Chap 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, Tiffany chuẩn bị hành lý xong xuôi. Tối qua Kim phu nhân đã lấy địa chỉ và số điện thoại của cô, sáng ra sẽ cho lái xe đến đón. Nhân lúc lái xe chưa đến, Tiffany gọi điện cho ông Hwang, nói với ông rằng giờ đã thu xếp ổn thỏa, hơn nữa cũng tìm được việc làm ổn định.Ông Hwang hỏi cô làm việc gì, Tiffany không tiện nói cho ông là mình làm bảo mẫu, chắc cha sẽ không thích nên ấp úng nói là chăm sóc trẻ con, ông Hwang lại hiểu thành Tiffany làm giáo viên mầm non.

Làm giáo viên mầm non là công việc rất có tình yêu! Ông Hwang rất hài lòng, cũng dặn dò cô một hồi rồi mới chịu cúp máy.

Chỉ chốc lát, lái xe lại đến. Lái xe là người quen, vẫn là chú Park lái xe, xe cũng là xe tốt, xem ra người của Kim gia rất đãi ngộ cô.

Tiffany giả bộ như không quen chú Park lái xe, chào hỏi ông, ông lái xe nhiệt tình đem hành lý vào sau xe.

Lái xe đi về phía biệt thự Kim gia.

Khi xe từ từ tiến vào cánh cổng sắt khắc hoa, lòng Tiffany kích động vô cùng, cô rốt cuộc đã có cơ hội tiếp cận với Taeyeon và Miyeon.

Xuống xe đã thấy Miyeon đang đứng ở cửa chờ, vừa thấy Tiffany thì con bé reo vang rồi chạy tới nhào vào lòng cô. Tiffany kinh ngạc ôm lấy cô bé, lòng dịu dàng vô cùng.

- Cô ơi, Miyeon đợi cô lâu quá.

Miyeon ngẩng đầu, đôi mắt đen láy to tròn đầy tủi thân.

Tiffany vuốt đầu cô bé cười nói:

- Được rồi, là cô không tốt, tí nữa cô hát cho Miyeon nghe nhé.

- Vâng ạ!

Lúc này Miyeon mới cười.

Người đàn bà từng gặp trong phòng khách lần trước chỉ huy người hầu dọn hành lý của Tiffany rồi cười nói với cô:

- Hwang tiểu thư, tôi là quản gia ở đây, tôi là Lee Young Ae, mọi người đều gọi tôi là thím Lee, để tôi dẫn cô đi xem chỗ ở rồi sẽ đưa cô đến gặp phu nhân.

Tiffany nhìn Thím Lee, tóc cắt ngắn, mặt tròn, mắt nhỏ mà dài, mũi bé, môi mỏng khiến người ta có cảm giác đây là người khôn khéo. Dáng người hơi béo, mặc quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn rất sạch sẽ.

Có thể làm quản gia cho Kim gia thì nhất định không phải người bình thường. Tiffany cười chào hỏi. Thím Lee cũng cười cười nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.

Thím Lee đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói chuyện:

- Vì buổi tối phải ở bên tiểu thư cho tiểu thư đi tiểu đêm nên đã xếp giường cho cô ở trong phòng của tiểu thư.

Thím Lee nói xong thì dẫn Tiffany lên lầu. Tiffany cảm thấy lạ, cô nhớ trước kia phòng của Miyeon là ở tầng một, sao giờ lại chuyện lên lầu?

Lúc này Miyeon giật nhẹ tay Tiffany nói:

- Cô ơi, bế bế!

Thím Lee nói:

- Tiểu thư ở lầu 3, đại tiểu thư ở phòng bên cạnh, bình thường lên lầu đều là chúng ta bế.

Tầng 3? Phòng Taeyeon ở ngay cạnh? Tim Tiffany đập thình thịch, cô cúi người bế Miyeon lên.

Ba người lên lầu, đi qua căn phòng trước kia của Tiffany rồi vào căn phòng ở bên cạnh. Thím Lee mở cửa ra.

Phòng này so với phòng trước của Tiffany thì bé hơn một chút, cũng có đủ nhà vệ sinh, phòng tắm, ban công riêng, chắc sợ Miyeon nghịch ngợm mà ngã.

Trong phòng trang trí rất đáng yêu, tường màu hồng nhạt, đồ đạc dễ thương, dán hình hoạt hình đầy tường, thảm cũng rất dày. Ở một góc có bày một con ngựa gỗ và rất nhiều đồ chơi. Ở một bên tường có một chiếc giường nệm, hẳn là giường của cô.

Thím Lee nói:

- Vốn định chuẩn bị cho Hwang tiểu thư phòng khác nhưng tiểu thư không chịu, chỉ muốn ở gần đại tiểu thư.

Miyeon lập tức bi bô nói:

- Tối nào appa cũng thăm cháu ngủ.

Thím Lee cúi người nhìn cô bé cười:

- Đúng rồi, biết tiểu thư thích appa rồi.

Miyeon lại cười, mắt híp lại như con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu

Thím Lee lại nói với Tiffany:

- Có cần gì thì cứ nói với tôi, nếu giờ tiện thì theo tôi đi gặp phu nhân một chút.

Tiffany theo Thím Lee đi vào thư phòng gặp Kim phu nhân. Kim phu nhân cũng không dặn dò gì đặc biệt, chỉ đơn giản bảo cô làm cho tốt, dùng chút điểm tâm rồi chăm sóc Miyeon thật tốt. Cuối cùng bàn về lương bổng, đãi ngộ, con số đó khiến Tiffany hoảng sợ, không nghĩ rằng làm bảo mẫu mà lương chẳng kém stylist là mấy.

Quay đầu lại đã thấy sắc mặt Thím Lee rất mất tự nhiên.

Dù Tiffany có chút khó hiểu nhưng cũng không để trong lòng.

Ra khỏi thư phòng thì đã bị Miyeon kéo đi chơi trò bắt người xấu, nhắc đến chơi trò chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn.

Giờ Taeyeon đã đi làm, phải tối mới về, Tiffany cũng thoải mái chơi cùng Miyeon. Hơn nữa cô cũng rất muốn biết trò bắt người xấu của Miyeon là trò gì, vì sao hôm đó người ai cũng bẩn bê bết bùn đất.

Đi ra hoa viên mới biết, trò bắt người xấu của Miyeon căn bản là chơi ném đất bùn. Khắp hoa viên đều là bùn đất, mà Miyeon như không biết mệt, cứ cầm những cục đất ném khắp về phía đám người hầu, nhìn đám người hầu chật vật chạy trốn thì vui vẻ cười lớn.

Đám người hầu đương nhiên không thích hầu hạ một đứa trẻ con chơi đùa, còn bẩn thỉu, số xui thì tai mũi miệng đều đầy bùn. Ai bảo con bé đó là bảo bối của Kim gia? Đắc tội với Miyeon, làm Miyeon khóc, bị mắng là chuyện nhỏ, bị sa thải mới là việc lớn. Cho nên đám người tuy chẳng vui vẻ gì nhưng vẫn cố chơi với Miyeon.

Nhất thời chỉ nghe tiếng đám người hầu la hét và tiếng Miyeon cười đắc ý

Miyeon như sợ Tiffany không chơi, lớn tiếng nói với cô:

- Cô ơi, đến chơi đi, chơi vui lắm.

Nói xong bốc một nằm bùn nhét vào tay Tiffany, ý bảo cô cũng đi ném đám người hầu kia.

Tiffany vừa tức giận vừa buồn cười, ít nhất con bé còn không đem cô ra làm đích ném.

Tiffany ném bùn xuống đất sau đó lại gạt bùn trên tay Miyeon xuống rồi phủi tay cho cô bé. Miyeon khó hiểu nhìn cô, mắt trợn tròn.

Tiffany nắm bàn tay của cô bé, dịu dàng mà lại nghiêm túc nói:

- Miyeon, sau này đừng chơi trò chơi này nữa.

Miyeon không thích, bĩu môi:

- Vì sao? Miyeon thích.

Tiffany chỉ vào đám người hầu:

- Nhưng Miyeon xem, các cô chú đều bị con làm cho bẩn người, còn bị đánh đau nữa! Bọn họ đều rất buồn đó.

Đám người hầu nhìn nhau nhưng không ai lên tiếng, để mặc Tiffany nói.

Miyeon gạt tay Tiffany ra, lớn tiếng nói:

- Mặc kệ! Con muốn chơi!

Tiffany thấy không nói cho cô bé hiểu được nên cầm một nắm đất lên ném vào người Miyeon. Tiffany chọn đất xốp nên ném vào con bé cũng chẳng thể gọi là đau.

Đất ném lên người Miyeon khiến quần áo cô bé đen thui một vệt, tuy chẳng đau nhưng khiến con bé sợ, lập tức òa lên khóc.

Đám người hầu đều sợ ngây người, cho tới giờ cũng chỉ có tiểu thư đánh bọn họ, bọn họ nào dám đánh trả? Người bảo mẫu này ngày đầu tiên đến đã đánh tiểu thư, chắc chắn sẽ bị sa thải! Vẫn nên mau chóng đem việc này nói cho quản gia, tránh bị liên lụy!

Ngay lập tức có người hầu vội đi tìm Thím Lee.

Trong đại sảnh, Thím Lee đang chỉ huy người hầu quét dọn, nhận được tin, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy vui vẻ, vội vàng tìm Kim phu nhân để nói việc này cho bà

Kim phu nhân đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được Thím Lee nói thì ngẩng đầu nhìn Thím Lee, khó tin:

- Không thể nào, tôi thấy Hwang tiểu thư là người hòa ái, lại thích Miyeon như thế, tuyệt đối sẽ không đánh Miyeon đâu.

Tiffany là người bà chọn, nếu ngay từ ngày đầu đã đánh Miyeon thì cái mặt già này của bà còn giấu vào đâu được.

Thím Lee thấy bà không tin, vội vàng thêm mắm dặm muối:

- Phu nhân, tôi không có nói bừa, không ít người hầu chính mắt nhìn thấy. Giờ tiểu thư đang khóc ở hoa viên, rất đáng thương đó, nhìn đã thấy đau lòng. Phu nhân tự đi xem đi.

Kim phu nhân nghe Thím Lee nói như vậy cũng nóng nảy, bà luôn con cháu là bảo bối, bình thường nói nặng lời cũng không nỡ, sao có thể để người làm đến coi thường Miyeon! Chẳng lẽ mình thực sự nhìn nhầm người rồi?

Kim phu nhân có chút tức giận lại có chút sốt ruột, vội vàng đứng lên đi ra hoa viên. Thím Lee vội vàng theo sau mà cười tươi rạng rỡ.

Phu nhân biết Tiffany đánh tiểu thư thì sẽ tức giận nhất định sẽ sa thải cô ta. Đến lúc đó, Choi tiểu thư có thể nhắc lại chuyện giới thiệu con gái mình vào làm, mình nói thêm vào nhất định phu nhân sẽ đồng ý. Con mình học lớp mầm non chính quy, chẳng nhẽ không bằng Tiffany Hwang này? Nhất định sẽ làm phu nhân vừa lòng! Phải biết rằng làm việc ở Kim gia hơn gấp vài lần làm ở nhà trẻ. Quan trọng là có thể nhân cơ hội mà tiếp xúc với những người ở giới thượng lưu, sau này có thể quen một số người có điều kiện tốt, lấy được người giàu có thì cả đời chẳng phải lo nghĩ.

Nếu không phải Tiffany này đột nhiên xuất hiện, nói không chừng đại tiểu thư và phu nhân đã quyết định mời con gái mình. Choi tiểu thư là một trong số ít những người có tiếng nói với Kim gia, chỉ cần cô ấy nhắc với đại tiểu thư mấy lần thì nhất định là có thể thành công. Chính mình vào Kim gia làm quản gia chẳng phải là Choi tiểu thư giới thiệu sao? Nói đến nói đi, đại tiểu thư mới là chủ nhân tương lai của Kim gia, mà Choi tiểu thư nhất định là phu nhân tương lai. Dựa vào gốc cây lớn đó, nhất định sẽ không sai!

Về phần Tiffany kia, là tự cô ta không biết nắm giữ cơ hội, còn dám đánh tiểu thư? Bị sa thải cũng không trách mình được.

Thím Lee càng nghĩ càng vui, thấy Kim phu nhân đi cách một đoạn thì vội vàng chạy lên bám sát.

Lại có trò hay rồi!

Sau hoa viên, Miyeon còn đang oa oa khóc lớn. Đám người hầu xung quanh vừa không dám đến gần mà cũng chẳng dám chạy đi, đều đứng ngây ra đó nhìn, thỉnh thoảng có người dỗ dỗ Miyeon đôi câu, bảo cô bé đừng khóc.

Miyeon sao coi những lời đó ra gì, càng dỗ càng khóc lớn .Cô bé thực sự không hiểu, vì sao cô trông dịu dàng như vậy lại đột nhiên đánh mình, tuy không đau nhưng cô bé rất buồn. Cô bé vừa day mắt khóc vừa theo khe hở nhìn lén phản ứng của Tiffany. Theo kinh nghiệm bản thân, chỉ cần khóc nhiều thì tất cả mọi người đều vội vàng chạy đến dỗ dành, sau đó thỏa mãn yêu cầu của mình nhưng vì sao cô không đến dỗ mình?

Tiffany nhìn cô bé khóc đau lòng, mỗi giọt nước mắt như làm bỏng tim cô, cô cũng rất muốn ôm cô bé vào mà dỗ dành nhưng Tiffany biết, nếu cô làm thế thì sau này chẳng thể quản giáo Miyeon được nữa.

Cô bèn ngồi xổm bên cạnh, nén đau lòng nhìn cô bé khóc, đợi khi cô bé khóc mệt rồi thì mới khẽ nói:

- Đừng khóc nữa.

Miyeon khóc thút thít, không để ý đến cô Tiffany, đôi môi hồng hồng bĩu bĩu, mặt đỏ hồng, đến lúc tức giận trông cũng thật đáng yêu, khó trách mọi người chiều chuộng cô bé như vậy.

Tiffany tiếp tục nói:

- Vừa rồi cô lấy đất ném con, con có đau không?

Miyeon vội vàng đáp:

- Đau!

- Vậy làm dơ quần áo của con thì con có thích không?

Con bé cúi đầu nhìn bộ quần áo lấm bẩn của mình, vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không thoải mái.

Tiffany lấy khăn tay ra, dịu dàng lau nước mắt cho Miyeon, lúc đầu Miyeon còn giận, gạt tay cô ra

Tiffany tỏ vẻ buồn bã:

- Miyeon giận cô sao? Miyeon không để ý đến cô à.

Miyeon nhìn nhìn Tiffany rồi chu miệng nói:

- Cô đánh Miyeon, cô đáng ghét.

Nghe Miyeon nói vậy, lòng Tiffany rất buồn. Cô cầm tay Miyeon, lúc đầu con bé còn giãy dụa nhưng Tiffany vẫn nắm chặt, vẻ mặt buồn bã. Miyeon nhìn cô, cũng chẳng giãy nữa, để mặc cô nắm.

- Cô rất thích Miyeon, cô tuyệt đối sẽ không đánh con. Vừa rồi cô làm như vậy là để con biết, ném đất vào người thì sẽ đau, đất làm bẩn quần áo cũng chẳng thích gì. Con nhìn các cô chú này...

Tiffany chỉ vào đám người làm, Miyeon theo tay cô nhìn lại:

- Con ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn như vậy, các cô chú cũng sẽ đau, không thích. Cô ném đất vào người con, con cũng không thích thì các cô chú cũng không thích.

Vì để cho Miyeon hiểu, Tiffany nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay minh họa. Miyeon chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúc nhìn Tiffany lúc lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu một chút. Cô bé hỏi:

- Bọn họ không thích thì sao không khóc.

Tiffany kiên nhẫn trả lời:

- Bởi vì bọn họ muốn con vui cho nên cố nhịn không khóc. Nhưng Miyeon à, trẻ hư mới làm người khác không vui, Miyeon là đứa trẻ hư sao?

Miyeon lập tức ưỡn ngực:

- Miyeon là đứa trẻ ngoan.

Nhưng lập tức lại trở nên ủ rũ:

- Vậy là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?

Tiffany mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng. Cô vỗ đầu con nói:

- Không chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò... tìm người xấu được không?

- Tìm người xấu?

Mắt Miyeon sáng bừng, lại đầy hứng thú.

Trẻ con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện không vui.

Tiffany cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:

- Giờ cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấu.

Nói xong thì vươn tay quờ quạng về phía Miyeon, con bé cười lớn rồi vội né đi. Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉm cười phối hợp Miyeon chơi trò chơi. Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với những tiếng la hét ầm ỹ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cười.

Một góc sau hoa viên, Kim phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu mỉm cười vừa lòng, bà nói với Thím Lee:

- Bình thường chúng ta cứ luôn thương Miyeon vừa sinh ra đã không có mẹ mà chuyện gì cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó, luôn cảm thấy nó đáng thương. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con cũng có nhiều cách, không cần trách mắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó là sai thì mới là tốt nhất. Tôi cũng mong Miyeon là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng yêu, ha ha...

Kim phu nhân vui vẻ cười:

- Quả nhiên là không mời nhầm người! Được rồi, chúng ta đi thôi, không cần quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyện tương tự thì không cần báo cáo với tôi, tôi tin Hwang tiểu thư.

Thím Lee không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:

- Vâng... vâng... phu nhân nói đúng...

Nụ cười dần đơ lại.

Kim phu nhân không để ý đến Thím Lee, xoay người về phòng. Thím Lee không cam lòng trừng mắt nhìn Tiffany đang bịt mắt chơi rất vui kia, tức giận mà đi theo Kim phu nhân.

Chơi đến trưa, người Miyeon ướt mồ hồi, Tiffany lại tắm rửa cho cô bé một lượt. Lúc ăn cơm, Tiffany ở bên cạnh nhìn cô bé, cổ vũ cô bé tự xúc ăn. Kim phu nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổ vũ, một người nhăn mặt muốn được bón mà lại bị Tiffany đem những lời kiểu đứa trẻ ngoan phải tự mình ăn cơm chặn lại, cuối cùng chẳng có cách nào đành phải tự mình xúc ăn.

Nhìn tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Kim phu nhân không nhịn được mà mỉm cười.

Tiffany giờ chỉ là người làm của Kim gia nên không thể ăn cùng mâm với người của Kim gia. Cô cho Miyeon ăn xong thì mới vào nhà ăn nhỏ sau bếp cùng đám người hầu ăn cơm. Bởi vì đến muộn mà mọi người đều đã ăn xong, trên bàn cũng chẳng còn đồ ăn gì nữa.

Tiffany nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dài cho xong bữa. Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi bưng hai cái bát đi vào. Tiffany nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổi sáng cùng chơi trò chơi.

Cô gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắn trông rất thanh tú. Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:

- Đây là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.

Tiffany nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm kích nói:

- Cảm ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữa.

Nói xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Kim gia đãi ngộ vẫn không tệ, thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cô gái kia cười:

- Nếu nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếu không có chị thì bọn em còn phải chịu dựng bị cô chủ nhỏ ném đất, đất ném vào trong quần áo giầy dép khó chịu muốn chết. Đều nhờ chị mà không phải chịu khổ nữa.

Lòng Tiffany có chút khó chịu:

- Miyeon còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nó.

Cô gái lắc đầu:

- Bọn em cũng thích Miyeon lắm, cô chủ rất đáng yêu...Miyeon sống trong hoàn cảnh như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.

Tiffany im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Miyeon cẩn thận.

Cô gái còn nói:

- Đúng rồi, em là Naeun, rất vui được biết chị.

Tiffany cũng tự giới thiệu.

Naeun nói:

- Thật ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đến muộn. Nhưng hôm nay đột nhiên Thím Lee nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới không để phần cho chị, em là lén để phần đấy chứ.

Tiffany ngẩng đầu:

- Vậy không liên lụy gì em chứ?

- Không sao đâu, Thím Lee sao quản được nhiều như thế.

Naeun bỗng ghé sát vào tai Tiffany mà ra vẻ thần bí nói:

- Em nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không thích Thím Lee. Bà ấy là do Choi tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cả phu nhân cũng chẳng thích bà ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ thím Joo thôi.

Nhắc tới thím Joo, Tiffany không nhịn được hỏi:

- Thím Joo? Đó là quản gia cũ ở đây sao?

- Đúng vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Thím Lee do Choi tiểu thư giới thiệu. Em thấy, chắc chỉ chờ thím Joo khỏe lại thì sẽ quay về thôi.

Miyeon ngủ trưa, Tiffany nhìn cô bé ngủ rồi an vị ở bên xem qua tư liệu về tạo hình mới trong hai năm qua. Mỗi năm mỗi mùa đều có một xu hướng khác nhau, tuy nói rằng làm stylist không cần chạy theo trào lưu nhưng vẫn phải bắt kịp xu hướng.

Theo lời Kim phu nhân nói thì 3,4 tháng sau sẽ đưa Miyeon đến nhà trẻ. Tiffany nghĩ, đến lúc đó Kim gia hẳn cũng không mời cô làm bảo mẫu nữa, đến lúc đó cô mong mình có thể làm công việc mình yêu thích.

Trong 3,4 tháng này, cô có thể khiến Taeyeoncó tình cảm với mình không? Có thể khiến Miyeon ngoan ngoãn hơn không? Tiffany thở sâu, nhất định cô sẽ cố gắng hết sức.

Miyeon ngủ khoảng một tiếng, tỉnh dậy, Tiffany cho cô bé ăn buổi thì rồi dạy cô bé nhận mặt chữ, đếm số. Tiffany phát hiện Miyeon rất thông minh, những chữ đơn giản chỉ dạy 2, 3 lần là đã nhớ, mà cô bé cũng có thể đếm được từ 1 đến 20 rồi, với một đứa nhỏ mà nói đã là rất giỏi.

Học xong, Tiffany khen ngợi cô bé. Miyeon được khen thì tươi cười hớn hở chạy đi tìm bà nội khoe. Kim phu nhân thấy Tiffany còn cẩn thận dạy dỗ Miyeon thì lại càng vui mừng.

Bất tri bất giác thời gian cứ thế trôi qua, Tiffany nhìn mặt trời dần lặn về tây, ánh tịch dương chạng vạng nhuộm chân trời một màu đỏ hồng rực rỡ chói mắt.

Taeyeon hẳn là sắp về...

Miyeon lại kéo Tiffany ra hoa viên chơi trò chơi tiếp. Tiffany tuy rằng rất muốn lặng lẽ ngồi chờ Taeyeon nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn của Miyeon thì lại không nỡ nên đi theo con bé vào sau hoa viên.

Giờ là lúc chuẩn bị cơm chiều, trong phòng bếp người hầu cũng không rảnh, chỉ có người phụ trách việc quét dọn có thể dành thời gian ra chơi, tổng cộng được khoảng 8 người cả nam cả nữ.

Miyeon tự mình bịt mắt cho Tiffany, bịt kín rồi còn thử lên thử xuống như chỉ sợ Tiffany nhìn lén được.

Tiffany buồn cười:

- Miyeon yên tâm, cô tuyệt đối sẽ không nhìn lén đâu. Miyeon phải trốn cho kĩ nha, đừng có để cô bắt được.

Tiffany đứng lên, bắt đầu sờ soạng sang hai bên, Miyeon cười khanh khách rồi vội chạy đi

Mắt bị con bé che kín, vải rất dầy, chỉ có thể cảm nhận chút ánh sáng còn lại không thể nhìn thấy gì được.

Tiffany biết nên làm thế nào để Miyeon vui vẻ, cô phải đi bắt cô bé nhưng không thể bắt được, hơn nữa phải làm cho cô bé cảm thấy sắp bị bắt đến nơi rồi nhưng vẫn có thể chạy trốn được, Tiffany làm rất thành công. Đám người lớn cũng biết ý không lên tiếng, mỗi khi Tiffany không thể tìm được thì lại lén vỗ vỗ người cô rồi chạy đi làm Tiffany không thể bắt được. Nhưng Miyeon không biết điều này, nhìn Tiffany bị trêu chọc, vồ hụt mà cười khanh khách nên bại lộ hành tung. Tiffany vì để cô bé vui vẻ mà tập trung toàn lực bắt cô bé, chạy về phía có tiếng khiến Miyeon sợ hãi thét chói tai nhưng cũng hưng phấn mà cười lớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ ửng lên.

- Bắt được rồi.

Mỗi khi Tiffany sắp bắt được cô bé thì lại cố ý để cô bé trốn, Miyeon đắc ý kêu to:

- Không bắt được đâu, lêu lêu, không bắt được đâu.

Đám người hầu nhìn Miyeon như vậy thì đều phì cười

Được vài lần như vậy, Tiffany cũng có chút mệt mỏi, cô bắt đầu tìm về đám người lớn, bất kể là ai, để người đó bịt mắt thay mình là được. Cô muốn nghỉ ngơi rồi. Miyeon còn nhỏ, không thể để cô bé bịt mắt chạy toán loạn được.

Đang lúc mọi người đùa vui vẻ thì hoa viên đột nhiên yên lặng. Tiffany nghĩ mọi người muốn che dấu hành tung nên không để ý, còn nói đùa:

- Này, nói gì đi chứ, không thể bắt nạt người mới thế được.

Cách đó không xa có một tiếng bước chân rất nhỏ, Tiffany cảm thấy vui vẻ, ha ha, cuối cùng đã có người sơ ý! Chính là cô, nhận vị trí của tôi đi.

Tiffany lập tức chạy về phía có tiếng động, bắt được người đó, vừa cười vừa tháo khăn nói:

- Bắt được người xấu...

Mảnh vải vừa rơi xuống đã gặp ngay đôi mắt đen như mực, thâm sâu u ám như giếng không thấy đáy, đang nhìn cô chăm chú. Nụ cười của Tiffany cứng đờ, tim đập thình thịch, hai chữ cuối cùng biến mất.

Đám người hầu phía sau cũng vội chào:

- Đại tiểu thư!

Taeyeon vừa tan tầm trở về, trước khi vào nhà đã nghe thấy ở hoa viên truyền đến những tiếng cười và tiếng la hưng phấn của Miyeon. Cô biết Miyeon lại bày trò bắt người xấu với đám người hầu, chỉ lạ là bình thường chỉ nghe thấy mình Miyeon cười còn lại đều la hét sợ hãi nhưng hôm nay ai nấy đều cười rất vui, sao lại thế? Taeyeon không khỏi có chút tò mò.

Cô đi ra hoa viên nhìn, không còn thấy tình cảnh bùn đất bay loạn nữa mà chỉ đơn giản là trò bịt mắt bắt dê. Người đứng giữa bị bịt mắt chính là bảo mẫu mới đến kia.

Vốn Taeyeon không có hứng thú với trò này, nhìn một lúc thì định rời đi nhưng chẳng hiểu sao lại đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô gái tên Tiffany kia.

Nói thật, cô gái này cũng không phải là xinh đẹp. Loại con gái này cậu luôn không có hứng nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt cứ bị hút vào đó mà không thể nhìn ra chỗ khác.

Mắt Tiffany bị bịt kín, khuôn mặt chỉ lộ ra đôi tai và mũi trở xuống. Cằm cô ấy rất đẹp, nụ cười cũng rất tươi, sáng rỡ. Cô gái này vừa quơ tay vừa cười nói, đi về phía có tiếng động. Nụ cười của cô ấy dưới ánh tịch dương trông thực sự tinh thuần. Tiếng cười của cô ấy như niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Vành tai cô ấy đeo hoa tai đơn giản, theo bước đi của cô ấy mà lấp lánh theo, chiếu thẳng vào tim cậu.

Trong nháy mắt đó, Taeyeon như cảm thấy, đứng nơi đó chính là Eun Hee, là cô ấy vui vẻ cười, là cô ấy đang chơi đùa với Miyeon.

Tim Taeyeon vừa đau vừa xót xa, cậu không nhịn được mà bước qua, đi về phía Tiffany, như thể rằng mỗi bước đi sẽ được đến bên Eun Hee gần hơn.

Đám người hầu đó thấy Taeyeon thì đều im bặt, kinh ngạc đứng đó. Miyeon thấy Miyeon vốn định chạy qua nhưng nhìn sắc mặt cô thì lại ngơ ngác đứng đó.

Thần sắc kích động như tìm được về vật báu đã mất là điều Miyeon không thể hiểu nhưng cô bé biết bây giờ tốt nhất không nên đến gần...

Taeyeon còn chưa đến gần đã bị Tiffany chạy lên giữ chặt, nụ cười tươi lộ ra hàm răng trắng noãn, hoa tai lúng liếng, chính là cảm giác này, chính là nụ cười này, Taeyeon nhìn Tiffany chăm chú, tim trở nên mềm yếu vô cùng.

Mà khi Tiffany kéo khăn bịt mắt xuống, để lộ ra đôi mắt màu đen kia thì đáy lòng Taeyeon lại dâng lên cảm giác thất vọng không thể kìm nén.

Không phải, không phải, không phải, đôi mắt Eun Hee trong suốt như ngọc lưu ly. Không phải, không phải, trên đời này sẽ chẳng còn Choi Eun Hee thứ hai nào nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro