Chap 6 +7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tay Taeyeon ẩm ướt khiến Fany không thoải mái, nháy mắt cả người nổi da gà. Cô gạt tay Taeyeon ra, lùi về phía sau vài bước, gượng cười nói:

-         Trời nóng nực, đừng có dựa gần như thế.

Cậu cười:

-         Điều hòa nhiệt độ trong nhà luôn ổn định 24 độ, sao mà nóng được?

Fany vô cùng chăm chú theo dõi Taeyeon, thần kinh căng ra, cảm giác mình như con mồi sắp bị sói ăn thịt.

Taeyeon lại tiến sát lại, đột nhiên ôm thắt lưng Tiffany, cánh tay không cho cô chống đối. Cô mở to mắt, sợ tới hét lớn.

 Cậu dùng tay nhẹ nhàng nâng miệng cô lại, khóe môi cười, trong mắt đầy ý trêu đùa nói:

-         Đừng lo lắng như thế, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, có một số việc không thể tránh được.

Fany liều chết giãy dụa, đầu lắc loạn, thành công tránh khỏi bàn tay che miệng của Taeyeon. Nhưng tay kia cậu lại ôm chặt eo cô, hai tay chặt chẽ giam cầm cô, khiến cô dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của cậu. Cô càng giãy dụa, cậu càng dùng sức. Cả người cậu toát ra khí thế vô cùng,trong mắt có sự hung ác của đàn sói đói. Sau đó, cậu cúi xuống, hung hăng bịt kín môi cô.

Taeyeon điên cuồng cọ xát môi Fany, dường như vẫn chưa đủ, bắt đầu xâm nhập vào bên trong, cậu cứng rắn ép cô hé mở, thành công đoạt đất, không chút nào ngừng càn quét trong miệng cô.

Đầu cô nổ tung, sự nhục nhã dâng đầy trong lòng. Cô giãy dụa, không chịu để yên, hai tay sống chết đánh cậu, nhưng đổi lại chỉ càng khiến cậu mạnh mẽ áp chế, điên cuồng phóng túng.

Cô hoảng sợ mở bừng hai mắt, cô nghĩ lúc này sắc mặt mình nhất định trắng bệch dọa người. Lực lượng hai bên chênh lệch, chẳng lẽ đêm nay cô phải chịu nhục sao?

Dưới tình thế cấp bách, cô cái khó ló cái khôn, hung hăng cắn thẳng vào đầu lưỡi Taeyeon, mùi máu tươi dâng lên.

Taeyeon hét lớn một tiếng, bất đắc dĩ buông cô ra, một tia máu đỏ sẫm trào ra từ khóe miệng,dưới ánh đèn, đôi mắt cậu lóe ra ánh sáng quái dị, khóe miệng lại cười tà mị tựa như con yêu tinh thấy máu.

Fany vội lùi về phía sau, sự nhục nhã và phẫn nộ vô hạn khiến cô liều lĩnh mắng:

-         Tôi căn bản không phải vợ cô, tôi không biết cô! Với tôi mà nói cô chỉ là người xa lạ! Cô đừng gặp tôi nữa! Đi mà tìm phụ nữ khác! Đi mà tìm Kang Jiyoung.

Nói xong, Fany chạy thẳng lên lầu, cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi khóa cửa nhốt Taeyeon ở ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng chạy lên lầu dồn dập, Taeyeon chạy nhanh đuổi theo cô, sau đó ôm ngang người cô. Cô hét một tiếng. trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi!

Taeyeon khẽ cười bên tai cô:

-         Thì ra em thật sự nhìn ra tôi và Jiyoung có quan hệ. Mất trí nhớ rồi em thông minh hơn! Phản ứng bây giờ của em tôi có thể hiểu là ghen không?

Cái này đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, vì sao cô ta có thể vô sỉ tự kỉ đến mức độ này? Nhưng giờ cô không cười nổi bởi vì cậu ôm cô vào phòng rồi vứt cô lên giường. Giây sau, cô ta đã đè lên người cô.

Fany rơi vào sự hoảng sợ và tuyệt vọng đến cùng cực.

Cậu nhào lên người cô, cúi đầu hôn cô, bàn tay tiến vào trong quần áo cô, vuốt ve nơi mềm mại trước ngực.

Cô giãy dụa nhưng cậu như một hòn núi lớn đè lên người cô khiến cô không thể nhúc nhích.

Cô cảm thấy sự nhục nhã lớn nhất từ trước đến nay, nỗi nhục nhã đâm sâu vào lòng cô, cô dùng hết sức lực tát Taeyeon một cái.

-         Bốp!

Một tiếng trong trẻo vang lên rốt cuộc cũng khiến cậu dừng lại. Fany giận dữ khôn cùng trừng mắt, quát lớn:

-         Chẳng phải cô nói cô không ép tôi làm chuyện này sao? Giờ tôi nói cho cô, tôi không muốn! Tôi khôngmuốn! Sau này chỉ cần cô không chạm đến tôi, tôi mặc kệ bên ngoài cô có bao nhiêu tình nhân, tôi không quan tâm! Tôi không cần!

Sự phẫn nộ khiến người cô run lên.

-         Em không quan tâm?...

Taeyeon nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời này, cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng.

 Cô không ý thức được đại họa sắp đổ xuống, vẫn không biết sống chết gào lớn:

-         Đúng thế! Tôi mặc kệ! Cô chỉ là người xa lạ với tôi! Tôi không cho cô chạm vào người tôi, sự đụng chạm của cô khiến tôi thấy ghê tởm.

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Taeyeon nửa sáng nửa tối nhưng cô có thể thấy rõ lửa giận hừng hực cháy trong mắt cậu.

Cậu nhìn cô, ánh mắt như một con dã thú đang nổi cơn thịnh nộ, lạnh lùng, hung ác khiến tim cô thắt lại. Cô lặng lẽ rụt người về phía sau. Cậu cười lạnh:

-         Bất kể là trước hay sau khi mất trí nhớ em đều không thèm nhìn tôi! Tôi đụng chạm làm em thấy ghê tởm sao? Vậy về sau em nên tập cho quen, tôi sẽ cho em biết, không nhìn tôi, chống đối tôi có kết quả gì?

Taeyeon đứng thẳng dậy, thô bạo xé rách quần áo Fany. Quần áo mùa hè mỏng manh dưới cơn phẫn nộ của cậu mà biến thành đống vải vụn. Cô bị lột trần trước mặt cậu.

Cô cuộn người lại, hai tay giữ chặt trước ngực. Taeyeon nghiêng người đè lên người cô, gầm nhẹ rồi ép lên ngực, hôn như mưa xuống da thịt.

Fany bất lực, rơi vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng, cảm xúc hoàn toàn bị vỡ vụn. Cô khóc lớn.

Sự nhục nhã này là cô tự tìm, nếu cô không tham hư vinh, nếu không vì hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu khi tỉnh lại biết chuyện rồi trốn đến một nơi khác... hôm nay cô đã không bị nhục nhã thế này.

Cô càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hối hận, cuối cùng tất cả chỉ có thể hóa thành nước mắt trào dâng.

Cô vừa khóc vừa mắng:

-         Cô là đồ điên! Cô là đồ trứng thối!

Nước mắt cô như mưa, cả người run rẩy, dần dần, cậu dừng động tác lại.

Mà Fany vẫn tiếp tục khóc, nước mắt rơi không ngừng.

Cậu dựa vào người cô, thở phì phò, hơi thở nóng rực phun lên người khiến cô có cảm giác tê dại.

Một lát sau, cậu thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, nói:

-         Được rồi, đừng nói nữa, để người ta nghe được còn tưởng Tae đang cưỡng gian em.

Fany tức giận khóc càng lớn:

-         Đúng thế còn gì, cô đang cưỡng gian tôi... òa òa...

Taeyeon khẽ cười, nhẹ nhàng ôm lấy Fany rồi dịu dàng lau nước mắt cho cô, khẽ nói:

-         Được rồi, đừng khóc, chẳng phải Tae chưa làm gì đấy sao?

Cô bị sự dịu dàng bất thình lình làm cho choáng váng, nhất thời quên khóc, mở to mắt nhìn cậu.

Cậu nhìncô, trong mắt lóe sáng. Cậu đột nhiên hôn xuống đôi mắt cô, nụ hôn nhẹ như lông chim, sau đó, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt của cô.

Cả người cô khẽ run lên, theo bản năng né tránh cậu.

Cậu ôm chặt cô, nhẹ quát:

-         Đừng động đậy.

Giọng nói ấm ách.

Cậu ôm chặt cô nói:

-               Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.

***

Cậu nhìn người con gái trong lòng.

Cô mở to mắt nhìn cậu, đôi mắt bị nước mắt khiến cho trong suốt, lóe ra ánh sáng như ngọc. Ánh mắt tinh thuần trong suốt, ba phần kinh ngạc, bẩy phần cảnh giác dường như con vật nhỏ bị thương khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương tiếc.

Bên gò má cậu còn mấy giọt nước mắt trong suốt khiến da dẻ càng trắng như bạch ngọc. Cổ họng cậu căng thẳng, như ma nhập, cẩn thận liếm những giọt nước mắt trên mặt cô.

Cả người cô run lên, trong mắt là sự hoảng sợ vô cùng. Lòng cậu cứng lại, có sự thương tiếc vô cùng, có cả sự áy náy, chua xót. Xem ra, cậu đã khiến cô sợ hãi.

Thân thể cô bất an giãy dụa trong lòng cậu, cơ thể trần trụi ấm áp, mịn màng tỏa ra mùi hương thản nhiên khiến cho lửa dục của cậu vốn chưa tắt càng thêm nóng cháy.

Cậu có khát vọng tràn ngập với cơ thể cô, cơ thể cô là dòng suối mát lạnh, trong lành nhất, có thể dập tắt lửa dục hừng hực trong người cậu. Cậu chỉ cần xoay người qua là có thể thỏa mãn bản thân mà cô căn bản không có sức chống cự.

Nhưng nhìn đôi mắt hoảng sợ, nhìn cô khóc nức nở, người run run như đứa trẻ sơ sinh bất lực lại khiến cậu không nỡ làm tổn thương cô.

Cậu – Kim Taeyeon là kẻ nổi tiếng là ngoan tâm thủ đoạn trên giới thương trường. Cậu có thể vì lợi ích của Kim thị mà không từ thủ đoạn đẩy đối phương vào chỗ chết. Chỉ cần là đối thủ của cậu đều sẽ nghiến răng, nghiến lợi, hận cậu thấu xương.

Người như vậy sao biết cái gì gọi là nhân từ? Cái gì gọi là mềm lòng?

Nhưng hôm nay cậu lại có sự tiếc thương với cô gái này, lại không đành lòng làm tổn thương cô. Ngay cả bản thân cậu cũng thấy kinh dị!

Cô tuy là vợ cậu nhưng bọn họ lấy nhau chỉ là kết hợp lợi ích hai nhà, mà cô là đại tiểu thư của Choi thị cũng xứng với thân phận cậu. Bọn họ vốn không có tình cảm. Kết hôn hơn năm cũng không từng can thiệp chuyện riêng của nhau, không quan tâm đến nhau. Khi cậu biết cô vốn yêu một người khác, xuất phát từ sự tôn nghiêm mà cũng từng tức giận nhưng không để trong lòng. Thậm chí khi bạn thân nhất của cô là Jiyoung chủ động cậu cũng chẳng hề do dự mà đón nhận, hoàn toàn không nghĩ đến cảm giác của cô. Jiyoung trong mắt cậu chỉ là đồ chơi trên giường, chẳng có địa vị gì trong lòng nên cậu cũng sẽ chẳng phí tâm tư mà nghĩ về cô ta.

Nhưng hôm nay cậu làm sao thế này?

Người con gái trong lòng vẫn còn đang bất an vặn vẹo, Taeyeon bất đắc dĩ phải ôm chặt lấy Tiffany, cảnh cáo nói:

-         Nếu em không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn đừng cử động.

Đầu tiên, Tiffany sửng sốt hồi lâu sau đó như bị đánh mà rụt vội người về. Dưới ánh trăng, mặt cô đỏ bừng như sắp chảy máu, cuối cùng cũng không dám lộn xộn thêm. Cô chu đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận căm tức lườm cậu. Bộ dáng đó vừa đáng yêu lại vừa cá tính khiến tâm tình cậu tốt hơn nhiều.

Bóng đêm đã sâu, ánh trăng rải khắp phòng.

Khuôn mặt Tiffany dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, da dẻ trắng như ngọc, sáng bóng. Lông mi dài cong vút, đôi mắt trong suốt. Vì sao cậu chưa bao giờ phát hiện, thì ra vợ mình đẹp đến vậy?

Sau khi mất trí nhớ cô luôn khiến cậu bị mê hoặc. Cô không còn là người lạnh lùng như băng giá mà là người tràn ngập tinh thần, luôn phấn chấn vui vẻ, nụ cười tỏa nắng của cô thường xuyên khiến cậu hoa mắt, không tự chủ được mà bị nhấn chìm trong đó.

Cậu nhìn cô, trong lòng dâng lên cảm giác dịu dàng chưa từng có. Khóe miệng gợn cười, có lẽ, cậu nên một lần nữa tìm hiểu vợ của mình.

Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít và hương hoa nồng nàn đánh thức cô.

Mở mắt ra đã thấy một vòm ngực,cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy người cô, chóp mũi là hơi thở của người con gái đó quấn quanh.

Đầu óc của cô đột nhiên trống rỗng rồi dần dần tỉnh táo lại.

Cô đang khỏa thân nằm trong lòng cậu cũng đang như mình. Cô lại dám ngủ! Cô dám ngủ trong lòng sói đói.

Cô vội kéo chăn bao quanh người, ánh mắt tức tối lườm con người đang ngủ.

Taeyeon đang ngủ bình yên, dường như không còn chút nào vẻ lạnh lùng thường nhật. Đôi mi dày, môi khẽ nhếch, nhìn qua không hiểu sao cô lại có cảm giác... đáng yêu...

Đáng yêu? Sao cô có thể dùng từ này để hình dung về một con sói! Đã nghe ai nói đến sói đáng yêu chưa? Cô lạnh người, da gà nổi hết lên.

Huống chi, hôm qua cô còn suýt bị Taeyeon cưỡng gian! Nhưng may sao đó cô ta đã dừng lại. Nhất định là vì cô khóc rất thảm thiết nên nếu để ai biết sẽ không tốt cho thanh danh của cô ta. Loại người như cô ta hẳn là để ý đến danh dự, uy tín nhất.

Vẫn nên nhân lúc Taeyeon chưa tỉnh mà mặc quần áo, nếu không ai biết được thú tính của cô ta lại trỗi dậy?

Fany rón ra rón rén định bò xuống dường như một góc chăn bị Taeyeon đè lên, cô lại không dám trần truồng đi lại nên đành cẩn thận kéo chăn.

Đột nhiên, cậu xoay người, cô chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, sau đó bị cậu đè lên.

Taeyeon ngẩng đầu nhẹ nhàng cười, đôi mắt đầy ý trêu tức:

-         Buổi sáng tốt lành, vợ thân yêu, sáng sớm tinh mơ định đi đâu?

Có lẽ là vừa tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn nhưng nói thật là rất gợi cảm.

May mà trên người cô quấn chăn bằng không cô sợ đến chết nhưng như thế cũng không có nghĩa là an toàn...cô không dám động đậy, cảnh giác nhìn cậu.

Cậu hừ một tiếng, trong mắt tràn ngập sự tức giận:

-         Không cần nhìn tôi như thế, nếu tôi dùng sức mạnh thì tối qua cô đã chẳng thoát.

Cô nói:

-         Vậy cô mau dậy đi, tôi muốn mặc quần áo.

Mắt cậu lóe sáng:

-         Đã cầu thì phải cho tôi chút lợi ích.

Nói rồi Taeyeon cúi đầu hôn Fany.

Lòng cô căng thẳng, trong đầu chợt nhớ đến bộ dáng dữ tợn của cậu khi xé rách quần áo cô, cả người không tự chủ được mà run lên khe khẽ.

Nhưng Taeyeon cũng không thô bạo như tối qua, nhẹ nhàng hôn, vô cùng dịu dàng.

Cô vẫn cắn chặt răng không cho cậu tiến sâu, trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy buồn buồn như có chiếc lông cọ xát.

Cậu thở hổn hển ngẩng đầu, ánh mắt mê ly.

Tim cô đập mạnh, lửa cháy bừng trên mặt. Vì che giấu sự xấu hổ này, trước mặt cậu, cô ra sức chùi môi, cau mày nói:

-         Sáng sớm ra còn chưa đánh răng, cô không sợ bẩn!

Mặt cậu lập tức trầm xuống nói:

-         Nhìn cô đã thấy mất hứng.

Sau đó, Taeyeon đứng dậy, xuống giường, không hề xấu hổ mà phơi bày cơ thể trước mặt cô.

Ánh mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa kính, chiếu lên người cậu khiến da dẻ đã trăng nay còn phủ thêm tầng ánh sáng chói lóa.

Tuy rằng cô tự nhắc nhở mình không được nhìn nhưng mắt như dính chặt vào người cậu, không thể di chuyển, đây đúng là bức tranh mỹ nữ sống động, đầy hương sắc.

Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cơ thể quyến rũ. Fanykhông nhìn được nữa, mặt đỏ bừng, dùng chăn bịt mắt, trái tim đập loạn. Quá biến thái, quá vô sỉ, dám dùng mỹ sắc dụ cô.

Bên tai cô truyền đến tiếng cười mị hoặc của cậu:

-         Cô nhìn có thấy thích không?

Trong lòng cô có sự xao động khiến cô vô cùng xấu hổ, sống chết đè nén cảm xúc, lớn tiếng nói:

-         Cuồng khỏa thân, mau mặc quần áo vào.

-         Giờ chưa mặc được, phải đi tắm cái đã.

Sau đó nghe được tiếng bước chân rất nhỏ của Taeyeon rồi đến tiếng mở cửa phòng tắm.

Đồ biến thái này hẳn là đã vào! Cô kéo chăn xuống, cẩn thận mở mắt đã thấy cậu đứng trước phòng tắm, lại nhìn thấy cơ thể cậu khiến tim cô đập loạn, không thở nổi. Cậu  nhướng mày nhìn cô cười tà mị để lộ ra hàm răng trắng bóng khiến cô, đầu choáng mắt hoa. Cậu nói:

-         Có muốn tắm cùng không? Chúng ta tắm uyên ương.

Giọng nói vô cùng mê hoặc.

Fany cầm chiếc gối sau lưng, dùng hết sức ném về phía Taeyeon kêu lớn:

-         Biến thái, đi chết đi.

Taeyeon né được đòn tập kích của Fany, cười lớn rồi vào nhà tắm.

 Cô vội vàng xuống giường, tìm quần áo mặc.

Quần áo của Eun Hee chỉ có ba màu đen, trắng, xám, dường như đang để tang cho ai vậy. Mặc vào khác gì bà mẹ chồng. Fany vất vả lắm mới tìm được bộ quần áo vừa mắt.

Đó là bộ váy màu trắng, trông đơn giản nhưng chất liệu tốt, cắt may khéo léo khiến đường cong tuyệt diệu trên người cô lộ rõ.

Fany nhìn bóng dáng xinh đẹp trong gương, da như tuyết, mặt như hoa, dáng người yểu điệu, tóc dài như mực khiến người ta có cảm giác động lòng người. Nhất là đôi mắt vô cùng linh động, đầy sức sống, kết hợp lại tạo nên vẻ mê hoặc khó nói.

Cô nói với gương:

-         Choi Eun Hee, tôi thừa nhận cô xinh đẹp, giàu có hơn tôi nhưng tôi trẻ hơn cô, tự do hơn cô. Hơn nữa, cô còn có chồng biến thái như thế, tôi sắp không trụ nổi nữa. Cô mau tỉnh lại đi, nếu không khiến vợ 'chồng' hai người li hôn cũng đừng trách tôi.

Nhưng những lời này cô cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Đây dù sao cũng là cuộc sống của cô ấy, cô không tiện can dự. Tuy rằng Eun Hee hại cô rất thảm nhưng cô ấy cũng bị hại, hơn nữa rất đáng thương. Bị bạn thân nhất và 'chồng' phản bội. Ai! Cô vẫn cố nhịn chờ Eun Hee tỉnh lại rồi nói.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Taeyeon quấn khăn tắm quanh người bước ra, cả người bao phủ trong làn hơi nước, bọt nước trên người chiếu ra ánh sáng mê người. Cậu nhìn cô thì giật mình, ánh mắt bừng sáng.

Cô thầm nuốt nước miếng, cảm thấy vô cùng khinh bỉ chính mình: Rất không có tiền đồ, luôn bị sắc đẹp của cậu mê hoặc. Không được, vì sự trong sạch của bản thân, cô phải học cách miễn nhiễm với mị lực của cậu.

Cô bộc lộ khí thế đặc công bị bắt không nhìn sự dụ hoặc của địch, kiên định nói:

-         Taeyeon, tôi muốn chia phòng ngủ với cô. Từ đêm nay tôi sẽ đến phòng khách ngủ.

Cậu trừng mắt nhìn cô, lập tức biến sắc, đôi mắt đen lộ ra ánh sáng lạnh như băng, ngay cả bọt nước trên người cũng như ngưng kết lại thành băng.

-         Cô thử chuyển xem! Bất kể cô chuyển đến đâu tôi cũng có thể bắt cô trở về, không gì có thể cản được tôi.

Khi nói chuyện cả người cậu toát ra khí phách khiến tim cô run rẩy.

Nhưng vì sự an toàn và trong sạch của mình, đêm qua cậu buông tha cô nhưng dù sao cô ta cũng là chồng của cơ thể này, cô ta có thể nhịn được bao lâu? Ai biết lúc nào cô ta lại nổi cơn thú tính.

Cô nhất định phải kiên trì đến cùng.

Fany không chút yếu thế nhìn thẳng vào mắt cậu, khẩn thiết nói:

-         Tuy rằng cô là chồng tôi nhưng nói thật với tôi mà nói cô cũng chỉ là một người xa lạ. Sao tôi có thể chung chăn chung gối với một người xa lạ, cô phải cho tôi thời gian.

Cậu nói:

-          Không được, không thương lượng!

Fany không khỏi bốc hỏa, cô ta làm loạn cùng phụ nữ khác ở ngoài mà còn có mặt mũi làm như thế với vợ. Cô trầm mặt:

-         Tôi không phải thương lượng với cô, tóm lại đêm nay tôi sẽ ra phòng khách.

Cô mím miệng, quật cường nhìn cậu.

Chỉ cần là người gần gũi với cô đều biết, khi cô lộ ra vẻ mặt này có nghĩa là cô đã hạ quyết tâm, chín trâu cũng không kéo lại được.

Trong mắt Taeyeon lại lộ ra vẻ ngoan lệ như sói, cậu trừng mắt nhìn cô, cô cũng không khách khí trừng mắt nhìn lại. Thật ra cô cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, ánh mắt của Taeyeon khiến bàn tay giấu sau lưng cô run lên nhè nhẹ.

Một lát sau, cậu quay đầu nói:

-          Chuyện này chờ buổi tối trở về nói sau, giờ chúng ta phải về nhà cha mẹ.

Hai người ăn điểm tâm rồi lên đường.

Cậu lái một chiếc xe thể thao rất đẹp từ gara ra. Lên xe, xe chậm rãi lên đường.

Dọc đường đi, cô nhìn cảnh vật bên ngoài đang lùi dần về phía sau, trong xe là bầu không khí yên tĩnh đến khó thở.

Xe đi qua con đường lớn rồi đến một ngôi nhà cửa sắt cao ba mét, hai bên tường cao vô cùng khí phái.

Xe đến gần, cửa sắt tự động mở, Taeyeon lái xe thẳng vào trong.

Cô nghĩ hẳn phải là ngôi nhà cổ kính nhưng trước mắt cô lại là một tòa nhà ba tầng rộng lớn theo phong cách châu Âu.

Hai bên đường xe chạy là hai thảm cỏ xanh mượt, cô mở to mắt tò mò nhìn quanh.

-         Trước có sân tennis, sau nhà là vườn hoa và bể bơi.

Cậu bên cạnh vốn đang yên lặng đột nhiên mở miệng nói.

-         Bể bơi!

Cô quay đầu lại, mắt sáng bừng. Trước kia cô rất thích bơi lội, bạn bè cô đều nói cô xuống nước sẽ thành mỹ nhân ngư.

Ai ngờ cậu lườm cô một cái:

-         Cô vui cái gì? Cô căn bản chính là con vịt lên cạn, thấy nước đã run.

Fany nhất thời ảm đạm, trong lòng hung hăng mắng Eun Hee thật vô dụng. Bơi cũng không biết, cướp mất thú vui của cô.

Xe dừng lại, bên ngoài có người hầu mặc áo trắng quần đen mở cửa cho cô, mỉm cười nói với hai người:

-         Cô hai, mợ hai, hai người đã về. Phu nhân chờ hai người đã lâu.

Taeyeon ném chìa khóa xe cho người hầu, chẳng buồn liếc mắt đi thẳng vào cửa lớn. Cô ở đằng sau lườm cậu một cái, tỏ vẻ gì thế không biết? Chẳng phải nhà cô ta cũng là làm dịch vụ sao? Nghĩ mình hơn người chắc.

Fany mỉm cười với người hầu xem như chào hỏi rồi theo Taeyeon đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro