Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó là năm giờ chiều
Vừa tan sở, Park Jiyeon đã vội vã rời khỏi văn phòng làm việc ở cao ốc SM. Nàng đi thẳng sang cửa hàng thực phẩm ở bên kia đường. Vì buổi sáng khi đi làm bước ngang qua đấy, Ji đã thấy nó có quầy bán những quả dâu tây. Những quả dâu tây thật tươi, rửa sạch, được đựng trong những chiếc hộp xinh xắn. Jinwoon mà thấy được hẳn vui lắm. Ji nghĩ và chợt thấy lâng lâng niềm vui.
Cách đây không lâu, Jiwoon còn nói với nàng:
- Chị ơi, hôm nào mình đi nhặt quả dâu nhé?
Hôm nào? Ji không thể nói cho Jiwoon biết là không bao giờ có cái ngày đó nữa, nhặt quả dâu. Đó là chuyện xảy ra đã lâu … lâu lắm rồi … Đến độ Ji cũng quên bẵng đi. Vậy mà Jiwoon vẫn nhớ. Ờ, lúc đó gia đình Ji ở ngoại ô thành phố Seoul. Chung quanh nhà toàn là những cánh đồng cỏ lau. Mỗi sáng, cha mẹ, Ji và Jinwoon đều ra ngoài, chạy nhảy trên đồng cỏ, hái hoa, hái dâu tây … Và lúc đó Ji và Jinwoon thường đua nhau xem ai hái được nhiều quả to.
Bấy giờ Ji mười tuổi và Jiwoon mới sáu tuổi. Cha mẹ còn đầy đủ. Thế còn bây giờ. Cha mẹ ở đâu? Lúc ở ngoại ô Seoul chỉ có cỏ dại, ruộng vườn. Còn bây giờ? Ở những nơi đấy đã mọc đầy những ngôi nhà cao tầng. Thời gian trôi nhanh, mọi vật dời đổi … Jinwoon có biết những điều đó không? Có cần cho nó biết không?
Đến trước của hàng thực phẩm, Ji thấy rõ ràng dâu tây mới được chào hàng. Từng hộp, từng hộp xinh xắn bọc trong giấy nhựa, có cả băng vải cột bên ngoài trông thật dễ thương.
Ji cầm một hộp lên, rồi xem giá tiền. 5000 won! Ji giật mình. Số tiền to quá. Phải 5000 won mới mua được một hộp dâu tây nhỏ. Với 5000 won đó, Ji có thể làm được biết bao việc. Có thể mua áo mới cho Jinwoon. À đôi giày cũng đã thủng đế … Mà Ji cũng không biết tại sao Jinwoon lại mặc áo hao như vậy, giày cũng mau mòn như vậy? Nhưng mà … Ji lại phân vân với hộp dâu tây trên tay. 5000 won, mắc quá. Lương cả tháng của Ji lại chẳng có bao nhiêu … thế này … Ji lại lưỡng lự. Ông chủ tiệm bước ra
- Cô muốn mua mấy hộp hở cô?
Mấy hộp à? Ji mở to mắt. Một hộp còn không có tiền mua ở đó mà mấy hộp. Ji lắc đầu vừa định rời khỏi tiệm thì sau lưng có tiếng kèn xe. Ji quay người lại. Chiếc Datsun quen thuộc đang ngừng trước cửa tiệm. Người đàn ông trung niên bước xuống xe.
- Mua trái cây à, Park Jiyeon?
Ji giật mình. Ông Lee JB, thượng cấp của Ji và cũng là ông chủ. Không hiểu sao mỗi lần đứng trước ông Lee là Ji bối rối. Cái thái độ từ tốn, chậm rãi mà chỉ có những người đàn ông từng trải mới có, dễ làm cho người đối diện lúng túng. Và mỗi lần ông Lee nhìn Ji như vậy là Ji bối rối. Ngay trong tiềm thức, Ji đã thấy sợ ông Lee này. Tại sao sợ? Dư luận ư? Hay là những lời tầm phào của đồng nghiệp nữ. Không biết. Chỉ biết một điều là … Việc làm đối với Ji rất quan trọng. Sự quan trọng đó làm Ji rụt rè. Vâng, Ji sợ những lời đàm tiếu không đâu có thể khiến nàng bị mất việc. Ji sợ cấp trên không hài lòng … Mà cũng sợ cấp trên “quá hài lòng” nữa. Tóm lại là Ji sợ đủ thứ. Làm người quả khó khăn.
- Dạ không … Tôi chỉ mua một hộp dâu tây thôi.
Ji nói, rồi vội vã móc 5000 won ra trả
- Mua có một hộp thôi à? Ông Lee hỏi – Thế có đủ ăn không?
- Đủ ăn ạ? Ji lúng túng – Dạ, không phải để ăn … Ji không biết phải giải thích làm sao, chỉ cuối đầu nói – Tại tôi thích dâu tây.
Ông Lee JB nhìn Ji cười, không hỏi tiếp. Con gái thường hay vậy. Mua một hộp dâu tây, không phải để ăn. Để làm gì? Thích thôi à? Ông nhìn xuống những hộp dâu đang trưng bày. Những chiếc hộp nhỏ thắt nơ xinh xắn trông tươi mắt … Đúng rồi. Những đứa con gái đang ở tuổi mộng mơ. Ông Lee chăm chú nhìn Ji. Hàng lông mi dài cong vút, khuôn mặt sáng sủa, cái miệng nhỏ xinh xinh và chiếc cằm nhọn. Nhưng mà không hiểu sao tuổi thanh xuân kia lại như lúc nào cũng có nét buồn u uẩn nào đó … Ông Lee lăc đầu. Nguyên tắc làm việc bấy lâu nay của ông là không dính dáng gì đến chuyện riêng tư của nữ nhân viên. Duy chỉ có Jiyeon là ngoại lệ. Cái cô bé mới vào làm có một năm. Với thái độ rụt rè cố hữu, lúc nào cũng chăm chỉ với công việc. Không có nụ cười. Khoảng cách chủ tớ khá rõ rang … Jiyeon là một cái dấu hỏi. Nhưng cái dấu hỏi kia sao lại làm cho ông tò mò để ý. Cái đó ông Lee cũng không biết tại sao. Ông chỉ cảm thấy, nhiều lúc mình hay thắc mắc một cách kỳ cục. Tại sao vậy?
- Nhà cô ở đâu Jiyeon? Tôi lái xe đưa cô về nhé?
- Dạ khỏi. Ji vội vã đáp với một chút ngại ngùng. Tôi thích đi xe buýt hơn.
Nói xong, Ji ôm hộp dâu bỏ đi như chạy trốn
Mãi đến lúc tiếng xe của ông Lee xa dần, Ji mới thở phào. Nàng đi chậm lại, huớng về phía trạm xe buýt. Ôm chiếc hộp giấy trước ngực, Jiyeon chợt bâng khuâng. Không biết ban nãy mình có làm cho ông Lee buồn không? Chuyện đó có ảnh hưởng gì đến công việc làm của mình không?... Tất cả những bứt rứt đó chỉ ngừng lại khi chiếc xe buýt trờ tới. Người sao mà đông thế? Giành giật chen lấn lên xe. Jiyeon bước lên mà lo lắng. Không biết hộp dâu rồi có bị bẹp đi không? Ji căng thẳng. 5000 won! Mà chỉ có hai mươi quả. Bị đè bẹp là đau vô cùng. Ji ôm cứng chiếc hộp trước ngực, cẩn thận bước lên xe.

Xe chạy chậm quá . Thật lâu mới đến được trạm gần nhà. Ji xuống xe. Mình đẫm ướt mồ hôi. Nhìn chiếc hộp đựng dâu còn nguyên vẹn, Ji thở phào nhẹ nhõm. Hoàng hôn của mùa hè, mặt trời đỏ chói. Một buổi hoàng hôn đẹp. Với niềm vui thoảng nhẹ khi Ji nghĩ đến chuyện Jinwoon sẽ mừng ra sao khi trông thấy chiếc hộp dâu này.
Ji bước nhanh hơn. Đi về con hẻm dẫn vào nhà. Nhưng vừa đến đầu hẻm, Ji đã chựng lại nhìn chiếc hộp dâu trên tay suy nghĩ. Thế này không được. Ta không thể đưa cho Jinwoon thế này. Những quả dâu nhặt ở ngoài đồng không nằm trong hộp đẹp. Ji nhớ lại ngày trước, khi cùng gia đình đi hái dâu. Nhiều khi còn có cả rổ… Ji ngẫm nghĩ, rồi cắn răng xé bọc giấy kiếng bên ngoài. Tháo cả băng vải và hộp nhựa ném vào sọt rác. Nàng dùng tay bụm lấy hai mươi quả dâu bước nhanh về hướng nhà.
Chưa lách qua cái ngõ hẻm hẹp hơn, Ji đã nghe thấy tiếng ồn ào. Không cần nghĩ, Ji đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng buồn bực bước nhanh hơn. Và trước mắt Ji là Jinwoon Dáng dấp cao lớn của Jinwoon đứng giữa lòng hẻm. Mặt mày lem luốc, áo tả tơi với cây chổi trên cây. Jinwoon đứng chống nạnh như một vị thần giữ cửa. Còn đám trẻ con thì vây quanh vừa cười vừa hét, Ji thấy cảnh đó, vừa giận vừa buồn. Nàng gọi lớn:
- Jinwoon!
Jinwoon nghe tiếng chị kêu nhưng vẫn đứng bất động, nhìn Ji cười:
- Ồ chị. Chị xem này. Em là Trương Phi, em bận giữ thành, không thể đi đâu được hết
- Jinwoon. Ji giận dữ - Em đã hứa với chị là không ra ngoài. Em lại để rách hết áo thế này? Em đã làm sai, em biết không?
- Đâu có chị? Jinwoon tròn mắt nói – Em là Trương Phi mà? Em mới đánh thắng một trận… Chị biết em đánh với ai không? Tào… Tào…
Thằng nhỏ đứng cạnh lên tiếng:
- Tào Tháo!
- Đúng rồi. Tào Tháo! Jinwoon kiêu hãnh nói – Em đã đánh thắng hắn
- Jinwoon. Jiyeon đau khổ nói – Em về nhà ngay cho chị
- Không được. Jinwoon lắc đầu – Em là Trương Phi mà.
- Em tầm bậy quá, em nào phải là Trương Phi, em là Park Jinwoon. Ji nói và bước tới, Jinwoon thấy chị định ngăn nên quay lưng bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: 
- Chị bắt không được em đâu. Chị sẽ không bắt được em đâu.
- Jinwoon! Jiyeon giậm chân. Nàng biết là sắp gặp rắc rối. Nhưng nhớ sực lại những quả dâu. Ji đưa lên – Jinwoon, em lại đây. Chị vừa mới hái dâu về cho em nè
Quả nhiên vừa nghe Ji nói, Jinwoon đã dừng chân, nhưng nó vẫn có vẻ nghi ngờ
- Dâu à?
- Ờ. Đây nè.
Jinwoon nghiêng nghiêng đầu.
- Chị không gạt em chứ?
- Em nhìn thử xem cái này là cái gì? 
Ji xòe tay ra. Mắt Jinwoon chợt sáng. Đúng rồi quả dâu. Jinwoon hét lên mừng rỡ, rồi chạy vù về phía Ji.
- Quả dâu! Ồ quả dâu! Chị mới đi hái đấy à? Chúng ta cùng đi đi!
Ngay lúc đó có một chiếc xe gắn máy chạy vụt đến, Jiyeon sợ quá hét:
- Jinwoon, cẩn thận!
Nhưng không còn kịp. Diễn biến xảy ra quá nhanh. Đầu tiên là cây chổi trên tay của Jinwoon đã quơ về phía xe, làm chiếc xe lách nhanh, đâm sầm vào người Jinwoon. Ji sợ hãi, buông hết những quả dâu trên tay, bổ nhào về phía Jinwoon. Chiếc xe cũng vừa kịp thắng gấp, đầu xe bị quay đi. Jinwoon và Ji thì không sao, nhưng chiếc xe đã đổ kềnh. Người lái xe cũng bị té văng mấy vòng. Hình như đã bị thương. Ji vội chạy đến, tái mặt hỏi:
- Trời ơi, cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
Người lái xe nằm dài trên đường, chiếc mũ bảo hiểm ụp cả xuống mặt. Cô ta chậm rãi ngồi dậy. Kéo chiếc mũ ra. Một khuôn mặt trẻ, rám nắng. Một đôi mắt đầy nghị lực đang trừng trừng nhìn Ji.
- Mấy người làm gì thế? Đang diễn kịch “đánh cướp” ngoài đường ư?
Còn nói chuyện được! Thế này hẳn vết thương không nặng lắm. Ji thở ra, nhưng vẫn lo lắng:
- Cô bị thương ở đâu vậy?
- Chưa biết. Cô gái đó đứng dậy, dựng xe lên, lấy tay nhúng nhúng lên đầu gối, nói – Chân và người còn dính liền nhau, tay chưa gẫy vậy chắc không sao đâu.
Jiyeon bứt rứt:
- Nhưng mà… tay cô đang chảy máu kìa.
Đúng rồi. Tay bị tróc một miếng da khá to, đang chảy máu. Ngoài vết thương đó hình như không còn vết thương nào khác. Ji còn đang phân vân chợt thấy đám đông bu lại, đang căng thẳng. Jinwoon lại chen vào, nắm lấy tay cô gái khóc:
- Không biết đâu, chị làm vỡ hết những quả dâu của tôi, chị phải đền đi, đền đi!
Jiyeon vừa giật mình vừa tức. Nàng chụp lấy em giận run.
- Jinwoon. Em đã gây chuyện thế này còn quậy gì nữa chứ. Em muốn chị phải làm sao đây?
Jinwoon buông tay cô gái đó ra, quay lại nhìn chị, thấy chị khóc, nó có vẻ sợ hãi, lúng túng:
- Jiyeon, chị đừng khóc. Em biết em sai rồi, em sẽ không dám nữa đâu.
Ji ra lệnh:
- Vậy thì em về nhà tắm rửa cho sạch sẽ đi!
Jinwoon vội bỏ đi, vừa đi vừa nói:
- Vâng em đi ngay, em đi ngay đây!
Ji nhìn theo, bóng Jinwoon khuất mới quay lại.
Cô nàng lái xe mục kích sự việc xảy ra, cô có vẻ ngạc nhiên nhìn đám đông, rồi nhìn Jiyeon đang khóc làm cô ta có vẻ thương hại.
- Không sao đâu, tôi không sao đâu. Nhưng mà sao cô lại khóc?
Ji không đáp chỉ nói:
- Cô đến nhà tôi nhứ? Nhà tôi có thuốc, tôi sẽ giúp cô rửa vết thương.
Chợt có một thằng bé nói:
- Đừng có đi, em của chị ấy là thằng điên đấy!
Cô ta nghe nói hơi do dự, nhưng Jiyeon đã lắc đầu:
- Cô đừng nghe lời chúng nó, em tôi không có điên đâu.
Ánh mắt của Ji đen nháy. Đôi mắt hơi buồn nhưng thành thật. Cô ta nhìn Ji rồi quyết định. Mặc, điên hay không thì chẳng phải vấn đề. Không lẽ chỉ nghe dọa là rút lui? Thế là vừa đẩy xe cô vừa nói với Ji:
- Được rồi, tôi sẽ theo cô.
Đám đông đứng qua một bên. Ji dẫn đường về nhà. Gọi là “nhà” chứ đấy giống như một cái chòi nhỏ. Không sân, mặt hướng ra hẻm. Đa số những ngôi nhà ở khu này đều như nhau. Những ngôi nhà gỗ cũ kỹ không lầu, chật hẹp. Có lẽ chẳng bao lâu nữa, một hoặc hai năm rồi tất cả sẽ bị thay bằng những nhà cao tầng. Và lúc đó số người sống ở đây sẽ dọn đi đâu? Cô ta nghĩ ngợi và nhìn chung quanh một cách hiếu kỳ.
Để xe đậu ngoài cửa, cô theo chân Ji bước vào nhà. Vừa vào trong đã thấy Jinwoon ngồi đàng hoàng trên ghế. Người đã được lau chùi sạch sẽ. Cậu ta đang cắn móng tay, thái độ của kẻ phạm tội đang hối lỗi.
Thấy chị và khách bước vào, Jinwoon có vẻ sợ sệt. Ji nhìn thấy em như vậy, không nỡ giận nữa, nàng thở ra bảo:
- Đi tắm rồi thay áo quần đi. Xong hãy vào phòng, bao giờ tới giờ cơm chị kêu thì mới được ra nhé.
Ji nói với cậu ta như nói với một đứa bé mới lớn. Jinwoon cũng ngoan ngoãn đứng dậy làm theo. Đến cửa, Jinwoon quay lại nhìn chị với ánh mắt rụt rè.
- Nhưng mà… Chị không giận em chứ?
- Nếu em nghe lời chị, thì chị không giận.
- Vâng, em sẽ vâng lời. Jinwoon cười rạng rỡ - Và mai chị sẽ đưa em đi nhặt quả dâu nhé?
Quả dâu? Thằng bé không quên chuyện quả dâu. Ji bứt rứt nhìn em giục:
- Ồ! Chuyện ngày mai để mai tính. Bây giờ em vào đi!
Jinwoon vẫn rạng rỡ nụ cười. Nó bước nhanh vào trong. Đợi Jinwoon đi khuất, Ji mới quay lại. Cô  gái  lạ vẫn nhìn Ji với ánh mắt tò mò. Cô nàng có vẻ không hiểu. Ji thấy tức cười và nhìn kỹ. Cô ta cao lớn. Chiếc nón bảo hộ đã được cởi xuống cho thấy mái tóc nâu ngắn. Một khuôn mặt có góc cạnh. Trán cao, mũi cao, mắt to đen, cằm nhọn. Ji thấy Jinwoon đẹp trai, nhưng cái đẹp trai của Jinwoon là cái đẹp “sữa”. Còn cô nàng này "đẹp trai" như một thanh niên thực thụ.
- Mời cô ngồi. Ji chỉ chiếc ghế mây rồi do dự hỏi – Cô có thể cho biết quý danh không?

- Tôi họ Ham. Cô ta  nói – Tên là Eunjung, còn cô?
- Dạ… Tôi là Park Jiyeon!
Ji nói rồi bước tới xem xét vết thương trên tay Eunjung. Nàng giật mình. Vết thương rộng hơn nàng tưởng. Ngoài một mảng da bị mất còn có một vệt toẹt dài và sâu. Vậy mà không hiểu sao cô ta lại có vẻ bình thản, không trách móc, cự nự gì cả. Có lẽ chưa kịp chăng? Ji nói nhanh:
- Cô ngồi đây nhé, để tôi đi lấy thuốc.
Bước vào phòng ngủ, Ji mang thùng thuốc ra. Ở nhà này, thuốc men gần như không thể thiếu vắng. Bởi vì Jinwoon cứ cách mấy hôm là bị thương… Và băng bó vết thương là một việc làm thường xuyên của Ji.
Mở thùng thuốc ra, Ji lấy bông băng và nước oxy già. Đỡ lấy cánh tay của Jung lên, Ji tỉ mỉ chùi lau vết thương.
- Có đau một chút thì… ráng chịu nhé.
Eunjung có vẻ lạ lung, cô nhìn vào thùng thuốc, trong đó đủ tất cả. Bông băng, kéo, thuốc rửa, thuốc sát trùng…
Jung buột miệng:
- Thì ra cô là một y tá?
- Không phải. Tôi tốt nghiệp ở cao đẳng thương nghiệp. Biết đánh máy và kế toán. Hiện đang làm việc ở một công ty trong thành phố. Ji thành thật nói – Còn cái thùng thuốc này đây… được chuẩn bị là vì cậu em của tôi… nó cứ bị thương thường xuyên…
Và lợi dụng lúc Jung phân tâm. Ji đã lấy bông nhúng vào oxy già quét mạnh lên vết thương. Eunjung buốt quá nhảy nhổn lên. Ji ngưng lại một chút, rồi tiếp tục xức thuốc, vừa xức vừa nói để Jung quên đau.
- Cô biết không, đám trẻ con ở đây chúng cứ ức hiếp em trai tôi. Có một lần chúng đốt lửa, suýt tí nữa đã thiêu sống thằng bé… Thật là tàn nhẫn… Giọng của Ji như nghẹn lại – Cái số của mỗi người hình như đều có sướng có khổ, nhưng người ta chỉ biết cái khổ của mình, lại bình thản với cái khổ của người khác…
Ji nói và bắt đầu băng lại vết thương cho Jung.
- Nếu cô không cho là tôi tò mò… Eunjung ngập ngừng nói – Thì cô có thể cho tôi biết,,,
Jiyeon nhìn lên, chớp chớp mắt. Ánh mắt của cô nàng buồn buồn
- Không có gì đâu. Ji nói – Cô cũng xui thật, cô đi ngang qua, rồi tai bay họa gởi. À, cô thấy đấy Jinwoon nó đâu có điên đâu?... có điều… trí óc của nó hơi kém phát triển một chút. Bác sĩ nói chỉ số thông minh của nó chỉ ngang với một đứa bé năm tuổi. Và cô biết không, khi cha mẹ tôi còn… Có bao nhiêu tiền người đổ hết để tìm thuốc men, chữa chạy. Nhưng tất cả đều vô nghĩa…
Eunjung nhìn ánh mắt trước mặt
- Cậu ấy bị thế này sau một cơn kích động hay một bệnh nặng?
- Không phải. Bác sĩ nói nó bị bẩm sinh… Mà cái chứng này thì như cô biết, có thể có nhiều nguyên do. Chẳng hạn như lúc mang thai, mẹ tôi đã uống lầm một thứ thuốc nào đó làm ảnh hưởng đến bộ não của nó… Hoặc cũng có thể do di truyền… Tóm lại, dù bất cứ nguyên nhân gì, bệnh của nó cũng thuộc loại bất trị
Jiyeon tiếp tục công việc, vừa nói tiếp:
- Cô biết không, đám trẻ ở đây cứ ức hiếp, cứ mang nó ra làm trò cười, chế giễu. Nhưng mà cô thấy đấy… Jinwoon nó chỉ hơi khờ khạo, chứ tính nó khá lành. Nó không hề có ác ý với một ai. Thỉnh thoảng sự khờ khạo của nó gây ra chuyện không hay như hôm nay… thì cũng không phải là một sự cố ý. Chúng ta làm sao đòi hỏi một đứa có trí khôn bốn năm tuổi làm như người lớn được phải không?
- Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi?
- Mười tám tuổi. Jiyeon thu xếp lọ cồn, bông băng vào thùng thuốc, rồi đứng dậy nói – Eunjung này, tôi thấy để cẩn thận hơn, cô nên đến bệnh viện xem lại… Cái vết thương này hơi sâu, tôi chỉ có khả năng tẩy trùng nhẹ thôi… Sợ thế này… có thể gây biến chứng.
Eunjung không quan tâm lắm đến vết thương. Cô mãi ngắm cô gái trước mắt, cái nét mặt hiền hòa, chịu đựng kia như thu hút lấy cô.
- Thế bây giờ cha mẹ cô đâu rồi?
- Đều qua đời. Ji lặng lẽ nói – Định mệnh như lúc nào cũng cay nghiệt với những kẻ bất hạnh. Mẹ tôi qua đời khi tôi lên mười hai. Còn cha thì mới cách đây ba năm… người đã vì Jinwoon mà khá mệt mỏi
Ji nói tới đó, chợt như nhớ ra nên ngưng lại, nàng đẩy mái tóc ra sau rồi cười nói:
- Xin lỗi nhé, Eunjung. Khi không rồi đem những chuyện đâu đâu ra kể cho cô nghe… Ồ mà áo quần cô cũng lấm lem cả rồi kìa.
Chiếc áo màu xanh, quần Jean trắng của Jung giờ lấm lem cả. Bùn có, màu máu cũng có. Nơi lại bị rách. Jiyeon xuýt xoa:
- Thật là có lỗi với cô
Eunjung không quan tâm lắm đến quần áo. Cô mãi bận tâm quan sát ngôi nhà. Những dụng cụ gia đình thật đơn giản. Mấy chiếc ghế, một bàn học, một bàn dùng cơm, một bóng đèn tròn. Trên vách treo một bức tranh thủy mạc cho thấy chủ nhân cũng thuộc hạng người biết chữ nghĩa. Ngôi nhà khá nhỏ. Có lẽ chỉ có hai phòng sinh hoạt và một nhà vệ sinh. Một ngôi nhà với hai chị em nương tựa… Chợt nhiên Jung thấy có cảm tình. Xưa đến giờ Jung chưa hề tưởng tượng ra có một gia đình như thế…
Bóng tối từ bên ngoài đang lùa vào. Trời sắp tối, Jung yên lặng và Ji cũng yên lặng. 
Cửa phòng trong chợt mở. Jinwoon thò đầu ra
- Chị ơi chị, em đói rồi
Đói à? Ji chợt nhớ ra, chưa thổi cơm, nàng lúng túng nhìn Jung:
- Xin lỗi. tôi phải vào trong nấu cơm. Tôi xin phép và mong là vết thương của cô mau lành, cũng như xe cô không hư nhiều lắm.
- Khoan đã nào! Eunjung chợt đưa tay ngăn lại. Cô cũng không hiểu tại sao mới quen mà cô lại tự nhiên thế - Ban nãy cô đã giúp tôi băng bó vết thương, tôi không biết lấy gì cảm ơn… Hay là thế này… Tôi xin phép được mời chị em cô đi ăn ngoài một bữa, được chứ?
Ji tròn mắt với Jung
- Ồ, không, không được… Chính chị em tôi làm cô ngã xe. Chuyện đó đã làm tôi áy náy lắm rồi… Làm sao, làm sao lại có thể… bắt cô mời cơm nữa chứ?
- Có gì phải quan trọng vậy? Eunjung cắt ngang – Cũng bởi vì… tôi cũng thấy đói…Tôi cũng định đi ăn cơm. Mà tính tôi lại không thích ăn cơm một mình. Nếu mời được hai chị em cô là… tôi vui lắm.
Eunjung nói, và vì từ xưa đến giờ cô chưa hề bị ai từ chối, nên cô hơi phân vân. Ngay lúc đó, Jung quay lại bắt gặp ánh mắt trẻ thơ của Jinwoon, cô nói ngay:
- Jinwoon. Đói rồi phải không? Thích ăn gì nào? Bánh xếp nước? Há cảo mì bò kho? Hay là thức ăn ngọt?
Jinwoon nghe sáng hẳn mắt, quay sang chị:
- Mình có bánh xếp nước ăn nữa hả chị?
Eunjung chợt nhớ đến những quả dâu, bồi thêm
- Còn có quả dâu nữa
- Quả dâu nữa ư?
Jinwoon reo lên còn Jiyeon lại thở dài:
- Cô thắng rồi đấy. Chúng tôi thật phiền cô.
Thế là cả ba ra khỏi nhà. Đèn đường đã bật sáng. Bầu trời chỉ có vài ánh sao. Jiyeon quay sang Eunjung. Chợt thấy ngày tháng như không còn đơn điệu nữa.
Gió đêm mát lạnh. Mùa thu đã đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro