Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi về đến nhà thì đã mười giờ khuya.
Jung vừa đưa tay lên bấm chuông, vừa rên rỉ. Vết thương ở tay bắt đầu nhức nhối. Jung cũng thấy lo lắng, vì áo quần thì nhàu nát, lại dính đầy bùn đất và máu me. Làm thế nào để cha mẹ không biết? Có lẽ phải len lén lên lầu, rồi chui ngay vào phòng. Jung mong mỏi khi buớc vào, cha mẹ bận xem tivi ở phòng khách không để ý. Cô cũng mong là chị Ba sẽ đi vắng… Nhà không có khách càng hay hơn… Jung mong mọi thứ đều thuận lợi. Nhưng tiếc thay, cửa vừa mở, là ông Young tài xế nhìn thấy Jung với vóc dáng xốc xếch đã kêu lên:
- Ồ cậu, cô chủ sao thế này? Té có nặng lắm không? Tôi đã bảo rồi nhà có xe hơi, đi xe gắn máy làm gì?
Eunjung chau mày, đưa tay lên làm dấu.
- Suỵt, đừng có la to. Không có sao đâu. Ông la lên cha mẹ tôi nghe thấy càng rắc rối.
Nhưng đã trễ. Không phải chỉ có ông Young mà còn có bà Haeri trong vườn hoa. Có lẽ hai người đang nói chuyện gì đó thì Jung về, nên ông Young mới ra mở vửa. Thấy dáng dấp thiểu não của Jung, bà đã gọi vào trong nhà:
- Không hay rồi! Không hay rồi! Cô Eunjung bị thương rồi!
Thế là hỏng bét. Mọi thứ đã không giấu giếm được nữa. Jung thở dài. Giao xe gắn máy cho ông Young, rồi lầm lũi bước vào phòng khách. Vừa lên bậc thềm, suýt tí Jung đã va vào người mẹ đang chạy ra. Bà Ham nắm lấy tay đứa con cưng, run rẩy:
- Trời ơi, làm sao thế? Eunjung?
Bà chăm chú quan sát. Cánh tay bị băng đang rỉ máu. Chiếc áo dính đầy bùn và máu. Bà càng sợ hãi hơn.
- Sao vậy, Eunjung? Con sơ ý quá… Đã bảo nhà có xe bốn bánh, tại sao không dùng… Con coi nè, con thế này… Mẹ làm sao yên tâm được… Có gặp tai nạn thì cũng phải điện thoại về báo một tiếng chứ?
- Mẹ này. Jung nắm lấy tay mẹ trấn an – Không có gì đâu, mẹ yên tâm, con chỉ bị ngã, tay trợt da một tí chứ không có gì nặng.
Ông Ham cũng bước ra. Xui thật! Jung kêu lên. Cha cũng có mặt ở nhà. Sao hôm nay không đi dự tiệc? Không phải chỉ có vậy. Cả chị Ba cũng có mặt.
Chị Soyeon đang từ trên lầu nghe ồn ào chạy xuống, sau lưng lại có cả Lee Areum. Chợt nhiên, Jung nhớ ra. Hôm nay có hẹn với Areum là tối nay sẽ đến nhà hàng T - ara dùng cơm, rồi khiêu vũ. Chính vì vậy mà Jung nôn nóng về nhà sớm bằng cách đi đường tắt cho nhanh. Cũng chính vì vậy mới gặp tai nạn, và tai nạn kia đã làm cho Jung quên mất mọi thứ.
Ông Ham quay qua vợ:
- Em không nên ồn như vậy Minyoung ạ. Theo anh thấy thì vết thương không đến nỗi nào.
Rồi ông quay sang Eunjung:
- Sao? Con đã chiếu X quang chưa? Phải chích cả thuốc ngừa nữa đấy.
Eunjung lắc đầu. Ai cũng có vẻ quan trọng hóa. Jung nói:
- Con thấy chỉ bị sướt da một tí thôi chứ không có gì nặng. Cha yên tâm.
Ông Ham nhìn cánh tay đang băng của Jung. Máu đang rỉ ra. Nếu chỉ sướt da bên ngoài, hẳn không rỉ máu nhiều như vậy… Đó là chưa nói quần áo còn lấm lem thế kia. Chắc hẳn không nhẹ như Jung nói. Ông suy nghĩ, rồi giật mình hỏi:
- Con đã đụng người phải không? Nạn nhân có sao không?
- Không có cha ơi. Chẳng có đụng ai cả. Con chỉ tránh người mới ngã xe bị thương. Cha yên tâm, không có tai họa đâu.
Ông Ham thở ra. Thái độ của Jung cho thấy Jung nói thật. Nhưng mà vết thương ở tay nằm gần khuỷu. Nặng hay nhẹ thì cũng phải xem xét lại cẩn thận. Ông hạ lệnh:
- Miyoung, em hãy phone cho bác sĩ Choi, nhờ ông ấy lại một tí.
Jung bước tới có vẻ không vui.
- Cha… Chuyện nào có gì đâu sao phải rùm beng như vậy? Đã có thầy thuốc xem qua, rửa và xức thuốc rồi… Mời thêm bác sĩ đến làm gì. Con đảm bảo với cha mẹ là đứa con “cưng” của cha không sao đâu. Gọi bác sĩ đến họ sẽ cười cho.
Chị Soyeon chen vào:
- Mi cũng biết mi là “con cưng” nữa à? Vậy thì phải để bác sĩ Choi xem qua cho cẩn thận, để mẹ cha yên tâm chứ? Có cái gì đâu mà ngại? Bác sĩ Choi đã rành mi quá mà. Ngay từ nhỏ chuyện nhổ răng của mi không cũng đã làm nổi đình nổi đám.
Jung liếc nhanh về phía chị, rồi cố chấp nói:
- Em không khám gì hết… Chị đừng có nói giọng cay đắng kia.
Và quay sang ông Ham, Jung nói:
- Cha mẹ thấy đấy, chị Ba đang bất bình, chị ấy muốn ám chỉ là cha mẹ trọng con hơn chị ấy đấy. Vậy thì, một tí nữa bác sĩ Choi có đến, cha mẹ hãy nói với ông ấy khám cho chị Ba đi, chị ấy cũng đang bị tổn thương.
Soyeon trừng mắt.
- Tao bị thương chỗ nào đâu?
- Hôm qua đấy! Chị đi hái hoa hồng bị gai đâm tay.
Soyeon cười rồi bước tới nói với cha mẹ:
- Thôi được rồi… Cha mẹ yên tâm, chắc Eunjung nó chẳng sao đâu. Bởi vì người mà còn biết cười đùa thế này thì chắc vết thương không trầm trọng. Nó là một đứa mạnh mẽ mà. Một vết thương nhỏ đâu có nhằm nhò gì.
Rồi Soyeon liếc nhanh về phía Jung.
- Ê, có người chờ mi suốt cả một buổi đấy.

Eunjung quay qua. Areum đang đứng tựa bên cầu thang. Chiếc áo có thắt nơ màu đỏ, chiếc robe bằng vải quần bò trông thật mô đen. Chỉ có đến vũ trường Areum mới ăn mặc thế này. Jung bước tới. Areum đã nhìn cô với ánh mắt tò mò. Jung nói:
- Xin lỗi nhé. Ngã xe một cái là quên hết mọi thứ.
- Ồ không sao. Areum nói – Cái vết thương thế này của anh thì chịu. Lần sau thanh toán vậy.
Soyeon chen vào:
- Lần sau thanh toán? Lần sau là bao giờ? Ngay bây giờ đi? Mọi người ở đây sẵn sàng rút lui để quý vị giải quyết.
Areum trề môi:
- Đừng có quậy. Bây giờ em phải về để Eunjung còn tắm rửa, nghỉ ngơi.
Soyeon không buông tha:
- Có lý đấy. Dù gì thì người ta cũng biết cách chăm sóc.
Areum không vừa, trừng mắt với Soyeon, rồi nhún vai nói:
- Phá em phải không? Được thôi! Nhưng chị cũng nên nhớ là sớm muộn gì chị cũng sẽ là chị dâu của em. Lúc đó, chị sẽ biết. Coi chừng… Báo thù.
Areum nhìn lên trần và nói, làm Soyeon kêu lên:
- Ôi giời, Areum… Cô đừng làm cái chuyện giận cá chém thớt. Người ta chỉ nói tốt cho cô mà cô lại nghĩ xấu thế ư? Hù đi! Tôi sẽ không về làm dâu nhà cô cho biết.
- Thật không?
Areum hỏi ngược lại một cách khiêu khích. Soyeon không chịu được thái độ trêu cợt đó, bước tới định đánh nhưng Areum đã né qua.
- Eunjung, ráng dưỡng bệnh nhé. Đừng để hai bác lo đấy.
Rồi liếc nhanh về phía vợ chồng ông Ham, Areum nói:
- Con về nhé hai bác.
Bà Ham nói:
- Để ông Young đưa con về nhé?
- Dạ khỏi, con đi bằng taxi cũng được.
Và Areum mang ví lên vai, đi nhanh ra cửa nhưng vừa đến ngạch cửa, Areum như sực nhớ ra điều gì, nàng quay đầu lại:
- Eunjung, em thấy là…
Areum như định nói điều gì đó, nhưng thấy Soyeon đứng đấy nên lại thôi, chỉ nói:
- Hôm khác gặp chị nói sau.
Rồi bước ra ngoài. Hai vợ chồng ông Ham nhìn nhau cười.
Bà Ham sực nhớ ra, hỏi Jung:
- Bệnh viện nào băng vết thương cho con vậy?
- Dạ… Dạ… Jung chợt lúng túng – Dạ quên rồi.
- Quên à. Bà Ham kêu lên – Như vậy có nghĩa là một bệnh viện không tên tuổi nào đó hay một thầy lang? Ông thầy đó có tên là gì?
- Dạ… Dạ… Jung nhìn lên trần nhà tìm kiếm cái tên nào đó – Hình như ông bác sĩ đó họ Park thì phải.
- Park gì mới được chứ?
- Thôi mà mẹ. Jung vội vã nói – Mẹ làm gì cứ như thẩm vấn phạm nhân vậy? Con bây giờ phải về phòng tắm rửa, nghỉ ngơi nữa chứ.
Bà Ham kêu lên.
- Tắm à? Vết thương như vậy mà vô nước được sao?
Vừa bước lên cầu thang, Jung phải quay đầu lại.
- Mẹ biết con năm nay bao nhiêu không? Hai mươi sáu tuổi rồi mà mẹ cứ làm như con là một đứa con nít vậy?
Bà Ham lẩm bẩm gì trong miệng không rõ, chỉ nghe Soyeon cười. Rồi Soyeon cũng bỏ đi lên lầu, vừa đi vừa nói với Jung:
- Kiếp sau muốn khỏi rắc rối, chớ đừng đầu thai vào cái gia đình nào con một. Ví dụ như nhà này… Xin nuôi một mạch ba đứa con gái mới có được một đứa con thì gay lắm.
Eunjung trề môi với chị, rồi bỏ vào phòng riêng của mình.
Bước vào cửa là Jung đã thấy nhẹ nhỏm. Cô ngã người lên giường, cái vết thương ở tay cứ âm ỉ đau. Cô hướng mắt lên trần nhà. Ngọn đèn neon tròn đang tỏa sáng. Vách phòng trang trí bằng những tấm kính pha lê ba màu. Rồi những vật dụng trong gia đình với hai màu đen trắng nổi bật. Bất giác, Jung nghĩ đến ngôi nhà gỗ của Jiyeon. Ở đấy những tấm vách đã tróc sơn. Rồi bàn ghế gỗ, chiếc ghế mây… Tư tưởng của Jung dừng lại trước hình ảnh của Jiyeon đứng tựa cửa.

Thật lâu Jung mới đứng dậy thở ra, cô thay áo rồi bỏ vào nhà tắm. Ngôi nhà Jung hiện đang ở là một công trình của kiến trúc sư nổi tiếng, nên thiết kế rất đặc biệt. Phòng tắm được trang trí cùng màu với phòng ngủ.
Jung thật khó khăn mới tắm xong. Vết thương không nhẹ như Jung tưởng. Tắm xong thì băng vải đã bị ướt. Jung trở về phòng ngồi xuống tháo băng bông ra. Chợt nhớ ra là những dụng cụ băng bó mà Ji mua cho cô đã để quên hết trong cốp xe.
Jung nhìn vào vết thương, máu đang rỉ. Những phần thịt gần đấy lại sưng tấy. Jung lẩm bẩm. Không hiểu… Tại sao Jinwoon ngày nào cũng bị thương mà lại chẳng như cô? Con nhà nghèo có khác.
Suy nghĩ một chút rồi Jung đứng dậy. Cô lặng lẽ đi sang phòng của Soyeon gõ cửa.
-  Soyeon, em nhờ chị một chút đi. Chị ra ngoài xe lấy bông băng vào giùm em. Băng tay của em đang bị ướt này.
Soyeon cười cợt:
- Sao ban nãy không nhờ mẹ tắm hộ có phải không bị ướt không?
- Đừng có đùa nữa, em đợi chị trong phòng nhé? Chị mang vào cho em đi.
Jung trở về phòng, một lúc Soyeon mang thuốc và bông băng vào.
- Thật không ngờ, con người sống hời hợt như em mà còn biết chuẩn bị bông băng kĩ thế này.
Jung buột miệng:
- Cái đó đâu phải do em sắm đâu?
Soyeon liếc nhanh về phía Jung, định nói gì đó, nhưng khi nhìn vào vết thương, đã giật mình nói:
- Không được, vậy là phải nói mẹ lên ngay.
Eunjung vội chụp lấy áo chị kéo lại.
- Soyeon, sao chị lại hay lớn chuyện thế? Ở đây em có thuốc, có bông băng. Chị phụ em làm. Xong ngủ một giấc là mai sẽ khỏe ngay. Đừng có làm gì để kinh động đến cha mẹ. Họ lại tưởng là em bệnh nặng lắm, rồi bắt em nằm cả tuần không cho ra ngoài. Em không chịu được đâu.
Soyeon nhìn Jung.
- Thôi được, chị chiều em. Nhưng mà nếu đến mai mà không bớt sưng thì em phải đến bệnh viện nhé.
- Vâng, em nghe chị.
Soyeon ngồi xuống, bắt đầu phụ em làm thuốc. Vì không chuyên nghiệp nên Soyeon đã làm việc một cách luộm thuộm. Cuối cùng cũng băng xong, nhưng vết thương không được băng gọn như của Jiyeon.
Vậy mà Soyeon đã mồ hôi đầy người. Soyeon ngồi thở, nhìn đứa em, chợt nói:
- Em có điều giấu chị, phải không?
- Đâu có, đâu có đâu?
Jung vội vã đính chính, nhưng Soyeon đã nói:
- Vậy thì từ đây về sau có chuyện gì đừng có nhờ đến chị nhé.
Nói xong Soyeon bỏ về phòng, Jung giật mình.
- Soyeon.
Soyeon quay lại.
- Sao?
- Thật ra thì em cũng có chuyện nhờ chị giúp. Jung lúng túng nói – Chuyện này có liên hệ đến Areum.
- Đó thấy chưa. Soyeon cười nói – Cuối cùng rồi cũng phải nhờ đến chị. Sao? Con người có máu lạnh đã trở thành máu nóng rồi à? Em có tin là có “tình yêu” chưa? Em là con người vô tình… Không hề biết xúc động mà? Vậy hôm nay muốn nhờ chị cái gì đây? Thì chị nghe em nói đây. Soyeon có vẻ hể hả nói – Chắc chắn cái đầu heo này phải là của chị rồi đấy.
Jung có vẻ bực dọc.
- Chị bình tĩnh nghe em nói nào. Em chưa nói gì mà chị cứ đoán mò.
- Còn gì không rõ ràng. Em là em của chị. Chị cả và chị hai đều đi ra nước ngoài, nhà chỉ còn lại hai chị em. Thì chuyện gì của em mà chị không biết. Nói thật với em, anh em nhà họ Lee…
- Soyeon. Eunjung trợn mắt nói – Theo em thì… Chị chắc chắn là, vợ Lee Qri rồi ( cho Sâu làm vợ Ri Ruồi -_-), nhưng còn em… Đâu có bắt buộc phải làm rể nhà đó đâu?
Soyeon ngẩn ra.
- Em nói vậy là sao?
Eunjung nắm lấy tay chị.
- Soyeon, em muốn nói là… Chị đừng cứ ghép đôi em với Areum. Đừng đem chuyện đó ra đùa nữa. Nói thật, em với Areum… cũng chưa có gì gọi là… Đùa như vậy là không tốt… Nhất là đối với Areum… Cô ấy sẽ ngộ nhận là em…
Soyeon quay lại ngồi xuống ghế, nhìn em.
- Thôi được rồi… Vậy thì em phải cho chị biết… Con bé của em là ai?
- Con bé nào?
- Đừng có giấu chị, chắc chắn là phải có đứa nào làm em động lòng.
- Chị thì chỉ giỏi đoán. Gặp còn chưa gặp làm gì động lòng… Vả lại em cũng không tin chuyện có… tiếng sét ái tình.
Jung nói đến đấy, đột nhiên im bặt. Thật không? Thế thì…
- Hừ… Như vậy có nghĩa là… Trái tim em có bệnh đấy.
Soyeon kết luận. Có bệnh? Bệnh gì? Trong đầu Jung chợt hiện lên chuyện ban chiều… Chiếc xe bị ngã… rồi có lẽ tẩu hỏa nhập ma chắc? Không thể nghĩ ngợi lung tung. Jung lắc đầu, nhìn chị.
- Chị yên tâm, không có gì đâu. Có điều… Em không thích thấy ai ghép mình với Areum…
Soyeon nhìn em, gật đầu.
- Nếu thật sự trong trái tim em không có hình bóng cô nào khác thì em quan tâm đến chuyện đùa ghép đôi làm gì chứ. Nói chơi thôi, chứ có ai bắt em phải cưới Areum làm vợ đâu? Vả lại những người như Areum. Đẹp, phóng khoáng, tự nhiên, có thiếu gì người vây quanh. Chưa chắc là em đã lọt vào mắt xanh cô ấy. Đừng tưởng bở nhé. Em không phải là Alain Delon hay Robert Taylor đâu.
Rồi Soyeon đứng dậy nói:
- Yên tâm chuyện Areum. Lo vết thương của em trước đi. Soyeon bỏ đi xong. Jung nằm trên giường. Mắt ráo hoảnh. Cơn buồn ngủ không hiểu sao lại không đến. Và Jung cứ nằm như thế… Một lúc trước mắt chợt hiện ra một bóng người. Dáng cô gái đứng bên khung cửa. Mái tóc đen, đôi mắt buồn… Trong bóng tối lờ mờ… Cô gái như một chiếc bóng trong tranh. Jung nhắm mắt lại, cái bóng không biến mất.

Và Jung cứ nằm đấy cố dỗ lấy giấc ngủ. Nhưng vết thương ở cánh tay cứ âm ỉ đau. Cô trằn trọc. Mỗi lần xoay mình, vết thương bị động nhức nhối… Thế là Jung lại tỉnh ngủ. Phòng có trang bị máy lạnh mà Jung cứ thấy ray rứt làm sao. Và thế là  loay hoay… Mãi cho đến lúc trời sắp sáng tỏ, Jung mới chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ khá nặng nề. khi Jung giật mình tỉnh dậy, thì đã thấy mẹ ngồi bên cạnh với ánh mắt lo lắng. Nhìn vào đồng hồ ở đầu giường, sắp mười hai giờ… Vậy là ta đã ngủ đến tận trưa.
- Con bị sốt đấy. Mẹ Jung nói – Thế mà bảo là không sao. Soyeon đã cho mẹ biết vết thương con khá nặng. Bác sĩ Choi sắp đến rồi đấy. Bậy thật! Jung nghĩ. Nhưng người như mỏi rã rời. Con người ta sao lại yếu đuối thế? Chỉ có một vết thương nhỏ mà người như mất cả sức. Jung ngồi tựa vào đầu giường nói:
- Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, đâu có gì đâu? Tối nay con còn chuyện…
Bà Ham có vẻ không hài lòng.
- Chuyện gì cũng không quan trọng bằng sức khỏe con ạ.
- Nhưng tối nay con phải ra ngoài có tí việc.
- Đừng có lộn xộn.
Và bác sĩ Choi đã đến. Cha của Jung, rồi Soyeon cũng có mặt. Một vết thương nhỏ mà lại động cả nhà.
Rồi bông băng được mở ra. Lau chùi, rịt thuốc… băng lại. Cuối cùng, ông bác sĩ lại chích cho Jung thêm hai mũi thuốc. Thuốc men đầy đù thế này, chắc sẽ mau lành thôi. Jung nghĩ. Như vậy là tối nay ta có thể ra ngoài…
- Xong rồi. Bác sĩ Choi vừa cười, vừa nói – Không có gì để lo nữa. Vết thương cũng không nặng, mai tôi sẽ đến.
Không nặng… chuyện này đã biết từ khuya. Jung có vẻ bất mãn. Cái gì cũng hay quan trọng. Nhưng mà bây giờ… coi như xong. Rồi cô thiếp đi lúc nào không biết.
Đến khi tỉnh dậy, phòng thật yên lặng. Chỉ có bóng đèn cháy sáng. Jung giật mình quay lại, nhưng đã thấy một bàn tay mềm mại đặt lên tay mình. Jung nhìn lên. Areum đang nhìn cô với nụ cười.
- Chị nằm yên đi, coi chừng vết thương bị động đấy.
Jung bồn chồn:
- Mấy giờ rồi?
- Gần mười một giờ.
- Mười một giờ khuya à?
- Đương nhiên. Không lẽ là mười một giờ sáng?
Jung ngẩn ra. Vậy là hỏng bét. Cái hẹn đêm nay… Cô bực dọc:
- Cái ông bác sĩ Choi này… Ông ấy đã chích thuốc gì cho tôi vậy?
- Thuốc an thần. Areum cười, vừa nói – Bác gái sợ chị không chịu dưỡng sức bỏ ra ngoài, nên nhờ bác sĩ để chị ngủ nhiều một chút. Mà chị gấp gáp gì chứ? Công ty là của nhà, có đi làm hay không cũng nào có vấn đề gì đâu. Sẵn dịp này nghỉ duỡng sức vài hôm cũng được mà 
- Cô biết gì mà nói? jung tròn mắt, chợt thất bực tức.
- Cái ông bác sĩ Choi này… Lần sau không cho ông ấy đụng đến tôi nữa.
- Chị thật là kỳ cục. Areum cười nói – Mình bị thương, bác sĩ chữa bệnh cho mà lại oán trách bác sĩ. Hèn gì chị Soyeon nói, tính của chị càng lúc càng kỳ cục… Chị ấy bảo không nên đến gần chị.
- Đúng rồi! Vậy sao cô không xa lánh tôi một chút? Jung trừng mắt nhìn Areum, nhưng không nói gì cả. Cái nhìn của Jung ngược lại khiến Areum hiểu lầm. Nàng bước tới gần hơn, rồi chợt nhiên, cúi sát người xuống, hôn nhanh lên trán Jung một cái rồi cười nói:
- Không hiểu sao Soyeon nói vậy mà em vẫn thấy thích chị. Không lẽ chị không biết điều đó sao?
Lời của Areum chợt làm Jung ngẩn ra. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Areum dạn dĩ như vậy. Nhưng không hiểu sao, những lúc trước Jung không để ý. Chỉ có lần này. Câu nói và cái hôn của Areum làm Jung rùng mình. Có cái gì đó làm Jung lúng túng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro