Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lái xe dừng xe ở ven đường.



Xe còn chưa dừng lại, Fany đã vội vã nhảy xuống. Chạy về hướng khi nãy. Chưa được vài bước đã mồ hôi mồ kê đầm đìa. Mọi người đi đường đều nhìn cô, cô biết hiện giờ vẻ mặt của cô rất hưng phấn, mắt sáng bừng, trong lòng cô là niềm vui mừng khó tả, trong mừng vui lại có chút sợ hãi. Cô sợ sự chờ đợi của mình rồi sẽ chỉ là thất bại, cô sợ cô sẽ chỉ là mừng hụt.



Fany đứng ở đầu đường khi nãy, tìm kiếm chung quanh nhưng giữa dòng xe cộ, trong dòng người đông đúc nhưng không tìm thấy bóng dáng quen thuộc đó.



Cô sốt ruột nhìn quanh. Không có! Không có! Anh như bong bóng đã tan biến trong biển người mờ mịt.



Fany dùng hết sức hô lớn:



-         Yunho oppa!



Nhưng tiếng kêu sớm bị chìm lấp trong dòng xe cộ ồn ào.



Fany thất hồn lạc phách đứng ở bên đường. Nhiệt tình dần biến mất, sự thất vọng vô tận nhấn chìm cô.



Lái xe đuổi theo, hỏi:




-         Sao vậy phu nhân?



Fany mờ mịt nhìn anh ta, hồi lâu sau mới như bừng tỉnh.



Đúng, giờ cô là Kim phu nhân, cô không phải là cô em gái nhỏ Tiffany Hwang mà Yunho biết, cho dù gặp anh ấy thì cô có thể làm gì?



Nhưng thật sự vất vả lắm mới nhìn thấy anh ấy. Sở dĩ Fany chọn làm việc ở thành phố này chính là vì Yunho ở đây. Nhưng suốt hai năm qua, cô không hề gặp Yunho được một lần, ngay cả chút tin tức về anh cũng không có. Hôm nay, vất vả lắm mới nhìn thấy bóng dáng anh...



Yunho, có phải cô và anh ấy thực sự không có duyên? Mỗi khi Tiffany nghĩ sắp bắt được góc áo anh thì anh lại biến mất không thấy. 8 năm trước là thế, 8 năm sau vẫn là như thế...



Tim cô thắt lại.



Lái xe nói:



-         Phu nhân, về xe đi, chỗ này mặt trời quá nóng, rất dễ bị cảm nắng, tôi thấy sắc mặt cô không ổn lắm.



Cô theo lái xe quay về xe, không khí mát mẻ ùa tới, trong nhát mắt, nước mắt cô rơi xuống.



Một ít đoạn kí ức như những thước phim hiện lên trong đầu cô.



Cô mười tuổi, cô mới mất mẹ, ngồi ở mép cửa khóc. Một cậu bé dịu dàng nâng cô bé dậy, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió ấm áp:



-         Nhóc con, sao lại khóc?



Cô nhóc ngẩng đầu nhìn cậu bé, một khắc đó, cậu bé ấy dịu dàng cười, ánh mắt ấm áp khắc sâu trong trí óc cô bé, cả đời cũng không thể quên.



-         Phu nhân, cô không sao chứ!



Lái xe quan tâm hỏi.



Fany lắc đầu, lau khô nước mắt.



Cô hẹn Sunny tới quán cà phê bên cạnh thẩm mỹ viện mà hai người làm việc.



Sunny khoan thai bước đến vừa ngồi vừa nói:



-         Lúc cậu gọi cho mình mình đang trang điểm cho khách, làm xong mới đi được.



Sau đó nhìn Fany một cái, ngạc nhiên nói:



-         Mặt cậu sao thế, sắc mặt rất đáng sợ, gặp quỷ à!



Fany nhẹ nhàng nói:



-         Sunny, mình thấy Yunho oppa, nhưng chỉ chớp mắt thôi đã không thấy tăm hơi đâu cả.



Sunny trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu mới nói:



-         Cậu chắc nhìn nhầm rồi!



Cô nhìn Sunny, nước mắt lưng tròng.



Sunny thở dài nói:



-         Đúng, sao cậu nhìn nhầm được, người đó như khắc sâu trong đầu cậu... cũng khó trách, anh ấy đối tốt với cậu như thế.



-         Rõ ràng là ngay cùng một thành phố, vì sao mãi mình không thể gặp anh ấy... nhưng dù gặp được thì thế nào? Giờ mình thành ra thế này, là phụ nữ đã kết hôn...



Fany vô cùng khổ sợ, tim như dao cắt.



Sunny cầm tay cô:



-         Đừng quá buồn, nói không chừng ngày mai người phụ nữ kia sẽ tỉnh lại, ngày kia cậu sẽ gặp Yunho oppa...



Giọng Sunny càng lúc càng nhỏ, hiển nhiên cũng không tin tưởng vào lời nói của chính mình. Cuối cùng, Sunny sốt ruột nói:



-         Sao lại bất tỉnh mãi thế? Ngay cả bác sĩ cũng nói vết thương không có trở ngại, hẳn là phải tỉnh lại rồi. Vì sao còn chưa tỉnh?



Fany cúi đầu, trong lòng lại mơ hồ hiểu được, có lẽ cô ấy muốn trốn tránh thực tế này đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro