Chap 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối, tắm cho Miyeon xong, dỗ cô bé lên giường ngủ, Tiffany thấy còn sớm mà cũng chẳng có tâm tình đọc sách nên đi xuống lầu, ra hoa viên tản bộ.

Ánh trăng như nước chiếu vào hậu hoa viên, chiếu lên lớp lá cây dày lấp loáng. Tiffany đi về phía lương đình, thưởng thức ánh trăng sáng, hương thơm cỏ cây, cảm thấy thật vui vẻ, thoải mái.

Tiffany tựa vào cây cột sơn son, nhìn từng gốc cây ngọn cỏ trong hoa viên, hồi tưởng lại trước kia khi mình cùng Taeyeon ở đây nắm tay tản bộ, thì thầm nhỏ nhẹ, dịu dàng ôn nhu. Khi đó, ánh mắt cậu nhìn cô còn dịu dàng hơn ánh trăng kia nhưng bây giờ... Tiffany thở dài, chỉ e còn lạnh hơn băng tuyết...

Không sao, Tiffany thầm tự cổ vũ mình. Giờ mới tiếp xúc được mấy ngày, chỉ cần ở chung lâu, tiếp xúc nhiều thì nhất định Taeyeon sẽ chú ý đến mình. Nhưng điều đáng mừng là, cô phát hiện Miyeon là đứa trẻ ngoan, trước kia ngang bướng hoàn toàn là vì người lớn chiều hư, chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, kiên nhẫn giảng giải thì nhất định cô bé sẽ thành đứa trẻ ai thấy cũng yêu. Chỉ mấy ngày thôi mà Miyeon đã thay đổi rất nhiều rồi đó thôi.

Bất kể cuối cùng Taeyeon có chấp nhận cô hay không, bất kể cô có thể trở lại bên cậu và con hay không, lần này trở về Kim gia tuyệt đối là đáng giá!

Đang nghĩ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân khe khẽ.

Tiffany quay đầu nhìn lại, một bóng người cao lớn chậm rãi hiện ra trước mắt, đến gần mới nhìn rõ đó là Yoona.

- Chào cô!

Tiffany nhẹ nhàng chào hỏi, khẽ mỉm cười.

Nghe thấy tiếng, Yoona ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ ở đây còn có người, thấy là Tiffany thì mỉm cười chào, cô bước tới ghế đá cẩm thạch mà ngồi bên cạnh Tiffany

- Muộn thế rồi còn chưa ngủ? Tiffany hỏi

- Ngủ suốt chiều nên giờ bị mất giấc, còn cô? Yoona hỏi lại.

- Tôi cũng không ngủ được.

- Sao thế? Có tâm sự? Miyeon rất bướng bỉnh à?

Tiffany vội lắc đầu:

- Không đâu, Miyeoon ngoan lắm, tôi rất thích con bé.

Đúng là có tâm sự chẳng qua nếu nói ra chỉ sợ Yoona sẽ sợ chết khiếp mất.

- Cô và Miyeon thật có duyên, con bé chưa từng gần gũi với người ngoài nào như thế cả.

- Có lẽ tôi có phép thuật. Tiffany nháy mắt tinh nghịch nói.

Yoona cúi đầu cười, tóc trước trán khẽ lay động, mắt lưu chuyển dưới ánh trăng. Yoona ngẩng đầu nhìn Tiffany, dưới ánh trăng, mái tóc Tiffany bóng lên dưới ánh trăng, khuôn mặt biến mất trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời. Yoona nhìn Tiffany lẳng lặng cười, rõ ràng là ngũ quan bình thường nhưng vì nụ cười nhu hòa mà lại có vẻ động lòng người vô cùng. Yoona hơi động tâm, vì sao lúc này Tiffany lại khiến cô có cảm giác đặc biệt quen thuộc vậy? Tình cảnh này như đã từng trải qua ở đâu rồi?

- Tiffany, chúng ta đã từng gặp chưa.

Yoona hỏi theo bản năng, có lẽ cô ấy mê ca nhạc sao?

Tiffany ngẩn ra, cẩn thận nghĩ, khối cơ thể này hẳn sẽ không gặp Yoona rồi cho nên lắc đầu:

- Không có, tôi đã gặp cô nhiều lần nhưng chắc chắn là cô chưa từng thấy tôi.

Yoona cười:

- Nhưng tôi lại thấy cô rất quen thuộc.

Lòng Tiffany khẽ động nhìn Yoona, rất quen thuộc? Yoona, cô có thể tìm được bóng dáng Eun Hee qua tôi không?

Hiển nhiên Yoona không đem chuyện này vào lòng, tùy tiện hỏi Tiffany:

- Tôi thấy cô rất có cách dỗ dành trẻ con, cô là giáo viên mầm non sao?

- Không, tôi chỉ là rất thích trẻ con cho nên hay đọc sách về phương diện này.

Tiffany nhìn thẳng vào Yoona:

- Trước kia tôi là stylist.

- Stylist?

Yoona có chút chấn động, một lát sau, cô quay đầu nhìn ra phía trước:

- Trước kia tôi cũng có người bạn làm stylist, cô ấy là người rất tài hoa, đã từng mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui.

Giọng Yoona thật nhẹ nhàng, giữa ban đêm yên tĩnh này như phủ thêm một tầng bi thương

Tiffany biết Yoona đang nhắc đến mình, nhìn vẻ mặt cô đơn ấy, Tiffany cũng rất khó chịu. Cô vẫn chỉ luôn lo lắng đến cảm xúc của Taeyeon và con nhưng không nghĩ đến những người bạn bên mình cũng sẽ rất đau lòng. Như Sunny, như Gain, như Yoona vậy. Cô đột nhiên cảm thấy kích động, hận không thể nói chuyện của mình cho rõ ràng nhưng lý trí của cô lại khắc chế lại, đây chưa phải lúc thích hợp. Tiffany tự nói với mình.

Tiffany lặng lẽ vỗ vỗ vai Yoona:

- Cô ấy nhất định cũng rất vui vì có người bạn như cô.

Yoona nhìn đôi bàn tay trên vai mình, đôi tay này không đẹp như đôi tay ấy nhưng vẫn mang đến cho cô sự ấm áp ngày nào.

- Không, tôi chưa từng làm được gì cho cô ấy? Luôn luôn là cô ấy giúp đỡ, cổ vũ tôi, là lúc cô ấy cần giúp đỡ nhất thì tôi chỉ là kẻ bất lực, tôi không xứng là bạn của cô ấy.

- Yoona, nếu hai người thực sự là bạn thì cô ấy nhất định sẽ không vui khi cô nói như vậy.

Tiffany không nghĩ ngợi gì, buột miệng mà gọi tên Yoona, vừa nói xong đã thấy mình lỗ mãng nhưng thấy Yoona có vẻ không để ý thì mới yên lòng.

Yoona ngẩng đầu nhìn cô:

- Cô nói đúng, chưa bao giờ cô ấy để ý xem mình phải trả giá bao nhiêu, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được báo đáp thế nào. Nếu cô ấy thấy tôi nói thế này, nhất định sẽ không vui.

Nụ cười của Yoona có chút hoảng hốt, ánh mắt lại nhìn về nơi xa xắm như đang chìm đắm trong đoạn quá khứ nào đó.

Tiffany nhìn đồng hồ, bất tri bất giác cô đã ngồi ở đây hơn một tiếng, nên về nghỉ ngơi đi thôi. Cô đứng lên nói với Yoona:

- Kim tiểu thư, ngại quá, mai tôi phải dậy sớm, Miyeon đi công viên, tôi phải chuẩn bị sớm. Tôi về nghỉ trước.

- Được, tôi cũng về phòng, cùng đi thôi.

Bọn họ sóng vai rời khỏi hoa viên, lúc tới gần đại sảnh, Yoona đột nhiên nói:

- Về sau cô cứ gọi tôi là Yoona đi. Bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy, tôi thích nói chuyện phiếm với cô, tôi mong chúng ta có thể thành bạn bè.

Mặt Tiffany đỏ lên, hẳn là Yoona đã nghe thấy... Cô cười ngại ngùng nói:

- Tôi không quen gọi người khác là tiểu thư, cảm thấy như đang ở xã hội phong kiến vậy...

Yoona cười to, sau vỗ vỗ bả vai cô rồi đi vào.

Tiffany không biết là mình nói lại buồn cười như vậy, nhìn Yoona cười thoải mái như thế thì cảm thấy có chút lạ, lẩm bẩm đôi câu rồi cũng đi theo lên.

Phòng của Yoona vẫn là ở tầng hai, lúc vào phòng còn vẫy tay với Tiffany. Tiffany cũng vẫy tay lại mà mỉm cười. Nụ cười này vẫn đọng trên môi, mãi đến khi lên tầng ba, nhìn thấy Taeyeon đang tựa vào vách tượng, lạnh lùng nhìn cô thì nụ cười mới tắt lịm.

Taeyeon dựa vào tường, hai tay ôm ngực, ánh đèn ảm đạm bao phủ lên người, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, đôi mắt thâm thúy u ám lạnh lùng nhìn Tiffany.

Tuy rằng sắc mặt Taeyeon trông khó coi nhưng Tiffany thấy cậu thì vẫn rất vui, nụ cười vừa tắt lại nổi lên, khẽ chào:

- Cô Kim.

Sau đó đi đến bên cạnh Taeyeon, hơi dừng lại. Khó lắm mới có cơ hội ở chung, muốn nói gì đó nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia thì lại không biết nên mở miệng thế nào.

Taeyeon lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiffany một lúc lâu, sau đó nói:

- Cô muốn chăm sóc Miyeon cho tốt thì phải có sức khỏe, cô cho rằng cái kiểu đêm hôm rồi còn lang thang bên ngoài thì có đủ sức chăm sóc Miyeon sao? Tối qua cô cãi lại hùng hồn lắm, cô quan tâm Miyeon chẳng kém ai, chẳng qua chỉ là nói suông mà thôi à?

Nửa đêm? Giờ mới chỉ có 10h thôi? Đây chẳng phải là đang bới lông tìm vết à? Tiffany bĩu môi, có chút tức giận:

- Cô Kim?

Tiffany đưa tay đeo đồng hồ đến trước mặt Taeyeon:

- Chẳng lẽ 10h là nửa đêm sao? Cô quá khoa trương rồi đó? Tôi không biết vì sao cô không thích tôi nhưng dù là thế thì cũng xin cô tìm lí do thích hợp một chút, thế này như kiểu cô đang cố tình gây sự đó.

Nhìn mặt cậu trầm xuống, Tiffany lập tức bổ thêm một câu:

- Đương nhiên, tôi biết cô Kim không phải là người cố tình gây sự, nhất định là cô đã nhìn nhầm giờ rồi.

Tiffany rất muốn nói chuyện hòa bình với Taeyeon, rất muốn bộc lộ những điểm tốt của mình trước mặt Taeyeon nhưng là vì sao cậu không thể nói chuyện thoải mái với cô như Yoona? Ngay cả Yoona cũng thấy cô quen thuộc thì vì sao Taeyeon là người sớm chiều ở chung với cô lại chẳng có cảm giác gì? Thái độ lãnh đạm không nói, còn coi cô là người có tâm cơ cần đề phòng.

Chẳng lẽ trong mắt Taeyeon chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp mới là quan trọng? Người bình thường cô chẳng muốn tiếp xúc sao?

Lòng Tiffany có chút khổ sở, cô không muốn nói tiếp nữa. Cô đi lướt qua cậu mà về phòng. Đến khi cô sắp mở cửa thì Taeyeon lại gọi giật cô từ phía sau:

- Hwang tiểu thư.

Tiffany xoay người, nhìn Taeyeon.

Taeyeon buông tay, sau đó đi về phía trước vài bước, đứng cách cô một đoạn. Đèn ở hành lang chiếu lên đỉnh đầu, ánh đèn chiếu rõ khuôn mặt của Taeyeon, đôi mắt thâm sâu, đôi môi góc cạnh, Taeyeon đứng đó, lẳng lặng nhìn Tiffany.

- Hwang tiểu thư, có chuyện xin cô nhớ cho kỹ, chúng tôi mời cô đến là để chăm sóc Miyeon chứ không mời cô đến để tiếp cận ngôi sao. Xin cô nhớ rõ bổn phận của mình, đừng làm chuyện không hợp với thân phận nữa.

Taeyeon từ ban công nhìn thấy Tiffany và Yoona đi ra khỏi hoa viên,vẻ mặt vô cùng thân thiết, nhỏ giọng nói chuyện rồi lớn tiếng cười. Từ sau khi Eun Hee qua đời chưa từng thấy Yoona cười thoải mái như vậy, chẳng biết người con gái trước mặt có phép thuật gì nữa! Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến cậu nhưng chẳng hiểu sao cậu rất khó chịu. Cậu vốn không định đứng đây chờ nhưng như có ma xui quỷ khiến mà lại đi ra. Cậu vốn không nên phản ứng như vậy nhưng chẳng hiểu sao vẫn nói ra những lời đó. Cậu cũng không biết là vì sao, như có ai cố ý kích thích cậu vậy. Vì sao lại muốn chọc giận cô? Muốn cho cô chú ý sao? Điều này quá buồn cười.

Nhưng Tiffany sao có thể hiểu được tâm lý phức tạp này của Taeyeon? Tiffany chỉ cảm thấy phổi sắp nổ tung. Cho tới giờ cô luôn biết Taeyeon khá tàn nhẫn với người ngoài, hoàn toàn sẽ không để ý đến cảm nhận của người khác nhưng trước giờ cậu vẫn luôn dịu dàng với cô, điều này khiến cô gần như quên đi một Taeyeon lạnh lùng như sói. Giờ cậu đem sự tàn nhẫn đó đặt lên cô thì cô mới biết cảm giác này khó chịu cỡ nào. Đoạn thời gian đầu khi bị tai nạn xe kia, Taeyeon cũng rất tàn nhẫn với cô, nhưng sau này tình yêu của cậu quá nồng nàn khiến cô quên đi đoạn thời gian khó khăn đó. Không ngờ bây giờ lại phải nếm trải cảm giác này một lần nữa. Khi đó, cô còn chưa yêu thương cậu nên không để ý nhưng giờ thấy người mình yêu đối xử với mình như thế thì sao có thể không khó chịu?

Quá khứ đều như đã thành hư vô, lại phải bắt đầu lại từ đầu, lòng Tiffany vô cùng mỏi mệt.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng nói:

- Cô Kim, tôi chỉ là làm công cho các người chứ không phải là bán thân. Tôi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, còn việc tôi làm gì thì cô có quyền gì mà can thiệp. Với tôi, Yoona không phải là một ngôi sao, tôi và cô ấy là bạn bè thì cũng chẳng có gì là quá đáng.

Tiffany ngẩng đầu nhìn Taeyeon, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn lấp lánh:

- Mọi chuyện cô đều chỉ nhìn bề ngoài, còn bên trong cô đã từng để ý chưa? Hay cô chỉ quan tâm đến bề ngoài?

Tiffany nói xong, xoay người, đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt đóng cửa, đôi mắt đen láy của cô nhìn thẳng vào mắt Taeyeon, sự bi thương trong mắt Tiffany khiến tim Taeyeon khẽ run lên.

Môi cậu giật giật, định tiến lên nói gì nhưng cửa phòng lại chậm rãi khép lại, phát ra một tiếng trầm đục, như một tiếng thở dài.

Nhìn cánh cửa khép lại, lòng Taeyeon trở nên trống rỗng, có cảm giác khó nói cứ quanh quẩn trong đầu. Như là mất mát, như là phiền muộn, như là một người độc hành trong đêm, như đụng phải cái gì nhưng lại không thể nắm bắt được.

Cậu trở về phòng, nằm sấp xuống giường, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài mà lòng không thể bình tĩnh lại.

Sáng sớm hôm sau, Tiffany đánh thức Miyeon, giúp cô bé mặc quần áo sạch sẽ, đội thêm một chiếc mũ và đeo kính râm. Miyeon như vậy trong như người lớn, vô cùng đáng yêu.

Miyeon chạy đến trước gương mà nhìn mình, cao hứng nhún nhún vai, cười tủm tỉm, nhìn qua rất vui vẻ.

Chuẩn bị xong, Tiffany bế Miyeon xuống lầu.

Đến đại sảnh đã thấy Yeon Seo ngồi trên sô pha nhàm chán đọc tạp chí, Kim phu nhân ngồi ở bên cạnh xem tivi, không thấy Taeyeon, hẳn là vẫn còn chưa xuống.

Nghe tiếng động, Yeon Seo quay đầu, thấy Miyeon thì vội mỉm cười nói:

- Chào buổi sáng Miyeon! Hôm nay dì và appa cháu cùng đưa cháu đi công viên nhé?

Nói xong đứng lên đi đến bên Miyeoon vươn tay định ôm cô bé.

Nhưng Miyeon lại rụt vào lòng Tiffany, né tránh cô ta, sau đó nhìn cô ta, chu miệng lên nói:

- Cháu muốn đi cùng cô Fany. Nói xong vội ôm chân Tiffany.

Nụ cười của Yeon Seo cứng đờ, ngượng ngùng đứng dậy, tuy rằng cố khắc chế nhưng vẫn rất khó chịu.

Kim phu nhân ngồi ở trên sô pha nhìn qua bên này rồi lại quay đầu lại chăm chú xem TV.

Lúc sau, Taeyeon và Yoona cùng đi xuống. Hai người đều là những người xinh đẹp vô cùng, một người lạnh lùng, một người ấm áp, đi bên nhau như tỏa ra sức hút mãnh liệt hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Yeon Seo nhìn thấy bọn họ, đảo qua khuôn mặt của hai người, cuối cùng mới nhìn Taeyeon rồi mỉm cười dịu dàng, chậm rãi đi đến bên, tự nhiên mà ôm tay Taeyeon:

- Taeyeon, đi được chưa?

Hôm nay Yeon Seo mặc bộ váy liền màu trắng mềm mại, mỗi bước đi làn váy lay động rất hài hòa với khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của cô, tựa như Lăng ba tiên tử. Yeon Seo đứng bên Taeyeon thật đẹp đôi.

Tiffany chỉ cảm thấy hình ảnh này thật chói mắt, hận không thể tiến lên gạt tay Yeon Seo ra. Nhưng giờ thân phận không cho phép cô làm vậy. Cô cắn răng lạnh lùng nhìn bọn họ, trong lòng vừa tức vừa đau.

Taeyeon nhìn khuôn mặt tươi cười của Yeon Seo mà khẽ mỉm cười. Xoay người lại thấy Tiffany đang nhìn bọn họ, cũng chẳng hiểu sao lại vội gạt tay Yeon Seo ra, động tác này khiến nụ cười của Yeon Seo tắt ngấm. Cô ta vẫn đang cố nắm lấy tay Taeyeon, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

- Taeyeon...

Cô ta nhìn Taeyeon, trong mắt như phủ một lớp sương mù, nhìn trông thực sự đáng yêu.

Taeyeon chút khó hiểu vì sao mình lại đột nhiên thất thố như vậy, bình thường cho dù cậu có nhiều điều không hài lòng với Yeon Seo nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt giống Eun Hee như đúc kia thì cũng sẽ không quá đáng với cô ta nhưng hôm nay vì sao lại thế?

Giờ nhìn vẻ mặt sắp khóc kia của Yeon Seo mà trong lòng lại cảm thấy phiền muộn.

Không đâu, Eun Hee sẽ chẳng bao giờ vì chút chuyện mà yếu đuối như vậy, cho dù là những lúc bất lực nhất thì cô ấy cũng chưa từng khóc lóc. Taeyeon vĩnh viễn nhớ cái ngày cô ấy xách hành lý bước khỏi Kim gia, vẻ mặt kiên quyết không chút sợ hãi, không bàng hoàng, không mơ hồ, cứ thế mà bước vào màn sương đêm chẳng quay đầu nhìn lại...

Taeyeon nhớ tới lời Tiffany nói đêm qua: "Chuyện gì cô cũng chỉ nhìn bên ngoài, có bao giờ để ý bên trong thế nào chưa?" Cô ấy nói rất đúng, cô vẫn luôn vì vẻ ngoài của Yeon Seo mà mê muội, vì bề ngoài đó mà bỏ qua hai tâm hồn hoàn toàn khác biệt.

Nói rất thấu triệt...

Chẳng lẽ cô cứ mãi tự lừa mình dối người như vậy sao.

Taeyeon nhìn cô ta nói:

- Sao hôm nay lại đến đây?

Yeon Seo cúi đầu, lấy ngón tay khẽ lau khóe mắt rồi nói:

- Chẳng phải đã nói hôm nay sẽ đưa Miyeon đến công viên chơi sao, sao Taeyeon quên rồi à? Giọng nói có chút u oán.

Taeyeon lúc này mới nhớ lại, tuần trước mình đã nói vậy suýt thì quên. Cô đành nói:

- Được rồi, cùng đi thôi, giờ đi được rồi.

Nói xong bước đến bế Miyeon.

Nhưng Miyeon lại ôm chặt lấy Tiffany, bướng bỉnh nói:

- Con muốn cô cũng đi, con muốn đi với cô!

Yeon Seo lạnh lùng không muốn để Tiffany đi theo làm bóng đèn. Nghĩ lại xem, cô, Taeyeon và Miyeon, ba người ở bên nhau là bức tranh hài hòa, ấm áp cỡ nào. Lại thêm một người chẳng ra làm sao? Hơn nữa cô ta còn muốn nhân cơ hội này mà bồi dưỡng tình cảm với Taeyeon và Miyeon nên mới không muốn bảo mẫu của Miyeon đi cùng.

Cô ta đi đến bên Miyeon, cười nụ cười cô ta cho là ngọt ngào nhất, dịu dàng nói:

- Miyeon, dì sẽ chăm sóc con, hôm nay để cô đây nghỉ ngơi đi, cùng dì đi chơi được không?

Nói xong khẽ lắc lắc đôi tay nhỏ bé của Miyeon. Ai ngờ Miyeon chẳng nể nang gì mà gạt tay cô ta ra, lớn tiếng nói:

- Không cần, cháu thích cô Fany!

Yeon Seo giận muốn tát Miiyeon nhưng vì cô bé là bảo bối Kim gia nên đành nén giận.

Tiffany vẫn không lên tiếng, cô thừa nhận, cô rất muốn đi, chẳng lẽ bảo cô trơ mắt nhìn người phụ nữ này đi chơi công viên với chồng con mình sao? Không, cô chưa bao giờ hào phóng đến mức độ đó.

Cho nên cô chỉ vuốt tóc Miyeon, tỏ vẻ khó xử nhưng không từ chối

Bên kia, Kim phu nhân vẫn yên lặng đột nhiên lên tiếng:

- Để Hwang tiểu thư đi cùng đi! Có cô ấy trông Miyeon, hai người cũng thoải mái hơn.

Yeon Seo nghe xong lời này, tuy rằng không vui nhưng chẳng có cách nào. Giờ cô ta còn chưa dám công khai chống đối Kim phu nhân, cô ta vẫn chưa có thực lực này.

Taeyeon cũng chẳng phản đối để Tiffany đi theo. Không hiểu sao, nghe con yêu cầu thế, cô lại cảm thấy rất vui vẻ? Thật lạ...

- Vậy được rồi, để cô Tiffany cùng đi nhưng Miyeon phải ngoan nhé! Taeyeon nói.

- Miyeon nhất định sẽ nghe lời cô! Con bé ra sức gật đầu.

Yoona cũng đi tới nói:

- Hôm nay em cũng rỗi, em đi cùng với. Đã lâu rồi không được chơi với Miyeon.

Miyeon lập tức nhảy dựng lên vỗ tay hoan hô:

- Vâng! Dì là tốt nhất!

Yoona vuốt tóc Miyeon sau đó mỉm cười nhìn Tiffany ở bên.

Nhìn tình cảnh này, không hiểu sao, Taeyeon chẳng hề thấy vui vẻ, trong lòng còn có cảm giác rầu rĩ. Cô nói:

- Giờ em nổi tiếng như vậy, không sợ người khác nhận ra sao?

Yoona thoải mái nhún nhún vai, cười nói:

- Em có cách mà.

Mà Yeon Seo nghe được Yoona cũng đi, cảm thấy hai người này đi với nhau sẽ không gây trở ngại gì mình nữa thì lòng cũng thoải mái lên nhiều.

Đợi đến khi Yoona cải trang xong thì mọi người mới yên tâm gật đầu. Cô mặc quần áo ở nhà bình thường mà còn rộng che đi dáng người hoàn mĩ. Đầu đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm to bản che nửa mặt. Nếu không nhìn kỹ thì thật sự là không thể nhìn ra.

- Không ai nghĩ là em sẽ đi đến công viên đông người đâu, cho dù bị ai thấy thì cũng chỉ bán tín bán nghi thôi, không sao đâu.

Taeyeon thấy Yoona kiên trì muốn đi thì cũng chẳng có cách nào.

Bốn người ra ngoài, chia làm hai xe.

Yeon Seo không chút suy nghĩ mà mở cửa xe trước của Taeyeon nhưng Miyeon lại không đồng ý nói:

- Vị trí này là của cháu với cô Fany.

Yeon Seo tức giận đến ngực thở phập phồng, xoay người nhìn về phía Tiffany. Lúc này, người biết điều sẽ biết nên làm thế nào, cô hẳn nên bế Miyeon ngồi qua xe của Yoona mới đúng.

Nhưng Tiffany lại đi đến bên cửa xe, cúi người khó xử hỏi Taeyeon:

- Cô Kim, làm sao bây giờ?

Cô rất muốn ngồi ở vị trí này nhưng tình trạng thế này, chẳng biết Taeyeon sẽ nghĩ gì, vẫn nên đem quyền quyết định giao cho cậu đi. Nhưng chắc cậu thương con, sẽ không từ chối yêu cầu của con mới đúng!

Taeyeon nhìn con rồi vươn đầu ra nói với Yeon Seo:

- Hay là em ngồi sau đi.

Yeon Seo giận đến tái mặt. Cô ta phải ngồi đằng sau? Lập tức cô ta dùng sức đóng sập cửa xe rồi đi qua xe Yoona.

Taeyeon cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng cô ta rồi lại quay đầu khởi động xe.

Bên kia, Yeon Seo thấy Taeyeon cũng chẳng đi qua dỗ dành mình như trước thì không khỏi có chút lỗ mãng. Mẹ cả từng nói Eun Hee tính tình dịu dàng như nước cô ta hẳn phải nhẫn nhịn mới đúng. Giờ chẳng biết Taeyeon có giận không nữa.

Cô ta cũng chẳng sợ Tiffany và Taeyeon sẽ thế nào. Chỉ dựa vào diện mạo, dáng người kia, Taeyeon quen nhìn mỹ nữ sao coi Tiffany ra gì. Huống chi cô ấy còn luôn mãi nhớ nhung Eun Hee, hừ, chỉ là bảo mẫu thôi...

Cô ta rất tức giận, Taeyeon còn nể nang cả bảo mẫu của Miyeon như vậy, quá dung túng Miyeon rồi. Tương lai sau này kết hôn thì nhất định phải mau chóng sinh con, sinh càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể đoạt lại lòng Taeyeon.

Một bên, Yoona thỉnh thoảng lại nhìn cô ta một cái, nhìn cô ta lúc giận lúc bức, lúc nhăn nhó lúc lại mỉm cười thì cảm thấy cô gái này quá kì quặc. Tuy rằng rất giống Eun Hee nhưng chính là hai người hoàn toàn khác nhau, chẳng hiểu vì sao Taeyeon lại không thấy rõ điều này nữa.

Trong xe Taeyeon.

Tiffany vì chuyện tối qua mà còn không muốn bắt chuyện với Taeyeoon. Cô ôm Miyeon nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào sự vật bên ngoài mà nói cho Miyeon biết đây là cái gì, đó là cái gì, Miyeon cũng vui vẻ vỗ vỗ tay vào cửa kính, vẻ mặt rất hưng phấn. Sau đó hai người lại cùng nhau vỗ tay ca hát. Tiffany cầm bàn tay nhỏ bé của Miyeon mà vỗ vỗ, Miyeon cũng hát theo, không khí bên trong rất vui vẻ

Taeyeon vừa lái xe vừa thỉnh thoảng nói nhìn bọn họ, hai người dều mỉm cười, bất giác cậu cũng mỉm cười theo.

Đi một tiếng mới đến được công viên lớn nhất thành phố.

Mọi người xuống xe, Tiffany đặt Miiyeon xuống. Miyeon một tay nắm tay Tiffany, một tay nắm tay Taeyeon, nhìn qua như thể là một gia đình hạnh phúc vậy.

Ban đầu Tiffany còn sợ Taeyeon nghi ngờ cô có mục đích gì nhưng cô nhìn thoáng qua cậu, thấy sắc mặt cậu tự nhiên, không hề tức giận thì cúi đầu khẽ cười, càng nắm chặt đôi bàn tay bé nhỏ của Miyeon, cố gắng quý trọng thời gian ấm áp hiếm có này.

Nhưng hình ảnh này lại khiến Yeon Seo vừa xuống xe tức giận. Cô ta vội đi qua, đứng chắn giữa Miyeon và Taeyeon, kiên quyết phá hoại hình ảnh ấm áp kia.

Taeyeon nhướng mày có chút tức giận nhưng Yeon Seo tỏ ra không thấy, kéo tay Taeyeonđi về phía bán vé nói:

- Taeyeon, chúng ta đi mua vé.

Nhìn Taeyeon bị lôi đi, Tiffany và Miyeon đều tỏ vẻ thất vọng. Nhưng làm sao bây giờ, chẳng lẽ còn đi kéo cậu về sao?

Yoona đi đến bên bọn họ, mỉm cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Miyeon. Cô bé nhìn dì, lúc này mới mỉm cười.

Yoona nói với Tiffany:

- Đã lâu rồi tôi không tới đây chơi, hôm nay nhất định phải chơi cho thật thoải mái.

Tiffany nói:

- Tôi chưa từng đến đây.

Trước kia phải tiết kiệm tiền, sau này làm con dâu Kim gia cũng không cơ hội tới nơi này.

- Vậy hôm nay nhất định sẽ đưa cô đi chơi thỏa thích, bên trong có rất nhiều trò chơi vui.

- Tôi sẽ không chơi mấy trò mạo hiểm đâu, nhìn đã thấy sợ rồi.

Miyeon chen vào:

- Con muốn chơi xe đụng!

Yoona vuốt vuốt khuôn mặt Soo Jung nói:

- Được rồi, tí nữa chúng ta đi chơi xe đụng.

Taeyeon và Yeon Seo đi ra thì thấy tình cảnh này, hai người nắm tay một đứa trẻ, nhìn nhau cười nói vui vẻ, đứa trẻ như sợi dây kết nối giữa hai người.

Taeyeon lập tức trầm mặt, cậu tuy rằng hận không thể phá hoại hình ảnh đó nhưng cậu lại khinh thường hành động như Yeon Seo. Taeyeon đi đến trước mặt Miyeon, vươn tay nói:

- Ra appa bế nào.

Miyeon lập tức buông tay hai người, nhào vào lòng cậu.

Như một tiếng đứt phựt, mối ràng buộc này bị cô cắt đứt, Taeyeon nhìn Tiffany và Yoona không còn liên hệ gì nữa mà lòng bỗng nhiên thoải mái.

Cô khẽ cười bế con đi vào. Yeon Seo lập tức chạy theo, Tiffany và Yoona cũng đi phía sau.

Trong công viên đông đúc, dòng người tấp nập, tiếng cười vang lên khắp nơi. Có rất nhiều gia đình, cha mẹ đưa con đi chơi, đứa trẻ líu lo trò chuyện khiến mọi người có cảm giác vô cùng ấm áp.

Cũng có rất nhiều cặp tình nhân, tay nắm tay, vai kề vai vô cùng ngọt ngào.

Bốn người đi vào khu trò chơi, Miyeon bắt đầu ầm ĩ đòi đi chơi đụng xe. Hôm nay vì muốn làm cô bé vui vẻ nên sao không chiều Miyeon được. Mọi người cùng đến khu chơi xe đụng, mỗi người một xe, Miyeom và Taeyeon ngồi chung một xe.

Trong bãi có rất nhiều người, mới đầu Tiffany còn chưa quen, đi được mấy bước đã bị xe khác đụng vào, còn thường xuyên bị kẹp không thẻ di chuyển. Hai phút sau, Tiffany hiểu ra được một số điều, bắt đầu có thể tự nhiên điều khiển xe.

Bên cạnh, Yoona thấy cô dần dần quen thì bắt đầu lái xe đụng vào cô. Ầm một tiếng, đụng vào khiến Tiffany bị đẩy bật về sau, Yoona cười thật thoải mái, Tiffany thấy Yoona cười như vậy thì tức giận kêu:

- Yoona, cô cho rằng tôi dễ bắt nạt thế sao?

Sau đó chuyển tay lái, đụng vào xe Yoona. Yoona bị đụng xe, thiếu chút nữa rớt mắt kính, cô luống cuống vội đỡ lấy mắt kính, vẻ mặt vô cùng chật vật. Tiffany nhìn vậy thì bưng miệng cười.

Miyeon thấy Yoona như vậy thì cũng buồn cười, chỉ vào dì mình mà cười khanh khách. Mà Taeyeon nghe Tiffany kêu "Yoona" tự nhiên như vậy thì trong lòng có chút khó chịu. Nhưng nhìn thấy cô ấy cười thực sự vui vẻ thì sự khó chịu này lại tiêu tan đi.

Mà Yeon Seo thì tỏ vẻ dịu dàng, vừa bị người đụng vào thì đã tỏ vẻ hoảng hốt, lấy tay che mặt, gọi Taeyeon chói tai:

- Taeyeon, sợ quá!

Cũng may cô nàng xinh đẹp nên tuy rằng là làm hàng nhưng cũng chẳng quá khó coi. Cô ta cứ gọi tới gọi lui như thế khiến không ít người chú ý. Nhưng Taeyeon lại chẳng thích sự tỏ vẻ này của cô ta, mỗi lần nghe cô ta kêu thì lại nhíu mày. Lại quay lại thấy Tiffany rất thoải mái, không chút sợ hãi khi bị người đụng vào, cười khanh khách rất đáng yêu. Sự đối lập rõ ràng này khiến cô lại cảm thấy ngoại hình bình thường của Tiffany thuận mắt hơn nhiều.

Miyeon ngồi bên cạnh Taeyeon, thấy Tiffany và Yoona chơi vui vẻ như thế thì vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé với Tiffany:

- Cô ơi, cô không đụng được con đâu.

Đôi mắt to đầy sự chờ mong cùng hưng phấn.

Vì để cho cô bé vui vẻ, Tiffany cười đụng xe về phía xe của Taeyeon.

Nhìn Tiffany cười tủm tỉm đụng qua, Taeyeon đột nhiên nảy ý trêu đùa, cậu nhướng mày nhìn Tiffany đầy khiêu khích, sau đó chuyển động tay lái, khéo léo né được Tiffany, lái đến chỗ không xa thì quay đầu lại nhếch miệng cười nhìn Tiffany.

Nhìn Taeyeon cười như vậy, Tiffany biết gặp rắc rối lớn rồi. Còn chưa kịp né qua thì cậu đã ầm ầm phóng về phía cô.

Miyeon ở trên xe hưng phấn vẫy tay kêu to:

- Xông lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.

Ầm một tiếng, Tiffany bị đâm bật về phía sau. Taeyeon nhìn Tiffany đắc ý nhướng mày, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt đó khiến Tiffany tức suýt chết.

Xe dừng lại, Taeyeon đi xuống xe, đi đến trước mặt Tiffany nhìn cô khẽ lắc đầu tặc lưỡi:

- Năng lực quá kém không phải là đối thủ, thật chán ngắt.

Nói xong mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóng.

Tiffany giận đến độ chỉ muốn xông lên cắn chết Taeyeon, Miyeon thì đứng ở bên cạnh cười ngây ngô.

Bên kia, Yeon Seo xuống xe, nhìn bọn họ đùa vui vẻ như vậy thì lòng rất khó chịu. Cô ta bước đi vài bước, đi đến bên cạnh Taeyeon nói:

- Taeyeon, giờ chúng ta sẽ chơi cái gì?

Cậu nhìn cô ta tức giận nói:

- Chơi đu quay ba chiều.

Mặt mỹ nữ lúc này tái mét. Nhưng sắc mặt Tiffany cũng chẳng khá hơn là mấy. Chỉ có Yoona là vui vẻ:

- Hay lắm, em với chị chơi.

Sau đó nhìn về phía Tiffany:

- Tiffany, cô cũng đi cùng đi, kích thích lắm đó.

Tiffany vội vàng lắc đầu:

- Tôi không đi, tôi sợ lắm.

Yoona đi đến bên cô cười nói:

- Đừng sợ, ngồi cạnh tôi này, đảm bảo không sợ đâu.

Taeyeon lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nói:

- Không được, cô ấy phải trông Miyeon, Miyeon không thể chơi trò này được, cô ấy là bảo mẫu, đi là để trông Miyeon chứ không phải đi chơi.

Taeyeon cố ý nhấn mạnh vào hai chữ "bảo mẫu".

Không sai, giờ cô là bảo mẫu nhưng có cần nói nặng nề như vậy không? Chẳng lẽ cô chỉ lo chơi mà bỏ qua Miyeon? Lòng Tiffany rất khó chịu. Cô nói với Yoona:

- Yoona, cô cứ chơi đi, tôi quả thật phải trông Miyeon.

Nói xong đón lấy Miyeon trong tay Taeyeon, cũng chẳng nhìn về phía cậu, đi ra chỗ khác.

Taeyeon nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiffany mà rất bực mình. Yoona nhìn bóng Tiffany mà nói với chị mình:

- Chị đừng nói Tiffany như vậy, rất đả kích lòng tự trọng của người khác.

Taeyeon nghe xong cơn tức lại bốc lên tận đỉnh đầu:

- Chị nói thế nào không đến lượt em dạy! Còn em nữa, thân cận với bảo mẫu như thế làm gì?

Yoona nghe Taeyeon nói vậy thì không nhịn được mà bênh Tiffany:

- Bảo mẫu thì sao? Em kết bạn chưa từng để ý đến chuyện đó, Tiffany là người thẳng thắn, không kiêu ngạo, không xiểm nịnh, tuyệt đối đáng để kết bạn. Chị, em không thích chị nói về cô ấy như thế.

Taeyeon hừ lạnh một tiếng:

- Mới về nhà một ngày mà đã hiểu cô ta thế sao?

- Có đôi khi để hiểu một người không cần phải mất quá nhiều thời gian, Tiffany tự nhiên, thân thiết, không hề giả tạo, người ta nhìn một cái đã có thể nhìn thấu tâm tư, cũng như...

Yoona thấp giọng nói tiếp:

- Cũng như chị dâu vậy...

Nghe Yoona đột nhiên nhắc tới Eun Hee, lòng Taeyeon run lên. Cậu quay đầu nhìn Tiffany phía trước đang kiên nhẫn chờ bọn họ. Cô ấy bế Miyoen đứng đó, vẻ mặt đã chẳng còn tươi cười mà thay vào đó là vẻ cô đơn. Nhìn Tiffany như vậy, cậu đột nhiên chẳng còn tâm trạng nào mà gây lộn với Yoona nữa.

Cách đó không xa, Yeon Seo đang đứng chờ đã mất kiên nhẫn nên đi tới bọn họ nói:

- Hai người có cần phải cãi nhau vì một người bảo mẫu không? Có đáng không?

Tuy rằng mình vừa mới dùng giọng điệu khinh thường này để nói đến Tiffany nhưng chẳng hiểu sao, nghe Yeon Seo dùng ngữ khí này để nói Tiffany thì Taeyeon rất khó chịu. Cô lạnh lùng nói với cô ta:

- Bọn tôi muốn chơi đu quay ba chiều, em có đi không?

Yeon Seo rất muốn gần gũi với Taeyeon nhưng vừa nghĩ đến trò chơi đáng sợ này thì lại do dự. Cậu cười lạnh một tiếng, đi lướt qua cô ta, Yoona cũng đi theo sau, chẳng ai để ý đến cô ta.

Yeon Seo giận đến dậm chân nhưng cũng chẳng có cách nào, đành phải đuổi theo. Lòng cô ta nghĩ, hình như trong lòng Taeyeon với cô ta đã có gì đó khang khác. Trước kia tuy rằng không nồng nhiệt nhưng chưa từng lãnh đạm như thế, trong giọng nói còn có chút mất kiên nhẫn, là vì sao? Vì mình mãi không được Miyeon chấp nhận sao?

Cô ta nhìn Tiffany đang bế Miyeon đằng trước, hai người một lớn một nhỏ, vẻ mặt vô cùng thân thiết.

Đây chính là bảo mẫu mà Miyeon thích, nếu cô gái kia có thể nói tốt với mình trước mặt Miyeon, để Miyeon gần gũi với mình hơn là tốt rồi.

Hai chị em Taeyeon đi chơi trò chơi, Tiffany bế Miyeon cùng Yeon Seo ngồi ở ghế chờ.

Nhìn trò đu quay ba chiều xoay tít chóng mặt này, cả hai người đều choáng váng, lòng có chút run sợ.

Mặt Yeon Seo tái mét, vội quay đầu đi, chú ý quan sát Tiffany. Trong lòng cô ta thầm suy tính, ở đây ngoài hai người thì cũng chỉ có Miyeon chưa hiểu gì, vừa khéo có thể nhân cơ hội này mà trò chuyện.

- Trước kia Hwang tiểu thư làm gì?

Thấy Yeon Seo đột nhiên bắt chuyện với mình, Tiffany có chút không rõ dụng ý của cô ta, nên tùy tiện đáp lời cho qua.

- Trước kia tôi chẳng làm gì!

Yeon Seo à một tiếng, trong giọng nói có chút khinh miệt. Cô ta nghĩ thầm, quả thật là cô gái ngu ngốc chẳng biết gì. Người thế này càng dễ dụ dỗ. Trong đầu cô ta suy tính, xem nên làm thế nào mới có thể khiến cho Tiffany giúp mình làm việc.

Yeon Seo bắt đầu hỏi chuyện nhà Tiffany, hỏi cô ở đâu, trong nhà có ai. Tiffany càng lúc càng thêm nghi hoặc, không hiểu cô ta định làm gì nhưng cô ta chỉ hỏi những chuyện bình thường nên cũng câu đáp câu không cho qua.

Yeon Seo biết được Tiffany là con gái nhà quê, hơn nữa cha mẹ đều đã nghỉ hưu thì càng chắc chắn rằng có thể mua chuộc cô. Vì mỏ vàng Kim Taeyeon, cô ta không ngại đầu tư chút tiền.

Yeon Seo chuyển đề tài nói:

- Hwang tiểu thư, thực sự tôi rất khâm phục cô, có thể khiến Miyeon thích cô như vậy. Tôi mất nhiều thời gian như thế mà nó chưa từng cho tôi bế.

Nói xong thở dài.

Nghe đến đó, Tiffany biết, cô ta bắt đầu đi vào chủ đề, cô khẽ cười nói;

- Người với người còn phải xem duyên phận, có lẽ Choi tiểu thư và Miyeon không có duyên rồi.

Yeon Seo không ngờ cô lại nói thế, nhất thời quên đi mục đích của mình, phản đối lại:

- Sao có thể nói thế được, có lẽ về sau tôi sẽ kết hôn với Taeyeon, trở thành mẹ nó, có thể nói là không có duyên phận sao?

Lời này vừa nói ra, Miyeon vẫn không lên tiếng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô ta rồi òa lên khóc lớn.

Yeon Seo không nghĩ Miyeon lại phản ứng mạnh như thế, nhất thời hoảng loạn. Chẳng qua chỉ là trẻ con hơn hai tuổi mà thôi, chẳng lẽ có thể hiểu được ý cô nói sao?

Yeon Seo ít tiếp xúc với Miyeon nên cũng không biết Miyeon thông minh hơn so với trẻ em bình thường, cũng mẫn cảm hơn nhiều. Nhìn Miyeon đang khóc ầm ỹ, lại nhìn trò chơi dần dừng lại, nếu để Taeyeon biết cô ta nói những lời này trước mặt Miyeon thì nhất định cô ấy sẽ rất giận. Làm sao bây giờ? Lưng cô ta không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cô ta định dỗ Miyeon nhưng Miyeon lại chán ghét hất tay cô ta ra, chỉ dựa vào lòng Tiffany mà khóc. Yeon Seo nhìn trò chơi đang dần dừng lại mà lòng lo lắng vạn phần.

Cô ta đành cầu xin Tiffany, nhỏ giọng nói với cô:

- Hwang tiểu thư, cô giúp tôi dỗ Miyeon đi, để con bé đừng nói lung tung, tôi nhất định sẽ nhớ rõ ân này của cô. Cha tôi kinh doanh bất động sản, chỉ cần cô làm việc cho tôi thì tôi có thể bảo cha tôi để cho cô căn hộ giá trị. Hwang tiểu thư, cô nghĩ mà xem, cả đời cô chắc gì đã kiếm được nhiều tiền như vậy. Đây chính là cơ hội cho cô đó.

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Tiffany, đôi mắt như ngọc lưu ly lóe ra sự lo lắng vô cùng, thái dương cô ta toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Tiffany nhìn khuôn mặt mình từng có được này, mỗi ngày soi gương đều thấy mà nay lại có cảm giác thật xa lạ.

Cho dù là khuôn mặt giống nhau như đúc nhưng tâm hồn khác biệt sẽ khiến khuôn mặt cũng có sự khác biệt

Chị em Taeyeon càng lúc càng tới gần, vẻ mặt Yeon Seo càng thêm lo lắng:

- Hwang tiểu thư, ngày mai tôi sẽ đưa chìa khóa nhà cho cô, chỉ cần là người biết suy nghĩ thì sẽ không từ chối. Giờ Taeyeon sắp đến rồi, cô nhanh dỗ Miyeon đi

Tiffany vừa vỗ vỗ lưng Miyeon vừa từ tốn nói:

- Choi tiểu thư, chỉ e tôi không thể giúp cô được! Miyeon đã lớn như vậy, tôi không thể nói dối trước mặt con bé. Hơn nữa tôi thực sự không hiểu.

Tiffany nhìn về phía Taeyeonmỉm cười:

- Cô đã nói rằng quan hệ của cô và Kim tiểu thư thân mật như thế thì cô lo lắng làm gì? Cho dù Kim tiểu thư biết, cô cứ nói sự thật thì sao cô ấy có thể trách cô!

Nghe Tiffany thẳng thắn từ chối mình thì Yeon Seo tái mặt. Nếu thực sự như lời Tiffany nói thì cô ta đã chẳng sợ, nhưng vấn đề là bây giờ Taeyeon càng lúc càng khó nắm bắt. Cô ta càng lúc càng không chắc chắn. Cô có cảm giác, bề ngoài của Eun Hee đã dần mất tác dụng. Nếu để Taeyeon biết cô ta nói những lời này trước mặt Miyeon, quả thực không thể tưởng tượng nổi phản ứng của cô ấy!

Yeon Seo còn định nói thêm gì đó nhưng giọng nói lạnh lùng của Taeyeon đã vang lên từ phía sau.

- Miyeon, sao lại khóc? Nói xong đi về phía Miyeon.

Yeon Seo vội đứng lên, vẻ mặt có chút kích động, giờ cô ta chẳng có cách nào, chỉ muốn tách Taeyeon ra, cô giữ chặt tay Taeyeon nói:

- Taeyeon, cùng em đi qua bên kia đi.

Cậu hất tay cô ta ra, cao giọng nói:

- Tôi đang hỏi vì sao Miyeon lại khóc

Nói xong quét mắt nhìn về phía Tiffany, trong mắt có chút bực bội.

Tiffany đang nghĩ nên trả lời thế nào thì đột nhiên Miyeon nhào vào lòng cậu khóc nói:

- Appa ơi, appa không cần mẹ sao?

Taeyeon không hiểu ra sao, nhìn Tiffany:

- Là sao? Đã xảy ra chuyện gì?

Yoona cũng đi đến bên Miyeon an ủi cô bé

Nên làm gì với kẻ xấu xa kia đây? Trước mặt Yeon Seo lại đi tố cáo cô ta? Taeyeon lúc này có lẽ sẽ giận cô ta nhưng khi cô ấy tỉnh táo lại thì sao có thể có cái nhìn tốt về cô? Huống chi mình còn muốn tiếp cận với Taeyeon thêm. Nhưng không nói thì quá có lỗi với chính mình... cơ hội tốt thế này.... Có lẽ, cậu sẽ chia tay cô ta cũng chưa biết chừng...

Tiffany có chút khó xử, cô cúi đầu, khẽ liếc nhìn Yeon Seo, tỏ vẻ biết mà không dám nói, như thế cũng đủ khiến người ta cảm thấy việc này có liên quan đến Yeon Seo.

Cậu thấy vẻ mặt của cô thì vội quay sang nhìn Yeon Seo, vẻ mặt lạnh như băng sương:

- Em đã nói gì với Miyeon sao?

Mặt Yeon Seo tái mét, đầu tiên là hung hăng trừng mắt nhìn Tiffany rồi lại quay đầu nhìn về phía Taeyeon đầy vẻ vô tội:

- Em có nói gì đâu, em chỉ nói chuyện phiếm với Hwang tiểu thư thôi, Miyeon lại đột nhiên khóc òa lên, chắc là cô bé hiểu nhẩm em.

Miyeon ngẩng đầu khỏi lòng Taeyeon chỉ vào Yeon Seo nói:

- Dì ấy nói muốn làm mẹ con, appa ơi, chẳng phải con có mẹ sao? Oa.. oa

Miyeon khóc càng thêm đau lòng. Cho tới giờ, người của Kim gia ai cũng nói với cô bé rằng mẹ cô bé xinh đẹp, tốt bụng cỡ nào. Cho nên dù Miyeon ra đời đã mất mẹ thì trong lòng cô bé, mẹ là thần thánh, không thể xâm phạm. Hiện giờ, người dì mà cô bé không thích kia muốn làm mẹ cô bé, cô bé đột nhiên cảm thấy mẹ mình sẽ bị vứt bỏ, cho nên mới đau lòng như vậy.

Tiffany ở bên nghe Miyeon nói, nhìn cô bé khóc đau lòng như vậy, lòng vừa chua xót vừa đau. Nhìn thấy cô bé có tình cảm sâu đậm với mình như vậy thì lại cảm thấy rất vui mừng, hận không thể lập tức ôm Miyeon vào lòng mà nói cho cô bé biết rằng mình là mẹ của nó.

Nhưng giờ cô không thể nói gì được, chỉ có thể ở một bên yên lặng an ủi cô bé.

Taeyeon nghe Miyeon nói xong thì lập tức hiểu, nhất định là cô ta tự cho là đúng mà nói hươu nói vượn trước mặt Miyeon mới khiến con bé đau lòng như vậy.

Nhưng chính mình quả thật đã từng nói sẽ nghĩ đến chuyện đính hôn với cô ta. Lúc nói lời này cảm thấy Miyeon còn nhỏ, có lẽ sẽ không hiểu nhưng giờ xem ra, không nghĩ đến cảm xúc của Miyeon là việc làm đáng thất bại nhất của cô. Chuyện này phải nghĩ thêm mới được.

Taeyeon lạnh lùng nhìn Yeon Seo, cô ta bị ánh mắt của Taeyeon nhìn mà bất giác thụt lùi về phía sau hai bước, máu trong người như đông lạnh lại. Miệng cô ta giật giật, muốn cười lại không cười được:

- Taeyeon, em... em không cố ý nói thế...

Taeyeon không trả lời cô ta, im lặng xoay người đi về phía trước, sau đó nói với Miyeon trong lòng:

- Đừng khóc, Miyeon, lúc nào appa cũng cần mẹ.

Miyeon ngẩng đầu, mắt sưng đỏ lên:

- Thật không?

Taeyeon kiên định gật đầu:

- Thật đó! Trừ phi Miyeon đồng ý, nếu không appa sẽ không để cho ai làm mẹ của con nữa.

Thân thể mềm mại của Yeon Seo chấn động, không biết lời này của Taeyeon có ý gì, có thể là cô ấy dỗ dành trẻ con cũng nên. Dù sao giờ bên cạnh cô ấy cũng chỉ có mình, ngoài mình ra cô ấy có thể lấy ai? Vừa nghĩ thế thì cô ta mới an tâm lại một chút.

Miyeon nghe Taeyeon nói xong thì mới thoải mái, cô bé tựa vào lòng cậu, vô tình quét mắt qua Tiffany đang nhìn mình với vẻ quan tâm, môi Miyeon giật giật, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Yoona đi đến bên cạnh Miyoen dỗ dành:

- Miyeon đừng buồn, dì đưa con đi chơi đu quay xoay tròn trong cái chén được không? Thú vị lắm đó.

- Ngồi chén xoay?

Miyeon dần quên chuyện không vui, mắt đầy sự tò mò nhìn Yoona.

- Ừ, chơi vui lắm, chỉ cần Miyeon không khóc thì dì sẽ đưa Miyeon đi chơi

Miyeon vội nói:

- Con nín rồi!

Nói xong còn lấy tay quệt nước mắt, nhìn cô bé nín khóc rồi mỉm cười, ba người đều mỉm cười theo.

Yeon Seo đi theo sau chẳng qua để ý. Cô ta thấy Taeyeon không nói gì mình thì khẽ thở dài một hơi nhưng giờ Taeyeon lại coi cô ta như không khí thì lại cảm thấy khó chịu hơn bị trách mắng.

Cô ta thở dài, không hiểu vì sao mình phải chịu tủi thân như thế. Mình tốt xấu gì thì cũng là thiên kim tiểu thư, , tuy rằng không phải do Choi phu nhân sinh ra nhưng từ nhỏ đến lớn cũng đều sống cẩm y ngọc thực, còn đi du học nước ngoài, muốn gả vào nhà giàu có cũng chẳng khó gì. Nhưng vì mình và Eun Hee có vài phần giống nhau nên mới bị cha vừa dỗ vừa ép đi phẫu thuật thẩm mỹ. Chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng nếu là vì Taeyeon thì cô ta cũng chấp nhận. Vốn tưởng rằng có thể thuận lợi mà gả vào Kim gia, gả cho con người vừa đẹp vừa giàu có kia, đồng thời cũng giúp mẹ được tự hào, hai chữ con riêng phai nhạt đi. Rõ ràng đã rất thuận lợi nhưng sao giờ lại thành ra thế này?

Thật sự không nuốt trôi cơn tức này, có nên buông tay không? Nhưng mình đã trả giá nhiều như vậy, mắt thất sẽ thành công, thực sự không cam lòng mà buông tay. Đem người tốt như vậy dâng cho người khác? Đây không phải là điều Choi Yeon Seo sẽ làm, hơn nữa cũng khó ăn khó nói với cha. Mọi vinh quang của mình đều là từ cha mà có, đắc tội ông thì cũng có nghĩa là mọi bất hạnh đều bắt đầu.

Hừ, còn Tiffany kia nữa, cũng dám không coi cô ra gì, thân phận nhỏ nhoi mà cũng dám chống đối cô, nhất định phải nghĩ cách thu thập cô ta, nếu không, thực sự không thể nuốt trôi cơn tức này được.

Yeon Seo oán hận nghĩ.

Ba người Taeyeon đi đến chỗ chơi chén xoay, trò chơi này không quá nguy hiểm, chỉ cần có người lớn quản lý thì có thể cho trẻ em chơi.

Một chén có hai chỗ ngồi. Yoona bế Miyeon ngồi trên một cái chén. Taeyeon ngồi trên cái chén khác. Tiffany nhìn mà không biết nên làm sao, phía sau, Yeon Seo đang định ngồi vào bên Taeyeon thì lại nghe Taeyeon nói với Tiffany:

- Cô còn không ngồi vào đi, thất thần cái gì?

Lòng Tiffany vui vẻ, đương nhiên là chấp nhận, vội vàng lướt qua Yeon Seo mà ngồi xuống bên Taeyeon trước mặt cô ta, sau đó thắt dây an toàn cẩn thận.

Sắc mặt Yeon Seo vô cùng khó coi nhưng là Taeyeon nói nên không thể phát tác, lòng nghĩ chắc hẳn Taeyeon là giận chuyện vừa này nên cũng không coi ra gì. Cô ta lườm Tiffany một cái rồi lui ra ngoài. Muốn cô ta đường đường là Choi tiểu thư đi ngồi cùng người xa lạ sao? Cô ta chẳng thèm!

Sau khi Yeon Seo lui ra ngoài, người quản lý bắt đầu mở máy, những chiếc chén đủ màu sắc rực rỡ bắt đầu xoay tròn. Tiffany gắt gao nắm chặt tay vịn, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn có chút cảm giác mất thăng bằng.

Tiffany nhìn Taeyeon một cái, cô ấy mặt không đổi sắc nhìn về phía trước, không biết là đang nghĩ gì, bàn tay thon dài nắm lấy tay vịn, vững như Thái Sơn. Taeyeon như cũng cảm nhận được ánh mắt của Tiffany, bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu chằm chằm.

Tiffany bị Taeyeon bắt gặp, lòng hoảng hốt, như thể đang rình mò lại bị người bắt gặp, thật sự rất xấu hổ. Muốn quay đi thì quá lộ liễu nhưng đối phương lại nhìn cô cười thoải mái rồi thong dong quay đầu đi, làm như không có chuyện gì, thế nhưng lòng cậu lại trở nên kinh hoảng, tim đập như nổi trống.

Tiffany quay sang, cố ý không nhìn Taeyeon nữa nên không biết cậu đột nhiên lại khẽ mỉm cười, tựa như hàn mai nở rộ trong đất trời băng tuyết, cực kì động lòng người.

Những điều này Tiffany đều không biết nhưng Yeon Seo lại thấy rõ. Cô ta nắm chặt lấy lan can, lòng dâng lên nhiều cảm giác không ổn.

Ban đầu cái chén chỉ xoay chầm chậm nhưng càng về sau xoay càng nhanh, người ngồi trong bắt đầu ngã trái ngã phải.

Tiffany lo lắng nhìn về phía Miyeon, thấy Yoona bế cô bé rất chắc, hơn nữa còn thắt dây an toàn thì mới an tâm. Miyeon như thể không hề sợ hãi, cô bé luôn hưng phấn hò reo, hiển nhiên là đã quên chuyện không vui vừa rồi ra tận chín tầng mây. Nhìn thấy Miyeon lại tươi cười, Tiffany cũng mỉm cười theo.

Tiffany chỉ chú ý đến Miyeon, không hề để ý đến cái chén đang xoay đến lúc nhanh nhất, khi cái chén hạ xuống, Tiffany không chuẩn bị sẵn sàng, người hoàn toàn mất khống chế, tuy rằng đã thắt dây an toàn nhưng vẫn không tự chủ được mà đổ người sang một bên. Lần này, lại bổ nhào vào lòng Taeyeon.

Tiffany dựa vào lồng ngực quen thuộc này, chóp mũi tràn ngập hơi thở quen thuộc kia. Đó vốn là người cùng chung chăn gối với cô, bọn họ đã cùng trải qua chuyện thân mật nhất nhưng giờ Tiffany lại vì cái ôm này mà hoảng loạn, ngượng ngùng, ngay cả cô cũng cảm thấy khó tin.

Tiffany mất đi sự bình tĩnh thường nhật, miệng lắp bắp nói:

- Xin lỗi.

Tay chân luống cuống định ngồi dậy cũng không hay biết rằng tim Taeyeon cũng đập loạn. Vừa mới ngồi dậy thì cái chén lại xoay mạnh, Tiffany hoàn toàn không khống chế được mà lại ngã vào lòng cậu. Lúc này, cô quẫn đến độ không nói được gì, cả người nóng bừng như thiêu cháy, tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Taeyeon thú vị nhìn Tiffany, lúc này cô ấy hoàn toàn mất đi sự trấn tĩnh bình thường, lo lắng bối rối, ngượng ngùng, đối lập với đêm đó cô ấy thẳng thắn phản bác mình. Giờ Tiffany khiến cô có cảm giác muốn trêu đùa. Cậu chỉ biết là, tâm tình của cô lúc này rất thoải mái, cô mong thấy Tiffany càng thêm quẫn bách. Taeyeon vươn tay ôm vòng quanh người Tiffany khẽ nói:

- Cẩn thận.

Vòng ôm ấm áp, hơi thở quen thuộc, lời nói dịu dàng khiến Tiffany hoảng hốt, tựa như lại quay về quá khứ hạnh phúc bên. Cô kìm lòng không đậu mà ngẩng đầu lên nhìn Taeyeon.

Đôi mắt đen to như phủ một lớp sương mỏng manh, đầy vẻ mơ hồ, hai má ửng hồng càng khiến da dẻ cô thêm trắng nõn, như thể chỉ chạm vào là có thể chảy nước. Đôi môi đầy đặn kiều diễm, trong veo như nước... khiến người ta nhìn mà kìm lòng không đậu muốn...

Quanh mình, mọi thứ như biến mất, xung quanh trở nên an tĩnh lại, trong thế giới của Taeyeon chỉ còn lại đôi mắt dịu dàng, đôi môi như cánh hồng kia. Đầu óc cô trống rỗng, tình cảnh này như kích thích đến tận đáy lòng khiến cho cô không tự chủ được mà trầm mê...

- A!

Đột nhiên bên cạnh có tiếng thét chói tai, phá tan thế giới yên tĩnh của Taeyeon, cậu đột nhiên bừng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện, khoảng cách giữa cậu và Tiffany quá gần, gần đến độ cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô ấy.

Cậu vội vàng ngẩng đâu, trong mắt đầy sự trấn tĩnh và mê muội, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó cậu bối rối đẩy mạnh Tiffany ra.

Tim Taeyeon đập loạn, cả người như bị lửa thiêu đốt, ngực thở phập phồng, cơn xúc động quen thuộc thổi quét cậu. Taeyeon cố gắng điều chỉnh nhịp thở, nhìn về phía trước, không nhìn Tiffany lấy một lần.

Tiffany bị Taeyeon đẩy mạnh mà ngã qua một bên, sự va chạm đau đớn khiến cô tỉnh táo lại. Cô vịn lên thành chén, mắt mở to, mặt vẫn ửng hồng, tim đập thình thịch.

Vừa rồi...... Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Là Taeyeon muốn hôn cô sao? Hay là mọi thứ chỉ là ảo giác của cô?

Lòng Tiffany lộn xộn, kích động, khẩn trương, ngọt ngào, ngượng ngùng, hạnh phúc...... Các loại cảm xúc hỗn tạp khiến cô hoàn toàn không để ý được rõ ràng, cũng chẳng dám nhìn Taeyeon thêm lần nào nữa.

Hai người cứ yên lặng như vậy, mỗi người có tâm sự riêng, mãi cho đến lúc trò chơi kết thúc cũng chẳng nói thêm được gì.

Cách đó không xa, đôi mắt to xinh đẹp của Yeon Seo nhìn chằm chằm bọn họ, đôi mắt như ngọc lưu ly chiếu ra tia sáng đáng sợ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro