Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô lẳng lặng rút bàn tay bị bà nắm về nói:


-         Con hoàn toàn không nhớ gì về cô ta, con không chấp nhận được việc một người hoàn toàn xa lạ là chồng của mình, con cũng không muốn cùng người xa lạ chung chăn chung gối.




Đạo lý rõ ràng như vậy Fany không tin bà không hiểu nhưng dường như bà không để ý đến cảm nhận của con gái.




Choi phu nhân thở dài nói:




-         Nhưng Taeyeon nó là chồng của con, đó là sự thực không thể thay đổi, nếu con cứ mặt lạnh với nó, sớm muộn gì cũng có biến.




Fanyhừ lạnh:




-         Cô ta sớm đã thay đổi, không, phải nói là từ trước đến giờ cô ta luôn là loại người đó. Bên ngoài có phụ nữ cũng không buồn giấu diếm con, hơn nữa, người đó còn là bạn của con. Có thể thấy cô ta cũng chẳng coi con ra gì, loại người này, con chẳng cần.




Bà nhíu mày:




-         Ý con là Jiyoung?




-         Mẹ cũng biết?




Trong mắt Choi phu nhân hiện lên sự khinh miệt, hừ một tiếng:




-         Con bé đó, chẳng qua chỉ là nha đầu mẹ nuôi cho con, con lại rất thích nó nên mẹ mới để nó ở gần con. Không ngờ lại nuôi ong tay áo. Nhưng con việc gì phải để ý đến nó, dù nó có thế nào cũng không thay đổi được thân phận, là con gái của bợm rượu còn muốn bay lên làm phượng hoàng! Nếu không nhờ Choi gia chúng ta nó giờ chẳng biết thế nào?




Fany có chút vội vàng:




-         Quan trọng không phải cô ta là loại đàn bà gì, thân phận gì mà quan trọng là Kim Taeyeon đã phản bội hôn nhân của chúng con.




Bà tức giận đứng lên:




-         Cái đó phải trách con! Nếu lúc trước con không giới thiệu Jiyoung đến làm việc ở Kim thị thì có cơ hội cho nó sao?




Đúng là ông nói gà bà nói vịt, Fany có cảm giác mệt mỏi, thở dài nói:




-         Loại chuyện này phải cho con thời gian, nếu cô ta thực sự bất mãn thì ly hôn là xong!




-         Nói bậy!




Bà đứng phắt dậy, hai hàng lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói:





-         Hai chữ ly hôn con đừng có nghĩ! Con có biết tập đoàn Kim thị có bao nhiêu cổ phần trong Choi thị không? Con có biết công trình của anh cả con có bao nhiêu vốn đầu tư là của Kim thị không? Con có biết nhà mình và nhà họ có bao nhiêu hợp đồng làm ăn không? Chuyện hôn nhân này không đơn giản như con nghĩ đâu.





Cô trợn to mắt nhìn bà, có phần hơi bị dọa.





Bà thấy vẻ mặt cô kinh hoảng thì giọng nói dịu lại:




-         Con mất trí nhớ, nghĩ những chuyện đó cũng không trách. Nhưng về sau đừng tùy hứng như thế. Taeyeon ở bên ngoài có phụ nữ con không cần để ý, trên thương trường, ai mà chẳng thế. Như cha con đấy thôi, bên ngoài chẳng thiếu đàn bà. Nhưng mẹ vẫn là Choi phu nhân đấy thôi? Những con đàn bà bên ngoài không thể uy hiếp được địa vị của con. Nếu muốn trói chặt tim Taeyeon, con phải có chút công phu nữa chứ.




-         Hơn nữa, nếu con thực sự ly hôn, tổn hại lợi ích hai nhà, làm mất thể diện hai bên thì cha con sẽ bỏ mặc con, con sau này phải làm thế nào? Còn có thể lấy ai nữa, ai sẽ lấy phụ nữ mà Kim gia vứt bỏ? Con nói xem con sẽ thế nào? Con luôn sống an nhàn sung sướng, về sau phải làm thế nào?




Nói cách khác, nếu ly hôn thì ngay cả nhà họ Choi cũng bỏ mặc cô sao? Không thể nào! Đó chỉ là dọa thôi đúng không? Dù sao cũng là con gái ruột? Nhưng khi nãy bà đã nói ông Choi có rất nhiều đàn bà... có bỏ đi một đứa con gái không nghe lời có lẽ ông cũng chẳng tiếc.




Nhưng Fany sao dễ dàng khuất phục, cô quật cường đáp:




-         Con không cần dựa vào bất kì ai, con tự dựa vào bản thân mình!




Choi phu nhân ngửa đầu cười, giống như nghe được truyện cực buồn cười. Cười xong, bà nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng:





-         Choi Eun Hee, từ nhỏ đến lớn con đã kiếm được một đồng tiền? Con từng chịu qua chút khổ cực nào, con thực sự mười ngón tay chẳng chạm đến nước. Dựa vào chính mình? Con nghĩ dễ dàng lắm sao? Con có biết một tháng con tiêu hết bao nhiêu tiền? Có biết giờ một sinh viên kiếm được bao nhiêu tiền? Dựa vào chính mình?




Bà cười lạnh liên tục.




Fany bị bà cười đến tim cũng lạnh. Đúng thế! Eun Hee không phải là Tiffany, cô từ 16 tuổi đã đi làm thêm. Vì học phí của em gái, một tháng có thể không ăn cơm, chỉ ăn bánh bao, mì sợi mà sống. Choi Eun Hee không thế, cô ấy không biết khó khăn của cuộc đời, cô ấy sống trong tháp ngà, cuộc sống hoa lệ chói mắt đã ăn mòn ý chí chiến đấu của cô ấy. Cô ấy đã chẳng có dũng khí tự lập nên dù biết chồng không chung thủy cũng chỉ có thể mượn rượu tiêu sầu nhưng lại không có quyết tâm ly hôn bởi vì cô ấy biết, nếu không làm thiếu phu nhân của Kim thị thì cô ấy cũng chẳng phải là Choi đại tiểu thư, đến lúc đó không có chỗ dựa dẫm, cuộc sống thê lương.




Thật sự là không thể ly hôn cho Eun Hee, đến lúc cô ấy tỉnh lại phát hiện mình thành người li dị chồng, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng cấm cửa thì cô không dám nghĩ cô ấy sẽ có phản ứng gì.




Giờ co đã chẳng còn hâm mộEun Hee như trước. Thì ra cuộc sống lấp lánh của cô ấy không phải là không cần trả giá. Cái giá đó chính là cuộc hôn nhân của cô ấy, hạnh phúc và tự do của cô ấy. Đời này chẳng bao giờ có đồ miễn phí cho ai.




Cô cúi đầu, hồi lâu không nói. Trong lòng có chút buồn cho EunHee.





Choi phu nhân lại ngồi xuống bên cạnh cô, xoa lưng cô, vỗ nhẹ hai cái rồi dịu dàng nói:




-         Mẹ nói với con nhiều như thế chẳng phải vì muốn tốt cho con. Cuộc sống giờ mới là thích hợp nhất với con. Đời làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ? Đàn bà trong gia đình quyền quý ai mà chẳng như vậy lâu cũng thành quen...




Bà khẽ thở dài, trong giọng nói dường như có sự đau khổ mà thản nhiên.




Lòng Fany càng lúc càng nặng nề, giống như có tảng đá lớn đè nặng, ép cô không thở nổi.




Cô đứng lên nói:




-         Con đi đây!




Cô cảm thấy nơi đây khiến cô bị áp lực, chỉ muốn mau chóng rời khỏi.




Choi phu nhân không nể mặt nói:




-         Ở lại ăn cơm trưa đi! Sao, mẹ nói hai câu đã khó chịu?




Có lẽ bà thật sự nghĩ cho con gái nhưng Fany lại không hề cảm nhận được chút dịu dàng nào từ bà. Tất cả chỉ là lợi ích, lợi ích.




Cô biết nên ứng phó thế nào, cô nói dối:




-         Trưa nay con hẹn Taeyeon ăn cơm.




Choi phu nhân lập tức mặt mày hớn hở:




-         Vậy thì nhanh đi, đúng rồi, ở bên nó nhiều vào, không cho bọn phụ nữ khác có cơ hội.




Cô rời khỏi nhà họ Choi, lúc gần đi, cô lại nhìn thoáng qua chiếc xích đu màu đỏ kia, trong lòng không khỏi cảm thán, có lẽ Eun Hee chỉ có tuổi ấu thơ là hạnh phúc, một khi trưởng thành sẽ phải gánh vác trách nhiệm của mình. Dù có muốn hay không nàng cũng không thể phán kháng.





Mặt trời bắt đầu rực rỡ hơn, thiêu đốt mặt đường. Trên đường đi, cây cối ủ rũ. Người đi đường phơi nắng đều đỏ mặt, ướt đẫm mồ hôi.




Mà Fany lại đang thoải mái ngồi trong xe hơi hưởng thụ không khí mát mẻ. Có khi nào cô cũng sẽ vì hiện tại thoải mái mà phải trả giá không?





Fany không muốn nghĩ đến vấn đề này, như con đà điểu. Cô sợ phãi nghĩ nhiều rồi bản thân sẽ sợ hãi, sẽ mất đi dũng khí kiếm 10 triệu kia. 10 triệu đó rất quan trọng với cô.





Cô lắc đầu như muốn lắc sạch những tạp niệm đó ra khỏi đầu.





Cô nhìn ra ngoài cửa sổ nhằm phân tán lực chú ý của mình.





Fany nhìn cảnh vật lướt qua bên đường, đột nhiên, một bóng người anh tuấn, cao lớn thoáng qua trước mắt.





Cô không thể tin nổi vào mắt mình, sự ủ dột hóa thành hư không, trong lòng vui mừng như điên, tựa như được uống thuốc kích thích, cả người run lên.




-         Dừng xe! Dừng xe!




Fany kêu lớn, sự kích động trong lòng không thể hình dung. Lúc này, trong đầu cô chẳng còn lại ý nghĩ gì, bóng dáng anh tuấn kia đã chiếm hữu tâm hồn cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro