Chap 127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau này, Sunny hỏi Tiffany, vì sao không nói chuyện mình là Eun Hee cho Taeyeon.

Cô cười cười nhưng mắt lại đỏ ửng:

- Bởi vì giờ mình là Tiffany Hwang, bất kể thế nào mình cũng không thành được Choi Eun Hee được. Nếu cô ấy cảm thấy giờ mình không xứng với cô ấy thì mình cần gì phải ép buộc cô ấy. Mình cũng có tôn nghiêm, tuy rằng yêu cô ấy nhưng cũng chưa đến mức phải vứt bỏ tự trọng! Nếu cô ấy đã lựa chọn Choi Yeon Seo xứng đôi với cô ấy thì mình cần gì phải làm khó cô ấy? Sau khi Eun Hee qua đời, giữa bọn mình đã kết thúc. Tình yêu đẹp đẽ đó thuộc về Taeyeon và Eun Hee, không liên quan gì đến Tiffany hết. Là mình quá ngây thơ, đánh giá bản thân quá cao mà không nhìn rõ được sự thật này.

Sunny sốt ruột thay:

- Fany, cậu sao phải cứng rắn như vậy. Cậu nghĩ thoáng một chút, chỉ cần nói sự thật ra thì mình tin chắc Taeyeon sẽ nhận ra. Cậu như bây giờ có vui không? Sao phải lau nước mắt thế này.

- Đã không còn sự cứng rắn này thì mình còn là Tiffany Hwang sao? Đã không có tính cách này, mình cũng chẳng phải là Choi Eun Hee được! Giờ Taeyeon khinh thường mình là sự thật, cô ấy chọn Choi Yeon Seo cũng là sự thật, nếu mình nói sự thật ra thì có thể có được hạnh phúc sao? Giờ nhất thời mình đau lòng, nói thật, sự đau đớn này không phải là nhỏ. Nhưng cuộc sống của mình còn rất nhiều việc phải làm, cũng không nhất định phải ở bên Taeyeon mới được.

Sunny thầm sốt ruột. Cái này chẳng phải là đang giận lẫy sao? Rõ ràng là một đôi yêu nhau như vậy, sao lại gặp lắm gian truân? Có lẽ, cô nên tìm Taeyeon để nói rõ?

Tiffany nhìn sắc mặt cô thì đã hiểu:

- Sunny, nếu cậu còn coi mình là bạn thì đừng xen vào chuyện này. Đây là quyết định của mình, mong cậu sẽ tôn trọng! Sunny, cậu nghĩ lại xem, cô ấy rất khinh thường mình, thực sự nói ra thì cô ấy sẽ vì tình cảm với Eun Hee mà nhận mình nhưng với mọi người thì sao, sự chênh lệch này bảo mình phải chấp nhận thế nào? Sunny, mình không làm được, dù có yêu cô ấy thì vẫn không làm được.

Nói xong, cô đau khổ bưng mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay...

Sunny thở dài, sau đó đi đến bên người Tiffany mà ôm lấy cô, lòng cũng rất khó chịu, vỗ vỗ lưng cô cam đoan:

- Được rồi, Fany, cậu đừng đau lòng nữa. Mình đồng ývới cậu, chuyện này mình tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào. Mình đồng ý.

Cô cũng ôm chặt lấy Sunny, nước mắt lặng lẽ thấm ướt bả vai Suuny. Sunny rất đau lòng nhưng cũng không có cách nào khác.

Sau đó, Tiffany cố gắng gạt chuyện này ra sau đầu. Quả thực, trong cuộc sống còn rất nhiều chuyện phải làm, tỷ như cuộc thi stylist toànquốc.

Từ sau khi biết cuộc thi này qua Sooyoung, Tiffany đã bắt đầu báo danh tham gia. Lúc trước ở Kim gia phải chăm sóc Miyeon nên ít có thời gian đọc sách, nay bị Taeyeon đuổi đi, thời gian ôn luyện lại nhiều hơn.

Sunny phải đi làm, không thể thường xuyên ở cùng cô. Ban đầu cô còn lo lắng Cho Tiffany, sợ tâm tình không vui mà còn định xin công ty cho nghỉ mấy ngày để ở cùng. Nhưng cô ở nhà cùng Tiffany một ngày thì lại phát hiện ngoài việc tâm tình không ổn thì Tiffany cũng chẳng có hành động gì quá kích động. Thậm chí ngay cả thở dài cũng chẳng đến vài lần. Cả ngày ở nhà Tiffany đều đọc sách hoặc lấy ảnh mẫu của cô mang từ công ty về. Có lúc còn kéo cô ra bàn luận.

Sunny kinh ngạc, thế này là bình thường sao? Tình cảm sâu đậm của Tiffany với Taeyeon cô biết, chia tay Taeyeon sao có thể chẳng có chút phản ứng nào, không phải là trước cơn bão thường trời quang biển tạnh chứ.

Nhưng đến tối, những lúc đêm khuya, Sunny sẽ nghe thấy Tiffany khe khẽ khóc. Tiếng khóc nhỏ như bị đè nén lại. Cô biết Tiffany không muốn để mình biết mà lo lắng nên cô cũng giả bộ không biết, cũng chẳng nhúc nhích, cứ nằm đó khóc cùng cô đến bình minh.

Vừa sáng ra, Tiffany lại trở về vẻ bình thản như không có chuyện gì, cùng Sunny nói chuyện mỉm cười. Nhưng gối đầu Tiffany ướt đẫm. Sự cố gắng kiên cường đó của Tiffany càng khiến cô đau lòng.

Sunny biết, cho dùng lòng đau buồn thì Tiffany cũng không bộc lộ ra ngoài để mà ủ rũ. Tiffany sẽ chôn sâu nỗi khổ vào lòng, một mình gặm nhấm nhưng vẫn mỉm cười mà tiến về phía trước. Từ nhỏ đến lớn luôn là thế, khiến người ta không nhịn được mà rơi nước mắt.

Tiffany thấy Sunny chần chừ không chịu đi làm, biết Sunny muốn ở cùng mình nhưng Sunny cứ nhìn mình bằng ánh mắt quan tâm khiến cô cảm thấy mình rất đáng thương, thực sự là dở khóc dở cười.

- Sunny, cậu đi làm đi. Mình không sao đâu, đừng lo lắng cho mình! Hơn nữa hôm nay mình muốn ra ngoài.

Sunny ngạc nhiên hỏi:

- Cậu đi đâu?

Cô vừa dọn đồ vừa nói:

- Mình muốn ra ngoài một chút, đến khu phố sầm uất, muốn đi thu thập tài liệu! Chuẩn bị cho lần thi toàn quốc này.

Sunny vẫn lo lắng:

- Để mình đưa cậu đi!

Cô cười cười, rất cảm kích ý tốt của Sunny:

- Không cần đâu, cậu còn có chuyện phải làm, đừng lo lắng cho mình, mình sẽ tự biết chăm sóc bản thân mà.

Thấy Tiffany nói vậy, Sunny đành thôi:

- Vậy cậu đi cẩn thận đấy nhé.

- Biết rồi.

Tiffany đi đến khu phố sầm uất nhất thành phố, ở đây tập trung đủ các cửa hàng lớn, công ty bách hóa... là nơi những người phóng khoáng rất thích. Cô cầm máy ảnh chụp, thấy cái gì cô cảm thấy đẹp thì chụp lại. Cô còn đi dạo quanh những cửa hàng lớn để tìm hiểu xu hướng hiện nay. Cô rời đi cũng 2 năm, cần phải cố gắng mới được.

Có mục tiêu, có phương hướng để cố gắng thì sẽ cảm thấy cuộc sống thật có ý nghĩa. Trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn, một số chuyện không vui cũng tạm thời được gạt qua. Chỉ trong những đêm dài tĩnh lặng thì mới không tự chủ được mà bộc lộ ra. Nhưng phần lớn, cô vẫn cảm thấy rất thoải mái.

Cuộc thi toàn quốc cần chuẩn bị rất nhiều thứ, dụng cụ, tư liệu và người mẫu. Trận đấu lần này người mẫu là tự mình chuẩn bị. Những người Tiffany biết, bao gồm Sunny, Min Ah thì đều có tham gia cuộc thi lần này nên không thể mời bọn họ làm người mẫu được. Phải nghĩ cách khác thôi.

Lần này là cuộc thi toàn quốc, mọi người phải thi vòng loại từ tỉnh, lọt top 10 thì mới được vào vòng đấu bán kết toàn quốc. Lần lượt thi loại để chọn ra top 10 và top 3. Quán quân có thể giành được giải thưởng trị giá 100 triệu won, hơn nữa được tuyển thẳng vào làm tại SM – công ty tổ chức. Mà Á quân hay giải ba cũng được ra nước ngoài đào tạo. Mức thưởng như vậy khiến bao người đều muốn tham gia. Cả nước mấy ngàn stylist đều trổ hết tài năng dự thi, là chuyện chẳng dễ dàng gì.

Đến bây giờ Tiffany mới biết, thầy Lee Soo Man đã cho cô một đề toán quá khó.

Nhưng đúng như Tiffany nói, không thử thì sao biết kết quả? Vì lý tưởng, tương lai của mình, cô sẽ cố hết sức!

Đang lúc Fany bận rộn cho kì thi toàn quốc thì cuộc sống của Taeyeon cũng rối tinh rối mù.

Đầu tiên là Miyeon. Sau khi đi học nhà trẻ, ban ngày thì không sao, con bé học ở nhà trẻ tốt nhất thành phố, mọi điều kiện vật chất đều rất tốt, giáo viên cũng tận tâm, còn có nhiều bạn chơi cùng. Con bé không khóc lóc như những đứa trẻ khác mà ngược lại còn rất vui. Nhưng đến tối khi lái xe đón con bé về nhà thì bắt đầu xảy ra vấn đề. Đầu tiên là không chịu ngoan ngoãn ăn cơm, vất vả lắm mới dỗ dành con bé ăn. Đến tôi đi ngủ lại làm loạn đòi cô Fany, bảo rằng phải có cô hát thì mới chịu đi ngủ. Taeyeon và Kim phu nhân dỗ nửa ngày toát mồ hôi thì Miyeon mới chịu ngủ.

Ra khỏi phòng, Kim phu nhân oán trách nhìn Taeyeon một cái:

- Con cứ cố đuổi việc Tiffany đi, giờ tốt rồi, cô ấy không ở đây thì mới biết tầm quan trọng của Tiffany. Nghĩ không có cũng được sao, giờ con đủ mệt chưa?

Kim phu nhân tùy tiện trách nhưng lại như chiếc kim đâm sâu vào tim Taeyeon. Đã không còn cô, cậu quả thật rất đau khổ, mệt mỏi...

Kim phu nhân nhìn Taeyeon đột nhiên trầm mặt xuống thì giật mình, như nghĩ tới cái gì nên cũng không nói gì thêm, lập tức đi xuống lầu.

Taeyeon đứng ở hành lang ngây người, đột nhiên cảm thấy không khí trong nhà thật lạnh lùng, lầu 3 thật quá yên tĩnh. Trước kia mỗi tối cậu đều có thể nghe tiếng cô hát cho Miyeon nghe hoặc là cô kể chuyện cổ tích cho con bé. Cậu sẽ đứng ở cửa sổ cuối hành lang như đang ngắm cảnh đêm, thực ra là để nghe giọng nói dịu dàng kia, giọng nói đó như có ma lực khiến trái tim vốn bình tĩnh của cậu thêm chút sức sống, khiến tâm tình vốn phiền chán trở bên bình yên. Mỗi tối, đó là bí mật của cậu mà cô không hay biết.

Giờ cậu vẫn đứng trước cửa sổ mà thưởng thức cảnh đêm đó nhưng không có giọng nói đó bầu bạn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa...

Cậu đứng đó, chỉ cảm thấy xung quanh thật tiêu điều, trống trải.

Cô đã đi được mấy ngày rồi, cậu cũng không nhớ rõ nhưng cậu biết mình rất nhớ cô, rất nhớ, rất nhớ... Cậu đè nén xúc động muốn gọi điện cho cô, muốn đi tìm cô, thậm chí cả việc đi tìm Sunny hỏi thăm về cô. Cậu không ngừng tự nhủ với bản thân, giờ bọn họ đã không còn quan hệ gì, đừng nhớ cô nữa. Thế nhưng trái tim cậu lại không chịu nghe theo lý trí, Tiffany vẫn luôn chiếm cứ một góc trong tim cậu, không thể nào xóa nhòa.

Trước kia khi cô còn ở đây, vì né tránh cô mà cậu luôn cố ở lại văn phòng đến muộn mới về. Nhưng giờ cô đi rồi, vừa nghĩ đến việc về nhà sẽ không còn được thấy cô thì lòng cậu cũng như cạn kiệt sức lực.

Cô ở hay đi vì sao đều là sự tra tấn với cậu?

Taeyeon thở dài, tầng lâu yên tĩnh đến đáng sợ. Cậu thực sự không quen. Cậu chậm rãi vào phòng, vốn định đóng cửa mạnh để phá tan sự yên tĩnh này,phát tiết nỗi phiền muộn trong lòng nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô nhẹ nhàng đóng cửa.

Lòng cậu chua chat, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Có lẽ, qua một đoạn thời gian, mình sẽ có thể quên cô ấy.

Taeyeon chỉ nhẹ nhàng tự an ủi mình như vậy.

......

Trước vòng đấu loại, Tiffany nhận được điện thoại của Yoona, cô ấy đã trở về.

Yoona hẹn cô gặp mặt.

Đến nơi gặp, Tiffany thấy là một Yoona thoải mái, mạnh khỏe.

Cô cười:

- Sắc mặt không tệ, xem ra khí hậu Châu Âu rất hợp với cô.

Thấy Yoona, tâm tình của cô rất phức tạp nhưng vẫn vui vẻ hơn một chút. Cô không biết gặp cô ấy thế này có đúng hay không nhưng cũng không thể tránh mặt Yoona được. Tránh mặt cũng chẳng phải là cách.

Yoona cởi mũ lưỡi trai đặt xuống một bên, tư thế rất thoải mái. Tóc mái dài che khuất mắt, cô vươn ngón tay thon dài vuốt nó qua một bên, lộ ra đôi mắt phương sáng bừng.

- Tôi đã từng ở Châu Âu một thời gian dài nên đã quen rồi.

Cô gật gật đầu, ngồi xuống đối diện Yoona.

Căn phòng VIP này có tiếng nhạc dịu dàng, mùi hương thơm ngát, cửa kínhcó rèm cửa màu tím nhạt che khuất, lộ ra vài tia nắng do ánh mặt trời xuyên qua. Những tia nắng đó chiếu lên ánh mắt Yoona tạo thành ánh sáng ngọc lung linh động lòng người.

Yoona nhìn cô, ánh mắt đó khiến lưng cô toát mồ hôi.

- Tôi vẫn luôn chờ điện thoại của em, tôi đã rất buồn...

Yoona nói rất nhẹ nhàng, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng nhạc kia.

Tiffany há hốc miệng, vừa định nhân cơ hội mà nói rõ với cô ấy. Nhưng Yoona lại mỉm cười tự trả lời cho cô:

- Sau này mới biết em đã không làm ở nhà tôi, nhất định là thời gian qua đã xảy ra nhiều chuyện, sao còn có tâm tư gọi điện cho tôi.

- Yoona...

Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói cũng nhẹ đi, cô không muốn làm tổn thương Yoona:

- Trong lòng tôi cô giống như một người bạn thân, tôi thích nghe cô hát, nhìn cô biểu diễn, thích khi cô tỏa sáng trên sân khấu, giống như tôi thích Sunny thích những người bạn thân khác vậy...

Cô có chút bí từ, cô không biết nên nói với Yoona thế nào. Mặt cô dần đỏ lên, chân tay luống cuống.

Yoona nhìn Tiffany, dù lòng có chút thất vọng nhưng cô không phải là người dễ dàng buông tay. Từ khi cô xác định được tâm ý của mình thì đã có cảm giác Tiffany không phải là người dễ chinh phục, nhưng một khi có được cô thì sẽ là cả đời này.

Yoona cũng chưa từng nghĩ để có được cô là chuyện đơn giản. Cho dù trong mắt mọi người, cô là nhị tiểu thư nhà họ Kim, là người mà ai cũng yêu quý còn cô chỉ là người bình thường. Nhưng tình yêu đích thực chẳng bao giờ liên quan đến những chuyện này cả.

Nói cách khác, Yoona sẽ không vì vài câu nói của cô mà dễ dàng buông tay.

Yoona nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, ngay cả cô cũng tự khinh bỉ bản thân lại có ngày đi dùng mỹ nhân kế... Nhưng có gì đâu, chỉ cần có thể chiếm được tim cô ấy thì cô không ngại bộc lộ tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình trước mặt cô.

Yoona ngồi tiến về phía trước, lấy tay chống cằm, nhìn cô bằng ánh mắt gần gũi đã thành công trong việc biến mặt cô càng lúc càng đỏ...

Cô vô cùng bất an, đôi mắt sáng trong có chút kinh hoảng, cô ngả người về phía sau, kéo dãn cự ly, cúi đầu tránh ánh mắt của Yoona.

- Fany, tôi có thể gọi em thế không?

Cô vội ngẩng đầu, đương nhiên không thể, thế này quá thân thiết rồi.

Nhưng Yoona như không cần cô đồng ý, tiếp tục nói:

- Fany, tôi rất thích em.

Những lời này như quả bom nổ tung khiến cô hoảng sợ. Cô đứng ngồi không yên, khó nhọc nói:

- Nhưng Yoona, tôi thực sự chỉ coi cô như bạn, cô rất tốt, tôi rất thích làm bạn với cô. Nhưng tôi và cô... Tôi không biết nên nói như thế nào... Chuyện này không phải cứ tốt là được, giống như đi mua đồ, không nhất định sẽ mua thứ tốt nhất, tôi chỉ chọn thứ tôi muốn.... Tôi cũng chẳng biết mình đang nói gì nữa, cô hiểu ý tôi chứ?

Fany ngẩng đầu, vô thố nhìn Yoona.

Yoona nhìn cô, mắt sáng bừng, hồi lâu sau Yoona mới hỏi:

-  Em đã có người yêu chưa?

Trong căn phòng, khúc hát dịu dàng vang lên.

Nhân viên gõ cửa đi vào, bưng lên hai tách cà phê thơm ngát, nhất thời, không khí tràn ngập hương cà phê và làn khói thản nhiên.

Yoona lẳng lặng nhìn cô, chờ đợi đáp án của cô.

Lòng Fany có chút xót xa, sau hồi lâu, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Yoona, nhẹ nhàng trả lời:

- Đúng thế, Yoona, tôi đã có người yêu.

Cho dù bọn họ không thể bên nhau nhưng tâm ý của cô dành cho Taeyeon không thể thay đổi chỉ trong thời gian ngắn được.

Lòng Yonna trầm xuống nhưng anh bắt gặp sự cô đơn thoáng qua trong mắt cô thì hỏi:

- Giờ hai người có ở bên nhau?

Fany lắc đầu, thành thực trả lời:

- Không! Yoona, chúng tôi bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể ở bên nhau nhưng tim tôi vẫn có cô ấy. Tạm thời tôi không muốn nghĩ đến chuyện này.

Trong giọng nói của cô có sự chua xót thoáng qua.

Yoona dịu dàng cười:

- Fany, em đừng lo lắng, tôi sẽ không ép em. Tôi rất thích em, ở bên em khiến tôi thấy rất thoải mái nên tôi mới nghĩ, nếu em là bạn gái tôi thì sẽ là cảm giác gì? Nhưng giờ nếu em đã nói vậy thì tôi sẽ tôn trọng quyết định của em, nhưng xin đừng vì chuyện này mà tránh mặt tôi! Em vẫn sẽ coi tôi là bạn chứ?

Yoona nhìn được trong lòng Fany có vết thương lớn, phải cho cô ấy thời gian để chữa lành vết thương đó, cho cô ấy dần dần quên đi nỗi đau này. Nếu cứ cố ép, tạo áp lực cho cô ấy thì sẽ chỉ lảng tránh cô mà thôi. Yoona muốn hai người vẫn giữ mối quan hệ tốt, cô sẽ ở bên cô ấy dần dần chiếm một ví trí quan trọng, bất tri bất giác mà tiến vào lòng Tiffany, đến cuối cùng cô ấy sẽ phát hiện, không thể không có cô.

Yoona cười khổ trong lòng, thì ra mình cũng là người giảo hoạt.

Tiffany nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, lòng thoải mái, cô vội cười nói:

- Đó là đương nhiên, tôi rất vui khi làm bạn với cô!

Yoona thấy Tiffany như trút đi được gánh nặng thì lòng có chút khó chịu, cô cũng chẳng phải kẻ tự kỉ nhưng bên cạnh vốn có rất nhiều người con gái hoàn hảo yêu thích, chỉ cần một nụ cười một câu nói của cô đã khiến bọn họ mê mẩn không thôi.

Đây là lần đầu tiên tỏ tình, chẳng những không khiến đối phương vui mừng mà còn khiến người ta như gặp thảm cảnh, nói thật, điều này với sự tự tin của cô là một đòn đả kích lớn.

Nhưng cũng chính vì sự khác biệt của cô ấy, trong mắt cô ấy, cô chỉ là Yoona, không phải siêu sao cũng chẳng phải là nhị tiểu thư Kim gia, chẳng khác gì một người bình thường cho nên cô mới thật đáng quý, đáng để Yoona tốn tâm tư chính phục.

- Gần đây em làm gì? Mọi người không có tin tức của em, Miyeon rất nhớ em.

Yoona không nhắc đến chuyện khiến Tiffany mất tự nhiên nữa, thay vào đó là hỏi thăm về cuộc sống gần đây của cô. Nhắc đến Miyeon, cô quan tâm hỏi:

- Miyeon có khỏe không? Con bé đi nhà trẻ có quen không?

- Cũng không tệ lắm, lúc về đều cười tủm tỉm, có khi còn kể chuyện bạn bè mới nữa. Em đừng lo lắng cho nó quá! Thế còn em thì sao,có ổn không?

Cô nghe tin Miyeon vẫn ổn thì cũng thoải mái hơn, thời gian này cô vẫn luôn lo lắng cho con bé, sợ con bé thay đổi hoàn cảnh mớ ithì sẽ không quen. Nhưng giờ xem ra, khả năng thích ứng của nó rất cao.

- Tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi toàn quốc, ngày nào cũng ra ngoài để xem xét xu thế thịnh hành, cũng xem mấy buổi biểu diễn thời trang, điều này rất có lợi cho việc tạo hình của tôi.

Yoona đang bưng cà phê uống, nghe cô nói đến đây thì vội buông chén nói:

- Xem biểu diễn thời trang có lợi cho em sao?

- Đúng thế, tạo hình của các người mẫu đều từ các bậc thầy, rất đáng để học tập.

Yoona cười:

- Xem trong TV thì có gì hay, cuối tuần này, tôi sẽ là người mẫu trong buổi biểu diễn bộ sưu tập mới của một nhà thiết kế nổi tiếng. Em có muốn đi cùng không. Tôi có thể đưa em ra hậu trường mà xem bọn họ tạo hình! Tuy không phải thầy Lee Soo Man nhưng cũng là bậc thầy.

Mắt cô sáng bừng, vui vẻ nói:

- Thật sao? Yonna, cô thực sự có thể đưa tôi đi?

Vẻ mặt rất kích động.

Yoona cười khổ, lời tỏ tình của mình chẳng bằng lần đi xem biểu diễn bộ sưu tập, thật chẳng biết nên nói gì nữa...

Nhưng thấy cô vui vẻ như thế, Yoona như cũng vui lây, khóe miệng bất giác mỉm cười:

- Thật đó, hôm đó tôi sẽ bảo trợ lý qua đón em!

Tiffany gật đầu như giã tỏi, làn da trắng nõn vì hưng phấn mà ửng hồng, hai mắt sang bừng, trông rất kiều diễm.

- Yoona, cảm ơn cô, lần này tôi mời, coi như cảm ơn cô!

Yoona cười giảo hoạt:

- Một ly cà phê mà xong sao, lần này không tính. Chờ buổi diễn kết thúc em mời tôi ăn cơm đi!

- Không thành vấn đề! Tiffany cười thoải mái.

Yoona tao nhã bưng ly cà phê khẽ nhấp một ngụm, hơi nóng tỏa ra khiến mắt cônhư có thêm một lớp sương mù nhẹ. Cô nhìn vẻ mặt chờ mong của Tiffany mà nụ cười dần sâu hơn.

Đến buổi trình diễn thời trang, Yoona không thể phân thân nên gọi trợ lý của mình đến đón Tiffany. Cô chuẩn bị cẩn thận, máy ảnh, laptop đều chuẩn bị tốt. Hơn nữa bởi vì tham gia sự kiện như vậy nên cô cũng trang điểm cẩn thận hơn.

Giờ da cô đã rất trắng, mặc một bộ quần áo hồng nhạt trông lại càng tươi sáng.

Cô đi đôi dép thấp màu trắng, tóc dài dùng sợi ren buộc lại, lúc đi lại sợi ren nhẹ bay bay tựa như cảnh trong mơ. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, ánh mắt trang điểm kĩ một chút, thêm chút mascara đã đủ khiến đôi mắt cô sáng bừng.

Sunny ở bên tán thưởng:

- Đúng rồi Fany, cậu trang điểm nhẹ rất đẹp! Tiếc là hôm nay mình bận chứ không thì đã đi cùng cậu.

Giọng nói có chút tiếc nuối.

Tiffany vỗ vỗ vai cô:

- Đừng tiếc, đến đó mình sẽ chụp nhiều ảnh, lúc về chúng ta cùng thảo luận

Sunny ôm cổ cô, khoa trương mà nói:

- Fany, mình biết cậu tốt nhất mà.

- Được rồi, trợ lý của Yoona đợi ở dưới, mình phải xuống nhanh thôi.

Dọc đường đi, trợ lý của Yoona thỉnh thoảng lại nhìn cô qua gương chiếu hậu. Cô gái này anh đã gặp một lần nhưng anh thực sự không hiểu, đây là thần thánh phương nào lại khiến Yoona có thể trịnh trọng bảo anh đến đón cô? Đây là chuyện chưa từng có!

Hay là nên nhắc nhở Yoona một chút, cô ấy giờ là ngôi sao thần tượng số 1 Châu Á, cũng không nên gây scandal với những người râu ria này...

Lòng Tiffany đã bay đến buổi biểu diễn, nào biết trợ lý cẩn thận kia có lòng này.

Rất nhanh đã đến hội trường. Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, trong hội trường là âm nhạc đầy tiết tấu. Người mẫu dáng chuẩn đang diễn tập trên sân khấu. Dưới ánh đèn, mọi người cũng đều bận rộn. Mà hai bên là một số chiếc bàn tròn và những chỗ ngồi song song, có lẽ là để cho khách ngồi.

Tiffany không nhịn được hỏi:

- Sẽ có những ai đến tham dự?

Trợ lý biết cô gái này có vị trí quan trọng trong lòng Yoona nên cũng không dám thờ ơ, vội trả lời:

- Một số doanh nhân và một số ngôi sao, các đài truyền hình.

Cô nhìn những máy quay đặt trước sân khấu nghĩ thầm, nhất định là nhà thiết kế rất nổi tiếng nếu không sao mời được Yonna? Lại còn cả các nhân vật của công chúng khác, các đài truyền hình đến đưa tin thì đủ biết sự kiện này sẽ gây tiếng vang không nhỏ.

Trợ lý dẫn Fany tìm được Yoona ở sau sân khấu. Cô ấy đang trang điểm. Yoona hôm nay phối hợp với một siêu mẫu khác để biểu diễn bộ váy cưới đặc biệt.

Tiffany chào hỏi Yoona rồi, thấy cô bận thì nói:

- Cô cứ làm việc đi, đừng để ý đến tôi, tôi tự đi xem được.

Yoona vội gật đầu, không quên nói:

- Đợi chút đừng đi vội, xem tôi biểu diễn đã.

Cô quay đầu, thản nhiên cười:

- Tôi biết, còn phải mời cô ăn cơm nữa!

Yoona tỏ vẻ khoa trương:

- Thế mà tôi cứ sợ em quên!

Cô cười cười rời khỏi phòng hóa trang của Yoona.

Ra khỏi phòng trang điểm, cô nhìn quanh, nhìn các styist nổi tiếng hóa trang, làm tóc cho người mẫu ra sao... Cô tuy rằng có học qua trang điểm sân khấu nhưng chưa được thực hành nhiều. Lần thi toàn quốc sắp tới việc trang điểm lên sâu khấu cũng là một nội dung quan trọng. Lần này Yoona có thể đưa cô vào hậu trường, tận mắt nhìn các styist tạo hình đúng là một sự chiếu cố lớn.

Tiffany nghiên cứu say sưa, lúc các styist bận quá cô còn ở ngay tại bên mà làm trợ lý cho bọn họ. Sự phối hợp của cô khiến Lee Soo Man còn hài lòng chứ đừng nói đến những styist này. Cho nên lúc cô khó hiểu, mặt dày hỏi han thì bọn họ cũng vui vẻ trả lời cô. Bất tri bấtgiác mà thời gian trôi qua. Đám styist đó cũng làm gần xong. Cô cố gắng giúp đỡ cũng được bọn họ rất thích, biết được cô muốn tham gia kì thi toàn quốc sắp tới thì đều nói có gì khó thì cứ đến tìm bọn họ. Đây đúng là niềm vui bất ngờ.

Buổi biểu diễn cũng sắp bắt đầu, Yoona sớm đã để chỗ cho cô ở khu vực chỗ ngồi danh dự. Trợ lý đưa cô đến đó, lúc sắp đi còn đặc biệt dặn cô đừng trả lời câu hỏi của người khác lung tung.

Vẻ trịnh trọng nghiêm túc của trợ lý khiến cô có chút lo lắng nhưng chỉ nghĩ thoáng qua là đủ hiểu. Dù sao Yonna cũng là nhân vật nổi tiếng, mình ngồi ở vị trí Yoona giữ cho thì nhất định sẽ khiến vài người để ý, trong số đó không thể thiếu được đám phóng viên.

Fany gật đầu nói:

- Anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho Yoona đâu!

Trợ lý thấy cô nói như vậy thì có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng cười cười rồi đi.

Buổi biểu diễn dần chuẩn bị xong, vị trí bên cạnh cũng dần có người ngồi vào. Bên cạnh cô là một chiếc bàn tròn nhỏ. Có thể bao một bàn tròn như thế thì sẽ là vị khách quan trọng.

Dưới sân khấu, đèn đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, chiếc bàn tròn bên cạnh có một đôi tình nhân ngồi xuống.

Giọng nữ dịu dàng kiều mỵ:

- Taeyeon, may mà đến kịp, đây chính là nhà thiết kế em thích nhất, nghe nói năm nay cô ấy có thiết kế cả áo cưới, em rất muốn xem xem sao!

Tiếng nhạc nơi này rất lớn, nhịp trống mạnh mẽ như gõ vào lòng người nhưng mỗi lời của Choi Yeon Seo đều rất rõ ràng mà truyền vào tai Tiffany.

Lòng cô chấn động, cố gắng áp chế xúc động muốn quay đầu. Cô nhìn lên sân khấu chăm chú, nhưng trang phục biểu diễn hoa lệ trên sân khấu kia hoàn toàn không khiến cô để ý, tâm hồn cô bay đến chiếc bàn cách đó không xa.

Bên bàn tròn, Taeyeon nhàm chán nhìn sân khấu cũng chẳng trả lời Choi Yeon Seo. Hôm nay cậu vốn không định đến nhưng thời gian này tâm tình thực sự rất phiền muộn. Hơn nữa là còn cả Yoona biểu diễn nên đơn thuần là đến giải sầu. Nhưng trong không khí náo nhiệt này, sự phiền muộn của cậu cũng chẳng tiêu tan nửa phần. Càng náo nhiệt thì lòng cậu càng cô tịch. Choi Yeon Seo ở bên còn cứ líu ríu càng khiến cậu thấy phiền. Nếu buổi biểu diễn này chẳng có Yonna thì cậu sớm đã phủi tay đi về.

Bên cạnh, Choi Yeon Seo hoàn toàn không cảm nhận được tâm tình của Taeyeon, quần áo hoa lệ, âm nhạc sôi động trên sân khấu khiến cô nàng hưng phấn vô cùng, thỉnh thoảng lại nói với Taeyeon:

- Taeyeon, xem kìa, bộ quần áo kia đẹp không?

- Cả bộ kia nữa, em rất thích.

- Nhà thiết kế đúng là thiên tài, bộ nào cũng đẹp, thật chờ mong bộ áo cưới của cô ấy.

Tuy rằng không nghe thấy tiếng Taeyeon nhưng sự nũng nịu của Choi Yeon Seo vẫn khiến lòng Fany xót xa. Cô không ngừng tự nhủ, đừng để ý, đừng để ý, nay mày và Taeyeon đã chẳng còn liên quan, đừng để ý... Nếu không vì đã hứa với Yoona thì cô thực sự muốn rời khỏi đây.

Thời gian này, Taeyeon cũng chịu sự dày vò tương tự. Cậu hận không thể nhét giẻ vào miệng Choi Yeon Seo.

Taeyeon không khỏi hối hận sâu sắc vì quyết định vừa rồi. Mãi đến khi Yoona xuất hiện thì mới làm cho Choi Yeon Seo yên tĩnh hơn chút. Bởi vì toàn bộ tâm tình của cô ta đều bị bộ áo cưới kia thu hút.

Áo cưới trắng tinh khôi ôm lấy dáng người hoàn mỹ của người mẫu, thiết kế hở vai, eo bó sát, vạt váy xõa tung, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng rủ xuống, chất liệu sa mỏng trong suốt như mây, như khói, như sương,tựa như ảo mộng, như một cảnh lãng mạn trong mơ, hấp dẫn ánh mắt mọi côgái nơi này. Ai cũng tán thưởng, hận không thể lập tức có được chiếc áo cưới trong mộng này. Mà bên cạnh, Yoona đảm nhận nhân vật chú rể, cô mặc áo bành tô đen cao quý, tao nhã, tuấn mỹ vô cùng càng khiến bộ váy cưới đó có vẻ tôn quý. Ngay cả Tiffany vốn bất an cùng rất tán thưởng chứ đừng nói đến Choi Yeon Seo vốn vì bộ áo cưới này mà đến.

Vẻ mặt cô ta say mê, kích động nắm chặt tay Taeyeon mà nói:

- Taeyeon chính là nó, ngày kết hôn em nhất định phải mặc nó.

Cô ta quay đầu, vẻ mặt khát vọng, chờ đợi rồi hỏi:

- Taeyeon thấy sao?

Cô ta nói những lời này khiến Tiffany lại trở về với thực tế, cô đau đớn nghĩ, bọn họ sẽ kết hôn sao? Nhanh như vậy? Tuy rằng biết rõ Taeyeon đã chọn Choi Yeon Seo nhưng vừa nghĩ đến bọn họ sẽ kết hôn thì tim côvẫn như bị dao cắt.

Lúc này, Yoona bước đến góc gần Tiffany thừa dịp xoay người mà nháy mắt với Tiffany rồi khẽ mỉm cười dịu dàng. Cô nhìn thấy, tuy rằng lòng rất khó chịu nhưng vẫn mỉm cười.

Bên kia Taeyeon nghe Choi Yeon Seo ám chỉ thì cười cười nhìn cô ta nói:

- Em thích là được.

Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cậu!

Mà Choi Yeon Seo lại như nhận được lời hứa hẹn, vẻ mặt vui như hoa nở.

Taeyeon nhìn thấy cô ta vui vẻ như thế thì ánh mắt có chút trào phúng, sau đó lại nhìn lên sân khấu, vừa vặn thấy Yoona cười với ai đó dưới sân khấu. Cậu rất hiểu em mình, vừa nhìn đã biết đó là sự vui vẻ từ trong tim. Cậu không khỏi có chút tò mò, là ai làm cho Yoona cười vui vẻ như thế?

Cậu nhìn theo ánh mắt Yoona, vừa nhìn thì sắc mặt lập tức trầm xuống, trong mắt hiện rõ sự phẫn nộ và ghen tỵ.

Người Yoona nhìn chẳng phải chính là Tiffany đã hại cậu ăn không ngon ngủ không yên đó sao! Mà kẻ đầu sỏ lúc này lại ngồi dưới sân khấu nhìn Yoona biểu diễn rồi mỉm cười với nó.

Taeyeon nhìn Tiffany, cô ngồi không xa cậu, mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, tóc cột bằng sợi ren đẹp, trang điểm nhẹ nhàng. Rõ ràng những điều này đều là vì Yoona.

Người con gái lúc trước còn nói yêu mình, khiến mình rối loạn rồi lại biến mất không còn tăm tích. Lúc này cô lại trang điểm xinh đẹp mà nhìn em mình mỉm cười.

Mặt Taeyeon cứng đờ, hai tay nắm chặt nổi rõ gân xanh nhưngđang rất nhẫn nại. Cậu hận không thể lập tức kéo cô ra khỏi nơi này. Nhưng lý trí lại khiến cậu phải chịu đựng mà ngồi lại đây.

Choi Yeon Seo đang xem biểu diễn say mê, đột nhiên cảm nhận xung quanh lạnh đi vài phần. Cô ta rùng mình, lúc này mới phát hiện Taeyeon đang nhìn về một phía với thần sắc rất phức tạp. Cô ta nhìn theo ánh mắt của cậu thì đã thấy chính là Tiffany.

Cô ta nhíu mày, thầm mắng trong lòng, người con gái kia sao như âm hồn bất tán? Sao đến đây vẫn có thể gặp cô ta? Nghĩ đến là vì cô ta mà mình phải tự sát một lần, nỗi đau khổ, sợ hãi vẫn còn hiện hữu khiến cô ta run rẩy. Ánh mắt cô ta nhìn Tiffany thêm một phần phẫn hận. Nhưng vừa nghĩ Taeyeon đã sa thải cô, hơn nữa khi nãy còn như đã đáp ứng sẽ kết hôn với mình, giờ đã toàn thắng thì sự phẫn hận đó lại chuyển thành sự đắc ý. Loại con gái như cỏ rác này mà cũng đòi tranh với mình? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Tiffany cũng cảm nhận được ánh mắt từ bên kia đổ lại, biết bọn Taeyeon đã nhìn thấy cô. Cô thẳng thắn quay đầu nhìn về phía bọn họ, tiếp xúc với hai ánh mắt đầy những cảm xúc khó chịu đó thì làm như không thấy, chỉ khẽ mỉm cười coi như chào hỏi rồi lại quay đầu đi. Bất kể thế nào, tư thái nhất định phải tao nhã, không thể biến mình thành kẻ yếu đuối được.

Taeyeon nhìn vẻ thoải mái này của cô thì lửa giận càng sâu. Mình lúc nào cũng nhớ nhung cô nhưng cô thấy cậu lại chẳng chút phản ứng? Giờ cậu bị sự ghen tỵ làm u mê, hoàn toàn quên những lời nói tàn nhẫn của mình dành cho cô.

Cô không quay đầu lại, để mặc bọn họ nhìn mình đến thủng gáy. Lòng cô cũng thầm giận dữ: đó là kiểu nhìn gì thế, mình đã rời xa cuộc sống của Taeyeon, vì sao nhìn thấy cô vẫn như nhìn thấy kẻ thù!

Buổi biểu diễn lúc này đã gần kết thúc, nhà thiết kế dẫn người mẫu lên sân khấu nhận lời chúc mừng của mọi người. Yoona cùng người mẫu áo cưới trở thành tiêu điểm, mọi người hoan hô, hò hét ầm ỹ, tiếng nhạc sôi động cùng ánh đèn loang loáng đẩy không khí lên đến cao trào.

Sau đó tất cả người mẫu đều dần lùi về hậu trường, nhà thiết kế thì đi xuống dưới bàn bạc việc làm ăn với một số doanh nhân khác.

Trợ lý của Yoona tìm được Tiffany, dẫn cô vào hậu trường. Mãi đến khi đi vào, cô cũng chẳng quay đầu nhìn Taeyeon lấy một lần.

Taeyeon chỉ càm thấy trong lòng như có khối đá đè nặng. Sắc mặt cậu càng lúc càng âm trầm. Cậu lạnh lung nói với Choi Yeon Seo:

- Tôi muốn đi tìm Yoona, em tự về trước đi.

Vất vả lắm mới có cơ hội đi cùng cậu, sao có thể dễ dàng trở về. Hơn nữa cô ta thấy Tiffany đi vào hậu trường, vốn không quá yên tâm nên vội nói:

- Taeyeon, em đi với, em rất muốn gặp Yoona.

Taeyeon lạnh lùng nhìn cô một cái, như là nghĩ tới cái gì nên nói:

- Vậy cũng được!

Choi Yeon Seo cao hứng ôm lấy tay Taeyeon. Cậu nhìn thấy vốn định gạt ra nhưng do dự một hồi rồi lại thôi.

Bọn họ cùng tìm đến phòng hóa trang của Yoona, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Yoona đang tẩy trang mà Tiffany thì ở bên nói chuyện phiếm với Yoona.

Taeyeon hừ lạnh một tiếng, Choi Yeon Seo tỏ vẻ khinh thường. Cô ta cũng có bản lĩnh quá, chị không được thì chuyển sang em! Lợi hại! Nhưng người như Yoona sao để ý đến cô ta! Đúng là buồn cười muốn chết!

Yoona nhìn thấy hai người thì cười nói:

- Chị, sao lại vào đây!

Taeyeon đi tới, cười cười:

- Chẳng phải là đến cổ vũ em sao! Nhưng những người đến cổ vũ cho em thật không ít...

Nói xong liếc về phía Tiffany thì lại thấy cô đang nhìn đến tay Choi Yeon Seo ôm lấy tay mình. Theo bản năng, cậu vội vàng gạt tay cô ta ra, đột tác đột ngột khiến ai nấy đều sửng sốt, đến chính cậu cũng tự giật mình. Cậu đưa cô ta đến vốn mang tâm lý thị uy nhưng chỉ một cái nhìn của cô đã khiến kế hoạch của cậu phá sản trong nháy mắt. Người con gái này rốt cuộc có ma lực gì?

Cậu vì che giấu sự xấu hổ của mình mà thản nhiên nói:

- Ở đây nóng quá.

Choi Yeon Seo cũng xấu hổ, cô ta vuốt vuốt cánh tay bị gạt ra, ngượng ngùng cười:

- Đúng, nóng thật..

Tiffany chỉ cúi đầu, lòng không biết buồn hay vui.

Yoona lẳng lặng nhìn mọi thứ, chẳng nói gì.

Trợ lý hồ nghi nhìn lên điều hòa, đang bật mà! Nóng? Sao anh ta không thấy gì?

Người trang điểm giúp Yoona tẩy trang. Cô vào phòng thay đồ để thay quần áo, lúc đi ra, Tiffany xách túi nói với cô:

- Chúng ta đi thôi!

Yoona nhìn cô gật gật đầu, sau đó nói với Taeyeon:

- Taeyeon unnie, bọn em có chút việc, đi trước vậy.

Yoona không nói là bọn họ muốn đi ăn cơm, chẳng hiểu sao lại không muốn để Taeyeon biết.

Ai ngờ cậu lại mở miệng hỏi:

- Hai người đi đâu?

Tiffany nhìn cậu nhưng không nói. Yoona bất đắc dĩ đành đáp:

- Bọn em đi ăn cơm, bọn em đã ăn tối đâu!

Taeyeon cười cười, đôi mắt đen láy chợt lóe sáng:

- Hay đấy, lúc đến đây chị cũng chưa ăn, cùng đi đi!

Lúc đi ra, Yoona và Tiffany đi sau, Yonna rất chu đáo nói:

- Hôm nay để tôi mời Taeyeon unnie, lần sau em lại mời tôi là được!

Cô gật gật đầu. Bốn người hai xe, cùng đi đến một khách sạn lớn.

Nơi này Yoona có đặt phòng VIP riêng, tuyệt đối không bị người ngoài quấy rầy.

Khách sạn bài trí thanh lịch, đoàn người được phục vụ dẫn vào phòng VIP.

Căn phòng rất lớn, bài trí theo phong cách cổ, ở phía cửa phòng dùng một bức bình phong thêu hoa mai hồng ngăn cách rất tú nhã.

Bốn người ngồi xuống chiếc bàn tròn dành cho 6 người. Yoona và Tiffany ngồi xuống một bên. Choi Yeon Seo ngồi cách Tiffany một cái ghế, Taeyeon thì ngồi bên Choi Yeon Seo vừa vặn đối diện với Tiffany và Yoona. Sắc mặt Choi Yeon Seo có chút khó coi, cô ta rất không muốn đi cùng nhưng Taeyeon đã cố chấp thì cô ta còn cách nào khác?

Phục vụ đưa hai bảng menu, Yoona đưa một chiếc cho Taeyeon, cái còn lại đưa cho Tiffany, khẽ nói:

- Fany, em xem xem thích ăn gì? Cứ chọn đi.

Trước mặt Taeyeon lại bị Yoona gọi như thế khiến lòng cô có chút hoảng loạn. Cô lén nhìn phía Taeyeon, thấy cậu hơi ngẩng lên thì vội cúi đầu làm bộ nhưng đang chọn món, chẳng hiểu sao mà lại không dám nhìn cậu.

Ánh mắt Taeyeon tối sầm lại nhìn hai người đang cúi đầu cùng xem menu kia, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Giờ đã gọi nhau thân thiết thế rồisao? Trong lòng cậu phiền muộn, ném menu qua cho Choi Yeon Seo lạnh lùng nói:

- Em chọn đi.

Tiffany tùy tiện chọn vài món, trong đó có món Tayeon thích, cũng có món Yoona thích. Sở thích của hai người cô rất hiểu. Choi Yeon Seo định tiến đến ngồi cạnh Taeyeon mà bàn bạc nhưng cậu lại lạnh lùng nói:

- Em xem rồi chọn là được.

Sau đó lại âm trầm nhìn hai người đối diện. Choi Yeon Seo thấy thái độ Taeyeon lạnh lùng thì tính tiểu thư lại bộc phát, ném menu đi, giận dỗi nói:

- Không chọn!

Taeyeon đang khó chịu, thấy cô ta lại còn làm mình làm mẩy thì giật menu từ tay cô ta đưa cho phục vụ rồi nói với Yoona:

- Hai người chọn là được.

Sau đó cũng mặc kệ Choi Yeon Seo.

Cô ta không xuống được thang, đi không được mà ở cũng không xong, rất xấu hổ, lòng thầm hối hận, đáng lẽ mình không nên nổi cáu. Vẫn là Yoona giải vây giúp, nói tên hai món ăn rồi hỏi ý kiến cô ta. Thấy vậy cô ta vội xuống thang:

- Hai món đó là được rồi.

Phục vụ ghi lại rồi nói câu "xin chờ một chút" rồi đi ra ngoài.

Taeyeon bưng chén trà trước mặt lên, cười cười nhìn Fany:

- Thì ra hai người đã thân thiết như thế.

Giọng nói có chút đố kỵ

Tiffany nghe Taeyeon nói thế thì ngẩng đầu nhìn cậu nói:

- Tôi và Yoona vẫn là bạn bè thân thiết.

Taeyeon lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, rất muốn hỏi cô bạn bè kiểu gì mà chỉ trong thời gian ngắn đã có thể gọi tên nhau thân thiết như thế? Nhưng biết giờ mình không có tư cách hỏi cô câu này. Cậu rất bực mình, uống cạn chén trà.

Yoona ở bên nói:

- Fany muốn tham gia cuộc thi styist toàn quốc, hôm nay cô ấy đến là xem tạo hình của người mẫu.

Taeyeon ngẩn ra, nhìn Fany hỏi:

- Cô cũng là styist?

Cô gật gật đầu, cậu trầm mặc hồi lâu mới nhẹ nhàng nói:

- Thật trùng hợp...

Vẻ mặt thoáng chút cô đơn. Cô thấy cậu như vậy thì biết cậu nhớ tới Eun Hee, ánh mắt nhìn cậu nhu hòa đi ít nhiều. Ánh mắt đó vừa khéo bị cậu nắm lấy, cậu thoáng sửng sốt nhưng không hề lảng tránh, hai người nhìn nhau hồi lâu. Mãi đến khi có tiếng cửa mở thì cô mới quay mặt đi.

Cảnh này Yoona và Choi Yeon Seo đều thấy rõ. Yoona cúi đầu, sắc mặt có chút ảm đạm. Choi Yeon Seo không dám làm gì Taeyeon, chỉ đành trút giận lên Tiffany, oán hận mà lườm cô.

Phục vụ tiến vào mang đồ ăn lên.

Bàn ăn nhìn như một tác phẩm nghệ thuật, tất đẹp mắt, hương thơm theo khói bốc lên. Nhưng dường như chẳng ai muốn ăn. Yoona gắp mộtmiếng thịt gà vào chén Tiffany:

- Gà ở đây ăn ngon lắm, rất chắc thịt, da cũng giòn.

Cô cười với Yoona rồi cảm ơn. Nụ cười của cô khiến mắt Taeyeon đau đớn. Cậu rất không thích thấy cô cười với người nhưng cậu có thể làm gì? Là chính cậu đã từ chối cô!

Cô cắn một miếng, lại cảm thấy rất nhạt không có vị gì, hơn nữa ánh mắt của Taeyeon nhìn cô chăm chú khiến cô mất tự nhiên.Tuy nhiên cô vẫn ngẩng đầu nói với Yoona:

- Ừm, không tồi, ăn ngon lắm.

Thấy cô thích ăn, Yoona rất cao hứng, lại gắp món khác vào chén cô:

- Thích ăn là được rồi, ăn nhiều chút đi.

Tiffany có chút ngượng ngùng, nói:

- Yoona, được rồi, cô tự ăn đi!

Taeyeon thật sự nhịn không được, lạnh lùng nói:

- Yoona, không nghĩ em lại chu đáo như thế.

Sự ghen tuông trong giọng nói của Taeyeon đến Choi Yeon Seo cũng nghe ra được. Yoona ngẩng đầu nhìn chị gái cười nói:

- Còn phải xem là với ai nữa!

Taeyeon biến sắc, Tiffany cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Yoona. Yoona nói lời này là có ý gì, chẳng phải cô đã nói rõ ràng rồi sao?

Yoona thấy thần sắc của Tiffany thì vội nói:

- Em luôn chu đáo với bạn bè của mình mà.

- Vậy à?

Taeyeon tuy mỉm cười nhìn trong mắt chẳng chút ý cười. Cậu nhìn Tiffany:

- Hwang tiểu thư thật có phúc, có được người bạn tốt như thế.

Cậu cố ý nhấn mạnh chữ "bạn".

Cô lạnh lùng đáp:

- Tôi cũng thấy là mình rất may.

Có ý gì? Nếu đã từ chối cô thì giờ còn bày trò này làm gì?

Cậu nghe xong lời cô nói thì mặt cứng đờ. Không khí trong phòng nhất thời lạnh xuống.

Choi Yeon Seo thấy Tiffany vừa được Yoona chu đáo chăm sóc, Taeeyon lại đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên Tiffany, chỉ có mình như người thừa bị gạt qua một bên thì rất bực bội. Nhìn Tiffany chẳng có gì mà lại thành nhân vật chính thì vừa ghen tỵ, vừa bực bội.

Tiffany ăn một lúc thì cảm thấy không ăn nổi nữa, lòng như có cái gì chặn lại, cô nhẹ nhàng nói với Yoona:

- Tôi đi tolet một chút.

Sau đó đứng lên, Choi Yeon Seo vội vàng nói:

- Chờ một chút, tôi cũng đi!

Hai người được phục vụ dẫn đi toilet. Lúc đi ra, Choi Yeon Seo lại ở bên chặn đường cô mà nói:

- Không lâu nữa tôi và Taeyeon sẽ kết hôn, hôm nay chúng tôi đi xem áo cưới đó.

Cô ta nhướng mày chờ đợi nhìn cô.

Vẻ mặt Tiffany cũng chỉ thản nhiên nhưng lòng lại suy nghĩ. Tuy rằng chính miệng Taeyeon đã nói rằng cậu sẽ chọn Choi Yeon Seo nhưng biểu hiện khi nãy của bọn họ chẳng giống một đôi sắp kết hôn. Nhưng nghĩ lại, hôn nhân hào môn chẳng phải đều là xuất phát từ lợi ích, lúc trước Taeyeon và Eun Hee cũng là thế đấy thôi?

Tuy rằng trong lòng có chút đau đớn nhưng cô là ngẩng đầu nhìn Choi Yeon Seo mỉm cười:

- Chuyện của hai người chẳng liên quan gì đến tôi.

Nói xong hờ hững xoay người rời đi. Choi Yeon Seo nhìn vẻ hờ hững của cô lại càng bực mình, đứng sau nói:

- Cô cũng đừng nghĩ mình có thể đến được với Yoona, nhà bọn họ sẽ không đồng ý đâu.

Cô quay đầu lại, cười cười:

- Chuyện của tôi lại càng không liên quan đến cô, Choi tiểu thư, cô có thời gian đi lo việc người khác thì không bằng nghĩ cách làm sao khóa chặt được trái tim chồng sắp cưới thì hơn.

Cô ta nhớ tới sự lãnh đạm khi này của Taeyeon với mình đều bị cô thấy rõ thì mặt tái mét, không nói nên lời.

Không khí trong phòng cũng chẳng tốt hơn là bao.

Taeyeon nhìn em gái lạnh lùng nói:

- Yoona, em sẽ không thực sự thích Tiffany đấy chứ?

Yoona nhìn thẳng chị gái:

- Không sai, chị, em thích cô ấy, giờ em đang cố gắng theo đuổi cô ấy!

Taeyeon cười lạnh:

- Cô ta? Tiffany Hwang? Yoona, sao em có thể thích cô ta? Bên cạnh em còn nhiều cô gái tốt hơn nhiều cơ mà? Cô ta sao xứng với em.

Vẻ mặt Yoona không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói:

- Chị, đây là những lời thật lòng của chị sao? Chị nhất định phải nói thế thì lòng mới thoải mái có phải không?

- Em có ý gì?

Yoona cười cười sau đó kiên định đáp:

- Chị, em chẳng có ý gì cả. Em chỉ muốn nói là em rất nghiêm túc, bất kể chị nghĩ thế nào thì em cũng chẳng buông tay đâu.

Taeyeon cắn chặt răng, vừa hâm mộ vừa khó chịu với sự thẳng thắn mà cố chấp này của Yoona. Nếu cậu cũng có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình thì Tffany sẽ chẳng ngồi bên Yoona...

Dưới ánh trăng, cô từng nước mắt lưng tròng nói với cậu rằng cô yêu cậu...

Là cậu nhẫn tâm cắt đứt mọi hi vọng, nhiệt tình của cô, trách ai được đây?

Chỉ đổ thừa lòng cậu không đủ kiên định, để cô tình cờ bước vào. Đến giờ khi muốn cô rời khỏi tim cậu thì mới biết đó là chuyện khó khăn cỡ nào.

Yoona rót trà cho cậu rồi nhìn cậu nhẹ nói:

- Chị à, vất vả lắm em mới tìm được cô ấy, bất kể thế nào em cũng sẽ không buông tay.

Taeyeon khó nhọc nói:

- Ba mẹ sẽ không đồng ý.

Yoona lắc đầu:

- Không sao, em nhất định sẽ thuyết phục được bọn họ.

Yoona nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt rất kiên định như thể không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua.

Taeyeon rất hiểu em mình, bình thường trông tao nhã phóng khoáng nhưng khi đã quyết tâm thì sẽ dũng cảm tiến tới, tựa như khi nó dứt khoát bỏ nhà theo đuổi giấc mơ của mình. Cậu cũng chẳng nghi ngờ năng lực, sự thu hút của em mình. Nhưng vừa nghĩ Yoona sẽ có được lòng Tiffany thì cậu lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng cậu có tư cách gì mà ngăn cản?

Lúc này Fany cùng Choi Yeon Seo một trước một sau tiến vào phòng, người trước bình thản, người sau mặt tái mét.

Từ sau khi Tiffany tiến vào, Taeyeon vẫn chăm chú nhìn cô, mong cô sẽ nhìn mình một lần. Nhưng cô vừa từ chỗ Choi Yeon Seo mà biết bọn họ sắp kết hôn nên rất khó chịu. Dù cảm nhận được ánh mắt của cậu nhưng cũng chẳng nhìn tới.

Yoona thấy sắc mặt Tiffany không ổn, chu đáo rót cho cô một cốc nước. Cô cảm kích mỉm cười với Yoona.

Nụ cười này như kim đâm vào tim Taeyeon. Cậu đứng phắt dậy, lạnh lùng nói:

- Chị có việc, chị đi trước đây!

Nói xong cũng không chờ bọn họ trả lời, lập tức ra khỏi phòng.

Choi Yeon Seo vừa bưng ly nước, còn chưa kịp uống thì Taeyeon đã rời đi, đành luống cuống buông tay mà vội chạy theo.

Bị Taeyeon làm cho mất mặt nên lúc bước đi cô ta cúi gằm mặt, không dám nhìn Tiffany.

Bọn họ đi rồi, Tiffany hoàn toàn suy sụp, vẻ mặt rất mỏi mệt. Cô quay đầu nhẹ nhàng nói với Yoona:

- Yoona, tôi mệt quá, muốn về nhà.

Yoona cười cười, cô gọi thanh toán. Sau đó đưa cô về nhà.

Dọc đường đi, Tiffany nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng nhu hòa phủ lên mặt đất, bầu trời rộng mở đầy những ánh sao lấp lánh. Xe chạy tốc độ rất nhanh, gió thổi ào ào, thổi tung tóc cô.

Yoona không hỏi gì, vẫn luôn yên lặng, để mặc Tiffany hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh này khiến cô rất cảm kích. Cho tới giờ Yoona vẫn luôn dịu dàng chu đáo với cô nhưng một khắc này Yoon lại khiến cô cảm động. Không phải ai cũng có thể khiến người khác được thoải mái. Vừa rồi Yoona thấy nhiều như vậy nhưng lại chẳng hỏi gì, khiến cô dễ chịu hơn ít nhiều.

Đưa cô về nhà, Yoona cười dặn cô đi ngủ sớm. Cô lại càng thêm cảm kích sự quan tâm của cô ấy. Yoona cũng chỉ đùa đùa nhắc nhở cô còn nợ cô ấy một bữa cơm khiến cô bật cười thoải mái.

Yoona lái xe rời đi, nhìn bóng dáng cô đơn của cô qua kính chiếu hậu mà lòng xót xa. Sao Yoona lại chẳng nhìn ra? Người cô nói không thể ở bên đó hẳn chính là chị gái mình!

Nhưng lúc này, chẳng có lý do gì để cô buông tay!

...

Sau hoa viên.

Bóng trăng nhô cao, sao sáng như ngọc rải khắp trời, trong hoa viên những tán cây xào xạc.

Taeyeon đứng giữa vườn hoa, hương hoa ngào ngạt vây quanh khiến cậu say mê. Cách đó không xa, Tiffany bước ra khỏi một bụi cây, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên khuôn mặt động lòng người của cô, hai mắt đen láy long lanh chứa chan tình cảm mà nhìn cậu.

Cô mỉm cười chậm rãi đi về phía cậu. Quần áo, mái tóc dài bay bay trong gió tựa như lăng ba tiên tử.

Cô đi đến bên cạnh cậu, nâng mặt nhìn cậu, hai mắt trong sáng như ngọc, môi mềm mại đỏ mọng như cánh hoa, cô lẳng lặng nhìn cậu, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Taeyeon, em yêu Tae...

Giọng nói dịu dàng mà rành mạch truyền đến sâu trong tim cậu khiến tim run lên. Cảm giác hạnh phúc khó tả dâng lên trong lòng. Niềm vui đó khiến cậu hận không thể nhảy cẫng lên.

Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, đôi môi đầy đặn hé mở, cậu miệng khô lưỡi khô, không nhịn được mà ôm chặt lấy cô như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình. Cậu cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào khiến cậu thần hồn điên đảo đó...

Đến lúc này, cách đó không xa, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên:

- Fany...

Cô ngẩn ra trong lòng cậu, sau đó đột nhiên mở to mắt, giãy khỏi lòng cậu mà đi về phía bóng người cao gầy kia. Đi đến bên kia rồi mỉm cười với người đó.

Taeyeon vươn tay gọi:

- Fany, Fany...

Nhưng cô thản nhiên bước đi cùng người kia, không quay đầu lại.

- Fany, Fany!

Taeyeon kêu lớn rồi sợ hãi ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn căn phòng tối đen, đến lúc này mới ý thức được tất cả chuyện vừa rồi đều chỉ là giấc mộng mà thôi. Nhưng cảm giác đau lòng này lại rõ ràng đến thế, tim cậu đến giờ vẫn còn thoáng đau. Cậu lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới phát hiện cả người đã bị mồ hôi tẩm ướt, da dẻ nhớp nháp khó chịu.

Cậu xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó mặc áo choàng tắm đi ra ban công.

Cây cối trên ban công xanh um tươi tốt, xem ra là được chăm sóc khá kĩ.

Taeyeon nhẹ nhàng mà dựa vào lan can nhìn bóng đêm mờ mịt. Thật lâu sau cậu mới lấy điện thoại ra, mở máy gọi:

- Huyn Woo, muộn rồi còn đánh thức anh thật ngại quá... Anh giúp tôi điều tra một người, tôi muốn biết cô ấy làm gì... tên cô ấy là Tiffany Hwang!

...

Cuộc thi stylist toàn quốc bắt đầu bước sang vòng loại.

Thành phố này cũng có mấy trăm stylist tham gia. Hơn nữa, các thành phố nhỏ khác cũng có mấy trăm stylist khác, tính ra toàn tỉnh cũng có đến hơn ngàn người dự thi. Tham gia kì thi đều là những người mới cònnhững bậc thầy có tiếng đương nhiên sẽ không tham gia mà tranh giành với đám hậu bối.

Hôm thi đấu, Tiffany gặp lại đám người Min Ah đã lâu không gặp. Giờ Min Ah đã trở nên cao nhã, xinh đẹp, hoàn toàn không còn chút tự ti, lo được lo mất như trước. Min Ah cố gắng mà có được thành công, cô nắm chặt vận mệnh trong tay cho nên luôn thoải mái, tự nhiên xinh đẹp.

Sunny giới thiệu Fany cho bọn Min Ah, Chorong, hai người nhìn thấy Tiffany mỉm cười thì đều tỏ vẻ tò mò.

Hàn huyên một hồi, Min Ah không nhịn được cười nói:

- Chẳng hiểu vì sao, mình có cảm giác rất lạ, như là đã quen Tiffany từ lâu rồi vậy.

Chorong cũng bưng miệng cười:

- Mình nghĩ chỉ mình mình mới thấy thế, thì ra cậu cũng vậy.

Sunny và Fany nhìn nhau cười, Sunny nói:

- Không quan trọng là quen biết bao lâu, tóm lại, sau này mọi người chính là bạn bè!

Chorong và Min Ah đều cười gật đầu.

Đấu vòng loại rất đơn giản, hơn một ngàn tuyển thủ báo danh, chia làm 10 tổ, mỗi tổ đều có một đề mục thiết kế khác nhau. Tuyển thủ theo yêu cầu làm tạo hình cho người mẫu sau đó ban giám khảo sẽ chọn ra năm người ưu tú nhất trong tổ. 50 người đó lại thi một lần nữa rồi chọn ra mười người để tham gia kì thi Toàn quốc.

Người mẫu đều là tự chuẩn bị, mọi người đều chọn người mẫu xinh đẹp. Tiffany cũng không là ngoại lệ, người mẫu của cô chính là một sinh viên đang theo học tại trường đào tạo nghệ thuật. Dù sao dáng người,diện mạo xinh đẹp thì cũng dễ tạo hình hơn.

Lần thi này, không thể không nói, vẫn là học viên của SM là áp đảo nhất. Mười người lọt vào danh sách thì có đến 8 người đều tốtnghiệp từ SM. Tiffany, Sunny, Min Ah, Sooyoung, Chorong là một trong số 10 người, hai người không phải là học viên của SM là styist nổi tiếng trong thành phố khác.

10 người này sẽ được tham gia cuộc thi toàn quốc tháng tới.

Thi xong, Fany và bọn Sooyoung, Sunny cùng gặp nhau chúc mừng.

Mọi người uống rượu nói chuyện phiếm, không khí rất náo nhiệt. Vài lần chạm cốc, Sooyoung không nhịn được hỏi Tiffany:

- Cậu học styist ở đâu, học rất có bài bản đó!

Đây là nghi vấn chung của mọi người, tất cả đều mở to mắt nhìn cô. Cô không thạo nói dối nhưng không thể không bịa chuyện, cô lắp bắp:

- Mình... mình học theo một người đồng hương.

Chorong sùng bái:

- Vậy thầy của cậu nhất định là người rất giỏi. Tiiffany, thiết kế của cậu thực sự rất tuyệt, làm mình nhớ đến một người...

Nói tới đây, Chorong đột nhiên dừng lại nhưng mọi người đều biết cô nhắc đến ai, ai nấy đều trầm xuống.

Min Ah khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Nếu cô ấy còn sống, cô ấy sẽ là người có khả năng lọt top 10 nhất trong bọn mình...

Tiffany thấy những người bạn này vẫn không quên mình thì rất cảm động nhưng cô không thể nói ra sự thật. Vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi với mọi người.

Lúc này, Sunny giơ cốc bia lên nói:

- Hôm nay vui vẻ thế này, đừng nhớ đến chuyện buồn nữa. Nào,chúng ta cụng ly đi, hi vọng mọi người đều có thể lọt top 10 trong cuộcthi toàn quốc này.

Mọi người đều nâng cốc, Min Ah nói:

- Đúng, chúng ta có thể vào chứng tỏ Eun Hee nhất định là có thể. Mọi người cùng cố gắng, nhất định phải vào top 10!

- Cụng ly!

Tám chiếc cốc chạm nhau khiến bọt bia bắn ra, lóe sáng dưới ánh đèn.

Cuộc thi vòng loại qua đi, Tiffany đặt toàn bộ sức lực vào lần thi toàn quốc sắp tới, trong lúc đó cũng có đôi lần cùng Sunny đến nhà trẻ thăm Miyeon.

Thấy Miyeon ở nhà trẻ vui vẻ chơi đùa cùng các bạn, cùng cô giáo học hát học múa, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng tươi cười, Tiffany cảm thấy bất kể thế nào, đưa Miyeon đến nhà trẻ là quyết định không sai. Trẻ con phải được chơi với bạn bè nhiều hơn. Lúc trước Miyeon chỉ ở trong nhà, cơ hội ra ngoài không nhiều, người tiếp xúc cùng cũng chỉ là người nhà, đó không phải là điều tốt cho sự phát triển của trẻ nhỏ.

Miyeon thấy cô thì cũng rất vui, ôm cô mà gọi không ngừng khiến Sunny có chút ghen tuông nói:

- Miyeon có cô là không để ý đến mẹ nuôi à.

Lúc này Myeon mới ôm Sunny mà thơm một cái.

Miyeon dựa vào lòng Tiffany, thủ thỉ kể một số chuyện, có đôi chỗ nói còn chưa rõ ràng nhưng cô vẫn có thể hiểu đại khái ý tứ của cô bé. Cô bé rất nhớ cô, nhà trẻ chơi rất vui, các cô giáo khen cậu bé hát hay, mãi đến trưa phải đi ngủ thì Miyeon mới lưu luyến vẫy tay chào Sunny và cô.

Không ngờ đến hôm sau Taeyeon đã gọi điện đến.

- Hwang tiểu thư, hôm qua cô đến thăm Miyeon?

Cô nghe xong khó hiểu:

- Kim tổng, chẳng lẽ tôi không thể đến thăm Miyeon sao?

Bên kia, Taeyeon im lặng một lúc rồi mới nói:

- Hwang tiểu thư, tôi không có ý này, là Miyeon nói hôm qua nó quên kể với cô một chuyện.

- Chuyện gì?

- Nó nói muốn cô dẫn nó đi mua quần áo. Nó thích bộ quần áo lần trước cô mua cho nó. Nó hỏi thứ bảy này cô có thể dẫn nó đi không?

Dẫn con đi mua quần áo là niềm vui khó có được, cô sao có thể từ chối.

- Được, thứ bảy tôi đến đón con bé.

Bên kia, Taeyeon thản nhiên nói:

- Thứ bảy tuần này tôi sẽ đến đón cô.

Nói xong liền cúp điện thoại.

Tiffany sửng sốt, nhất thời quên dập máy, trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút.

Cậu nói gì? Cậu đến đón cô? Cậu đi với bọn họ sao?

Ba người cùng đi dạo phố? Nếu đổi lại là trước kia thì cô nhất định sẽ rất vui nhưng bây giờ lòng cô lại ủ dột bởi vì cô không hiểu được, rốt cuộc là cậu muốn gì?

Rất nhanh đã đến thứ bảy. Ma xui quỷ khiến mà cô vẫn trang điểm phơn phớt qua. Cô mặc bộ váy liền màu trắng, kiểu dáng đơn giản thoải mái, thắt chiếc thắt lưng nhỏ màu hồng khiến người ta cảm thấy sáng bừng. Tóc vì trời nóng mà buộc lên, đuôi ngựa dài lúc lắc đầy sức sống, cô khẽ cười, khuôn mặt trang điểm nhẹ càng thêm tú lệ.

Fany nhìn gương mà nghĩ, may mà Sunny hôm nay phải đi làm, nếu không nhìn cô thế này chẳng biết có trêu cô không nữa...

Đang nghĩ thì Taeyeon gọi điện thoại đến nói cậu đang ở dưới lầu.

Cô vội lấy túi xách rồi đi xuống.

Taeyeon dựa ở ngoài xe nhìn quanh bốn phía mà cảm khái. Dường như mới đây thôi cậu còn ở đây hân hoan đợi Eun Hee xuống. Nhưng giờ Eun Hee đã hương tiêu ngọc vẫn, còn cậu thì đứng đây chờ một người con gái khác.

Lòng cậu buồn khổ vô cùng nhưng khi nhìn thấy cô chậm rãi xuất hiện trước mặt thì cố ép sự buồn bã đó xuống.

Cậu nhìn cô thản nhiên cười cười:

- Hôm nay phiền cô rồi!

Cô lắc đầu nói:

- Không đâu, tôi rất thích chơi với Miyeon.

Tiffany nhìn Taeyeon, hôm nay cậu mặc áo sơ mi trắng, quần dài màu đen sáng, vẻ thoải mái này khiến cậu bớt nghiêm túc mà thêm chút sức sống, càng nhìn càng giống soái ca hơn.

Miyeon ngồi ở ghế phụ, thấy Tiffany thì vội vẫy tay với cô, trông rất vui.

Taeyeon mở cửa ghế phụ, nói với cô:

- Cô bế Miyeon ngồi đằng trước cho an toàn.

Tiffany gật gật đầu, bế Miyeon.

Miyeon nhìn cô một lúc rồi đột nhiên cười nói:

- Cô hôm nay xinh quá!

Lúc này Taeyeon vừa vặn ngồi vào xe, nghe Miyeon nói thì liếc nhìn cô một cái, thấy cô trang điểm nhẹ mà long mi cong cong, ánh mắt long lanh hơn, môi bôi chút son bóng căng mọng.

Quả thật là đã trang điểm cẩn thận, khóe miệng Taeyeon bất tri bất giác mỉm cười đầy mê hoặc.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Taeyeon, dù cô cố nhắc nhở bản thân phải trấn định nhưng vẫn đỏ mặt, ngay cả vành tai cũng nóng bừng. Cô cúi đầu tự mắng bản thân thật chẳng có tiền đồ.

Cậu nhìn vẻ quẫn bách của cô thì cũng thôi, thu hồi ánh mắt mà khởi động xe. Nhưng nụ cười lại càng sâu, tâm tình đột nhiên thật vui vẻ.

Tiffany thấy cậu chuyên chú lái xe thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dọc theo đường đi, Miyeon theo yêu cầu của cô mà hát nhữngbài hát học được ở nhà trẻ, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt rất vui vẻ. Hát chán rồi thì bắt đầu nói chuyện với cô.

- Min Huyk nói chủ nhật bố mẹ bạn ấy đều đưa bạn ấy đi chơi.

Miyeon mở to đôi mắt nhìn cô, vẻ hâm mộ trong mắt cậu bé khiến cô đau lòng.

- Hôm nay cô đưa Miyeon đi chơi Miyeon rất vui! Ngày mai con sẽ nói với Min Huyk.

Lòng Tiffany xót xa, không khỏi nhìn về phía Taeyeon thì đã thấy cậu cũng đang đăm chiêu nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì lại vội quay đi.

Cậu lái xe đến cửa hàng quần áo trẻ em mà cô chỉ.

Ba người xuống xe, cả ba đều mặc áo trắng, trong mắt mọi người xung quanh, đây chính là hình ảnh một nhà ba người thật ấm áp.

Nhân viên cửa hàng nhìn xe của bọn họ thì biết là khách quý, vội cười bước lên mở cửa rồi chào đón:

- Chào mừng quý khách.

Miyeon hào hứng đi vào. Tiffany ở sau lo lắng kêu:

- Cẩn thận!

Taeyeon đi sau nhìn bọn họ thì mỉm cười.

Hai người lớn chọn quần áo cho Miyeon, con bé ở bên chơi ngựa gỗ.

Cậu đưa một chiếc áo cộc cho cô rồi hỏi:

- Cái này thế nào?

Cô đang xem một bộ khác, nghe Taeyeon nói thì đi qua, nhìn chiếc áo trên tay cậu, sau đó nhíu mày:

- Không được, quá ngắn, dễ bị hở bụng, Miyeon sẽ bị cảm lạnh.

- Vậy cái này thì sao? Cậu đưa một chiếc khác tới.

- Cái này cũng không tệ, nhưng họa tiết này không phải là nhân vật hoạt hình Miyeon thích.

Lúc này khoảng cách hai người càng lúc càng gần. Cô tìm được một bộ rất vừa ý, quay đầu nói:

- Cái này cũng rất được...

Quay người lại liền đâm sầm vào lòng Taeyeon. Hai người gần nhau như thế, gần đến độ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của nhau. Lòng cô hoảng hốt, vội lùi về phía sau nhưng lại trượt chân mà ngã. Trong lúc nguy cấp, cậu vội ôm lấy eo cô, ôm cô vào lòng mình, ôm thật chặt tựa như cô là báu vật của đời cậu.

- Cẩn thận!

Cậu khẽ nói, đôi mắt đen như động sâu không đáy như muốn hút cô vào.

Hai người dựa vào nhau quá gần, cô chỉ cảm thấy thân thể Taeyeon nóng như bàn ủi, cảm giác nóng bỏng đó như truyền đến tận đáy lòng cô.

Ánh mắt của cậu khiến cô hoảng loạn. Tay cô đặt trên ngực cậu, cô thậm chí còn cảm nhận được dưới làn da nóng rực của cậu, tim cậu đang đập loạn.

Lòng cô cả kinh, vội đẩy cậu ra, tim đập loạn. Cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt cậu. Cô khẽ nói:

- Tôi đi xem Miyeon.

Nói xong vội vòng ra đằng sau, đi về phía Miyeon.

Hôm nay cô đáng ra không nên đến, cô không nên quá gần gũi với cậu. Nếu đã là chuyện không thể thì tại sao còn để cho cậu có cơ hội làm cô bối rối?

Taeyeon nhìn bóng Fany vội vàng rời đi, lòng buồn bã mất mát. Hai tay như vẫn còn lưu lại hương thơm thản nhiên của cơ thể cô. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay, phủi đi cảm giác tê dại nơi đó rồi đi về phía bọn họ.

Cô cầm bộ quần áo vừa chọn xong hỏi ý kiến Miyeon. Mà con bé chỉ cần là cô mua thì đều nói thích. Cô thấy Taeyeon đi tới, nhớ lại cảnh khi nãy mà mặt nóng bừng. Cô tránh cậu đi qua chỗ khác mà chọn đồ cho Miyeon.

Taeyeon thấy cô cố ý né tránh thì trầm mặt xuống, lòng rất khó chịu. Nhưng cậu muốn cô thế nào đây? Là chính cậu từ chối cô, chẳng lẽ còn muốn cô chết cũng phải bám riết lấy cậu? Nếu cô thực sự là loại con gái như thế thì chắc cậu đã thấy thoải mái.

Nhân viên bán hàng lúc này đi tới nhiệt tình giới thiệu:

- Tiểu thư, phu nhân, có muốn thử quần áo gia đình của cửa hàng chúng tôi không. Cô bé nhà các vị đáng yêu thế kia, lúc đi dạo phố mặc như vậy sẽ rất ngọt ngào, ấm áp đó.

Tiffany thấy nhân viên kia hiểu lầm thì định sửa lại nhưng Taeyeon lại nói:

- Được, mang qua cho chúng tôi xem.

Nhân viên cửa hàng cười tủm tìm mà đem đến một bộ áo gia đình rồi nói:

- Có của cha mẹ và con, kiểu dáng giống hệt nhau, thực sự rất đáng yêu.

Nói xong đưa cho ba người mỗi người một chiếc áo rồi lại dẫn Miyeon đi vào phòng thay đồ.

- Tiểu thư, phu nhân đừng lo, nhân viên cửa hàng của chúng tôi sẽ chăm sóc cô bé cẩn thận. Giờ cũng mời hai người đi thử đồ đi.

Nói xong liền bước đi.

Chờ nhân viên cửa hàng đi rồi, cô giận dữ nhìn Taeyeon khẽ nói:

- Kim tiểu thư, cô có ý gì? Vì sao lại làm chuyện khiến người khác hiểu lầm này?

Taeyeon nhìn khuôn mặt lạnh như băng của cô mà nói:

- Chẳng qua tôi muốn mua quần áo gia đình, sao lại khiến người ta hiểu lầm? Mua bây giờ sau này kiểu gì chẳng có lúc dùng.

Nói xong cầm quần áo đi vào lòng thay đồ, trước khi vào cũng xoay người nhìn Fany nói:

- Cô cũng thử đi, tôi mua một bộ cho cô.

Nói xong đi vào phòng thay đồ.

Cậu rất muốn nhìn Tiffany cùng mình và Miyeon mặc quần áo gia đình nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô thì chẳng thể mở lời, đành nói trớ đi như vậy.

Cô sẽ mặc chiếc áo đó sao?

Cô cầm chiếc áo kia đứng đó. Không sai, cô rất mong có thể cùng Taeyeon và con mặc quần áo gia đình nhưng thế này là sao? Mua rồi sau này sẽ dùng? Với Choi Yeon Seo sao?

Quần áo gia đình có thể tùy tiện mặc thử sao? Cô lấy lý do gì để mặc chiếc áo này mà đứng chung với bọn họ. Quá khó xử.

Taeyeon thay quần áo đi ra, vừa vặn nghe được nhân viên của hàng nói chuyện với cô.

- Phu nhân, sao cô không vào mặc thử, hay là không thích à?

Cô cười cười nhét chiếc áo vào tay nhân viên:

- Cô nhầm rồi, tôi không phải là vợ cô ta, chiếc áo này tôi không mặc được.

Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng cười cười:

- Xin lỗi cô, tôi còn nghĩ ba người là người một nhà.

- Không sao!

Taeyeon có chút bực mình. Cậu nghiêm mặt đi ra, vừa vặn Miyeon cũng thay đồ xong, cô bé trông rất đáng yêu. Cậu bế Miyeon lên soi gương, một lớn một bé mặc quần áo giống nhau, cảm giác thật ấm áp.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên là khen không ngớt lời. Miyeon thấy mình mặc quần áo giống appa thì cũng thấy rất thú vị. Cậu gọi nhân viên cửa hàng tính tiền rồi nói:

- Lấy thêm một bộ thế này cho tiểu thư kia!

Dù sao khi nãy cũng từng nói thế mặc dù ý cậu không phải là vậy.

Ai ngờ Tiffany lập tức cười mà cản lại. Cô nhìn Taeyeon mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh tanh:

- Không cần, Kim tiểu thư, cảm ơn ý tốt của cô, quần áo kiểu này chồng tương lai của tôi sẽ mua.

Mặt cậu cứng đờ. Chồng tương lai? Cậu lặp đi lặp lại từ này trong lòng vài lần. Cậu đón lấy túi đồ nhân viên cửa hàng đưa rồi bế Miyeon đi ra ngoài.

Cậu mở cửa xe, bế Miyeon vào. Thấy Ttifany vẫn còn đứng đó thì nói:

- Sao còn không lên xe? Tôi đưa cô về!

Cô nói:

- Không cần, tôi còn có việc khác!

Sắc mặt cậu càng âm trầm, thì ra cô trang điểm chẳng phải là vì cậu, cậu tự mình đa tình? Cậu oán hận lên xe rồi lái xe phóng vụt đi.

Cô nhìn bóng xe dần biến mất thì bĩu môi. Sau đó xoay người đến trạm xe buýt đối diện chờ xe. Cô muốn đến trường đào tạo người mẫu tìm mẫu. Vốn cũng chẳng nhất thiết là hôm nay nhưng nếu đã ra ngoài thì đi luôn cho tiện.

Taeyeon trở về nhà thì giao Miyeon cho người hầu rồi lập tức gọi điện cho Huyn Woo.

- Huyn Woo, chuyện tôi nhờ anh làm đến đâu rồi.

- Kim tổng, theo báo cáo thì Tiffany Hwang giờ đang chuẩn bị tham gia cuộc thi stylist toàn quốc, không biết có gì đặc biệt không?

- Cái này tôi biết, còn tin gì khác sao?

- Đúng rồi, cuộc thi này cần mở rộng, đang tìm tài trợ.

- Rồi, tôi biết rồi! Vất cho anh rồi.

Từ sau lần Huyn Woo tham gia cứu Eun Hee, Taeyeon khách khí với Huyn Woo nhiều, cũng rất để ý chiếu cố chuyện làm ăn của anh. Điều này giúp anh dần thoát khỏi cái bóng là băng đảng xã hội đen nhưng có một số chuyện bí mật thì cậu vẫn nhờ anh giúp.

Cậu thu điện thoại. Tài trợ? Không biết nếu biết có Kim thị tài trợ thì bên tổ chức có vui không đây?

Nhưng cậu đang làm gì thế? Cậu cố ý tiếp cận cô để làm gì? Từ sau khi thấy cô và Yoona một chỗ, cậu không thể bình tĩnh nổi. Cậu không muốn tiếp cận với cô nhưng không nhịn được mà muốn gặp cô. Hôm nay tìm cô đi mua quần áo chính là vì thế. Nhưng vừa thấy cô thì cậu lại không thể tự thả lỏng bản thân mà khiến cả hai bên cùng không vui.

Cậu rốt cuộc đang làm gì? Dường như hoàn toàn không khống chế được...

Cô lại nói với cậu chồng tương lai? Nhớ tới những lời này của cô cậu lại nổi giận. Cậu ngẩng đầu, mắt lóe sáng, cậu muốn xem xem ai có thể thành chồng tương lai của cô?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro