Chap 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Fany và Sunny tan tầm trở về, đi ngang qua góc yên lặng đó, cô lại thấy có bóng xe mơ hồ.

Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ. Ở góc đó, chiếc xe cô đơn đỗ tại đó, trong xe có ánh lửa hồng lóe qua, bóng đêm lúc sáng lúc tối.

Fany không như bình thường vội vàng bước đi. Lần này, cô dừng bước đi qua đó. Sunny rất nhanh phát hiện sự khác lạ của Fany, nhìn theo ánh mắt cô phát hiện chiếc xe thần bí kia thì biết có chuyện gì xảy ra. Sunny nhìn bóng xe lại nhìn cô, yên lặng một hồi, liền nói:

- Eun Hee, mình về trước.

Mắt Fany không có rời kia chiếc xe, gật gật đầu.

Taeyeon ngồi trong xe, nhìn bóng người ngày nhớ đêm mong kia, trong lòng dâng lên sự kích động không thể kiềm chế, nhất thời trong đầu có ngàn vạn suy nghĩ khiến cậu lúc vui lúc buồn. Cảm giác lo được lo mất, ruột mềm trăm mối này không thể dùng từ ngữ bình thường mà hình dung.

Từ đêm đó gặp cô, cậu có thời gian rỗi thì đều ở đây chỉ để được nhìn người con gái ấy một lần.

Taeyeon rất nhiều lần đùa cợt mình, đã nhiều tuổi thế này còn chơi trò chơi của thiếu niên. Nhưng những đứa trẻ đó sao luôn được bạn gái tha thứ mà mình lại chỉ nhận được sự lạnh lùng của Fany? Trong lòng cậu không phải không khó chịu. Nhưng khó chịu thì khó chịu, đau khổ thì đau khổ, hôm sau vẫn đúng giờ đứng chờ ở đó, cho dù là nhìn thấy bóng dáng cô cũng còn hơn là chẳng thấy gì, một mình dày vò trong nhớ nhung.

Nhưng hôm nay cô lại dừng bước, thế có nghĩa là gì? Cậu cảm thấy tim mình đập loạn.

Taeyeon mở cửa xe đi xuống, đi về bóng dáng mảnh mai kia. Đầu tiên là chậm rãi nhưng sau đó không khống chế được mà bước càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, khuôn mặt người con gái ấy càng lúc càng rõ ràng. Fany đang cười... cô cười với cậu, cô đang cười với cậu. Nụ cười thản nhiên như cành mai lặng lẽ nở rộ trong đêm tuyết.

Taeyeon không nhịn được mà tim đập loạn vội bước đến bên cô.

Sao sáng đầy trời, ánh trăng sáng ngời, gió đêm dịu dàng, ánh đèn mờ ảo bao phủ lấy hai người.

Fany nhìn Taeyeon, hơi thở hỗn độn, khuôn mặt cậu có chút tiều tụy, trong mắt còn thấy cả tơ máu.

Trong đêm đen, giọng cậu trầm thấp:

- Eun Hee, cuối cùng em cũng chịu gặp Tae.

Fany mỉm cười nói:

- Em muốn cảm ơn thuốc mỡ của Tae.

Fany chỉ vào mắt mình:

- Rất hiệu quả, cảm ơn!

Taeyeon có chút thất vọng, nhưng Fany chịu gặp cậu, chịu cười với cậu, bình tĩnh nói chuyện với cậu như vậy có phải đã là đột phá lớn?

Trong lòng cậu dâng lên cảm giác vui mừng khiến khuôn mặt cô bỗng sáng bừng.

Fany vẫn đang mỉm cười, tươi cười thản nhiên, khí trời dưới ánh đèn mờ ảo mà càng như mơ mơ hồ hồ, lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

- Tae.

Fany khẽ gọi Taeyeon, giọng nhẹ như gió đêm, cậu cảm thấy tim như chìm trong hồ nước ấm, thật dịu dàng, ấm áp. Nhưng câu nói sau đó của Fany lại như đẩy cậu vào hầm đá, lạnh buốt tim.

Cô nói:

- Tae, sau này đừng đến đây nữa.

Fany nhẹ nhàng mà nói, thản nhiên cười, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt. Tựa như đang nói chuyện hết sức bình thường. Lời của cô, vẻ mặt của cô khiến tim cậu đột nhiên co rút lại

Cậu tiến lên mấy bước, gắt gao nắm chặt vai cô, vội vàng nói:

- Eun Hee, có phải em hiểu lầm điều gì? Là tuýp thuốc mỡ đó sao? Em trách Tae theo dõi em sao? Eun Hee, không như em nghĩ đâu, chẳng phải Tae đã nói Tae cho người bảo vệ em sao? Bọn họ khá hiểu tình huống của em, Tae chỉ lo lắng cho em thôi... nếu em không thích, Tae lập tức bảo bọn họ thôi... Eun Hee, em đừng như vậy...

Câu nói cuối cùng của Taeyeon dường như đang cầu xin. Cho tới giờ cậu vẫn luôn cho rằng không có gì trên đời có thể làm khó mình. Nhưng chỉ khi đối mặt với cô gái này, cậu luôn có sự bất lực, khủng hoảng. Thì ra trên đời này khó nhất chính là lấy lòng cô gái trước mặt này, cô gái thuần khiết, không chút mưu cầu nào. Nhưng đó lại là thứ cậu muốn có được nhất. Đây là kiếp số của cậu, là báo ứng cho sự hoang đường trước kia của cậu.

Fany nhíu mày, nhẹ nhàng giãy dụa, Taeyeon ý thức được mình làm đau cô nên lập tức buông tay, vội lui về phía sau hai bước, vẻ mặt thống khổ mà bất đắc dĩ.

Cô đi đến gần cậu, nhẹ nhàng nói:

- Taeyeon, em không trách Tae, trước là em hiểu lầm ý tốt của Tae, còn nói những lời khó nghe, nhất định khiến Tae đau lòng, là em không tốt, em xin lỗi.

Taeyeon ngẩng đầu, trong mắt mơ hồ, nếu cô không tức giận thì sao lại làm vậy?

Cô tiếp tục nói:

- Em hiểu ý tốt của Tae nhưng cũng không có nghĩa là em chấp nhận nó. Tae, tội gì phải lừa mình dối người?

Đôi mắt đen như ngọc của cô nhìn thẳng cậu, dường như muốn xuyên thấu đến lòng cậu:

- Không phải Tae cứ như vậy thì mọi chuyện sẽ biến mất, không phải Tae kiên trì thì em sẽ thay đổi nguyên tắc của mình. Taeyeon, vô dụng thôi...

Giọng Fany nhẹ nhàng, trong trời đêm lại có cảm giác đau đớn, nặng nề.

- Tae nhìn mình bây giờ đi, sao phải tự biến mình thành vậy? Tae là Kim Taeyeon uy phong lẫm liệt, là người thừa kế tập đoàn Kim thị, không ai sánh nổi. Tae hiểu nên làm nên không, Tae hiểu được cái gì là vô dụng. Nhưng giờ Tae đang làm cái gì?Tae cưỡng cầu bản thân, cưỡng cầu chuyện không thể thay đổi. Tae làm vậy chỉ khiến mọi người càng đau khổ. Taeyeon, buông tay đi, Tae sẽ vẫn là người cao quý uy phong lẫm liệt, thế giới của Tae sẽ không vì mất em mà thay đổi!

- Sao lại không thay đổi...

Taeyeon cười thảm, liên tục lui về phía sau:

- Em đã sớm trở thành một phần thế giới của Tae, thiếu em thế giới của Tae cũng không thể đầy đủ. Cho dù có là người cao quý uy phong lẫm liệt, cho dù là người thừa kế của Kim thị thì cũng có ý nghĩa gì...

Taeyeon nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Fany, đôi mắt buồn bã, tim như bị lăng trì mà đau đến tận cùng, đau đến không thể hô hấp, đau đến cả người không thể tự chế run run.

- Eun Hee.

Trong đêm tối, giọng Taeyeon có vẻ yếu ớt, dường như chỉ chạm vào là sẽ vỡ tan:

- Vì sao em có thể bình tĩnh như vậy, vì sao em luôn có thể lý trí như thế. Em dạy Tae đi! Em có bao giờ mềm lòng không? Em lý trí đến đáng sợ, bình tĩnh đến mức Tae không thể không nghĩ, em có từng yêu Tae...

Fany cúi đầu, rũ mắt, che dấu sự đau xót của mình. Khi ngẩng đầu, mắt cô lại bình thản:

- Bởi vì trong hai chúng ta dù sao cũng phải có một người bình tĩnh, quá hiển nhiên, người đó không phải Tae.

Cô thở dài:

- Quay về đi, Tae, đừng đến nữa, đừng làm chuyện vô nghĩa nữa...

Fany xoay người đi về nhà, bóng dáng kiên định thể hiện quyết tâm của cô. Khác với quá khứ là sự sự kiên quyết này còn có chút lạnh nhạt, dường như giờ cô đã chẳng để chuyện này trong lòng.

Taeyeon nhìn bóng Fany mà lòng lạnh lẽo, như chỉ trong nháy mắt, đất trời u tối, bóng tối vô hạn đang nhấn chìm cậu.

Từ sau đó, Sunny phát hiện, Fany hình như có chút khác lạ. Vẻ ngoài thì rất bình tĩnh, cái gọi là bình tĩnh đó là cô ấy vẫn chăm chỉ học tập, luyện tập, nói chuyện với bạn bè. Nhưng khi một mình, cô sẽ luôn ngẩn người, buổi tối có khi cả đêm không ngủ được. Còn cả góc đó, không bao giờ xuất hiện chiếc xe thần bí kia nữa. Sunny hơi hiểu, nhìn vẻ mặt Fany hoảng hốt thì có chút đau lòng nhưng chuyện này cô cũng chẳng có cách nào giúp. Đành phải thường xuyên cùng Fany nói chuyện, phân tán một chút lực chú ý của Fany.

Mãi cho đến một ngày, Fany nhận được một cuộc điện thoại.

- Cái gì? Jiyoung xẩy thai? Có chuyện gì?

Sunny nghe Fany kinh ngạc hỏi lại. Bắt đầu từ đó, mọi chuyện cũng thay đổi.

Một tuần trước......

Jiyoung vẫn đang bị giam lỏng tại tòa biệt thự xinh đẹp kia. Phong cảnh bốn phía vẫn xinh đẹp như trước, cây cối vẫn xanh tốt. Ngày vẫn nhàm chán như vậy, thời gian vẫn thật dài. Chỉ khác là bụng cô ta dần nổi lên, quanh biệt thự có nhiều người bảo vệ hơn, vẻ mặt lạnh lùng, còn cả thái độ của quản gia cũng dần tốt hơn.

Nói đến quản gia, Jiyoung cũng có chút tâm tư. Đầu tiên là nói chuyện phiếm với bà, biết con bà vừa thi đỗ đại học, ngày hôm sau, Jiyoung đưa cho bà phong bì hai triệu won. Đầu tiên bà quản gia không nhận nhưng Jiyoung cứng rắn ép buộc nhét vào túi bà. Sau đó, khi bà ra ngoài mua đồ, Jiyoung bảo bà mua nhiều một chút, ăn không hết Jiyoung đều cho bà mang về nhà hết. Đồ ăn Kim gia cung cấp đương nhiên là loại thượng hạng, nhà bà hầu như không cần mua đồ ăn, ăn không hết đem cho họ hàng, cũng được nở mày nở mặt. Jiyoung còn thường mượn có này nọ mà nhét phong bì cho bà, đều hơn năm tram ngàn won. Bà quản gia dần nhận quen tay, bình thường, khi lấy tiền có người khác thì cũng sẽ bịt miệng người ta lại. Lâu dần mọi người cũng dần quen với việc quản gia và Jiyoung quá thân thiết.

Jiyoung như vậy cũng là có lý do, cô ta nghĩ, bản thân cả ngày bị nhốt ở đây, bên ngoài xảy ra chuyện gì căn bản không hề biết, mà bà quản gia có người quen làm ở biệt thự Kim gia, đối với chuyện của Kim gia cũng có hiểu biết ít nhiều. Cô ta rất muốn biết Eun Hee sau khi biết cô ta có thai với Taeyeon thì có phản ứng gì. Có đôi khi cô ta cũng nói bóng gió với quản gia nhưng bà dù cầm nhiều tiền của cô ta như vậy nhưng cũng chỉ cho cô ta thêm chút thời gian tản bộ còn lại không nói lời nào. Điều này khiến cho Jiyoung tức giận vô cùng. Nhưng hôm nay,bà quản gia lại chủ động cung cấp cho cô ta một tin tuyệt vời.

Đó là lúc chạng vạng, trong hoa viên, Jiyoung nằm dài trên võng, nhớ tới cuộc sống bị giam lỏng, nhớ tới Kim gia không có ai đến thăm mình, nghĩ tới vận mệnh của mình sau khi sinh con thì không khỏi có chút hoảng loạn, rất bất an. Cô ta vỗ bụng, càng quyết tâm được ăn cả ngã về không.

Đúng lúc này, quản gia cho mọi người lui, ngồi xuống ghế bên cạnh cô ta, vẻ mặt thần bí

- Tiểu thư, tôi có được một tin từ chỗ người quen.

Ánh mắt bà ta lóe sáng dưới ánh trời chiều, thần sắc dấu không được sự đắc ý. Jiyoung nghe giọng bà, nhìn vẻ mặt bà thì vội chú ý hỏi:

- Có tin gì?

- Người quen của tôi làm ở Kim gia, theo lời nó thì đại thiếu phu nhân đã bỏ nhà đi rồi, đã nhiều ngày chưa quay về. Phu nhân cố gắng phong tỏa tin tức, không cho người hầu nói lung tung bên ngoài nhưng sao giấu được mãi? Người quen kia của tôi hôm qua ở nhà tôi uống rượu quá chén nên nói hết ra. Bọn họ đều nói, đại thiếu phu nhân làm ầm ỹ lên, đòi ly hôn! Cái này khiến lão gia tức giận vô cùng! Đại tiểu thư muốn kéo đại thiếu phu nhân lại còn bị lão gia tát nữa.

- Thật sao?

Jiyoung ngồi bật dậy

- Ôi, tiểu thư, cô cẩn thận một chút, giờ cô đang mang thai, phải thật cẩn thận. Nghe nói Kim lão gia rất coi trọng đứa cháu này. Tiểu thư, thật chúc mừng cô, chưa biết chừng...

Quản gia cũng không nói gì thêm nhưng cười đầy thâm ý, trước bà cũng chẳng coi trọng cô ta, trong lòng còn có chút khinh thường. Hơn nữa Kim gia coi cô ta như phạm nhân, rõ ràng là Kim gia chỉ muốn đứa bé mà thôi, cuối cùng cô ta cũng bị Kim gia đem tiền bịt miệng thôi. Cho nên tuy rằng Jiyoung nhiều lần nhờ cậy nhưng bà cũng mặc kệ, tránh đắc tội Kim gia.

Nhưng giờ không vậy, đại thiếu phu nhân nếu thực sự ly hôn, Kim lão gia lại coi trọng đứa cháu này như vậy, chuyện tương lai lại trở nên khó xác định. Người phụ nữ này thủ đoạn không bình thường, nhìn cô ta dưới sự giám thị nghiêm mật của mình mà còn có thể dẫn đại thiếu phu nhân tới khiến cô ấy bỏ nhà đi thì rõ. Về sau cho dù cô ta không thể làm con dâu trưởng Kim gia nhưng mẫu bằng tử quý, địa vị sau này vẫn là không thể khinh thường, hiện tại mình giúp cô ta một chút, tương lai có lợi gì cũng chưa biết chừng.

Bà quản gia nhớ đến Joo bên Kim phu nhân, tiền lương tương đương với giám đốc một công ty, đãi ngộ tốt vô cùng. Nghĩ vậy, lòng bà ta cũng vô cùng kích động.

Bên kia, Jiyoung vô cùng mừng rỡ, không thể tin vào tai mình. Ly hôn! Choi Eun Hee muốn ly hôn! Người đàn bà ngu xuẩn, lại đòi ly hôn! Phiền cô ta còn vắt óc nghĩ mưu kế lôi Eun Hee xuống, không ngờ Eun Hee lại hợp tác như vậy.

Jiyoung không thể nhịn được mà cười đến vỗ tay vỗ chân, cười đến run rẩy cả người, cười đến nước mắt chảy ra!

Đúng là trời cũng giúp tôi. Đúng là trời cũng giúp tôi. Choi Eun Hee, bất kể cô ly hôn thật hay dùng nó để uy hiếp Kim gia thì giờ cô đâm lao phải theo lao. Kim gia coi trọng con tôi rõ ràng còn hơn cả cô! Nếu cô không ầm ỹ, an phận nhận đứa bé này thì tôi còn khó nghĩ. Nhưng giờ cô gây chuyện, đắc tội với mọi người Kim gia, đem thể diện Kim gia quét đất, tôi xem cô thu dọn việc này thế nào. Cho dù trái tim Taeyeon thuộc về cô thì thế nào, tình yêu của con người yếu ớt lắm, nhanh chóng thôi, cô ấy sẽ quên cô. Tôi và cô ấy có đứa bé ràng buộc, chỉ cần tôi dùng chút công sức thì tôi chắc chắn sẽ đoạt lại được trái tim cô ấy. Choi Eun Hee, chung quy cô vẫn chẳng thể là đối thủ của tôi. (ATSM)

Jiyoung kích động nắm tay quản gia, hai mắt sáng bừng, vội vàng hỏi:

- Giờ thì sao? Giờ thế nào? Kim gia có phản ứng gì? Bọn họ ly hôn chưa?

Tay bà bị Jiyoung nắm mà đau, rút mấy lần nhưng không được, đành phải nhịn đau trả lời:

- Chuyện này tôi không rõ lắm nhưng nghe người kia nói, Kim gia vẫn chờ đại thiếu phu nhân quay về, giờ đang phong tỏa tin tức, người ngoài còn không biết Kim gia đã xảy ra chuyện gì.

Còn chờ cô ta trở về? Jiyoung cười lạnh, cô ta buông tay, bà quản gia nhe răng xoa xoa chỗ bị nắm ửng hồng lại. Jiyoung nhìn phía trước như ở đó có cảnh tượng cô ta được sống trong vinh hoa phú quý. Nghĩ đến đó, lòng Jiyoung cũng sôi sục, mặt cũng đỏ bừng vì hưng phấn, khóe môi cười đầy đắc ý.

Không muốn để cho người ngoài biết? Cô ta sẽ cố tình để cho mọi người biết! Cô ta sẽ để tất cả mọi người biết mình có con với Taeyeon, Choi Eun Hee muốn ly hôn. Đến lúc đó, xem xem Choi Eun Hee còn có cửa quay về Kim gia?

Ánh mặt trời như lửa, sắc trời chiếu rọi trên mặt cô ta khiến khuôn mặt vặn vẹo của cô ta càng đáng sợ.

Nhưng nên để lộ tin ra như thế nào? Đây là câu hỏi hai ngày nay Jiyoung luôn suy nghĩ. Dựa vào mẹ sao? Không được, chuyện này mẹ sẽ làm không tốt. Hơn nữa tốt nhất là cô ta mang bụng bầu đứng trước mặt mọi người thì còn thuyết phục hơn. Thật muốn nhìn những kẻ từng xem thường mình thì thế nào, nhất định là rất phấn khích. Bọn họ nhất định sẽ ghen tị hâm mộ phát cuồng đi! Nhất định sẽ nghĩ mọi cách để lấy lòng cô ta.

Nghĩ vậy, Jiyoung không nhịn được đắc ý cười ra tiếng. Cô ta lấy một trái nho, tung lên cao rồi há mồm đớp được, trong lòng thật đắc ý.

Nhất định phải nghĩ mọi cách để đi ra ngoài một lần, nhất định phải thật xinh đẹp xuất hiện trước mặt bọn họ, sau đó đem chuyện đứa bé, chuyện Choi Eun Hee ly hôn "không cẩn thận" lộ ra. Đến lúc đó khiến dư luận xôn xao, ai cũng biết cô ta là mẹ của đứa bé đó, Kim gia sao có thể xóa sạch mọi thứ. Hơn nữa làm đến đó, dựa vào cá tính của Choi Eun Hee ngu xuẩn kia thì nhất định sẽ càng mau chóng ly hôn. Chỉ cần vị trí đó còn trống, về sau cô ta sẽ nghĩ cách lấy lòng hai ông bà già, đoạt lại trái tim Taeyeon.

Nhưng làm như vậy liệu có khiến ông bà Kim tức giận không? Jiyoung nhíu nhíu mày, không khỏi do dự. Chủ tịch Kim là người nổi tiếng sĩ diện, nếu làm vậy khiến ông mất mặt thì ông ta có tức giận mình không? Nếu không dẫn dụ phóng viên tới? Không được, Jiyoung lắc đầu, Kim thị không phải nhân vật trong làng giải trí, giá trị tin tức không lớn, nếu phóng viên vì lợi lộc mà tiết lộ cho Kim gia biết trước khiến Kim gia tức giận là chuyện nhỏ nhưng bọn họ đề phòng mình mới là chuyện lớn.

Không được. Không thể cứ chần chừ, không thừa dịp Eun Hee bỏ nhà đi, ép cô ta ly hôn, chờ đến khi cô ta hồi tâm chuyển ý thì thật phiền toái! Đây là điều rất khả năng, bà già họ Choi kia nhất định sẽ khuyên cô ấy quay về. Đúng, không thể bỏ qua cơ hội lần này. Bất cứ giá nào! Cho dù Chủ tịch trách cứ thì chờ đến khi mình sinh con rồi thì sẽ chẳng sao. Mặc kệ thế nào, trong tay mình cũng đã có con át chủ bài.

Jiyoung vuốt bụng mình, mắt lóe sáng, miệng cười yêu dị.

Jiyoung bắt đầu lên kế hoạch ra ngoài. Nhưng giờ bảo vệ nghiêm mật, bên ngoài muỗi vào không được, bên trong ruồi bọ cũng không thể bay ra đi. Nếu nhân lúc tản bộ bỏ trốn, đừng nói bị người quản lý chặt chẽ mà cô ta cũng không muốn mạo hiểm như vậy, vạn nhất không cẩn thận ngã thì xong đời.

Đúng lúc này, quản gia nói muốn ra ngoài mua đồ, hỏi cô ta có gì cần mua.

Trong đầu Jiyoung chợt lóe, không khỏi nở nụ cười, trời cao đối với cô ta thật tốt, luôn đưa cơ hội đến trước mặt. Cô ta bước lên kéo tay quản gia nói:

- Hai ngày nay tôi đặc biệt muốn ăn một thứ đến nỗi ngủ cũng không yên.

Quản gia hỏi:

- Cái gì vậy?

- Tôi cũng không biết tên là gì, chỉ nhớ nó như thế này...

Jiyoung làm bộ dáng khoa tay múa chân:

- Đại khái là hơi lớn, màu vàng, khó tả lắm.

Quản gia không hiểu ra làm sao:

- Đó là cái gì? Tiểu thư của tôi, cô nói như vậy thì làm sao tôi biết nên mua cái gì?

Jiyoung kéo tay bà, tự nhiên mà nói:

- Nếu không, tôi đi với bà, đã lâu rồi tôi cũng không đi ra ngoài, đường sá bên ngoài thế nào cũng sắp quên rồi. Tôi đi với bà, tôi nhớ rõ nó thế nào.

Jiyoung nhìn bà quản gia, tận lực diễn xuất nhưng trong lòng thì rất bồn chồn.

Nghe đến đó, bà nhìn Jiyoung một cái, nghi ngờ:

- Tiểu thư, cô lại có ý gì? Tuy rằng cô tốt với tôi nhưng tôi không thể đưa cô ra ngoài. Tâm tư của cô tôi đoán không ra, tôi không dám mạo hiểm như vậy, vạn nhất xảy ra sai lầm gì tôi không thoát được liên lụy. Tôi vẫn muốn làm ở Kim gia, con tôi còn đang đi học, tôi không muốn mất việc.

Jiyoung chậc chậc hai tiếng, oán trách nói:

- Bà, xem bà nói gì này, bà nghĩ đi đâu thế? Tôi chẳng qua chỉ là muốn ra ngoài chơi, tiện mua chút đồ ăn, bà thật đa nghi. Bà cũng không nghĩ xem, bà với người hầu đi theo bên cạnh, tôi làm được gì. Nếu bà không yên tâm thì cho vệ sĩ đi cùng.

Quản gia lặng im không lên tiếng, xem ra là không chịu đáp ứng. Jiyoung trầm mặt, lạnh lùng nói:

- Tôi vẫn coi bà là người tốt, lâu như vậy cũng chỉ có bà tốt với tôi nên tôi cũng coi bà như người thân, không ngờ giờ bà lại từ chối chút yêu cầu này.

Bà quản gia nghe được cô ta nói như vậy, vẻ mặt ngượng ngùng, nhớ tới mình nhận của cô ta không ít lời, lại nghĩ sau này có lẽ cô ta thực sự có thể làm chỗ dựa, không thể đắc tội được. Bà trầm ngâm một hồi, liền nói:

- Chuyện này tôi không làm chủ được, để hỏi Joo đã.

Nói xong định gọi điện thoại.

Jiyoung vốn định ngăn lại nhưng nghĩ lại, nếu như vậy thì bà sẽ không đồng ý, chẳng bằng thử xem.

Thôi đi, chẳng qua là chuyện nhỏ, chắc Kim gia cũng không phản đối.

Joo nhận được điện thoại sau đó hỏi ý kiến Kim phu nhân. Kim phu nhân suy nghĩ một hồi, thở dài nói:

- Để cô ta đi đi, dù sao giờ cũng không cần giấu Eun Hee, cô ta bị cấm túc lâu vậy xem ra cũng rất buồn chán, tâm tình không thoải mái cũng không tốt cho đứa bé.

Nói rồi lạnh giọng:

- Nhưng bà nói với quản gia bên kia phải mang theo nhiều người, nhất định phải để ý kỹ cô ta, mua đồ xong về ngay, tuyệt đối không được đi linh tinh.

Quản gia được đồng ý thì thoải mái hơn. Thực sự nếu có xảy ra sai lầm thì tội cũng không trách bà ta được.

Jiyoung thay bộ quần áo đẹp nhất. Giờ quần áo đều là Kim gia mua, đương nhiên là hàng hiệu. Về phần giầy, cô ta chọn đôi giày da khá đẹp. Quản gia nhìn nói:

- Tiểu thư, mang giầy vải thoải mái hơn.

Giày vải? Bọn họ mua cho cô ta giày vải đều là loại thô kệch, còn lâu cô ta mới đeo để đến công ty.

Jiyoung nâng nhấc chân, nói:

- Cũng không cao, rất thoải mái.

Quản gia thấy giầy quả thật cũng không cao, cũng không nói cái gì.

Một hàng sáu người, quản gia thêm hai người hầu, lại thêm hai vệ sĩ, đi hai ô tô về phía nội thành.

Jiyoung thấy phô trương như vậy thì có chút đau đầu. Cô ta chỉ thuận miệng nói thôi, bà lại thực sự dẫn theo nhiều người như vậy. Người quản gia này, nhận nhiều lợi của mình như vậy nhưng lại không giúp được gì. Nhưng mà chỉ cần vào nội thành, cô ta sẽ có cách tìm được đến công ty.

Jiyoung nhìn cửa kính xe, bóng cây loang lổ chiếu lên cửa kính, xuyên qua đó có thể thấy được bầu trời trong vắt cùng những đám mây trắng. Thế giới bên ngoài đột nhiên thật đẹp trong mắt cô ta.

Đoàn người lái xe đến khu chợ tốt nhất nội thành. Nơi đó hàng hóa đầy đủ, hải sản, thổ sản, cái gì cũng có. Các đặc sản cả nước đều có thể đến đây mua.

Chợ ồn ào tấp nập, đủ mọi tiếng ồn. Đoàn người chậm rãi đi tới. Quản gia gắt gao đi bên cạnh Jiyoung, lớn tiếng nói:

- Tiểu thư, cô nhìn xem cô muốn ăn gì. Ở đây đủ hết, nhất định có thể tìm được thứ cô muốn.

Jiyoung nhìn bốn phía, ở đây nhiều người, cũng khá tiện. Nhưng... cô ta chán ghét nhìn xung quanh, phía trước có người dẫn đường, phía sau có người theo sát, trái phải đều là người hầu, nếu đổi lại bình thường cô ta nhất định rất cao hứng khi phô trương như nữ vương, nhưng giờ thực sự là rất chán ghét. Có cần phải như thế không? Như đưa phạm nhân đi. Jiyoung thầm mắng.

Bà quản gia nghe được, nhìn cô ta nói:

- Tiểu thư, cô nói cái gì? Ở đây nhiều người, cô phải cẩn thận một chút, đừng để người khác đụng phải.

Jiyoung lén lườm bà, bị các người vây như tường sắt thì có thể bị đụng chạm vào sao.

Mắt thấy bà dần dần mua đủ các đồ, Jiyoung càng lúc càng lo lắng. Quản gia thấy Jiyoung nhìn quanh thì nói:

- Tiểu thư, còn không tìm được thứ cô muốn sao? Không còn sớm nữa, cô cẩn thận nhìn xem.

Jiyoung không có cách nào khác, tình thế cấp bách thì nghĩ tới một chiêu trong TV hay chiếu nên vội nói:

- Tôi muốn đi toilet.

Chắc bọn họ cũng không đi theo chứ.

Không nghĩ tới bên cạnh có người hầu nói:

- Tôi cũng thế, nhịn lâu quá rồi, tiểu thư cùng đi đi.

Jiyoung hận đến nghiến răng nhưng cũng chẳng có cách nào.

Nhưng đúng lúc này, trong đám người không biết có ai hô lớn:

- Bắt trộm, bắt trộm!

Đám người nhất thời rối loạn. Sau đó một bóng người nhanh nhẹn lao về phía Jiyoung, kẻ trộm kia luồn trái lách phải, chạy đến bên vệ sĩ của Jiyoung thì còn đẩy vệ sĩ khiến anh ta giận dữ đuổi theo. Ngay sau đó đã đuổi bắt được kẻ trộm. Quản gia và bọn người hầu đều không nhịn được mà chạy lên xem náo nhiệt.

Jiyoung mừng rỡ, cô ta lặng lẽ ôm bụng rút lui, chờ cách bọn họ một quãng xa thì bắt đầu bước nhanh hơn, đi ra ngoài, vẫy xe taxi, kích động bảo lái xe đưa đến cao ốc Kim thị. Cô ta hưng phấn đến hai má đỏ bừng, bàn tay ướt mồ hôi, cô ta có cảm giác, qua ngày hôm nay, cuộc đời cô ta sẽ có sự thay đổi trọng đại.

Bên bà quản gia đến khi lấy lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng Jiyoung. Bà nhất thời sợ đến toát mồ hôi lạnh, hối hận vì đã cả tin đưa cô ta ra ngoài. Bà cùng mọi người tìm kiếm hồi lâu không có kết quả, đành phải gọi điện thoại cho Joo.

- Joo, Kang tiểu thư không thấy đâu nữa.

Giọng bà đầy lo lắng, thầm cầu nguyện đừng để xảy ra chuyện gì.

Jiyoung ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào Jung thị, dọc đường đi có rất nhiều người tò mò nhìn cô ta, thậm chí còn nhìn bụng cô ta. Jiyoung nhất nhất mỉm cười đáp lại. Đáng tiếc những người này cũng không quen, chẳng nói được gì. Cô ta nghĩ nghĩ rồi quyết định vào thang máy, đi lên tầng cao nhất.

Đến gặp Taeyeon trước đi, đã lâu rồi không gặp. Còn cả những thư ký trước kia cùng làm, lúc đó cô ta bị điều đi, ai cũng châm chọc, giờ xem bọn họ cười nổi không.

Ra thang máy, một cô gái lạ đón, cười đầy tính nghiệp vụ:

- Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì sao?

Jiyoung chậm rãi đi vào:

- Đều đổi người mới, tôi không biết, Eunji còn ở đây không?

Đang nói, Eunji đi ra khỏi phòng thư ký, thấy Jiyoung thì kinh ngạc:

- Jiyoung?

Sau đó nhìn về phía bụng cô ta, nghi hoặc:

- Cô có chuyện gì sao?

Jiyoung vỗ vỗ bụng sau đó đi đến văn phòng tổng giám đốc:

- Tôi đến để gặp Taeyeon.

Eunji vội vàng ngăn lại, nói:

- Thứ nhất, cô không có hẹn trước, thứ hai, tổng giám đốc không có trong văn phòng.

Jiyoung trừng mắt nhìn Eunji một cái:

- Eunji, cô định lừa ai. Tổng giám đốc sao lại không có trong văn phòng? Hơn nữa...

Khóe miệng cô ta cười, khinh thường nhìn Eunji:

- Con tôi muốn gặp cha, sao phải hẹn trước.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người, còn có mấy người ùa ra nhìn cô ta. Trong đó có một người không biết Jiyoung, khó tin nói:

- Sao có thể? Tổng giám đốc yêu vợ như vậy, sao lại để người khác mang thai với mình.

Lại còn là một người phụ nữ kém xa Kim phu nhân. Quá khó tin

Jiyoung cười đi đến bên cô:

- Cô em à, cô không hiểu sao, tình yêu đều chỉ là mây bay, trước đó còn cùng cô thề non hẹn biển dưới trăng nhưng chớp mắt là sẽ quên thôi. Chẳng phải bọn họ ly hôn sao.

- Ly hôn!

Lại một quả bom khác tung ra khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Vẫn là Eunji tỉnh táo, đi đến bên Jiyoung nói:

- Jiyoung, cô đi trước đi, ở đây là văn phòng, cô đừng ở đây nói những lời đó. Tôi không lừa cô, tổng giám đốc thật sự không có ở văn phòng.

Jiyoung thấy vẻ mặt Eunji không giống giả bộ, mục đích của cô ta đã đạt được, huống hồ vẫn còn chỗ khác cần đi. Nhìn vẻ mặt mọi người vừa kinh hãi vừa thoáng khinh thường thì cô ta không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, giả bộ cái gì, chẳng qua là ghen tỵ với cô ta mà thôi!

Jiyoung vừa đi, phòng thư ký liền nổ tung.

- Trời ạ, đó không phải là thật chứ! Đây đúng là phá tan giấc mộng đẹp của em.

- Có lẽ là thật, trước kia Jiyoung và tổng giám đốc quả thật có thời gian gian díu, Jiyoung vẫn luôn công khai điều đó.

- Mắt tổng giám đốc thật kém, sao lại ở cùng loại phụ nữ này. Thật không biết xấu hổ, còn dám tìm đến đây, mất mặt phụ nữ chúng ta quá. Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô ta kìa. Làm cho người ta hận không thể tát chết cô ta đi.

- Trách không được thời gian này tâm tình Tổng giám đốc không tốt, còn hay nổi cáu... Mà nói ra, tổng giám đốc thật sự là rất... Nửa câu sau không nói ra.

- Kim phu nhân thật sự muốn ly hôn? Thế chẳng phải là lợi cho con hồ ly tinh đáng chết này sao. Nếu là tôi thì đã cho cô ta chết rồi, không cho cô ta được như ý. Thời buổi gì vậy, sao tình nhân lại có thể càn rỡ được như thế.

- Một cây làm chẳng nên non...... Ai bảo Kim gia có tiền?

- Này, nói chuyện để ý một chút, giờ còn đang là giờ làm việc đó.

Jiyoung đi đến phòng hành chính tổng hợp trước kia đã làm việc, lúc này các đồng nghiệp đều đang ngồi. Chaeyoung và Nayoung thích tám chuyện nhất đều ở đó. Jiyoung mừng rỡ, có hai cái loa lớn ở đây thì chắc chưa tan tầm tất cả mọi người đều biết chuyện rồi

Cô ta đi vào chào hỏi mọi người:

- Chaeyoung, Nayoung, đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người quá.

Mọi người nghe tiếng đều quay đầu nhìn, sau đó không hẹn mà cùng nhìn xuống bụng cô ta. Chaeyoung là người nói đầu tiên:

- Jiyoung, mới một tháng không gặp sao đã có thai?

Mọi người hầu như cũng đều tò mò, nhất thời bàn tán xôn xao.

Jiyoung cười nhìn mọi người, đắc ý nói:

- Tháng rồi tôi ở nhà dưỡng thai, đứa cháu đầu tiên của Chủ tịch, đương nhiên phải cẩn thận một chút.

Nói xong, ánh mắt đảo qua mọi người, thưởng thức mọi vẻ mặt của mọi người: không tin, hâm mộ, ghen tỵ, hoảng sợ... Lòng cô ta vô cũng sung sướng.

Nayoung đi tới nhìn cô ta:

- Đúng là của tổng giám đốc sao...

Jiyoung vuốt bụng:

- Cũng không hẳn, là con trai đó! Chủ tịch rất vui.

Nhìn vẻ phẫn nộ trên mặt Nayoung, Jiyoung càng cười vui vẻ:

- Taeyeon còn nói sẽ cho đứa bé một gia đình đầy đủ, đang định ly hôn đó.

Mọi người ồ lên, nhất thời mỗi người một vẻ mặt, cực kì hâm mộ, ghen tỵ, khinh thường...

Jiyoung cao giọng:

- Cho nên mới nói, có một số người mắt chó xem thường người khác nhưng cũng chẳng biết thế nào đâu. Có ngày bị người từng bị mình xem thường đạp chết cho coi.

Lúc này, không biết là ai lạnh lùng nói câu:

- Hồ ly lẳng lơ, còn không biết xấu hổ!

Jiyoung giận dữ, lớn tiếng nói:

- Ai? Có gan thì đứng trước mặt tôi mà nói.

Cô ta nổi giận đi lên trước, chưa bước được hai bước thì đã có biến.

Chỗ Jiyoung bước vào không biết là bị ai đổ cà phê lên, Jiyoung không để ý, bước chân hùng hổ, còn đi giày da, đế hơi trơn. Kết quả bước lên, trượt chân, mất trọng tâm mà ngã về trước. Đến khi ý thức lại được thì bụng cô ta đã nặng nề đập vào cạnh bàn.

Jiyoung hét thảm một tiếng, một cơn đau đớn truyền tới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro