Chap 1: Trùng hợp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Au's POV

Nếu mọi người xung quanh nhìn Ran Mori với đôi mắt ngưỡng mộ vì sự xinh đẹp dịu dàng, bản thành tích học tập khiến người ta lóa mắt, tính cách dịu hiền, nết na và vô cùng khả ái thì chắc chắn mọi người đã lầm.

Mặc dù đang học Đại học năm ba khoa Bác sĩ tâm lí nhưng cuộc sống Ran không đơn giản như mớ kiến thức sáo rỗng cô học trên sách. Nó nhiều màu sắc, đen trắng hỗn tạp...

...

-Hình xăm này đẹp đấy!- một gã chạm vào hình xăm Wings trên lưng cô.

-Thank you.

-Em có phải là Rachel, nữ hoàng của sự quyến rũ trong thế giới Bar&Club không?

Cô nhếch mép cười, cái cười đầy quyến rũ, đánh gục gã đàn ông háo sắc bên cạnh. Gã bắt đầy lân la đến gần cô hơn, nhưng có vẻ không may cho gã, một bàn tay rắn chắc chặn tay gã lại, hấc mạnh và làm gã bậc ra phía sau. Gã tức giận xác định kẻ nào dám làm điều đấy. Và sau khi xác định xong, gã đã......bỏ chạy.

Người con trai kia không ai khác là Hakuba Suguru – công tử nhà giàu bậc nhất, thế lực quyền quí. Anh làm chủ nhiều quán bar&club trong khu Los Angeles này, bao gồm cả Secret- quán bar sang trọng hàng đầu nơi đây.

-Em không phiền với những người vậy sao Ran?- anh hỏi khi tiến lại gần và ngồi vào chiếc ghế cạnh cô.

-Anh đừng gọi tên tiếng Nhật của em nơi đây, em không thích.

-Oh I'm so sorry baby! Anh biết rồi.- anh nở nụ cười tươi kèm theo lời xin lỗi.

-Nếu anh cứ như thế các cô gái sẽ gục ngã đấy.- cô đưa cho anh một li Brandy, loại rượu mà anh yêu thích.

-Cảm ơn em! Tuy vậy nhưng anh chưa bao giờ thấy em gục ngã cả. Và anh muốn thấy điều này.- Hakuba đưa người sang cô, thì thầm với giọng nói ngọt ngào.

-Thôi nào! Rất tiếc em chỉ xem đàn ông là con mồi thôi! Trừ anh nhé, anh là bạn em.- cô đáp trả bằng giọng nói cuốn hút không kém.

-Haha anh không biết nên vui hay buồn với tư cách này.

Đúng vậy. Đây chính là cuộc sống thứ hai của Ran Mori, còn có tên tiếng Anh là Rachel Moora.

Ban ngày cô là một thiên thần của sự trong sáng.

Ban đêm cô là nữ hoàng của sự quyến rũ.

Và những ai biết rõ sự thật này? Gồm có: Hakuba, Aoko – nhỏ bạn thân thiết của cô.

---

Ran's POV

Tôi đang trên đường về nhà, hôm nay tôi không say lắm nên tôi đã tự lái xe về khu chung cư trung cấp tôi đang sống. Tất nhiên tiền trong tài khoản mà bố mẹ cung cấp cho tôi dư giả để tôi thuê được một khu căn hộ cao cấp, tiện nghi hơn. Nhưng tôi không thích, tôi vốn đang học ngành bác sĩ tâm lí, việc tìm hiểu đời sống phức tạp của những con người trung lưu này sẽ giúp tôi nhiều trong việc thực tập chữa trị cho bệnh nhân.

Đã 12h40, tôi uể oải nằm dài trên giường nhắn tin cho Aoko.

Tôi: Sao hôm nay cậu không đến? Tớ không có hứng thú săn con mồi nào cả.

Aoko: Sao thế? Nữ hoàng hôm nay bất lực vậy sao?

Tôi: Không có cậu tớ thấy chán!

Aoko: Thôi nào! Tớ đã gặp một người rất thú vị. Sẽ kể cho cậu nghe sau.

Tôi gập máy, nghĩ vẩn vơ về cuộc đời mình. Những buổi tối được chơi trong bar quả thật làm tôi rất thoải mái, tôi tìm đến những nơi này để xõa stress với những áp lực xung quanh. Áp lực từ một gia đình gia giáo, ép tôi vô khuôn mẫu ngoan hiền chuẩn mực; áp lực từ ngôi trường Đại học danh tiếng trong Los Angeles làm tôi nhiều lúc cáu điên lên. Tôi muốn giải thoát cho bản thân, và tôi tìm đến đây. Tôi gặp được Hakuba và làm bạn với anh ta. Cuộc sống hai mặt làm tôi có cảm giác đôi lúc mình giả tạo nhưng nếu không thế, tôi thề mình sẽ chết vì "áp lực" hằng ngày.

"But only love can say, try again....."

Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, là ai gọi tôi giờ này thế nhỉ? Oh god, là mẹ!!! Có chuyện gì làm mẹ gọi tôi khí gần một giờ sáng vậy?

"Alo, mẹ sao?"

"Ran mẹ có làm phiền con không? Giờ này là 1h sáng bên Mĩ phải không?"

"Dạ nhưng không sao ạ"

"Thật mẹ không muốn làm phiền con lúc này! Nhưng có chuyện khiến mẹ bực mình nên mẹ không thể chờ thêm nữa"

"Có chuyện gì sao mẹ?"- tôi bắt đầu thấy lo lắng, mẹ là người tinh tế, mẹ ít khi làm phiền người khác vào những lúc thế này. Hẳn có chuyện gì rất ghê gớm.

"Tại sao con giấu mẹ hả Ran? Sao con lại thuê một căn hộ trung cấp để sống trong khi bố mẹ cung cấp cho con tiền không thiếu? Con cần tiền làm gì chứ?"- giọng mẹ gắt hẳn lên, làm tôi sợ.

"Sao mẹ...."- tôi quá kinh ngạc khi mẹ biết mọi chuyện.

"Con thắc mắc sao mẹ lại biết phải không? Một cô bạn của mẹ đã thấy con sống ở đấy khi cô qua thăm người họ hàng. Mẹ thật sự thất vọng đấy Ran, con làm mẹ buồn thật."-giọng mẹ nặng và trầm xuống, làm tôi thấy tội lỗi chồng chất lên bản thân.

"Dạ con sẽ dọn ra khỏi nơi này"

"Không mẹ không thể kiểm soát con được. Vì thế mẹ đã xin một người bạn cho con ở nhà với gia đình của cô ta cũng trong Los Angeles, mẹ quyết định rồi, con đừng cãi lời mẹ. Ngày mai cô ta đến đón con"

Mẹ cúp máy mà không cho tôi lên tiếng, cái quái quỉ gì đang xảy đến vậy nè? Tôi phải sống với một gia đình xa lạ sao? Làm thế nào mà tôi có thể tự do nữa chứ? Cuộc sống về đêm của tôi tính làm sao nữa? Oh my God, tôi không dám tin tôi đã phải nghe mẹ nói những gì, cuộc đời tôi tàn thật rồi.

Lần này thì tôi chết thật rồi, một đêm tôi không ngủ được.

---

Aoko's POV

Tôi chắc chắn đây là lần thứ mười mấy con bạn kế bên tôi đã nói nó muốn chết, và tôi sắp sửa cho nó chết đây! Cái áo sơ mi thẳng tắp tôi tốn công ủi tối qua giờ không khác cái giẻ lau nhà. Ran đã bấu víu, cào cấu nó không thương tiếc.

-Thôi nào? Chuyện gì thế? Cậu cứ muốn chết là sao hả?

-Tin tớ đi Aoko, tớ thực sự muốn chết. Cậu không biết tớ sắp đối mặt với những gì đâu?- Ran tiếp tục bấu áo tôi một cách quằn quoại, tôi chỉ muốn gào thét vào mặt nó là nó cứ tiếp tục như thế tôi sẽ cho nó chết trước khi nó thực sự muốn.

-Tớ mất bình tĩnh lắm nhé! Cho tớ biết mọi chuyện trước khi tớ giết cậu!- tôi thở dài, kìm nén sự tức giận của mình.

-Chuyện là....-Ran bắt đầu kể những gì với cô ấy tối qua.

-Sao? Thật chứ?- tôi tròn xoe mắt, miệng hầu như không khép lại được nữa rồi.

-Huhu tớ phải làm sao? Như thế cuộc sống tớ không khác một ngục tù.

-Tớ không biết!- tôi thấy tội cô bạn cạnh tôi.

Thực sự cuộc sống tôi cũng không khá hơn, tôi vẫn luôn bị kìm nén trong một khuôn khổ do bố mẹ tạo ra. Và đương nhiên tôi tìm đến sự giải trí, ý tưởng lớn gặp nhau. Tôi thân với Ran kể từ dạo ấy.

...

Giờ ra chơi, tôi và Ran đang tiến đến khu vực canteen của trường.

Tôi vẫn đang cố an ủi nó bằng những lời nói mang tính lạc quan nhất có thể.

Còn khuôn mặt nó không tươi tắn lên nổi dù chỉ một chút.

Hai chúng tôi bỗng dừng lại, nói chính xác hơn là phải dừng lại. Có một đám người đang chặn trước mặt chúng tôi. Bọn chúng không ai khác chính là băng nhóm của Izumi. Nhất là Izumi, thủ lĩnh của cái nhóm "Mèo hoang" điên khùng gì đó luôn luôn ganh ghét, ghen tị với Ran vì Ran cướp mất danh hiệu hoa khôi của nó. Khỏi cần nói tôi ghét chúng như thế nào.

-Tránh ra!- tôi lên tiếng.

-Không! Mày đi đi, người tao cần gặp là Rachel.- Izumi vẫn là cái giọng đanh đá, chua ngoa ấy.

-Không, Rachel sẽ đi cùng tôi!- tôi kéo Ran sát vào người mình.

-Mày đừng có phiền, tao không muốn gây sự với mày.

Sao? Gây sự ấy, thử xem nào! Tôi cá chắc sẽ ban tặng cho mỗi đứa chúng nó một đòn Judo đủ để gảy xương sườn ấy.

-Tôi không muốn gây chuyện với mấy người.- Ran lên tiếng, tôi biết nó đang tức lắm nhưng hình tượng trong sáng, ngoan hiền chết tiệt không cho phép nó thể hiện ra ngoài.

-Mày sợ sao? Rachel- Izumi cùng cái cười khinh bỉ.

Trời ơi, tôi muốn đấm cho mỗi đứa một cái vào mặt lắm rồi đấy nhé!

"Xin mời học sinh Aoko Nakamori khóa ba lên phòng giáo viên có chuyện gấp. Xin nhắc lại mời học sinh Aoko Nakamori lên phòng giáo viên có việc gấp"

Chết tiệt! Đang lúc thế này mà lại mời đi đâu không biết. Ran ra hiệu cho tôi đi đi, nhưng tôi không muốn. Tôi sợ nó sẽ đứng đó cam chịu cho bọn kia mắng nhiếc.

Nói gì thì nói tôi cũng phải đi, tôi cô ngoảnh đầu lại xem xét tình hình. Đúng như dự đoán nó vẫn đứng im, chưa bao giờ tôi nguyền rủa cái sự ngoan hiền đến mức này!

---

Ran's POV

Tôi đang mệt mỏi với mấy đứa đầu óc nông cạn trước mặt tôi hiện giờ, không khi nào chúng cho tôi bình yên được dù chỉ một ngày, tôi mà không bỏ ngoài tai những điều ấy thì có lẽ chúng đã được yên nghỉ trong bệnh viện rồi.

-Các người muốn thế nào?- vẫn là câu hỏi quen thuộc mỗi khi tôi gặp bọn chúng.

-Mày biết Kay phải không?- Ôi trời! Cái giọng chanh chua của Izumi làm tôi sởn hết da gà.

Hóa ra là cái tên Kay, một hot boy đần độn- theo tôi là như thế! Tôi biết hắn, biết quá rõ là đằng khác. Hằng ngày hắn đã tra tấn tôi bằng một đống bom thư tình cảm sướt mướt mà tôi cực ghét. Sao lại thắc mắc hắn, chẳng lẽ con nhỏ này có tình cảm với người như hắn sao trời? Cũng phải thôi, nồi nào ấp vung ấy, cặp đôi dở hơi.

-Biết!- tôi khẳng định.

-Kay đang có tình ý với mày và tao yêu cầu mày tránh xa anh ấy ra!

-Tôi không dám lại gần chứ đừng nói là tránh xa.

-Mày đừng chối, ai cũng bảo mày thích anh ấy. Anh ấy là của tao, của tao, của tao mày hiểu không?

Trời ơi! Đầu tôi muốn vỡ ra với mấy đứa này. Tôi mà thèm cái tên đần độn ấy sao mà bày đặt giành lấy. Sao thoát khỏi cái đám dở hơi này đây? Chúa ơi cứu con!

-Tôi có bạn trai rồi!- cách này có vẻ ổn nhất, mong là chúng buôn tha cho tôi.

-Đâu cho tao xem!

-Tôi không thích!- biết lấy đâu ra mà cho chúng xem.

-Mày đừng chối. Mày cũng yêu Kay phải không?

Dẹp đi! Tôi khẳng định tôi không yêu cái tên ấy. Làm sao kiếm ra bạn trai đây trời.

À biết rồi, thấy đối tượng rồi.

Chộp lấy ngay thời cơ này mới được.

Tôi kéo cánh tay một anh chàng xui xẻo vừa ngang qua và kéo lại. Nở nụ cười tưới nhất có thể, tôi siết tay anh ta khá mạnh, lén nháy mắt một cái.

-Đây là bạn trai tôi!- tôi mỉm cười và đưa tay giới thiệu anh chàng bên cạnh.

-Mày nói thật sao?- giọng Izumi có vẻ run.

-Sao? Không tin à?- tôi khá ngỡ ngàng với thái độ của nó, nhưng tôi vốn diễn xuất giỏi rồi nên không để lộ ra. Anh chàng kế bên cứ ngơ ngác như mới trên trời rơi xuống. Tôi biết anh ngạc nhiên lắm, cầu xin anh làm ơn giúp tôi đi.

-Ừ tôi là bạn trai của cô ấy!- Mừng quá, cuối cùng anh ta đã hợp tác với tôi. Tôi hứa sẽ giải thích anh rõ ràng sau khi bọn dở hơi này đi.

-Tao đi đây, chúc... mày... hạnh phúc.

Izumi cuốn lên chạy mất cùng đám bạn của nó, tôi còn nghe chúng xầm xì khi ngang qua tôi.

"Sao chúng nó quen nhau mà tao không hay biết nhỉ?"

"Đấy là anh Jimmy!"

"Có vẻ họ là couple thật rồi!"

Jimmy??? Là tên anh chàng này sao?

-Chào anh! Cảm ơn anh vì đã giúp tôi, tôi cũng xin lỗi kéo anh vào việc không hay này!- tôi đang giải thích một cách ngắn gọn cho việc mình vừa làm.

-Không sao!

May quá! Vậy là tôi gặp người hiền lành rồi.

...

..

.

Khoan có phải tôi vừa nghĩ anh ấy hiền lành không? Nếu có thì tôi bác bỏ ý nghĩ đấy nhé!

Anh ta đang làm một trò cực kì BIẾN THÁI với tôi.

Anh ta dồn tôi vô chân tường, chống tay vào tường. Khoảng cách giữa anh ta và tôi là 0. Không thể tin được, tôi lầm to khi nhìn người mà đoán tính cách, anh ta đang ép thân thể của anh vào người tôi.

Đây không phải lần đầu điên tôi gần gũi với con trai nhưng như thế này thì chưa bao giờ. Anh ta ỷ giúp tôi chút mà muốn gì cũng được sao?

-Hi baby!- anh đang thì thầm vào tai tôi, một giọng nói hết sức ngọt ngào. Tôi ngửi được mùi bạc hà dịu mát xộc vào người. À mà chuyện đó không quan trọng, quan trọng là bây giờ chúng tôi trong tư thế cực kì nhạy cảm.

-Anh muốn gì?- giọng tôi run run, có phải vậy mà mấy đứa kia mới nhìn mặt anh bỏ chạy hết không?

-Tôi muốn em!

Mặt tôi không muốn mà cứ đỏ bừng bừng lên, màu dồn hết về tim rồi, tim tôi đập nhanh như trống ngày hội vậy!

-Đi ra- tôi dùng hết sức đẩy cơ thể rắn chắc của tên mà tôi lầm tưởng nãy giờ ra.

Tôi chạy nhanh về lớp, vừa kéo ghế ngồi xuống cũng là chuông hết giờ reo lên. Từ cửa sổ tầng một, tôi nhanh chóng nhận ra anh ấy đang đi trong trường...cùng với một cô gái tóc ngắn màu đỏ nâu. Hai người khá thân mật, tay anh ấy quàng qua vai cô gái.

Hoá ra đàn ông ai cũng như nhau, chỉ tội cô bạn gái kia, số khổ mới đi quen anh ta. Tôi chống tay lên cằm, một cảm giác ngao ngán ùa về như vũ bão, tim tôi bỗng xốn xang lạ kì. Có cái gì đó gọi là: luyến tiếc. Sao vậy nè! Tôi không muốn nghĩ đến người con trai tên Jimmy kia nữa!

...

Aoko chạy về nhanh về lớp, vừa ngồi vào chỗ nó đã luôn miệng hỏi han bọn kia có làm gì tôi không? Tất nhiên là tôi kể cho nó nghe những gì xảy ra với tôi: từ bọn kia làm phiền, đến kéo đại một anh chàng làm người yêu, ngoại trừ hành động kì lạ của anh ta.

-Sao? Jimmy???- Aoko hét toáng lên làm tôi muốn bật cả ghế, bốn bề xung quanh lớp nhìn hai đứa tôi như những kẻ tội đồ.

-Gì thế?- cái tên đó bộ là người ngoài hành tinh hay sao mà ai nghe đến tên cũng há hốc mồm ra thế nhỉ?

-Cậu đụng tới cháu trai của hiệu trưởng trường Đại học này rồi?

-Sao??? Cậu nói gì?- tai tôi lùng bùng.

-Tớ không nghĩ là cậu không biết anh ấy! Nổi tiếng thế cơ mà!

-Thôi đừng nói tớ không muốn nghe.- tôi ché tai lại, cố để đầu óc bình tĩnh.

Aoko thở dài, nằm ra bàn, nó đang lầm bầm với bài tiểu luận thầy cô bắt nó chuẩn bị cho MC trong buổi lễ sắp tới trường chúng tôi. Còn tai tôi vang mãi câu nói "Cậu đụng tới cháu trai thầy hiệu trưởng" của Aoko nên không nhét thêm được gì vô nữa!

...

-Tối nay ta đi săn, tớ cần dẹp hết mớ hỗn độn ngày nay!- tôi đề nghị khi tiết học thứ 4 kết thúc.

-Ok, nhưng tớ không săn đâu!

-Sao thế?

-Tớ không thích nữa thôi.

Lại thêm con bạn tính khí thất thường này nữa chứ! Tôi mệt mỏi lắm luôn, muốn tiết học nhanh kết thúc, chuẩn bị cho đêm nay thật hoành tráng.

-Chẳng phải cậu nói hôm nay có người đón cậu qua nhà mới sao?

-Không họ dời lại sáng mai rồi.

-Đêm cuối cùng, let's play!!!

-Yeahhhhh!!!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro