Chap 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người đến ăn mặc hoa lệ, tóc uốn cầu kì, vẻ mặt vừa cao quý vừa xa cách, chính là mẹ của Eun Hee – Choi phu nhân. Bên cạnh bà là một người phụ nữ mặc bộ váy màu trắng, trông rất thanh lịch, chính là Gain.

Tiffany đứng dậy nhìn bọn họ, cảm giác trong lòng thật khó nói. Cô từng gọi Choi phu nhân là mẹ trong một năm trời, nhưng thân phận mất đi, hai người chẳng còn quan hệ. Còn Gain luôn là bạn của Eun Hee, thực lòng quan tâm đến mình, nhìn thấy cô ấy, lòng Tiffany rất vui.

Tiffany nhìn bọn họ mỉm cười.

Miyeon thấy hai người thì cũng rất vui, ngọt ngào gọi:

- Bà ngoại, bác.

Nghe Miyeon gọi, vẻ xa cách trên mặt Choi phu nhân lập tức biến mất, bà cười đi đến bên Miyeon, vốn định ôm Miyeon nhưng thấy cô bé còn đang truyền nên thôi, chỉ cầm bàn tay nhỏ bé của Miyeon mà đau lòng nói:

- Miyeon, có đau không! Thật đáng thương! Bà ngoại đau lòng quá.

Nói xong vuốt vuốt tóc cô bé.

Miyeon dựa vào lòng bà ngoại làm nũng:

- Bà ngoại, con không đau, con dũng cảm lắm.

Choi phu nhân yêu thương nhìn cháu ngoại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt con gái mà lòng đau đớn.

Gain thấy bà như vậy thì biết bà lại nhớ tới Eun Hee mà đau lòng, vội đi qua, chuyển sự chú ý của Choi phu nhân.

- Miyeon dũng cảm thế sao? Không sợ tiêm à?

Miyeon lập tức ưỡn ngực nói:

- Con không sợ, con không khóc, không tin hỏi cô đi.

Nói xong nhìn về phía Tiffany.

Lúc này hai người mới nhìn qua Tiffany. Nghe nói Miyeon có bảo mẫu mới, xem ra chính là cô gái này.

Miyeon vẫn nói tiếp:

- Cô bảo với con là chỉ hơi đau thôi, con không sợ.

Hai người sớm đã biết đến sự tồn tại của cô qua lời Choi Yeon Seo, biết cô rất được Kim gia coi trọng, Miyeon yêu thích. Hơn nữa, trong miệng Choi Yeon Seo, cô còn như hồ ly tinh.

Nhưng người con gái trước mặt này tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị, cả người toát ra vẻ thoải mái, sao giống hồ ly tinh được. Nếu cố ép nói cô có gì đặc biệt thì chỉ có nụ cười. Tiffany nhìn bọn họ lẳng lặng cười, nụ cười nhu hòa khiến cho hai người cảm thấy vô cùng quen thuộc, thân thiết.

Sao lại là hồ ly tinh cho được? Sớm biết Yeon Seo kia thích nói lung tung mà. Choi phu nhân nghĩ thầm.

Tuy rằng như thế nhưng Choi phu nhân vẫn rất bực vì chuyện Miyeon phải vào viện. Bà nhìn Tiffany trầm giọng nói:

- Để Miyeon ốm phải vào viện, cô làm bảo mẫu kiểu gì thế.

Đối với Chuyện này, Tiffany cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm, cho nên chỉ cúi đầu, để mặt Choi phu nhân chỉ trích.

- Là tôi chăm sóc không cẩn thận, về sau nhất định sẽ để ý!

Choi phu nhân như chưa hết giận, tiếp tục nói:

- Tôi thấy, sau này tốt nhất là mời người lớn tuổi, có kinh nghiệm một chút. Trẻ tuổi thế này, chẳng biết tâm tư đặt đi đâu.

Tuy rằng Choi phu nhân rất vui khi thấy Yeon Seo bị hạ nhục nhưng nếu để ảnh hưởng đến sức khỏe của cháu ngoại mình thì vẫn không hay chút nào.

Choi phu nhân nói một hồi, Miyeon chỗ hiểu chỗ không nhưng ý bà ngoại muốn đổi bảo mẫu thì cô bé hiểu, vội nói:

- Không được, cô không được đi, Miyeon thích cô!

Khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng đến độ đỏ bừng, nước mắt chực trào.

Thấy Miyeon sắp khóc, Choi phu nhân mềm lòng vội nói:

- Được rồi, được rồi! Miyeon đừng khóc, bà ngoại nói đùa thôi, bà ngoại không đuổi cô đi đâu.

Lúc này cô bé mới thoải mái lại.

Nhìn Miyeon như vậy, Choi phu nhân và Gain đều bất ngời. Đây là lần đầu tiên con bé coi trọng một người ngoài như vậy.Choi phu nhân không khỏi lại một lần nữa cẩn thận đánh giá Tiffany. Chẳng lẽ bảo mẫu trông bình thường này thực sự có thủ đoạn khó lường gì sao?

Nhưng Gain không nghĩ phức tạp như Choi phu nhân, cô nhìn Tiffany, bất giác có hảo cảm. Cô đi đến bên Tiffany cười nói:

- Trẻ con bị ốm cũng là Chuyện thường, giờ Miyeon cũng không sao nên em đừng để trong lòng! Chị biết em đã rất cố gắng chăm sóc Miyeon rồi.

Bất kể là với ai, Gain vẫn luôn khoan dung, hiền lành. Hơn nữa Tiffany thấy lời Gain nói với Miyeon rất thân thiết, mà bình thường Miyeon cũng hay nhắc đến Gain thì biết cô ấy thực lòng tốt với Miyeon, trong lòng cũng rất cảm kích. Tiffany mỉm cười đầy thiện chí:

- Đây là công việc của em mà.

Gain lắc đầu nói:

- Không đâu, Miyeon tin tưởng em như thế, có thể thấy em đã hao phí không ít công sức, là thật lòng quan tâm đến Miyeon.

Nói xong, ánh mắt Gain trở nên buồn bã, nhẹ giọng nói:

- Nếu mẹ của nó biết thì cũng sẽ rất cảm kích em.

Cô ấy khẽ thở dài một tiếng:

- Đúng là đứa trẻ đáng thương.

Choi phu nhân nghe Gain nói vậy thì vẻ mặt cũng trở nên u buồn, không khí trong phòng đắm chìm trong sự thương cảm. Cuối cùng vẫn là Gain phá tan không khí này. Cô đi đến bên Miyeon nói:

- Đợi bao giờ Miyeon xuất viện thì đến nhà bà ngoại chơi, chơi với anh, chị được không?

Nghe thấy sẽ được chơi đùa với anh chị thì Miyeon rất thích, lớn tiếng đáp:

- Vâng ạ!

Nhưng sau đó lại nói thêm một câu:

- Nhưng phải đưa cô đi cùng nữa.

Gain thấy Miyeon lúc nào cũng nhắc đến Tiffany thì càng chắc chắn Tiffany là thực lòng tốt với Miyeon, hảo cảm với Tiffany càng tăng. Cô cười nói với Miyeon:

- Được, chỉ cần con mau khỏe rồi ra viện, con nói thế nào thì làm thế đó.

Choi phu nhân cũng miễn cưỡng áp chế sự bi thương trong lòng mà cười đùa với Miyeon.

Tiffany định pha trà cho hai người nhưng trong phòng bệnh không có trà, Buổi sáng Kim phu nhân đến đồ uống là do Yoona mua. Cô nói với Gain một tiếng sau đó đi ra ngoài mua đồ uống cho hai người.

Cô xuống lầu mua đồ uống, lúc trở lại phòng bệnh, vừa định gõ cửa thì lại nghe thấy bên trong nhắc đến Choi Yeon Seo. Giọng nói của Miyeon vang dội xuyên qua bức tường mà truyền đến tai Tiffany:

- ... Dì Yeon Seo còn nói muốn làm mẹ cháu, cháu không thèm dì ấy làm mẹ...

Giọng nói vừa phẫn nộ lại vừa tủi thân. Sau đó là giọng của Choi phu nhân:

- Cô ta không phải là mẹ của cháu, cô ta cố ý biến thành người giống mẹ, muốn làm mẹ cháu, Miyeon đừng để bị lừa nhé.

- Vâng ạ, con không thích người giả dạng thành mẹ.

Tiffany nghe đến đó thì đã hoàn toàn hiểu ra, vì sao Choi Yeon Seo giống Eun Hee như vậy nhưng Miyeon vẫn không chấp nhận. Thì ra là có người tẩy não con bé...

Tuy rằng Tiffany còn muốn biết bọn họ sẽ nói thêm gì nhưng nghe lén không phải là chuyện hay ho, cô khẽ gõ gõ cửa phòng.

Bên trong lập tức yên lặng, ngay sau đó là tiếng Gain dịu dàng nói:

- Vào đi.

Tiffany đi vào mang đồ uống cho bọn họ. Choi phu nhân tiện tay đón lấy rồi đặt lên bàn.

Tiffany ngồi xuống một bên, nhìn hai người cười đùa với Miyeon. Từ sau khi Tiffany tiến vào, bọn họ không nhắc đến Choi Yeon Seo nữa, chỉ kể Chuyện vui cho Miyeon. Tiffany nhìn hai người đùa giỡn với Miyeon mà nghĩ, chẳng lẽ Choi phu nhân lại không muốn Choi Yeon Seo gả vào Kim gia sao? Mà ban đầu lại là chính bà dẫn Choi Yeon Seo vào Kim gia. Có lẽ là vì Ông Choi gây áo lực. Mắt thấy con gái riêng của chồng bắt chước thành con gái của mình, định lấy đi mọi thứ của con gái thì bà sao cam lòng được. Nhưng vì chồng, trước mặt không dám nói gì nên chỉ có thể ngáng chân Yeon Seo sau lưng.

Cho dù không có mình, Yeon Seo không được Miyeon yêu thích thì cũng không thể thành công. Âm mưu ông Choi tỉ mỉ thiết kế cuối cùng bị hủy trên tay người vợ ông ta chưa từng tôn trọng, không biết đó có phải là báo ứng?

Đang nghĩ thì cửa phòng bệnh lại bị người đẩy ra.

Choi Yeon Seo xách túi to đi đến. Sau khi vào nhìn thấy Choi phu nhân và Gain, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười cười nói:

- Mẹ cả, Gain, thì ra hôm nay hai người cũng đến thăm Miyeon sao? Sao không đợi con cùng đi?

Choi phu nhân liếc qua cô ta một cái rồi thản nhiên nói:

- Chúng tôi muốn đi sớm một chút, cô chắc phải tan tầm mới đến, sao cùng đường được.

Ban đầu Tiffany còn không hiểu, nghe nói Choi Yeon Seo không đi làm thì sao phải tan tầm mới đến? Nhưng nghĩ một chút thì hiểu, sau khi tan tầm, Taeyeon nhất định sẽ đến thăm con, Choi Yeon Seo căn giờ để gặp Taeyeon mà thôi.

Cảm nhận được ý mỉa mai của Choi phu nhân, Tiffany lén mỉm cười.

Vẻ mặt Choi Yeon Seo có chút mất tự nhiên nhưng hiển nhiên cô ta chẳng coi lời Choi phu nhân ra gì. Cô ta khẽ cười, lập tức đi đến bên Miyeon, chắn giữa Miyeon và Choi phu nhân, chẳng buồn nhìn bà một lần. Sắc mặt Choi phu nhân thay đổi, định nổi giận nhưng như nhớ tới cái gì mà lại nhịn xuống.

Choi Yeon Seo liếc qua Choi phu nhân một cái rồi khẽ cười. Sau đó lấy trong túi ra con gấu lớn không khác con gấu con của Miyeon là mấy, chỉ là to hơn, đẹp hơn nhiều.

Choi Yeon Seo cười nói với Miyeon:

- Miyeon xem, dì mua cho con con gấu lớn này, có thích không? Có phải là đẹp hơn con gấu cũ kia không? Con sờ thử xem, lông mềm lắm, ôm thích lắm. Về sau ôm con gấu này đi ngủ nhé, con gấu cũ kia thì ném đi.

Nói xong vươn tay giật lấy con gấu nhỏ bên cạnh Miyeon.

Choi Yeon Seo sớm đã để ý đến con gấu con của Miyeon, biết Miyeon rất thích nó. Nhưng con gấu này đã rất cũ, lông dần cứng lại. Cô ta muốn lấy lòng con bé nên muốn đổi cho con bé con gấu khác. Nhưng Taeyeon nói đây là gấu Eun Hee mua tặng, bảo cô ta đừng nhiều chuyện. Thế nhưng Choi Yeon Seo nghĩ, Miyeon chưa từng gặp qua mẹ, tình cảm chưa sâu đậm đến đâu, hơn nữa Miyeon còn nhỏ nào biết gì? Không còn lựa chọn nào thì mới thích con gấu con này, chỉ khi nào có con gấu khác đẹp hơn, trẻ con thích đồ mới thì nhất định sẽ vứt con cũ đi. Chỉ cần Miyeon thích con gấu mới thì cũng sẽ có hảo cảm với cô ta mà thôi.

Cho nên hôm nay cô ta đi chọn quà cho Miyeon, vừa nhìn đã thấy con gấu lớn giống con gấu nhỏ của Miyeon nhưng còn to hơn, đẹp hơn nhiều

Choi Yeon Seo cười tủm tỉm đưa con gấu trong tay cho Miyeon rồi lại vươn tay giật lấy con gấu bên cạnh Miyeon.

Tiffany biến sắc, đứng lên, còn không kịp ngăn cản thì đã thấy Miyeon đột nhiên hét to một tiếng, mặc kệ tay đang truyền mà dùng hết sức đẩy Choi Yeon Seo ra, sau đó ném con gấu trong lòng vào người cô ta mà khóc:

- Trả gấu bông cho Miyeon, không thèm con gấu của dì!

Bởi vì mạch máu của trẻ em rất bé, dùng lực lớn như vậy mà nhanh chóng bị chảy máu, chỗ châm kim phù lớn. Có lẽ vì đau lòng và cả đau đớn như vậy mà Miyeon càng khóc lớn.

Tất cả mọi người đều bị cảnh trước mắt này làm cho sợ ngây người. Tiffany vội bấm chuông khẩn cấp. Sau đó dừng truyền rồi vội xem xét tay Miyeon. Nhìn bàn tay bầm tím của Miyeon mà đau lòng vô cùng, vội vã thổi, vuốt ve, nhỏ giọng dỗ dành.

Miyeon nhào vào lòng cô, chỉ Choi Yeon Seo mà òa khóc:

- Gấu, gấu của mẹ...

Choi phu nhân lớn tiếng quát Choi Yeon Seo:

- Còn không trả gấu lại cho con bé.

Choi Yeon Seo ngơ ngác nhìn mọi thứ, cô ta không thể ngờ Miyeon lại phản ứng dữ dội như thế, chẳng qua chỉ là một con gấu, con gấu của người mẹ nó chưa từng gặp, một đứa trẻ con hơn hai tuổi sao hiểu được nhiều như thế?

Cô ta ngây ngốc, còn chưa hiểu Choi phu nhân nói gì.

Miyeon thấy cô ta vẫn không chịu trả lại gấu thì càng khóc to hơn. Tiffany thấy mà tim thắt lại, cô đứng lên giật con gấu trong tay Choi Yeon Seo, dùng sức khá mạnh khiến Choi Yeon Seo lảo đảo theo, nếu không vịn kịp vào thành giường thì đã ngã xuống rồi.

- Cô... Choi Yeon Seo căm tức nhìn Tiffany.

Tiffany hung hăng trừng mắt nói:

- Tại cô khiến Miyeon thành ra thế này, cô còn định cáu giận cái gì.

Choi phu nhân và Gain cũng đều lên tiếng chỉ trích Choi Yeon Seo, cô ta bị nhiều người mắng đành nén giận mà lùi qua một bên.

Lúc này bác sĩ vội tiến vào, xem tay Miyeon rồi nhíu mày nói:

- Không được, phải châm qua chỗ khác.

Nói xong gọi y tá lấy kim truyền mới để truyền lại.

Nhìn chiếc kim còn to hơn bình thường, Miyeon hoảng sợ khóc lớn, ôm chặt Tiffany mà run rẩy. Lần trước tiêm là lúc hôn mê nên không sao, giờ trơ mắt nhìn cây kim to như thế châm vào mình thì sao cô bé không sợ cho được? Cô bé lắc đầu, chết cũng không chịu vươn tay ra.

Tiffany cũng không nhẫn tâm nhưng vấn đề là chữa trị được một nửa, đang tiến triển tốt sao có thể dừng lại? Bác sĩ tiến lên kéo tay Miyeon ra nhưng cả người con bé run lên, khóc lóc ầm ĩ.

Choi phu nhân đứng đó nhìn mà đau lòng vô cùng nhưng biết không thể không truyền nên chỉ có thể lau nước mắt nhìn. Vì thế lại càng bực kẻ đầu sỏ Choi Yeon Seo kia, nếu không vì có chút nể nang thì thực sự đã xông lên mà tát cô ta hai tát rồi.

Gain luôn miệng khuyên bảo nhưng cũng chỉ là phí công.

Miyeon giãy dụa nhiều khiến bác sĩ mất kiên nhẫn:

- Mọi người định thế nào đây, ngay cả trông đứa trẻ tiêm cũng không làm được sao? Giờ có định tiếp tục không đây.

Dưới tình thế cấp bách Choi phu nhân nói:

- Hay là chúng ta cùng giữ con bé lại đi.

Choi Yeon Seo ở bên thấy to Chuyện thì lòng cũng lo lắng. Cô ta nghĩ, vẫn nên mau chạy đi thôi, đợi Taeyeon đến nhìn thấy thì chẳng phải là lãnh đủ sao? Chờ chuyện qua đi dỗ dành là được. Nghĩ vậy, nhân lúc mọi người đều để ý đến Miyeon thì nhấc chân chuẩn bị chạy.

Mắt thấy sắp đến cửa thì đột nhiên cánh cửa bật mở, Taeyeon đi vào.

Nhìn thấy Taeyeon, tim cô ta trầm xuống, sắc mặt tái mét.

Taeyeon ở ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc ầm ỹ, vừa vào đã thấy Choi Yeon Seo tái mặt nhìn mình, cách đó không xa, một đám người vây quanh bên giường Miyeon, mà tiếng khóc thảm thiết đó đúng là của Miyeon. Mà câu nói của Choi phu nhân cô cũng nghe không thiếu một chữ.

Taeyeon hoảng sợ, cũng mặt kệ Choi Yeon Seo, vội đẩy cô ta ra rồi đi về phía giường.

- Sao lại thế này? Giọng nói lạnh lẽo như băng.

Choi Yeon Seo thầm than không may. Giờ bị Taeyeon nhìn thấy mình đang bỏ đi giờ mà nói dối thì chỉ sợ cơn tức càng lớn, chưa biết chừng sẽ chia tay mình thì làm sao? Vẫn là thành thật để cô ấy mắng cho xong.

Choi phu nhân thấy Taeyeon thì không còn lãnh đạm nữa, như nhìn thấy cứu tinh, vội kéo cô qua nói:

- Taeyeon, con mau nghĩ cách đi, Miyeon không chịu tiêm.

Cậu ngạc nhiên nói:

- Sao còn tiêm, không phải đang truyền rồi, không cần tiêm gì nữa sao?

Bác sĩ tức giận nói:

- Còn không phải vì mấy người lớn không trông được một đứa trẻ. Nhiều người như thế mà trông một đứa trẻ con cũng chẳng xong.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Choi Yeon Seo, cô ta vội rụt người về phía sau. Taeyeon thấy thế thì biết nhất định là Choi Yeon Seo lại gây rối. Nhưng việc quan trọng là tiêm cho Miyeon trước. Chờ chút nữa sẽ hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Taeyeon thấy Miyeon sống chết giãy dụa thì đành nói:

- Tất cả chúng ta cùng giữ con bé lại cho nó không cử động nữa.

Nói xong Miyeon từ lòng Tiffany ra, ôm chặt con bé vào lòng. Miyeon không thể cử động, lòng hoảng sợ vô cùng, khóc lóc, hai chân đạp tứ tung về phía bác sĩ. Taeyeon nói với Tiffany:

- Cô giữ lấy hai chân con bé đi

Tiffany do dự mà nắm lấy chân Miyeon, cô bé hoàn toàn bị khống chế, sự sợ hãi trong lòng càng lớn. Cô bé không thể hiểu vì sao appa và cô luôn thương mình lại đối xử với mình như thế. Cô bé vừa tủi thân, khổ sở, sợ hãi, phẫn nộ, tất cả những cảm xúc này khiến cô bé như phát cuồng, ra sức vặn vẹo người, khóc lóc, gào thét chói tai.

Tiffany nhìn Miyeon như vậy, cuối cùng không đành lòng, cô buông lỏng tay rồi kéo Miyeon ra khỏi lòng Taeyeon.

Taeyeon trừng mắt quát:

- Cô làm gì thế, giờ là lúc để mềm lòng à? Chẳng lẽ tôi không thương nó chắc?

Miyeon ôm chặt lấy Tiffany như người chết đuối vớ được cọc. Cô bé khóc lóc đến độ không thở được.

Tiffany lắc đầu nói:

- Không được, không thể ép Miyeon như thế. Như vậy chỉ càng làm con bé thêm sợ hãi. Có lẽ sau này sẽ thành ấn tượng xấu, không tốt cho sự phát triển sau này.

Choi phu nhân nói:

- Sao nghiêm trọng thế được, trẻ con tiêm đứa nào chả thế. Chỉ cần một lúc là được rồi. Vẫn nên nhanh chóng chút đi, như vậy cũng đỡ cho Miyeon mấy phần.

Gain cũng đi đến bên cạnh Tiffany mà khuyên:

- Hai đứa con của chị đứa nào cũng thế, mấy hôm sau lại quên ngay ấy mà.

Taeyeon kéo tay Miyeon, cả giận nói:

- Đừng làm loạn nữa, làm chậm việc chữa trị của Miyeon cô chịu trách nhiệm được sao?

Tay bị Taeyeon giữ chặt, Miyeon lại run rẩy người, tiếng khóc mới dịu đi giờ đột nhiên lại cất cao.

Tiffany gạt tay Taeyeon ra, vội lùi hai bước, kiên quyết nói:

- Mọi người nhìn Miyeon đi! Có thấy con bé sợ đến thế nào không? Mọi người nhẫn tâm ép nó sao? Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ khuyên được Miyeon đồng ý tiêm.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngẩn người, Choi Yeon Seo đứng ở một góc lại cười lạnh một tiếng. Taeyeon cũng nhìn Tiffany như thể không thể nói lý được với cô. Ngay cả bác sĩ cũng ngây ra.

Đang đùa à? Đây là Chuyện không thể nào.

Tiffany thấy hết vẻ mặt của mọi người nhưng cô không để ý đến những điều này, cô đi đến bên bác sĩ nói:

- Bác sĩ, đợi khoảng 10 phút nữa thì có được không?

Vẻ mặt bác sĩ cũng thoải mái nói:

- Cho cô 15 phút đi.

Tiffany gật gật đầu, sau đó bế Miyeon đi ra bên ngoài. Taeyeon theo sát phía sau. Tiffany phát hiện thì quay phắt lại nhìn Taeyeon nói:

- Bác sĩ nói cho tôi 15', xin để tôi và Miyeon yên lặng một chút. Ở đấy khiến con bé lo lắng nên chúng tôi muốn đi ra ngoài một chút, xin cô đừng đi theo, bởi vì cô sẽ khiến Miyeon hoảng sợ.

Taeyeon giật mình, không khỏi dừng bước, cũng chẳng hiểu sao cậu vẫn không nhịn được mà cố bước theo.

Choi Yeon Seo thấy Taeyeon đuổi theo Tiffany thì vẻ mặt lo lắng, kìm lòng không đậu cũng đi theo.

Choi phu nhân nhìn bóng dáng cô ta thì cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, là của mình thì mãi là của mình, không phải có giữ cũng là vô dụng! Trong đầu lại hiện lên tình cảnh lúc Taeyeon và bảo mẫu ở chung. Dựa vào tính tình của Taeyeon, bị bảo mẫu chống đối như vậy mà không nổi giận thì chẳng lẽ bọn họ thực sự có gì mờ ám? Chỉ là bảo mẫu tầm thường kia thôi sao? Choi phu nhân vẫn không thể tin được nhưng so với việc để nha đầu chết tiệt như Choi Yeon Seo cướp đi mọi thứ của con gái thì bà thà để người ngoài nhưng dễ thân thiết như Tiffany chiếm tiện nghi.

Tiffany bế Miyeon chậm rãi đi qua hành lang, sau khi rời khỏi phòng bệnh, cô bé dần ngừng khóc nhưng vẫn còn đang nức nở. Tiffany khẽ vỗ lưng cô bé, khẽ hỏi:

- Miyeon, sao lại sợ tiêm thế?

Ban đầu Miyeon còn không nói gì nhưng một lát sau mới nhỏ giọng trả lời:

- Đau, con sợ...

- Nhưng con bị ốm, không tiêm thì sẽ không khỏi. Nếu không khỏe lên thì appa, bà nội, bà ngoại, bác Gain và cả cô đều rất lo lắng. Con muốn mọi người lo lắng sao?

Miyeon do dự một chút rồi nói:

- Không đâu, nhưng con sợ đau!

- Chỉ hơi đau một tí thôi nhưng tuyệt đối không đau như con nghĩ đâu, chỉ như thế này thôi...

Tiffany lấy móng tay bấm Miyeon một cái. Cô bé hét lớn, lấy tay xoa xoa chỗ bị bấm, nước mắt lưng tròng nhìn Tiffany.

- Chỉ đau như thế thôi, con xem, hét một tiếng là chẳng sao nữa rồi đúng không? Con rất dũng cảm mà.

Miyeon vuốt tay, như con mèo đáng thương nhìn Tiffany:

- Có thật là chỉ đau như thế thôi không?

Tiffany không lừa cô bé:

- Có lẽ sẽ đau hơn một chút nhưng chỉ một chút thôi. Miyeon dũng cảm như thế nhất định sẽ chịu được. Chờ sau này khỏi bệnh, con về nhà bà ngoại, nói cho anh chị biết là con không sợ tiêm thì anh chị của con nhất định sẽ khen con đó.

Miyeon bán tín bán nghi nhìn Tiffany:

- Thật không?

- Thật mà, đã bao giờ cô lừa con chưa?

Miyeon nghĩ lại, cô quả thật chưa bao giờ lừa mình:

- Nếu rất đau thì làm sao bây giờ?

- Thế thì con khóc là được rồi, khóc to cũng được nhưng không được động đậy làm ảnh hưởng đến bác sĩ.

Miyeon nghĩ một lúc, ốm thì phải tiêm, nếu không appa sẽ lo lắng. Tiêm cũng không đau, vạn nhất đau thì có thể khóc. Nghĩ tới nghĩ lui cũng thấy tiêm chẳng còn mấy đáng sợ nữa, cuối cùng hạ quyết tâm, gật gật đầu:

- Được ạ!

Tiffany mừng rỡ, lại thêm một câu:

- Bất kể thế nào cũng không được động đậy đấy nhé. Chúng ta ngoắc ta, nói mà không giữ lời thì là chó con.

Nói xong vươn ngón út. Miyeon cũng vươn ngón út ra móc tay Tiffany:

- Miyeon không phải là chó con

Taeyeon đi theo sau hai người không xa, toàn bộ quá trình cậu đều thấy rõ, bọn họ nói chuyện cũng đủ để hiểu. Thì ra chỉ cần cố gắng giảng giải cho trẻ, kiên nhẫn giải thích thì vẫn thuyết phục được trẻ. Điều này chẳng tốt hơn dùng sức mạnh cưỡng chế sao? Người ở đây ai cũng là người thân thiết của Miyeon nhưng lại chỉ có người hoàn toàn chẳng có quan hệ huyết thống với Miyeon cảm nhận được sự sợ hãi của con bé. Giờ có ai còn nghi ngờ Tiffany không thực tình yêu thương Miyeon?

Taeyeon nhìn hai người đang thì thầm phía trước, bất tri bất giác mà mỉm cười dịu dàng.

Choi Yeon Seo đứng bên kia nhìn chằm chằm vào Taeyeon, ánh mắt cô ta dần chuyển lạnh, sau đó trở nên oán hận.

Nói Chuyện với Miyeon xong, Tiffany bế cô bé về phòng, trên đường nhìn đến Taeyeon, liền cười nói:

- Tôi đã nói với Miyeon rồi, Miyeon dũng cảm lắm, đồng ý cho tiêm rồi.

Taeyeon nhìn nụ cười vui vẻ của cô mà lòng mềm nhũn:

- Được, chúng ta vào đi thôi!

Ba người cùng nhau trở về, lúc tới gần phòng bệnh Miyeon lại bắt đầu lo lắng. Tiffany nhẹ nhàng an ủi cô bé:

- Đừng sợ, mọi người đều ở bên con mà.

Miyeon gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sự kiên nghị.

Đi vào phòng bệnh, Choi Yeon Seo ngồi một bên, lạnh lùng nhìn bọn họ. Mà Choi phu nhân và Gain nhìn Miyeon đột nhiên trở nên bình tĩnh thì đều kinh ngạc, không biết Tiffany đã dùng cách gì?

Bác sĩ đi vào cười nói với Tiffany:

- 15' rồi, xem có tác dụng gì không.

Nói xong nhìn về phía Miyeon:

- Cô bạn nhỏ, vươn tay ra nào!

Miyeon nhìn bác sĩ, trong mắt có chút sợ hãi nhưng nhìn qua lại thấy Tiffany đang cổ vũ thì vẫn chậm rãi vươn tay.

Bác sĩ bất ngờ nhướng mày:

- Đúng là có tác dụng...

Bác sĩ tìm ra mạch máu, nhanh nhẹn bôi thuốc sát trùng rồi cầm kim châm xuống. Miyeon nhắm tịt mắt lại, khẽ run lên nhưng không hề động đậy, cũng chẳng khóc. Đến cuối cùng còn nói:

- Cô ơi, chẳng đau bằng cô véo...

Khiến cho Taeyeon phì cười.

Nhờ Miyeon phối hợp mà bác sĩ nhanh chóng truyền lại. Lúc gần đi, bác sĩ vuốt đầu cô bé, khen ngợi một hồi khiến Miyeon cười tủm tỉm.

Lúc này Choi phu nhân hoàn toàn bội phục công phu dỗ trẻ của Tiffany, sự không hài lòng lúc trước đã biến mất. Bà cảm thấy giao cháu ngoại của mình cho cô khiến người ta yên tâm rất nhiều, ánh mắt nhìn Tiffany cũng nhu hòa lên rất nhiều.

Gain cũng đi đến bên Tiffany, khiêm tốn học hỏi cô. Lòng Taeyeon lại thêm mấy phần tán thưởng Tiffany.

Chỉ có Choi Yeon Seo lạnh lùng hừ một tiếng.

Tiếng hừ lạnh không lớn không nhỏ của cô ta lại nhắc nhở Taeyeon còn một việc mà cô chưa biết rõ.

Taeyeon lạnh lùng nhìn về phía Tiffany:

- Rốt cuộc khi nãy là làm sao?

Tiffany đương nhiên sẽ không giấu diếm cho Choi Yeon Seo, hơn nữa khi nãy Miyeon phải chịu khổ sở, hoảng loạn như thế cũng đều là vì cô ta.

Nhưng Tiffany còn chưa kịp nói thì Choi phu nhân sớm đã tức giận trừng mắt nhìn Choi Yeon Seo một cái rồi sau đó kể hết mọi chuyện ra.

Choi Yeon Seo oán hận nhìn Choi phu nhân mà nghĩ thầm, trở về nhất định phải nói lại cho cha, vừa vặn kéo thêm người chịu tội trước cơn giận của cha.

Taeyeon nghe xong từ đầu đến cuối, xoay người sang nhìn thẳng về phái Choi Yeon Seo. Sự lạnh lùng trong mắt khiến tim Choi Yeon Seo run lên.

Choi Yeon Seo nhìn Taeyeon bước về phía mình mà lòng bối rối hoảng hốt. Cô ta đứng lên, lắp bắp nói:

- Em... em cũng chỉ là... có ý tốt...

Taeyeon lạnh lùng nói:

- Em có ý tốt thật sao? Tôi nhớ rõ là đã từng nói với em rằng đừng có nhiều chuyện.

Choi Yeon Seo cúi đầu trông rất đáng thương:

- Nhưng em thấy gấu của Miyeon đã cũ nên em mới định đổi cái mới cho nó... em thực sự không ngờ là sẽ thành ra thế này...

Nói xong, cô ta sợ hãi bước lên trước hai bước, nắm lấy tay áo Miyeon, ngẩng đầu, dùng ánh mắt giống hệt ánh mắt Eun Hee mà nhìn Jessica với vẻ tội nghiệp:

- Taeyeon, tha thứ cho em đi, lần sau sẽ không có chuyện này nữa.

Cô ta rất có kinh nghiệm, bất kể Taeyeon có giận thế nào, chỉ cần trưng ra bộ mặt này thì sẽ chẳng sao nữa. Choi phu nhân nhìn cô ta như vậy thì sự chán ghét lộ rõ. Mà Gain thì nhìn cô ta đầy vẻ khinh thường.

Tiffany ngồi bên giường Miyeon, lẳng lặng nhìn bọn họ.

Taeyeon nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì quả thật có chút mềm lòng nhưng nhớ lại khi nãy Miyeon khóc lóc thảm thiết như vậy thì sự mềm lòng đó biến mất không còn giấu vết.

Miyeon cần một người mẹ thực lòng quan tâm, yêu thương chứ không phải là một người mẹ bề ngoài tương tự nhưng chẳng coi nó ra gì. Không thể cứ tiếp tục thế này, chuyện này cậu đã kéo dài quá lâu rồi, đã đến lúc nên chấm dứt.

Taeyeon nhìn quanh, Choi phu nhân và Gain đều tò mò nhìn chuyện phát triển còn Tiffany chỉ mở to mắt nhìn Taeyeon.

Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, bất kể thế nào, quả thật mình đã cho cô ta quá nhiều hi vọng. Chuyện này cậu có trách nhiệm lớn, lúc cuối cùng này cậu cũng không muốn để cô ta bị quá khó xử.

Taeyeon nắm chặt cổ tay Yeon Seo, lôi cô ta ra khỏi phòng bệnh:

- Em đi theo tôi!

Choi phu nhân vươn cổ nhìn theo, mãi đến khi không còn thấy bóng dáng bọn họ thì mới quay đầu. Bà phân nộ hỏi con dâu:

- Taeyeon làm sao thế?

Gain lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Tiffany cũng nhìn ra cửa phòng nghĩ thầm: Rốt cuộc Taeyeon muốn làm gì đây? Qua chuyện lần này cô ấy hẳn là nên phát hiện Yeon Seo thực sự không thích hợp làm mẹ của Miyeon chứ?

Taeyeon kéo Yeon Seo đến một vườn hoa nhỏ trong bệnh viện. Đến chỗ vắng cô mới buông tay cô ta ra. Yeon Seo xoa xoa cổ tay mình rồi sẵng giọng:

- Taeyeon làm đau tay em.

Hai mắt lại cảnh giác nhìn Taeyeon. Vẻ trịnh trọng của Taeyeon khiến cô ta có dự cảm không hay. Cô ta ngập ngừng, còn muốn giải thích chuyện vừa rồi:

- Taeyeon, khi nãy em...

Còn chưa nói xong, cậu đã quyết đoán ngắt lời cô ta, sau đó nói một câu khiến cô ta ngây ngẩn người.

- Yeon Seo, chúng ta chấm dứt đi.

Đôi mắt đen của Taeyeon lạnh nhạt nhìn cô ta:

- Yeon Seo, chúng ta không hợp...

Trong phút chốc, mặt cô ta tái mét, đôi mắt như ngọc kinh hoảng:

- Vì sao, Taeyeon, sao đột nhiên lại nói lời chia tay! Là vì em có ý tốt mua gấu mới cho Miyeon sao? Taeyeon, đây chẳng phải là chuyện quá nhỏ để mà chia tay!

Cô ta hoảng sợ đến độ lắp bắp:

- Em... em sẽ xin lỗi Miyeon, về sau em sẽ... sẽ không động vào đồ của nó nữa. Em... em đi đây.

Nói xong vội vã quay đi.

Taeyeon giữ chặt cô ta từ phía sau rồi kéo cô ta quay lại đối mặt với mình, lạnh lùng nói:

- Yeon Seo, có một số điều tôi vốn không định nói nhưng nghĩ em hiểu nhưng giờ xem ra, không nói rõ thì em sẽ không biết. Thực sự em tốt với Miyeon sao? Xuất phát điểm của em là từ cái gì? Em khinh tôi không hiểu sao? Yeon Seo, cho tới giờ em chưa từng thực lòng quan tâm đến Miyeon. Nếu em thực sự quan tâm đến nó thì sẽ không thể không biết con gấu đó quan trọng với nó đến mức nào. Em tự cho là đúng là đi lấy lòng nó chứ chẳng phải là thực lòng quan tâm. Yeon Seo, tôi cần một người vợ có thể thực lòng quan tâm đến Miyeon, đặt Miyeon trong lòng. Giờ xem ra, em không thích hợp.

Choi Yeon Seo vội kéo tay Taeyeon:

- Em cũng rất muốn quan tâm đến nó nhưng nó luôn không chịu thân cận với em, em có cách gì? Taeyeon cho em chút thời gian được không, nhất định em có thể làm được.

Cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô ta:

- Tôi không muốn tiếp tục kéo dài nữa, điều này với hai chúng ta đều không phải là chuyện tốt! Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gia rồi, đã đến lúc mỗi người đi theo con đường thích hợp với chính mình. Hơn nữa sở dĩ Miyeon không gần gũi với em chẳng phải vì em không chân thành với nó sao? Em nhìn Tiffany đi, cô ấy vì sao có thể khiến Miyeon đối xử tốt như thế, chắc hôm nay em cũng thấy rồi đấy.

Cậuthoáng dừng lại rồi nói:

- Cứ như thế đi! Chờ lúc em kết hôn, tôi sẽ tặng em lễ vật lớn coi như là bồi thường.

Mỗi một câu nói của Taeyeon khiến sắc mặt Choi Yeon Hee tái đi một phần. Sau khi nghe Taeyeon nói xong, cô ta mới cười lạnh:

- Nói đến nói đi còn chẳng phải vì Taeyeon thay lòng đổi dạ. Mấy hôm trước còn hứa hẹn sẽ đính hôn với em. Được bao lâu rồi? Taeyeon nhanh quên lời hứa của chính mình thế sao?

Taeyeon giận tái mặt:

- Choi Yeon Seo, tôi cho là tôi đã nói rõ với cô rồi. Cô còn cố lôi chuyện vụn vặt vào để nói thì tôi cũng hết cách. Hơn nữa... tôi nói đính hôn với cô lúc nào! Tôi chỉ nói là sẽ suy nghĩ chuyện này chứ chưa bao giờ nói chắc chắn. Được rồi, đã nói đến nước này, hai nhà chúng ta đều là nhà thế gia, tôi không mong sẽ nói ra những lời khó nghe làm cho nhau khó xử.

Nói xong, cậu hờ hững lướt qua cô ta mà quay về phòng bệnh

Còn chưa đi được hai bước, chợt nghe Yeon Seo phẫn nộ hét:

- Là vì Tiffany Hwang! Vì cô ra đúng không?

Yeon Seo dù sao cũng là một tiểu thư trong mắt mọi người, Taeyeon đã nói đến thế thì cô ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà níu kéo nữa. Nhưng cô ta đã phí bao công sức với Taeyeon, kết quả chỉ là công dã tràng. Điều này chẳng những khó ăn khó nói với cha mà bản thân cũng rất không cam lòng. Điều khiến cô ta không chịu được chính là mình lại bại trong tay bảo mẫu chẳng có gì bằng mình. Mà đáng giận là bảo mẫu đó cũng chẳng coi mình ra gì. Điều này là sự đả kích nặng nề. Cô ta vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma của ba chữ "con gái riêng" mà có được sự kiêu hãnh, tự tin của thiên kim tiểu thư.

Sao cô ta có thể trơ mắt nhìn sự thật là một bảo mẫu nho nhỏ lại dễ dàng cướp đi thứ mà cô ta cố gắng đạt được đó.

Taeyeon nghe cô ta nhắc tới Tiffany, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yeon Seo, mắt chiếu ra ánh sáng lạnh ghê người:

- Sao lại nhắc đến cô ấy, liên quan gì đến cô ấy. Mỗi từ mỗi chữ đều lạnh như băng.

Yeon Seo đến gần Taeyeon, ngẩng đầu nhìn thẳng cô, đôi mắt luôn dịu dàng như nước lại bắn ra sự ác độc

- Sao? Không cho tôi nhắc đến cô ta? Không dám thừa nhận sao? Thừa nhận cô động lòng với người con gái khác ngoài chị tôi! Thừa nhận cô động lòng với kẻ thấp kém! Cô ta có gì tốt mà đáng để cô bỏ qua tôi! Cô ta có là gì? Chỉ là một bảo mẫu! Dẫn đi đâu còn chẳng khiến người ta chê cười sao? Dựa vào khuôn mặt, thân phận của cô ta, xách giày cho tôi cũng không xứng...

Một tiếng bốp vang lên cắt ngang những lời nói cay độc của cô ta. Lòng bàn tay Taeyeon nóng ran. Cậu chỉ vào Yeon Seo, mắt như phun lửa, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Choi Yeon Seo, coi như hôm nay tôi thấy rõ bộ mặt thật của cô! Cô có tư cách gì mà làm nhục Tiffany. Theo tôi thấy, Tiffany hơn cô ngàn vạn lần! Cô kiêu ngạo cái gì? Là thân phận con gái riêng? Hay là khuôn mặt đã qua dao kéo kia? Cô nghĩ rằng tôi không biết cô đã phẫu thuật thẩm mỹ? Lúc trước tôi bỏ qua nhưng giờ vừa nhìn thấy mặt cô thì đã thấy ghê tởm! Cô cho dù sửa cho giống Eun Hee nhưng cô không thể trở thành Eun Hee được. Dùng chính câu của cô thôi, cô ngay cả xách giày cho cô ấy cũng không xứng!

Vốn Taeyeon không muốn biến mọi thứ thành thế này. Choi Yeon Seo không phải là Jiyoung, không phải muốn làm gì cũng được. Phía sau cô ta là Choi gia, cũng phải nể mặt Choi lão gia một chút. Hơn nữa dù sao mình và cô ta cũng từng qua lại, cũng nhờ cô ta giúp mình vượt qua thời điểm khó khăn nhất. Tuy rằng cô ta vẫn có mưu tính của chính mình nhưng chẳng sao, cậu cũng từng được an ủi không ít. Nhưng giờ cậu đã chắc chắn một điều rằng cô ta không phải là sự lựa chọn đúng đắn thì sao phải tiếp tục? Cậu nghĩ lịch sự giải quyết để giữ thể diện cho hai bên. Nhưng cô ta luôn dịu dàng như vậy mà cũng có thể xé mặt nạ, lăng mạ Tiffany. Cậu nghe xong mà lửa giận dâng lên, phẫn nộ không thể kìm nén, rốt cuộc không thể giữ vững lí trí mà vung tay lên tát cô ta một tát.

Cậu mặc kệ cái gì Choi gia với cả Choi lão gia. Lăng mạ Tiffany thì phải trả giá. Đánh rồi tính! Chẳng có gì mà cậu không đối phó được.

Choi Yeon Seo ôm mặt, giận đến run người, mặt đỏ bừng lên. Mỗi lời Taeyeon nói như kim châm vào tim cô ta. Chỉ vì một con tiện nhân mà làm nhục cô ta như thế. Còn động thủ đánh cô ta! Điều này dù thế nào cô ta cũng không nhịn được. Cô ta sẽ không để bọn họ được thoải mái.

- Kim Taeyeon, cô dám đánh tôi! Cô cáu gì chứ! Là vì tôi nói trúng tâm sự của cô, cô thẹn quá hóa giận sao? Cô còn mặt mũi mà nhắc đến chị tôi! Cô có tư cách gì mà nhắc đến chị ấy! Cô bớt ở đây giả trang tình thánh nữa đi! Cô thực sự yêu chị tôi sao? Yêu mà cũng thay lòng đổi dạ thế này. Thế mà chị tôi còn không tiếc tính mạng mình vì cô. Vì cứu cô mà chị ấy đã chết rồi. Nhưng còn cô? Chẳng qua mới hai năm mà đã quên sạch chị ấy, đi yêu thương một con bé đê tiện. Thì ra đây chính là cái gọi là tình yêu vĩ đại! Quá buồn cười rồi! Kim Taeyeon, cô là kẻ dối trá, vong ân phụ nghĩa! Tôi không chấp nhận nổi cô! Loại người như cô tôi cũng chẳng thèm!

Cô ta trừng mắt nhìn Taeyeon mà nói ra từng câu từng chữ như là dùng hết sức lực. Giọng nói như nghiến răng mà ra. Nặng nề, sắc bén như dao đâm vào ngực cậu.

Sắc mặt Taeyeon trở nên trắng bệch như tờ giấy, lời nói của Choi Yeon Seo tựa như xát muối vào vết thương cậu đã cố quên. Nỗi đau đớn đến thấu tim rốt cuộc không thể trốn tránh, làm cho cậu không thể không nhìn vào vết thương đó. Mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương lòng đau khổ khiến cậu không thở nổi.

Taeyeon nhìn Choi Yeon Seo chăm chú, ánh mắt vô cùng đáng sợ, đáng sợ đến độ Choi Yeon Seo hận không thể nuốt những lời vừa nói vào trong lòng.

Một trận gió lạnh thổi qua, Choi Yeon Seo hoàn toàn tỉnh táo lại. Nguy rồi, quá giận dữ mà quên mất nhiệm vụ của chính mình. Mình chẳng qua cũng chỉ là một trong số đông những đứa con gái của ông Choi. Cha để ý đến Kim gia thế nào cô ta biết rõ. Bởi vì cô ta hơi giống Eun Hee nên mới được cha để ý mà cho vào ở biệt thự Choi gia, hưởng thụ đãi ngộ như tiểu thư thực sự. Chẳng qua chỉ là vì muốn cô ta giữ được Taeyeon mà thôi. Giờ cô ta làm hỏng hết mọi chuyện, chẳng còn đường sống thì có gì tốt?

Choi Yeon Seo vừa hoảng vừa hối hận, tự tôn là gì chứ. Chỉ cần được gả vào Kim gia thì muốn bao nhiêu tôn quý mà chẳng được, đến lúc đó dù là cha thì cũng phải nể mặt mình mấy phần.

Cho dù là cầu xin cũng phải giữ chặt lấy Taeyeon, thế mà còn nói những lời khó nghe mà kích thích cô ấy.

Cô ta cúi đầu, không dám nhìn Taeyeon, nghĩ nên làm gì để vãn hồi lại cục diện nhưng đầu óc lộn xộn, chẳng nghĩ ra được cái gì. Đang định miễn cưỡng nói lời xin lỗi thì Cậu đã quyết tuyệt quay đi, tốc độ nhanh đến độ khiến cô ta nhất thời không kịp phản ứng lại.

Cô ta tiến lên vài bước muốn gọi Taeyeon lại nhưng miệng cứng đơ không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi.

Bóng dáng của Taeyeon tiêu điều mà tĩnh mịch. Choi Yeon Seo nhìn mà đột nhiên có cảm giác kì quái, cảm thấy bóng Taeyeon dường như không còn thẳng như trước kia nữa...

Choi phu nhân ở trong bệnh viện đợi thật lâu nhưng không gặp Taeyeon cũng chẳng thấy Yeon Seo quay lại thì không khỏi có chút kì quái, không biết bọn họ làm trò quỷ gì. Bà nhìn đồng hồ thấy cũng chẳng còn sớm, Choi phu nhân và Gain chào Tiffany rồi trở về.

Trước khi đi, Choi phu nhân còn nhiệt tình mời cô lần sau cùng Miyeon đến nhà chơi. Thấy bà nhiệt tình như vậy, Tiffany cũng thoải mái mà gật đầu đồng ý.

Bọn họ đi rồi, Tiffany ngồi trong phòng bệnh, lúc này Miyeon đang ngủ, phòng bệnh yên ắng, chỉ có y tá thỉnh thoảng lại vào kiểm tra một chút.

Tiffany đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Ánh mặt trời nhuộm khắp đất trời màu da cam khiến cho người ta có cảm giác nặng nề tựa như tâm tình của cô lúc này vậy.

Taeyeon và Choi Yeon Seo đi đâu? Bọn họ nói gì? Tiffany không thể không nghĩ Chuyện này. Rõ ràng biết Taeyeon và một người phụ nữ khác ở chung mà lại bất lực, cảm giác này chẳng hề tốt chút nào. Chờ Miyeon ra viện cô nhất định phải tìm cơ hội mà nói chân tướng cho Taeyeon. Cậu là người cô yêu, cô sẽ không để người khác tiếp cận với cậu.

Buổi tối y tá mang cơm đến cho bọn họ. Tiffany bón cho Miyeon ăn chút cơm. Đêm thì ngủ ngay bên cạnh Miyeon.

Sáng sớm hôm sau, Yoona vào, vẫn cải trang cẩn thận. Cũng phải như thế thì cô mới có chút không gian riêng tư. Đầu tiên, cô qua chỗ bác sĩ hỏi thăm bệnh tình của Miyeon sau đó thì quay về phòng bệnh mà chơi với Miyeon một lúc. Cuối cùng hỏi Tiffany có cần về nghỉ hay không, cô có thể trông giúp một chút, còn có bác sĩ y tá không cần phải lo.

Tiffany biết Yoona nhiều việc thì sao dám làm phiền, cô nói:

- Không cần, tối qua tôi ngủ ở đây cũng rất ổn, giờ thoải mái lắm, không hề mệt đâu. Hơn nữa Miyeon không quen với y tá đâu.

Tuy rằng từ chối nhưng Tiffany vẫn rất cảm kích ý tốt của Yoona.

Yoona ngồi bên giường bệnh nhìn Tiffany đút từng thìa cháo cho Miyeon. Ngón tay mảnh khảnh của cô khẽ cầm thìa, ngón út cong cong lên rất đẹp. Cô cẩn thận múc từng thìa cháo, khẽ thổi, đôi môi đầy đặn hơi cong cong thổi ra chút khói, sau đó vươn tay chậm rãi đưa đến bên miệng Miyeon. Cánh tay cô trắng nõn mà xinh xắn. Vẻ mặt cô dịu dàng, mỗi động tác đều thật dịu dàng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính mà chiếu lên người cô, khắp người cô như có thêm một lớp ánh sáng vàng, tựa như người trong một bức tranh hoàn mỹ, khiến người ta nhìn mà thấy thoải mái vô cùng.

Yoona nâng cằm nhìn cô mà xuất thần, khóe miệng khẽ nhếch lên cười đầy nhu hòa.

- Tiffany, hai ngày nữa tôi phải sang Châu Âu đi chụp ảnh.

- Thế á? Vậy đi thuận buồn xuôi gió nhé.

Tiffany vừa bón cháo cho Miyeon vừa lơ đãng đáp lại

- Chắc tôi phải đi khoảng một tuần liền.

- Đi đóng phim à? Tiffany cười hỏi.

Yoona không trả lời Tiffany mà chỉ nói:

- Cô có thể gọi điện thoại cho tôi không?

- Ừm?

Tiffany quay đầu nhìn Yoona, có chút khó hiểu. Gọi điện, có gì sao?

Yoona nhìn Tiffany chăm chút, nhẹ nhàng hỏi lại:

- Em có thể gọi điện cho tôi không?

Tiffany ngừng cười, kinh ngạc nhìn Yoona

Đôi của Yoona hơi lóe lên, mỉm cười dịu dàng:

- Tiffany, tôi mong em có thể gọi cho tôi, mong rằng có thể nghe được giọng nói của em...

Những lời nói của Yoona đầy sức hút, rất đặc biệt.

Tiffany cho dù ngu si nhưng cũng hiểu ý Yoona là gì. Tiffany hơi ngơ ngẩn, không thể tin được. Cô nhìn Yoona, thì thào:

- Yoona...

Môi cứ đóng rồi lại mở, không biết nên nói gì cho phải?

Yoona với cô? Yoona? Cô? Quá vớ vẩn! Bọn họ mới quen biết chưa được bao lâu, hơn nữa Yoona là đại minh tinh được yêu thích sao có thể thích cô. Quá khó tin, hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Quan trọng nhất là, cô chính là chị dâu của cô ấy... Đúng, Yoona không biết điều này nhưng... Đây là chuyện gì? Sao có thể thành ra thế này?

Tiffany nhất thời cũng không biết nên phản ứng thế nào. Cô ngơ ngác, ngay cả nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến điều này.

Nên làm gì bây giờ? Cô nên nói sao với Yoona?

Yoona nhìn Tiffany ngây như phỗng mà ý cười lại càng sâu. Sớm biết phản ứng của cô đáng yêu như thế thì nên nói sớm mới đúng.

Hi vọng giờ vẫn chưa quá muộn... Trong đầu Yoona không khỏi hiện ra lúc ở công viên, lúc Tiffany và Taeyeon nhìn nhau chăm chú. Nhớ tới chuyện này, lòng cô có chút khó chịu.

Nhưng lần này cô sẽ không bỏ lỡ nữa, bất kể đối thủ là ai cô cũng sẽ cố hết sức mà tranh thủ. Đời người đâu có nhiều cơ hội, cô không thể lại bỏ qua...

Yoona đứng lên cười thoải mái làm giảm đi chút không khí xấu hổ rồi nói:

- Được rồi, tôi đi đây. Chắc khi Miyeon xuất viện thì tôi đã đi rồi, đến lúc đó, tôi sẽ chờ điện thoại của em.

Yoona lại mỉm cười, ánh mắt tỏa sáng, mái tóc đen dưới ánh sáng mặt trời mà ánh vàng. Sau đó Yoona nhìn Tiffany rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nhìn cô chăm chú, mỉm cười thản nhiên, tình cảm sâu đậm khiến lòng Tiffany rối bời.

Ra đến cửa thì Yoona mới xoay người đi ra ngoài. Nhìn bóng Yoona biến mất ở bên ngoài thì Tiffany mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ông trời rốt cuộc là đang đùa gì thế? Cái này chẳng hề buồn cười chút nào hết! Cô nên làm gì bây giờ? Cô phải làm sao mới không khiến Yoona bị tổn thương? Người con gái này chính là người bạn mà cô rất quý trọng!

Qua hai ngày thì Miyeon xuất viện. Trong hai ngày này, Kim phu nhân và Kim lão gia cùng một số nhân viên cao cấp trong Kim thị đều đến thăm Miyeon, chỉ riêng Taeyeon từ hôm đó rời đi cùng Choi Yeon Seo thì không thấy xuất hiện nữa. Lòng Tiffany rầu rĩ, trong đầu cũng có rất nhiều tưởng tượng nhưng sau đó đều nhất nhất phủ định. Lại nghĩ rồi lại gạt đi, lòng vô cùng phiền chán, hận không thể lập tức đi tìm Taeyeon mà hỏi cho rõ.

Mãi đến hôm Miyeon xuất viện thì Tiffany mới thấy Taeyeon đến đón Miyeon. Nhìn thấy cậu đi vào, lòng Tiffany dâng lên niềm vui khó tả, nụ cười cứ thế mà hiện ra. Nhưng khi cô nhìn thấy cậu thì nụ cười như đông lại.

Khuôn mặt Taeyeon rất tiều tụy, như mấy hôm không được nghỉ ngơi. Áo màu trắng nhăn nhúm, phần eo cũng rộng không ít. Rõ ràng là đã gầy đi...

Rốt cuộc đã xảy ra Chuyện gì?

Tiffany đầy nghi hoặc.

Miyeon thấy Taeyeon thì vươn tay đòi bế

Taeyeon mỉm cười đi tới bế Miyeon vào lòng. Cô bé vừa nghịch cổ áo của cậu vừa bĩu môi nói:

- Appa, sao không đến thăm con?

Cậu khẽ hôn lên đôi má bầu bĩnh của con bé rồi nói:

- Hai hôm nay appa bận lắm, trong công ty có nhiều việc nên mới không tới.

Miyeon thấy Taeyeon là đã rất vui rồi, không nói thêm chỉ, chỉ ôm lấy cổ cậu.

Taeyeon quay đầu nhìn về phía Tiffany, trong ánh mắt có cảm xúc rất phức tạp, một lát sau mới nói:

- Mọi thứ chuẩn bị hết chưa?

Tiffany nhìn Taeyeon, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cô biết giờ không phải lúc nên chỉ nói:

- Đã chuẩn bị xong rồi.

- Vậy đi thôi!

Nói xong Taeyeon hờ hững xoay người.

Tiffany nhìn bóng dáng Taeyeon, thoáng giật mình, sau đó cũng vội đi theo.

Trong xe, Tiffany bế Miyeon ngồi ở bên ghế phụ. Dọc đường đi cô có một cảm giác rất lạ, không thể nói là Taeyeon lạnh nhạt với cô, lúc cậu nói chuyện với Miyeon thì cũng sẽ tán gẫu đôi câu với cô. Thỉnh thoảng cũng sẽ cười với cô, chỉ là Tiffany luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cảm giác rằng tuy rằng cậu cười với cô nhưng ánh mắt luôn trống rỗng, tựa như cậu tự dựng lên một vỏ bọc vô hình ngăn cách. Cô có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm đến được.

Mấy ngày trước cô hoàn toàn có thể chạm đến tim cậu, bọn họ đã từng rung động, chẳng lẽ là ảo giác của riêng cô sao?

Không, không thể nào, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó. Có cơ hội cô nhất định phải nói rõ chân tướng, không thể kéo dài mãi được, cô rất không nỡ.

Cứ như vậy mãi cho đến khi về nhà, Taeyeon bế Miyeon lên lầu, đặt con bé lên giường cho nó nghỉ ngơi rồi nói:

- Miyeon nghe lời cô nhé, papa phải đến công ty rồi.

Nói xong đi đến bên Tiffany nói:

- Hwang tiểu thư, làm phiền cô rồi.

Sau đó đi lướt qua cô mà bước ra ngoài phòng.

Ngữ khí, vẻ mặt của Taeyeon như nói với những người làm của Kim gia, chỉ là khách khí hơn một chút.

Tiffany không khỏi đi theo, đứng sau Taeyeon mà khẽ gọi lại:

- Cô Kim, có thể cho tôi chút thời gian, tôi có lời muốn nói với cô.

Giọng nói có chút vội vã.

Taeyeon chậm rãi xoay người lại nhìn Tiffany, trong ánh mắt hiện lên chút mâu thuẫn nhưng chỉ trong chốc lát khiến cho Tiffany cảm thấy như mọi thứ chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

- Hwang tiểu thư, hôm nay tôi hơi bận, có gì để sau hãy nói. Nếu cô có chuyện gì thì cứ tìm thím Lee hoặc tìm mẹ tôi cũng được.

Nói xong vẫn tiếp tục bước đi.

Tiffany đuổi theo đến cầu thang:

- Cô Kim!

Nhưng Taeyeon không hề quay đầu, thậm chí còn bước nhanh hơn, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của cô.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì khiến Taeyeon thay đổi nhanh như vậy? Sáng hôm đó, rõ ràng cô có thể cảm nhận được cậu đã rung động nhưng giờ sao lại tránh cô như rắn rết?

Là vì Eun Hee sao? Nếu Taeyeon không muốn phản bội người vợ đã chết thì vì sao hôm đó lại tiếp cận cô?

Từ trước Taeyeon có gì thì sẽ nói ra, tâm tư của cậu không hề khó hiểu nhưng giờ đương nhiên cậu sẽ không đem tâm sự của mình mà nói với cô nhưng chính là vì thế nên làm sao cô hiểu được rốt cuộc cậu đang nghĩ gì?

Còn cả Yoona...

Vì sao những chuyện đau đầu lại nhiều như thế?

Đêm nay nhất định sẽ chờ Taeyeon về, bất kể thế nào cô cũng phải nói rõ chân tướng, nói cho Taeyeon rằng cô chính là Eun Hee, là vợ của cậu. Sau đó sẽ hỏi cậu xem có chấp nhận cô không? Về phần Yoona, cô chỉ đành nói xin lỗi. Hi vọng Yoona biết cô là Eun Hee, là chị dâu của mình thì sẽ buông tình cảm này. Chẳng qua mới chỉ hơn một tháng chắc hẳn tình cảm sẽ không quá sâu.

Tiffany bất an suốt cả ngày nhưng mãi đến tối cũng không thấy Taeyeon quay về. Tiffany đợi hồi lâu, mãi đến khi Miyeon buồn ngủ mới ôm con bé lên lầu. Nhưng không biết rằng cô đi chưa được bao lâu thì Kim phu nhân nhận được điện thoại của Choi gia:

- Cái gì? Yeon Seo tự sát?

Taeyeon ngồi trong văn phòng nhìn quang cảnh bên ngoài qua cửa sổ. Nhìn ánh mặt trời dần lặn về tây, màn đêm dần bao phủ. Nhìn thành phố ồn ào náo động dần dần biến thành cảnh đêm lộng lẫy với những ánh đèn sáng như ngọc. Nhưng cậu vẫn chỉ ngồi đó không nhúc nhích.

Cảnh Eun Hee qua đời như chỉ mới ngày hôm qua. Cậu vẫn nhớ rõ mỗi một vẻ mặt của cô ấy khi lâm chung, mỗi một câu, thậm chí một nụ cười, cả câu nói "Em yêu Tae" mà cô ấy lặng lẽ nói đều khắc sâu trong tâm trí cậu.

Còn cả mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn của bọn họ, mỗi lần thủ thỉ tâm sự, nụ cười của cô ấy sáng bừng như ánh nắng.

Rõ ràng là cậu nhớ cô ấy như vậy, rõ ràng không thể quên cô ấy thì vì sao có thể động lòng với người con gái khác? Chẳng lẽ đúng như lời Choi Yeon Seo nói, cậu là kẻ xảo trá sao?

Cậu không quan tâm người khác nhìn cậu, đánh giá cậu thế nào nhưng cô không thể chịu đựng được việc mình phản bội Eun Hee. Người con gái tốt đẹp đó, người con gái yêu cậu như thế, cậu đã từng thề sẽ luôn yêu cô ấy nhưng giờ cậu lại để một người con gái khác lặng lẽ chiếm cứ những giấc mơ đêm về?

Cô gái này ở ngay bên cạnh mình, cô ấy không như Eun Hee chỉ sống trong trí nhớ của cậu. Mỗi cái mỉm cười, mỗi câu nói của cô gái này đều ảnh hưởng đến trái tim cậu. Cậu thực sự nghi ngờ, nếu cứ thế này thì người con gái này sẽ thay thế hoàn toàn địa vị của Eun Hee trong lòng cậu, biến Eun Hee trở thành quá khứ mãi mãi.

Không, cậu không muốn như vậy. Người cô yêu là Eun Hee, không ai có thể thay thế được Eun Hee. Eun Hee đã vì cậu mà qua đời, cậu không thể để người khác thay thế cô ấy, ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Cậu có thể kết hôn với người khác, có thể sẽ tìm mẹ cho Miyeon nhưng cậu sẽ không tìm người để yêu! Người cả đời cậu yêu chỉ có thể là Eun Hee!

Lúc này, điện thoại Taeyeon đột nhiên vang lên, tiếng chuông du dương vang lên trong đêm yêu tĩnh vô cùng rõ ràng.

Taeyeon cầm điện thoại nhìn, là số của Choi lão gia. Cậu nhíu mày khẽ cười lạnh. Ông Choi rốt cuộc không nhịn được mà gọi cho cậu rồi sao? Ông ta sẽ nói gì đây? Cậu rất ngạc nhiên.

Taeyeon ấn nút nghe, bình tĩnh gọi một tiếng:

- Cha!

Tuy rằng Eun Hee đã qua đời nhưng trong lòng cậu bọn họ mãi là cha mẹ vợ. Nhưng ông Choi thì không cho là vậy, ông ta luôn nghĩ, con gái đã mất thì quan hệ chẳng còn nên mới vội vàng đẩy một đứa con gái khác qua. Những người bạc tình đều cư xử như ông ta.

Trong điện thoại, giọng nói của Choi lão gia mất đi sự bình tĩnh thường nhật, ông vội vã nói:

- Taeyeon, con mau đến bệnh viện đi, Yeon Seo tự sát! Tình hình không ổn! Con mau đến đi, nó luôn gọi tên con.

- Tự sát!

Taeyeon nhíu mày, Yeon Seo sẽ tự sát? Lần trước chẳng phải cô ta mắng cậu rất thống khoái? Loại phụ nữ tâm cơ như cô ta sẽ tự sát? Đánh chết cậu cũng không tin. Ông Choi như cũng biết Taeyeon không tin, sốt ruột nói:

- Taeyeon, cha lớn tuổi rồi còn nói dối nữa sao? Sau khi Eun Hee qua đời, cũng chỉ có nó cho cha chút an ủi. Nể tình Eun Hee, con đến xem Yeon Seo đi! Nó luôn nhớ đến con.

Giọng nói có ý cầu xin.

Nghe ông nhắc tới Eun Hee thì cậu lại mềm lòng. Hơn nữa giọng ông Choi không giống nói dối, tuy rằng vô luân thế nào cậu cũng không thể tin Yeon Seo sẽ tự sát nhưng bất kể thế nào, ông Choi đã gọi điện đến thì về tình về lý cậu vẫn nên đến xem.

Cậu muốn xem xem Choi Yeon Seo đang làm trò quỷ gì!

Taeyeon mất kiên nhẫn, cậu cầm chìa khóa ra khỏi văn phòng.

Cùng lúc đó, ông Choi cất điện thoại xoay người, vẻ lo lắng đau lòng khi nãy biến mất trong nháy mắt. Cả người lạnh lùng, âm trầm mà nói với Choi Yeon Seo mặt tái mét nằm trên giường bệnh:

- Đây là cơ hội cuối cùng của mày, nếu ngay cả cơ hội này cũng không nắm bắt được thì sau này tự nuôi bản thân đi. Tao không nuôi đứa con gái vô dụng làm gì cả!

Choi Yeon Seo rơi nước mắt:

- Cha, lần trước con và Taeyeon đã trở mặt, cho dù con tự sát thì cô ta cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý, cô ta vốn không thích con.

Bên cạnh Choi Yeon Seo là một người đàn bà mặc quần áo màu vàng khoảng hơn 40 cũng lau nước mắt nói:

- Ông quá nhẫn tâm, còn ép con gái mình tự sát, giờ con mất nhiều máu như thế, chẳng biết có ảnh hưởng đến sức khỏe sau này không nữa.

Ông Choi hừ lạnh một tiếng nói:

- Tôi chẳng phải vì tốt cho nó. Nếu nó có thể gả vào Kim gia thì cả đời cũng chẳng phải lo. Nói đến nói đi đều là Yeon Seo vô dụng, nếu có được nửa Eun Hee thì cần gì tôi phải phí sức như thế.

Ông ta nhìn bốn phía, sau đó vẻ mặt đắc thắng nói:

- Eun Hee chết ở chính bệnh viện này, Taeyeon thấy cảnh mà nhớ người, chưa biết chừng sẽ mềm lòng. Đáng tiếc, nếu nằm trong phòng mổ thì sẽ càng hoàn mĩ...

Sau đó ông quay lại lườm Choi Yeon Seo một cái:

- Khóc cái gì! Giữ sức mà chờ Taeyeon đến rồi hãy khóc! Taeyeon mà đến thì mày có bao nhiêu đáng thương cứ lôi hết ra cho tao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro