Chap 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hậu hoa viên của Kim gia đang độ trăm hoa đua nở, cây cối xanh mát. Góc hoa viên có cả một tiểu đình bát giác nhỏ, mái lát ngói lưu ly xanh như ngọc, cột gỗ sơn son, bên trong bày một bộ bàn ghế bằng đá cẩm thạch.

Taeyeon và Tiffany đứng ở bên cạnh lương đình không nói gì, ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ, trên mặt đất hai bóng người trải dài.

Nghe giọng nói mềm mại kia, vẻ mặt Taeyeon vẫn không chút thay đổi, cô nhìn về phía phát ra tiếng nói rồi đi lên vài bước. Vài bước này khiến hai bóng đen vốn tách bạch lại in lẫn vào nhau.

Tiffany cũng nhìn theo hướng giọng nói kia, chỉ thấy một bóng người mảnh mai đang đi tới. Cô ta dần đến gần thì Tiffany cũng dần thấy rõ khuôn mặt của cô ta. Khi cô ta đi đến bên cạnh Taeyeon mỉm cười với cậu thì Tiffany như bị sét đánh, ngây ngốc...

Thì ra là thế! Thì ra là thế......

Đây là lí do vì sao Sunny nói cô ta là kẻ phiền phức! Thì ra là thế!

Tiffany như bị ai hắt gáo nước lạnh lên người, lạnh thấu xương.

Tiffany nhìn cô ta, làn da trắng nõn, tóc đen như mực, mắt to, mũi thanh, đôi môi như cánh hồng. Đúng vậy, cô ta rất đẹp nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là cô ta giống Choi Eun Hee đến 9 phần. Giống đến kinh người! Đến ngay cả kiểu tóc, cách ăn mặc cũng giống hệt lúc trước khi cô còn ở trong cơ thể Choi Eun Hee.

Nếu không phải biết rõ mọi chuyện thì chỉ e rằng cô đã nghĩ, đây chính là Choi Eun Hee

Tiffany vô cùng sợ hãi, sao lại thế này? Chẳng lẽ Eun Hee cũng có chị em sinh đôi? Không phải chứ! Trong nhật kí của Eun Hee không hề nhắc đến, Choi phu nhân cũng không thấy đề cập, chẳng lẽ cũng như nhà mình, không muốn nhắc tới chuyện đau lòng đã qua? Không đâu, Choi gia giàu có như thế, sao có thể để con mình mất tích?

Vậy người phụ nữ kia là sao? Sao có thể giống Eun Hee như vậy?

Tiffany vì sự xuất hiện của người phụ nữ này mà đầu váng mắt hoa, mà bên kia, cô ta dần tới gần, khuôn mặt dần rõ ràng thì vẻ lạnh lùng của Taeyeon cũng dần biến mất. Lúc cô ta cười rộ lên trước mặt cậu thì trong ánh mắt cậu cũng có sự dịu dàng hoảng hốt, giống như đắm chìm trong giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại.

Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay, ngẩng đầu nhìn Taeyeon, ánh mắt đầy tình cảm chưa chan, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào. Taeyeon vẫn đang si mê, hoảng hốt, cúi đầu nhìn cô hồi lâu. Ánh tịch dương chiếu lên người bọn họ tầng ánh sáng vàng tựa như một bức tranh động lòng người, vô cùng chân tình, tha thiết.

Tiffany đứng ở bên, cảm thấy mình như người thừa, lòng như bị ai cào xé, đau đớn toàn thân. Cô rất muốn quay đầu bỏ đi nhưng lý trí lại nói cô phải ở lại đây. Cô muốn xem, muốn hiểu cho rõ, Taeyeon thực sự yêu thương người con gái này sao? Là vì cô ta có vẻ ngoài giống Eun Hee?

Cô gái kia mỉm cười, vẻ mặt vô cùng thân thiết:

- Taeyeon, đã về rồi sao không tìm em, chiều hôm nay em ở đây suốt, em gọi điện cho Taeyeon, Taeyeon quên à?

Giọng nói mềm mại của cô ta có vẻ nũng nịu đến phát ngán, khác hẳn sự dịu dàng, ôn nhuận của Eun Hee.

Nghe tiếng nói của cô ta, Taeyeon khẽ nhíu mày, chỉ là hơi hơi thôi nên không dễ phát hiện, cho nên cô ta cũng không nhìn ra, vẫn bám chặt tay cậu. Nhưng Tiffany hiểu rất rõ về cậu thì lại nhìn ra, Taeyeon không vui.

Taeyeon như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ánh mắt cũng tỉnh táo lại, thoáng chút thất vọng và đau buồn.

Cậu lặng lẽ rút tay ra nói:

- Vừa về, vừa gặp Miyeon ở đây nên chơi với nó một chút.

Bị Taeyeon đẩy ra, cô ta có chút thất vọng nhưng lại lập tức tỏ vẻ tự nhiên, nhìn quanh bốn phía rồi nói:

- Miyeon đâu?

- Vừa rồi dạy dỗ nó một chút, khó chịu chạy vào trong rồi!

Cô gái kia tỏ vẻ đau lòng:

- Sao Taeyeon lại trách cứ nó? Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, hơn nữa từ nhỏ đã không có...

Cô ta thấy sắc mặt Taeyeon đột nhiên tối sầm lại thì vội nuốt chữ "mẹ" vào trong bụng rồi lại nói:

- Thật sự là đứa trẻ khiến người ta yêu thương, Taeyeon đừng nên trách mắng nó

Nhắc tới con, Taeyeon vừa đau lòng lại vừa buồn bực, cuối cùng chỉ đành thở dài đầy bất đắc dĩ.

Cô gái kia quay đầu nhìn Tiffany như thể bây giờ mới phát hiện ra cô. Cô ta khẽ giật tay áo Taeyeon, động tác này của cô ta khiến Tiffany hận không thể kéo cô ta ra khỏi cậu. Làm gì có người phụ nữ nào thấy có kẻ khác quấn quýt lấy chồng mình mà thờ ơ được? Nhưng thân phận lúc này của Tiffany lại không cho phép cô nổi giận, đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, chỉ vào dưới chân cô gái kia mà hét:

- Chuột kìa!

Chuột có lẽ là thiên địch của mọi cô gái, cô gái kia vừa nghe có chuột thì sợ đến mức hoa dung thấy sắc, cô ta vội buông tay khỏi người Taeyeon, ôm mặt mà nhảy loạn, vẻ mặt vô cùng chật vất khiến Tiffany rất buồn cười, sự buồn bực trong lòng cũng tiêu tán không ít.

Cô gái kia mặt tái nhợt hỏi Taeyeon:

- Chuột đâu rồi? Đâu rồi?

Tiffany buồn cười nói:

- Chạy đi rồi!

Taeyeon lườm cô một cái thật sắc như thể đã xem thấu trò đùa của cô. Tiffany không hề yếu thế mà lườm lại. Sao chứ, cô chẳng qua chỉ là dọa cô ta một chút, thế đã là khách khí lắm rồi.

Có lẽ, những người khác sẽ bị ánh mắt này của Taeyeon dọa nhưng cô thì sao thế được? Tiffany đã từng thấy cậu vô cùng dịu dàng, chân thành, cả đời này cô cũng không sợ cậu.

Bị Tiffany lườm lại, Taeyeon ngẩn người, người khác nếu bị lườm như vậy thì đã cúi đầu sợ hãi nhưng cô gái này còn lườm lại cậu! Trong lòng cậu dâng lên cảm giác kì dị, vì sao lại thấy quen thuộc như vậy?

Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua giây lát, cậu lại trở về trạng thái lạnh lùng.

- Taeyeon, ai vậy?

Cô gái kia như thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Tiffany một cái.

Taeyeon thản nhiên nói:

- Đây là bạn của Sunny, cùng Sunny đến.

- Lee tiểu thư...

Trong mắt cô gái kia lại có chút mất tự nhiên:

- Vậy cô ấy đâu? Sao lại để bạn ở đây một mình?

- Cô ấy đi toilet.

- Thế sao...

Cô ta đi đến bên Tiffany, vươn tay với cô, mỉm cười nói:

- Chào cô, rất vui được biết cô, tôi là Choi Yeon Seo!

Choi Yeon Seo? Quả nhiên là có chút liên hệ với Eun Hee. Chắc chắn không phải là Choi phu nhân sinh ra, là con riêng của ông Choi sao?

Cũng không phải cùng mẹ thì sao lại giống nhau đến vậy?

Nhưng dù Tiffany không thích cô ta thì vẫn phải tỏ vẻ khách sáo. Cô cũng mỉm cười vươn tay bắt tay Choi Yeon Seo, thoải mái nói:

- Chào cô, tôi là Tiffany Hwang.

Rất bực mình vì thấy cô!

Nhân cơ hội này, Tiffany cẩn thận nhìn kĩ Choi Yeon Seo một phen. Quan sát gần thì cô mới nhìn ra được một tia manh mối.

Cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.

Mũi thanh tú là vì có độn thêm, cằm hoàn mỹ chỉ sợ cũng đã từng độn, tuy rằng kỹ thuật tốt khó mà nhìn ra nhưng giả vẫn là giả, hàng nhái chỉ là hàng nhái, luôn có thể nhìn được.

Hơn nữa, lông mày cô ta vốn rất thô nhưng vì muốn bắt chước mày liễu của Choi Eun Hee mà phải nhổ sạch lông mày, chỗ từng nhổ có để lộ vết, trông không được tự nhiên.

Choi Yeon Seo thấy Tiffany nhìn chằm chằm mình như vậy thì có chút cảnh giác. Cô ta buông tay rồi lùi về đến bên Taeyeon. Tiffany nhìn cô ta mỉm cười thoải mái khiến Choi Yeon Seo không hiểu ra sao, không biết cô có ý gì.

Lúc này Tiffany đã có chút kết luận, đây là con gái riêng của Choi lão gia, khả năng là có chút giống Eun Hee nên đi phẫu thuật thẩm mỹ và cố gắng bắt chước để trở thành Eun Hee thứ hai. Mục đích của cô ta đương nhiên là giữ được tim Taeyeon, gả vào Kim gia nhưng để làm được điều này chắc chắn phải có sự ủng hộ của lão hồ ly Choi lão gia kia. Mất đi một đứa con gái rồi lại đẩy đứa con gái khác đến, kiên quyết giữ quan hệ với Kim gia!

Mà Taeyeon...

Nghĩ đến đây, Tiffany lại đau lòng. Taeyeon nhất định là vì mất cô mà rất đau lòng, đột nhiên gặp được một Eun Hee khác, tuy rằng biết rõ là không phải nhưng vì tâm lý mà mới chấp nhận cô ta.

Quả thật như lời Sunny nói, không thể trách cô ấy. Ai có thể thờ ơ với người giống hệt người yêu đã mất của mình. Huống chi người phụ nữ kia còn trăm phương ngàn kế bắt chước Eun Hee, tạo ảo giác cho cô ấy...

Nhưng là...

Rốt cuộc với Yeon Seo và Taeyeon có tình cảm gì? Sẽ vì cô ta giống Eun Hee mà yêu thương cô ta sao?

Nói cách khác, Taeyeon yêu mình, Tiffany tin tưởng, trước kia cô vẫn nghĩ cậu yêu là mình chứ không phải là Eun Hee vì cậu và Eun Hee tình cảm không tốt. Nhưng giờ cô thấy cậu chịu chấp nhận một người con gái ngoại hình giống với Eun Hee thì lại không dám chắc chắn.

Giờ cô đã chẳng còn vẻ ngoài xinh đẹp của Eun Hee, Taeyeon còn có thể chấp nhận bề ngoài bình thường mà tâm hồn tương tự không?

Taeyeon, tâm hồn và bề ngoài, Tae chọn thế nào?

Tiffany đột nhiên không còn muốn nói ra sự thật nữa.

Bên kia, Sunny mãi mới quay về, thấy Choi Yeon Seo đứng bên Taeyeon thì vội đi về phía Tiffany, cầm tay cô đầy lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn bình tĩnh thì thoáng thoải mái lại nhưng cũng buồn bã thay cô rất nhiều.

Vì sao số Tiffany lại vất vả như vậy?

Taeyeon thấy Sunny đến thì cười nói với cô:

- Sunny, cùng bạn ở lại ăn cơm tối đi.

Choi Yeon Seo thấy Sunny thì vẻ mặt tuy tươi cười nhưng trong mắt lại rất lạnh lùng. Nghe Taeyeon giữ bọn họ ở lại ăn cơm thì dù không vui nhưng vẫn tỏ vẻ rộng rãi:

- Đúng vậy Sunny, vừa khéo đã đến bữa, ở lại ăn cơm chiều đi.

Sunny thấy cô ta tỏ vẻ như chủ nhà thì rất khó chịu. Vốn đã không có hảo cảm với người phụ nữ cố ý bắt chước Eun Hee để được Taeyeon để ý này nhưng đây không phải là chuyện cô có thể quản. Nếu là trước kia, tuyệt đối cô sẽ không ở lại ăn cơm. Nhưng hôm nay, mục đích của cô là làm cho Tiffany có thời gian ở bên Taeyeon càng lâu càng tốt nên cô cười nói với Taeyeon:

- Được, đã lâu rồi không ăn đồ ăn của đầu bếp làm, cũng có chút nhớ.

Đoàn người đi vào trong phòng khách.

Taeyeon và Choi Yeon Seo đi trước, Choi Yeon Seo líu ríu nói chuyện với Taeyeon, nói những gì mà hôm nay cô ta cùng tiểu thư nhà nào đi dạo phố, đánh bài thắng ai bao nhiêu tiền, nói rất hăng say. Cậu ở bên chẳng nói gì, vẻ mặt tuy không lạnh lùng nhưng tuyệt đối chẳng phải là chăm chú.

Tiffany và Sunny theo sau, cách vài bước. Sunny khẽ nói với Tiffany:

- Có nhìn ra không, mặt Choi Yeon Seo...

Hai người đều từng làm trong thẩm mỹ viện, lại làm stylist lâu như vậy, hiểu rõ kết cấu khuôn mặt của người khác, có phẫu thuật hay không chỉ cần nhìn là biết. Tiffany đương nhiên hiểu ý của Sunny, ra hiệu cho cô đừng nói gì nữa rồi gật gật đầu.

Sunny nhìn hai người đi đằng trước, ở đằng sau bàn luận về họ cũng chẳng có gì sai nhưng để đương sự nghe được thì không hay. Nhưng có chuyện Sunny rất nóng lòng muốn biết:

- Cậu nói chưa?

Tiffany lắc đầu rồi cũng khẽ thì thầm vào tai Sunny:

- Còn chưa kịp nói thì Choi Yeon Seo đã đến.

Sunny bĩu môi:

- Cô ta thật đáng ghét, không sao, lúc nào đó mình sẽ tạo cơ hội tiếp.

- Không cần, tạm thời mình không muốn nói.

- Vì sao?

Sunny kinh ngạc nhìn Tiffany, chẳng phải cô ấy rất muốn quay về bên Taeyeon và con sao? Tiffany nhìn hai người đằng trước rồi nói:

- Giờ không tiện, lúc về mình nói cho cậu.

Bốn người đi vào đại sảnh.

Đại sảnh cũng chẳng khác trước kia là mấy, chỉ có bộ sô pha đã đổi sang cái mới, màu vàng nhạt, trông rất thoải mái.

Kim phu nhân đang bế Miyeon, Miyeon vẫn đang nức nở, mắt đỏ hồng, nhìn trông rất tội nghiệp. Kim phu nhân bế cô bé, luôn miệng dỗ dành kiểu: "Cháu ngoan của bà, cháu yêu của bà". Tình cảm trìu mến khó mà nói hết.

Nhìn thấy Taeyeon đi vào, vẻ mặt Kim phu nhân có chút trách cứ nói:

- Taeyeon, sao con lại đánh Miyeon, con bé còn nhỏ, con không thương nó sao?

Taeyeon cười khổ:

- Con đâu có đánh Miyeon, con chẳng qua chỉ là phủi bụi cho nó thôi.

Miyeon khóc lóc:

- Appa đánh Miyeon.

Kim phu nhân đau lòng không thôi:

- Con xem xem, đang chơi rõ ngoan lại bị con đánh thành thế này, đáng thương quá.

Miyeon dựa vào lòng bà nội, đầu lắc lắc, vẫn thút thít khóc nhưng nhìn Taeyeon với ánh mắt chiến thắng. Nhìn Miyeon như vậy khiến Tiffany vừa giận vừa buồn cười.

Taeyeon cũng dở khóc dở cười.

Lúc này, Choi Yeon Seo đi đến bên Kim phu nhân, đầu tiên ngọt ngào gọi một tiếng dì sau đó cúi người vươn tay với Miyeon nói:

- Miyeon, để dì bế được không? Dì mua cho con nhiều đồ ăn lắm đấy.

Nhìn Choi Yeon Seo cố ý tiếp cận con mình như vậy, lòng Tiffany rất khó chịu, cảm giác nặng nề như thế món đồ quý của mình bị người khác dòm ngó. Miyeon của cô, Taeyeon của cô đều sẽ bị người phụ nữ này cướp đi sao?

Không được, những gì cô quý trọng quyết không cho bất kì ai cướp đi! Cô nhất định phải nghĩ cho kĩ, nên làm thế nào để Taeyeon lại đón nhận mình, trở lại bên Taeyeon và con.

Miyeon ngẩng đầu nhìn Choi Yeon Seo, mắt to chớp chớp, không lên tiếng nhưng cũng không vươn tay, sau đó lại rúc đầu vào lòng Kim phu nhân.

Choi Yeon Seo tỏ vẻ thân thiện nhưng lại bị Miyeon từ chối, vẻ mặt có chút xấu hổ, cô ta cười gượng hai tiếng, ngượng ngùng rụt tay về:

- Miyeon nhất định là đã đói rồi, đề dì đi lấy đồ cho con ăn nhé.

Kim phu nhân lại nói:

- Thôi thôi, sắp ăn cơm rồi, giờ ăn đồ ăn vặt thì tí không ăn cơm được đâu.

Choi Yeon Seo liên tiếp bị từ chối, vẻ mặt khó coi, lui về bên cạnh Taeyeon. Kim phu nhân nhìn cô ta một cái, vẻ mặt có chút phức tạp.

Sunny càng có lòng khiến Choi Yeon Seo khó xử nên đi đến bên Kim phu nhân, đầu tiên chào hỏi bà rồi mới nói với Miyeon:

- Miyeon, mẹ bế con nhé, xem Miyeon lớn lên tí nào chưa?

Miyeon lập tức vươn tay muốn Sunny bế, Kim phu nhân cũng cười tươi mà giao Miyeon cho cô.

- Ôi, Miyeon lớn rồi này, nặng ghê. Phải ăn nhiều vào nhé, thế mới nhanh lớn được.

Miyeon cười khanh khách.

Tiffany nhìn mà lòng ngứa ngáy, không nhịn được đi đến bên Sunny, nhìn Miyeon thử hỏi:

- Cô cũng bế con nhé, cho cô bế con một lần được không?

Tiffany nhìn đôi mắt như bảo thạch của Miyeon, ánh mắt lộ ra vẻ khát vọng. Sunny cũng khẽ nói với Miyeon:

- Vừa rồi cô mua kiếm cho con đấy!

Mắt Miyeon sáng long lanh, nhìn Tiffany một hồi rồi tươi cười vươn tay với cô.

Trong nháy mắt đó, có một cảm xúc khác lạ dâng lên trong lồng ngực Tiffany khiến tim cô đau đớn. Cô bế Miyeon, bế thân hình nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, mũi tràn ngập hương sữa của Miyeon, mắt đỏ lên, suýt rơi lệ.

Miyeon một tay ôm cổ Tiffany, tay kia khẽ vỗ mặt cô, vẻ mặt vô cùng thân thiết khiến người của Kim gia thầm lấy làm lạ. Phải biết rằng Miyeon tuy không phải là đứa trẻ rụt rè nhưng cũng không phải là kiểu trẻ con ai cũng theo, không dễ dàng khiến Miyeon đối đãi thân thiết được như vậy. Ngay cả Choi Yeon Seo tiếp xúc lâu như vậy mà cũng đâu được thế. Cô gái trông bình thường này chỉ lần đầu gặp mà đã chiếm được tình cảm của Miyeon thì đúng là lạ!

Nhất định đây là cô gái giản dị, thuần khiết. Kim phu nhân nhìn Tiffany nghĩ, trẻ con rất mẫn cảm, ai tốt với nó, ai có động cơ với nó nó sẽ luôn cảm nhận được. Kim phu nhân lại nhìn Choi Yeon Seo một cái.

Choi Yeon Seo vẫn đang giận dữ. Chịu cho Sunny bế cô ta còn chấp nhận, dù sao Sunny và Miyeon gần gũi lâu ngày nhưng ngay cả người khách vừa đến này cũng có thể bế Miyeon thì khiến Choi Yeon Seo nghĩ không thông. Chẳng lẽ cô ta chẳng bằng người xa lạ sao? Cô ta đã tốn bao tâm tư vào đứa bé này? Mua đồ chơi mới, mua đồ ăn, hao tâm khổ tứ lấy lòng nó còn chẳng phải vì nó là bảo bối của Taeyeon? Vì để có được hảo cảm của Taeyeon mà cô ta cũng cố đối tốt với Mieyon. Nhắc lại, bọn họ còn có quan hệ huyết thống nhưng chẳng hiểu tại sao đứa trẻ này lại không thích cô ta, lúc nào cũng luôn ôn hòa nhưng không bao giờ thân thiết khiến cô ta không làm gì được. Chẳng phải chỉ là đứa nhỏ thôi sao, sao khó lấy lòng đến vậy?

Nhìn Miyeon và Tiffany hòa hợp vui vẻ, Choi Yeon Seo thầm nghiến răng nghiến lợi. Mà Taeyeon thì chấn kinh, nhìn Tiffany đang dịu dàng bế Miyeon, khẽ hỏi cô bé:

- Con mấy tuổi? Tên là gì? Có biết hát không?

Lúc nói chuyện, vẻ mặt Tiffany nhu hòa, nụ cười ấm áp như làn gió mùa xuân khiến cho người ta cảm thấy thật vui vẻ thoải mái.

Nhìn cảnh này, cảm giác quen thuộc lúc trước lại hiện lên trong lòng Taeyeon, một ý nghĩ kì dị lóe qua, cô không kịp nắm bắt...

Đang lúc Tiffany và Miyeon chơi đùa vui vẻ, một người phụ nữ khoảng hơn 40 tuổi từ nhà ăn đi ra, đến bên Kim phu nhân rồi khẽ nói với bà:

- Phu nhân, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi.

Kim phu nhân ngẩng đầu nhìn bà ta rồi nói:

- Lão gia đang ở trong thư phòng, gọi ông ấy chưa.

Người kia nói:

- Đã gọi rồi, lão gia nói sẽ ra ngay.

Kim phu nhân gật gật đầu, sau đó ra dấu cho người phụ nữ kia đón lấy Miyeon cho Tiffany, cười nói với bọn Sunny:

- Chúng ta đi ăn cơm đi!

Miyeon và Tiffany đang chơi rất vui, cô bé cảm thấy cô trước mặt này thật thân thiết, giọng nói cũng thật dễ nghe, cô bé rất thích được Tiffany bế. Thấy người phụ nữ kia định tới bế mình, Miyeon không vui, ôm chặt lấy cổ Tiffany, mặc cho người phụ nữ kia dỗ thế nào cũng không chịu buông.

- Tiểu thư, cô là khách, cô bế cháu thì không ăn được cơm. Người phụ nữ kia nói.

Miyeon lắc đầu, bước bỉnh nói:

- Không, cháu thích cô.

Tiffany nghe xong, lòng ấm áp, cô cười nói với người phụ nữ kia:

- Không sao, cứ để tôi bế Miyeon.

Kim phu nhân ngượng ngùng nói:

- Con bé này sao lại bướng thế nữa.

Tiffany cười:

- Cháu thích trẻ con, cháu thích chơi với Miyeon.

Miyeon cũng ngoan ngoãn nói vào:

- Cháu muốn cô bế.

Mọi người đều mỉm cười, đương nhiên, ngoài Choi Yeon Seo, miệng cô ta giật giật định cười theo mọi người nhưng không thể cười nổi.

Taeyeon nhìn Tiffany, cô bế Miyeon hơi lắc lắc, ánh mắt đầy yêu thương nhìn con bé, Miyeon cũng ôm cổ Tiffany mỉm cười. Cảnh tượng đẹp như bức tranh ấm áp, hài hòa.

Cổ họng Taeyeon như có cái gì đó chặn lại, cô nghĩ, nếu Eun Hee còn sống, nếu là Eun Hee bế Miyeon thì đó nhất định sẽ là hình ảnh tuyệt vời.

Choi Yeon Seo thấy Taeyeon nhìn chằm chằm vào Miyeon và Tiffany, tức giận nhíu mày, hờn dỗi nói:

- Taeyeon, đi ăn cơm!

Lúc này Taeyeon mới ý thức được mình thất thố, khẽ ho một cái che dấu sự xấu hổi rồi lại nhìn Tiffany một cái, thầm lấy làm may mắn vì cô không phát hiện...

Mọi người đi đến nhà ăn, ngồi theo vị trí. Bên trái Taeyeon không có ai, hình như Choi Yeon Seo cũng không dám ngồi vào đó, chỉ dám ngồi bên phải. Tiffany nhìn chỗ trống kia mà chua xót, bởi vì vị trí đó từng là của cô, vậy mà bây giờ cô chỉ có thể ngồi cùng Sunny ở vị trí của khác. Chốc lát sau, Kim lão gia cũng đến ngồi vào vị trí chủ nhà.

Hai năm, năm tháng cũng để lại chút dấu vết trên người Kim lão gia. Tóc ở thái dương bạc hơn một chút, quầng mắt cũng đen hơn nhưng sắc mặt, tinh thần vẫn rất tốt.

Tất cả mọi người chào ông, Choi Yeon Seo ngọt ngào gọi một tiếng "bác", Kim lão gia mỉm cười chào cô ta rồi lạnh lùng nhìn qua Sunny, Tiffany. Sunny ông biết nên khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Cuối cùng, ánh mắt dừng trên người Tiffany, khi thấy Miyeon đang ngồi trong lòng Tiffany vui đùa thì có chút kinh ngạc. Kim phu nhân ở bên giới thiệu Tiffany, nhắc đến cô, vẻ mặt bà tươi cười. Kim lão gia cũng gật gật đầu với cô.

Đồ ăn rất phong phú, lúc ăn cơm cũng rất yên ắng. Kim lão gia luôn duy trì sự nghiêm túc, Kim phu nhân cũng ăn uống nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng quay qua hỏi thăm hai người Sunny mấy câu. Choi Yeon Seo thì vừa ăn cơm vừa khẽ nói gì đó với Taeyeon, thỉnh thoảng còn cười. Taeyeon nhìn cô ta cười thì cũng mỉm cười. Mà vợ chồng Kim lão gia thấy vẻ mặt con như vậy thì lại nhìn nhau rồi lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Ồn ào nhất có thể coi là Tiffany và Miyeon. Tiffany nhịn đau lòng, cố gắng bỏ qua hình ảnh hai người trước mặt, đặt mọi sự chú ý lên con. Cô không ngừng đem những đồ ăn dinh dưỡng từng đọc trong sách về dạy nuôi trẻ mà gắp vào chén Miyeon, sau đó lại lấy thìa cẩn thận bón cho con.

Miyeon rất hưng phấn, rất nể mặt Tiffany, chỉ cần đồ cô bón thì đều ngoan ngoán há miệng ăn. Mà khi Tiffany bón cà rốt cho cô bé thì Miyeon lại nhíu mày, thế nào cũng không chịu há mồm.

- Cháu không thích, không ăn... Miyeon ngây ngô nói.

Taeyeon vội nói:

- Miyeon không thích ăn cà rốt.

Tiffany nhìn Taeyeon với vẻ oán trách. Đúng là, sao lại để trẻ con kiêng ăn thứ này thứ nọ? Thực ra, trẻ con từ khi còn nhỏ nên cho nó ăn đủ thứ thì mới không thành thói kiêng ăn. Dinh dưỡng cân bằng rất có lợi cho sự phát triển của trẻ. Sao lại chuyện gì cũng theo trẻ con được.

Cậu nhìn ánh mắt oán trách của Tiffany mà ngẩn người, không hiểu sao lòng lại chẳng hề tức giận. Cậu cúi đầu nghĩ, đây chỉ là người xa lạ mà sao hết lần này đến lần khác khiến cậu có cảm giác quen thuộc như vậy?

Choi Yeon Seo thì ngồi đó với vẻ mặt chờ xem kịch, chờ Tiffany nếm mùi đau khổ của Miyeon như để thỏa cơn tức vì sự xấu hổ Miyeon từng gây ra cho cô ta.

Bên này, Tiffany dịu dàng nói với Miyeon:

- Cà rốt tốt lắm, ăn nó vào thì mắt Miyeon sẽ rất sáng đấy. Như sao trên trời vậy.

- Sao?

Mắt Miyeon sáng lên. Trong cảm nhận của đứa trẻ, sao là thứ vừa thần bí mà lại đẹp tuyệt vời.

Tiffany nhìn cô bé, gật đầu chắc nịch, mỉm cười nói:

- Đúng, như sao vậy, sáng long lanh! Chỉ cần Miyeon nghe lời, chịu ăn cà rốt!

Miyeon nghiêng đầu nhìn chằm chằm miếng cà rốt một hồi, Tiffany tiếp tục dụ dỗ:

- Nhìn miếng cà rốt màu đẹp chưa này, ăn nó thì mắt Miyeon đẹp lắm đấy. Con nghe lời, cô sẽ càng yêu con.

Hoặc là vì sự dụ hoặc từ những ngôi sao, hoặc là không muốn để cô thất vọng, cuối cùng Miyeon há miệng ăn miếng cà rốt kia, cắn mấy miếng rồi mỉm cười như con mèo con:

- Ngon quá!

Tiffany vui vẻ mỉm cười. Thật ra trẻ ở tuổi này nên hình thành cho nó thói quen ăn uống tốt. Lúc trước trẻ không thích ăn thứ gì, cố ép thêm rồi sau sẽ thích ăn. Người lớn phải thật kiên nhẫn, quyết không thể vì ngại phiền hoặc thương trẻ mà nhân nhượng, cứ như vậy sẽ hình thành thói kiêng ăn của trẻ.

Trong suốt quá trình, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người bọn họ. nhìn Tiffany dịu dàng kiên nhẫn khuyên bảo Miyeon, ai cũng cảm nhận được cô thực lòng quan tâm đến Miyeon. Nhìn Miyeon ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô, trong mắt đầy sự yêu thích, sùng kính như đứa trẻ bám hơi mẹ.

Ai nấy đều tươi cười, càng thêm có hảo cảm với Tiffany.

Phải biết rằng Kim gia nâng niu Miyeon như bảo bối, đám người hầu lại càng không dám đắc tội với tiểu tổ tông này, đương nhiên cô bé muốn gì được nấy. Trước nay hiếm có người chịu tốn công dỗ dành cô bé ăn một thứ đồ mà cô bé không thích. Thế mà một người xa lạ, lần đầu tiên gặp lại tốn tâm tư như vậy thật không thể không làm cho người ta cảm động.

Kim phu nhân cười nói:

- Chúng ta vẫn muốn mời bảo mẫu cho Miyeon, nếu mời được người như Hwang tiểu thư thì thật tốt.

Tiffany động lòng, làm bảo mẫu.Tiffany nghe Kim phu nhân nói thì tim đập thình thịch. Nếu có thể làm bảo mẫu cho Miyeon thì chẳng phải là sẽ được ở lại Kim gia? Chẳng những có thể dạy dỗ lại Miyeon đang trên đà bị Kim gia chiều sinh hư mà hơn nữa... Tiffany lén nhìn qua Taeyeon một cái, hơn nữa còn có thể có cơ hội ở chung với cậu, cho cậu có cơ hội hiểu biết cô, chấp nhận cô, đó chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện!

Chỉ là Kim gia nhiều người hầu như vậy, vì sao còn phải mời bảo mẫu riêng cho Miyeon?

Tiffany hỏi Kim phu nhân điều này, Kim phu nhân cười trả lời cô:

- Nhà tôi tuy nhiều người hầu nhưng ai cũng có việc riêng của mình, thực sự không ai có thời gian để chăm sóc Miyeon cả ngày.

Tình hình thực tế thì Kim phu nhân cũng ngại nói ra, thực sự là vì Miyeon bình thường rất nghịch ngợm, người hầu tuy thích cô bé nhưng cũng sợ cô bé, thà làm chuyện khác chứ không muốn dây dưa gì nhiều. Cho nên Kim phu nhân mới luôn muốn mời bảo mẫu riêng chuyên chăm sóc Miyeon. Chỉ là khó chọn người, người này cả ngày đều ở bên Miyeon nên nhất định phải là người Miyeon thích mới được. Nhưng muốn Miyeon chấp nhận cũng không phải là chuyện dễ.

Nhắc đến bảo mẫu, Choi Yeon Seo không nhịn được nói:

- Bác gái, lần trước chẳng phải cháu đã giới thiệu cho bác mấy người sao?

Nếu có người của cô ta ở bên Miyeon thì cô ta chắc chắn sẽ thu thập được tiểu ma vương này.

Kim phu nhân nói:

- Người cháu giới thiệu Miyeon không thích, bác có cách gì được.

Choi Yeon Seo cười nói:

- Trẻ con sao biết chọn người? Chỉ cần cho bọn họ ở chung một thời gian, thích ứng là được. Người cháu giới thiệu là người rất có kinh nghiệm chăm trẻ đó.

Taeyeon nghe đến đó, không khỏi trầm giọng nói:

- Không được, bảo mẫu phải là người Miyeon thích thì mới tốt cho con bé.

Choi Yeon Seo không muốn kế hoạch của mình thất bại nên giận dữ với Miyeon:

- Taeyeon, không thể chiều trẻ con như vậy được.

Nghe vậy, Taeyeon lạnh mặt nói:

- Đây là con tôi thì tôi sẽ lo.

Choi Yeon Seo ngẩn người, ở bên Taeyeon lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Taeyeon nói nặng với cô ta như thế. Xem ra trong lòng Taeyeon đứa trẻ mới là quan trọng nhất, cô ta không thể so sánh được. Nếu muốn ở bên cạnh Taeyeon thì phải nhận thức rõ điều này mới được.

Nhưng đáng phiền là, chính vì Miyeon quan trọng như vậy nên cô ta mới hao tâm tổn sức mà muốn lấy lòng Miyeon.

Taeyeon thấy Yeon Seo không vui thì như nhìn thấy Eun Hee tức giận, tim mềm lại, nói với cô ta:

- Người đó cả ngày ở bên Miyeon, nếu không phải người Miyeon thích thì con nhất định không vui. Taeyeon không muốn con không vui...

Thấy Taeyeon chịu nhẹ nhàng giải thích thì Choi Yeon Seo lại vui vẻ. Cậu vẫn rất để ý đến cô ta mà, bất kể là nguyên nhân gì, bây giờ bên cạnh cậu chỉ có một mình cô ta là đủ rồi.

Nghĩ vậy, Choi Yeon Seo lại cười nụ cười dịu dàng mà cô ta đã cố gắng bắt chước Eun Hee.

Mà đối diện, Tiffany nhìn bọn họ như vậy thì khó chịu đến độ suýt bẻ gãy đũa trong tay.

Tiffany quay sang nhìn Kim phu nhân nói:

- Kim phu nhân, bác thấy cháu thế nào? Cháu làm bảo mẫu cho Miyeon được không? Vừa vặn cháu mới từ quê đến muốn tìm việc làm, mà cháu lại rất thích Miyeon, bác nhận cháu được không?

Vốn Tiffany định làm lại nghề stylist, tuy rằng đổi hình dạng nhưng kiến thức cô có, không sợ không tìm được việc. Nhưng giờ xem ra, giành lại Taeyeon với Miyeon mới là quan trọng.

- Được!

Kim phu nhân vội nói, bà đương nhiên mong còn chẳng được, bà nói chuyện mời bảo mẫu với Tiffany chính là mong muốn điều này.

- Chỉ là làm bảo mẫu cho Miyeon rất vất vả, hơn nữa phải ở lại Kim gia nữa, cô có tiện không?

Bà thấy Tiffany vẫn là thiếu nữ, đúng lúc hẹn hò yêu đương, nhưng chỉ cần nhận việc này thì sẽ chẳng còn thời gian mà hẹn hò nữa.

Nghe thế, Taeyeon cũng theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn Tiffany.

Tiffany lắc đầu nói:

- Không sao, ở lại Kim gia với cháu cũng không có gì phức tạp, hơn nữa cháu cũng không ngại vất vả. Vả lại, cháu rất thích Miyeon, cháu tin cháu và Miyeon nhất định rất hòa hợp.

Nói xong, cúi đầu vuốt tóc Miyeon:

- Đúng không Miyeon

Miyeon lớn tiếng đáp

- Đúng!

Lại khiến mọi người phì cười.

Kim phu nhân rất vừa ý với Tiffany, liên tục gật đầu nói:

- Cháu yên tâm, chỉ cần cháu làm tốt thì Kim gia sẽ không bạc đãi cháu.

Kim lão gia cũng rất vừa ý, vẻ mặt tươi cười.

Mà Taeyeon nghe Tiffany đồng ý ở lại Kim gia thì không hiểu sao lòng lại thấy thoải mái, là vì tìm được bảo mẫu tốt cho Miyeon sao? Cậu không tìm ra được đáp án.

Choi Yeon Seo thấy việc trù tính đã lâu bị Tiffany nhẹ nhàng phá hoại thì hận vô cùng. Cô ta đang chuẩn bị tìm thêm vài bảo mẫu nữa, vốn định để bảo mẫu của Miyeo là người của mình thì mới dễ được Miyeon chấp nhận nhưng giờ xem ra đều là công dã tràng.

Nhưng mà... Choi Yeon Seo nhìn Tiffany, diện mạo bình thường, trang phục giản dị, vừa nhìn đã biết không phải là con nhà giàu có, không biết có dễ mua chuộc không? Nếu có thể mua chuộc được thì hiệu quả lại càng tốt.

Sunny cũng hưng phấn nắm chặt tay để dưới bàn của Tiffany, mắt như đang nói: Cậu lợi hại thật đấy, cách này mà cũng nghĩ ra.

Bữa cơm trôi qua vui vẻ. Sau khi ăn xong, dùng chút hoa quả, Tiffany và Sunny ngồi thêm một lúc, cùng Kim phu nhân hàn huyên rồi mới đứng dậy cáo từ.

Miyeon vẫn bám dính trên người Tiffany, mãi đến khi Tiffany đi cũng không chịu buông, mọi người phải dỗ mãi, Tiffany hứa lên hứa xuống mai sẽ lại đến cùng chơi thì co bé mới chịu buông cô ra.

Kim phu nhân cười nói:

- Con bé này đúng là có duyên với cháu.

Tiffany cũng cười như thầm nói: đó là đương nhiên, cô mang thai 9 tháng, từ tháng thứ 4 đã bắt đầu trò chuyện với Miyeon, sự cố gắng này sao có thể uổng phí được.

Mãi đến khi Tiffany đi rất xa rồi mà Miyeon vẫn còn vẫy tay nhìn theo bóng dáng của cô.

Taeyeon không khỏi kinh ngạc, cúi lưng bế Miyeon lên hỏi:

- Miyeon, sao con thích cô ấy thế.

Miyeon cúi đầu nhẹ nhàng nói:

- Cô cười trông rất giống mẹ...

Nhận thức của Miyeon về mẹ đều từ những bức ảnh. Trong album có rất nhiều ảnh của Eun Hee, trước khi mang thai, sau khi mang thai, còn có cả lúc cô nói chuyện với con bị cậu chụp lén. Nụ cười của Eun Hee lúc đó rất tinh thuần như gió mùa xuân. Ngẫm lại, nụ cười của cô gái kia hình như cũng vậy.

Là vì thế mà cô mới thấy quen thuộc sao? Taeyeon nghĩ.

Choi Yeon Seo ở bên nghe được lời này, thiếu chút nữa thì giận đến vẹo mặt. Có nhầm không thế, giống Eun Hee nhất phải là cô ta mới đúng. Mắt với chả mũi!

Ra khỏi biệt thự Kim gia, trời đã tối, vầng trăng cong cong treo trên bầu trời đen như nhung kia tỏa sáng vằng vặc, xung quanh là những ngôi sao lóng lánh như thủy tinh.

Tiffany và Sunny về nhà. Vừa vào cửa, Sunny đã vội kéo Tiffany đến bên giường rồi hỏi:

- Cậu muốn làm bảo mẫu của Miyeon có phải là vì muốn tìm cơ hội để nói rõ với Taeyeon không?

Tiffany lắc đầu nói:

- Giờ với Taeyeon mà nói mình chỉ là một kẻ xa lạ, nếu mình nói sự thật cho cô ấy thì chắc chắn cô ấy sẽ tin mình nhưng sau này thì sao...

Sunny khó hiểu:

- Sau đó các cậu sống bên nhau! Giống như trước kia vậy, đây chẳng phải là điều cậu muốn sao?

Tiffany cúi đầu:

- Sunny, cậu cũng nhìn thấy Taeyeon và Choi Yeon Seo rồi. Choi Yeon Seo có được bề ngoài xinh đẹp của Eun Hee, mà điều này lại là điều mình thiếu. Taeyeon yêu là Tiffany có vẻ ngoài của Eun Hee. Nếu mình nói sự thật cho cô ấy thì cô ấy chắc chắn sẽ nhận mình nhưng tâm tư có tiếc nuối không? Mà mình mong Taeyeon có thể yêu chính mình, chấp nhận con người mình, đó mới là tình cảm vững chắc chứ không phải là tình cảm dựa vào vẻ bề ngoài. Mình không mong khi ở bên nhau, cô ấy lại so sánh với bề ngoài của Eun Hee trước kia. Cho nên mình muốn cho cả hai một cơ hội, thời gian. Mình sẽ tiếp cận Taeyeon, cho cô ấy cơ hội hiểu biết mình. Mình muốn cho cô ấy yêu thương chính mình, như lúc trước vậy. Mình không biết như vậy có phải là ích kỉ không nhưng thú thật, mình mong Taeyeon sẽ không phải tiếc nuối, mình cũng không muốn bản thân phải tiếc nuối.

Sunny thấy Tiffany bướng bỉnh như vậy thì có chút nóng vội:

- Nhưng cậu làm thế là rất mạo hiểm. Dù sao bây giờ bên cạnh Taeyeon còn có một người phụ nữ giống Eun Hee như vậy, bọn họ cũng ở chung một thời gian, nếu cậu không nhanh nói sự thật ra, vạn nhất Taeyeon chọn cô ta thì sao? Còn cả thân phận nữa, cậu không nói ra sự thật, KIm gia sao chấp nhận con dâu không có gia thế gì được?

- Mình sẽ cố gắng gần gũi Taeyeon. Nếu đến lúc đó cô ấy còn chẳng có cảm giác gì với mình, vẫn muốn chọn Choi Yeon Seo thì mình cần gì phải cưỡng ép cô ấy, sẽ chỉ khiến tất cả đều đau khổ mà thôi. Nhưng chỉ cần Taeyeon có chút cảm giác với mình, chỉ là một chút thôi thì mình sẽ nói sự thật cho cô ấy biết. Về vấn đề thân phận, mình cũng không để trong lòng, chỉ cần Taeyeon yêu mình thì mình nhất định sẽ cố gắng để cho hai ông bà chấp nhận mình.

Sunny vẫn cảm thấy như vậy không ổn:

- Nếu Taeyeon thực sự chọn Choi Yeon Seo thì cậu sẽ không thể ở bên Miyeon được. Miyeon là do cậu vất vả mang thai sinh ra, cậu bỏ được sao?

- Nếu Taeyeon thực sự không có tình cảm với mình, mình cứ cố ép cô ấy phải nhận, đúng, mình có thể nhân lúc cô ấy vẫn còn tình cảm với Eun Hee mà trở lại bên cô ấy, có thể để Miyeon gọi mình là mẹ nhưng Sunny à, vẻ ngoài của phụ nữ vẫn có vị trí quan trọng. Nếu Taeyeon thực sự không thích mình thế này, về sau cũng sẽ chẳng vui vẻ, vậy Miyeon thì sao? Đầu tiên, một người hoàn toàn không giống mẹ lại trở thành mẹ nó, sau đó nó phát hiện cha mẹ không có tình cảm, quan hệ không tốt, lúc nào cũng có thể ly hồn thì là tốt cho nó sao? Mình thà là một người cô mà Miyeon thích, giữ quan hệ thân thiết với nó còn hơn để nó phải chịu khổ.

Sunny nhìn Tiffany đầy đau lòng:

- Fany, sao số cậu khổ vậy, lúc nào cũng gặp điều bất trắc?

Tiffany cười:

- Cậu làm như mình là nữ chính trong phim truyền hình không bằng. Mình có gì mà khổ? Rõ ràng gặp tai nạn xe cộ mà vẫn sống, còn đổi sang cuộc sống khác, gặp Taeyeon, sống thật hạnh phúc, còn sinh được Miyeon đáng yêu như vậy. Rõ ràng bị bắn chết, cả đời chẳng còn có thể gặp lại Taeyeon nữa nhưng ông trời vẫn cho mình cơ hội nữa, để mình được trở lại bên Taeyeon. Mạng của mình tốt lắm, cậu hâm mộ mình mới đúng chứ.

Mắt Sunny đỏ lên, lẩm bẩm nói:

- Fany ngốc nghếch, cậu đúng là đại ngốc, cái đó sao gọi là tốt số được...

Tiffany khẽ dựa đầu vào vai Sunny:

- Nói thật, không thể cái gì cũng dựa vào ông trời, có một số việc phải do chính mình tranh thủ, cố gắng. Sunny, cậu biết tính mình rồi đó, cái gì thuộc về mình mình tuyệt đối không buông tay nhưng cái gì không phải của mình thì mình cũng chẳng cưỡng cầu

Sunny cũng dựa đầu vào đầu Tiffany, nhẹ nhàng nói:

- Fany, nếu cậu mà không thể có được hạnh phúc thì ông trời đúng là quá bất công

Tiffany cười khẽ, ngẩng đầu:

- Ai nói mình không hạnh phúc. Hôm nay mình vui lắm, cho dù mình và Miyeon không có quan hệ huyết thống nhưng con bé vẫn rất gần gũi với mình.

Cô thoáng dừng rồi còn nói:

- Thật lạ, Choi Yeon Seo giống Eun Hee như vậy nhưng sao Miyeon không thích cô ta?

Sunny hừ nhẹ:

- Cô ta lấy lòng Miyeon chẳng qua chỉ để người của Kim gia xem, chẳng phải thật lòng tốt với Miyeon, Miyeon tuy là trẻ con nhưng cũng có cảm giác chứ. Nếu không phải cô ta cố ý phẫu thuật cho giống Eun Hee thì Taeyeon thèm vào mà để ý.

Tiffany nghĩ rồi vẫn không nhịn được mà hỏi:

- Theo cậu thấy, tình cảm của Taeyeon với Choi Yeon Seo là gì?

- Fany, lúc cậu mới rời đi, Taeyeon căn bản không còn giống người nữa. Cả ngày nhốt mình trong phòng, không ăn không uống cũng không ngủ, chỉ ngồi bên hành lang ngẩn người, ngay cả con cũng không để ý. Lúc đó Kim phu nhân như sắp phát điên. Sau đó, cô ấy ngất xỉu trong phòng, người của Kim gia phát hiện kịp thời, đưa vào bệnh viện mới sống được chứ không giờ cậu chắc chẳng còn được gặp lại Taeyeon nữa đâu. Trong bệnh viện, Kim phu nhân khóc lóc cầu xin, còn mang Miyeon đến, Taeyeon nhìn Miyeon càng ngày càng giống cậu thì mới tỉnh táo lại đôi chút, không tự tra tấn mình nữa. Nhưng ý chí thì vô cùng sa sút, không còn vui vẻ nữa. Cô ấy biến mình thành máy móc, điên cuồng làm việc. Mãi đến khi gặp Choi Yeon Seo...

Nói đến đây, Sunny hậm hực:

- Chuyện này là mãi sau Kim phu nhân và đám người hầu của Kim gia nói cho mình biết. Nhưng lần Taeyeon gặp Choi Yeon Seo mình cũng tận mắt chứng kiến. Đó là tiệc sinh nhật một tuổi của Miyeon. Taeyeon còn không định ra mặt nhưng Kim phu nhân cố ép cô ấy ra khỏi phòng, nói sinh nhật con mà không tham gia thì ra thể thống gì. Mãi rồi cô ấy mới ra. Vốn Taeyeon cũng chỉ là ngồi ở một góc uống rượu giải sầu. Nhưng đến lúc vợ chồng Choi thị đưa Choi Yeon Seo đến... Mình vẫn nhớ rõ cách ăn mặc của Choi Yeon Seo hôm đó. Tóc dài, áo choàng, mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt. Fany, mình nhớ đó là bộ váy cậu thích nhất. Hôm đó cô ta mặc bộ váy đó xuất hiện trước mặt mọi người. Nhất cử nhất động, nhăn mặt nhíu mày của cô ta giống hệt như Eun Hee sống lại một lần nữa, ai nấy đều ngây người. Taeyeon nhìn thấy cô ta, ly rượu trong tay rơi xuống đất vỡ tan, vẻ mặt cô ấy đầy sự ngạc nhiên, vui mừng. Vẻ kích động, vui mừng mà hoảng hốt đó mình vẫn nhớ rất rõ. Taeyeon vội vã xông lên ôm Choi Yeon Seo vào lòng rồi khóc òa lên. Tuy rằng thất thố nhưng chẳng ai trách cứ cô ấy bởi vì từ sau khi cậu đi, đó là lần đầu tiên Taeyeon khóc, lần đầu tiên phát tiết cảm xúc. Taeyeon ôm cô ta khóc thật lâu, mọi người cũng khóc theo. Từ sau đó, Choi Yeon Seo thường xuyên xuất hiện bên cạnh cô ấy, cảm xúc của Taeyeon cũng dần tốt hơn. Người nhà Kim gia sao không hiểu dụng tâm của Choi gia nhưng có thể thấy con mình dần tốt hơn thì cũng chẳng đả động gì đến, cứ mặc kệ bọn họ. Nhưng thời gian trôi qua, mình luôn cảm thấy Taeyeon càng lúc càng lạnh nhạt với cô ta. Lúc ở cạnh cô ta cũng chẳng còn vui vẻ như ban đầu nhưng cũng không lạnh nhạt với cô ta. Bên cạnh Taeyeon ngoài cô ta thì cũng chẳng có ai. Chỉ bình thản như vậy, cũng chẳng biết Taeyeon nghĩ gì. Nhưng người ta dù sao cũng là con gái, tuy rằng còn nhỏ, hình như giờ mới 22 nhưng cũng không thể cứ thế mãi được. Mình thấy, nếu cậu không xuất hiện, bọn họ cứ vậy qua một hai năm chắc cũng kết hôn.

Sunny nhìn Tiffany, thở phào nhẹ nhõm một hơi:

- Nhưng giờ cậu đã về, Choi Yeon Seo nhất định hết đất diễn. Fany, mình cảm thấy cậu nói cũng có lý, cậu phải cố gắng giành lại hạnh phúc của mình, mình sẽ luôn ủng hộ cậu.

Tiffany cảm động gật đầu:

- Mình sẽ cố gắng, cảm ơn cậu.

- Đồ ngốc, giữa bọn mình còn cần phải cảm ơn sao?

Lúc này, điện thoại của Sunny rung, Sunny nhìn số điện thoại thì mỉm cười ngọt ngào. Tiffany nhìn đã biết nhất định là Sooyoung gọi.

Sunny khẽ nói với Sooyoung mấy câu, sau đó ngại ngùng quay đầu lại nói với Tiffany:

- Mình quên mất, tối nay hẹn Sooyoung đi xem phim giờ cô ấy đang chờ ở dưới lầu.

Tiffany vội vàng nói:

- Vậy cậu mau đi đi, đừng để cô ấy chờ lâu.

- Cậu ở nhà cũng chẳng làm gì, đi cùng bọn mình đi, vừa khéo để mình giới thiệu cậu với Sooyoung!

Tiffany bĩu môi:

- Ai thèm làm bóng đèn. Sooyoung mua vé là để hai người đi chơi, tạo thế giới của hai người, mình không đi phá đâu. Với lại muốn giới thiệu thì còn nhiều cơ hội, đâu nhất thiết phải là hôm nay. Mình cũng hơi mệt, muốn đi ngủ sớm.

Sunny nhớ cả đêm qua Tiffany đã không được ngủ ngon, ngày mai lại đến Kim gia nên cũng không cố ép.

Tiffany nhìn Sunny hưng phất trang điểm mà không nhịn được trêu ghẹo cô:

- Chẳng phải cậu vẫn muốn gả vào nhà giàu sao? Mình nhìn mãi cũng chẳng thấy Sooyoung giống nhà giàu gì cả!

Sunny vừa tay quần áo vừa trả lời cô:

- Nhìn cậu mình nào dám gả vào nhà giàu nữa. Bị bồ nhí bắt cóc thì vui lắm. Tim mình không khỏe, thôi cứ lấy người bình thường, sống cuộc sống bình thường thôi.

Tiffany cười:

- Sooyoung cũng tốt lắm, cậu ấy sau này chẳng kém gì nhà giàu đâu.

Sunny nháy mắt:

- Đây gọi là có tiềm năng!

Taeyeon đích thân đưa Choi Yeon Seo về nhà.

Trong chiếc xe hơi xa hoa, Taeyeon chăm chú lái xe, Choi Yeon Seo ngồi ở bên cạnh.

Taeyeon thích khi Choi Yeon Seo im lặng, chỉ cần cô ta không nói gì, lặng im ngồi đó thì cậu sẽ cảm thấy ở bên chính là Eun Hee. Tuy rằng như vậy có chút lừa mình dối người nhưng cậu lại rất muốn hưởng thụ sự hư ảo đó. Như thể Eun Hee còn sống, như thể Eun Hee còn ở bên cạnh cậu, như thể Eun Hee chưa từng rời xa.

Nếu cô ta có thể cứ im lặng như vậy, để cho cậu sống trong ảo giác thì cậu sẽ không ngại kết hôn với cô ta, không ngại để cô ta thay thế Eun Hee.

Nhưng cô ta lại cố tình không cho cậu được thoải mái, cố tình làm ảo ảnh của cậu tan biến.

Cũng như lúc này, Choi Yeon Seo đưa tay trái đến trước mặt Taeyeon, ý bảo cậu xem chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta vừa mua, vui vẻ nói:

- Thế nào? Đẹp không? Đây là hôm qua em đi cùng bạn, thấy đẹp nên mua, nghe nói là tác phẩm đắc ý của một nhà thiết kế trang sức ở Anh, cả thế giới cũng chỉ có mấy chiếc.

Nói xong lại thu tay về đùa nghịch, nhìn ngắm đầy vẻ thích thú.

Taeyeon thở dài, trong lòng có chút phiền chán.

Eun Hee không như thế. Eun Hee không thích đi dạo phố, cô ấy nói ngày nào cũng đi dạo phố rất nhàm chán, cô ấy nói đó là lãng phí thời gian. Cô ấy thà tìm việc mà làm còn hơn. Cô ấy không thích đeo trang sức vì bất tiện, ngoài những trường hợp cần thiết thì đều không đem trang sức ra mà khoe khoang. Thứ trang sức cô ấy thích cũng chỉ là đôi hoa tai đơn giản. Mỗi khi cô ấy nói chuyện, đôi hoa tai lấp lánh, khiến cho nụ cười của cô ấy càng trở nên dịu dàng.

Người trước mặt này tuy bề ngoài giống Eun Hee vô cùng nhưng nội tâm lại hoàn toàn bất đồng, có bắt chước cũng không được.

Choi Yeon Seo xuất hiện từng khiến Taeyeon vô cùng vui mừng, cậu đã nghĩ trên đời này thực sự còn có Eun Hee thứ hai. Nhưng thời gian cứ trôi qua, cô càng lúc càng hiểu rõ mình đã sai cỡ nào. Trên đời mãi mãi chỉ có một Eun Hee mà thôi. Nhưng dù cậu vẫn biết, dù Choi Yeon Seo cứ hao hết tâm tư bắt chước Eun Hee nhưng không phải là không phải, bắt chước thế nào cũng không thể thành Eun Hee được.

Tựa như nhận được món quà khiến cậu mừng rỡ vô cùng nhưng vừa mở ra lại phát hiện bên trong không phải là thứ cậu muốn. Điều này so với không nhận được quà còn đáng thất vọng hơn.

Bởi vì như thế càng làm Taeyeon hiểu được, có những điều trên cuộc đời này, đã đi là sẽ không quay về...

Choi Yeon Seo cũng thấy Taeyeon không mấy vui vẻ, trong thời gian này Taeyeon luôn như vậy. Rõ ràng một giây trước còn tốt nhưng giây sau đã lại mặt lạnh hơn tiền, sao lại thế? Là vì cô ta làm không tốt sao?

Choi Yeon Seo nhìn Taeyeon chăm chú, khuôn mặt cô ấy góc cạnh hoàn mỹ. Đôi lúc cô ấy lại nhìn cô với ánh mắt dịu dàng khiến cô say mê. Đăc biệt, Taeyeon còn là người thừa kế của tập đoàn Kim thị, đây là người chồng ước mong của bao người phụ nữ.

Loại người như Taeyeon vốn không thiếu người vây quanh nhưng giờ bên cạnh Taeyeon chỉ có một mình cô ta. Tuy rằng đây là nhờ phúc của Eun Hee đã mất nhưng có sao đâu? Chỉ cần người hưởng phúc là mình thì cô ta cũng chẳng ngại đi bắt chước Eun Hee để hấp dẫn sự chú ý của Taeyeon

Chỉ đáng tiếc, ở bên Taeyeon lâu như vậy, tuy rằng Taeyeon không tệ với cô ta nhưng cũng chẳng có gì gọi là tiến triển. Ngay cả hôn còn không có thì đến bao giờ mới có thể kết hôn đây?

Cô ta không thích không khí nặng nề lúc này, nghĩ nên nói gì để hấp dẫn sự chú ý của Taeyeon.

- Jung Ah còn cười em, sao lại tự mình đi mua nhẫn, cô ấy nói nhẫn là phải để người yêu mua, đeo mới có ý nghĩa...

Nói xong lại lén liếc mắt nhìn Taeyeon.

Taeyeon đương nhiên nghe ra ý tứ của cô ta, bọn họ đã quen nhau hơn 1 năm. Choi gia thường xuyên tỏ ý muốn hai người đính hôn. Nếu nói Taeyeon muốn kết hôn thì chắc cũng chỉ có là với người con gái trước mặt này, bởi vì đến giờ, cũng chỉ có cô ta là khiến cậu hơi vui vẻ lên chút. Nhưng không biết vì sao, cậu không có cách nào làm chuyện này. Cho dù chỉ là hơi thân thiết với cô ta, cậu cũng có cảm giác tội lỗi. Bởi vì cậu coi cô ta là Eun Hee để tự an ủi mình, nhưng rõ ràng biết cô ta không phải là Eun Hee. Bất kì hành động thân thiết nào đều khiến cậu có cảm giác như mình đã phản bội Eun Hee, đây là điều cậu không thể làm.

Cô ta khiến cho cậu luôn mâu thuẫn như vậy

Taeyeon thở dài, tránh nặng tìm nhẹ trả lời:

- Được, ngày mai em lại đi chọn đi, chọn được rồi gọi điện cho Taeyeon!

Sắc mặt Choi Yeon Seo buồn bã, cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Em không mua nổi một chiếc nhẫn sao? Taeyeon biết thừa là em không phải có ý đó...

Cô ta cúi đầu nói, giọng nói không còn vẻ nũng nịu nữa, lúc cúi đầu trông như khi Eun Hee buồn bã. Trong nháy mắt, Taeyeon lại cảm thấy đây chính là Eun Hee, ảo giác này lại khiến cậu cảm thấy vừa đau đớn, vừa ngọt ngào

Lòng Taeyeon lại dịu lại nói:

- Hôm nay muộn rồi, để mai bàn chuyện này đi.

- Thật sao?

Choi Yeon Seo vui mừng ngẩng đầu lên, sự đắc ý lộ rõ khiến cảm giác vừa rồi của Taeyeon bị phá tan không còn lại gì. Cậu như ngã từ cao xuống, lòng vô cùng phiền muộn.

Cũng may đã đến Choi gia, Taeyeon dừng xe trước cổng, lạnh lùng nói:

- Đến rồi, em xuống đi.

Choi Yeon Seo vươn người định hôn nhưng cậu theo bản năng né đi, Choi Yeon Seo ngẩn ra, vẻ mặt ngượng ngùng. Cậu nói:

- Mau vào đi thôi!

- Taeyeon không vào sao? Mấy hôm trước cha em còn nói muốn gặp Taeyeon!

Choi Yeon Seo như tủi thân mà nói.

Lão hồ li kia muốn gặp cô chẳng qua là muốn bọn họ nhanh đính hôn mà thôi, nghĩ vậy Taeyeon cảm thấy phiền chán nói:

- Thôi, Taeyeon không vào đâu. Cũng muộn rồi, Taeyeon phải về với Miyeon, hôm nay nó còn đang dỗi.

Choi Yeon Seo thất vọng gật đầu, xuống xe cẩn thận đi vào. Chưa chờ cô ta vào cửa thì Taeyeon đã lái xe rời đi.

Nhìn bóng xe dần xa, lòng Choi Yeon Seo trống rỗng. Cô ta thực sự không hiểu nổi, lúc nóng lúc lạnh. Cô ta cũng biết trong lòng Taeyeon, cô ta còn lâu mới bằng được Eun Hee nhưng cô ta cũng chẳng cần, sao phải đi so đo với người chết? Hơn nữa vừa rồi Taeyeon cũng đã đồng ý bàn chuyện đính hôn với cô ta. Taeyeon luôn là người nói một không hai. Xem ra chuyện đính hôn chỉ là sớm muộn. Chỉ cần đạt được mục đích đó là được, còn lại từ từ là được. Ngày còn dài như vậy, nhất định sẽ có ngày cô ta thay thế được vị trí của Choi Eun Hee.

Nghĩ vậy lòng cô ta lại thoải mái, khe khẽ hát một bài hát rồi đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro