Chap 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Taeyeon nhìn Tiffany, dưới ánh tịch dương, đôi mắt đen của Tiffany có một sắc thái vô cùng diễm lệ, cô ấy mở to mắt nhìn cô, đôi mắt trong suốt tinh thuần, cũng giống Eun Hee vậy.

Taeyeon tự nhủ với mình, thôi đi, mày còn muốn tìm bóng dáng Eun Hee từ người khác đến bao giờ? Một Choi Yeon Seo còn chưa đủ khiến mày thất vọng sao? Dừng lại hành động ngu ngốc này lại đi! Trên đời này, Eun Hee là độc nhất vô nhị, là không thể thay thế, mày nên nhận rõ sự thực này đi.

Cậu khẽ gỡ tay Tiffany ra, thản nhiên nói:

- Mọi người đang chơi trò chơi.

Tiffany thấy thần sắc của cậu từ hoảng sợ, kích động rồi lại thất vọng lạnh nhạt, chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cô vốn hiểu rõ cậu nên vẫn có thể nắm bắt từng biểu tình trên khuôn mặt ấy.

Tiffany rút tay bị gạt ra về, trong tay vẫn còn cảm giác khi nắm vào tay của Taeyeon, cô nhìn Taeyeon khẽ nói:

- Xin lỗi, tôi không cố ý.

Taeyeon nói không sao rồi không để ý đến cô, ngược lại nhìn về phía Miyeon mỉm cười:

- Miyeon, thấy appa không vui sao?

Lúc này Miyeon mới nhào vào lòng Taeyeon, cậu ôm cô bé hỏi cô bé xem hôm nay đã làm những gì. Miyoen hưng phấn nhắc đến trò chơi. Cậu nghi hoặc hỏi:

- Giờ Miyeon không thích bắt người xấu nữa à?

- Cô nói, các cô chú sẽ đau, sẽ không thích, Miyeon là trẻ ngoan...

Miyeon tuy nói không rõ ràng nhưng Taeyeon vẫn có thể hiểu được.

- Vậy ngoài chơi trò chơi thì có làm gì nữa không?

- Cô còn dạy con đọc chữ, cô nói con rất thông minh.

Taeyeon tuy rằng biết Miyeon thích Tiffany nhưng không ngờ chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khiến Miyeon mở miệng đóng miệng đều là cô. Taeyeon không khỏi quay đầu nhìn Tiffany nghi hoăc, vừa khéo nhìn thấy Tiffany đang mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện. Hiển nhiên Tiffany không ngờ Taeyeon đột nhiên quay đầu lại, nụ cười ôn nhu vẫn chưa kịp thu về.

Taeyeon nhìn Tiffany một cái, lại quay đầu lại đi.

Đi vào đại sảnh, Tiffany đón lấy Miyeon từ Taeyeon, dẫn cô bé đi tắm. Lúc bế Miyeon, tay cô đụng tới người của Taeyeon, thoáng cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của cậu, tay Tiffany run lên, mặt hơi nóng, vội vã bế Miyeon rời đi.

Bọn họ đi rồi, Kim phu nhân cười nói với con:

- Lần này chúng ta mời đúng người rồi...

Sau đó kể chuyện đã chứng kiến ở hoa viên ra, sau đó bà nói:

- Giao Miyeon cho cô ấy mẹ thực sự yên tâm, mẹ cảm thấy tấm lòng của cô ấy dành cho Miyeon chẳng kém gì người mẹ thực sự. Nếu Yeon Seo kia cũng có tình cảm như vậy cho Miyeon thì mẹ cũng chẳng phải lo lắng vì các con nữa.

Taeyeon còn chưa kịp nói gì thì Thím Lee ở bên cạnh Kim phu nhân đã xen lời:

- Tôi thấy Choi tiểu thư cũng rất tốt với tiểu thư mà. Hwang tiểu thư là người ngoài, có lòng này với tiểu thư không biết là vì mục đích gì nữa.

Kim phu nhân ngẩng đầu nhìn bà một cái, lạnh lùng nói:

- Bà đi xem xem cơm chiều đã nấu xong chưa.

Thím Lee vốn định nán lại nghe ngóng nhưng phu nhân nói vậy không tiện chống đối nên đành rời đi.

Kim phu nhân nhìn theo bóng Thím Lee nói với con:

- Con xem những người Yeon Seo giới thiệu này, chúng ta đang nói chuyện mà cũng dám chen ngang? Nếu chẳng phải bà ta quen với công việc nhà mình, mà mẹ không tìm được người phù hợp thì đã đuổi đi rồi. Mẹ phải xem xem thím Joo thế nào rồi mới được, nếu đã khỏe thì phải đón về thôi.

Taeyeon lại nói:

- Thím Lee nói cũng chẳng phải không có lý, Hwang tiểu thư chúng ta không biết, đâu thể hoàn hoàn tin tưởng được, cũng may cô ta chỉ là bảo mẫu thôi, cho dù có tâm tư gì thì cũng không đáng ngại.

Tiffany tắm rửa cho Miyeon xong, bế cô bé đi ra vừa vặn nghe được lời này của Taeyeon, tay cô căng thẳng khiến vòng ôm Miyeon chặt lại, Miyeon kêu a một tiếng.

Mẹ con Taeyeon quay đầu lại nhìn thấy Tiffany thì biết cô đã nghe được lời Taeyeon vừa nói. Kim phu nhân ngượng ngùng cười cười, mà Taeyeon chỉ thản nhiên nhìn cô một cái như thể chẳng có gì phải ngại.

Nếu nói lời nói của Taeyeon làm cô khó chịu thì thái độ lúc này của cậu lại càng khiến cô đau lòng. Tiffany nói với mình, không thể trách cậu, Taeyeon với mình chỉ là người xa lạ, cậu nghĩ thế cũng là chuyện thường. Thế nhưng tim vẫn đau như dao cắt.

Tiffany làm bộ như chưa nghe thấy gì, bế Miyeon đi vào.

Ăn cơm xong, Miyeon và Kim phu nhân cùng xem ti vi một lúc, sau đó Taeyeon sẽ dẫn Miyeon đi dạo dưới trăng. Từ khi Miyeon còn bé đến giờ, chỉ cần thời tiết tốt, Taeyeon sẽ dẫn Miyeon đi dạo tựa như trước đây cùng Eun Hee đi tản bộ vậy.

Tiffany đứng từ xa nhìn bọn họ, nhìn hai người một lớn một nhỏ chậm rãi đi dưới ánh trăng. Cô vốn có thể đứng bên bọn họ nhưng giờ lại chỉ có thể đứng đây mà lặng lẽ nhìn theo.

Xa xa, nghe tiếng bọn họ nói chuyện.

- Appa ơi, con nhớ mẹ.

- Miyeon, appa cũng rất nhớ mẹ, nhưng mẹ ở nơi rất xa, không thể cùng chúng ta được.

Không, em ở ngay đây thôi, chỉ là đã không còn là hình dáng trong lòng Tae và con.

- Vì sao không gọi cô đi dạo với chúng ta.

- Không, có thể cùng chúng ta đi tản bộ chỉ có mẹ mà thôi.

- Vậy còn cô Yeon Seo?

Taeyeon ngẩn người, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Cô ấy cũng không được.

- Nhưng con thích đi với cô Fany, con thích cô.

- Con ngốc! Taeyeon khẽ xoa đầu con.

Tiffany nhìn bọn họ chậm rãi bước đi, bóng dáng nhỏ bé của Miyeon làm nổi bật vóc người của Taeyeon, càng khiến cô ấy trông cô đơn hơn. Lòng Tiffany chua xót, quay đầu đi lau nước mắt.

Chẳng được bao lâu, Miyeon thấy mệt đòi về. Taeyeon bế Miyeon lên lầu, Tiffany vội đi theo sau.

Taeyeon đặt Miyeon lên giường, Tiffany đi theo sau vào giúp Miyeon thay quần áo, cởi giày mà không nhìn Taeyeon một lần. Cô không muốn bị cậu hiểu nhầm thành người có tâm cơ gì.

Taeyeon ra khỏi phòng, nhưng không lập tức rời đi. Cậu lén lút đứng ở ngoài cửa, nghe hai người nói chuyện. Cậu rất muốn biết Tiffany này ở với Miyeon thế nào mà khiến Miyeon thích như vậy.

Giọng nói non nớt của Miyeon vang lên:

- Cô ơi, Miyeon không muốn ngủ.

- Không được, trẻ con phải đi ngủ sớm, ngủ sớm dậy sớm thì mới khỏe mạnh.

Giọng của Tiffany khiến người nghe có cảm giác ấm áp, thoải mái.

Khiến Taeyeon ngạc nhiên chính là Tiffany không giống như trong tưởng tượng của cậu, là loại bảo mẫu chiều chuộng trẻ con.

- Miyeon không ngủ được.

- Cô hát cho con nghe nhé.

- Vâng ạ, Miyeon thích nghe cô hát!

Tiffany hắng giọng rồi khẽ hát:

- Thỏ con ngoan ngoãn, mau mở cửa ra...

Giọng Tiffany nhẹ nhàng, tiếng nói thuần hậu, hoàn toàn không mềm mại như giọng của Eun Hee.

Nhưng Taeyeon nghe Tiffany hát thì thiếu chút nữa vọt vào bởi vì trong giọng hát này cũng chứa chan tình yêu như Eun Hee vậy...

Cậu vội nắm chặt lấy nắm đấm cửa, cố gắng khống chế bản thân. Chẳng qua chỉ là một bài hát trẻ con bình thường, đứa trẻ nào chẳng biết, không cần phải nghĩ nhiều, rời đi thôi, đi thôi.

Nhưng chẳng hiểu sao hai chân như mọc rễ, không thể động đậy.

Tiếng hát dịu dàng của Tiffany chậm rãi hòa vào ban đêm yên tĩnh, lặng lẽ chảy vào tim người khác. Taeyeon nghe mà cả người lặng đi, đáy lòng cũng yên tĩnh lại.

Bên trong, Miyeon nghe hát mà mí mắt nặng lại, lập tức chìm vào giấc ngủ. Tiffany ngồi bên cô bé khe khẽ hát rồi đắp lại chăn cho Miyeon. Đêm đầu hạ vẫn còn khá lạnh.

Miyeon khẽ trở mình, ý thức càng lúc càng mơ hồ, trước khi ngủ còn lẩm bẩm:

- Cô hát hay quá....

Sau đó nhắm tịt mắt lại, chìm vào giấc mơ...

Tiffany nhìn cô bé khẽ mỉm cười. Dưới ánh đèn ngủ, mắt Miyeon nhắm tịt, lông mi đen dài như hai cây quạt nhỏ, má phúng phính đỏ au, môi hơi cong cong. Thật sự là rất đáng yêu.

Tiffany cúi người khẽ hôn lên má cô bé, nhìn Miyeon ngủ mà lòng cô vô cùng thỏa mãn. Nếu sau này ngày nào cũng được nhìn Miyeon ngủ thì đúng là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Chắc chắn cô bé đã ngủ, Tiffany bắt đầu lấy quần áo đi tắm. Người làm trong Kim gia có phòng tắm riêng, tuy rằng cô ngủ cùng phòng với Miyeon nhưng không được sử dụng nhà vệ sinh của cô bé. Chắc Kim gia sợ người lạ làm lây bệnh cho Miyeon.

Giờ đãi ngộ của Kim gia cho Tiffany kém khi xưa rất nhiều, tuy rằng không quen nhưng cô cũng hiểu thân phận của mình. Hơn nữa cô cũng không quá để ý những chuyện này.

Lấy quần áo xong, Tiffany mở cửa ra, vừa mở cửa đã thấy Taeyeon đứng bên ngoài, tay đặt trên nắm đấm cửa, vẻ mặt có chút hoảng hốt, xem ra là đứng ở ngoài này từ lâu.

Thấy Tiffany đi ra, Taeyeon chấn động, đôi mắt đen thâm sâu nhìn cô, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Lòng Tiffany dâng lên cơn tức giận. Những lời lúc trước Taeyeon nói với Kim phu nhân đã khiến cô không thoải mái, giờ lại còn đứng ngoài nghe lén. Cô khiến cậu nghi ngờ đến thế sao? Tuy rằng cô muốn tiếp cận cậu nhưng ít nhất đến giờ còn chưa hành động gì hết. Cô chưa từng mong Taeyeon sẽ tốt với mình, dù sao với cậu mà nói cô chỉ là một người xa lạ. Nhưng cũng nên có sự tôn trọng cơ bản, chẳng lẽ sự tôn trọng, thấu hiểu của cậu chỉ dành cho người cậu yêu quý, người khác không thể có sao?

- Cô Kim, cô ở đây làm gì?

Ba chữ "đại tiểu thư" đánh chết Tiffany cũng không nói.

Giọng nói của cô nhàn nhạt khiến Taeyeon nhíu mày, trong Kim gia này có ai dám nói năng với cô như thế? Nhưng ở bên ngoài nghe lén bị người biết cũng chẳng phải là chuyện hay ho. Taeyeon có chút đuối lý, nhất thời cũng không tìm được lí do gì thích hợp.

- Tôi... tôi...

Lạ thật, đây là nhà cô, cô là chủ nhân nơi này, cô ở đâu làm gì sao phải giải thích cho một bảo mẫu. Taeyeon rất muốn trách cứ Tiffany vài câu, để cô ấy hiểu rõ thân phận của mình nhưng nhìn vẻ mặt tức giận của Tiffany thì những lời trách cứ lại nuốt ngược vào trong.

Tiffany rất bực bội:

- Cô Kim, cô sợ tôi sẽ có thủ đoạn xấu gì với Miyeon sao?

Tuy rằng bây giờ cô với Taeyeon chỉ là người xa lạ nhưng trong lòng Tiffany đây vẫn là người chung chăn chung gối, sớm chiều bầu bạn. Cô không như mọi người sợ hãi cô ấy, trong lòng có gì bất mãn thì cứ nói thẳng như trước kia.

Nhưng Taeyeon lại không chấp nhận được như vậy, lời của cô khiến cậu có phần mất mặt.

Taeyeon giận tái mặt đến, lạnh lùng nói:

- Hwang tiểu thư, xin hãy chú ý thân phận của mình, đây là thái độ với chủ của cô sao? Cô nên hiểu, bất kể tôi làm gì, nghĩ gì cũng không phải là chuyện cô có thể can thiệp.

Taeyeon khẽ chỉ vào Tiffany, trong mắt đầy sự khinh thường.

Tiffany càng tức giận, cô khẽ đóng cửa lại, tránh để hai người cãi cọ làm ảnh hưởng đến Miyeon. Một động tác nhỏ này khiến Taeyeon giật mình, lửa giận bị Tiffany châm lên tiêu tan hơn nửa.

Xem ra cô gái này vẫn rất quan tâm Miyeon, ít nhất vừa rồi chính cô cũng không nghĩ là mình có thể sẽ đánh thức Miyeon. Nhưng những lời sau đó Tiffany nói lại khiến lửa giận trong lòng Taeyeon bốc lên bừng bừng.

Cô nói:

- Cô Kim, lời này của cô không đúng rồi! Cô đúng là chủ, cô trả tiền lương nhưng tôi phải bỏ sức. Theo lý mà nói chúng ta là quan hệ ngang hàng, nếu cô tôn trọng tôi thì đương nhiên tôi cũng sẽ tôn trọng cô. Nhưng cô lại lén lút đứng ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện. Miyeon là con của cô, cô có thể quang minh chính đại đi vào, cô muốn nghe gì? Giờ tôi ở trong, là mọi người xếp cho tôi ở đó, một khi đã vậy thì cô nên tôn trọng chút quyền riêng tư của tôi được chứ? Tôi đương nhiên không có quyền can thiệp vào việc của cô nhưng bảo vệ chút quyền của mình chắc không sai chứ?

Những lời này tuy là thấp giọng nói nhưng lại rất hùng hồn, giọng nói hơi sẵng, đôi mắt trong suốt không chút sợ hãi nhìn cậu, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn như lóe lên, bắn thẳng vào lòng Taeyeon khiến cậu có một cảm giác kì dị.

Lời nói quen thuộc, vẻ mặt quen thuộc...

Eun Hee cũng từng thẳng thắn chỉ trích cậu như vậy, nói cậu hoàn toàn không biết tôn trọng người khác, nói cậu chẳng bao giờ suy nghĩ cho cô ấy... Taeyeon nhìn Tiffany, lửa giận trong nháy mắt biến mất.

Cô gái này dường như cũng giống Eun Hee vậy, sẽ không khuất phục trước bất kì hoàn cảnh nào, nhưng có thật thế sao? Có lẽ cô ta không biết hậu quả mà lỗ mãng rồi, một khi biết sẽ bị cậu sa thải, mất đi công việc lương cao này nhất định sẽ hối hận mà xin lỗi. Dù sao trên đời này cũng chẳng có mấy người giống Eun Hee, biết rõ sẽ khổ nhưng vẫn không chịu khuất phục?

Lập tức, cậu hừ lạnh nói:

- Cô giờ nói hay lắm nhưng cô có biết hậu quả không? Cô sẽ mất đi công việc này, tôi không thích loại người tự cho mình là đúng như cô, không biết nặng nhẹ gì cả.

Tiffany sắp bị Taeyeon làm cho tức chết, rõ ràng là cậu sai, cô cũng không mong cậu sẽ xin lỗi nhưng không ngờ Taeyeon lại lấy thân phận ra để đàn áp cô, Taeyeon đúng là người bá đạo, âm hiểm.

- Cô Kim, tôi biết cô sẽ không làm như thế. Cô biết tôi thực sự quan tâm đến Miyeon, tôi có thể nói tôi quan tâm đến Miyeon không kém gì cô cả. Mất đi người làm như tôi thì mất mát là Miyeon, là cô, tôi nghĩ làm giám đốc một công ty lớn trong nước thì cô sẽ rõ điều này. Cô sẽ không sa thải tôi. Hơn nữa những lời tôi vừa nói không phải là tự cho là đúng, cũng không phải là không biết nặng nhẹ. Những lời cô nói tôi không thể chấp nhận. Được rồi! Cô Kim, nếu cô không sa thải thì tôi xin phép đi tắm, không tiếp!

Taeyeon bị những lời này của Tiffany làm cho á khẩu, trơ mắt nhìn Tiffany lạnh lùng đi qua. Càng khiến cậu giận là cô lại nói đúng, cậu sẽ không sa thải cô. Dù sao tìm được bảo mẫu thích hợp mà quan tâm đến Miyeon như vậy thật không dễ, không phải cứ có tiền là được.

Taeyeon xoay người nhìn theo Tiffany đi xuống tầng, lúc đến chỗ rẽ Tiffany còn nhướng mắt lườm cậu một cái đầy khiêu khích. Đúng, đó tuyệt đối là khiêu khích. Sau đó cô bình tĩnh di xuống tầng, tao nhã, kiêu ngạo như cô công chúa khiến cậu hận đến ngứa răng.

Sao lại thế, sao cậu lại cảm thấy cô giống Eun Hee. Taeyeon tức giận vô cùng. Eun Hee ôn nhu tao nhã, Eun Hee xinh đẹp hào phóng, cô gái quê mùa kia có thể so sánh sao? Đùa gì chứ, còn dám chống đối uy hiếp cậu, chờ cậu tìm được người thích hợp thì sẽ lập tức đá đi.

Taeyeon cúi đầu mắng thầm hai tiếng sau đó đi về phòng, vốn định đóng sập cửa phòng cho đỡ giận nhưng đột nhiên lại nhớ đến lúc Tiffany khẽ đóng cửa phòng thì thẩm chửi đổng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó ngã xuống giường, vùi đầu vào gối, buồn bực không thôi.

Trong đầu cô hiện lên đủ mọi cách để xả giận nhưng lại hoàn toàn không ý thức được, dường như đã lâu rồi cô không hề để ý đến người nào như vậy.

Mà bên kia, Tiffany giận đến suýt thì xé rách quần áo. Kim Taeyeon chết tiệt, Kim Taeyeon thối tha, đồ bá đạo, đợi có ngày cô quay lại thì nhất định sẽ bắt cậu xin lỗi vì chuyện hôm nay.

Chỉ là thực sự sẽ có ngày đó sao? Vốn Tiffany còn định cố gắng tiếp cận Taeyeon nhưng giờ nếu thực sự làm thế thì cậu sẽ nghĩ mình là loại người tâm cơ, đến lúc đó sẽ phản tác dụng mà thôi.

Chuyện thật sự không dễ như cô nghĩ. Tiffany khẽ thở dài. Đừng tức giận, nhất định sẽ có cách, sẽ có cơ hội, Taeyeon và Miyeon đâu thể dễ dàng bỏ qua được.

Sáng sớm hôm sau, Tiffany làm vệ sinh cho Miyeon xong, bế ccon bé xuống lầu ăn sáng

Vừa mở cửa phòng đã thấy Taeyeon cũng từ phòng đi ra. Vẻ mặt Tiffany bình tĩnh nhìn cậu khẽ chào:

- Cô Kim.

Thôi đi, tuy rằng người kia có chút đáng ghét nhưng so ra hôm qua cậu cũng bị cô làm cho tức giận, coi như là hòa nhau.

Miyeon nhìn thấy Taeyeon thì vội nhào qua, vui vẻ kêu:

- Appa ơi.

Taeyeon đón lấy cô bé, mỉm cười nói:

- Tối qua con ngủ ngon không?

Miyeon vươn bàn tay nhỏ bé vuốt mặt cậu mà nói:

- Có ạ, cô hát hay lắm, appa thích nghe không, bảo cô hát cho nhé.

Miyeon nói vậy khiến Tiffany có chút thẹn mà Taeyeon lại quay sang nhìn cô, khóe miệng như khẽ cười.

Hôm nay Tiffany mặc áo trắng, quần vàng nhạt, tóc xõa ngang vai, tóc mái phủ trán, đôi mắt to có thần thái. Hai tóc vén sau mang tai để lộ đôi hoa tai chiếu vào mặt khiến làn da cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.

Lần đầu tiên Taeyeon nhìn kĩ Tiffany như vậy, nhìn kỹ thì mới thấy, thì ra cô gái này cũng có chút đặc sắc.

Miyeon cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, tiếp tục nói:

- Appa ơi, appa đã nói chủ nhật dẫn con đến công viên, con biết hôm nay là thứ bảy, ngày mai... ngày mai chính là chủ nhật.

Nhìn con yêu xòe tay tính ngày, Taeyeon phì cười. Chỉ đến lúc này, Tiffany mới cảm thấy đây chính là Taeyeon từng dịu dàng với cô trước kia

- Được, appa nói lời giữ lời, nhất định sẽ đưa con đi.

Ăn sáng xong, Taeyeon và Kim lão gia cùng đi làm.

Tiffany lại dẫn Miyeon ra sân chơi, ánh nắng buổi sáng ấm áp, không khí cũng rất tốt. Tiffany dẫn Miyeon đi dạo trong sân, khám phá những điều mới mẻ.

Ví dụ như xem con kiến chuyển thức ăn, nhìn con kiến xếp thành hàng dài, cõng thứ còn to hơn cơ thể chúng mà cố gắng đi về phía trước, Miyeon hưng phấn mà vỗ vỗ đôi bàn tay mũm mĩm.

Hai người đang xem rất vui, đột nhiên một chiếc xe thể thao màu bạc đi vào, nhanh chóng đỗ vào gara.

Miyeon nhìn thấy thì chỉ về phía gara nói:

- Dì, dì đã về!

Tiffany đứng lên nghĩ, là Yoona sao? Hai năm không gặp, giờ cô ấy vẫn ổn chứ?

Cô nhìn về phía gara, không lâu sau đã thấy một bóng người cao gầy đi từ gara ra, nhìn thấy Miyeon thì tươi cười đi về phía cô bé.

Tóc dài của Yoona đã cắt, tóc mái dài để xéo qua thái dương, che đi một bên lông mày, càng nổi bật đôi mắt đen câu hồn đoạt phách. Vành tai vẫn đeo chiếc hoa tai Tiffany tặng, theo từng bước đi mà lóe ra những tia sáng lóng lánh.

Yoona sải bước đi đến, từng động tác đều lộ ra sự tự tin và tôn quý. Cô khẽ cười, cười tươi như ánh nắng mặt trời. Cơ thể quyến rũ cùng với nụ cười tinh thuần là sự tương phản mạnh mẽ mà đầy yêu dị, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, khiến người ta nhìn mà như đui mù đi.

Hai năm không gặp, Yoona càng giống minh tinh hơn. Có lẽ Yoona bây giờ rất nổi tiếng rồi! Giấc mơ của cô ấy đã thành hiện thực rồi?

Tiffany mỉm cười nhìn Yoona đến gần.

Yoona đi đến bên Miyeon, bế cô bé lên, thơm má cô bé thật kêu rồi nói:

- Miyeon, còn nhớ dì không?

- Dì ơi!

Miyeon cười gọi rồi sau đó nắm tóc trên trán Yoona:

- Dì đã lâu không về.

Yoona cười rồi gỡ tóc mình ra nói:

- Dì dạo này bận lắm, nhưng dì được nghỉ ba ngày liền, về chơi với Miyeon đây này,. con có vui không?

Miyeon vung bàn tay nhỏ bé mà hoan hô rồi thơm Yoona thật kêu.

Yoona cao hứng mà tung Miyeon lên cao, con bé vui vẻ kêu to. Tiffany ở bên hoảng sợ vội nói:

- Cẩn thận.

Lúc này Yoona mới để ý bên cạnh còn có người, nhìn Tiffany kinh ngạc hỏi:

- Cô là ai?

Tiffany đen mặt, cảm ơn giờ mới nhìn thấy tôi. Tuy rằng giờ tôi trông bình thường nhưng tốt xấu gì cũng là người lớn lù lù thế này cơ mà. Miyeon cướp lời:

- Đó là cô Fany mà con thích nhất.

Giọng nói đầy sự kiêu ngạo.

Yoona kinh ngạc nhìn Tiffany, có chút không hiểu, mới một tháng không về mà đột nhiên mọc ra cô Fany được "thích nhất" này, đây là thần thánh phương nào?

Tiffany thấy vẻ hồ nghi của Yoona thì nhịn cười, vươn tay về phía cô ấy:

- Tôi biết cô, Yoona, tôi là Tiffany, rất vinh hạnh được gặp cô.

Yoona, thế này đủ khiến em lên mặt chưa?

Không hiểu vì sao, đối mặt với Yoona thoải mái hơn đối mặt với Taeyeon rất nhiều, lòng không hề có gánh nặng, có lẽ là vì chờ mong nhiều nên áp lực lớn chăng?

Yoona nhìn cô gái thoải mái tự nhiên trước mặt này, tuy rằng diện mạo bình thường nhưng nụ cười lại cực kì thân thiết khiến người ta có hảo cảm. Hơn nữa đây là một trong số ít những người gặp cô mà vẫn có thể thoải mái, bình tĩnh thế này! Hay lắm! Dạo gần đây quả thực bị một số fan cuồng làm cho phát điên rồi.

Yoona cũng cười vươn tay về phía Tiffany:

- Chào cô, rất vui được làm quen.

Sau đó, hai người nói chuyện phiếm một hồi. Tiffany nói với Yoona cô là bảo mẫu của Miyeon. Yoona kinh ngạc nhìn khi thấy Tiffany chỉ mất gần 3 ngày mà đã thu thập được tiểu ma vương này. Hai người tán gẫu thực sự rất vui vẻ. Yoona rất vui khi gặp được một người có thể khiến cô thoải mái nói cười này. Hai năm trước, sau khi Eun Hee qua đời, đã lâu rồi cô không thoải mái bên cạnh người nào được như thế này.

Nhớ tới Eun Hee, ánh mắt Yoona trở nên buồn bã, vui vẻ bay sạch, mọi thứ như đều trở nên vô vị. Yoona nhìn Tiffany nói xin lỗi sau đó bế Miyeon đi vào trong nhà chào mẹ. Với cảm xúc đột ngột thay đổi của Yoona, Tiffany không hiểu được nên chỉ đành đi theo sau.

Taeyeon đi vào tìm Kim phu nhân, mà Tiffany lại bị Naeun đang quét dọn ở phòng khách dữ lại. Cô mở to mắt nhìn Tiffany, trong mắt đầy sự hâm mộ:

- Tiffany, chị có thể nói chuyện phiếm với Yoona, thật hạnh phúc...

Tiffany nhìn cô gái trẻ mà phì cười:

- Em ở đây chẳng phải cũng thường xuyên được thấy Yoona sao? Có gì mà hâm mộ?

Naeun vừa lau đồ đạc vừa nói:

- Yoona không thường xuyên về, về cũng chẳng được mấy ngày. Cho dù là ở nhà em cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô ấy. Cô ấy là tiểu thư mà. Nhớ hồi đầu em đến đây làm ngoài vì mức lương cao thì còn là vì có thể tiếp cận Yoona! Thật thất vọng...

Cô thở dài rồi nói:

- Nhưng có thể tận mắt nhìn thấy cô ấy em cũng rất vui rồi.

Tiffany hỏi cô:

- Giờ Yoona rất nổi tiếng sao?

Naeun kinh ngạc:

- Không phải chứ? Chuyện này mà chị cũng không biết?

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Naeun trở nên rất kích động:

- Cô ấy tham gia một bộ phim thần tượng, phim đó nổi tiếng khắp Châu Á, ngay cả Trung Quốc, Nhật Bản cũng rất được ưa thích. Cuối năm trước một công ty nước ngoài đầu tư chế tác phim điện ảnh do cô ấy thủ vai chính cũng nổi tiếng trên thị trường quốc tế. Yoona còn dành được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nữa kia. Có thể nói, giờ Yoona là ngôi sao hàng đầu Châu Á, rất nhiều minh tinh mong được hợp tác đó nhưng cô ấy chưa từng cho ai cơ hội cả. Người như vậy mà chưa có người yêu, không có scandal thật sự khiến fan như bọn em điên cuồng.

Nói tới đây, Naeun buông khăn lau, hai tay bưng má, vẻ mặt vô cùng si mê.

Thì ra Yoona đã nổi tiếng đến mức này, thật sự là không đơn giản! Cũng không lạ, Yoona đương nhiên phải nổi tiếng rồi.

Đang nói, Kim phu nhân và Yoona từ trên lầu đi xuống. Kim phu nhân tươi cười rạng rỡ, xem ra con trở về khiến bà rất vui. Tiffany nghĩ, không biết Kim lão gia có còn phản đối Yoona nữa không? Nhưng nghĩ lại, Yoona có thể thoải mái quay về thế này hẳn là đã không còn phản đối gì nữa.

Yoona định buông Miyeon xuống nhưng Miyeon đã lâu không gặp dì, rất muốn được dì bế nên ôm chặt cổ Yoona, không chịu đi xuống. Yoona có chút bất đắc dĩ:

- Miyeon, dì mệt quá, giờ dì buồn ngủ ghê, lúc nào dì dậy lại chơi với Miyeon được không?

Miyeon không chịu, hai đùi cọ cọ bám chặt lấy người Yoona. Yoona vừa bực vừa buồn cười.

Tiffany vội tiến lên nói với Miyeon:

- Miyeon ngoan, dì mệt lắm, để cho dì ngủ được không, dì mà không đi ngủ thì sẽ bị bệnh đấy.

Miyeon vừa nghe thấy bị bệnh thì do dự hỏi:

- Thế có phải tiêm không?

Tiffany gật đầu:

- Phải tiêm đó!

Miyeon nghe thấy tiêm thì nhíu mày:

- Tiêm đau lắm, đừng tiêm.

Nói xong chủ động buông Yoona ra.

Yoona nhìn Tiffany cười:

- Cũng là cô mới có cách.

Tiffany tự nhiên vỗ vỗ vai Yoona:

- Mau đi ngủ đi! Cô trông như đã lâu rồi không ngủ ấy.

Động tác nhỏ này của Tiffany khiến Yoona ngây ra một hồi, lúc sau mới lấy lại tinh thần cười cười:

- Đúng thế, tháng sau tôi ra album mới nên tháng này rất bận.

Tiffany mỉm cười:

- Mau đi đi!

Yoona nhìn nụ cười của Tiffany thì lại ngẩn người, sau đó mới xoay người lên lầu.

Yoona ngủ một giấc, đến lúc tối mới tỉnh lại.

Lúc xuống nhà thì Taeyeon và Kim lão gia đã về. Hai người thấy Yoona thì đều cười. Tiffany nhìn nụ cười của Kim lão gia thì càng chắc chắn rằng hai người không sao. Làm sao để người cố chấp như Kim lão gia chịu thay đổi suy nghĩ? Cô thật sự rất ngạc nhiên.

Người một nhà sum họp vui vẻ ăn bữa tối, Tiffany vẫn bón cơm cho Miyeon xong rồi mới ăn. Tuy rằng Thím Lee ra lệnh không để phần cơm cho người đến muộn nhưng Naeun luôn để dành cơm cho cô. Mọi người thấy nhưng cũng chẳng ai nói gì, tất cả người hầu đều rất có hảo cảm với Tiffany nhưng lại rất bất mãn với Thím Lee. Chỉ là Thím Lee địa vị cao nhất, lại là người của đại thiếu phu nhân tương lai nên cũng đành chịu. Cho nên Thím Lee cũng không biết, bà định làm khó Tiffany nhưng chẳng có tác dụng gì.

Miyeon thấy Tiffany lần nào cũng là bón cơm cho mình mà không ăn thì không nhịn được hỏi:

- Vì sao cô không ăn cơm?

Tiffany gắp một miếng trứng gà để vào chén cô bé rồi cười nói:

- Chút nữa cô sẽ ăn.

- Không, cháu muốn cô ăn cơm với Miyeon cơ.

Nói đến đây lại nổi cơn ngang ngược không chịu ăn tiếp, cứ cố đòi Tiffany ăn cùng mới chịu.

Kim phu nhân nhìn thế thì nói:

- Tiffany, sau này ăn cơm cùng chúng tôi đi. Mỗi lần đều hại cô phải ăn đồ lạnh, thật sự rất ngại.

Nói xong quay lại sai Thím Lee mang một đôi chén đũa đến.

Lòng Thím Lee mất hứng, thầm lườm Tiffany một cái nhưng chẳng làm được gì, đành nghe theo. Nhìn địa vị của Tiffany ở Kim gia càng lúc càng được củng cố thì lòng đầy đố kỵ, không khỏi nghĩ, nếu không có Tiffany chen ngang thì người có vinh dự này chính là con mình rồi. Cùng Kim gia ăn chung một bàn, thực sự rất có mặt mũi. Không được, nhất định phải nói với Choi tiểu thư, để cô ấy đuổi Tiffany này đi mới được!

Tiffany được xếp ngồi cạnh Yoona, lúc ngồi xuống, Yoona mỉm cười với cô. Tiffany vừa để ý Miyeon ăn cơm, đôi lúc cũng nhỏ giọng tán gẫu với Yoona đôi câu. Taeyeon đối diện thấy bọn họ mỉm cười nói chuyện thì cảm thấy chói mắt. Tiffany này thật có bản lĩnh, chỉ một ngày đã thu phục được Miyeon, giờ ngay cả Yoona cũng bị thu phục sao?

Cô gái này rốt cuộc có gì hấp dẫn người? Diện mạo bình thường, dáng người bình thường, ngay cả tính tình cũng chẳng tốt đẹp là mấy, đúng là, có chuyện gì thế không biết?

Taeyeon thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ, trong lòng thầm oán.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro