Chap 126

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yeon Seo khóc thút thít, vội lau nước mắt.

Choi phu nhân cùng vợ chồng Siwon ngồi ở bên ngoài hành lang. Tiếng nói chuyện của ba người trong phòng xuyên qua cánh cửa không khép mà truyền vào tai bọn họ rõ mồn một.

Siwon đi qua đi lại vài lần rồi mất kiên nhẫn nói với Choi phu nhân:

- Mẹ, sao phải ngồi ngoài, vào đi thôi.

Gain ngẩng đầu nhìn chồng nói:

- Cha vẫn còn đang giận chuyện lần trước mẹ nói chuyện của Yeon Seo trong bệnh viện, giờ mà vào cha không cáu mới là lạ.

Quan trọng nhất là người đàn bà kia ở trong, nếu cha chồng trách cứ bà trước mặt người đàn bà đó thì bà còn gì là thể diện? Giờ chắc chắn bà không muốn vào.

Siwon cũng không phải kẻ ngốc, nghe vợ nhắc thì cũng hiểu tâm sự của mẹ. Nhìn mẹ cúi đầu không vui thì khẽ thở dài, ngồi bên cạnh mẹ mà ôm lấy bà. Từ sau khi em gái qua đời, Siwon hoàn toàn thất thế trong Choi Thị, chỉ làm một chức vụ nhàn nhã, chịu đủ sự khinh thị của đám anh em. Anh ta từ trẻ đã ăn chơi trác táng nhưng cũng hiểu, nếu chẳng có tiến bộ gì thì Choi Thị sẽ chẳng còn chỗ cho mình.

Gain khó hiểu nhìn Choi phu nhân:

- Mẹ, vì sao cha cứ phải cố ép Yeon Seo vào Kim gia?

Choi phu nhân thở dài nói:

- Choi thị có nhiều mối làm ăn liên quan đến Kim thị, không có quan hệ này thì ông ta không có cảm giác an toàn. Ông ta đã già, không còn nhiệt huyết tuổi trẻ nữa, giờ ông ta chỉ muốn ôm chặt Kim thị thôi.

Giọng nói dần lộ vẻ khinh thường. Choi phu nhân ngẩng đầu nhìn bốn phía, khóe mắt bắt đầu rưng rưng.

- Nơi này là bệnh viện Eun Hee đã qua đời. Hay cho con người máu lạnh kia, ngay cả đứa con gái đã chết cũng không quên lợi dụng!

Trong phòng bệnh truyền đến tiếng khóc nức nở của Yeon Seo.

Gain thở dài:

- Yeon Seo cũng là người đáng thương, bị cha đẻ ép phải tự sát, chắc cũng là người đầu tiên.

Choi phu nhân cười lạnh:

- Nó có thể không nghe lời cha nó sao. Nó có dám rời khỏi Choi gia như Eun Hee đâu. Ông ta có thể uy hiếp nó cũng chỉ vì thế thôi. Nhưng nó tiếc vinh hoa phú quý, cũng tiếc vị trí dâu cả Kim gia. Hai người bọn họ có cái gì mà đáng đồng tình.

Gain gật đầu:

- Con mãi mãi không quên được lúc Eun Hee dứt khoát bỏ nhà ra đi.

Cô nhìn về phía phòng bệnh:

- Yeon Seo dù hao hết tâm sức cũng không thể có được trái tim Taeyeon bởi vì cô ta vĩnh viễn không thể trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập được như Eun Hee...

Siwon nhìn phía trước, đột nhiên nói:

- Đừng nói nữa, Taeyeon đến rồi.

Taeyeon đi đến trước cửa phòng bệnh chào hỏi bọn Choi phu nhân. Người trong phòng nghe tiếng thì vội vã chuẩn bị. Choi lão gia lại bắt đầu đeo chiếc mặt nạ đau lòng muốn chết.

Taeyeon vốn chỉ định đến thăm một chút rồi sẽ rời đi nhưng khi vừa bước vào bệnh viện này thì tâm tình không khỏi nặng nề.

Nơi này... chẳng phải là bệnh viện Eun Hee đã qua đời sao?

Cậu chậm rãi đi qua đại sảnh.

Ngày đó Eun Hee nằm trên giường đẩy, bị y tá, bác sĩ vội vàng đẩy về phòng mổ, những nơi đi qua đều lưu lại vệt máu chói mắt...

Tim cậu như bị ai bóp, đau thấu xương.

Cậu chậm rãi đi qua hành lang dài, thấy bọn Choi phu nhân, chào hỏi qua rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Cửa vừa mở ra, khuôn mặt tái nhợt của Yeon Seo liền đập vào mắt cậu.

Mặt cô ta loang lổ vết máu, chăn đệm trắng như tuyết đều dính máu tươi. Mái tóc dài xõa tung trên gối đầu. Một tay vô lực đặt bên giường, trên cổ tay là lớp băng gạc dày nhưng vẫn có vệt máu khẽ nhuốm ra ngoài.

Nghe tiếng động, Yeon Seo khó nhọc quay đầu nhìn về phía Taeyeon, đôi môi tái nhợt run run, đôi mắt như ngọc đầy đau khổ, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

- Taeyeon...

Giọng nói yếu ớt, mỏng manh.

- Taeyeon, nếu Taeyeon không thể tha thứ cho em, em còn sống có ý nghĩa gì? Xin Taeyeon đừng chia tay em, em yêu Taeyeon như thế, em yêu Taeyeon...

Yeon Seo vì diễn quá thật mà mất không ít máu, lúc này thân thể cô ta thực sự rất yếu, giọng nói run run khiến những lời nói ra càng thêm ai oán.

Cô ta nhìn Taeyeon, sắc mặt tái nhợt, tóc dài đen rối tung, mặt dính máu đỏ tươi, hai mắt đẫm lệ, buồn bã nói "Em yêu Tae". Giọng nói suy yếu, ai oán khiến cậu nhớ lại lúc Eun Hee qua đời.

Taeyeon đau lòng không thôi, tựa như giữ lấy Eun Hee trước khi chết, cả người run run.

Cả người Yeon Seo đột nhiên run lên, mắt nhắm lại, đầu ngả về phía sau. Taeyeon hoảng sợ, mắt mở lớn đầy sợ hãi nhìn khuôn mặt tái mét, mắt nhắm nghiền kia giống hệt Eun Hee khi qua đời. Cảm giác đau đớn đó lại một lần nữa thổi quét cậu.

"Taeyeon, em rất không nỡ rời xa Tae..."

"Taeyeon... đừng đau lòng... em vẫn sẽ ở bên Tae..."

"Taeyeon... đừng khóc... em sẽ không sao"....

...Taeyeon...

... Eun Hee.....

Chẳng lẽ bắt Tae phải nhìn em chết ở trước mắt Tae một lần nữa sao? Không, cậu không muốn nhìn thấy Eun Hee chết, cô ấy không thể chết được! Cô ấy không thể chết được!

Taeyeon đặt Yeon Seo trên giường rồi vuốt hai má cô ta, nước mắt lã chã rơi

- Tỉnh lại đi... em đừng chết... đừng chết...

Mẹ Yeon Seo là cũng nhào đến trước mặt con gái, lớn tiếng khóc, lòng lo lắng không thôi.

Mà Choi lão gia thì thầm lau mồ hôi nghĩ thầm: tuy chảy nhiều máu nhưng chắc không chết đâu! Nhất định là mưu kế của Yeon Seo! Ông nhìn vẻ đau đớn của Taeyeon mà thầm vui mừng, hiệu quả tốt lắm.

Gain thì đứng ở cửa phòng nhìn Taeyeon. Hôm đó cô là một trong số ba người đi vào, tình huống lúc đó cô hiểu rõ nhất. Cô có thể hiểu sự bi thương của Taeyeon, chính cô nhìn Yeon Seo thế kia cũng không tự chủ được mà nhớ tới Eun Hee huống chi Eun Hee yêu Taeyeon sâu đậm như vậy?

Nhìn Taeyeon đau lòng như thế, Gain không nhịn được mà cũng rơm rớm nước mắt, cô quay đầu đi nhìn Choi phu nhân cũng đang rưng rưng kia khẽ nói:

- Bọn họ thực sự quá tàn nhẫn, vì đạt được mục đích của mình mà không hề nghĩ đến cảm xúc của Taeyeon...

Choi phu nhân lau nước mắt:

- Chính là bọn họ đoán chắc Taeyeon sẽ như vậy, đây mới là mục đích của bọn họ! Nhưng bọn họ quá coi thường Taeyeon rồi. Lúc này Taeyeon vì đau lòng mà mất lí trí nhưng chờ mọi chuyện qua đi, nó sao không biết mình bị mắc mưu? Đến lúc đó chỉ có Yeon Seo là ăn đủ!

Lời tuy là vậy nhưng nhìn Yeon Seo hai mắt nhắm nghiền giống hệt Eun Hee trước khi chết khiến Choi phu nhân không được gặp con gái lần cuối càng thêm đau đớn. Đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất đời bà, giờ nhìn Yeon Seo như thế, thù mới hận cũ với Choi lão gia càng dâng lên, bà thất thanh khóc rống.

Yeon Seo tuy rằng mất máu nhưng chết thì chưa chết được, vừa rồi chẳng qua là có chút choáng váng mà hôn mê một chút mà thôi. Taeyeon lay mãi thì cô ta mới từ tử tỉnh lại.

Cô ta chậm rãi mở to mắt, nhìn Taeyeon gần ngay trước mắt. Taeyeon thấy cô ta tỉnh lại thì vô cùng vui mừng, lòng như được an ủi. Cậu ngưng khóc, khẽ nói:

- Yeon Seo, truyền máu đi! Tính mạng đáng quý như vậy, không thế đùa giỡn được.

Yeon Seo thấy thời cơ chín muồi, vội nói điều kiện:

- Taeyeon có còn cần em không, Taeyeon còn cần em không...

Cậu ngẩn ra, nói không nên lời.

- Em sẽ cố gắng hết sức để Miyeon chấp nhận em, Taeyeon.... đừng bỏ mặc em.

Thấy Taeyeon vẫn do dự, Yeon Seo lại nhắm mắt lại làm bộ ngất xỉu, đương nhiên lần này là giả.

Mẹ cô ta ở bên cầu xin:

- Taeyeon, cháu cứ dỗ nó đi! Chẳng lẽ cháu thực sự muốn thấy nó chết trước mặt mình sao?

Nhìn vẻ hấp hối của Yeon Seo, nhìn nước mắt của cô ta, trong đầu Taeyeon đột nhiên hiện lên một quyết định, cậu nhắm mắt lại, khẽ gật đầu.

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống.

Mẹ Yeon Seo mừng rỡ, vội vàng nói với Yeon Seo:

- Yeon Seo, Taeyeon đồng ý rồi, con mau tỉnh lại đi!

Choi lão gia cũng vội vàng gọi bác sĩ đến, lập tức truyền máu cho Yeon Seo.

Taeyeon lùi ra phía sau vài bước, không quấy rầy bác sĩ làm việc.

Cứ như vậy đi! Đây cũng coi như là cách hay, như vậy lòng cậu sẽ không bị dao động, cả đời chỉ dành cho trái tim cho Eun Hee mà thôi.

Cứ như vậy đi! Đuổi Tiffany ra khỏi tim mình...

Không thể để bất kì ai thay thế vị trí của Eun Hee...

Nhưng vì sao tim cậu lại đau như thế.

Lúc này, có người khẽ gọi:

- Taeyeon...

Cậu quay đầu nhìn về phía Gain.

Gain khẽ kéo ống tay cậu, nhân lúc bọn Choi lão gia không để ý thì kéo cậu qua một bên, khẽ nói:

- Taeyeon, bọn họ đều làm theo kế hoạch rồi, vết thương của Yeon Seo cũng chẳng quá nghiêm trọng, em đừng để bọn họ lừa!

Cô thực sự không đành lòng nhìn Taeyeon bị bọn họ lừa gạt.

Siwon ở bên vội nhìn thoáng qua Choi lão gia, thấy ông không để ý thì vội quát vợ:

- Im miệng, sao em lại nói ra những lời này?

Muốn nói thì giờ cũng chẳng phải là lúc!

Gain phản bác:

- Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn người em gái mình thương yêu bị người khác đem ra lừa gạt sao?

Giọng Gain hơi lớn khiến Choi lão gia để ý. Ông ta thấy thế thì nhíu mày hỏi, trong lòng đầy cảnh giác:

- Sao thế?

Taeyeon không biến sắc, khẽ lắc đầu:

- Không có gì cả!

Choi lão gia thấy Taeyeon vẫn vậy thì yên tâm nói:

- Đêm khuya rồi, hai đứa đưa mẹ về trước đi.

Siwon biết cha đề phòng bọn họ thì vội gật đầu, dẫn vợ rời đi. Lúc gần đi lại nghe Taeyeon khẽ nói:

- Những điều đó cũng chẳng quan trọng, bọn họ lừa gạt em, em cũng lợi dụng cô ta, hòa nhau...

Siwon quay đầu nghĩ, cũng đúng, Taeyeon là người dễ bị lừa thế sao?

Siwon dẫn mẹ và vợ rời đi, việc này anh ta cũng không muốn dây dưa nhiều.

Yeon Seo qua truyền máu mà sắc mặt dần bình thường lại. Choi lão gia và mẹ Yeon Seo thấy cô ta không sao thì cũng rời đi, để không gian cho bọn họ.

Yeon Seo thực sự rất muốn thủ thỉ dịu dàng với Taeyeon một lúc nhưng cơ thể còn yếu, hơn nữa do thuốc mà rất buồn ngủ, không lâu sau đã nặng nề chìm vào giấc mộng.

Mà giờ, Taeyeon đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ánh trăng dịu dàng xuyên qua cửa kính, chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Yeon Seo.

Cậu nhìn khuôn mặt giống hệt Eun Hee mà chẳng có cảm giác này, nỗi đau đớn xé lòng khi nãy như chưa hề tồn tại.

Cậu nghĩ trước nghĩ sau, kết hợp với lời của Gain mà đã nhìn thấy mọi thứ.

Taeyeon nhìn Yeon Seo cười lạnh.

Choi Yeon Seo, nếu cô đã hao hết tâm tư để ở lại bên tôi thì hi vọng sau này cô sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Gần sáng Taeyeon mới quay về Kim gia.

Cậu cảm thấy mệt mỏi không thể chống đỡ nổi, người mệt nhưng lòng càng mệt. Những người hầu đang quét dọn đều ngừng tay mà chào hỏi cậu. Bình thường Taeyeon cũng gật đầu nhưng giờ cậu thực sự không có tâm tình, cũng chẳng buồn nhìn mà đi thẳng lên lầu.

Taeyeon lên lầu 3, trước khi vào phòng thì không khỏi nhìn về phía phòng Miyeon, cậu nhẹ nhàng đi qua, lúc sắp chạm vào cửa phòng thì lại dừng lại, như cảm thấy mình làm sai chuyện gì mà vội rụt tay lại, xoay người đi về phòng. Taeyeon đẩy cửa đi vào sau đó nhanh chóng cởi quần áo đi tắm.

Cậu để mặc dòng nước xối qua người, tiếng nước ào ào bên tai làm nhiễu loạn suy nghĩ của cậu mà dường như cậu đang muốn điều này. Ra khỏi phòng tắm, Taeyeon ngã nhào xuống giường, sự mệt mỏi mấy ngày qua nuốt chửng cậu, nặng nề mà chìm vào giấc ngủ. Cũng chẳng biết qua bao lâu, mãi cho đến khi nghe tiếng bước chân nặng nề đi lên lầu, rất nhiều tiếng bước chân, tiếng nói ồn ào đi vào phòng Miyeon ở cách vách.

Cậu nhíu mày, giận dữ xoay người, đang định ngủ tiếp thì một tiếng thét chói tai vang lên khiến cô hoàn toàn bừng tỉnh

- Ở đây!! Ngay đây!! Tìm được rồi, Tiffany, cô còn gì để nói nữa!

Nghe thấy nhắc đến Tiffany thì Taeyeon cả kinh, mọi mệt mỏi tan biến, vội vã đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã thấy hai ba người hầu đang vây quanh phòng Miyeon nhìn vào bên trong, vẻ mặt đầy ý khinh thường, còn châu đầu ghé tai thì thầm gì đó. Nghe được tiếng động thì nhìn về phía phòng Taeyeon, thấy Taeyeon đi ra thì vội cúi người tôn kính chào:

- Chào cô chủ!

Thấy Taeyeon đi tới thì đều tự giác tránh đường.

Taeyeon đi tới, nhíu mày nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Ầm ầm gì thế?

Nói xong cậu đi đến phòng Miyeon nhìn vào trong, chỉ thấy thím Lee cầm một hộp gì đó nhìn Tiffany, vẻ mặt đắc ý mà Tiffany chỉ mím môi bình tĩnh nhìn thím Lee.

- Tôi không biết vì sao cái này lại ở đây.

Tiffany nhìn thoáng qua đồ trong tay thím Lee rồi thản nhiên nói.

Thím Lee nhướng mày cười lạnh:

- Giờ đương nhiên cô nói không biết! Nhưng tang chứng vật chứng rõ ràng. Tiffany, cô đừng hòng thoát tội.

Cho dù có thủ đoạn thế nào, Kim gia cũng sẽ không dùng một bảo mẫu thích táy máy làm bảo mẫu cho cô chủ nhỏ.

Taeyeon nghe đến đó thì không khỏi giận dữ.

- Thím Lee, đã xảy ra chuyện gì, bà nói thế là có ý gì?

Nhìn Tiffany bị người khác nhìn với ánh mắt đó, lòng cô rất khó chịu.

Thím Lee quay đầu nhìn thấy Taeyeon thì vui mừng. Tới khéo lắm, hôm nay để cho tất cả mọi người trong Kim gia thấy rõ con người thật của Tiffany đi.

Bà ta đi đến bên Taeyeon, cầm hộp đồ kia đưa tới trước mặt cậu:

- Đại tiểu thư, chiều nay phu nhân phát hiện chiếc hộp để vòng cổ vàng để trong phòng biến mất! Tôi đã kiểm tra tất cả những người vào phòng của phu nhân, phát hiện thấy vòng cổ của phu nhân trong hành lý của Tiffany.

Nói đến đây, bà ta lạnh lùng nhìn Tiffany một cái rồi lại tiếp:

- Mọi người ở đây đều tận mắt thấy tôi tìm được chiếc vòng trong hành lý của cô ta, tang chứng vật chứng rõ ràng nhưng Tiffany còn chống chế!

Cậu quay đầu nhìn về đám người hầu đứng sau:

- Là thế này sao?

Trong đó có một người gật đầu trả lời:

- Đại tiểu thư, quả thật là như lời thím Lee nói.

Nói xong lại nhìn về phía Tiffany với vẻ khinh thường.

Thím Lee liếc nhìn Tiffany cười cợt.

Taeyeon cầm hộp trong tay thím Lee, mở ra thấy đúng là vòng vàng của mẹ, trong lòng cậu có chút nghi hoặc.

Taeyeon không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía Tiffany thì đã thấy cô đang lẳng lặng nhìn cậu, đôi mắt đen láy sáng bừng không chút tạp chất, như mảnh gương sáng chiếu vào lòng cậu.

Không, không phải cô. Chút nghi ngờ trong lòng Taeyeon biến mất hoàn toàn. Cậu không biết sự tin tưởng này từ đâu mà có nhưng cậu biết, tuyệt đối Tiffany sẽ không làm chuyện thế này!

Taeyeon đi đến bên Tiffany, cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nói:

- Tiffany, cô có gì giải thích không?

Thím Lee ở bên cười lạnh, giải thích? Cô ta vào phòng của phu nhân, giờ tìm được vòng cổ trong hành lý của cô ta, bà cũng muốn xem xem cô ta sẽ giải thích thế nào! Chuyện này bà ta đã lên kế hoạch từ lâu, mỗi bước đều rất kĩ lưỡng, đâu dễ để ai thoát thân.

Sáng sớm hôm nay nhận được điện thoại của Choi tiểu thư, nói rằng kế hoạch có thể thực hiện. Choi tiểu thư nói rất chắc chắn với bà, chỉ cần bà có thể đuổi Tiffany đi thì cô ta tuyệt đối có thể giới thiệu con gái bà ta vào làm.

Thím Lee ở bên lạnh lùng nhìn Tiffany. Tiffany cô đừng trách tôi, ai bảo cô ngăn cản tiền đồ của con gái tôi?

Tiffany ngẩng đầu, nhìn thoáng qua thím Lee, nhẹ nhàng cười cười, bộ dáng thoải mái khiến lòng thím Lee thoáng căng thẳng, giờ vẫn còn cười được sao?

Tiffany quay đầu lại, nhìn Taeyeon nhẹ nhàng nói:

- Đúng là tôi có chuyện muốn nói nhưng tôi muốn nói trước mặt Kim phu nhân và tất cả mọi người. Tôi có thể chứng mình sự trong sạch của mình.

Taeyeon thấy Tiffany như vậy thì biết cậu đoán đúng, chuyện này không phải là cô ấy làm.

- Được, Kim gia chúng ta tuyệt đối sẽ không đổ oan bất kì ai.

Kim phu nhân cùng Taeyeon ngồi ngay ngắn trên sô pha. Thím Lee đứng sau Kim phu nhân. Toàn bộ người hầu của Kim gia, ngoài những người thực sự bận thì đều tập trung ở đại sảnh. Mà Miyeon thì đã được Kim phu nhân cho người mang đi chỗ khác, bà không muốn cô bé nhìn thấy những chuyện không hay đó.

Chiếc vòng vàng đặt trước mặt Kim phu nhân.

Kim phu nhân đã nghe qua Thím Lee nói, hơn nữa có người hầu làm chứng nên lòng bà có chút nghi ngờ. Bà hồ nghi nhìn về phía Tiffany nhưng thế nào cũng không thể thấy rằng Tiffany là loại người tay chân bẩn thỉu đó. Tuy rằng chiếc vòng cổ này trong số trang sức của bà chẳng đáng là gì nên bà không cất cẩn thận nhưng thực sự nếu bán đi thì cũng được số tiền không nhỏ.

Tiffany chăm sóc Miyeon rất tốt nhưng thời gian tiếp xúc cũng không lâu, nhân phẩm của cô thực sự thế nào bà cũng không chắc chắn được. Nhưng bà thực sự rất thích cô, không muốn để cô bị oan nên nói:

- Tiffany, cô giải thích sao?

Tiffany mỉm cười, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, không có một chút bối rối. Sự trấn tĩnh như thế khiến mọi người có chút ngạc nhiên.

- Kim phu nhân, cái này không phải tôi lấy! Tiffany nhẹ nhàng nói.

Tất cả mọi người ngừng thở chờ Tiffany giải thích, nghĩ cô sẽ có bằng chứng gì phủ định được nhưng không ngờ chỉ là câu nói thiếu sức thuyết phục này.

Kim phu nhân có chút thất vọng nhưng Taeyeon vẫn không hề bớt tin tưởng Tiffany.

Cho dù cậu không thể chấp nhận người con gái này thì cậu cũng không cho rằng cô ấy là loại con gái xấu xa. Cậu cũng sẽ không cho phép bất kì ai làm tổn thương, nói xấu cô ấy.

Thím Lee vội nói:

- Tiffany, cô vào phòng phu nhân, vòng cổ lại tìm được trong hành lý của cô, cô cho là chỉ một câu nói đó mà phu nhân sẽ tin cô sao? Tôi khuyên cô nên thành thật thừa nhận đi, nếu không để phu nhân báo cảnh sát thì cô hối hận cũng muộn.

Nghe xong lời bà ta, Kim phu nhân lập tức nhíu mày mà Taeyeon cũng có chút đăm chiêu nhìn thím Lee một cái.

Tiffany nghe xong thì cũng không giận, ngược lại bước đến gần bà ta, cười thản nhiên nói:

- Thím Lee, sao biết tôi vào phòng phu nhân? Phòng phu nhân không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào.

Thím Lee giật mình rồi nói:

- Đương nhiên là cô lén lút đi vào....

- Tôi lén đi vào thì sao bà lại biết. Tiffany vẫn mỉm cười.

Bà ta biến sắc:

- Tôi... Tôi nhìn camera thì biết...

Trong mỗi căn phòng quan trọng của Kim gia đều có máy quay.

Tiffany cười lạnh, lùi về phía sau hai bước, đi đến giữa đại sảnh, lớn tiếng nói:

- Thím Lee, bà vốn có thể khẳng định tôi vào phòng phu nhân là bởi vì sáng nay chính miệng bà nói với tôi là phu nhân tìm tôi, bảo tôi vào phòng phu nhân gặp bà ấy.

Lời vừa nói ra, người chung quanh đều xôn xao, như vậy thì chuyện có chút khó hiểu. Một số người hầu bình thường có chút khúc mắc với thím Lee thì đều nhìn bà ta với vẻ hoài nghi.

Kim phu nhân cũng hồ nghi nhìn về phía thím Lee.

Thím Lee đã sớm dự đoán được Tiffany sẽ nói vậy, bà ta sớm đã chuẩn bị sẵn, không chút hoang mang:

- Tiffany, cô đừng như chó điên cắn loạn, tôi bảo phu nhân tìm cô lúc nào? Có ai làm chứng?

Lúc đó, bà ta để ý bên cạnh không có ai thì mới nói những lời đó. Nói xong lại cúi người nói với Kim phu nhân:

- Phu nhân, bà đừng tin lời Tiffany nói, cô ta đang nói dối mà thôi.

Taeyeon ngẩng đầu nhìn thoáng qua thím Lee một cái, ánh sáng lạnh trong mắt khiến bà ta lạnh người, ánh mắt như đã thấu rõ hết thảy. Cảm giác này khiến tim thím Lee đập loạn. Bà ta vội tự an ủi mình, đừng tự dọa mình, đại tiểu thư từ đầu đến cuối đều không xuất hiện thì sao mà biết được?

Tiffany nghe thím Lee nói xong thì cũng không lo lắng, cậu chậm rãi đi đến bên thím Lee, hai mắt đen nhánh nhìn thẳng vào bà ta, vừa đi vừa nói:

- Thím Lee, kế hoạch của bà rất hoàn mỹ, đầu tiên, bà dẫn dụ tôi vào phòng phu nhân để camera quay được tôi vào phòng, sau đó lấy vòng cổ ra, đương nhiên, bà là quản gia Kim gia thì có nhiều cơ hội vào phòng phu nhân. Bà muốn trộm một chiếc vòng nào có khó. Sau đó bà lại để chiếc vòng vào hành lý của tôi, tôi đâu có phải ở trong phòng cả ngày, bà có rất nhiều cơ hội làm chuyện này để giá họa cho tôi.

Tiffany nói xong, nhẹ nhàng thoải mái khiến người nghe như nhìn thấy rõ tình cảnh khi đó, rất chân thật.

Đám người hầu nhìn nhau, nếu không phải có Kim phu nhân ở đây thì sợ là đã sớm vui mừng bàn tán rồi.

Nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói một phía, cho dù thuyết phục cũng khó tin được. Dù sao đồ tìm được trong hành lý của cô là chuyện nhiều người nhìn thấy. Mà những lời cô nói thì lại chẳng ai nhìn thấy.

Thím Lee vội phản bác:

- Tiffany, sao cô không đi viết tiểu thuyết đi, sức tưởng tưởng thật là phong phú! Cô vu khống hãm hại tôi như thế tôi có thể hiểu. Cô chẳng qua là tìm người chịu tôi thay! Nhưng cô phải có chứng cứ đi chứ! Bằng không ai sẽ tin vào mấy lời nói suông này được.

Kim phu nhân gật gật đầu, nói:

- Tiffany, cô nói như vậy thì cô có chứng cứ gì?

Tiffany nhìn thím Lee mà nụ cười càng thêm sáng rỡ.

Ánh sáng trong phòng khách càng lúc càng ảm đạm, có người hầu vội mở đèn thủy tinh. Ánh đèn chiếu ra chuỗi ánh sáng lóng lánh như ngọc khiến đại sảnh sáng như ban ngày.

Tiffany đứng dưới đèn, ánh sáng như ngọc chiếu lên người cô khiến cô như tỏa sáng.

Tiffany đứng đó, hai mắt sáng bừng, nụ cười thong dong, thần thái tự nhiên. Nhìn cô như vậy, Taeyeon bất giác mỉm cười. Cậu rất muốn biết, dưới tình hình bất lợi cho mình thì cô ấy sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân như thế nào đây?

Tiffany nhìn thím Lee mỉm cười, cười đến độ thím Lee chột dạ, đột nhiên Tiffany nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

- Thím Lee, bà tính toán cẩn thận nhưng lại xem nhẹ một chuyện...

Lòng thím Lee căng thẳng, bà ngẩng đầu nhìn Tiffany, lòng bồn chồn, xem nhẹ một chuyện? Đã xem nhẹ chuyện gì?

Những người còn lại cũng đều tỏ vẻ chú ý.

Trong đại sảnh những người khác cũng lộ ra chú ý biểu tình.

Tiffany tiếp tục nói:

- Thím Lee, bà nên tận mắt nhìn tôi vào phòng mới đúng! Đúng rồi, bà nghĩ rằng nếu phu nhân tìm thì tôi không dám không đi đúng không!

Mặt thím Lee tái mét, Tiffany nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Tiffany chưa hề vào phòng phu nhân. Sao có thể? Rõ ràng là phu nhân gọi mà sao cô ta dám không vào?

Lưng thím Lee toát mồ hôi lạnh.

Tiffany quay đầu nói với Kim phu nhân:

- Phu nhân, tôi có hai chứng cứ chắc chắn để chứng minh tôi chưa từng vào phòng của bà. Trong đó, một người chính là Naeun.

Cô nhìn quanh rồi nói:

- Nhưng giờ cô ấy không có ở đây.

Kim phu nhân đứng lên, sắc mặt rất nghiêm túc, nếu đúng như Tiffany nói thì thím Lee kia đúng là loại người tâm tư giả dối, khó lường, người như thế tuyệt đối không thể để lại Kim gia được. Bà nói:

- Naeun ở bên ngoài trông Miyeon, giờ một người đi ra trông Miyeon để Naeun vào đây nhanh!

Mà lúc này, thần sắc thím Lee càng lúc càng lo lắng. Bà ta tuy rằng cố gắng trấn tĩnh nhưng mồ hôi lạnh tứa bên thái dương đã tiết lộ sự kích động trong lòng.

Chẳng lẽ Tiffany thực sự không vào phòng sao? Thực đáng chết! Ngay từ đầu bà ta không nên chắc chắn như vậy, không coi lại camera mà đã đi tìm Tiffany gây rắc rối. Không, ngay từ đầu bà nên tận mắt nhìn Tiffany đi vào phòng mới đúng! Nhưng khi đó lại sợ bị người nhìn thấy nên không dám làm quá lộ liễu.

Nói đến nói đi, ai có thể trách bà, ai mà biết ngay cả phu nhân gọi mà Tiffany vẫn dám không qua?

Nhưng giờ phải làm sao đây?

Những người khác nhìn thần sắc hai người thì lòng đều đã đoán ra được chút ít. Có lẽ toàn bộ mọi chuyện đúng như Tiffany nói. Ánh mắt nhìn Tiffany đều trở nên khinh thường.

Chỉ chốc lát, Naeun đã bị dẫn vào. Nhìn cảnh này thì không khỏi ngây người rồi tiến lên nói:

- Phu nhân tìm Naeun có chuyện gì ?

Kim phu nhân nói:

- Không phải tôi tìm cô, là Tiffany tìm cô.

Naeun nhìn Tiffany nghi hoặc. Chuyện Tiffany trộm đồ gì đó cô biết nhưng cô không hiểu cái này có liên quan gì đến mình. Tiffany mỉm cười với cô nói:

- Naeun, sáng nay chúng ta chạm mặt ở cầu thang một lần đúng không?

Naeun nghĩ nghĩ rồi nói:

- Đúng thế!

- Lúc đấy chị hỏi em cái gì em còn nhớ không?

Naeun nghĩ nghĩ rồi đáp:

- Lúc ấy chị hỏi em xem phu nhân có ở trong phòng không?

- Em trả lời thế nào?

- Em đáp là hình như đã thấy phu nhân ở hoa viên.

Mọi người ồ lên, nếu phu nhân ở hoa viên thì Tiffany còn vào phòng phu nhân làm gì?

Tiffany quay đầu nhìn Kim phu nhân nói:

- Lúc ấy thím Lee bảo vậy thực ra tôi cũng không nghi ngờ, sau đó tình cờ gặp Naeun ở cầu thang, cũng chỉ là thuận miệng hỏi...

Thực ra đến đây là Tiffany nói dối. Thực sự thì thím Lee không phải là diễn viên giỏi. Lúc bà ta nói phu nhân tìm Tiffany thì ánh mắt có hơi láo liên. Tiffany luôn cảm thấy thím Lee có gì đó khúc mắc với mình nên mới để ý kỹ, lúc gặp Naeun thì hỏi cô ấy lại một lần, quả nhiên...

Tiffany lại nói tiếp:

- Phu nhân, tôi còn một nhân chứng khác chính là bà. Sau đó chẳng phải tôi ra hoa viên tìm bà rồi hỏi bà có dặn dò gì không đó sao.

Kim phu nhân nhớ lại, quả đúng có chuyện này:

- Lúc ấy hình như tôi nói là tôi không có chuyện gì.

Tiffany cười gật đầu:

- Đúng vậy, cho nên đến lúc đó tôi còn có chút nghi ngờ thím Lee có lòng gì nên không nói, chờ xem rốt cuộc bà ta định làm gì.

Nói xong cô quay phắt lại nhìn thím Lee, trầm giọng nói:

- Thật không ngờ bà lại bỉ ổi như thế. Nếu không không may mắn, không gặp phải Naeun hoặc không hỏi cô ấy như thế thì giờ đúng là hết đường chối cãi.

Tiffany nhìn bốn phía rồi lớn tiếng nói:

- Nếu mọi người còn chưa tin thì có thể kiểm tra camera, xem hôm nay tôi có vào phòng phu nhân hay không.

Lúc này, nhân viên bảo an đi ra nói:

- Phu nhân, chúng tôi vừa kiểm tra qua camera, quả thực Tiffany hôm nay chưa từng vào phòng phu nhân, ngoài người dọn phòng thì cũng chỉ có thím Lee đi vào.

Kim phu nhân nhìn thẳng về phía thím Lee, thần sắc rất khó chịu.

- Bà còn định nói gì nữa không?

Tiffany tiếp lời:

- Chuyện đã rõ ràng, vòng cổ của phu nhân mất xuất hiện trong hành lý của tôi nhưng tôi lại chưa từng vào phòng phu nhân, đó chẳng phải là cố ý vu oan thì là cái gì?

Hai mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm thím Lee.

Dưới ánh mắt khinh miệt của mọi người, thím Lee đỏ mặt.

- Cho dù cô không vào phòng phu nhân thì cũng không thể đổ tội tôi vu oan được. Tôi cũng cho cô tìm phu nhân mà phân trần đó thôi. Hơn nữa vào phòng phu nhân cũng chẳng riêng tôi, dựa vào cái gì mà nói tôi trộm vòng cổ.

Taeyeon cười lạnh rồi đứng lên, xoay người nhìn thím Lee, trầm giọng nói:

- Thím Lee, bà thế này mới là kẻ nói dối. Lúc trước bà luôn miệng nói bà đã xem camera, nói Tiffany vào phòng phu nhân, bà dựa vào cái gì mà khẳng định, chắc chắn đến độ chẳng buồn kiểm tra lại camera. Đương nhiên là vì bà hoàn toàn chắc chắn. Điều này bà định giải thích thế nào?

- Tôi... tôi...

Thím Lee lắp bắp vài tiếng, cả người trống rỗng, không thể tìm ra lời giải thích xác đáng. Bà ta đứng đó, mồ hôi lạnh tứa ra, mặt lúc hồng lúc trắng.

Tiffany ngừng cười, lạnh lùng nhìn bà ta nói:

- Thím Lee, tôi không hiểu vì sao bà muốn hại tôi, tôi đã làm gì sai với bà sao?

Thím Lee thấy mọi kế hoạch đều thất bại trong gang tấc, tức giận đến ngực phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiffany.

Kim phu nhân hừ một tiếng cười lạnh, nhìn thím Lee nói:

- Niệm tình chủ tớ, tôi sẽ không báo cảnh sát. Đêm nay bà thu dọn đồ đi, sáng mai rời khỏi Kim gia. Kim gia chúng tôi không cần loại người tâm thuật bất chính này.

Những người hầu từng có hiềm khích với bà ta đều không nhịn được mà mỉm cười khi thấy người gặp họa.

Thím Lee nóng nảy, thật sự phải rời khỏi Kim gia thì biết tìm đâu ra công việc tốt như vậy. Sinh hoạt phí trong nhà cần rất nhiều, thực sự không thể mất nguồn thu nhập này được. Bà ta đi đến bên Kim phu nhân, giữ chặt tay Kim phu nhân rồi cầu xin:

- Kim phu nhân, tôi biết tôi sai rồi, nể tình tôi đã từng tận tâm hết sức mà tha thứ cho tôi đi.

Kimphu nhân lạnh lùng đẩy bà ta ra, cũng không muốn phí lời với thím Lee thêm nữa.

Trong lúc cấp bách, thím Lee nói:

- Tốt xấu gì tôi cũng là do Choi tiểu thư giới thiệu, mọi người không nhìn mặt sư thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ.

Taeyeon trầm mặt lại, ánh mắt sắc như đao, giọng lạnh hơn băng:

- Đây là Kim gia chứ không phải Choi gia, bà xin nhầm chỗ rồi. Giờ bà đi thu dọn đồ đạc rồi cút ngay lập tức, đừng để tôi báo cảnh sát.

Thím Lee bị dọa mà hoảng sợ ngồi phịch xuống đất.

Taeyeon khinh thường nhìn bà ta một cái rồi nói với bảo vệ:

- Anh giám sát thím Lee thu dọn, nhiều nhất là 1 tiếng, tôi không muốn nhìn thấy bà ta trong nhà tôi nữa.

Sắc mặt thím Lee tái mét, hai mắt vô thần, không còn khí thế thường nhật nữa.

Bảo vệ cùng thím Lee đi dọn đồ. Kim phu nhân nói với những người còn lại:

- Được rồi, mọi người lui xuống đi!

Đám người hầu lần lượt rời khỏi đại sảnh, nên làm gì thì đi làm cái đó. Kim phu nhân xoa xoa thái dương thở dài:

- Ai, vốn bà ta quản gia cũng được nhưng đáng tiếc lại tâm thuật bất chính, nhất thời phải đi đâu tìm người thay thế đây? Đau đầu quá... xem ra vẫn nên gọi Joo về mới được, quản cả cái nhà này nhìn đã thấy đau đầu...

Tiffany thấy Kim phu nhân mệt mỏi thì nói:

- Phu nhân, bà về phòng nghỉ ngơi chút đi! Đến bữa sẽ gọi bà.

Kim phu nhân vốn đang có ý này thì liền gật đầu rồi đi lên lầu.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Tiffany và Taeyeon, không khí lập tức trở nên có chút xấu hổ.

Taeyeon ngủ cả ngày nên cũng khỏe lên nhiều. Cậu đứng đó sức quyến rũ thật rung động lòng người.

Tiffany không nhịn được cúi đầu.

Bên tai vang lên giọng nói của cậu:

- Cô đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác. Cô nhìn thấu âm mưu của thím Lee mà vẫn không nói gì, chờ bà ta chui đầu vào rọ.

Tiffany nhẹ nhàng nói:

- Nếu bà ấy không có lòng hại người thì sẽ không mắc bẫy! Từng có người dạy tôi tuyệt đối không thể để người không có ý tốt hãm hại tôi hết lần này đến lần khác.

Taeyeon cười:

- Người này nói rất đúng ý tôi.

Taeyeon dò hỏi:

- Là bạn của cô?

Tiffany ngẩng đầu, mắt sáng bừng:

- Là người tôi rất coi trọng.

Người tôi rất coi trọng? Mặt Taeyeon lập tức lạnh xuống. Lời này chính Tiffany nói ra lại khiến cậu rất khó chịu. Nhưng cô có tư cách gì đây? Chỉ qua hôm nay, bọn họ sẽ không còn gặp gỡ nữa.

Tiffany tiến lên hai bước, đi đến bên Taeyeon, kiên quyết nói:

- Cô Kim, giờ nhất định tôi phải nói chuyện với cô. Nếu cô có việc quan trọng thì tôi có thể chờ. Bất kể bao lâu, hôm nay nhất định tôi phải nói với cô một số chuyện.

Taeyeon nhìn Tiffany, ánh mắt cô sáng bừng, trong mắt là sự cứng rắn như đã quyết tâm, không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.

Trước giờ chính là sự cúng cỏi đó của cô ấy hấp dẫn cô phải không? Sự cứng cỏi, trong sáng, dũng khí, chân thành của cô ấy khiến cô thực sự rung động. Nhưng chính là thế mà cậu mới không thể để mặc cô ấy khuấy đảo tâm hồn cậu được nữa.

Taeyeon thở sâu, áp chế mọi bối rối trong lòng:

- Được chúng ta nói chuyện, tôi cũng có lời muốn nói với cô.

Sau hoa viên.

Hoàng hôn rực rỡ, ánh mặt trời phía chân trời đỏ rực như lửa.

Sau hoa viên ngoài bọn họ thì không còn ai khác, bốn phía im ắng, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng chim nhỏ vỗ cánh bay lên.

Taeyeon đi vào hoa viên thì lập tức quay lưng về phía Tiffany, đứng ở trước một bụi hoa, xung quanh là bóng hoa lay động, cậu nhìn chằm chằm vào những đóa hoa đang nở như thể mục đích cậu đến đây chỉ là để ngắm hoa thôi vậy.

Tiffany đi đến bên cạnh, hít sâu một hơi, trong lòng có chút lo lắng, phải nói chuyện kì quái đó ra, thực sự cần không ít dũng khí. Tiffany nhẹ nhàng nói:

- Cô Kim...

Đúng lúc này, Taeyeon đột nhiên xoay người lại cắt lời Tiffany:

- Chờ đã, Hwang tiểu thư.

Taeyeon quay người lại khiến khoảng cách giữa hai người kéo gần, chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nhau. Ánh nắng chiều nhuộm đỏ mái tóc, đôi mắt, thậm chí là đôi lông mày của cậu, khiến cho vẻ đẹp của cậu trở nên đặc biệt yêu dã.

Tiffany nhìn Taeyeon mà tim đập loạn.

Nhưng Tiffany lại không biết, lúc này trong mắt Taeyeon, cô cũng có một vẻ xinh đẹp khác thường. Cô quay lưng về phía ánh sáng, ánh mặt trời ánh lên xung quanh người cô, mái tóc ánh vàng có chút chói mắt. Đôi mắt cô thâm sâu như giếng không thấy đáy, lẳng lặng nhìn như có hàng vạn lời muốn nói nhưng không thể nói hết.

Chính là ánh mắt này mà khiến tim Taeyeon như bị khóa chặt, khiến cậu muốn tìm hiểu đến nơi sâu thẳm trái tim Tiffany.

Ánh mắt Taeyeon dần trở nên nhu hòa.

Nhưng đột nhiên trong lòng như có một giọng nói với cô: Không được! Kim Taeyeon, mày không vượt qua được chút khảo nghiệm, không vượt qua được sự dụ hoặc của người sao? Cậu đau khổ nhắm mắt lại, giọng nói kia vẫn lởn vởn trong đầu: Nhớ đến Eun Hee, nhớ đến Eun Hee đi. Người con gái yêu mày đến chết, mày thực sự muốn để người con gái khác thay thế vị trí của cô ấy? Cắt đứt đi, nhân lúc còn sớm, mau cắt đứt đi!

Lúc mở mắt lại, đôi mắt Taeyeon đã hồi phục lại sự tỉnh táo.

Taeyeon nhìn Tiffany, nhẹ nhàng, chậm rãi mà chân thành nói:

- Hwang tiểu thư, xin lỗi, tôi muốn sa thải cô!

Tiffany giật mình, cô nghĩ mình chắc đã nghe nhầm, hai mắt nhìn Taeyeon chăm chú, khó tin mà hỏi lại:

- Cô Kim, cô... nói gì cơ?

Bốn phía im ắng, cho nên mọi âm thanh như đều biến mất trong chớp mắt.

Taeyeon nhìn trông bình tĩnh nhưng đáy lòng như có thủy triều dâng, mọi cảm xúc phức tạp, chua sót đều dâng lên.

Giọng của cậu rất rõ ràng, cũng rất lạnh nhạt như không chút tình cảm:

- Hwang tiểu thư, ý tôi là, Kim gia chúng tôi không cần cô nữa, ngày mai cô rời khỏi đây đi.

Tiffany như bị sét đánh, ngây ngốc đứng đó.

Taeyeon... cậu ấy nói gì cơ?

Tiffany ngẩn ngơ nhìn Taeyeon, những lời đã chuẩn bị hoàn toàn bị cậu làm cho lộn xộn, thậm chí cô không nhớ nổi cô định nói gì. Lúc này trong đầu cô hoàn toàn bị nỗi sợ hãi chiếm cứ, trong nháy mắt, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ.

- Vì sao?

Tiffany nhìn Taeyeon, trong mắt là sự khó hiểu, bối rối, mơ hồ:

- Cô Kim, đây là vì sao? Là tôi làm sai cái gì sao?

Sự bối rối của Tiffany khiến Taeyeon mềm lòng nhưng vừa nghĩ đến mục đích của bản thân thì cậu không thể không cứng rắn:

- Không, cô không làm sai gì cả, ngược lại cô làm rất tốt. Điểm này tôi sẽ thưởng thêm cho cô. Chỉ là tháng sau tôi sẽ đưa Miyeon đi nhà trẻ, không còn cần đến cô nữa.

Không còn cần cô nữa....

Tim Tiffany đau như dao cắt, thì ra từ đầu tới cuối, trong mắt cậu, cô chỉ là người làm của Kim gia, bảo đến thì đến, đuổi đi thì đi...

Taeyeon nhìn sắc mặt Tiffany tái mét lại trong chốc lát, lòng như bị kim châm, cô hận không thể lập tức bước đến bên cậu.

Cậu muốn khẽ an ủi cô, trời mới biết cô phải mất bao nhiêu sức lực để ngăn chặn nỗi xúc động này lại.

Taeyeon thầm kinh hãi, trong lòng cậu Tiffany đã quan trọng đến thế rồi sao?

- Nhưng mọi người chẳng phải đã nói là phải 2,3 tháng nữa mới đưa Miyeon đi nhà trẻ sao?

Là cái gì khiến Taeyeon đổi ý?

Vội vã đuổi cô đi như thế?

- Hwang tiểu thư, cô cảm thấy tôi có cần phải giải thích chuyện này với cô không?

Bàn tay sau lưng Taeyeon nắm chặt lại. Sắc mặt Tiffany cũng càng lúc càng tái nhợt. Đúng, Đúng là không cần, trong lòng Taeyeon, ngay cả một lời giải thích cũng là không đáng.

Mặt trời dần dần biến mất ở cuối chân trời, ánh nắng cuối cùng cũng bị màn đêm nuốt chửng. Ánh trăng lặng lẽ hiện lên, tản ra ánh sáng nhu hòa, bao phủ lên cảnh vật trong hoa viên.

Taeyeon không muốn đối mặt với Tiffany, trời mới biết cứ thế thì cậu sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.

- Tốt lắm, cứ vậy đi, Hwang tiểu thư, chút nữa tôi sẽ nói chuyện này với mẹ tôi, cô cũng về phòng chuẩn bị dần đi.

Nói xong cậu nhanh chóng xoay người, muốn nhanh chóng rời đi, rời khỏi người con gái khiến tâm hồn cậu dậy sóng.

- Chờ đã!

Phía sau, Tiffany lại đột nhiên mở miệng gọi Taeyeon lại, trong giọng nói có sức lực như lần đáng bạc cuối cùng, khiến cậu run sợ.

Cậu không thể không dừng bước nhưng không xoay người lại, ánh trăng rải lên người cậu màu bàng bạc khiến cậu có vẻ lạnh lùng khó nói.

Tiffany nhìn Taeyeon, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên quyết:

- Vì sao. Vì sao đột nhiên lại như vậy? Taeyeon! Rõ ràng cô có cảm giác với tôi! Vì sao đột nhiên muốn tôi đi!

Taeyeon đau khổ nhắm mắt lại, vì sao, Tiffany? Vì sao em phải muốn biết rõ? Vì sao cố ép tôi phải nói ra những lời lạnh lùng hơn?

Cậuvô cùng không muốn làm tổn thương Tiffany...

Chậm rãi xoay người, khuôn mặt Tiffany biến mất trong bóng tối, mơ hồ không rõ. Cô đứng cách cậu khoảng ba thước, bóng cây bao phủ Tiffany khiến bóng dáng cô trở nên mơ hồ, vô cùng đau khổ. Taeyeon khó khăn mở miệng:

- Tiffany, tôi thừa nhận tôi từng động lòng với cô, bởi vì cô có chút giống với người vợ đã qua đời của tôi. Nhưng cho dù là thế thì cô nghĩ rằng chúng ta có thể sao?

Taeyeon thoáng dừng lại, cảm thấy không thở nổi, tim như bị bàn tay vô hình nắm lấy. Cậu không nói gì nữa, tim như bị cào xé, đau đớn đến không thở nổi.

Sau đó, cậu lạnh lùng nói tiếp:

- Kim Taeyeon tôi lấy vợ không phải chỉ cần động lòng là được. Thân phận, địa vị đều không thể thiếu. Tiffany, cô có gì? Cô dựa vào cái gì mà ở bên cạnh tôi? Cô bảo tôi phải giới thiệu với mọi người thế nào? Nói rằng đây là bảo mẫu nhà tôi? Cái này quá buồn cười! Tiffany, cô đừng ngây thơ quá, sự động lòng đó chẳng có ý nghĩa gì đâu!

Tiffany bước ra khỏi bóng cây, ánh trăng chậm rãi bao phủ lên người cô, lộ rõ khuôn mặt trắng bệch của cô, ánh mắt đau lòng và ánh lệ như ngọc lấp lánh trong mắt.

Tiffany đi từng bước, vô cùng kiên định đi đến rồi dừng lại trước mặt Taeyeon.

Tiffany ngẩng đầu, tóc cô, lông mi cô đều ánh lên ánh bạc, nước mắt của cô tựa như ánh sao trên trời.

Tiffany nhìn Taeyeon bằng ánh mắt đẫm lệ đó, sự đau xót trong mắt Tiffany đâm thẳng vào lòng Taeyeon. Tiffany nhẹ nhàng nói, giọng run run:

- Nếu em nói em yêu Tae... Kim Taeyeon, nếu em nói em yêu Tae thì cũng là chuyện vô nghĩa sao?

Ánh trăng trên cao lẳng lặng nhìn bọn họ, bốn phía im ắng, không có tiếng côn trùng, không có tiếng chim hót, dường như đều ngừng thở mà đợi đáp án của Taeyeon.

Tiffany nhìn Taeyeon không chớp mắt, trong mắt Taeyeon chứa những cảm xúc mãnh liệt như ba đào, nhưng đó là gì? Cô không thể nhìn thấu.

Hồi lâu sau mới nghe Taeyeon nhẹ nhàng nói, giọng nói nặng nề như đang cố gắng áp chế điều gì đó. Tiffany không kịp tìm tòi bởi vì những lời cậu nói khiến toàn bộ suy nghĩ của cô hoàn toàn trở nên trống rỗng.

- Rất nhiều người con gái khác cũng nói yêu tôi, cô cảm thấy điều đó có ý nghĩa gì với tôi sao? Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy mà đã đủ khiến cô khẳng định là cô yêu tôi, cô cảm thấy tình yêu này có ý nghĩa gì với tôi không?

- Cái gì?

Tiffany chỉ cảm thấy như bị ai rút gân, cảm giác đau đớn toàn thân nhưng rồi cũng chỉ còn lại sự chết lặng, lạnh lẽo khôn cùng.

- Cô Hwang, xin đừng dây dưa với tôi nữa. Tôi đã có đối tượng thích hợp, chúng tôi sắp đính hôn rồi. Tôi không mong cô ở lại đây nữa, cô ấy sẽ không vui, tôi không muốn điều đó!

- Là Choi Yeon Seo?

Tiffany chua xót vô cùng. Cô cúi đầu, không muốn để cậu nhìn thấy sự đau đớn trong mắt mình nữa, tuy rằng tim cô đau đớn như bị xé rách nhưng cô không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt cậu nữa.

Bởi vì điều này vốn chẳng có ý nghĩa gì với cậu, chỉ càng khiến cậu khinh thường hơn mà thôi.

- Hwang tiểu thư, tôi vốn không định nói ra những lời này khiến cô bị tổn thương, dù sao cô cũng thật lòng tốt với Miyeon, điều này tôi vô cùng cảm kích. Người quý ở tự trọng, chuyện thành ra thế này cũng không phải là điều tôi muốn.

Taeyeon ép bản thân phải nói ra những lời tàn nhẫn, tuyệt tình này. Tiffany cúi đầu, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của cô, cậu cũng không muốn nhìn thấy. Cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, rời khỏi cô. Cậu chỉ cảm thấy, nếu mình không rời khỏi đây thì mình sẽ điên mất. Tim rất đau, đau hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều. Cậu như đang cầm dao mà tự lóc thịt của mình, máu chảy đầm đìa, đau như sắp chết.

Taeyeon vội vàng nói:

- Tôi vào trước...

Giọng nói run run không thể khống chế nhưng giọng rất nhẹ, lòng Tiffany rất loạn, câu nói đó nhẹ nhàng run run lướt qua trong gió đêm,biến mất không chút tăm tích.

Taeyeon vội vã rời khỏi hoa viên, đi về phía trước mà không dám quay đầu, không dám bước chậm lại, tựa như có cái gì đó đuổi theo cậu, chỉ cần hơi chần chừ là nó sẽ cắn nuốt cậu lại.

Tiffany nghe tiếng Taeyeon rời xa thì mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô mờ mịt đứng đó, ngơ ngác nhìn theo bóng cậu. Cô rất khó chịu, rất muốn khóc lớn nhưng mắt cô trống rỗng, không thể rơi được giọt lệ nào. Nỗi đau đó như kết lại trong lòng cô, không thể giải thoát, cô cảm thấy sắp không thở nổi. Ánh trăng nhuộm mọi thứ trở nên tái nhợt nhưng sắc mặt cô còn tái hơn trăng. Bốn phía yên tĩnh, nhưng lòng cô còn trống vắng hơn. Dường như những thứ từng lấp đầy tim cô giờ biến mất không còn tăm hơi chỉ trong chốc lát.

Cô cứ đứng đó, hai mắt nhìn về phía trước nhưng không có tiêu cự, đầu óc trống rỗng, thế giới vắng lặng, lòng cô cũng vắng lặng.

Cô đứng đó hổi lâu không nhúc nhích, mãi đến khi có một người hầu tìm thấy cô ở đây. Thấy cô như vậy thì có chút kì quái:

- Hwang tiểu thư, cô ở đây làm gì? Tiểu tiểu thư đang tìm cô đó!

Tiffany quay đầu nhìn về phía cô ta như thể không biết cô ta đang nói gì. Hai mắt trống rỗng vô thần.

Người kia thấy cô không nhúc nhích, còn nói thêm:

- Hwang tiểu thư, cô còn ngây ra làm gì? Tôi đang bảo là tiểu tiểu thư đang tìm cô đó!

Lúc này cô mới như giật mình tỉnh mộng. Giọng cô như cạn kiệt sức lực:

- Được, tôi sẽ về...

Vừa vào đại sảnh đã nghe tiếng Kim phu nhân lớn tiếng nói:

- Tiffany đang yên lành sao phải đuổi việc cô ấy. Cho dù Miyeon đi nhà trẻ thì mẹ vẫn định mời cô ấy làm tiếp, đưa đón Miyeon, tối cũng tiện chăm sóc con bé.

- Chuyện này mẹ đừng xen vào. Con đã quyết định rồi!

Taeyeon ngồi bên cạnh bà, giọng nói kiên quyết như không chấp nhận sự phản đối. Kim phu nhân giật mình, con rất ít khi dùng ngữ khí này để nói chuyện với mình, chẳng lẽ có chuyện gì bà không biết? Lòng Kim phu nhân đầy nghi hoặc.

Miyeon nằm trong lòng Kim phu nhân làm ầm lên:

- Không được đuổi cô đi, Miyeon thích cô.

Giọng Taeyeon có chút mệt mỏi:

- Ngoan nào, Miyeon, con phải nghe lời appa! Cô còn có việc khác.

Miyeon không chấp nhận, tiếp tục cãi:

- Không đâu, con thích cô, con thích cô!

Miyeon gào to, thái độ cũng rất kiên quyết.

Taeyeon lại dỗ dành vài câu nhưng Miyeon vẫn không chấp nhận. Cậu vốn đã rất phiền loạn giờ lại càng thêm đau đầu, lửa giận bốc lên, cậu bế Miyeon qua rồi vỗ vài cái vào mông thằng nhóc,giận dữ nói:

- Dám ầm ỹ! Dám làm loạn! Dám cãi appa à!

Miyeon sợ hãi òa khóc. Kim phu nhân đau lòng vội giành Miyeon lại, đau lòng nói:

- Có gì thì từ từ nói với đứa trẻ. Con bé và Hwang tiểu thư hòa thuận như thế, đương nhiên không nỡ, sao con lại đánh nó?

Bà nhìn con nghi hoặc hỏi:

- Taeyeon, rốt cuộc là sao? Con chưa bao giờ đánh Miyeon cả.

Nhìn Miyeon khóc vật vã, Taeyeon vừa khó chịu vừa phiền chán, đầu cậu ong ong, cậu rất muốn gào lớn, trút bỏ mọi sự phiền não tích tụ trong lòng.

Nhưng giờ cậu chỉ có thể chịu đựng, chấp nhận cảm xúc lộn xộn đang dày xéo trong lòng.

Tiffany đứng ở cửa nhìn thấy cảnh này. Cô rốt cuộc không nhịn được mà chạy vào, bế Miyeon vào lòng, nhìn Miyeon khóc đến không thở nổi mà đau lòng. Cô nhìn Taeyeon lớn tiếng trách:

- Kim Taeyeon, trẻ con không hiểu chuyện, ngay cả chút kiên nhẫn với nó cô cũng chẳng có sao? Cô không thể từ tốn nói chuyện với nó sao?

Taeyeon tái mặt nhìn cô, mắt thâm sâu như biển nhưng lại chẳng nói được gì.

Kim phu nhân nhìn con như vậy thì có chút đăm chiêu mà cúi đầu.

Tiffany bế Miyeon, nhẹ vỗ về thằng bé rồi nói:

- Chuyện này tôi sẽ nói rõ với con bé, xin cô sau này kiên nhẫn với Miyeon hơn một chút.

Cô bế Miyeon rồi đi lên lầu.

Miyeon được Tiffany dỗ dàng vẫn nức nở hồi lâu, chờ cô bé bình tĩnh lại, câu đầu tiên nói chính là:

- Cô đừng đi! Cô đừng đi!

Tiffany bế Miyeon vào lòng mà đau đớn vô cùng. Cô rất muốn ôm con bé mà òa khóc nhưng dù đau lòng thế nào cũng không thể làm Miyeon sợ hãi được.

Cô vừa lau nước mắt cho Miyeon vừa ôn tồn nói:

- Cô không thể ở bên Miyeon mãi được. Con phải lớn, phải quen biết nhiều bạn mới.

Miyeon mở to mắt nhìn cô:

- Bạn mới là gì ạ?

- Ở nhà trẻ sẽ có rất nhiều bạn học bằng tuổi con, sẽ cùng con chơi đùa, đó chính là bạn mới của con.

Vì để an toàn nên Miyeon rất ít khi được ra ngoài chơi, con bé vẫn rất muốn được chơi đùa với các bạn. Nghe đến đó cũng bớt buồn nhưng vẫn nói:

- Con không muốn cô đi!

Tiffany nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu bé rồi nói:

- Cô nhận lời với con, sau này tuần nào cũng sẽ cùng mẹ nuôi đến chơi với con có được không?

Chắc chắn Kim gia sẽ không phản đối. Bất kể cô và Taeyeon có thế nào thì Miyeon mãi là con của cô. Cả đời này cô không thể mất liên hệ với con bé được.

Nghe đến đó Miyeon mới miễn cường gật đầu.

Dỗ Miyeon ngủ xong, cô bắt đầu thu dọn hành lý. Nếu đã nhất định rời đi thì sao phải chờ đến mai?

Hành lý của cô cũng chẳng có nhiều so với lúc đi, chỉ thêm ảnh chụp chung với Miyeon. Cô nhanh chóng thu dọn xong. Cô đi đến bên giường Miyeon, nhẹ nhàng thơm lên trán con bé, vuốt hai má phúng phính của con bé rồi mới rời đi.

Ra khỏi phòng, cô kéo vali đi đến cửa phòng Taeyeon, nhìn sâu một hồi rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Tạm biệt, Taeyeon...

Thật không ngờ chúng ta sẽ có kết cục này...

Thật không ngờ rốt cuộc em không thể quay về bên cạnh Tae...

Quá khứ đó là hồi ức đẹp nhất của cuộc đời em.

Cho nên, Taeyeon, sau này xin Tae hãy tự bảo trọng.

Tiffany xoay người, chậm rãi đi xuống lầu.

Cô cũng không biết, Taeyeon đang đứng sau cửa, tay nắm nắm đấm cửa nổi gân xanh. Nếu không phải cậu cố gắng khắc chế thì sớm đã mở cửa mà ôm người bên ngoài vào lòng.

Nhưng Eun Hee trong ảnh đang mỉm cười nhìn cậu. Dù là trong ảnh nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được tình yêu sâu sắc trong mắt cô. Cậu sao có thể giữ một người phụ nữ nào lại trước mặt cô? Không, cậu không thể....

Taeyeon suy sụp ngồi xổm xuống, đau khổ ôm chặt đầu. Nhưng tiếng bước chân của cô xuống lầu lại truyền vào tai rõ mồn một, như đang dẫm nát lòng Taeyeon.

Mãi đến khi không còn tiếng động gì thì cậu mới vội chạy về phía lan can, vừa vặn nhìn thấy bóng người mảnh khảnh bị ánh trăng nhuộm trắng đang cô đơn đi qua con đường nhỏ rồi bước ra cánh cổng lớn Kim gia.

Cô bước đi thong thả nhưng không chút chần chừ, thậm chí còn chẳng quay đầu nhìn lại một lần. Cứ như vậy mà biến mất trong mắt Taeyeon, chìm vào màn đêm mờ mịt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro