Chap 12:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng EunJung đã dậy thật sớm. Tối qua khi về đến nhà thì đã quá khuya mẹ đã ngủ còn cha bận ở đâu đó chưa về vì vậy Jung ko gặp được cha mẹ nên chuyện của Ji chưa có dịp thưa. Nhưng Jung đã hẹn với Ji là 5 giờ chiều nay đến côn ty đón Ji rồi đưa thẳng về đây, 2 người cũng thỏa thuận 1 điều đó là huyện của Jinwoon có thể muộn 1 chút hãy tiết lộ. Tóm lại, lần đầu đến nhà họ Ham Ji chỉ nên đến 1 mình và Jinwoon thì ở nhà.

EunJung hấp tấp xuống lầu. Còn sớm quá khi ngồi vào bàn ăn thì ông bà Ham chưa dậy, Jung ngồi đợi thì bà vú bước tới với nụ cười giả lả:

-Mấy cô cậu trẻ bây giờ ngộ thật... mới cách đây mấy hôm còn ủ rủ như cái cây héo vậy mà bây giờ lại quá xá yêu đời. Cô chủ tôi biết là... cô đang có chuyện vui phải ko?

EunJung cười:

-Làm sao vú biết?

Bà vú thật thà:

-Tôi bồng ẩm cô từ lúc còn bé xíu đến bây giờ ko lẻ ko hiểu ý cô? Hai mươi sáu năm! À! Bây giờ cô đã là người lớn... Nhưng tính cô lại thay đổi như chong chóng lúc vui, lúc giận rồi buồn phiền, đau khổ... Hỏi thật, có phải là... là trước đó cô đã cãi nhau với người yêu rồi bây giờ làm lành rồi phải ko?

EunJung nhún vai:

-Có lẽ nên để vú làm bác sĩ tâm lý vậy!

- Cô thấy đấy, có cái gì giấu tôi được đâu? Bà vú đắc ý nói – Mấy ngày qua cô Areum ko đến đây làm cô nằm lỳ trong phòng ko ra.. Tôi biết ngay là 2 người giận nhau. Cô đừng tưởng là ông bà ko biết, họ cũng rành lắm đấy. Hôm qua tôi còn nghe bà nói để cưới vợ cho cô càng sớm càng tốt... Nghe bà nói chuyện cưới xin giữa cô và cô Areum có lẽ sẽ làm cùng 1 lúc với đám cưới của cô SoYeon và cô Qri. Như vậy chúng tôi sẽ được uống rượu mừng cùng 1 lúc, vui biết mấy.

EunJung chau mày:

-Vú à! Vú nói chuyện nhảm gì thế?

- Chuyện nhảm à? Bà vú trợn mắt – Cô đã là người lớn như vậy ko lẽ... nói chuyện lập gia đình còn mắc cỡ sao?

- Ai lập gia đình? Có tiếng hỏi trên cầu than vọn xuong1, rồi bà Ham chậm rãi xuống lầu – Vú, lúc nào cũng nghe tiếng ồn ào của vú.

Và cợt nhìn thấy Jung, bà cười nói:

-Ồ! EunJung hôm nay sao con dậy sớm vậy?

EunJung nhìn lên.

-Cha con chưa dậy hả mẹ?

- Hôm qua bị ép rượu nhiều quá nên chưa dậy, con có việc muon1 gặp cha à?

- Dạ. Jung liếc nhanh về phía bà vú – Vú này hôm nay có món hột gà nấu rượu ko? Tự nhiên con thấy thèm món đó. ( trùi ui cái món lạ quắcJ)))

- Nếu cô muốn cái gì lại ko có. Thưa bà, bà có cần gì ko ạ?

- Thôi, tôi thích ăn cháo hơn. Vú làm 2 phần cho 2 cha con nó đi. À, EunJung mình ăn sáng nào, khỏi phải đợi cha con.

- Còn con nữa. So từ trên lầu bước xuống, áo lông trắng, quần dài đỏ trông So thật tươi mát, So nói như để giải thích sự trưng diện của mình – Hôm nay con phải cùng Qri làm thủ tục.

Bà Ham chợt thắc mắc:

-SoYeon rồi chuyện của con tính sao? Làm đám cưới rồi mới đi ra nước ngoài hay sang đấy làm lễ sau?

So nói ngay:

-Ra nước ngoài rồi tính sau.

Bà Ham có vẻ ko hài lòng.

-Mẹ ko thích như vậy, tại sao ko làm lễ cưới trước? Tụi con có thể tổ chức lễ cưới cùng 1 lúc vơi EunJung mà.

So liếc nhanh về phía Jung.

-Jung nó định cưới vợ à? Cô dâu là ai vậy?

- Dĩ nhiên là Areum. Mấy năm nay ngoài Areum ra nó còn có ai đâu?

- Mẹ! EunJung cắt ngang – Chuyện hôn nhân là chuyện riêng của mỗi người đâu phải muốn sắp đặt thế nào thì sắp đặt đâu? Con cũng ko hề nói với mẹ là con muốn cưới Areum. Mà trên đời này cũng ko phải chỉ có 1 mình Areum.

- Coi kìa! Coi kìa! Làm gì mỗi lần nghe nói đến chuyện lập gia đình là con lại nhảy nhỏm lên như vậy? Năm nay con 26 tuổi lấy vợ đâu phải là sớm gì? Riết rồi cha mẹ chịu thua, ko hiểu được con... Tại sao chưa chịu lập gia đình chứ?

- Ko phải là con ko chịu lập gia đình. EunJung lớn tiếng nói – Con rất muốn, rất muôn đây nhưng đối tượng của con ko phải là Lee Areum.

- À! Nghĩa là có bạn khác phải ko? Vậy sao ko sớm cho mẹ biết?

So quay sang nhìn Jung.

-EunJung! Có thật là e đã yêu JiYeon, e định cưới cô ấy làm vợ à?

- Vâng! Jung đáp nhanh.

Bà Ham kêu lên:

-Ồ thì ra 2 chị e bây giấu mẹ? Chuyện của EunJung với Areum châm dứt rồi à? Sao lạ vậy? Quen nhau mấy năm nay đột nhiên cắt đứt? Bọn trẻ tụi con thật lạ... Thôi được, mẹ cũng ko thắc mắc nữa, nhưng mà... Cô bạn gái mới của con tên gì? Họ gì?

- Họ Park. Park JiYeon!

- Được rồi, nhưng Park JiYeon là con ai? Gia thế thế nào?

Jung ngẩn ra. Con ai? Đó cũng là vấn đề ư? Jung tưởng bản thân người con gái tốt hoặc xấu chứ còn dòng dõi tổ tiên thì có dính líu gì? Cưới vợ chứ có phải cưới gia tộc củ cô ấy đâu?

-Thưa mẹ. EunJung ngồi thẳng người nhìn có vẻ nghiêm túc. – Con xin thưa với mẹ thế này nhé. Hiện con đang yêu 1 cô gái và con có ý định thành hôn với cô ấy, cô ta tên là Park JiYeon mồ côi cả cha lẫn mẹ... Hiện chỉ sống với 1 thằng e trai. Lúc cha mẹ còn sống, cha cô ấy chỉ là 1 viên chức nhỏ, họ rất nghèo. Sau này cha mất, JiYeon phải cáng đáng cả chuyện nuôi e. Họ sống khá thanh đạm nhưng hạnh phúc, thanh bạch, hiền hòa. Ji là 1 người con gái đẹp và dễ thương nhất trên đời này trong số các bạn gái con đã gặp. Riêng về dòng dõi, gia tộc cô ấy như thế nào thì con chịu, con ko biết. Vì con nghĩ chuyện đó ko quan trọng lắm, cái đáng quan tâm nhất là bản thân người mình yêu.

Bà Ham tròn mắt. Khiếp thật! Bọn trẻ bây giờ ko phải như xưa, nó nghĩ thế nào là làm ngay chứ ko phải suy tính thiệt hơn. Bà ko biết là nên vui hay nên buồn. Bà chỉ ấp úng nói:

-Thôi được rồi, được rồi... Đợi tý nữa cha con dậy ông ấy tính chứ mẹ ko biết. Và bà đứng dậy hướng lên lầu gọi:

- Ông ơi ông, dậy đi, con ông nó muốn lập gia đình, ông dậy đi để tính với nó nè!

SoYeon cũng tỏ ra ko hài lòng:

-EunJung, e nghe chị nói này.

- Chị muốn nói gì?

- Tốt nhất e nên ém nhẹm chuyện JiYeon có thằng e trai khùng đi.

- Sao vậy? EunJung chau mày. – Nhưng chuyện đó là sự thật, đâu thể dấu mãi được.

- Vậy thì tùy e. So góp ý – Nhưng mà... nếu e muốn chuyện trôi chảy, thì e phải cẩn thận đấy.

EunJung ngẩn ra nghĩ ngợi, bà vú đã mang thức ăn sáng lên, Jung đã mất hết khẩu vị ban đâu, cô cứ ngồi đấy thừ ra, Ông Ham đã thức dậy đang xuống lầu. Hình như ông đã được vợ kể lại mọi chuyện nhưng ông rất bình thản. Ông ngồi xuống cạnh Jung đặt tay lên vai con, hớp 1 hớp cà phê rồi cười hỏi:

-Sao? Yêu rồi à? EunJung? Cha đã biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải đến... Mặc dù con trễ hơn cha... à à, sao cô bé đó thế nào? Đẹp ko? Dễ thương ko? Cha nghĩ là hẳn là con của ta chọn ko kém đâu nhỉ?

Rồi ông bắt đầu dùng điểm tâm, vừa ăn vừa nói:

-Nghe mẹ con nói như đụng phải nước sôi. Cha thì ko, cha ko hề nghĩ là... con rồi sẽ cưới Areum làm vợ... Bởi vì Areum tính nó ngang lắm.

So chen vào:

-JiYeon còn ngang hơn.

- Ồ! Ông Ham quay qua So – Con cũng biết con bé đó nữa à?

- Con đã gặp qua.

Ông Ham có vẻ thích thú:

-Thấy nó thế nào?

EunJung ko chịu được:

-Cha đừng phải hỏi gì cả. Đúng 5 giờ chiều nay con sẽ đưa cô ấy đến đây. Cha mẹ sẽ gặp mặt rồi nhận xét... Cha mẹ hỏi trước nhiều khi có định kiến ko hay.

- Hừ! So liếc nhanh về phía Jung – Làm gì e lại căng thẳng như vậy, Chị cũng ko hề nói xấu JiYeon, chị cũng ko phá hoại chuyện riêng của e đâu đừng có nghĩ xấu chị.

Ông Ham cười với Jung:

-Như vậy có nghĩa là... Cô bạn của con vượt hơn Areum phải ko? Con quen với cô ấy từ bao giờ?

- Dạ mới 4 tháng.

- 4 tháng thôi à? Ông Ham hơi giật mình. – Mới 4 tháng? Từ lúc quen nhau, yêu nhau rồi định cưới nhau? Chỉ 4 tháng? Vậy có nhanh quá ko? Chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng... Phải cẩn trọng bằng ko hối hận đấy con ạ.

Ông Ham nghiêm giọng tiếp:

-EunJung... con thật yêu con bé đó chứ?

EunJung nhìn cha gật đầu.

-Yêu nhiều lắm ko?

EunJung chau mày nhìn thức ăn trước mặt.

-Chuyện đó cha hẳn biết. Tình cảm nào có thể đánh giá bằng con số hay mức độ? Có nhiều thứ trên đời như sự nghiệp, tuổi tác, tài sản khi đạt đến 1 con số nhất định nào đó thì nó sẽ dừng lại. Còn tình cảm thì ko... Làm sao ta biết được là ta đã yêu đến đâu? Thế nào là chưa, thế nào là đủ?

Ông Ham nhìn con suy nghĩ.

-Con khiến cha thấy tò mò, cha muốn được nhìn thấy JiYeon ngay. Thôi được, con ăn sáng đi xong mình đến công ty. Có yêu thế nào cũng đừng nên bỏ dở công việc... Rồi chiều con đưa JiYeon về đây gặp cha mẹ.

EunJung nhìn cha.

-Con mong là... cha mẹ sẽ ko đánh giá JiYeon bằng cái bề ngoài thông thường. JiYeon là cô gái nhạy bén hay mặc cảm, con muốn cô ấy đến đây ko căng thẳng lắm.

Ông Ham có vẻ ngạc nhiên:

-Con nói vậy là sao? Con cảnh cáo cha đấy à?

- Dạ ko phải. Jung vội đính chính. – Con chỉ muốn nói, gia đình chúng ta giàu có... gần như cũng quen cách sử dụng đao to búa lớn... và cái này thì rất dễ làm cho người đối diện mặc cảm.

- À! Cha hiểu rồi, cô bé đó là 1 cô bé xuất thân từ gia đình nghèo, sống tự lực cánh sinh và con sợ là cái giàu sang của gia đình ta sẽ làm cô ấy ngợp, mặc cảm?

Jung gật gù.

-Đã rồi chứ đâu phải chưa? Chính vì vậy mà con ko muốn nó xảy ra 1 lần thứ 2.

- Cô ấy hiện làm việc ở đâu?

- Trước làm ở công ty JB, nhưng giờ sắp nghỉ.

- Tại sao lại nghỉ? Vì định lấy chồng nên nghỉ làm à?

- Đó là chủ trương của con. Con ko muốn cô ấy đi làm vì con đã nghĩ là chuyện đó ko cần thiết.

Ông Ham gật gù ko nói gì, còn Jung thì cố nuốt nhanh phần ăn của mình rối đứng dậy.

-Cha nà, đừng quên nhé chiều nay 5 giờ con sẽ đưa JiYeon về đấy.

- Ờ, cha sẽ về kịp để xem xem.

So đứng dậy định đi nhưng ông Ham đã gọi giật lại.

-SoYeon con đợi cha 1 chút.

So đứng lại quay sang cha.

-Con biết cha định giữ con lại làm gì. Có phải cha định biết thêm 1 ít về JiYeon ko? Con thấy thì ko cần. Bởi vì nhiều khi như vậy sẽ ảnh hưởng đến nhận xét, nên tốt nhất là đợi đến chiều cha mẹ gặp cô ấy rồi nhận xét sau.

So nói với nụ cười và bỏ đi ra ngoài. Còn lại vợ chồng ông Ham. Lắng nghe tiếng nổ máy xa dần bà Ham mới nói với chồng:

-Ông thấy đấy ông Ham con cái bây giờ ko phải như hồi xưa. Nó hoàn toàn độc lập... Đấy, nói là muốn lập gia đình 1 mình chọn chúng ta chưa biết cả mặt cô dâu. Đợi đến lúc quyết định rồi mới dẫn về nhà... Ông thấy ko, cái con bé park JiYeon gì đó... Qua giọng nói của EunJung ông có thấy là có quan trọng với nó tới nhường nào...

Ông Ham đứng lên đi qua phòng khách ngồi xuống salon nói với vợ:

-Tôi nghĩ là... con bé đó hẳn cũng ko tầm thường lắm đâu.

Rồi ông nhấc điện thoại lên quay số, Bà Ham hỏi:

-Ông gọi cho ai vậy?

Ông Ham ko trả lời vợ, bà Ham chỉ nghe ông dặn dò trong máy:

-À... Cậu làm ơn điều tra cho rõ ràng, cô gái đó tên là Park JiYeon nhà ở đâu ko rõ... Làm việc tại công ty JB... Cái gì/ Ờ ko biết... Tôi muốn biết trước 5 giờ chiều nay, tôi phải có đầy đủ tư liệu về cô ta... Đúng rồi... Mọi thứ... Gia thế, nhân cách, hạnh kiểm, tính tình... Vâng, đủ hết.

Bà Ham thở ra, bà ko hiểu sao Jung lại ko chọn areum. Con bé vừa đẹp vừa giàu có, lý lịch rõ ràng... Hay là... JiYeon lại xuất sắc hơn?... EunJung dù gì cũng có học chắc nó ko nhìn lầm người đâu. Bất giác bà thấy vui hơn... Thôi mặc sao cũng được, miễn nó chịu lập gia đình là được. Suốt ngày hôm ấy Jung ngồi ở văn phòng mà đấu óc vẩn vơ. Mọi chuyện đã chuẩn bị đâu đó chỉ chờ JiYeon, giống như 1 vở hát trước giờ mở màn và Jung lại thấy căng thẳng. Ko biết diễn biến ra sao? Thành công hay thất bại? Jung biết tính cách cha mẹ, thương con quá nên cái gì cũng muốn tốt nhất, tính tình lại chuyên chê, thủ cựu. Nhưng Jung cũng hy vọng, chính vì cha mẹ thương mình nên có khi lại dễ dãi thì sao? Cái này thì cũng ko chắc lắm. Nhớ lại những cuộc hôn nhân trước đây của 2 chị, đám nào cha cũng hoàn toàn hài lòng nhưng người cũng chỉ nói:

-Coi như nhà bên kia họ có phước đi!

Tại sao lại “bên kia” có phước chứ ko phải là chúng ta? Phải chăng đó là 1 sự tự mãn, kiêu hãnh về cái giàu có của mình mà đánh giá thấp giá trị của người khác xuống?

Cả 1 ngày cứ ở mãi trong trạng thái căng thẳng như vậy, đợi đến trưa sẽ điện thoại với Ji thông báo mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa. Nhưng rồi Jung chỉ nhận được giọng nói rụt rè đầy mặc cảm của Ji:

-Em ko tới có được ko hả Jung?

Và lại thêm lý do:

-Jinwoon nó ở nhà chờ e ko thể về khuya quá,,,

- Jung van e mà JiYeon. Bây giờ ko thể rút lui được rồi, e cứ yên tâm có Jung mà e ợ gì chứ? Jung bảo đảm với e cha mẹ Jung sẽ ko ăn thịt  đâu.

Ji thở dài. Rồi thời gian chầm chậm trôi qua. 2 giờ... 3 giờ... 4 giờ...

-Thôi được rồi, e biết là bây giờ muốn trốn cũng ko còn kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro