Chap 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuần thứ ba học thủ pháp trang điểm cơ bản, trang điểm cô dâu. Trường học yêu cầu mỗi học sinh phải mua một bộ trang điểm chuyên nghiệp, bao gồm: phấn má, phấn mắt và cọ trang điểm, tính ra khoảng hơn ba trăm ngàn won một bộ. Đám học sinh ai nấy đều oán thán. Học phí SM đã là đắt nhất, thế nhưng dụng cụ còn phải tự mình mua, nhưng giở hợp đồng ra xem, quả thực dụng cụ trang điểm bọn họ phải tự mua.

Đám học sinh chẳng có cách nào, điều kiện tốt thì mua luôn ở trong trường, điều kiện kém thì tự ra ngoài mua. Fany hỏi Sooyoung, Sooyoung nói cho cô rằng mua ở trường thì đầy đủ nhất, chuyên nghiệp và chất lượng cũng tốt nhưng hơi đắt. Cô nghĩ mãi, khẽ nghiến răng mua ở trường, cũng may trong tài khoản còn mấy triệu.

Bọn họ nghe Sooyoung nói như vậy thì đều quyết định mua ở trường. Nhà Onew không tệ, gọi điện thoại cho gia đình là có tiền mua. Minho, Dong Hae trong nhà hơi kém nhưng vẫn làm ra tiền. Dong Hae cắn răng nói:

- Coi như đầu tư cho tương lai, về sau vào làm trong công ty là kiếm lại được mà.

Chorong lo lắng nhưng cuối cùng đem tiền tiết kiệm ra:

- Cũng chẳng còn cách nào, đều bị trường rút ruột...

Sooyoung vốn đã có nên không cần mua.

Chorong và Minah ở Kí túc xá, một giường trên một giường dưới nên cũng hiểu biết hoàn cảnh của cô ấy. Chorong nói:

- Hình như hoàn cảnh nhà Minah không tốt lắm, có lần mình thấy cô ấy gọi điện trong kí túc xá về nhà xin tiền nhưng hình như không được, còn thấy cô ấy khóc nữa.

Trong lòng Fany không khỏi cảm khái. Hơn ba trăm ngàn won, ở Kim gia chẳng đủ mua một bộ quần áo, còn chưa đủ một ván bài Kim phu nhân thua nhưng ở đây lại đủ khiến mọi người sứt đầu mẻ trán. Chênh lệch giàu nghèo thật quá lớn...

Sau đó, Fany thấy sắc mặt Minah vẫn không tốt, đáy mắt đen sì, vừa nhìn đã biết là do quá lo âu. Cô cũng hơi buồn, nghĩ đến quan hệ trước kia của hai người cũng không tệ nên có lòng muốn giúp. Có lần gặp Minah ở toilet, không nhịn được nói:

- Minah, cậu còn chưa mua dụng cụ đúng không, mình có thể...

Fany vốn định nói cô có thể cho vay. Cô cảm thấy đều là vì giấc mơ của bạn bè, giờ cô có chút tiền có thể giúp cô ấy. Nhưng còn chưa nói xong, Minah đã cảnh giác, lạnh lùng cắt lời:

- Cảm ơn cậu quan tâm, mình tự thu xếp được.

Fany nổi nóng, mình có lòng tốt mà lại bị đối phương đề phòng nên xoay người bỏ đi, mặc kệ cô ấy.

Không lâu sau, trường học phân phát dụng cụ trang điểm, vô số đồ rực rỡ, chuyên nghiệp. Trong đó có một bộ cọ trang điểm gồm 18 cọ lớn nhỏ. Nhìn rất đẹp, rất xịn.

Thầy giáo nói:

- Để hiệu quả trang điểm đạt được cao nhất thì sử dụng đồ trang điểm tốt, cọ tốt là một phần rất quan trọng. Chúng ta phải hiểu rõ công dụng của những loại cọ này, sau đó sử dụng chuẩn xác. Đó không phải là bí mật mà là kĩ xảo mà mỗi stylist đều biết.

Fany để ý đến Sooyoung đang cầm một cây cọ lớn ngẩn người, vẻ mặt ảm đạm biết Sooyoung nhất định lại nhớ tới chuyện bị đổi đồ. Sau khi học xong, sáu người tụ họp, vẻ mặt Sooyoung cô đơn nhớ tới chuyện đó, cầm đồ trang điểm trong tay nói:

- Đây là cọ má hồng, quan trọng nhất là độ mềm của lông, cọ tốt đều là dùng lông dê thượng đẳng mà làm, nhằm làm cho màu má và màu da trở nên tiệp màu, không khiến người khác thấy quá khác biệt. Hôm kiểm tra đó, khi dùng đến cọ má hồng, lúc thử lên tay có cảm giác hơi ráp nhưng vì quá vội nên không để ý nhiều, chỉ nghĩ là tại mình. Cuối cùng khiến má hồng của người mẫu vô cùng thê thảm, mất hết điểm...

Sooyoung thở dài một hơi, nói:

- Các chiến hữu, từ giờ trở đi phải luôn để ý dụng cụ của mình, đừng giao cho bất kì ai. Nhất là trước khi kiểm tra thì nhất định phải để ý cẩn thận.

Những lời này khiến mọi người nhìn nhau, vẻ mặt lo lắng. Việc học dần trở nên phức tạp, không phải chỉ học ghi nhớ là xong. Mấy hôm trước, giáo viên còn giảng kỹ xảo trang điểm mắt. Thầy giáo nói:

- Lúc trang điểm mắt phải sử dụng cọ mắt, sau đó trang điểm phối màu mắt hợp lý, cọ từ giữa sang trái, đây là điều cơ bản.

Thực hành cũng là trang điểm mắt. Fany để ý thấy đồ Minah mua đều là mua ở quán nhỏ, không thành một bộ. Chorong nói:

- Mấy thứ đó giá rẻ nhưng chất lượng rất kém.

Cho nên lúc thực hành, các học sinh trong tổ cũng không muốn dùng đồ trang điểm của Minah, đành phải dùng của mình, rất lỗ. Minah bị các bạn trong tổ xem thường. Nhưng với việc này Fany chỉ thờ ơ, cũng chẳng muốn quản nữa

Bởi vì đều mới học, trang điểm mắt lại rất khó cho nên thời gian này, bất kể ai mắt cũng đều như bị người đánh cho tím bầm. Sooyoung đã học qua 1 năm nên tốt hơn nhiều. Fany và Sunny tuy đã làm trang điểm nhưng bình thường đều giúp khách dưỡng da là chính, ít khi có cơ hội trang điểm nên cũng không tốt lắm. Cô vừa hỏi thầy vừa hỏi Sooyoung, vừa nhân thời gian rỗi luyện tập, ngay cả buổi tối lúc làm việc ở quán bar cũng tranh thủ luyện tập. Vẽ rồi xóa, vẽ rồi xóa.

Sunny ở bên thấy mà không đành lòng nói:

- Eun Hee, cậu đừng làm nữa, mắt cậu đỏ hết lên rồi. Chắc hẳn là dị ứng, cứ mãi như thế là không được. Lau nước lạnh đi.

Fany nhìn kỹ, quả đúng là thế, sờ lên còn hơi rát, trong lòng cũng hơi sợ. Phải biết rằng vùng da quanh mắt rất mỏng, không cẩn thận thì sẽ bị nhăn. Cô vẫn không muốn còn trẻ đã có nếp nhăn nên mới dừng lại.

Trước khi ngủ dùng khăn lạnh đắp mặt nhưng đến sáng tỉnh lại thấy mắt vẫn sưng đỏ. Đến khám ở phòng khám gần đó, bác sĩ nói không có vấn đề nhưng trong thời gian ngắn không thể trang điểm. Sunny nhìn mắt cô mà đau lòng nói:

- Học tập thế này cũng phải trả giá quá đắt...

Fany thấy bác sĩ nói không sao nên cũng không để ý, thậm chí còn cười an ủi Sunny:

- Chẳng qua là khó coi mấy ngày thôi, không sao.

Trong lòng Fany vẫn rất vui vẻ vì cô đã nắm bắt tốt cách trang điểm mắt. Chắc hẳn kiểm tra được loại ưu là không thành vấn đề, nghĩ vậy trong lòng lại thoải mái.

Nhưng hôm sau, cô rời giường mở cửa lại thấy ở ngoài có một hộp thuốc mỡ. Bên cạnh có một tờ giấy viết: "Bôi lên da mắt, ba ngày là khỏi". Chữ viết rất quen, liếc mắt là cô đã biết của ai. Cô cầm thuốc mỡ, nhẹ mở ra, thuốc màu xanh nhạt, tản ra mùi bạc hà thơm mát, thấm vào lòng.

Nhất thời Fany giật mình đứng đó, ngơ ngác nhìn tuýp thuốc mỡ, trong lòng cảm giác lẫn lộn: chua chát mặn đắng giao tạp nhưng lại có chút ngọt ngào.

Mấy ngày kế tiếp là học trang điểm đơn giản, phối đồ trang sức trong cuộc sống bình thường, trang điểm cô dâu hiện đại và truyền thống. Từ đánh phấn, kẻ mi, vẽ mắt, má hồng, tô môi đều rất nhiều kiến thức. Fany lại phát huy tinh thần chăm chỉ nghiên cứu của mình. Nhưng lần này Sunny ở bên gắt gao coi chừng, thấy khi làn da bắt đầu có vấn đề thì lập tức ngăn lại nên không có chuyện bị dị ứng nữa.

Đến thứ sáu kiểm tra, mắt cô vì đã bôi thuốc mỡ Taeyeon đưa tới nên đã khỏi lại. Mấy ngày này, mắt cô khiến các tổ viên cười không biết bao nhiêu lần nhưng trong lòng cũng rất bội phục cô. Onew nhìn mắt Fany mà sùng bái. Dong Hae thấy vậy thì cười, lén nói với Sooyoung:

- Thằng nhóc này đúng là khác người.

Sooyoung hiểu thì cười nhưng không nói gì.

Lần này, trường học đã tìm người mẫu cho mỗi người, sau đó quy định trong thời gian nhất định phải trang điểm xong. Fany bị chỉ định trang điểm cho người đi phỏng vấn xin việc còn Sunny thì bị chỉ định trang điểm cho cô dâu Hàn Quốc.

Người mẫu của Fany là cô gái hơn 20 tuổi, da dầu hơi đen, lông mi thưa, có mụn đầu đen. Tiffany đầu tiên bảo người mẫu rửa sạch mặt, bôi dung dịch kiềm dầu sau đó có cậy bớt mụn đầu đen nhưng vì sợ sẽ khiến làn da đỏ lên nên không làm nhiều.

Sắc mặt quan trọng nhất là tinh thần. Đẹp nhưng khiến người khác không nhận ra là mình trang điểm, tuyệt đối tránh trang điểm quá dày. Người mẫu này thoạt nhìn không có tinh thần, Fany tỉa lông mày cho cô ta dựa theo kết cấu khuôn mặt, nhìn qua sáng sủa hơn nhiều.

Màu da người mẫu đen, dùng phấn trắng quá sẽ rất giả cho nên cô chọn màu phấn tiệp với màu da nhất, chỗ đen quá thì đánh phấn đậm lên để da được đều màu. Hơn nữa cũng rất chú ý vành tai và cổ, tuyệt đối không thể để cổ với mặt hai màu.

Như vậy, da người mẫu đã sáng lên nhiều.

Ánh mắt không quá sắc nét, phải vẽ mắt mới đẹp hơn được. Cho nên Fany chọn vẽ mắt nâu vàng. Sau đó lại gắn mi giả, ánh mắt đẹp hơn nhiều.

Má thì không thể quá nổi, vì da cô ấy vốn nâu nên Fany chọn màu đồng, tô lên xương gò má. Môi không nên quá đậm, vì đi phỏng vấn sẽ làm phân tán sự chú ý của người phỏng vấn nên cô chọn màu hồng nhạt, để ý vẽ viền môi, cũng đẹp hơn rất nhiều.

Bởi vì còn chưa học phối hợp trang phục nên chỉ cần trang điểm xong là được, so với thời gian chỉ định thì còn thừa 10 phút. Người mẫu nhìn gương vui mừng, chưa từng nghĩ mình cũng có thể xinh đẹp như vậy mà nhìn lại không như đã trang điểm thì rất vui vẻ. Fany thấy cô vui mừng như vậy thì cũng có cảm giác như đã thành công.

Giáo viên đánh giá nhìn tác phẩm của cô thì liên tục gật đầu, lại hỏi cô một số vấn đề chuyên nghiệp. Fany đều đáp trôi chảy, giáo viên rất vừa lòng, nhìn cô tán thưởng, tất nhiên cô đạt loại tốt. Cô vui vẻ liên miệng cảm ơn.

Mà Sunny tuy hơi lâu nhưng vì ở bên Fany nên cũng chăm chỉ luyện tập mà cũng được điểm tốt. Sooyoung có thực lực, đương nhiên loại tốt. Onew, Minho loại khá. Dong Hae là loại tốt nhưng chấm vớt. Bởi vì khi thầy giáo nhìn tác phẩm của anh thì trầm ngâm hồi lâu mới do dự cho ưu. Chorong cũng loại khá, vốn ủ rũ nhưng thấy lần này cũng nhiều bạn học được loại khá, cảm thấy mình không phải kém cỏi nhất, vẫn còn cơ hội nên mới thở phào.

Mà Minah là người có thành tích kém nhất. Bởi vì đồ dùng của cô quá kém nên má, mắt trang điểm lên nhìn không đẹp, mắt thì như bị đánh, má thì như mông khỉ, người mẫu cũng tái mặt. Giáo viên nhìn tác phẩm thì thẳng thắn nói nguyên nhân là do dụng cụ của cô nhưng nghĩ thành tích trước đó của cô cũng không tệ nên vẫn cho qua. Có điều vẫn tế nhị nói:

- Muốn trang điểm tốt thì nên chuẩn bị đồ dùng cho tốt trước. Nếu em còn muốn tiếp tục làm nghề này thì giai đoạn đầu nên đầu tư một chút.

Những lời này khiến Minah cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Bọn Fany ở cách đó không xa nhìn cô, trong lòng cũng không thoải mái.

Kiểm tra xong, mọi người lần lượt rời khỏi phòng thực hành. Fany và Sunny đi về được một quãng thì cô đột nhiên nhớ đã để quên dung dịch kiềm dầu ở trường. Cô nhớ tới lời Sooyoung thì hơi hoảng, vội nói với Sunny:

- Mình quên một thứ, cậu ở đây chờ nhé.

Sunny nói:

- Để mình đi cùng.

Fany cười lắc đầu:

- Không sao, hôm nay cậu vẫn không khỏe, đừng chạy. Mình đi nhanh thôi, không lâu đâu.

Fany chạy tới phòng thực hành, vừa định đẩy cửa vào thì nghe thấy có tiếng khóc ri rỉ bên trong. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đã thấy Minah gục xuống bàn khóc. Cô thở dài, trong lòng nghĩ đến an ủi nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt cảnh giác trước đó cô ấy nhìn mình, lời nói lại nghẹn lại.

Cô đi đến bàn mình lấy đồ, kiểm tra cẩn thận, xác định không có ai động chạm thì cất vào túi, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa quay đầu lại thấy Minah hai mắt rưng rưng, lạnh lùng nhìn cô nói:

- Giờ cậu vừa lòng chưa, cậu cố ý quay lại xem mình thê thảm thế nào đúng không? Cậu xem được rồi đó! Vừa lòng chưa

Fany nghe xong, giận vô cùng, hừ lạnh nói:

- Mình quay về lấy đồ để quên. Trong lòng mình cậu vốn chẳng quan trọng đến mức đó.

Minah cười lạnh một tiếng, liền xoay người đi. Trong lòng cô có lửa giận vô danh, cô bước đến bên cô ấy, trầm giọng nói:

- Minah, tôi vẫn coi cô là bạn, tự hỏi cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng với cô, sao cô nói tôi như vậy.

Minah đứng lên, thân mình gầy yếu vì khóc nhiều mà hơi run, điều này khiến cô ta có vẻ đáng yêu

- Coi tôi là bạn? Vậy sao cô muốn tôi đi sai đường?

- Chỉ sai đường?

Cô bất ngờ nhưng lập tức hiểu ra:

- Cô nói chuyện kiểm tra phác họa?

- Đúng

Minah bị phẫn.

- Tôi cũng luôn coi cô là bạn nhưng không ngờ cô vì muốn vào công ty mà muốn hại tôi.

- Hại cô?

Fany phì cười:

- Minah, có phải cô mắc chứng bệnh hoang tưởng luôn nghĩ mình bị hãm hại.

Minah đứng lên:

- Cô đừng có chối. Thầy giáo nói tôi phác họa đẹp, hơn nữa cũng được điểm tốt chứng tỏ phương pháp của tôi là đúng. Cô cũng được loại tốt, chưa biết chừng là dùng cách của tôi nhưng cậu lại muốn tôi không làm như thế. Đó chẳng phải hại tôi thì là thế nào? May mà tôi không tin cô.

Phòng thực hành im ắng, thỉnh thoảng có một hai người đi qua, tò mò nhìn vào, thấy không khí cứng nhắc lại vội vàng tránh ra.

Ánh mặt trời chiều xuyên qua cửa sổ thủy tinh, bao phủ lên hai người.

Fany nhìn Minah, sắc mặt cô ấy tái nhợt, không có vẻ hồng hào của những cô gái tuổi này, lông mi nhạt, tóc cũng không sáng bóng khiến người ta có cảm giác dinh dưỡng không đủ. Cô không khỏi nghĩ đến trước kia khi cũng ăn cơm, cô ấy luôn chọn rau, ít khi chọn thịt, lúc ấy còn tưởng là con gái giữ dáng, giờ xem ra hoàn toàn là vì kinh tế mà ra.

Fany thầm thở dài, nhìn cô ấy nghiêm túc nói:

- Tôi chưa từng muốn hại cô, tuy rằng tôi muốn vào công ty làm việc nhưng nói thật tôi không muốn đạp lên ai để tiến lên hết. Tôi có tự tin mình có thể dùng năng lực của mình để làm được. Về chuyện phác họa kia đến giờ tôi vẫn nghĩ là tôi đúng. Đương nhiên, cô cũng chẳng sai chẳng qua là lãng phí sức lực. Chẳng qua tôi không muốn cô quá mệt mỏi nên mới nói thế. Minah, tôi vẫn coi cô là bạn, chưa từng có tâm tư gì với cô, tin hay không tùy cô.

Ánh mặt trời màu cam xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Fany khiến cô như có lớp hào quang màu vàng. Khuôn mặt xinh đẹp thêm vẻ thánh khiết, đôi mắt như hắc ngọc đầy vẻ chân thành. Minah đột nhiên có cảm giác tự xấu hổ, đối diện với ánh hào quang của cô thì như bị chói mắt mà cúi đầu.

Fany nói xong thì định rời đi, nếu Minah vẫn không tin cô, cứ muốn rúc đầu vào sừng trâu thì cô cũng đành chịu. Đang lúc cô sắp mở cửa mà đi thì giọng Minah run run vang lên từ phía sau.

- Nhà tôi ở nông thôn, hồi đi học thành tích cũng tốt lắm, vốn định học đại học, sau này rời khỏi cảnh nghèo khó. Nhưng trời không thương tôi...

Giọng cô bi thống, Fany không khỏi dừng bước, xoay người lại.

- Cha tôi làm thợ, đúng lúc đó lại bị ngã mà phải cưa chân, mất khả năng lao động. Khi đó tôi vừa đến lúc tốt nghiệp, hoàn cảnh trong nhà bức tôi phải bỏ qua giấc mơ học hành mà đến Seoul làm thêm, kiếm tiền nuôi gia đình. Học phí ở đây là do tôi khổ cực mà tiết kiệm được. Tôi mong có thể vào công ty mà thay đổi vận mệnh. Bằng không tôi sẽ quay về lập gia đình. Nhà tôi đã chọn đối tượng, còn thúc giục tôi về sớm kết hôn, nghe nói đối phương tuy tuổi lớn nhưng nhiều tiền, tiền sính lễ có thể dùng để cho anh tôi mua nhà, lấy vợ...

Nói đến đây, nước mắt Minah như trân châu rơi xuống. Fany nhìn cô, trong lòng cũng có chút khó chịu, không biết nên nói gì cho phải.

Minah lau nước mắt rồi tiếp tục nói:

- Đó không phải là cuộc sống tôi muốn, tôi không muốn lấy người tôi không biết, thành cái máy đẻ. Tôi không có đường lui, chỉ có mong vào được công ty. Nhưng Sooyoung từng bị hại làm tôi rất lo lắng, sợ hãi. Tôi sợ cũng như cô ấy, bị người ta đạp xuống. Tôi cũng chẳng phải là cô ấy mà có thể làm lại lần nữa, tôi không có cơ hội... Tôi không muốn hại người nhưng cũng không muốn bị người khác hại. Tôi lo sợ, luôn đề phòng người khác, nhưng giờ tôi biết tôi hiểu lầm cô rồi...

Minah tiến lên vài bước, dường như muốn đến bên Fany nhưng đi nửa đường thì lại dừng bước:

- Là mình hiểu lầm ý tốt của cậu, là mình nghi thần nghi quỷ, để tâm vào chuyện vụn vặt, tóm lại, Choi Eun Hee, xin lỗi, mình đã nói những lời quá đáng với cậu. Xin lỗi. Mình không mong cậu còn coi mình là bạn. Mình nói nhiều như vậy không phải muốn cậu thương hại...

Minah cúi đầu, giọng trở nên bi ai:

- Chỉ là con đường này mình không đi nổi nữa. Mình không có tiền, trong nhà cũng không có tiền cho mình. Đồ dùng của mình không phù hợp, không lâu sau sẽ bị đào thải, có lẽ sẽ theo vận mệnh mà quay về lập gia đình. Sự đau khổ này không ai lắng nghe, những người xung quanh đều chán ghét mình nên mình mới nói thế với cậu. Eun Hee, cậu đừng trách mình...

Minah cười khổ rồi cúi đầu, đi qua Fany ra ngoài.

Cô sửng sốt, đến khi muốn gọi Minah lại thì cô ấy đã biến mất ở cuối hành lang.

Tâm tình Fany nặng nề hồi lâu, đến khi gặp Sunny, Sunny thấy sắc mặt cô không ổn thì ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Đồ bị đổi?

Cô cười cười, lắc đầu, nói:

- Không phải...

Fany nói những lời Minah vừa nói cho Sunny sau đó nói:

- Thật ra chuyện trước đó cũng không thể quá trách cô ấy, lòng cảnh giác này chúng ta ai cũng có, chẳng qua là cô ấy thái quá, mẫn cảm quá thôi. Chỉ là một cô gái mà vẫn kiên trì đến bây giờ thì cũng rất đáng nể.

Fany nắm tay Sunny, đi về phía trạm xe bus, mặt trời như lửa thiêu đốt cuối chân trời, nhuộm mặt đất thành màu cam bụi.

Cô nhìn nắng chiều như lửa không khỏi nhớ đến Taeyeon, nhớ đến ban đêm yên tĩnh đó, nhớ lại sự buồn bã của cậu khi bị cô hiểu lầm. Thì ra lòng tốt bị người khác hiểu lầm khó chịu như vậy... Vậy còn Taeyeon? Lúc đó cậu nhìn cô kiên quyết rời đi thì có tâm tình gì?

Sáng hôm sau, Fany đến ngân hàng rút tiền, đến mua một bộ dụng cụ ở trường. Cô gọi Minah vào một góc vắng, đưa đồ cho cô ấy rồi nói:

- Mình không thương hại cậu, cũng không giàu có, vĩ đại mà đem tiền để thương hại người khác. Mình chỉ là thích thái độ cố gắng với cuộc sống của cậu thôi. Tiền này cho cậu vay, cậu đừng thấy nặng nề, đồ này còn chưa mở, cũng không thể đổi gì được, cậu có thể yên tâm. Còn nữa, nếu cậu thấy ngại thì về sau thi được vào công ty, trả tiền cho mình có thể trả cả lãi cũng được. Mình thấy cậu cố gắng như vậy hoàn toàn có thể vào công ty nên mình cũng không lo. Được rồi, cũng sắp vào học, mình đi trước.

Fany một hơi nói xong liền xoay người chuẩn bị về lớp học, vừa bước đi đã bị Minah kéo lại. Cô bất đắc dĩ quay đầu, thực ra làm chuyện này cô cũng có chút ngại ngùng.

Minah một tay gắt gao giữ chặt Fany, tay kia thì nắm chặt bộ trang điểm, nước mắt thấm ướt bờ mi, vẻ mặt xấu hổ và cảm kích. Minah nhìn Fany, hồi lâu sau mới nói được một câu:

- Choi Eun Hee, cậu...

Sau đó nước mắt rơi xuống, Minah buông tay, bưng mặt khóc không thành tiếng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro