Chap 4:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều thứ bảy. ông Lee JB thông báo cho Jiyeon biết là phải làm thêm giờ.
Lúc gần đây công ty làm ăn phát đạt. Chuyện làm thêm giờ Ji biết trước là sẽ phải có. Công ty của ông Lee là công ty may mặc xuất khẩu. thành phẩm chủ yếu là áo lông. Mùa hè thường là mùa ế hàng. Nhưng mà không hiểu sao năm nay, đơn đặt hàng lại tới tấp… Ông Lee làm ăn khá là nhờ phụ nữ. Họ thích ăn diện, thích thời thượng, nên đã nuôi sống biết bao nhà làm thời trang.
Bấy giờ Jiyeon đang đánh máy một bức thư bằng tiếng Anh nhưng cũng đang nghĩ đến Jinwoon. Sáng nay đã chuẩn bị cơm sẵn, chắc Jinwoon cũng không đói. Đợi khi tan sở, Ji sẽ ra phố sắm thêm cho Jinwoon mấy chiếc áo may ô, mấy cái quần đùi… Bởi vì… Hôm qua, Jinwoon đã mang chiếc áo may ô lành lặn còn lại, biến nó thành chiếc khăn đánh giày. Jinwoon đã thấm xy-ra đen đánh bóng đôi giày mòn sát đế màu vàng của nó. Khi Ji về đến nhà, Jinwoon còn đem ra khoe. Lúc đó người nó cũng lấm đầy chất bóng màu đen.
- Chị xem nè, em cũng biết đánh bóng giày.
Trách làm sao bây giờ khi Jinwoon nhìn Ji với ánh mắt chờ đợi được khen ngợi?
Ji nghĩ lại và thở ra. Bức thứ nhất đánh máy xong, đến bức thứ hai. Cứ thế cho đến khi xong cả công việc, Ji mới mang vào phòng giám đốc để ông Lee ký. Hôm nay Ji mặc robe xanh, áo trắng, khuôn mặt không son phấn. Ji đẹp hiền lành như nụ hoa vừa hé nở. Ông Lee đã ngắm Ji và nhớ tới những lời xì xào của các cô ở phòng kế toán về đứa em điên của nàng.
Ông chỉ ghế cho Ji ngồi.
- Cô Park, cô hãy ngồi xuống đây.
Jiyeon ngồi xuống, chờ đợi. Ông Lee đọc lại bản đánh máy, rồi ký tên. Ông không đưa trả cho Ji ngay, mà cầm con dao rọc giấy lên, vừa nghịch vừa hỏi:
- Nghe nói hoàn cảnh gia đình cô khá khó khăn?
Jiyeon giật mình. Nàng chợt nhớ lại mấy cô bên phòng kế toán nói ông Lee có hỏi các cô ấy về gia cảnh của nàng. Khi vào đây làm, Ji đã được tuyển qua một kỳ thi tuyển chứ không phải do ai giới thiệu nên không có chuyện kê khai lý lịch. Nhưng việc là, ở hãng trước của Ji cũng đã vì Jinwoon mà hỏng. Nghe nói, lúc đó ông chủ hãng đã tin lời đồn… Gia đình của Ji là một gia đình điên di truyền. Thế là ông cho Ji nghỉ việc.
Lần này nghe ông Lee hỏi đến gia cảnh là Ji đã giật mình ngay. Có giống lần trước không? Nhưng Ji không thể nói dối được, vì Ji biết từ lâu là có hai vấn đề mà ta không làm sao né tránh mãi được. Đó là sự thật và “định mệnh”.
Ji gật đầu.
- Vâng, cha mẹ tôi qua đời rất sớm, hiện tôi sống với một đứa em trai.
Ông Lee đặt thẳng vấn đề:
- Nghe nói… Em trai cô cũng không được bình thường lắm?
Ji mở to mắt. câu hỏi này thật khó trả lời. ông Lee nhìn Ji. Như đoán được cái khó khăn của cô gái, nên vội nói:
- Mà thôi… Tôi cũng không phải điều tra chuyện gia đình của cô… Chỉ định biết về hoàn cảnh sống của nhân viên một chút… Tôi thấy cô làm việc siêng năng, tôi định…
Ông Lee ngưng lại một chút, rồi mở hộc tủ lấy ra một bì thư đặt trước mặt Ji.
Thế này thì rõ ràng rồi, Ji nghĩ. Mọi chuyện lại tái diễn. Cái bì thư kia. Ji không cần nghĩ ngợi cũng biết đấy là tiền… Vậy có nghĩa là… Ta sẽ được cho thôi việc. Ji nhìn ông Lee, mặt tái hẳn. Ông Lee tiếp:
- Đây là 40.000 won. Ông Lee nói với ánh mắt dịu dàng – Bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng cô sẽ được tăng lương thêm 40.000won … Coi như là tiền thưởng của công ty về sự siêng năng của cô.
Jiyeon chớp chớp mắt. Một bất ngờ! Ji vừa sung sướng vừa xúc động. Khuôn mặt tái ban nãy đã trở nên hồng hào. Ông Lee chợt bối rối, ông vội nói nhanh:
- Thôi được, cô đi ra đi!
Jiyeon cầm bì thư lên, rồi gom hết những giấy tờ đã ký nói nhanh:
- Xin cảm ơn ông, nhưng mà…
- Nhưng mà sao? Ông Lee ngẩng đầu lên, ánh mắt của Ji thành khẩn.
- Em trai của tôi về phương diện thể xác thì rất khoẻ mạnh, phát triển bình thường… Nó không hề điên… Chỉ bị chứng chậm phát triển.
Rồi Ji lại cười, cái cười hiền hoà của một người chị nói về đứa em thân yêu.
- Nó là một thằng bé rất đáng yêu, rất dễ thương
Và Ji bỏ ra ngoài. Thế là sau khi tan sở, Jiyeon đã ra phố. Có thêm được 40.000 won là phải mua nhiều thứ một chút cho Jinwoon, và Ji đã đến cửa hàng bách hoá mua áo thun, quần đùi, sơ mi, giày , vớ… 40.000 won mới được thưởng coi như bay mất. Khệ nệ với gói lớn, gói nhỏ. Ji bước lên xe buýt về nhà.
Trời đã sụp tối, khi Ji đẩy cửa bước vào. Thì có bóng người xuất hiện trước mặt. Ji tưởng là Jinwoon, định nói gì đấy thì nhận ra là Ham Eunjung với nụ cười trên môi.
Tim Ji đập mạnh. Nàng chợt thấy căng thẳng. Từ hôm tai nạn xảy ra đến giờ. Bao lâu rồi? Năm ngày. Cô ta giống như một sao băng. Hiện ra rồi biến mất. Ji đã tưởng không còn gặp lại nữa. Thế mà bây giờ… lại xuất hiện! Cô ta lại xuất hiện!
Nếu không vì câu nói sau cùng trước khi nổ máy xe “Ngày mai tôi sẽ đến!” thì có lẽ Ji đã không chờ. Mà con người nếu không phải chờ đợi, thì hẳn đã không bị nản. Cô ta dám “hứa” là đến mà không đến. Ji chợt có cái cảm giác của người bị bỡn cợt. Tự ái bị va chạm. Người ta chỉ vui miệng nói chơi mà mi lại chờ đợi. “Mi tưởng thiệt! Mi là gì?” Một hạt cát. Một đứa con gái tầm thường… Sự chờ đợi… khiến thời gian kéo như kéo dài ra mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên Ji mới biết được cái cảm giác khó chịu kia. Nhưng vết thương kia sắp lành, thì cô ta lại xuất hiện với nụ cười. có lẽ lại một tình cờ “đi qua” rồi chợt nảy ý ghé thăm hai chị em nàng. Ji bước tới, đặt những gói to lên bàn, mặt làm tỉnh.
- Jinwoon đâu rồi?
Như để trả lời, Jinwoon từ phòng trong thò đầu ra với nụ cười:
- Chị ơi, chị Eunjung vừa đưa em đi ăn mì bò kho nè, chị ấy còn cho em nhiều hòn bi keo nữa.
Jinwoon nói và xoè bàn tay cho Ji xem những viên bi, rồi vội vã quay vào trong chơi tiếp.
Eunjung nhìn Jiyeon nói:
- Tôi đến đây từ chiều, tưởng là Jiyeon không có làm việc chiều thứ bảy. Ai ngờ cứ ngồi chờ mãi, chờ mãi cho đến lúc Jinwoon kêu đói bụng tôi mới đưa cậu ấy ra ngoài dùng bò kho. Cô đoán thử xem cậu ta đã ăn mấy tô nào? Rồi không đợi Ji đáp. Jung tiếp – Ba tô tất cả. Cô có tin hay không?
Ji nhìn Jung. Đến tự ban chiều? Không lẽ cô ta muốn đến thăm ta thật à? Nhưng chuyện đó cũng nào có gì đề quan trọng đâu? Cô ta ở vào một giai cấp khác… Hoàn toàn xa lạ với ta… Và Ji đã lạnh lùng nói:
- Không ngờ lại làm phiền cô như vậy.
Jung nhìn thẳng Ji.
- Cô đang giận à?
- Giận gì? Ji vẫn lạnh lùng – Tại sao phải giận? Cô đã chăm sóc Jinwoon giùm. Tôi cảm ơn không hết. Sao lại giận?
Jung chợt thất vọng. Cái thái độ của Ji như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào trái tim đang nóng bỏng của cô. Jung giải thích:
- Thật ra thì tôi cũng không muốn sai hẹn, chỉ tại… Tôi bị giữ chặt ở nhà… Chiếc xe gắn máy cũng bị khoá lại…
- Sai hẹn? Jiyeon nói với thái độ phản kháng – Cái gì mà sai hẹn?
Jung ngẩn ra… Có nghĩa là… Jiyeon chẳng hề lưu tâm đến lời hẹn hôm ấy. Và Ji đã chẳng mong chờ… Hèn gì cô nàng lại lạnh lùng như vậy. Eunjung ơi Eunjung. Vậy mà lúc nằm trên giường mi cứ mãi thấp thỏm… Mi sợ… Nhưng người ta nào có để ý gì đến mi… mà cái đó làm sao trách được… Xa lạ, chỉ mới gặp nhau có một lần. Jung chợt cười buồn nói:
- Thế này thì có nghĩa là… tôi bị ảnh hưởng… Cái gì cũng quan trọng hoá.
Jung nói mà Ji không hiểu Jung nói gì? Nhưng cũng biết Jung đang ở trạng thái khó xử. Nàng chợt thấy xúc động, dịu dàng nói
- Sao rồi? Cánh tay của cô đấy? Đã lành chưa? Còn băng kia à? Cô có đi bệnh viện tái khám không?
Những câu hỏi của Ji lại khơi trong lòng Jung những hi vọng. Cô  nói:
- Thì ra cô vẫn còn nhớ… Còn biết tôi là ai à?
Ji cười nhẹ, cái cười của Ji làm tim Jung đập mạnh. Cái cười đó như nói:
- Sao cô lại khó chịu như thế?
Và bao nhiêu bất mãn trong lòng Jung như tan biến. Cô lại thấy phơi phới như một cánh buồm căng gió. Jung nói:
- Hình như cô chưa dùng cơm? Tôi sẵn sàng đi với cô kiếm cái gì ăn nhé?
Jiyeon chợt cười. Cái đồng tiền trên má như lún sâu thêm.
- Sao mỗi lần gặp nhau, cô đều nói đến chuyện ăn cả vậy? Cô nghĩ là hai chị em chúng tôi đều là những tay háu ăn cả à?
- Ăn là chuyện tự nhiên chứ có gì xấu đâu? Jung hỏi và đặt tay lên vai Ji – Mình đi kiếm cái gì ăn nào.
Ji nhìn lên. Chợt như có tiếng kêu trong lòng. Đừng! Đừng đi với cô ta … Phải cách ly một chút… Thế mới an toàn. Nhưng mà cái khuôn mặt rạng rỡ của Jung, cái ánh mắt hy vọng kia… Làm sao có thể từ chối được chứ? Ji gật đầu nói:
- Được rồi, đợi một chút. Tôi cần phải dặn dò Jinwoon.
Và Ji mang tất cà những thứ mới mua vào phòng em trai. Jinwoon đang ngồi dưới nhà bắn bi.
- Jinwoon. Ji gọi – Em ở nhà trông nhà, đừng đi đâu cả. Chị ra ngoài ăn cơm xong sẽ quay về ngay nhé.
Jinwoon nhìn lên.
- Nếu anh Seung Ho đến, em có thể chơi với anh ấy được không?
- Được chứ. Ji nói – Nhưng nhớ đừng quấy rầy người ta nhé.
Jinwoon nói:
- Anh Seung Ho tốt lắm, em thích chơi với anh ấy. Em được anh ấy kể chuyện đời xưa cho nghe.
- Cũng được, nếu anh ấy chịu chơi với em. Nhưng nếu ra ngoài nhớ khoá cửa lại nhé?
Rồi Ji ra khỏi phòng Jinwoon, đã thấy Jung đứng chờ bên ngoài. Ji nói:
- Ta đi nào?
Bóng tối ngập đầy. Cả hai đi ra khỏi hẻm. Ngọn đèn đường trên cao vàng vọt. Họ chỉ bách bộ, hai chiếc bóng lúc trước lúc sau. Thật lâu, Jung chợt lên tiếng:
- Anh Seung Ho là ai vậy?
Ji ngẩn ra, rồi cười nói:
- À… Một người hàng xóm thôi.
Hàng xóm thôi? Vậy à? Jung chợt thấy yên tâm, cô cũng nhìn Ji cười. Bấy giờ mới chịu vẫy tay gọi chiếc taxi.
Họ đến một quán cà phê mới mở, có tên là “Page One”. Ngồi dưới ánh đèn mờ nhạt, Jung uống cà phê, trong khi Ji ăn cơm gà.
Hôm nay, Jung mặc áo màu cà phê sữa, quần cùng màu. Trông có vẻ thật lịch sự. Ai bảo cái ăn mặc  là không quan trọng đâu?
- Gia đình cô hẳn khá giả lắm . Ji hỏi – Chắc cha mẹ cô rất yêu cô?
- Có cha mẹ nào mà không yêu con. Jung hỏi ngược lại – Nhưng mà yêu quá có khi cũng tạo nên sự bực mình. Cô có tin như vậy không?
Ji chăm chú nhìn Jung nói:
- Con người là một động vật khó chịu. Cô biết không khi được cha mẹ chăm sóc, thương yêu quá… Người ta bực mình. Nhưng rồi khi gặp trường hợp như tôi. Mất cả cha mẹ… Lúc đó muốn được nuông chiều hay an ủi một chút cũng không có, lại tiếc nuối. Vì vậy tôi thường hay nghĩ ngay cả chuyện nương tựa nhau giữa tôi với Jinwoon đôi khi là một gánh nặng, một thứ chịu đựng… Nhưng mà có tình yêu nào… lại không là một sự chịu đựng lẫn nhau đâu?
Jung có vẻ xúc động.
- Tôi chưa gặp một cô gái nào giống như cô… Nhiều khi tôi thấy cô cứ mỹ hoá tất cả những gì quanh mình, bất kể là nó tốt hay xấu… Còn tôi, tôi không làm được như vậy. Có vẻ hơi mâu thuẫn.
- Thế cô không mâu thuẫn à?
Jung ngồi tựa lưng vào thành ghế nghĩ ngợi.
- Vâng, tôi mâu thuẫn, phải nói là rất mâu thuẫn, từ chuyện học hành cho đến công ăn việc làm. Tôi muốn tự chủ nhưng rồi lại tuân theo mệnh lệnh gia đình. Muốn độc lập… lại không độc lập… chắc Ji không hiểu được những gì tôi nói đâu. Vì Ji đã độc lập từ lâu.
Jiyeon thở ra.
- Cô lầm rồi. Tôi không hề tự chủ được.
- Thế là thế nào? Jung chau mày – Cô còn trẻ như vậy mà nuôi được cậu em. Vậy không tự chủ là gì?
- Bề ngoài nhìn vào thì ai cũng thấy là… Jinwoon lệ thuộc vào tôi. Ji nói mà mắt lại chăm chú ngắm cành hồng trên bình hoa – Nhưng thật ra, tôi đã sống nhờ dựa vào nó.
- Nghĩa là sao, tôi không hiểu?
- Có gì đâu mà không hiểu. Chúng tôi đã sống tựa vào nhau. Quân nói – Nhờ có Vỹ mà tôi đã cố gắng đứng thẳng người, cố gắng tiến lên. Nếu không có nó… Có lẽ tôi đã bị quật ngã…
Phàm ngỡ ngàng nhìn Quân.
- Đấy cô thấy không. Cô hay nhìn mọi thứ chung quanh mình bằng cái ấn tượng đẹp… Tôi rất mong… có một ngày nào đó… rồi cũng có người nương tựa vào tôi.
Ji chợt chớp chớp mắt tiếp tục.
- Sẽ có thôi. Ji cười, má lúm đồng tiền – Bao giờ… người yêu cô rồi cũng phải tựa vào cô. Tôi nghĩ là… cô hẳn có nhiều người yêu lắm phải không?
Jung lẩm bẩm như nói với chính mình:
- Hiện giờ tôi chỉ mong một người…
- À… Cô có thể kể chuyện của cô cho tôi nghe được chứ?
- Chuyện gì?
- Chuyện gì cũng được.
- Nghĩa là cô muốn tôi kê khai lý lịch? Này nhé, tôi có tất cả ba người chị nuôi, trong đó hai bà chị lớn đã ra nước ngoài, đã có chồng. Hiện ở đây chỉ còn một bà chị cũng sắp lấy chồng…
Ji chợt cắt ngang:
- Cũng như cô sắp lấy vợ?
- Tại sao cô nghĩ như vậy?
- Thì đó là quan niệm cố hữu của người Hàn Quốc. Chắc chắn là cha mẹ cô cũng muốn sớm có cháu nội chứ?
Jung nhìn Ji giả vờ nói:
- Thật ra thì tôi đã có vợ và có một con.
Ji đã tròn mắt.
- Thật vậy ư?
Jung cười lớn.
- Nói chơi thôi, chứ làm gì có.
Và Ji cười theo. Không khí có vẻ bớt căng thẳng… Sau đấy cả hai còn nói nhiều thứ nữa. Và trong những lúc vui vẻ, thời gian thường trôi qua rất nhanh. Chỉ một lúc sau là đêm đã về khuya… Nhưng cả hai ở trong cái không khí ấm cúng của tiệm cà phê, họ như quên bẵng thời gian. Ji có cái cảm giác mà nàng chưa bao giờ có được… Tiếng đàn Organ của cô gái trên sân khấu làm cho Ji có cảm giác mơ mơ không thật. Cuộc đời sao đẹp thế này. Eunjung chợt hỏi:
- Biết cô ta đang đàn bản gì không?
- Da… Tôi hiểu rất ít về nhạc. Ji nói – Nên không biết.
- Bản nhạc này có lời hay lắm.
- Vậy thì cô hát cho tôi nghe xem.
Jung nhìn Ji, rồi chậm rãi đọc lời ca:
“Trước khi quen biết em,
Thế gian này chỉ là cánh đồng hoang
Nhưng bắt đầu biết em,
Thì đã gặp thiên đàng
Những ngày tháng trước
Với anh chỉ là khói mây,
Những ngày sau này,
Có em sẽ toàn hạnh phúc
Ánh mắt em là tin yêu
Chứa đựng bao điều tha thiết
Nụ cười của em là nguồn vui bất tận
Thế gian này có em.
Định mệnh là hạnh phúc
Thượng đế đã an bài.
Nên anh đã gặp em…”
Đọc xong, Jung đã nhìn Ji với ánh mắt xúc động. Ji bối rối. Không hiểu sao Ji cũng thấy tim đập mạnh. Mặt nóng bừng, nàng nói:
- Tôi chưa hề nghe qua bài hát này lần nào.
- Tôi cũng thế.
Jung nói làm Ji mở to mắt.
- Cô nói gì lạ vậy?
- Vì tôi chỉ mới nghĩ ra cách đây có năm phút.
Mắt Ji càng mở to hơn. Một phần vì xúc động, một phần vì ngạc nhiên. Nàng không biết phản ứng thế nào, chỉ thở dài với người trước mặt thế này… Trời sinh ra chỉ để hại đàn bà. Có lẽ ta đã rơi vào móng vuốt của cô ta. Không thoát được đâu. Nhưng mà… Jiyeon giằng co với nội tâm và ngồi ngay người lại, nói:
- Mấy giờ rồi ?
- Mười một giờ.
Ji đứng bật dậy, chụp lấy túi xách.
- Chết chửa, vậy là tôi phải về.
Jung cũng đứng dậy.
- Để tôi đưa cô về.
Ji lắc đầu.
- Thôi khỏi. Tôi một mình kêu xe về cũng được.
Jung cương quyết:
- Tôi không bao giờ để các cô về nhà một mình cả.
Không bao giờ? Có nghĩa là đã nhiều lần, Ji nghĩ. Nhiều lần đưa bạn gái về nhà? Như vậy là… Jung hẳn nhiều lần đặt thơ ca ngợi tình yêu? Với những người  như vậy… hẳn phải tránh xa… Ta không phải là đối thủ và Ji không còn cười đùa được.
Lên xe, Ji ngồi yên lặng… Cái không khí vui vẻ lúc đầu đã biến mất. Ji bây giờ lạnh lùng như một tảng băng, Jung ngồi kế bên thỉnh thoảng liếc sang. Cô ta không hiểu mình đã làm điều gì sai trái. Cái bản nhạc, bài hát… Đúng rồi. Ta là một tên điên… Ta đã nôn nóng quá. Đây chỉ mới là lần gặp thứ hai thôi mà? Có cái chuyện làm quen mà cũng chẳng nên thân… Vội vã thế này chắc là đã bị đánh giá… bị coi như là một thứ trăng gió bên đường.
Xe đã dừng lại trước đầu hẻm. Ji nhảy nhanh xuống, nói với Jung:
- Không dám làm phiền cô nữa đâu. Sẵn xe xin cô về luôn, khỏi tiễn đến tận nhà.
Nhưng Jung cũng đã nhảy xuống xe.
- Sao lại khó chịu như vậy? Tôi cũng chẳng có làm gì đâu. Cô đuổi khéo à? Cô vào nhà xong là tôi sẽ đi ngay.
Jiyeon đã đến nhà, lấy chìa khoá ra mở cửa. Bàn tay Jung chợt đặt lên tay nàng.
- Mai chủ nhật. Tôi sẽ đến đây đón Ji và Jinwoon ra ngoại ô picnic?
Ji lắc đầu:
- Mai tôi bậc việc.
- Bận việc suốt ngày sao?
- Vâng, suốt ngày.
Jung mím môi nhìn Ji. Trong khi Ji tiếp tục tra chìa khoá vào cửa. Chợt nhiên, cửa bật mở. Một thanh niên to lớn bước ra, áo hoa, quần jean, với điếu thuốc phì phà trên miệng.
- Chuyện gì thế Jiyeon? Gã hỏi với thái độ thật tự nhiên – Sao lại đi phố khuya thế?
Jiyeon chợt lúng túng:
- Ồ! Yoo Seung Ho… Anh đến từ bao giờ thế.
- Lâu lắm rồi. Anh chàng họ Yoo nói. – Tôi đang dạy cho Jinwoon món Taekwondo… Cái cậu bé này đầu óc khù khờ vậy, nhưng tay chân khá lanh lợi, chắc sau này sẽ… Chắc anh chàng đang tìm từ gì đó để diễn tả “Hết sẩy”, “Sư tổ”… Gã phì phà điếu thuốc, chợt hỏi Ji với giọng gắt gỏng – Ai đây vậy?
Thì ra đây là anh hàng xóm mà Ji đã nói, Jung nghĩ. Nhưng nếu chỉ là hàng xóm sao lại thân mật như vậy? Jung chợt thấy tự ái. Ta hiểu về cô gái này quá ít. Cô bực dọc, quay người đi nói:
- Thôi về nhé!
Rồi lầm lũi bước ra hẻm, không quay đầu lại.
Giọng nói của Jung làm Ji bối rối. Nàng biết chắc chắn Jung đã hiểu nhầm. Nhưng Ji chỉ yên lặng nhìn theo. Thôi vậy cũng được. Không nên kéo dài. Dù gì giai cấp xã hội của cô ta cũng không phải là của mình. Hai thế giới cách biệt. Thôi đi đi. Đừng quay lại nữa. Chắc là Jung rồi sẽ không quay lại, Ji bâng khuâng nghĩ.
Trong khi Yoo Seung Ho nói:
- Cái "tay công tử bột" kia là ai vậy? Sao tôi thấy nghi ngờ quá.
- Đừng có nghĩ bậy, anh Seung Ho. Thôi bây giờ anh về đi. Tôi mệt quá. Tôi muốn đi ngủ ngay bây giờ.
Và Jiyeon đi vào nhà, khép cửa lại, để tay Yoo Seung Ho đứng bên ngoài. Ji thở dài khi nghĩ đến chuyện vừa xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro