Chap 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra thì Eunjung không rành lắm với khu vực này. Khi chạy xe vào con hẻm tất cả như “thần xui quỷ khiến”. Lúc đầu chỉ là ý định tìm một lối đi nào đó nhanh chóng về nhà. Và Jung đã nhắm hướng… Con hẻm này lần đầu tiên Jung đi vào. Jung cũng không biết tên hẻm. Mãi khi từ nhà Jiyeon bước ra, Jung mới để ý thấy bức tường đối diện nhà Ji có hàng chữ lớn: “nhà số 305/15 SiSuKa”.
Đường SiSuKa? Cái tên nghe rất lạ. Nhưng Jung biết nó hẳn nằm gần đường Gangnam, Jung nghĩ ngợi một chút, nói:
- Để xe trước cửa nhà cô, bao giờ ăn xong tôi về lấy sau được chứ?
Jiyeon liếc nhanh về phía chiếc xe gắn máy màu đỏ. Chiếc xe mới toanh. Cái ngã ban nãy làm chiếc xe có mấy chỗ bị trầy sơn. Tấm kính chắn gió cũng bị vỡ. Lạ thật. Không hiểu sao Jung lại không thử xem máy xe có hỏng gì không? Jiyeon đưa tay sờ sờ chiếc xe. Nàng nghĩ đến tình hình an ninh ở đây, đến đám anh em nhà họ Yoo… Chiếc xe này hấp dẫn quá. Ji nói:
- Thôi đẩy xe vào nhà, khóa cửa lại chắc ăn hơn.
Eunjung liếc nhanh về phía Ji. Rồi cũng làm theo lời người con gái. Ji cẩn thận khóa cửa lại, còn thử ổ khóa rồi mới đi. Jung thấy buồn cười, đàn bà họ cẩn thận một cách vô nghĩa. Nếu thật sự bọn trộm đã cố tình…thì những tấm ván vách mỏng manh kia nghĩa lý gì?
Eunjung gọi chiếc taxi, Jinwoon chợt giật mình, nó nghi ngờ nhìn Ji:
- Chị ơi… Ta không đi dùng cơm sao lại lên xe…Em… Em không muốn… đến bệnh viện đâu!
- Không có đi bệnh viện, ta đi dùng cơm thật mà!
Jiyeon nói và đặt tay lên vai em như để xác nhận. Nụ cười của Ji đã làm Jinwoon yên tâm. Nó chịu chui vào xe. Vừa vào xe là Jinwoon quay mặt ra ngoài… Đôi mắt trẻ thơ sung sướng hiếu kỳ nhìn quanh. Trong khi Ji không vui lắm. Jung ngồi yên ngắm hai chị em với một chút cảm động.
Xe đã dừng lại trước quán “Queen”. Đây là cái quán mà Jung thường xuyên ghé qua. Một cái quán nhỏ, nhưng lịch sự. Jung chọn một cái bàn trong góc. Bồi bàn ở đây khá quen thuộc với Jung. Chỉ có hai chị em Ji là xa lạ. Ji nhìn Jung. Vết thương ở cánh tay cô ta đang rỉ máu qua băng. 
- Tôi thấy tốt hơn cô nên đi khám lại vết thương.
Jung đưa cánh tay lên ngắm chỗ bị thương, nói:
- Không sao đâu, rồi sẽ lành mà, à… Cô dùng gì?
- Tùy cô.
- Ngộ thật. Eunjung vừa cuời vừa nói – Mỗi lần cùng mấy cô đi dùng cơm. Dù biết là có hỏi thì cũng sẽ được trả lời “Tùy cô”. Vậy mà tôi vẫn phải hỏi.
Jiyeon cười, cầm bảng thực đơn lên xem mà lòng nghĩ. Eunjung vừa nói “mỗi lần” có nghĩa là cô ta rất thường xuyên đưa người yêu đi ăn cơm khách. Nhưng mà… chuyện đó có liên hệ gì đến ta đâu lại thắc mắc? Rồi ngày mai cô ta sẽ quên bẵng hết mọi thứ kể cả chuyện đụng xe hôm nay… Đối với Jung, có lẽ… Chuyện quen biết Ji như một tình cờ điểm tô cho cuộc sống phong phú. Chẳng qua chỉ là thế. Vậy thì tại sao ta lại bận tâm? Cuộc sống mấy năm qua như một thứ mặt hồ thu. Ji chỉ biết tới cậu em Jinwoon. Ngoài ra, điều kiện sống cũng không cho phép Ji để ý đến một cái gì khác. Nghĩ đến chuyện đó, Ji chợt trở nên thật nghiêm chỉnh.
Đây là một quán ăn của người Busan, chuyên bán món ăn đặc sản. Ji chọn nhanh mấy món. Tokboki, bánh xếp nước cho Jinwoon, rồi một tô bún thịt băm cho mình. Trong khi Eunjung lại gọi món bánh nếp chiên.
Thức ăn được mang lên. Jinwoon giống như một đức con nít hì hục ăn. Lâu lâu được đi ăn tiệm, anh chàng có vẻ thích thú cắm cúi ăn, chứ không để ý gì đến chuyện khác.
Eunjung nhìn Jinwoon, rồi vui vẻ quay sang Ji:
- Mỗi ngày khi cô đi làm, thì cậu ấy làm sao?
Ji liếc nhanh về phía em trai với ánh mắt thương hại.
- Trước khi đi làm, tôi nấu sẵn thức ăn. Jinwoon thức dậy là có ăn liền. Có điều… Thường khi chưa đến mười giờ là nó chén gọn hết, nên khi tôi về tới nhà là nó đã đói run. Được cái ở đây… Trẻ con tuy hay ghẹo phá nó, nhưng người lớn thì lại rất cảm thông. Nhất là các vị ở cạnh nhà. Gia đình tôi sống ở đây lâu lắm rồi. Ngôi nhà là của cha mẹ để lại… Thật ra thì… Jinwoon cũng rất ngoan… Chuyện xảy ra như ban chiều hiếm có lắm… Lỗi cũng phần nào tại tôi, nếu tôi không mua cái hộp kia thì…
Ji cố tình không nhắc đến hai chữ “quả dâu” bởi sợ Jinwoon nhớ lại chuyện đó. Ji tiếp:
- Jinwoon ngoan lắm. Tôi hiểu nó, nếu cô đừng nhớ chuyện năm nay nó mười tám tuổi thì cô sẽ thấy nó rất dễ thương, hiền lành, yêu động vật, yêu bạn bè chỉ có cái hay hờn dỗi. Mà trẻ con nào lại không ưa hờn dỗi phải không?
Eunjung chăm chú nhìn Ji.
- Cô có vẻ rất yêu em?
Ji hỏi ngược lại:
- Thế cô có anh chị em nào không?
- Tôi chỉ có chị nuôi thôi. Tất cả ba người chị.
- Họ có yêu cô không?
Eunjung nghiêng đầu suy nghĩ.
- Tôi nghĩ là có.
Ji cười, nụ cười thật dễ thương.
- Cô thấy đấy. Đó là bản năng. Ngay chính cô, tôi cũng nghĩ là cô cũng rất yêu quý anh chị em của mình. Dĩ nhiên phần lớn gia đình, anh chị em đều khỏe mạnh… thì không cần người này phải chăm sóc cho người kia nên tình yêu không lộ rõ… Riêng tôi với Jinwoon…
Jiyeon nói rồi quay sang nhìn em. Trong khi Jinwoon nghe chị nhắc đến tên mình đã giật mình nhìn lên sợ hãi.
- Em có làm gì sai đâu chị?
- Không, không. Ji vội nói và bấy giờ Jinwoon mới yên tâm tiếp tục ăn. Ji quay sang Jung – Cô có thấy không, lúc nào Jinwoon nó cũng sợ phạm tội, cũng sợ bị tôi rầy la… Điều đó chứng tỏ một điều là tôi chưa tròn trách nhiệm. Tôi hay nóng tính. Mỗi lần bực mình là tôi thường hét… Và… Ji lại ngẩn ra, nhìn chén đũa trước mặt. – Có lẽ… Tại tôi đòi hỏi hơi nhiều.

Eunjung nhìn Ji cảm động… Cô ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Cái cô gái trước mặt, ốm yếu, không đẹp lắm. Nếu so sánh với cô bạn Lee Areum. Areum trẻ trung thực tế hơn. Nhưng cái ánh mắt sâu, cái nét buồn thoáng hiện trên khuôn mặt của Ji lại cho thấy Ji nội tâm hơn. Cái chữ “đẹp” thật khó nói. Có khi đó chỉ là một cái gì đó dễ làm “rung động” lòng người. Mà đây mới là cái quan trọng. Nhiều cô rất “đẹp” nhưng cái đẹp kia chỉ để người ngắm, thưởng thức… Còn cái khiến người “rung động” thì khó tìm hơn. Ở đây, Eunjung cũng không hiểu sao. Cái giọng nói lôi cuốn đã đành nhưng bên cạnh đó. Cái hoàn cảnh, cái trách nhiệm nặng nề của Ji cũng khiến cô như phân vân, thương cảm. Cô gái năm nay bao nhiêu tuổi? Hai mươi? Hai mươi mốt? Chắc chắn là không vượt qua số tuổi hai mươi hai. Với một cô gái còn trẻ tuổi đời như vậy, lại phải gánh một tránh nhiệm nặng thế. Tội thật. Mà cái gánh này thì không biết phải gánh đến bao giờ mới thôi. Nghĩ lại, Thượng đế nhiều khi rõ bất công.
- Cô đang nghĩ gì đấy?
Ji hỏi với một thoáng âu lo. Jung không đáp ngay. Thiếu nữ trước mặt trong chiếc robe trắng, vải rẻ tiền nhưng rất hợp với khổ người… Một nét đẹp bình dị.
- Tôi nghĩ là… Không phải cô đòi hỏi quá đáng ở Jinwoon, mà là đòi hỏi quá đáng ở bản thân mình.
Jiyeon giật mình. 
- Tại sao cô nói vậy?
- Bởi vì cậu em này, cô đã hy sinh quá nhiều thứ. Kể cả sự tự do và cả thú vui. Chỉ là một người chị mà cô đã phải gánh quá nhiều. 
- Không, không phải thế. Ji vội vã nói – Cô không nên nói như vậy. Đó là lý do để trốn lánh trách nhiệm. Cô biết không, trong người tôi lúc nào cũng có một sự đối kháng. Đó là những ý niệm xấu, nó cứ tìm mọi cách để tung hê ra.
Jiyeon ngưng lại, rồi lắc đầu.
- Đúng là tôi không nên nói những chuyện này với cô. Nhưng mà… Cách đây ba năm, lúc đó cha tôi đang bệnh nặng. Một buổi tối người đã gọi tôi và Jinwoon đến. Người chẳng hề nói gì, chỉ nhìn tôi rồi cầm tay Jinwoon đặt vào tay tôi. Ji chớp mắt, giọng nói như nghẹn lại – Chắc cô không hiểu tôi định nói gì đâu.
Vâng, có lẽ là như vậy. Làm sao có thể giao một đứa bé chậm phát triển cho một người chị không lớn hơn bao nhiêu? Nghĩ cũng tội… Cha mẹ thương con. Nhưng cái thương đó… Đòi hỏi quá nhiều chăng? Jung chợt thấy bối rối… Cái buổi tối nay làm sao vậy? Những sự kiện xảy ra dồn dập, ngoài ý thức cô. Jung chỉ thấy vấn đề nhưng không làm sao tìm ra được đáp số. Mà trên đời này đâu phải chỉ có một? Đã có biết bao vấn đề không có đáp số rồi? Xã hội rõ là phức tạp. Hai mươi sáu năm qua, Jung lớn lên trong một thế giới êm đềm, suôn sẻ… Làm sao nhìn thấy cái phức tạp này?
- Vâng. Jung nhìn thẳng vào mắt Ji – Tôi nhìn nhận là tôi không hiểu rõ lắm, nhưng tôi tin là thời gian sẽ giúp tôi…
Thời gian? Cái từ này nó làm sao? Ji chợt thấy tim đập mạnh. Nàng nhìn cô nàng trước mặt. Cái đôi mắt sâu kia như muốn nói lên điều gì. Không được! Có tiếng vọng từ trong lòng Ji. Cô ta và ta ở hai thế giới khác nhau. Phải tránh xa. Càng xa càng tốt. Khoảng cách kia quá rộng. Ngoài ra… Cô ta còn một lô bạn gái. Cô ta có thể nói thế này với mỗi cô bạn: “Hãy dành cho tôi một khoảng thời gian, rồi tôi sẽ hiểu được cô”. Chứ đâu phải dành riêng câu đó cho mình đâu?
Jiyeon chợt ngồi thẳng lưng, hỏi:
- Cô còn đi học chứ?
Jung hỏi lại:
- Tôi giống học sinh lắm à?
- Hơi giống.
- Vậy là đáng buồn. Jung vừa cười vừa nói – Tôi cứ tưởng dáng dấp mình có vẻ người lớn lắm chứ.
- Học trò cũng có thể là người lớn vật? Ji cãi lại – Có nhiều người đến già mà cũng chưa trưởng thành, nhưng có người chưa vào đời đã là người lớn.
Jung liếc nhanh về phía Ji. Câu nói của Ji như đi trước tuổi đời của nàng. Jung thấy càng lúc như càng thấy nét mới của Ji.
- Cô ngạc nhiên về chuyện đó lắm àh? Ji cười hỏi – Nếu cô là tôi, cô sẽ thấy chuyện đó không có gì khó hiểu. Điển hình cô thấy đấy, như Jinwoon, nó dù có sống đến tám mươi tuổi, vẫn chỉ là một đứa con nít.
Jinwoon nghe nói đến tên mình quay qua. 
- Chị , chị gọi em?
- Không có. Jiyeon dịu dàng nói – Em cứ ăn đi!
Jinwoon đã có vẻ gần no. Nó bắt đấu để ý đến chung quanh, nó nhìn Jung rồi hỏi:
- Chị , đây không phải anh Seung Ho chứ?
- Dĩ nhiên không phải. Đây là Eunjung.
Jinwoon như quên bẵng chuyện đụng xe ban chiều, nó nhìn Jung chăm chú rồi hỏi tiếp:
- Eunjung tốt hay xấu hở chị?
Ji ngăn lại:
- Jinwoon, em ăn cứ lo ăn, hỏi lộn xộn làm gì chứ?
Jinwoon lại ngoan ngoãn cúi xuống thưởng thức món ăn mới, món bánh tét chiên. Vì nóng quá nên nó chỉ ăn được một cách chậm rãi và không để ý gì đến người khác. Eunjung chợt nói:
- Tôi vừa khám phá ra một điều là… Jinwoon hẳn sống một cách vui vẻ lắm?
- Đúng vậy. Jiyeon nhìn lên với nụ cười – Nó sống rất vui vẻ vì con người nó đơn thuần, giản dị. Nó không biết suy tính… Tôi thấy thì chuyện đó cũng không có gì xấu… Vậy mà không hiểu sao, cái ông Hee ở gần nhà cứ kiếm chuyện. Cứ bảo tôi phải mang nó đi… Jiyeon liếc nhanh về phía Jinwoon rồi tiếp – Cô hiểu chứ? Nhưng mà như vậy là tàn nhẫn lắm. Cô thấy đấy, ngay chính những con thú, nó cũng muốn sống tự do. Vì vậy… Tôi không thể… Tôi không muốn làm cái chuyện đó.

Eunjung hiểu. Cái mà Jiyeon muốn nói đến là nhà thương điên hay dưỡng trí viện. Và cô gật đầu với nụ cười. Ji nói:
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Ban nãy cô bảo cô không còn đi học?
- Vâng, tôi tốt nghiệp đã ba năm nay. Kỹ sư kiến tạo đấy, nhưng lại yêu văn chương và bây giờ thì làm quản lí xí nghiệp.
Jiyeon mỉm cười. Hàm răng trắng đều và má lúm đồng tiền. Nụ cười của Ji rất đẹp, khiến Jung không dằn được được nói:
- Có ai cho Jiyeon biết là cô có nụ cười rất đẹp? Được Thượng đế ban cho nụ cười thế này, cô phải cười luôn đấy.
Lời của Jung làm Ji đỏ mặt. Ji nghĩ “những cô nàng mồm mép thế này phải đề phòng”.
- Cô đừng cười. Ji chậm rãi nói – Nhưng mà tại sao những điều cô đã học, cô thích và việc làm bây giờ cũng cô lại khác nhau vậy?
- Đó là nỗi nhức nhối của thanh niên hiện nay. Cô biết không, khi thi vào đại học, cha mẹ tôi đều mong tôi chọn ngành kỹ sư. Mà cái bản tính hiếu thắng của mình lúc ấy cũng muốn mình phải thi vào ngành nào càng khó càng tốt, như vậy thiên hạ mới gờm mình. Bên cạnh đó, sau này có định du học cũng dễ đi hơn. Thế là cứ cắm đầu vào cái ngành mà mình không thích. Rồi sau khi tốt nghiệp. Đối diện với cái khó khăn của công ăn việc làm. Nhiều khi có việc đấy nhưng không đúng với ngành nghề của mình thế là không nghĩ ngợi gì cả… Hoặc là ở nhà có sẵn việc mặc dù không đúng… nhưng để khỏi mang tiếng thất nghiệp… Thế là ta lại cắm đầu nhận đại.
Jiyeon lại cười.
- Nãy giờ thấy cô dùng chữ cắm đầu hơi nhiều… Nhưng con người cô thì tôi lại thấy hết sức nghiêm túc.
- Thật ư?
Jiyeon gật đầu.
- Nhưng mà, đã có ý định ra nước ngoài… thì công việc gì cũng chỉ có nghĩa là tạm thời thôi. Có gì cô lại thắc mắc?
- Tôi có nói là định ra nước ngoài bao giờ?
Jung ngạc nhiên.
- Ban nãy cô nói là… Cô dự tính đi ra nước ngoài thì cũng dễ dàng. Đấy không phải là ý định à?
- À! Jung cười lớn – Cô là một người phản ứng nhạy bén. Thế này thì tôi phải cẩn thận hơn mới được. Rồi Jung đưa tay lên vuốt vuốt tóc – Nhưng mà…cô có vẻ hơi vội kết luận đấy. Chuyện của tôi không đơn giản như cô tưởng đâu. Phải cần một thời gian cô mới hiểu được.
Cần một thời gian? Jiyeon nghĩ ngợi. Tương lai là cái gì khó tin. Đừng nói chi xa, ngày mai đã khác hôm nay. Và Ji ngồi đấy rất lâu không nói gì cả. Eunjung cũng yên lặng nhưng không phải để nghĩ ngợi mà cô ngồi tựa lưng ra ghế để ngắm cô gái trước mặt. Nếu ta có phép lạ, nếu ta có quyền năng, ta sẽ làm những nét buồn trên khuôn mặt kia tan biến. Jinwoon đã ngốn hết đĩa bánh nếp chiên. Anh chàng có vẻ quá no đủ, nắm lấy tay áo chị giật giật:
- Chị ơi, em no rồi. Mình về đi!
Jiyeon giật mình quay lại. Trời đất, ăn thế này, mai thế nào cũng phát ách. Ji vội nói:
- Tôi phải ra nhà thuốc mua thêm thuốc tiêu thôi.
- Vâng, tôi cùng đi.
Eunjung cũng đứng dậy, trả tiền. Cô chợt có cảm giác tiếc nuối. Lạ thật? Nào có phải là chưa hề có bạn gái bao giờ đâu? Những cô gái con nhà khuê các cũng đã từng gặp, vậy mà một tình cờ… xa lạ đã rung động. Không thể như vậy được. Chị thứ ba của Jung đã có lần nói Jung là con người có máy lạnh. “Em tưởng em ngon lắm àh? Cao ngạo kén chọn… Cuối cùng chẳng có lấy một người yêu”. Vâng, Jung chưa hề “động tâm” với một cô gái nào cả. Vậy thì cái cảm giác này là sao? Một chút dao động tình cảm thôi ư?
Ra khỏi quán “Queen”, họ kéo đến hiệu thuốc. Jiyeon mua một hộp thuốc tiêu, rồi bông băng, thuốc rửa, thuốc trừ độc. Nàng nhờ gói lại rồi đưa cho Jung.
- Đây này, nếu thật sự cô không muốn đến bệnh viện thì làm ơn dùng những thứ này để thay băng.
Jung vừa cười vừa nói:
- Hay là… Thế này… Cô y tá giỏi ạ… Mỗi ngày tôi đến nhà cô thay thuốc?
Ji liếc nhanh về phía Jung, nghiêm nghị.
- Cô không nên đùa như vậy.

Quay về căn nhà nhỏ của Ji, Jinwoon có vẻ đã mỏi, nó ngáp mấy cái liền. Và không đợi Ji giục, nó đã về phòng riêng.
Bên ngoài chỉ còn lại Jiyeon và Eunjung.
Ji nói: 
- Xin cảm ơn cô nhé.
- Sao Jiyeon lại khách sáo vậy?
- Chuyện cũng không có gì quan trọng. Ji nói với một chút nghĩ ngợi – Bởi vì từ đây về sau chắc ta không còn gặp nhau.
- Tại sao vậy?
Eunjung ngạc nhiên, cô ta có vẻ tự ái. 
- Bởi vì chuyện đó không cần thiết lắm. Jiyeon chậm rãi nói – Cô cũng biết đấy. Nhà tôi có chút xíu, không có chỗ để cô ghé chơi. Vả lại… tôi cũng rất bận… sợ không có thời gian để tiếp cô. Nhưng mà… dù có thế nào thì… Tôi cũng xin cảm ơn cô… Cảm ơn cả bữa cơm vừa rồi của cô.
Jung nhìn thẳng vào mắt Ji.
- Giọng nói của cô cho thấy… Hình như cô không thích bị tôi quấy rầy… Phải không? Nhưng mà… Chúng ta đã gặp nhau, đã dùng cơm chung, đã nói chuyện… Đã quen nhau. Không lẽ chỉ có bấy nhiêu thôi à?
Ji cười nhẹ. Nụ cười như làm rung động từng nhịp đập của quả tim Jung.
- Tôi rất sung sướng được quen biết cô, nhưng tôi thấy mà…
- Tôi nghĩ là cô không thật tâm từ chối tôi…
Jung nói một cách tự tin. Cô ta đẩy xe ra khỏi cửa. Lúc đó mới cảm thấy vết thương nơi tay đau nhói. Cô cắn nhẹ môi. Ra đến hẻm, leo lên xe, Jung quay đầu lại nhìn Ji. Ji đang đứng dựa bên cửa. Mái tóc dài buông xõa. Đèn đường hắt vào tạo cho Ji một nét đẹp liêu trai, mờ ảo. Jung cho nổ máy rồi nói lớn cho Ji nghe:
- Tối mai tôi sẽ đến đấy.
Giọng nói cương quyết, mệnh lệnh. Và không chờ phản ứng của Ji. Jung mở tay ga, chiếc xe chạy vụt đi, mất hút ngoài đầu hẻm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro