Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vào phòng khách, căn phòng rộng lớn trang trí vô cùng tráng lệ, chỗ nào cũng bộc lộ vẻ tôn quý vô cùng.


Trong phòng khách, một người phụ nữ lớn tuổi và một người con gái trẻ tuổi ngồi trên sô pha. Người con gái trẻ tuổi chính là cô gái xinh đẹp như nắng ở trong bệnh viện.


Nhìn thấy hai người, người phụ nữ kia vui mừng nói:


-         Cuối cùng đã đến, mẹ đợi từ sáng.


Fany nhìn bà, bà hẳn là mẹ của Taeyeon, mẹ chồng của  Eun Hee.


Theo lý bà đã hơn năm mươi tuổi nhưng nhìn cũng chỉ khoảng tầm bốn mươi. Tóc rất đẹp, khuôn mặt càng vô cùng xinh đẹp, da dẻ trắng nõn, khi trẻ nhất định là một đại mỹ nhân. Khuôn mặt đẹp của Taeyeon phần lớn là được thừa hưởng từ mẹ.


Bà mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, cổ áo và chỗ xẻ tà đều dùng kim tuyến thêu hoa văn tinh mỹ, cúc áo cũng là hoa văn như vậy khiến bà càng thêm sang trọng quý phái.



Bà kéo tay cô, tươi cười nói:




-         Eun Hee không sao là tốt rồi, mất trí nhớ cũng chẳng có gì là to tát, chỉ qua một thời gian là sẽ khỏi, con đừng lo lắng, nghĩ thoải mái đi.




Giọng nói của bà rất nhu hòa, ánh mắt đầy vẻ quan tâm, cô thấy vậy nghĩ hẳn bà vẫn rất thích cô con dâu này.




Bà Kim kéo Fany ngồi xuống sô pha rồi nói:


-         Hôm nay mặc quần áo này thật đẹp. Mẹ đã bảo mà, con gái trẻ sao cứ thích mặc già dặn hơn cả bà già này, người không xám thì đen. Nhìn đi, giờ thế này có phải là đẹp không.



Cô cười với bà thật ngọt ngào:


-         Mẹ sao lại là bà già được, nhìn da mẹ còn đẹp hơn cả da thiếu nữ hai mươi. Mẹ nói con bí quyết đi, con phải học hỏi mới được.



Nịnh bợ là sở trường của cô, những quý bà hào phóng đến thẩm mỹ viện lần nào chẳng vui vẻ, ngoan ngoãn bỏ tiền ra mua sản phẩm cô đề cử.




Quả nhiên, Kim phu nhân cười như hoa nở, nói với người con gái trẻ tuổi bên cạnh:


-         Eun Hee mất trí nhớ rồi nói năng thật ngọt ngào.


Sau đó lại chỉ vào cô gái đó rồi nói với cô:

  

-         Đây là em của Taeyeon, rỗi rãi bảo nó đưa đi thăm thú, chắc con cũng không còn nhớ rõ ở đây. Làm quen lại lần nữa đi. Mẹ có chuyện muốn nói với Taeyeon.


Bà đứng lên khẽ bảo Taeyeon:


-         Con theo mẹ vào phòng một lát.




Bọn họ lên lầu, trong phòng khách chỉ còn lại cô và cô gái xinh đẹp kia.




Cô hoàng, bất lực nhất, cô ấy đã cho cô một chút ấm áp.




Hôm nay cô ấy mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng khiến da dẻ càng trắng nõn, tóc dài buộc sau gáy lộ ra vầng trán rộng.




Khuôn mặt trông thâm thúy, góc cạnh sắc nét không xinh đẹp như Taeyeon nhưng ánh mắt vô cùng ấm áp, trong sáng như ánh mặt trời khiến người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.




Cô ấy đứng lên mỉm cười với cô:




-         Đi thôi, em dẫn chỉ đi thăm xung quanh.



 Cô vui vẻ gật đầu đi theo.




Cô ấy đi đằng trước, thỉnh thoảng quay đầu nói với cô:




-         Tầng một là phòng khách với phòng ăn, đi qua bên này là phòng khiêu vũ, rất lớn. Nhà ta thường hay mở tiệc tại nhà. Tầng hai là phòng ngủ và thư phòng.




Fany mở to mắt, sự xa hoa ở đây khiến cô không thể tưởng tượng, thì ra kẻ có tiền sống cuộc sống như vậy. Eun Hee cũng coi như tốt số, sinh ra đã ngậm thìa vàng lại lấy được người giàu có nhưng sao cô ấy còn buồn bã không vui? Là vì chồng lăng nhăng sao? Nhưng làm gì có ai được thập toàn thập mỹ. Cô ấy chưa từng chịu khổ, chút việc nhỏ này đã coi như trời sập. Đổi lại là cô, cô sẽ ly hôn, chia nửa tài sản của Taeyeon sau đó sống những tháng ngày thoải mái. Cần gì ngày nào cũng sầu não.




Sau này, nhớ đến suy nghĩ khi đó, cô thở dài thật sâu, thì ra khi ấy cô thật quá ngây thơ.




Cô gái đi đằng trước, phát hiện cô dừng bước thì khẽ dừng lại, kiên nhẫn đợi cô bắt kịp.



Thật là người dễ khiến người khác có cảm tình. Cô ấy có được tâm tư chu đáo, Taeyeon cho dù có cưỡi ngựa cũng không thể đuổi kịp. Taeyeon vừa bá đạo, âm ngoan thậm chí còn vô sỉ. Vừa nghĩ đến đã bốc hỏa. Nếu chồng của Eun Hee là người trước mắt này thì tốt biết bao, ngày của cô sẽ thoải mái hơn nhiều. Cô cảnh giác cô ấy sẽ không giống Taeyeon, đây là trực giác của cô.



Fany cười hỏi:


-         Chị còn chưa biết tên em?


 Cô ấy cười cười, vô cùng ôn hòa, tinh thuần:


-         Em là Yoona.


-         Thế về sau chị gọi em là Yoona được không? Gọi em dâu quá cổ lỗ sĩ.


Yoona cười: 


-         Chị thích thế nào cũng được.


Cô lại hỏi:


-         Vậy em bao nhiêu tuổi?


Cô rất tò mò về Yoona.


Yoona luôn có hỏi có đáp:


 -         Năm nay em 24 tuổi.


A, lớn hơn cô 3 tuổi, nhỏ hơn Eun Hee 2 tuổi.


-         Vậy unnie của em bao nhiêu tuổi?


 Yoona dừng bước, nhìn cô kinh ngạc:


-         Chị dâu, chị xuất viện về nhà đã lâu, chuyện đó còn chưa biết sao?


Fany thản nhiên nói:


-         Unnie của em thường không về nhà, chị muốn hỏi cũng không có cơ hội.


Cô còn mong Taeyeon vĩnh viễn không về, biết hay không có gì đâu?


Yoona nhìn Fany, vẻ mặt đồng tình, cô không chịu nổi ánh mắt này, vội nói.


-         Không sao, chị không cần.


Yoona khẽ nói:


 -         Unnie 29 tuổi... Taeyeon unnie hẳn là nên quan tâm đến chị hơn.

 Cô ta bớt quan tâm tôi đi thì mới tốt, tốt nhất nên coi tôi như không khí.


Yoona nói:


-         Chị dâu, đi ra vườn hoa sau nhà không? Cảnh rất đẹp, nhưng giờ mặt trời có vẻ lớn.


Cô cao hứng nói:


-         Được, nắng thì sợ gì, chị còn muốn xem bể bơi.


-         Bể bơi ngay bên kia.


Trong vườn hoa, hương thơm ngập tràn, hoa đua sắc thắm, cảm giác thật thư thái.


Fany đứng đó nhìn, cảm giác rất vui vẻ. Yoona tươi cười đi cùng cô.


Bọn họ ngồi xuống trong đình hóng mát trong vườn hoa. Không lâu sau còn có người hầu mang đồ uống mát lạnh đến.


Cô vô cùng kinh ngạc:


-         Bọn họ làm sao biết chúng ta ngồi đây, lúc chúng ta đến đây cũng có thấy ai đâu. 


Yoona cười toe toét:


-         Chị dâu, sao chị lại trở nên thú vị như thế. Em nói cho chị nhé, nhà mình chỗ nào cũng có camera, đi đến đâu người hầu cũng biết. 


Cô càng ngạc nhiên.


-         Như vậy chẳng phải là rất mất tự do.


Yoona nhìn Fany bưng miệng cười lớn, đôi mắt đẹp giật giật cô mới biết mình bị lừa, vẻ mặt xấu hổ. Thì ra Yoona cũng chẳng phải là người tốt. Bị vẻ ôn hòa lừa gạt. Hừ, đúng là em của sói thì cũng chỉ là sói đội đội lốt cừu!


Yoona vội nói:


-         Chị dâu đừng giận, em chỉ đùa chút thôi.


Cô không nhịn được ăn miếng trả miếng, công kích lại:


-         Thật ra em cũng không đẹp bằng unnie của em.


Hai mắt Yoona sáng bừng sau đó làm ra vẻ khổ sở:


-         Đúng thế, mọi người đều nói thế. Unnie lớn lên trông giống mẹ, em thì giống ba.


Cô lập tức mềm lòng, cảm thấy mình cũng quá nhỏ nhen, sao phải chọc ngoáy vào nỗi đau của người ta? Nhìn Yoona khổ sở...


Vội vàng an ủi:


-         Quá đẹp cũng không tốt, trông đẹp đẽ hơn thì chẳng phải muốn tuyệt đường của người khác sao. Thật ra em cũng rất xinh đẹp.


-         Thật sao?


Cô kiên định gật đầu:


-         So với trân châu còn thật hơn.


Yoona quay đầu đi, bả vai run run, chỉ nghe thấy tiếng cười càng lúc càng lớn.


Ai, lại bị Yoona đùa giỡn, nhưng lần này cô cũng nhịn không được cười khanh khách. Hồi lâu sau Yoona mới quay đầu lại, vẻ mặt vẫn còn mấy tia đỏ ửng khiến làn da trắng nõn càng thêm diễm lệ.




Yoona nói:


-         Chị dâu thay đổi thật nhiều! Trước kia nếu trở về đây chị chỉ trốn vào thư phòng của ba, giống như chỉ có sách ở đó mới gây được hứng thú cho chị. Nhưng bây giờ chị còn có thể đùa giỡn với em.


Lúc này, cô đột nhiên có cảm giác kì quái, đó là cảm giác bị người khác nhìn trộm, lưng toát mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai.


Yoona hỏi:


-         Sao thế ạ?


Cảm giác này đột nhiên lại biến mất, là ảo giác sao?


Cô nói:


-         Không có gì. 


Một người hầu đi tới nói:


-         Tiểu thư, thiếu phu nhân, đến giờ ăn rồi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro