Min thấy cô ăn xong thì dọn bát đũa rồi nói:

- Em bị thương nên đừng đi chơi, tối thím ba sẽ mang cơm cho em, nhỡ mà em đi đâu, thím ba không tìm thấy, bà sẽ chẳng chờ em đâu, em sẽ bị đói đấy.

Fany không dám tùy tiện tiếp lời, thứ nhất cô không biết tiếng Gyeongsan, thứ hai cô còn không chắc cơ thể này có phải là bị ngốc hay không, lỡ như nói năng không ổn chẳng phải rất kì quái sao? Để cho mọi người nghi ngờ, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện cho nên cô chỉ ngồi đó yên lặng không nói.

Chang Min như cũng chẳng mong cô sẽ đáp lời, cầm bát đũa rời khỏi căn nhà này

Vết thương ở chân của Fany không nhẹ, tuy không chạm đến gân cốt nhưng chỗ đùi bị rách sâu, bác sĩ giúp cô băng bó một lớp dày, còn dặn dò cô mấy hôm nay tuyệt đối không được đi đâu nếu không sẽ để ảnh hưởng đến miệng vết thương.

Cô nghĩ, chỉ có thể chờ vết thương ổn lại rồi mới có thể rời khỏi đây.

Cô chống vào tường mà đứng lên, nhìn quanh gian phòng này. Ở giữa là phòng khách, hai bên có hai phòng nhỏ hơn một chút, một gian là phòng bếp, nhìn kết cấu có lẽ là vẫn đun củi lửa, chỉ là trên bếp đầy những nồi niêu phủi bụi, xem ra đã lâu không dùng. Qua phòng bếp là chuồng lợn nhưng bên trong không có con lợn nào nhưng mùi vẫn rất khó ngửi. Bên cạnh chuồng heo là toilet sơ sài của nông thôn.

Người bẩn ngứa ngáy rất khó chịu, Fany không dám tắm nhưng muốn tìm chút nước để rửa mặt nhưng khắp nhà không có giếng, trong ấn tượng của cô thì nhà ở nông thôn đều có giếng, chẳng lẽ đây không phải?

Chỉ tìm được một cái chum nhưng nước ở đó... hây, thôi vậy...

Trong nhà ngoài cô cũng chẳng có ai, chẳng lẽ cơ thể này không có thân nhân sao?

Sau đó mấy ngày, cô theo lời những người đưa cơm cho cô mới biết được một số điều về cơ thể này.

Mỗi ngày là một người khác nhau đưa cơm cho cô, có khi là một người đến, đưa cơm đến rồi lúc sau đến lấy bát. Có khi là hai người cùng đến ngồi chờ cô ăn xong, sau đó coi như cô không tồn tại mà nói chuyện phiếm. Trong đó cũng đôi khi nhắc đến chuyện của Miyoung.

Fany tổng hợp lại thì đưa ra được kết luận: Miyoung quả thực là người ngốc, hơn nữa mồ côi, là bà Ahn nhặt được Miyoung trên đường khi còn nhỏ rồi mang về nuôi. Bà Ahn chồng con đã chết nên sống nương tựa với Miyoung. Nhưng một năm trước bà cũng đã qua đời, người trong thôn lo liệu hậu sự cho bà nhưng Miyoung lại trở thành gánh nặng. Chẳng ai muốn chăm sóc một đứa ngốc cả đời nên mọi người trong thôn quyết định thay phiên nhau đưa cơm cho Miyoung, coi như là thương hại cho hoàn cảnh của cô. Mọi chuyện cũng được một năm nhưng đại khái đêm qua đã chết nên để hồn của Fany nhập vào.

Chỉ là lần trước chuyện linh hồn xuyên qua là vì cô và Choi Eun Hee bị tai nạn xe nhưng lần này... Thành phố đó cách nơi này xa như vậy, sao lại thế được? Hơn nữa cơ thể này giống hệt như Fany trước kia, điều này có bí ẩn gì sao?

Trên đời này thực sự có chuyện người giống người như vậy sao? Chẳng lẽ Miyoung này có quan hệ gì với cô? Rất có khả năng, cô ấy cũng không phải là sinh ra ở đây mà là được nhặt về, có lẽ cô ấy thực sự có quan hệ gì với mình chưa biết chừng.

Fany kinh ngạc vô cùng.

Qua hai ngày, thương thế của cô cũng đã khá lên nên nghĩ cách làm sao để rời khỏi đây. Hai ngày qua cô lục lọi khắp nhà, cuối cùng tìm được trong hộp sắt hơn một trăm ngàn won, hẳn là tiền bà Anh dành dụm để lại. Nhưng chỉ có hơn một trăm ngàn won thì sao đến được chỗ Taeyeon. Fany cũng từng nghĩ gọi điện cho Taeyeon bảo cậu đến đón cô nhưng chuyện này sao nói qua điện thoại được? Vẫn nên gặp mặt rồi nói. Thân phận hiện giờ của cô là người ngốc, tin chắc cũng chẳng có ai cho cô vay tiền. Fany không khỏi buồn bã.

Nếu không về nhà cũ trước đi. Ngần này tiền là đủ về nhà rồi. Vừa vặn cơ thể này giống cô như đúc, Fany thực sự khó hiểu, có lẽ cha sẽ biết tại sao cũng nên. Hơn nữa từ khi cha mang tro cốt trở về, cô vì xảy ra nhiều chuyện nên chưa về nhà thăm ông bao giờ, chỉ lấy thân phận Eun Hee gọi điện thoại thăm hỏi vài lần. Nói thật, cô thực sự rất muốn về thăm cha.

Nghĩ vậy nên Fany bắt đầu chuẩn bị. Cô nói với Chang Min lúc đến thăm cô rằng muốn ăn bánh bao, bánh ngô. Chang Min thực sự là người nhiệt tình, nghe cô nói vậy thì lúc đưa cơm cũng mang đến cho cô bánh bao, bánh ngô. Anh ta còn mang cả nước đến cho cô nữa. Mãi Fany mới biết đây là vùng núi Gyeongsan, nước không phải lúc nào cũng có, cho nên không phải nhà nào cũng có giếng, mọi người trong thôn đều phải xuống núi lấy nước lên dùng.

Fany muốn lấy bánh bao, bánh ngô làm lương khô trên đường, cũng chuẩn bị một ít nước. Tiền không nhiều nên tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm.

Lau rửa sạch sẽ một chút, thay quần áo sạch, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, vào một sáng nọ trời chưa hửng nắng thì cô đã rời đi. Trước khi đi cô không chào hỏi ai cũng chẳng dặn dò gì, bởi vì giờ cô là người ngốc, làm việc đó rất kì quái. Hơn nữa tin chắc những người trong thôn cũng chẳng để ý đến việc một cô ngốc mất tích. Dù sao người ngốc lạc đường cũng là chuyện bình thường, mong là không khiến ai đau lòng. Fany thật sự cảm kích những người dân lương thiện thuần hậu nơi đây đã chăm sóc Miyoung, cô nghĩ sau này có cơ hội nhất định phải cảm ơn bọn họ.

Cô đi về phía quốc lộ, men theo đó mà đi đến nhà ga.

Cô đi dọc theo quốc lộ, cũng chẳng biết qua bao lâu, bốn phía vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gà gáy chó sủa. Mãi đến lúc trời tờ mờ sáng thì đường cái mới có tiếng còi ô tô. Fany vẫy vẫy tay, xe dừng trước mặt cô, cô lên xe, bắt đầu đường về nhà...

Fany đi tàu hỏa về nhà, ngoài vé tàu thì trên người còn lại hơn hai mươi ngàn won. Cũng may nhà ga cách nhà mình không xa, đi xe bus là được.

Fany mua vé loại thường, ngồi ở chỗ dựa vào cửa sổ, xung quanh đầy đủ mọi loại người. Vì hiện giờ đã là đầu mùa hè, trên tàu nhiều người, người cô cũng không lấy gì làm thơm tho, lâu như vậy mà cô đã tắm rửa được lần nào, chỉ là lấy khăn rửa mặt ...

Đến lúc ăn cơm, Fany nhìn xe đẩy những hộp thức ăn thơm nức mà không dám mua, mười ngàn won, vẫn nên không mua, tiền để dành có khi còn có tác dụng khác. Cô lấy trong bọc ra bánh bao, nước uống ăn qua bữa. Đến tối, cô phải dựa vào cửa sổ mà ngủ một lúc. Mấy hôm nay cô cũng chưa được ngủ cho yên giấc lần nào. Giường của Miyoung toàn trải cỏ, hình như còn có cả bọ chó, cắn cô ngứa ngáy vô cùng, ngủ cũng chẳng yên. Đừng nói là đã trải qua cuộc sống giàu sang của Choi Eun Hee mà cho dù là Tiffany Hwang trước kia thì cũng không thể ngủ nổi. So với đó, giờ ngồi ngủ trên tàu vẫn còn khá hơn nhiều.

Fany cũng không cần đề phòng kẻ trộm nên chỉ chốc lát là đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Vừa ngủ dậy thì trời đã sáng, rửa mặt qua loa, ăn bánh bao, ngồi thêm một giờ nữa là đến nơi.

Fany ra khỏi sân ga, nhìn thành phố thân quen mà trong lòng dâng lên cảm giác thân thiết: Cha ơi, con đã về!

Cô hận không thể lập tức bay về nhà.

Cô lên xe bus, dọc đường đi thấy thành phố thay đổi thật nhiều, nhiều chỗ được sửa sang, những tòa nhà cao ốc cũng nhiều hơn. Fany nhớ tới khu tập thể cũ nhà mình mà lòng hoảng sợ, nhà mình không bị phá bỏ mà rời đi nơi khác chứ. Trăm ngàn lần đừng đùa với cô như thế, làm thế cô biết tìm cha nơi đâu.

Vừa xuống xe, nhìn khu nhà cũ của mình vẫn còn đó thì Fany mới thở phào nhẹ nhõm. Cô không chút suy nghĩ, lập tức đi về phía nhà cũ, lên tầng 4 gõ cửa.

Cốc cốc cốc!

Lòng cô rất lo lắng, không biết cha nhìn thấy cô sẽ thế nào? Không làm ông sợ chứ! Đột nhiên lại nghĩ, không đúng, cha đã thấy cô chết đi, giờ cô đột nhiên tìm về chẳng phải là rất kì quái sao? Cô nên giải thích chuyện này ra sao đây? Chả nhẽ nói là mượn xác hoàn hồn? Quá khó tin! Đầu tiên đừng nói là cha có tin hay không nhưng nếu bị người dì lắm miệng kia đem đi buôn bán thì chắc chắn cô thành đối tượng nghiên cứu khoa học mất

Đều do cô quá vui mà nghĩ không thông suốt! Nhân lúc cha còn chưa mở cửa thì đi thôi! Nghĩ cách nói sao cho hợp lý trước mới được

Nhưng không kịp nữa, cửa đã bật mở

- Tìm ai? Là một người xa lạ.

Ai vậy? Là khách à?

- Tôi tìm Ông Hwang.

Dù do dự nhưng Fany vẫn quyết định hỏi.

- Ông ấy bán nhà này cho tôi từ lâu rồi, chuyển được hai năm rồi.

Tiffany ngây ngẩn người, chuyển đi rồi? Người kia định sập cửa thì Tiffany vội giữ lại:

- Có biết ông ấy chuyển đi đâu không?

- Không biết. Người nọ lắc đầu.

Cô ủ rũ đi xuống lầu. Giờ nên làm sao đây? Cô phải đi đâu mà tìm cha? Có thể hỏi thăm mọi người, nơi đây đều là đồng nghiệp cũ của cha ở, chắc chắn sẽ có người biết tin của ông. Nhưng bọn họ cũng đều quen cô, hỏi đến thì trả lời sao đây?

Fany cúi đầu đi ra khỏi khu nhà, đi vào công viên nhỏ ở gần đó, ngồi trên ghế đá thở dài. Giờ cô nên làm gì đây? Tối ngủ thế nào? Trên người chẳng có tiền, đi đâu tìm cha?

Trong công viên có một số thiết bị tập thể hình công cộng, giờ là buổi sáng, có một số người vẫn đang ở đó rèn luyện thân thể, Fany mang đầy tâm sự nên cũng không để ý đến bọn họ.

Cũng không biết qua bao lâu, đang lúc cô quyết định liều lĩnh hỏi thăm tin tức của cha thì đột nhiên cách đó không xa có người khẽ gọi

- Fany!

Tiếng gọi khá kích động, cũng rất quen thuộc

- Fany! Tiếng gọi hơi cao hơn một chút.

Lòng cô chua xót, theo tiếng gọi quay lại, cách đó không xa có một người đang đứng, vẻ mặt vô cùng kích động, đó chẳng phải là cha sao? Cha so với lần trước già đi một chút, tóc bạc thêm một phần nhưng ánh mắt vẫn rất hiền từ. Suýt nữa cô òa khóc, hai chữ "cha ơi" hao hết sức mới có thể nhịn không bật thốt lên.

Bên cạnh Ông Hwang còn một người đàn ông cũng trạc tuổi, ông ấy nói với Ông Hwang:

- Tôi nói đúng chưa, có phải là giống hệt Fany không?

Ông Hwang nhìn Fany, quả thực cũng không dám tin vào mặt mình. Vừa rồi đồng nghiệp cũ gọi điện nói cho ông rằng ông ấy nhìn thấy một cô gái giống hệt Fany trong công viên, bảo ông mau đến xem. Lúc ấy ông còn không tin, giờ nhìn lại thì thấy, đây chẳng phải là con gái Fany của ông sao? Bộ dáng đó, ánh mắt đó chẳng phải là Fany. Nhưng ông đã tận mắt thấy con gái mình qua đời, tro cốt là tự tay ông mang về, điều này sao có thể?

Chẳng lẽ... Lòng ông nảy ra một suy nghĩ, điều này khiến tim ông thắt lại, tay cũng run run.

Ông bước nhanh đến trước mặt Tiffany, nhìn cô lắp bắp nói:

- Cháu gái, cháu... cháu là ai...

Fany đứng lên nhìn cha, lòng vừa đau đớn vừa vui mừng. Cô rất muốn nói với ông rằng mình chính là Fany nhưng chuyện này phải nói sao đây? Quá trình này quá quỷ dị, quá khó khiến người khác tin được. Môi cô mở rồi lại khép, cuối cùng không thể nói nên lời.

Ông Hwang nhìn cô, càng nhìn càng thấy suy nghĩ đó là đúng:

- Cô gái, cô giống hệt con gái của chú, chú biết chú rất mạo muội nhưng xin cháu nể tình chú đã già mà nhớ thương con gái, có thể trả lời chú mấy câu hỏi không?

Người đi cùng Ông Hwang cũng nói:

- Cháu gái à, không lừa cháu đâu, cháu và con gái ông ấy rất giống nhau, cháu trả lời ông ấy mấy câu hỏi nhé.

Cô sao có thể từ chối, vội vàng gật gật đầu.

Ông Hwang nhẹ nhàng hỏi:

- Chú hỏi con, con có cha mẹ không ?

Cô kể lại tình cảnh của Miyoung:

- Không có, từ nhỏ cháu đã bị lạc cha mẹ, được bà nhặt về nuôi, giờ bà cũng đã mất.

Đổi lại làm người khác, người xa lạ hỏi chuyện trong nhà thì có ai chịu nói, nhưng đây là cha mình, cô có gì phải sợ? Hơn nữa cô nghe cha hỏi vậy thì lại có chút hồ nghi, chẳng lẽ Miyoung này thực sự có quan hệ gì với gia đình mình? Cho nên cô kể hết chuyện mình biết về Miyoung ra.

Ai ngờ Ông Hwang nghe cô nói xong thì mắt đỏ lên, kích động nắm tay cô:

- Cháu à, thật ra chú vốn có hai đứa con gái sinh đôi, nhưng con gái nhỏ của chú hơi chậm phát triển, lúc 4 tuổi bị lạc mất. Cháu giống con gái lớn của chú như vậy, cũng lạc cha mẹ từ nhỏ, chưa biết chừng cháu chính là đứa con gái nhỏ đáng thương của chú.

Fany giật mình, em gái song sinh? Sao cô không hề hay biết? Sao chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến?

Ông Hwang thấy cô không có phản ứng gì thì nghĩ cô không tin nên nói:

- Cháu à, chú thực sự không phải là người xấu, mấy lời này không phải để lừa cháu đâu. Cháu không tin thì chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, giờ chúng ta đi ngay nhé.

Đồng nghiệp của Ông Hwang nói:

- Ông Hwang là người tốt, chúng tôi đều ở ngay gần đây, tuyệt đối không có ác ý. Cháu à, cháu cùng ông ấy đi đi, tội nghiệp cho tấm lòng cha mẹ!

Fany cũng rất muốn biết rốt cuộc Miyoung có phải là em gái mình hay không, hơn nữa nhìn ánh mắt chờ đợi, tha thiết của cha, sao cô có thể khiến ông thất vọng

Cô gật đầu:

- Được, cháu đi theo chú, cháu cũng rất muốn tìm được cha mẹ mình.

Lúc điền phiếu kiểm tra quan hệ cha con, Ông Hwang hỏi tên Fany, cô nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Tiffany Song.

Cô không muốn đổi tên, bị mọi người gọi là Eun Hee hơn một năm, giờ cả đời lại bị gọi là Miyoung thì phiền muốn chết. Về phần họ, bà Ahn nuôi Miyoung lâu như vậy đương nhiên phải theo họ bà.

Ông Hwang vừa nghe đã cảm thấy đây đúng là trời cao an bài, cướp đi một cô con gái Fany rồi lại trả cho ông một cô con gái Fany khác. Tuy rằng chưa có kết quả kiểm tra, còn phải chờ vài ngày nữa nhưng ông nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy đây chính là con gái mình thì lòng mừng vui vô hạn.

Ra bệnh viện, Ông Hwang hỏi cô:

- Giờ con ở đâu?

Cô cúi đầu:

- Giờ bà đã mất, con không có chỗ ở!

Ông Hwang đau lòng khôn xiết, cầm tay Fany nói:

- Fany, tuy rằng chưa có kết quả kiểm tra nhưng chú đã coi con là con gái của mình, con có đồng ý đến nhà chú ở không?

Trong mắt ông đầy sự tiếc thương, chờ đợi, lại có chút lo lắng như thể sợ nghe thấy lời từ chối của cô. Nhìn cha như vậy, lòng Tiffany chua xót mà lại ấm áp, cô gật gật đầu.

Ông Hwang tươi cười, ông dẫn Fany đi về nhà, trên đường, đi qua một siêu thị nhỏ, Ông Hwang dừng lại rồi kéo cô vào

Ông Hwang lấy một chiếc xe đẩy nhỏ, nói với cô:

- Muốn ăn gì thì tự lấy vào xe đi.

Vừa nói vừa không ngừng lấy đồ ăn vặt vào xe, vừa lấy vừa trưng cầu ý kiến của cô:

- Cái này thế nào, có thích không? Cả khoai tây nữa? Đậu phụ khô con thích ăn không, chị con rất thích ăn...

Nói tới đây, vẻ mặt ông lại xót xa:

- Lúc chị con còn sống, điều kiện gia đình không tốt, chú chưa bao giờ dẫn nó đến siêu thị mua đồ ăn vặt hết. Con nhà người ta đồ ăn vặt chất thành núi trong nhà, chỉ có con bé là chẳng có gì nhưng nó chưa từng oán trách.

Giọng nói có chút nghẹn ngào.

Lòng Fany xót xa, nhẹ nhàng nắm tay cha.

Ông Hwang ngẩng đầu nhìn cô tươi cười:

- May mà tìm được con, ông trời cũng không tệ với ta, hơn nữa giờ con lại khỏe mạnh lại, thật tốt...

Ông vuốt vuốt tóc cô.

Bị đần mà lại có thể khỏe mạnh, bình thường vốn là chuyện không thể tin được nhưng lòng Ông Hwang vui sướng ngập tràn, cố chấp cho rằng mọi thứ đều là trời cao an bài. Con gái khỏe mạnh bình an vốn là chuyện tốt nhất, về phần chuyện này có hợp lý hay không thì cần gì để ý nhiều như thế? Ông Hwang lại cầm một bình sữa, mua thêm ít hoa quả

- Con gầy thế này nhất định phải bồi bổ thêm.

Nhìn con gái xanh xao vàng vọt, lòng ông rất khó chịu. Con gái trước kia đã phải sống cuộc sống thế nào đây? Về sau nhất định phải bù đắp cho con bé. Nghĩ vậy ông lại lấy thêm thực phẩm dinh dưỡng.

Cô bật thốt:

- Cha, đủ rồi, đừng lấy thêm nữa!

Ông Hwang ngẩn ra, kinh ngạc, vui mừng nhìn Fany:

- Con... con gọi ta là gì?

Cô cũng sửng sốt, đang nghĩ tiếng "cha" này có phải là gọi quá sớm rồi không. Dù sao theo lẽ thường mà nói, trước khi xác định rõ ràng tình hình thì sao có thể gọi cha như vậy được? Nhưng khi cô nhìn đến vẻ mặt vui mừng của cha thì lại nghĩ tới nỗi đau khi mình chết của cô, lòng chùng xuống. Có gì đâu? Đây vốn là cha của cô, nghĩ nhiều thế làm gì!

Lập tức, cô mỉm cười:

- Cha, đừng mua thêm nữa, mua nhiều thế hai người không xách hết được.

Ông Hwang kích động không biết nên nói gì cho phải, giọng nghẹn ngào, liên tục gật đầu:

- Được, được...

Bọn họ thanh toán xong rồi ra ngoài, mỗi người đều xách theo một túi lớn. Ông Hwang còn định giằng lấy túi xách trong tay Fany:

- Cha xách được rồi, những cái này nặng lắm.

Fany nhìn cánh tay vì dùng sức mà nổi đầy gân xanh của cha thì lại giành lại:

- Con xách được, cũng đâu quá nặng.

Ông Hwang vẫy một chiếc taxi, hai người lên xe, theo địa chỉ Ông Hwang đọc rồi xuất phát.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy năm không về, quê cũ thay đổi quá nhiều, ngã tư đường rộng lớn, cây xanh được trồng nhiều, xe cộ cũng tấp nập hơn, đèn xanh đèn đỏ cũng mọc đầy, hầu như ngã tư nào cũng phải dừng lại hơn một phút, tốc độ xe đi cũng rất bình thường.

Bên tai vang lên lời cha:

- Hai năm trước chúng ta chuyển nhà, giờ nhà mới khá rộng, con có thể ở phòng riêng của mình.

Sau đó lại nói qua về tình hình trong nhà, nhắc đến dì và em trai.

- Dì con tốt lắm, em trai cũng rất nghe lời, con đừng sợ, bọn họ đều rất thoải mái.

Hae Mi mà dễ chịu sao? Fany bĩu môi, cũng không phải là quá xấu xa chỉ là với sự xuất hiện đột ngột của cô thì chẳng biết sẽ có phản ứng gì? Dong Min hẳn đã vào đại học rồi! Thành tích có được không nhỉ?

Ông Hwang dặn dò cô cứ thoải mái, đừng lo lắng linh tinh, đang nói xe đã dừng lại ở một khu chung cư mới.

Hai người xuống xe, Ông Hwang dẫn cô đi vào. Tiffany nhìn quanh, khu này đều là những tòa nhà năm tầng, trung tâm có một công viên nhỏ, còn có cả đài phun nước, có đình nhỏ nghỉ mát, có bãi cỏ xanh, cũng không tồi.

Ông Hwang vừa dẫn đường vừa thỉnh thoảng quay đầu chờ Fany đang nhìn xung quanh mà tươi cười. Cuộc sống tốt đẹp của bọn họ đều là vì Fany mất mà có được, nhưng Fany lại không được hưởng thụ những điều đó. Giờ một đứa con gái khác đã trở về, ông muốn bù đắp cho cô cả phần của Fany.

Nhà ở tầng ba, bọn họ lên lầu, ấn chuông cửa. Chỉ chốc lát sau, Hae Mi mở cửa, cửa bật mở, vừa thấy Ông Hwang đã nói:

- Ông gọi điện bảo tôi làm nhiều đồ ăn, nói có khách tới, khách đâu?

Nói xong nhìn về phía Tiffany, nhìn thấy khuôn mặt cô thì sợ tới mức thụt lùi ba bước, thất thanh:

- Ma... ma...

Ông Hwang bực mình nói:

- Nói linh tinh gì thế? Đây là con gái tôi, đi vào rồi nói.

- Con gái, ông có con gái từ khi nào!

Hae Mi vẫn không dám đến gần cô, cứ đứng cách cô một đoạn, kéo Ông Hwang qua một bên rồi hỏi.

Vừa khéo, cô cũng muốn biết vì sao chưa từng nghe cha nhắc đến chuyện này, cô cũng tò mò mà nhìn qua Ông Hwang.

Ông Hwang ngồi xuống sô pha trong phòng khách, bưng một tách trà, nhấp ngụm rồi ngẩng đầu nói với Tiffany:

- Cứ đặt đồ xuống đi con, đến đây ngồi đã.

Rồi nói với Hae Mi:

- Bà cũng ngồi xuống đi, chuyện này tôi sẽ giải thích cho hai người.

Fany buông túi đồ xuống, quan sát ngôi nhà này một chút. Phòng khách khá rộng nhưng đương nhiên là không thể so với Kim gia được.

Nhớ tới khu tập thể trước kia thì phòng khách này còn rộng gấp đôi căn tập thể đó.

Tường sơn màu trắng tinh, sàn trải thảm, bộ sô pha bằng da màu xanh nhạt, bàn trà thủy tinh, TV Lcd lớn, góc tường là chiếc bình sứ thanh hoa lớn có cằm một cành hoa giả. Cuối cùng, hấp dẫn ánh mắt cô mà một bức ảnh gia đình treo trên tường, trong ảnh là cha, Hae Mi và Dong Min cười rất vui vẻ.

Ông Hwang thấy Fany đang nhìn bức ảnh đó thì nói:

- Đó chính là em trai Dong Min của con, mấy ngày nữa chúng ta đi chụp lại, lần này mới là ảnh chụp gia đình thực sự.

Bên kia, Hae Mi có chút sốt ruột:

- Ông mau nói xem đã xảy ra chuyện gì!

Nói xong ngồi xuống vị trí cách xa Fany nhất, thực sự quá quỉ dị, rõ ràng thấy con bé đó chết rồi, nhìn con bé đó bị hỏa táng, giờ sao lại ở đây.

Fany ngồi đối diện Hae Mi, dưới con mắt lén quan sát của Hae Mi thì cô cũng đánh giá lại bà.

Khác, thực sự là quá khác. Giờ tóc Hae Mi vừa làm xoăn lại còn nhuộm, xoăn song to. Trên vành tai, cổ, ngón tai đều là vàng sáng long lanh, quần áo gọn gàng, giơ tay nhấc chân đều rất đàng hoàng, so với người cha giản dị của mình thì Hae Mi như người giàu mới nổi.

Nhưng cũng dễ hiểu, nghèo khó lâu như vậy, đột nhiên phát tài thì ai chẳng hận không thể rêu rao cho tất cả cùng biết.

Ông Hwang nhìn Hae Mi, đầu tiên kể chuyện Fany còn có một em gái song sinh, vì bị đần mà lạc đường rồi nói:

- Lúc đấy cả nhà đều rất buồn, tìm mãi nhưng cũng không thấy, mẹ Fany vì chuyện này mà buồn phiền thành bệnh. Cứ nhắc đến chuyện này là lại khóc lóc không ngừng nên cũng không ai nhắc đến chuyện này nữa. Qua nhiều năm như vậy, tôi còn nghĩ đứa bé này chắc không còn nên cũng dần quên đi. Không ngờ hôm nay lại để tôi gặp lại nó, ông trời cũng không quá bạc bẽo với tôi.

Nhắc đến đây lại nhìn về phía cô với ánh mắt từ ái.

Hae Mi nhìn cô rồi lại nhìn Ông Hwang, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:

- Ông cũng nói lạc đường đã lâu như vậy, sao dám chắc cô ta là con mình? Hơn nữa ông nói con ông bị đần nhưng sao trông cô ta lại rất bình thường như thế. Chuyện huyết thống này phải làm cho rõ ràng chứ

Ông Hwang nhíu mày:

- Con bé giống Fany như đúc. Nếu không phải song sinh thì sao giống nhau như vậy được. Về phần bị đần, đó là chuyện trước kia, có lẽ lớn lên là hết, hoặc cha mẹ nuôi của con bé chữa trị cho cũng nên. Con trẻ khỏe mạnh bình an là điều tốt, có gì đáng nghi ngờ.

Giọng nói của ông dần trở nên nghiêm túc.

Hae Mi mất hứng. Ông Hwang là người thành thật, bình thường rất ít khi to tiếng với mình nhưng vì đứa con gái này mà đã tỏ thái độ với mình. Nhìn ông coi cô gái kia như bảo bối thì nghĩ, gia sản sau này một nửa phải chia cho cô ta? Hae Mi đau lòng khôn cùng, vì thế giọng nói cũng sắc bén:

- Tôi chưa từng nghe trẻ bị đần lại có thể chữa trị, tôi quan tâm đến ông mà thôi, tôi sợ ông bị người ta lừa.

Ông Hwang tìm được con gái, vốn lòng đầy vui mừng nhưng lại bị Hae Mi hắt gáo nước lạnh vào đầu, dù ông vốn hiền lành nhưng cũng không thể nhịn cơn tức:

- Tôi đã cùng con bé đi kiểm tra quan hệ, mấy ngày nữa là có kết quả, đến lúc đó xem bà nói được gì.

Hae Mi cũng tức giận quay đi, sắc mặt rất khó coi.

Fany nhìn Hae Mi không nói, Hae Mi này sao thay đổi nhiều như thế? Trước kia tuy rằng không quá quan tâm mình nhưng ít nhất bề ngoài cũng còn lịch sự nhưng giờ ngay cả vẻ bề ngoài cũng không cần giữ sao?

Hae Mi đứng lên đi về phòng, đi đến bên Fany định lườm cô nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng của cô thì không khỏi thấy lạ. Nhìn cô ta ăn mặc thế kia, hẳn là đứa nhỏ sống ở nông thôn nhưng đột nhiên thêm một người cha, lại đến nơi xa lạ thế này mà vẻ mặt vẫn tự nhiên, bình tĩnh như vậy, không hề nao núng, bối rối. Như những người quen từ quê của bà ra lần đầu tiên cũng còn bối rối đứng ngồi không yên, bọn trẻ con hết nhìn đông nhìn tây lại chạy ra sờ cái này cái nọ, tuyệt đối không bình tĩnh, tự nhiên được như cô.

Fany thấy Hae Mi nhìn mình chằm chằm thì cũng nhìn thẳng lại bà ta. Đây là nhà của cô, sao cô phải chịu sự phòng bị của Hae Mi như vậy? Cô không thể để bà nghĩ mình sợ bà, nếu không sau này chắc sẽ rắc rối lớn, khiến cha không vui. Cứ như trước kia, ai sống phận mình là được.

Cho nên cô cứ nhìn thẳng Hae Mi, nhìn đến khi Hae Mi mất tự nhiên mà phải quay đi.

Hae Mi lầm bầm mấy câu, không biết là nói gì, sau đó đi vào phòng, đóng cửa lại.

Ông Hwang cảm thấy con gái bị tủi thân, trong mắt đầy sự xin lỗi, ông nói với cô:

- Con đừng trách bà ấy, chắc là nhất thời không chấp nhận được, chờ bà ấy nghĩ cẩn thận là được, haiz, trước kia bà ấy cũng dịu dàng....

Nhưng sau khi gia đình khá lên thì như giải phóng khỏi áp lực, tính tình cũng ương bướng hơn.

Fany lắc đầu, mỉm cười nói:

- Không sao, con hiểu tâm tình của bà ấy, đổi lại làm con thì cũng vậy thôi.

Ông Hwang nghe cô nói vậy thì lòng rất là vui mừng, nói:

- Con giống hệt chị con, cũng thấu tình đạt lý như vậy. Nào, lại đây, cha dẫn con đi xem nhà mới.

Ông Hwang dẫn Fany đi khắp nhà. Đây là căn hộ lớn rộng 160m2, ba phòng nhỏ, hai phòng lớn, bếp và toilet rộng rãi, ban công thoáng đãng, ngoài ban công có một bàn trà nhỏ khiến cho Fany nhớ tới ban công của cô và Taeyeon. Vừa nghĩ đến cậu lòng cô lại nóng lên, hận không thể đến bên cậu. Nhưng vừa mới gặp cha, dù sao cũng phải ở chung với ông một thời gian, chờ có kết quả xét nghiệm rồi tính.

Cuối cùng, Ông Hwang dẫn cô đến một căn phòng, trong phòng gọn gàng, đồ đạc mới tinh, trên tường treo ảnh của cô, phía dưới có một bàn thờ nhỏ.

Ông Hwang đi đến bên bàn thờ, đốt hương rồi đưa cho Fany nói:

- Đây chính là phòng của chị con, thắp hương cho chị đi con!

Cô dở khóc dở cười mà đón lấy nén hương, chẳng có cách nào, đành phải tự thắp hương cho mình. Ông Hwang nói:

- Về sau con ở đây được không?

Cô gật đầu. Ông Hwang lại nói:

- Tối nay đi mua chút đồ dùng hằng ngày cho con, mua quần áo nữa. Giờ đi ăn cơm đã nhé.

Không lâu sau, Dong Min đã về, thấy Fany thì rất kinh ngạc, ông Hwang kéo cậu ra nói rõ ngọn nguồn. Dong Min nghe xong thì nhìn cô với ánh mắt đầy thiện chí.

Cậu thoáng ngại ngùng chào hỏi Fany rồi nói:

- Chị, chào mừng chị đến đây, em lại có chị rồi, thật vui quá.

Dong Min trước kia từng được Fany chăm sóc nên tình cảm với cô rất tốt, Fany qua đời cậu cũng rất buồn. Giờ nhìn thấy người chị giống hệt đứng trước mặt, tâm tư trẻ con đơn giản, đem tình cảm cho Fany chuyển qua người chị mới này.

Lúc Fany rời nhà đi, Dong Min còn đang học cấp hai, chưa cao bằng cô nhưng giờ đã cao hơn cô một cái đầu, mày rậm mắt to, trông rất có sức sống, quan trọng nhất là ánh mắt của cậu tinh thuần, trong sáng, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ thành thật nên cô cũng rất vui mừng.

Bởi vì vừa mới đến nên cô không tiện tỏ ra quá thân thiện vồn vã, chỉ mỉm cười chào Dong Min, Dong Min lại cười càng thoải mái, hại cô hận không thể nhào qua vuốt tóc cậu nhóc như trước đây.

Hae Mi thấy con đã về, không tiện tránh mãi trong phòng, con ăn cơm trưa xong chiều còn phải đi học nên bà lại ra chuẩn bị cơm.

Ông Hwang kéo Fany ra phòng khách nói chuyện phiếm, Dong Min vào bếp giúp mẹ làm cơm.

Hae Mi vừa thái thịt vừa khẽ nói với con:

- Chẳng biết từ đâu đến đứa con gái kia, cha con cứ cố nhận nó làm con gái, đúng là u mê.

Dong Min kinh ngạc nhìn mẹ nói:

- Mẹ, chị ấy nhất định là chị con, vừa nhìn đã biết, có gì mà nghi ngờ.

Hae Mi lắc đầu:

- Cô gái kia quả thực rất lạ...

Nói xong thấp giọng:

- Còn chẳng biết có phải là nghe được nhà mình có tiền mà cố ý phẫu thuật thẩm mỹ lừa tiền. Giờ y học hiện đại, chẳng phải là không thể.

Dong Min buông chén đũa, không biết nên khóc hay cười mà nhìn mẹ:

- Mẹ nghĩ nhiều rồi, sao có thể, hơn nữa cha đã đưa chị ấy đi xét nghiệm, không có sai sót đâu.

Hae Mi buông dao, khẽ dúi đầu con rồi nói:

- Con đúng là ngốc, mẹ chẳng phải vì con sao? Con nghĩ xem, vốn tiền trong nhà đều sẽ là của con, giờ vô duyên vô cớ lại có thêm đứa con gái, tự nhiên mất đi một nửa. Thế mà con còn vui được.

Dong Hae nghe xong thì nghiêm mặt nói:

- Mẹ, mẹ không nhớ tiền này từ đâu mà có sao? Chúng ta giờ có thể ở nơi rộng tãi như thế này, con tiếp tục được đi học, sau này có thể học đại học đều là dùng tính mạng của chị Fany đổi về. Giờ em gái của chị ấy tìm được rồi, đừng nói là một nửa, cho dù là tất cả con cũng không oán trách.

Hae Mi giận đến đỏ mắt nhưng lại không dám mắng to, đành khẽ đánh lên lưng cậu:

- Con cho rằng tiền dễ kiếm thế sao? Con không nhớ trước kia chúng ta sống thế nào à? Không có tiền thì chẳng có gì hết, nói năng cũng phải khép nép. Con sau này nếu làm việc ở bên ngoài thì cũng phải mua nhà, kết hôn. Giờ nhà cửa đắt đỏ như vậy, có tiền con sẽ không phải vất vả. Chẳng phải mẹ lo lắng cho con sao, con còn giả vĩ đại cái gì. Cho nó hết thì sau này con tính sao?

Nói xong bắt đầu khóc.

Dong Min thấy mẹ như vậy thì lòng mềm lại, lại ôm lấy vai mẹ mà nói:

- Cho dù tự dựa vào chính mình thì con cũng tin rằng con sẽ làm được việc này. Mẹ đừng nghĩ nhiều, nghĩ lại xem, trước kia lúc chị Fany qua đời cha đã đau lòng thế nào, sức khỏe cũng giảm sút đi nhiều. Giờ tìm được chị rồi, tâm tình cha nhất định sẽ khá lên nhiều, tâm tình tốt thì sức khỏe cũng tốt. Chẳng lẽ mẹ không mong cha sẽ khỏe lại sao? Đối tốt với chị đi, cha nhất định sẽ rất biết ơn mẹ.

Người ai cũng phải già, đương nhiên là đều mong mình và bạn đời đều được khỏe mạnh an khang, nghe con nói vậy, lại nhớ đến ông Hwang hôm nay thật sự rất vui thì không khỏi cúi đầu thở dài. Thôi, chờ kết quả xét nghiệm rồi tính.

Cơm trưa vẫn rất vui vẻ. Ít nhất bề ngoài là thế. Fany làm bộ không nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Hae Mi, Hae Mi làm bộ không nhìn thấy Ông Hwang cứ mải gắp thức ăn cho Fany, còn bảo cô ăn nhiều, hỏi han đủ kiểu. Ông Hwang rất vui. Nhìn thấy chồng vui vẻ như vậy, Hae Mi nhớ lại lời con nói, chỉ lặng yên ăn cơm.

Mấy ngày sau đó, Ông Hwang ngày nào cũng đều đưa Fany đi thăm thú khắp nơi, mua rất nhiều đồ cho cô. Quần áo, giày dép, đồ trang điểm, thậm chí còn muốn mua trang sức cho cô. Fany vội vàng từ chối. Cô vốn không thích đeo mấy thứ này. Lúc trước Taeyeon mua cho cô, ngoài những dịp lớn cần đeo thì hầu như đều cất trong ngăn kéo. Ông Hwang thấy con gái không cần thì vẻ mặt tiếc nuối. Ông giờ chỉ hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất đến cho con gái. Cô thấy ông không vui thì mới miễn cưỡng đồng ý để ông mua một chiếc vòng ngọc trai cho mình.

Mà Hae Mi thấy Fany cũng không tiêu xài hoang phí, quần áo giầy dép đều không quá đắt, trang sức không nhiều thì sắc mặt mới thoải mái một chút, cũng ôn hòa với cô hơn. Ít nhất trước mặt Ông Hwang là vậy. Mà cô chỉ cần bà như thế, giữ bề ngoài hòa khí là được.

Trong lúc này, Fany cũng gọi điện thoại cho Sunny một lần, định nói chuyện mình còn sống cho cô ấy nhưng lại không thể liên lạc được. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ Sunny đổi số điện thoại sao? Thôi vậy, để lúc nào quay lại thì liên lạc với Sunny cũng được.

Một tuần sau, tự mình lấy kết quả về, kết quả xét nghiệm, Miyoung quả thực là con của Ông Hwang. Nhìn thấy kết quả này, Ông Hwang nhất định cũng không ngạc nhiên bởi vì ông sớm đã nhận định chuyện này. Làm kiểm tra này chỉ là để cô tin tưởng mà thôi.

Nhưng bản thân Fany lại rất khó chịu. Miyoung quả nhiên là em gái ruột thịt của mình nhưng từ nhỏ đến lớn lại phải chịu bao cực khổ, còn chết thê lương như thế, thật quá đáng thương. Con bé chết đi còn để lại thân xác cho cô, đây chẳng phải là Miyoung giúp đỡ cô trong cõi u minh sao?

Hae Mi nhìn kết quả này cũng chẳng nói gì. Thật ra, không cần xem bà cũng hiểu cô gái này chính là em của Fany. Trong thời gian này, bà phát hiện, cô và Fany có sở thích tương đồng đến quái lạ. Đồ ăn, màu sắc, thần thái nói chuyện, thậm chí lúc cười cũng đều giống nhau như đúc, nếu không phải Hae Mi tận mắt thấy Fany qua đời thì bà nhất định đã nghĩ cô gái này chính là Fany.

Ở quê bà người ta có câu nói, chị em song sinh thực ra là dùng chung một linh hồn. Xem ra nói cũng chẳng sai, bằng không vì sao hai người đó lại giống nhau đến mức này?

Sau khi đến bệnh viện lấy giấy tờ xác minh, đầu tiên Ông Hwang giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Fany, làm chứng minh thư cho cô. Bởi vì thay tên mới lại phải thích ứng lại lần nữa, rất phiền hà nên đơn giản cứ gọi cô là Tiffany, như vậy cô cũng có vẻ quen. Mà ông lại có cảm giác như Fany vẫn còn bên cạnh mình. Cô cũng đang có ý này, có thể dùng lại tên cũ thì chẳng còn gì tốt hơn nữa.

Fany ở nhà một tháng, trong tháng này, ngày nào cô cũng ở bên cha, cùng cha tập thể dục, mua đồ ăn, tản bộ, thăm người thân, cảm nhận hơi ấm gia đình, trong lòng rất vui mừng. Mà Ông Hwang càng ngày càng thấy, đứa con gái này giống hệt Fany còn nhỏ, cẩn thận, rất có chủ kiến, tính tình nhìn thì nhu hòa nhưng thực ra lại rất cứng cỏi, lòng càng thêm vui mừng.

Hae Mi thấy mọi chuyện đã định, hơn nữa cô gái này cũng rất thức thời, không phải là người sẽ gây phiền toái cho mình. Hơn nữa, từ sau khi cô đến, tinh thần Ông Hwang quả thực khá lên rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên hồng nhuận nên thái độ với cô cũng trở nên dễ chịu hơn. Chỉ là lòng vẫn canh cánh chuyện phải chia đôi tài sản cho Fany. Nhưng bà nghĩ, giờ nói chuyện này còn sớm, tương lai thế nào cũng khó nói, không cần thiết phải đem chuyện mơ hồ này ra cãi cọ với ông Hwang nên bề ngoài vẫn rất hòa nhã với Fany. Dong Min cũng rất quan tâm cô, lúc rảnh thì sẽ nói chuyện phiếm với cô, rất lo cô không thích ứng được hoặc thấy cô đơn. Mà Fany phát hiện Dong Min ngoài tính tình rất tốt mà thành tích học cũng tốt. Nghe Hae Mi nói, thầy cô trong trường nói Dong Min có thể thi vào trường đại học trọng điểm trong nước thật khiến cô nhìn cậu bằng cặp mắt khác.

Tóm lại, trong một tháng này, cô đã cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Bởi vì được chăm sóc tốt mà cơ thể vốn gầy gò của cô dần trở nên đầy đặn, làn da cũng dần trắng nõn, tỏa ra sức hút của thanh xuân. Cô còn nghĩ mình phải cố công mà chăm sóc lại bản thân cho đẹp một chút, cắt tóc mái để che đi trán cao rộng, như vậy cũng khiến đôi mắt to tròn của cô càng thêm nổi bật. Mũi cô hơi tròn, môi cũng rộng, đường cong ở cằm cũng ổn nên lúc cười trông rất xinh

Nói tóm lại, Tiffany hiện giờ tuy không xinh đẹp được như Eun Hee nhưng lại có vẻ thoải mái, thu hút, nhìn một lần lại muốn nhìn hai lần, ba lần...

Nhưng càng lúc Fany càng nhớ Taeyeon, càng muốn được nhìn mặt con một lần. Nghĩ, chắc cũng đến lúc tìm bọn họ rồi.

Hôm nay, cô gặp cha rồi nói:

- Cha, con muốn đến Seoul, con có bạn làm việc ở đó, cô ấy giới thiệu việc làm cho con, con muốn đến đó.

Ông Hwang vừa nghe thấy là thành phố Seoul thì nhăn mặt, lập tức phản đối:

- Không được, con thân con gái đi xa thế làm gì, lúc trước chị con ở bên ngoài không tự chăm sóc được nên mới xảy ra chuyện, cha không thể để con đến đó. Con muốn làm việc thì tìm việc ở đây là được rồi, không cần phải đi đâu xa hết, đừng có đi đâu xa cả!

Fany hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của cha, đổi lại là công việc không thì nhất định cô sẽ để ý đến cảm nhận của cha nhưng chuyện này thế nào cô cũng phải đi. Nhưng lại không thể nói thật, cô nát óc mới nghĩ ra được một lý do.

- Thú thật, con vẫn rất muốn đến đó làm, con đã hẹn với bạn rồi, con rất muốn đi...

Nơi đó có người cô vô cùng quan tâm, dù chết cũng không thể buông tay.

Ông Hwang nhìn con gái, lúc này có mím chặt môi, ánh mắt đầy kiên định, giống hệt khi Fany 19 tuổi đòi đến Seoul làm việc. Mỗi khi Fany tỏ thái độ này thì chứng tỏ rằng con bé đã hạ quyết tâm, nhất định sẽ không thay đổi, đứa con gái mất rồi tìm lại được trước mặt này, thật sự giống Fany như đúc.

Cô thấy cha mãi không nói thì không khỏi có chút sốt ruột, nói:

- Cha ơi, cha yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc mình cẩn thận, con sẽ không sao đâu. Nơi đó có giấc mơ, có hi vọng của con, con rất muốn đi!

Ông Hwang khẽ thở dài, thôi, con gái đã lớn rồi, con bé có cuộc sống nó muốn, làm cha mẹ sao cứ ngăn cản mãi được.

- Được rồi, nếu con đã quyết thế thì con đi thôi! Nhưng đến đó, ổn định chỗ ở rồi thì phải đưa địa chỉ, số điện thoại báo lại, đừng để cha lo lắng.

Tiffany vô cùng vui mừng, cô nhào vào lòng cha:

- Cha ơi, cảm ơn cha ủng hộ! Cha yên tâm, tuần nào con cũng sẽ gọi điện về, nhất định không để mọi người lo lắng.

Chuyện quyết định như thế. Hae Mi thấy Fany muốn đi thì đương nhiên vui vẻ, nghĩ, tốt nhất ở bên ngoài tìm được đối tượng kết hôn, trong nhà cho chút của hồi môn, về phần... Hae Mi mừng thầm, nhìn cô cũng vui vẻ hơn, còn nhiệt tình thu dọn hành lý cho cô

Dong Min biết chị sẽ đi, ban đầu còn không nỡ, sau nghe chị muốn đến Seoul thì lén nói với cô:

- Chị ạ, chị đi trước, có lẽ tháng 6 em sẽ đến đó.

Lúc này Fany mới nhớ, Dong Min muốn thi vào trường ở Seoul, nghĩ chẳng lâu nữa là chị em được gặp lại thì lòng cũng rất vui.

Chuẩn bị mấy ngày, lúc gần đi, Ông Hwang đưa cho co một cuốn sổ tiết kiệm và một tập tiền.

- Tiền lẻ này con tiêu mà đi đường. Ở bên ngoài sống cho thoải mái, ăn uống cẩn thận, đừng để bị người coi thường, có gì tủi thân cứ gọi về nói cho cha.

Trên tay cha có chút chai sần, cọ lên tay Fany nhưng cô lại chẳng hề thấy khó chịu, ngược lại lại thấy bàn tay to thô ráp đó thật ấm áp, an toàn.

Lúc trước, cô vẫn do dự, muốn xin cha tiền nhưng lại không dám, vậy mà chưa đợi cô mở miệng thì cha đã đưa cho cô. Thì ra những người thật lòng quan tâm đến bạn sẽ chẳng cần bạn nói mà cũng biết được bạn cần gì, không cần bạn cúi đầu nhỏ giọng nhờ vả cũng sẽ đưa thứ bạn muốn đến trước mặt.

Mắt Fany đỏ lên, suýt thì òa khóc.

Sao cô may mắn như vậy? Có được người cha quan tâm mình như thế.

Ngày đi, cả nhà tiễn cô đến nhà ga. Ông Hwang cứ dặn dò mãi như thể không thể yên tâm. Dong Min bèn đùa:

- Cha, hay là cha đi cùng chị luôn cũng được.

Ai ngờ Ông Hwang lại tán đồng:

- Đúng thế, cha có thể đưa Fany đến Seoul, nhìn nó ổn định rồi trở về.

Nghe thế thì cô vội xua tay liên tục, cô đâu thể đưa cha đến Kim gia được. Bây giờ còn chưa được.

- Không cần đâu, cha à, con lớn thế này rồi, cha cứ yên tâm đi!

Hae Mi cũng nói:

- Dù sao mấy tháng nữa Dong Min cũng đến Seoul, đến lúc đó chúng ta đưa Dong Min đi, tiện thể thăm Fany là được rồi mà!

Ông Hwang nghĩ thấy cũng đúng nên cũng không kiên trì thêm.

Mãi đến khi tàu chuyển bánh, Fany nhìn qua cửa sổ vẫn còn thấy cha và Dong Min vẫy tay với cô.

Xuống xe, cô đi taxi đến biệt thự Jung gia, giờ cô chỉ muốn về, hận không thể lập tức được gặp Taeyeon và con.

Fany nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa kính xe, lòng thầm giật mình, chỉ hai năm mà Seoul đã thay đổi nhiều như vậy. Cô cảm thấy có chút bất an, hai năm, cũng không phải là ngắn...

Biệt thự Kim gia càng lúc càng gần, tim cô cũng đập càng lúc càng mạnh, vô cùng lo lắng mà cũng không biết là lo lắng vì cái gì.

Fany thanh toán tiền xe, xuống xe, kéo vali đi đến cổng lớn Kim gia. Vẫn là cánh cổng sắt quen thuộc đó, nhìn qua song sắt, biệt thự Kim gia vẫn hoa mỹ như vậy, những thảm cỏ vẫn xanh mướt như vậy. Đứng từ đây, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ban công phòng của bọn họ, trên ban công vẫn còn những bồn hoa cô từng trồng.

Dường như mọi thứ vẫn không thay đổi, Fany kích động nắm lấy song sắt.

Trước kia, chỉ cần cô vừa đến thì cổng lớn sẽ tự động mở ra nhưng bây giờ cánh cổng sắt đóng kín ngăn cách cô bên ngoài. Biệt thự Kim gia tuy rằng đến được nhưng khó mà vào.

- Này, cô là ai, đến đây làm gì? Đây là nhà riêng, không phải chỗ để thăm thú gì đâu! Mau đi đi!

Đột nhiên một người xa lạ đứng ở cửa bảo vệ quát cô.

Fany nhìn anh ta, đó là ai? Bảo vệ không phải là chú Park sao? Thay người rồi à?

Bảo vệ thấy cô còn không chịu đi thì càng cao giọng:

- Nếu không đi tôi báo cảnh sát đó.

Từ sau sự cố bắt cóc hai năm trước, Kim gia cho rằng sở dĩ bọn cướp có thể nắm bắt được thời gian Fany ra ngoài chính xác như vậy nhất định là đã qua thời gian quan sát lâu dài. Cho nên bảo vệ mời tới đều là những người từng được huấn luyện kĩ càng, rất cảnh giác, bất kì ai xa lạ tiếp cận Kim gia đều rất cẩn thận.

Tiffany cũng không biết điều này, lúc này cô chỉ lo lắng phải làm sao để gặp lại Taeyeon nên vội xách hành lý đi đến chỗ bảo vệ.

Cô là ai? Cô rất muốn nói cô là đại thiếu phu nhân Jung gia nhưng bọn họ chịu tin tưởng sao? Chỉ sợ sẽ coi cô là kẻ điên. Cho nên cô chỉ nói:

- Anh à, tôi muốn tìm Taeyeon, anh có thể thông báo hộ tôi không?

Bảo vệ coi cô như kẻ tình nghi mà nhìn từ đầu đến chân, thấy cô không có vẻ là người có động cơ xấu nên thấp giọng nói:

- Nếu cô muốn tìm cô chủ thì mời gọi điện cho cô ấy, chúng tôi nhận lệnh của chủ nhà, không bao giờ tùy tiện thông báo gì hết.

- Vậy anh gọi thím Joo hộ tôi được không?

- Thím Joo là ai?

Bảo vệ bắt đầu nhìn cô đầy nghi ngờ

- Chỗ này không có ai là thím Joo hết. Đi đi!

Giọng nói dần mất kiên nhẫn, sau đó đóng cửa lại

Không có người này, sao có thể? Tiffany quả thực không thể tin vào tai mình được. Thím Joo là quản gia của Kim gia, sao bảo vệ lại không biết?

Fany nóng vội vỗ vỗ cửa:

- Này, xin anh thông báo hộ tôi một tiếng được không, tôi thực sự có chuyện rất quan trọng.

Bên trong bảo vệ lớn tiếng nói:

- Đi đi, đừng có làm loạn ở đây nữa, muốn tìm cô chủ thì đến thẳng chỗ cô chủ mà tìm, đừng làm khó tôi.

Sau đó lại cao giọng đe dọa:

- Đi đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát đến đấy.

Tiffany biết, hôm nay muốn nhờ bảo vệ thông báo là không thể? Hai năm qua nhân sự của Kim gia sao thay đổi nhiều như vậy? Chẳng còn ai quen thuộc sao? Đột nhiên nhớ tới năm đó thím Joo vì cứu cô mà hình như là bị thương, chẳng lẽ vì thế mà không còn làm nữa.

Lòng Fany đầy nghi hoặc nhưng bảo vệ lại tiếp tục nhắc nhớ cô, đúng, cô có thể gọi cho Taeyeon.

Cô lấy di động, bấm số của cậu, tim đập loạn.

Tút tút vài tiếng, điện thoại truyền đến giọng nói đầy sức hút của cậu:

- Alo!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro