Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc về nhà, đã gần đến giờ cơm chiều.

Bất ngờ là Taeyeon đang ngồi trong phòng khách. Đối diện cô ta là một người phụ nữ vô cùng thời trang.

Fany giật mình, cái gì thế nào? Cô ta công nhiên đưa tình nhân về nhà? Lòng cô không khỏi dâng lên sự tức giận. Cô ta đúng là không coi vợ ra gì. Loại người này thật tồi tệ! Đáng tiếc cho ngoại hình đẹp đó.

Ai ngờ "tình nhân" kia ngẩng đầu lên cô, khuôn mặt trang điểm cẩn thận tươi cười, cô ta đứng lên, bước nhanh đến trước mặt cô, kéo tay cô nói:

-         Eun Hee, cậu không sao thật tốt quá! Biết mình lo lắng cho cậu thế nào không?

Á... Đây là tình huống gì? Giờ tình nhân mặt có thể dày đến mức độ này?

Cô ta thấy Fany ngây ngốc nhìn mình thì nói:

-         Eun Hee, ngay cả mình cậu cũng không nhớ sao? Mình là Kang Jiyoung! Chúng mình lớn lên bên nhau! Nếu cậu quên mình thì mình buồn lắm.

Giọng nói của cô ta vừa ngọt ngào vừa vui vẻ, nghe nói giọng nói thế này đàn ông rất thích.

Trong đầu Fany đột nhiên nhớ lại lời Joo nói: "Ngoài thỉnh thoảng vui vẻ đi dạo với thư kí Kang thì những lúc khác đều rầu rĩ không vui."

Kang Jiyoung, thư kí Kang?

Fany đánh giá cô ta, cơ thể không tồi, đầy đặn nhưng không mập mạp, da không trắng nhưng cũng mịn màng, hẳn là có đầu tư. Ngũ quan tuy đẹp nhưng thân là người chuyên trang điểm, cô nhìn một cái đã biết cô ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Mắt, mũi đều đã chỉnh sửa.

Cô ta mở to mắt nhìn cô, trong ánh mắt có sự thận trọng, dò hỏi:

-         Cậu thực sự không nhớ rõ mình sao? Chuyện trước kia không nhớ sao?

Fany lắc đầu, cô ta tỏ vẻ rất thất vọng, cô lại cảm thấy như cô ta đang thở phào nhẹ nhõm. Theo bản năng, cô sinh ra tâm lý cảnh giác với cô ta. Cô không thích cô ta.

Taeyeon đi tới, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ bất mãn:

-         Cô đi đâu? Di động không mở. Jiyoung chờ cô từ chiều.

Trong mắt Jiyoung hiện lên tia đắc ý, ngẩng đầu lên thấy cô đang nhìn thì lập tức tỏ vẻ vô tội:

-         Không sao, đợi cũng không lâu.

Fany cười cười:

-         Chiều đi dạo phố, di động hết pin.

-         Dạo phố? Trước kia không phải cậu ghét đi dạo phố nhất sao?

Jiyoung kinh ngạc nói.

Fany lại cười:

-         Ở trong nhà rất buồn, bên ngoài vui vẻ như thế, sao không ra ngoài?

Jiyoung kinh ngạc nói:

-         Chẳng phải cậu sợ phơi nắng sao?

Fany đi đến bên cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt bao phủ lên người cô. Cô híp mắt, quay đầu lại cười nói:

-         Đâu quản nhiều như thế, vui vẻ quan trọng hơn!

Taeyeon nhìn Fany, đôi mắt đen nhánh lóe ra ánh sáng, cậu cứ thế nhìn cô, không nói gì, thật lâu không rời mắt.

Jiyoung nhíu nhíu mày, đi tới, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Taeyeon, cười nói:

-         Vậy lần sau đi dạo phố nhớ gọi mình.

Cô cười, không nói gì.

Lúc này Joo đến báo có thể ăn cơm rồi.

Bọn họ ngồi xuống bàn ăn hình chữ nhật thủy tinh trong bếp.

Fany và Jiyoung chia ra ngồi hai bên bàn. Taeyeon ngồi xuống bên cạnh cô.

Giờ cô trăm phần trăm khẳng định, bọn họ có gian tình.

Dựa vào cái gì nói như vậy?

Chỉ bằng ánh mắt ngọt ngào mà Jiyoung nhìn Taeyeon, chỉ bằng ý xuân từ đầu mày khóe mắt cô ta. Nếu bọn họ không có gian tình, cô ta dám không kiêng nể gì mà mắt qua mày lại với chồng cô trước mặt cô sao? Mà cô là vợ lại ngồi đối diện cô ta.

Choi Eun Hee này thật vô dụng, lại tự rước con hồ ly tinh này đến. Cái gì mà bạn tốt chơi từ nhỏ, đúng là mắt bị mù!

 Cô chán ghét nhíu nhíu mày, không dấu vết lặng lẽ né xa Taeyeon.


Cũng tốt, tốt nhất là cô ta cuốn lấy Taeyeon thật chặt thì cô ta sẽ không có thời gian chạm vào cô. Để có thể bình an đợi Eun Hee tỉnh lại, đến lúc đó cục diện này để cô ta thu dọn đi, cô chỉ hưởng thụ cuộc sống trước mắt thôi.

-         Chuyện của em đã giải quyết xong rồi.

Đột nhiên Taeyeon trầm thấp nói.

Cô đang hết sức chuyên chú ăn đồ ngon nghe vậy thật sửng sốt, nhất thời không rõ Taeyeon nói đến chuyện gì.

Bên kia, Jiyoung cười dịu dàng nói tiếp:

-         Cậu chỉ cần bồi thường người bị hại thôi. Có thể giải quyết là được rồi, chuyện này làm không khéo sẽ phải ngồi tù đó.

Chuyện này từ chỗ Sunny cô đã biết cho nên cũng không thấy bất ngờ.

Nhưng là tác dụng tâm lý sao? Sao cô cảm thấy cô ta rất tiếc nuối khi cô không phải ngồi tù vậy?

Xuất phát từ tâm lý ghét kẻ thứ ba và thương hại người yếu, hơn nữa, giờ cô đang sử dụng cơ thể của Eun Hee nên đương nhiên đứng về phía cô ấy, chung một mối thù!

Cô đột nhiên muốn đùa dai, xoay người nhìn Taeyeon cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng vô cùng:

-         Taeyeon đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn mình ngồi tù. Mình biết nhất định Taeyeon sẽ giúp mình.

Những lời này nói ra đến cô cũng nổi da gà.

Taeyeon nhìn cô, đôi mắt thâm thúy hiện lên sự mê hoặc, khóe miệng hơi cười, ý cười lại có chút yêu chiều.

Fany cũng chẳng để ý đến thái độ của Taeyeon, thứ cô quan tâm là vẻ mặt của người khác.  Cô quay đầu,nhướng mày nhìn Jiyoung.

Quả nhiên không phụ hi vọng của cô, Jiyoung giận tái mặt, mắt to cắt mí hiện lên sự đố kị nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt cô, cô ta lại thay vẻ mặt dịu dàng tươi cười. Nếu không nhìn rõ, cô còn nghĩ chớp mắt đó là bản thân hoa mắt mà thôi!

Hồ ly tinh, tôi phục cô rồi. Diễn xuất của cô có thể đến Hollywood phát triển! Đúng là hồ ly tinh thì cũng phải có tư chất.

Lúc này, Taeyeon còn nói:

-         Ngày mai đừng ra ngoài, mai là thứ 7, thứ 7 chúng ta phải về nhà cha mẹ ăn cơm.

-         Nhà cha mẹ.

Chỗ này Fany cũng nghe Joo nhắc đến. Là nhà của cha mẹ Taeyeon sao?

Cậu nói tiếp:

-         Là nhà của Tae, bố mẹ và em gái Tae đều ở đó. Lúc đầu chúng ta muốn có không gian riêng nên mới cố ý tách ra.

Cô cười gật đầu:

-         Được.

Ngôi nhà này, nghe đã có cảm giác đầy tính li kì. Cô vô cùng hứng thú. Huống chi có thể gặp lại cô gái xinh đẹp như ánh mặt trời kia, thật vui.

Cô lơ đãng nhìn Jiyoung một cái, chỉ thấy trên mặt cô ta không che dấu được sự cô đơn. Có phải là vì nơi đó cô ta không thể đến?

Fany cười lạnh, nếu đã chọn là kẻ thứ ba thì nên biết, kẻ thứ ba vĩnh viễn không thể ra ngoài sáng! Những nơi mang tính chất chính thức vĩnh viễn không có phần của cô ta.

Ăn cơm xong, bọn họ ngồi ngoài phòng khách một lúc. Jiyoung không tiện ngồi lâu nên đành đứng dậy từ chối.

Lúc Jiyoung đứng dậy chào tạm biệt hai người, ánh mắt nhìn Taeyeon vô hạn lưu luyến, tình cảm nói không hết. Nhìn mà Fany thấy dựng hết tóc gáy.

Cô cười nói với cậu:

-         Khuya rồi, Tae đưa Jiyoung về đi. Chỗ này không tiện đón xe.

Tốt nhất là đi rồi đừng về, đi mà hưởng thụ thế giới hai người các ngươi đi.

Vẻ mặt Jiyoung vui mừng nói:

-         Không cần, cũng muộn rồi, không dám làm phiền Tổng giám đốc.

Ánh mắt lại liếc nhìn Taeyeon.

Taeyeon đang cười như không cười nhìn cô, trong mắt lóe ra ánh sáng khó hiểu.

Fany mặc kệ Taeyeon, một lòng chỉ muốn tống phần tử nguy hiểm này ra khỏi nhà. Cô không dám nghĩ cả đêm ở cùng Taeyeon sẽ có hậu quả gì. Cô ta là chồng hợp pháp của khối cơ thể này, muốn làm gì cô thì cô có thể đi kiện cô ta sao? Chẳng lẽ cô nói với cảnh sát là chồng tôi cưỡng hiếp tôi?

Cô đẩy Taeyeon nói:

-         Cần cần! Chính là vì không còn sớm mới cần đưa! Đây là phép lịch sự mà.

Jiyoung, tôi cho cô cơ hội để sáng tạo. Nếu đêm nay không thể giữ được cô ta thì cô không đáng làm hồ ly tinh!

Đến lúc này, cậu không hề hoang mang lấy cái chìa khóa đưa cho Jiyoung, thủng thẳng nói:

-         Jiyoung đi xe tôi về là được rồi, đêm nay tôi hơi mệt.

Cậu quay đầu nhìn cô, ánh mắt có sự giảo hoạt, khóe môi cười nghiền ngẫm nói:

-         Kỹ thuật lái xe của Jiyoung rất tốt, em có thể yên tâm.

Nụ cười của Jiyoung cứng lại, sau đó gượng gạo nói:

-         Nếu Tổng giám đốc mệt thì không dám làm phiền.

Cô nóng nảy, còn cố cãi:

-         Không được, Jiyoung lấy xe rồi mai mình về nhà cha mẹ kiểu gì?

Cậu cười như con hồ ly:

-         Em yên tâm, nhà chúng ta không phải chỉ có một cái xe.

Cậu quay đầu nói với Jiyoung:

-         Vậy cô lái xe cẩn thận.

Giọng nói không cho người khác từ chối.

Jiyoung oán hận nhìn Taeyeon một cái, lúc nhìn về phía Fany, trong mắt ẩn hiện tia sáng lạnh lùng nhưng không nói gì, nhận chìa khóa xe rồi yên lặng rời đi.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, đám người hầu và Joo không biết đã đi đâu.

Fany nhìn Taeyeon, cô ta đứng trước mặt cô, khuôn mặt đẹp như tượng thần Hi Lạp, cười rộ để lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như... con sói trong truyền thuyết. Cô chỉ thấy da đầu run lên, bàn tay chảy mồ hôi.

Cậu nhướng mày nói:

-         Chúng ta ở một chỗ rất đáng sợ sao? Em sợ cái gì?

Người gặp sói, dù sợ hãi thế nào cũng không thể để lộ ra vẻ yếu đuối, nếu không sói sẽ chẳng chút nể nang mà tiến tới, ăn sạch ngươi, chẳng thừa cái gì.

Cho nên dù giờ cô vô cùng lo lắng vẫn ưỡn ngực tươi cười:

-         Tôi làm gì phải lo lắng, thật buồn cười, tôi sợ cái gì. Cô ăn thịt tôi chắc.

Nhưng nói thật tim vô cùng bồn chồn. Hẳn là không sao đi. Cô ta đã nói không có hứng thú với cô.

Nhưng cậu lại đi tới, chậm rãi vươn tay, xoa mặt cô, trong mắt đầy sự mê hoặc, cậu lẩm bẩm nói:

-         Không ngờ sau khi mất trí nhớ em lại như thành người khác, lại có thể tươi cười xinh đẹp như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro