Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mặt trời chiếu lên da dẻ trắng nõn của cậu, phản chiếu ánh sáng mê người.

Cậu nhìn cô, đôi mắt thâm thúy chợt lóe ra ánh sáng trong suốt, đôi môi trầm gợn lên nụ cười gợi cảm.

Fany vừa sợ vừa hoảng, còn cả cảm xúc khác lạ khó nói khiến tim cô đập loạn, điên cuồng mà đập.

Cậu từng bước đi tới, cô từng bước lùi về phía sau. Chậm rãi bị cậu dồn tới góc tường, không còn chỗ lui.

Taeyeon nghiêng người, vươn đôi tay gác lên tường, vây cô vào giữa. Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô từng đợt, cô cảm giác nổi da gà.

Bất giác cô vươn tay chống trên lồng ngực Taeyeon, định đẩy cậu ra xa nhưng bàn tay nóng rực, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ khiến tim cô cũng đập loạn.

Fany như bị điện giật, thu tay về, mặt như bị lửa đốt nóng bừng.

Cậu nhân cơ hội tiến tới, áp sát cô vào tượng, hơi thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng. Hai tay cậu ôm thắt lưng cô, bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt da thịt cô. Cậu làm bộ chuẩn bị hôn cô.

Fany nóng nảy, trong lòng xấu hổ. Lớn như vậy chưa bao giờ bị người nào bỡn cợt như thế. Cô ra sức giãy dụa, hai tay không ngừng đánh cậu, hét lớn:

-         Đồ biến thái này, cô buông ra, tôi không phải vợ cô.

Lời vừa nói ra, cô ngây ngẩn người mà cậu cũng ngây người. Cậu nhìn cô, đột nhiên cười cợt, trong mắt là sự châm chọc, nói:

-         Cho dù cô mất trí nhớ cũng không thay đổi được sự thật cô là vợ tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện này. Trước tôi không có hứng thú với cô, về sau cũng càng không.

Taeyeon buông Fany ra, cười lười nhác:

-         Nhưng mà phản ứng của cô thật thú vị. Không, phải nói sau khi mất trí nhớ, cô trở nên thú vị hơn.

Cậu còn có khoảng không rộng lớn, hình như là gian phòng thay quần áo. Những giầy dép, ví da đắt tiền khiến ánh mắt cô mơ hồ.

Cậu vừa mặc quần áo vừa nói:

-         Tôi chỉ là muốn thay quần áo ra ngoài thôi.

Sau đó nhìn Fanycười cười, ý tứ rõ ràng: – cô tự đa tình.

Cô hung hăng lườm cậu, chẳng thích cũng đùa cợt người ta, đúng là đồ biến thái!

Taeyeon thay quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên quay người nói với cô:

-         Vậy cô còn nhớ Jung Yunho không?

Fany sửng sốt, không hiểu. Jung Yunho? Jung cái gì?

Cậu cười lạnh, mắt đen láy lộ vẻ châm chọc, nói:

-          Không nghĩ tới có ngày cô quên hắn ta.

Taeyeon đi ra ngoài, chỉ nghe tiếng bước chân cộp cộp xuống lầu, bỏ lại cô ngây ngẩn đứng đó.

Cô đi xuống nhà, Joo đứng trong phòng khách nói với cô:

-         Phu nhân, tiểu thư nói tối không về ăn cơm.

Cô quản gì cô ta có về hay không. Tốt nhất là đừng về. Nhớ lại chuyện đã xảy ra, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Cô cười nói với Joo:

-         Không sao, chúng ta ăn là được rồi. Cơm chiều cần tôi giúp gì không?

Joo sửng sốt, lập tức cười lắc đầu:

-         Không cần, trong nhà có đầu bếp.

Cô thầm cắn lưỡi, còn có đầu bếp riêng.

Nhàn rỗi vô sự, Fany nhân cơ hội hỏi dò. Cô kéo Joo ngồi xuống sô pha, hỏi:

-         Joo, cô luôn làm quản gia ở đây sao?

Joo nói:

-         Trước tôi ở nhà lớn, đi theo bà chủ cũng chính là mẹ chồng của cô. Bà thấy hai người mới cưới kiên quyết muốn ở riêng nên lo lắng, sai tôi đến đây giúp đỡ.

Đến giúp đỡ? Nói như vậy, nhất cử nhất động của con dâu không thoát khỏi mắt mẹ chồng rồi.

Cô lại hỏi:

-         Trước đây tôi là người như thế nào? Cậu nói sau khi mất trí nhớ tôi thay đổi rất nhiều, tôi rất ngạc nhiên!

Joo nhìn nhìn cô, ánh mắt khôn khéo có chút nghi hoặc:

-         Nói cũng lạ, sau khi cô tỉnh lại như đổi thành người khác vậy. Trước kia cô suốt ngày nhốt mình trong thư phòng, một năm nói chuyện với tôi cũng chẳng nhiều bằng hôm nay.Với tiểu thư cũng chẳng quan tâm. Ngoài thỉnh thoảng vui vẻ đi dạo với thư kí Kang thì những lúc khác đều rầu rĩ không vui.

-         Thư ký Kang?

Fany mặt nhăn nhíu mày, đó là ai?

-         Là bạn của cô, cũng là thư kí của tiểu thư.

Lúc này, điện thoại vang lên. Joo đứng dậy nghe điện thoại. Cô lúc này đột nhiên muốn xem thư phòng, xem xem trong đó có gì hấp dẫn Eun Hee?

Lúc rời khỏi phòng khách, cô nghe được Joo khẽ nói chuyện điện thoại:

-         Đúng vậy, đã trở về... chắc chắn mất trí nhớ... tiểu thư ra ngoài...

Cô tìm được thư phòng.

Thư phòng rất rộng rãi. Một bên tường là cửa thủy tinh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh hào quang chói lọi.

Bên kia là một giá sách lớn, mặt trên toàn sách là sách. Fany xem, tất cả đều là sách văn học, cái gì mà thơ cổ, văn cổ. Cô bĩu môi, không có hứng thú. Tiểu thuyết còn tạm được.

Cô ngồi xuống bàn bên giá sách, trên bàn là chiếc máy tính mà đèn bàn, thêm ống đựng bút và chiếc túi màu đen.

Cô mở ra, bên trong có chiếc ví màu xanh lá cây và di động, cùng với một số đồ dùng linh tinh của con gái.

Cô mở ví, bên trong có tập tiền dày, còn cả mấy thẻ ngân hàng và những giấy tờ tùy thân của Eun Hee. Cô nhìn rồi lại đặt xuống.

Sau đó, cô mở máy tính, muốn qua đó tìm được dấu vết của Eun Hee. Dù sao cô cũng tạm thời nương nhờ trong cơ thể Eun Hee, hiểu biết cô ấy một chút cũng không phải là chuyện xấu! Được rồi, cô thừa nhận là cô tò mò, là cô có thói xấu thích tìm hiểu bí mật của người khác.

Cô tìm kiếm khắp trong máy tính nhưng cũng không tìm được cái gì đáng chú ý, ngay cả ảnh của Eun Hee cũng không có.

Không bao lâu, một văn bản khiến cô chú ý, cô mở ra... nhưng lại khóa mã! Là sinh nhật của Eun Hee sao? Cô xem chứng minh thư của Eun Hee rồi gõ vào...

.

.

.

.

.

-         Trong đó có gì?

Sunny trợn to mắt nhìn Fany.

-         Làm sao mình biết được? Căn bản không mở được, sai mật mã!

Cô thở dài một hơi.

Lúc này, hai người đang ngồi trong quán cà phê sa hoa. Quán cà phê này, trước kia cho tiền bọn họ cũng tiếc vào. Nhưng giờ không như thế, Fany sờ sờ ví da, bên trong có một tập tiền dày.

Tiền này cô tiêu thoải mái, giờ cô thay thế Eun Hee sống, trong lúc đó, mọi phí tổn đương nhiên Eun Hee phải chịu.

Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, âm nhạc du dương khiến người ta thư thái vô cùng.

Sunny thần bí ghé sát vào cô, khẽ hỏi:

-         Nhóc con, lần này cậu đúng là không may rồi. Cậu có biết thân phận của cơ thể này là gì không?

-         Là kẻ đã có chồng.

Fany tức giận, tuy là kẻ có tiền nhưng chẳng còn là khuê nữ thì tốt đẹp gì.

-         Là người phụ nữ có gia đình vô cùng có tiền!

Sunny rất khoa trương:

–          Cậu biết không? Nhà chồng cậu là tập đoàn Kim thị nổi tiếng, tài sản không thể đếm được. Mà nhà mẹ đẻ cậu cũng không bình thường, là Choi thị chuyên bất động sản, nắm giữ nhiều bất động sản nhất thành phố này. Giờ cậu chính là kẻ có tiền thật sự, là phu nhân nhà giàu có.

Fany bĩu môi:

-         Thế thì sao? Mình chỉ là nương nhờ thân thể này hưởng thụ một chút cuộc sống của kẻ có tiền. Sớm hay muộn mình cũng trở về thành Tiffany Hwang! Mình còn phải đi tìm Yunho oppa.

Sunny lườm cô:

-         Yunho oppa, Yunho oppa...Cậu đến đây hai năm đã gặp anh ấy chưa? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là cậu yêu đơn phương thôi, người ta chỉ coi cậu là em gái. Anh ấy giờ cũng 27 tuổi, có lẽ đã sớm kết hôn!

Sunny không cho là đúng nói tiếp:

-         Cậu tỉnh táo lại đi! Yunho chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi, cậu vẫn nên nghĩ làm thế nào để nắm bắt lấy cơ hội này thay đổi cuộc sống của mình đi. Cho dù sau này cậu trở lại làm Tiffany Hwang cũng không phải vất vả như trước nữa. Đúng rồi! Cậu với chồng cậu ở chung thế nào? Hai người có...

Sunny cười với vẻ mặt xấu xa

 Fany lườm Sunny một cái:

-         Cậu nghĩ đi đâu thế, sao mình có thể để cô ta chạm vào được. Hơn nữa, mấy hôm nay cô ta đều không về nhà, trở về cũng chỉ thay quần áo, tắm rửa thôi. Mình chắc chắn là cô ta có phụ nữ bên ngoài. Cậu sớm bỏ ý định lấy chồng giàu có đi!

Là vì như thế cho nên Eun Hee mới cả ngày rầu rĩ không vui rồi! Mới uống rượu lái xe có phải cũng vì như thế?

Sunny nói:

-         Lăng nhăng không phải vì có tiền hay không, đó là vấn đề nhân phẩm. Là cô ta tồi tệ thôi! Cậu đừng nói thế, mình còn định nhờ cậu giới thiệu người có tiền cho mình nữa!

Con nhóc này, hết thuốc chữa! Thật chẳng chịu bỏ qua cơ hội nào. Fany cũng không muốn lại bàn về đề tài này, nếu không hết ngày cũng không xong.

Cô nhìn trần nhà nói:

-         Mau uống cà phê đi, xong rồi mình đi dạo phố, cậu thích gì mình mua cho cậu.

-         Thật không?

Mắt Sunny sáng bừng, một hơi uống cạn li cà phê, sau đó kéo cô nói:

-         Thế đi nhanh đi, mình thích nhiều thứ lắm! Đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Fany dở khóc dở cười với sự so sánh của Sunny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro