Chap 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người thật lạ lùng. Bề mặt đứng về lý trí suy xét, Ji đã xác định là ... Eunjung rồi sẽ không đến nữa. Nhưng trong tiềm thức, Ji lại thấy thế nào ấy. Hình như có cái gì đó ... chờ đợi, nghe ngóng. Ngày tháng lặng lẽ trôi qua. Mỗi ngày tan sở về nhà... Ngồi đấy mà hồn như gửi đâu đâu... Mong đợi ư? Không biết. Chẳng những thế, khi vừa bước tới cửa, vừa định đẩy cửa vào đã nghĩ " có khi nào vừa đẩy cửa đã thấy có người bước ra", hoặc... Jinwoon đã được rủ đi ăn bò kho rồi...hay là... chiếc xe gắn máy màu đỏ đang chạy vù qua cửa... Không, không... Không có phép lạ nào xảy ra cả. Không có... Nhưng tại sao trái tim của Ji cứ đập mạnh? Cứ thấp thỏm đứng ngồi không yên? Dù gì Jung cũng chỉ là người gặp qua mới 2 lần. Ồ! Ji thở dài... Không hiểu sao lúc gần đây Ji cứ hay thở dài. Sao không nghĩ tới không được? Tại sao? Chỉ mới gặp qua 2 lần? Hay là vì:

" Trước khi quen biết em

Thế gian này chỉ là cánh đồng hoang

Bây giờ quen biết em

Mọi thứ như thiên đàng..."

Nhưng biết đâu cô ta đã tìm thấy thiên đàng của mình rồi?

Lúc gần đây, vị trí của Jiyeon trong công ty có nhiều thay đổi. Trước nhất.. là số lần ông Lee gọi Ji vào phòng càng lúc càng nhiều. Cách cư xử của ông cũng mềm mỏng, nhẹ nhàng hơn. Điều này đã tạo thành nhiều dư luận không hay. Jiyeon thấy đấy như một đe dọa. Phải làm thế nào để giữ một khoảng cách nhất định với ông chủ mà không khiến ông ta phật lòng? Ji cố làm ra vẻ nghiêm nghị, làm việc nhiều hơn, ít cười nói hơn... Nhưng rồi... Khi mùa thu đến. Có một hôm, khi đến sở làm, Ji chợt thấy chiếc bàn làm việc của mình đã bị đưa vào phòng giám đốc.

Bước vào phòng giám đốc, Ji đã thấp thỏm sợ hãi. Ông Lee như nhìn thấy điều đó, nên trấn an:

- Cô Park này. Những ngày qua... Công việc của cô là công việc của một thư kí cho giám đốc. Nhưng mà bàn làm việc của cô lại ở bên ngoài. Điều đó thật là bất tiện cho cả cô lẫn tôi. Vì vậy, tôi đã cho người dời bàn vào đây.

Jiyeon gật đầu. Cố làm ra vẻ bình thản. Dù gì ông ta cũng là giám đốc, ông ta có quyền điều động, Jiyeon ngồi vào bàn, lấy quyển nhật ký văn phòng ra.

- Thưa giám đốc, chúng ta nên bắt đầu bằng hồ sơ khai quan thuế trước hay sao?

Ji hỏi với tư cách là một nhân viên cấp dưới quyền đang chờ ý kiến chủ.

Ông Lee nhìn Ji. Cái cô bé này khá tự phụ, cứng cỏi, lúc nào cũng cảnh giác. Nếu ta thích thì phải trân trọng chứ không thể sơ sót được như với những con người dễ dãi. Ông không trả lời thẳng câu hỏi của Ji, mà hỏi lại:

- Cô Park... Hình như cô hơi sợ tôi thì phải?

- Vâng.

Ji trả lời một cách thẳng thắn. Ông Lee chau mày.

- Tại sao vậy?

- Vì ngại ông không hài lòng.

Không hài lòng cô? Ông lee đã nhìn Ji với ánh mắt thật ấm - Chuyện đó cô biết là không có!

- Vâng. Nhưng tôi cũng sợ... Ông quá hài lòng về tôi. Ji lại tiếp - Vì ông biết không, khi một người đã quá hài lòng về người khác về một việc gì... Họ lại thường hay đòi hỏi... Và nếu tôi không để cho ông thõa mãn về cái đòi hỏi mới thì cái hài lòng kia sẽ biến thành không hài lòng.

Ji nói một cách mập mờ, nhưng cũng khá rõ ràng. Ông Lee giật mình. Ông nhìn Ji và chợt hiểu. Ông bước tới bất giác đặt tay lên vai gầy của Ji.

- Cô yên tâm. Ông hạ thấp giọng nói - Tôi sẽ cố gắng "đề cao cảnh giác" chính mình. Để không phải     "yêu cầu" quá đáng điều gì ở cô cả.

Lời của ông Lee và lời của Ji đã phơi bày mọi gút mắc một cách rõ ràng. Jiyeon nhìn ông Lee với ánh mắt cảm ơn. Còn ông Lee thì quay mặt đi nơi khác... Nếu ta gặp cô bé này trước đây 10 năm, Ông Lee nghĩ. Nếu ta chưa có vợ thì chắc chắn ta không buông tha đâu. Nhưng mà bây giờ, kiềm chế chính mình là phương pháp thông minh nhất. Ông Lee đằng hắng một tiếng, rồi nói:

- Thôi được rồi. Cô Park, cô đem hồ sơ khai báo quan thuế ra, mình làm việc đi.

Và như vậy, Jiyeon đã thấy an tâm hơn. Ông Lee JB là con người biết điều, nho nhã, lịch thiệp. Ông không hề dựa thế để chèn ép nhân viên. Ji biết chỉ cần mình làm việc nghiêm túc, không lỗi lầm là không có gì phải lo cả. Nhưng rồi, khi xong việc bước ra ngoài, khi đi ngang qua phòng ông qản đốc, Ji nghe giọng nói Yoona:

- ... Đâu có ai là chính nhân quân tử đâu? Ở cái tuổi đó thường hồi xuân... Tôi bảo đảm với quý vị là sớm muộn gì cũng có chuyện rắc rối tình cảm cho xem. Có giọng của một nữ nhân viên khác tiếp:

- Còn bà Lee làm chi? Bà ấy đâu dễ gì cho phép chuyện đó xảy ra?

- Bà giám đốc à? Bà ấy thì làm gì? Nghe nói ngoài cái món bài bạc ra... Bà ấy không thiết gì cả, kể cả ông giám đốc.

- Thì ra thì tôi thấy thì... Park Jiyeon nó cũng rất xứng với ông giám đốc, chỉ có...

Vừa nói tới đó, thấy Ji bước qua, tất cả im bặt... Có một vài người lại giả vờ chào Ji.

Mặc dù Ji không làm điều gì trái với lương tâm, nhưng những lời bình phẩm kia khiến nàng cũng cảm thấy bực dọc... Bước ra khỏi công ty... Ji vẫn cảm thấy nặng nề.

Rồi về đến nhà, vừa bước vào cửa, Ji lại thấy Seung Ho đang dạy Jinwoon món võ Taekwondo. Jinwoon không biết làm thế nào mà một chiếc ghế đẩu đãngã gãy chân. Ji đang bực mình... nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong nhà nữa, thế là mọi cơn tức giận đổ trút lên Seung ho.

- Yoo Seung Ho! Anh ở đây làm gì vậy? Nhà tôi đã khổ thế này, anh còn định gây họa gì nữa đây. Anh dạy Jinwoon ba cái thứ này, anh định phá sập cái nhà tôi à?

- Jiyeon nghe này. Seung Ho một chân đứng dưới gạch, chân kia vác lên ghế, miệng lại phì phà điếu thuốc thơm vừa nheo mắt nhìn Jinwoon vừa nói:

- Thằng em của cô coi vậy mà khá lắm... Cô đừng khinh thường nó. Tương lai nó thật là sáng sủa... Cô thì không biết. Tối ngày chỉ mê ba cái thơ văn. Nào là Lão Thiên tạo nhân tất hữu dụng...

Jiyeon vội đính chính ngay:

- Không phải, mà là Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng

- Thôi kệ nó, gì cũng được. Seung Ho nói - Câu đó cũng đúng với trường hợp Jinwoon đây. Nó có một cơ thể cường tráng, khỏe mạnh với sức lực của nó mà cho đi học võ Thái là khỏi chê...

- Bấy nhiêu đó chưa đủ à? Jiyeon vừa sắp xếp lại đồ đạc, vừa bực mình nói - Anh đã dạy cho nó Taekwondo rồi bây giờ lại định dạy võ Thái cho nó nữa. Tôi không thích thấy nó đi theo đám các anh, suốt ngày cứ...

- Làm chuyện tầm bậy tầm bạ phải không? Seung Ho cắt ngang - Tôi biết lúc nào cô cũng coi chúng tôi như những cái gai trong mắt.

- Đó là sự thật. Jiyeon quay qua nhìn Seung Ho -Đám bạn bè của anh, người nào cũng mạnh khỏe. Vậy sao không kiếm việc làm đàng hoàng suốt ngày làm chuyện đánh thuê? Tiền bạc kiếm bằng cách đó đâu chính đáng.

Seung Ho bỏ đi về phía cửa sổ, vừa thả khói vừa nói:

- Nếu cô thuận theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ bỏ nghề.

- Anh muốn gì?

- Cô lấy tôi.

- Hừ! Anh dám nói vậy à?

Và Ji quay người đi về phía nhà bếp. Seung Ho đi theo đứng ở cửa nhìn vào tiếp:

- Cô nói thử xem! Tại sao lấy tôi là xấu? Xem này tôi còn trẻ, khỏe mạnh, bạn bè đông, lại biết đánh lộn.

- Hừ, đánh lộn cũng là một ưu điểm nữa sao?

Jiyeon trề môi, Seung Ho không chịu thua:

- Cô không hiểu gì cả, trong cái thời buổi giành giật này. Cô mà không biết đập lộn là chỉ bị người ức hiếp. Vậy thì đánh người trước hay để người đánh trước. Cái nào hay hơn?

Jiyeon vừa nấu cơm vừa nói:

- Anh đừng xuyên tạc... Phải nói là trong cái xã hội đầy cạnh tranh này, ưu thắng liệt bại... Còn cái chuyện đánh lộn. Một ngày nào đó, khi chuyện xảy ra anh sẽ biết ngay. Lúc đó thắng bại không phải dùng quả đấm hay dao kéo phân biệt, mà phải sử dụng đến trí tuệ, đến pháp luật.

- Thôi đủ rồi, đủ rồi. Seung Ho không còn nhẫn nại nói - Cô Park, tôi cho cô biết, cô cái gì cũng hay cả. Đẹp này, dễ thương này... Có điều... Cô bị ảnh hưởng nặng quá. Cái tính của ông già như di truyền cả cho cô.

- Nếu anh không thích thì anh đến đây làm gì?

- Tôi à? Ờ... Có lẻ vì kiếp trước thiếu nợ cô nên kiếp này cứ hai, ba ngày phải qua đây để nghe cô xài xể một lần.

Jiyeon không nhịn được cười:

- Tôi thấy anh hết thuốc chữa rồi.

- Cái đólàm sao nói được? Người xưa cũng từng nói anh hùng phải lụy mỹ nhân mà.

Jiyeon cau mày: - Seung Ho!

- Dạ

- Anh mà còn nói năng bậy bạ nữa tôi không cho anh tới nhà tôi nữa nhé!

- Thôi được rồi, làm gì giận dữ như vậy? Seung Ho nhún nhún vai - Lúc gần đây thấy cô thế nào ấy. Đụng tí là hờn giận. Nào nói đi. Ai? Ai đã làm cô buồn... Có phải lão giám đốc trong công ty cô không? Nếu đúng, tôi sẽ cho lão biết tay Seung Ho này.

- Ngoài anh ra không ai làm tôi bực mình.

- Tôi? Tôi à?

- Vâng, anh không thích làm ăn đàng hoàng kệ anh, nhưng anh đừng có bày cho Jinwoon đánh lộn. Đầu óc nó khù khờ không phân biệt được phải trái rồi nó lại gây ra họa. Lúc đó tôi phải làm sao?

- Ối! Nó mà gây họa gì? Một thằng nhóc 3 tuổi cũng xỏ mũi được nó kéo đi.

Jiyeon tự ái kêu lên:

- Anh Seung Ho!

- Ồ, Jiyeon. Seung Ho vội vã nói - Cô đừng có buồn, tôi không cố tình xúc phạm tự ái cô đâu, nhưng mà tôi muốn là cô hãy yên tâm. Cô có đi làm thì tôi cũng dặn dò hết đám đàn em của tôi ở đây là phải bảo vệ Jinwoon, không cho một ai ức hiếp nó. Cô trách tôi dạy Taekwondo cho nó làm gì. Thật ra thì tôi chỉ muốn dạy cho nó một món nghề phòng thân, để không bị người ta ức hiếp thôi.

Jiyeon nhìn Seung Ho thở ra.

- Tôi... Nhiều lúc thấy anh cũng tốt...

Seung Ho chợt đỏ mặt... Anh chàng như không quen được khen, nhất là phái nữ, nên có vẻ lúng túng:

- Ờ... Hôm nay... Sao tôi số đỏ thế... Được cả cô khen là người tốt vậy.

Jiyeon nhìn Seung Ho không nhịn được cười:

- Anh Seung Ho mỗi lần nhìn anh là tôi chợt nhớ đến một nhân vật trong tiểu thuyết có tên là "Cõi trên cao".

- Nhưng tiểu thuyết đó... có dính líu gì đến tôi?

- Đồng ý là không dính líu đến anh. Vì trong đó có một bài hát mà nhân vật chính hay hát. Nó lại rất giống hoàn cảnh của anh.

Seung Ho nghe nói vậy khoái chí:

- Ồ vậy hả? Bản nhạc thế nào? Thật không ngờ tôi lại có duyên với cả nhân vật chính trong tiểu thuyết... Hát cho tôi nghe xem.

Jiyeon cố nín cười, đọc bài hát đó cho Seung Ho nghe.

- Bài hát thế này đây: "Hớp một hớp rượu, nói dóc cho hay, rồi đi ăn trộm, dạn dĩ chẳng ai bằng..."


Seung Ho không giận chỉ hơi cao giọng:

- Bài hát gì nghe kỳ cục vậy? Nhưng mà... Bài hát cũng có ý nghĩa đấy chứ. Này Jiyeon, tôi nói cho cô nghe...

Seung Ho chưa dứt lời thì bên ngoài cửa có tiếng huýt sáo. Có nghĩa là ám hiệu gọi anh ta. Seung Ho vội bỏ đi ra ngoài, nhưng cũng không quên quay đầu lại hỏi:

- Nhân vật nam chính đấy làm nghề gì? Hẳn là anh em của tôi đấy!

Trong khi đó đàn em bên ngoài lại nói to vào:

- Bể rồi!

- Chết tiệt!

Seung Ho hét lên rồi bỏ đi ra ngoài ngay.

Jiyeon nhìn theo lắc đầu, tiếp tục việc bếp núc. Khi mang thức ăn dọn ra bàn, Ji vẫn không thấy bóng dáng Jinwoon. Chắc Jinwoon đi đâu nữa rồi. Bằng không chỉ cần nghe mùi cải xào là nó đã chạy ra ngay. Nhưng Ji vẫn gọi:

- Jinwoon ra ăn cơm này.

Không có tiếng trả lời. Ji chau mày, bước tới cửa phòng Jinwoon. Đẩy cửa, Ji vẫn nghĩ là Jinwoon không có nhà. Nhưng thật ngạc nhiên. Khi bước vào Ji lại thấy Jinwoon đang ngồi ngay ngắn trên giường. Chăm chú nhìn vào cái gì đó trước mặt. Phòng chưa mở đèn, tối đen. Ji bước tới bật công tắc, hồi hộp, không biết có phải Jinwoon trở bệnh không? Nhưng khi bước tới gần, Ji lại giật mình. Trước mặt Jinwoon nằm trên tấm chăn trắng là 2 hộp dâu tây. Ji cầm lên:

- Ở đâu em có cái này?

-Chị ấy cho đấy! Jinwoon nhướng mày một cách thích thú - Em có thể mở ra ăn được không? Đây là dâu tây mà.

Jiyeon hồi hộp hỏi lại:

- Jinwoon... ở đâu em có cái này? Ai cho em vậy?

Nhưng Jinwoon không trả lời ngay, hỏi tiếp:

- Chị ơi... Nhưng mà, sao dâu tây lại bỏ trong hộp, lại còn cột băng vải cẩn thận nữa?

- Jinwoon này chị hỏi em. Cái này của ai cho?

Jinwoon tròn mắt.

- Thì của chị ấy cho. Cái chị cao cao lớn lớn đó.

- Chị nào mới được chứ? Ji nhìn Jinwoon rồi cẩn thận hỏi - Có phải của chị EunJung không?

- Vâng. Jinwoon chợt reo lên - Đúng rồi đấy. Chị Eunjung đấy!

- Thế chị ấy bây giờ ở đâu? Jiyeon hồi hộp hỏi - Đích thân chị ấy mang lại? Mang lại khi nào? Sao em không bảo chị ấy ở lại?

Jiyeon hỏi dồn dập làm cho Jinwoon không biết trả lời sao. Nó chỉ trố mắt ra nhìn nàng. Ji thở dài hỏi lại từng câu một:

- Chị Eunjung đến đây từ bao giờ?

- Mới đến!

- Mới đến? Jiyeon ngạc nhiên. Tại sao không nghe thấy tiếng máy xe? Chắc có lẻ không phải đến bằng xe gắn máy - Mới đến là lúc nào?

- Lúc chị nói chuyện chơi với anh Seung Ho dưới nhà bếp. Jinwoon vừa nhìn hộp dâu tây vừa đáp.

- Chị Jung nói là cho em mấy hộp dâu tây này xong chị ấy bỏ đi, mà đi lâu lắm rồi.

Jiyeon có vẻ giận làm Jinwoon sợ hãi, nó rụt rè nhìn chị.

- Chị, sao chị giận? Em có làm gì sai đâu?

Ôi trời! Ji nghĩ. Có trách Jinwoon cũng vô ích thôi. Dù gì thì chị ấy cũng đã đến... Nhưng cũng đã đi rồi... Đi rồi... Nhưng chắc cũng chưa đi xa đâu, có thể đuổi theo kịp...  Vì Jinwoon nói là mới đi cơ mà... Jiyeon quay người bước ra cửa nhìn quanh bên ngoài hẻm. Chỉ có mấy đứa nhỏ chơi trò rượt bắt. Gió đêm thổi lạnh... làm Ji rùng mình. Đâu có bóng dáng của Jung? Chị ấy đã đi rồi... " Lúc chị nói chuyện chơi với anh Seung Ho ở dưới bếp"... Ji chợt thấy choáng... Đúng rồi. Sao lại cứ xui xẻo thế này? Tại sao? Jiyeon đứng ở ngạch cửa mà ngẩn ra. Thật lâu mới quay vào nhà. Nhìn mâm cơm mà lòng ngán ngẩm.

- Chị... Jinwoon bước ra, nó rụt rè nhìn Ji - Em đói rồi!

- Vậy thì ăn cơm đi!

Ngồi xuống bàn, hai chị em lặng lẽ ăn cơm. Thường ngày, buổi cơm tối là buổi vui nhất của Jinwoon. Anh chàng vừa ăn vừa kể lại chuyện trong ngày. Mặc dù đấy chỉ là những góp nhặt rời rạc nhưng Ji vẫn lắng nghe để biết được chuyện của em. Vậy mà hôm nay thái độ nghiêm túc của Ji như lây sang của Jinwoon, làm nó rụt rè. Nó không biết chị nó đã giận nó điều gì nên chỉ cắm cúi ăn chứ không dám lên tiếng gì cả.

Hôm ấy Jiyeon ăn cũng không ngon miệng. Bữa cơm thật tẻ nhạt. Sau đấy Ji thu dọn chén dĩa vào nhà bếp rửa rồi giặt quần áo. Đó là những công việc thường ngày, nhàm chán, máy móc. Nhưng dù sao công việc cũng quên lãng được thời gian. Tiếc một điều là chỉ có thời gian thôi, còn những nghĩ suy cứ còn đó. Ồ! Nếu như Seung Ho hôm nay không đến, thì Ji nào đã có kéo dài câu chuyện " Cõi trên cao" với Seung Ho?

Phơi quần áo mới giặt dưới hiên nhà, thu dọn đồ đạc trong bếp xong thì đã quá khuya. lúc Ji trở về phòng khách, Jinwoon vẫn còn chưa ngủ. Anh chàng vẫn đang nâng niu 2 hộp dâu tây. Thấy Ji nó hỏi:

- Chị ơi, em ăn được chứ?

Jiyeon bước tới, gật đầu, nàng phụ Jinwoon mở chiếc hộp ra. Jinwoon thích thú lấy từng quả dâu ra ăn. Với nó ăn là một công việc qan trọng. Lúc nào cũng thấy Jinwoon 1 cách ngon lành. Ji chợt mơ ước phải chi mình là Jinwoon, không phiền muộn, không ưu tư, đau khổ... chờ đợi... Sống như vậy thì cuộc đời hay biết mấy.

Rồi Jinwoon đi ngủ. Ji vẫn ngồi dưới ánh đèn nhìn những sợ dây vải trước mặt. Ji kết những sợi dây đó thành hình này rồi hình kia, thắt rồi lại tháo, tháo rồi lại thắt mà chưa hài lòng.

Hình như có tiếng gió lay bên ngoài? Phải không? Bây giờ là mùa thu rồi, gió cũng mạnh. tối nay gió lại lay mạnh cửa sổ. Ji ngẩn ra nhìn về phía khung cửa, chợt giật mình. Bên ngoài cửa có bóng người. Vậy là không phải gió... mà là người đang gọi cửa.

Ji bước tới, kéo màn qua một bên. Bóng người bên ngoài vẫn đứng yên ở đấy.

- Tôi nghĩ là... Cái bóng chợt nói, giọng nghe thật rõ - Cứ đi luẩn quẩn bên ngoài mãi... Chi bằng đến đây thử thời vận 1 lần nữa xem sao.

Jiyeon thấy tim đập mạnh, đầu như choáng, mắt chợt ướt nhưng chỉ đứng yên không biết phản ứng thế nào.

 - Cô ra đây hay cho tôi vào nhà? Cô ta hỏi giọng có vẻ buồn buồn. Jiyeon chỉ đứng yên. Một lúc cô ta thở dài - À! Tôi chỉ làm cái chuyện khờ khạo thôi.

Rồi cô ta quay người bỏ đi. Jiyeon không còn dằn lòng được nữa. Nàng chạy ra, mở cửa. Vừa mở cửa vừa gọi:

- Jung!

Eunjung đứng bên ngoài, ánh đèn đường hắt lên người, làm ánh mắt như long lanh. Jung có vẻ gầy hơn trước. Ji lùi ra sau, để Jung bước vào.

- Nếu tôi thú thật 1 điều với Ji, không hiểu Ji có khinh rẻ tôi không?

Ji lúng túng: - Điều gì?

- Em có biết là... Tôi đã lang thang ngoài phố suốt 5 tiếng đồng hồ qua. Tôi đã hàng trăm lần ra lệnh cho chính mình là phải về nhà... Vậy mà không hiểu sao... Tôi vẫn trở lại đây.

Đôi mắt của Jung đầy đau khổ. Jung lại tiếp:

- bao lâu rồi? 1 tháng... Vậy mà... Không hiểu sao tôi vẫn không làm sao quên em. Tôi như rơi vào vực thẳm. Không làm sao thoát khỏi. Em như 1 thỏi nam châm đầy ma lực... Em đã giữ chặt lấy tôi.

Và Jung đưa tay nâng lấy cằm Ji.

- Em có gặp một người nào sắp điên chưa? Cô ta đây... Cô ta đang đứng trước mặt em. Giả sử như cái gã " chỉ là hàng xóm kia" rất quan trọng đối với em thì em có quyền... Em cứ ra lệnh cho tôi cút ngay. Nhưng mà, em nên nhớ là...

Đôi mắt Jung như 2 hòn than cháy đỏ.

- Khi em ra lệnh cho tôi cút, chưa chắc tôi đã chịu cút. Bởi vì tôi đã suy nghĩ kỹ rồi... Chỉ có những tay khiếp nhược mới rút lui khi chưa lâm trận.

Ji đứng nhìn Jung. Cái dáng dấp cương quyết của Jung như một ngọn lửa đang đốt nóng Ji. Ji cảm thấy căng thẳng. Nàng không còn dằn lòng được nữa. Nước mắt, lại nước mắt. Ji nghe thấy mình như đang run rẩy.

- Tại sao tôi phải hạ lệnh cho Jung cút khỏi đây chứ? Khi mà tôi đã... chờ đợi cái ngày này biết bao lâu rồi?

Thế là Ji lại thấy mình bị siết chặt trong vòng tay mạnh mẽ. Ji tựa đầu vào ngực Jung để nghe tiếng tim đập mạnh. Rồi Jung cuối xuống, một nụ hôn nóng bỏng trên môi, Ji cảm thấy như rã rời. mặc dù ý thức như kêu gào: Ồ! Cái người này. Mi đã dự định tránh xa người này. tại sao?... Đúng rồi...

"Trước khi quen biết anh

Thế gian này chỉ như cánh đồng hoang...

Và khi quen biết anh

Mọi thứ đã trở nên thiên đàng."

Vậy thì... Vậy thì còn trốn tránh làm gì nữa chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro