Chap 2. TRÙNG HỢP? KHÔNG! ĐÓ GỌI LÀ ĐỊNH MỆNH.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Au's POV


Tiếng nhạc xập xình, những tiếng hò hét phấn khởi làm Ran cảm thấy thoái mải hơn phần nào. Ít nhất cô không thấy rối như sáng nay nữa, li Hennessy sóng sánh trên tay cô. Tối nay, Aoko chọn cho cô một chiếc váy trắng kem bó sát vào người, hình xăm Wings sắc sảo tôn lên bờ vai trắng ngần của cô.

Aoko vừa trở lại sau một bản nhạc sôi động, gọi ngay một li Rum yêu thích của cô nàng. Aoko quàng tay qua người Ran, tinh thần hết sức phấn khởi.

-Cậu thực sự không muốn săn mồi sao Aoko?- Ran đưa môi nhấp một tí Hennessy.

-Chẳng phải tớ nói rồi sao?

-Tớ cứ ngờ ngợ, sao thế?

-Lí do thì biết sau nhé!- Aoko nháy mắt

Cô lắc đầu với cô bạn của mình, Aoko lúc nào cũng thế, có bí mật cứ giấu cho đến cùng. Còn chuyện của cô, Aoko khai quật cho bằng hết mới thôi.

-Này, cậu đã bao giờ nghe đến hoàng tử lạnh lùng trong thế giới bar&club chưa?

-Chưa.

-Tớ không ngờ đấy, cậu phải biết ai đang sánh vai với danh hiệu nữ hoàng quyến rũ của cậu chứ!

-Thôi nào, có gì hay ho không?

-Anh ấy đang ở đây!

-Ừm.

-Cậu không phấn khích sao? Anh ấy là bạn của Hakuba đấy, cậu nên làm quen.

Ran im lặng, cô đang cho tâm hồn mình phiêu lạc cũng âm thanh sôi động nơi đây, Aoko trề môi, tỏ vẻ ngán ngẩm trước cô bạn của mình.

-Tớ đi nhé! Quay lại sau!

Nói rồi Aoko nhanh chóng di chuyển mất hút, Ran ngồi đấy uống cạn li Hennessy và chờ cho tay Bartender pha li kế tiếp.

-Hi baby!

Cái giọng nói này, cái kiểu cách này, sao mà quen đến thế!

Cô quay đầu lại, nhìn con người đứng sau lưng mình mà giật mình hoảng hốt.

Nếu cô không nhầm thì: ánh mắt sắc lạnh, đường nét quen thuộc này, cả cái dáng đứng.

Hắn là Shinichi Kudo, tên tiếng Anh phổ biến là Jimmy Kudo, hoàng tử lạnh lùng của chốn bar&club thiên đường này!

Mặc cho tay bartender đang gọi tên cô để lấy li rượu nhưng mắt cô và cả tâm trí cô nữa đang dồn về một đối tượng khác.

-Thật không ngờ!- cô thốt lên câu nói đầu tiên sau giây phút đứng hình.

-Tôi không ngờ!- anh cũng nói ra một câu gần tương tự.

Anh ngồi xuống ghế cạnh cô, trên tay là li Brandy. Anh nở nụ cười nhẹ, hút ánh mắt cô theo nó, làm cô có giây phút ngượng ngùng.

-Ran Mori, ồ không không nên gọi em là Rachel để hợp với nơi đây!

-Tôi không dám, hóa ra cháu trai hiệu trưởng lại xuất hiện ở đây.

-Thư giãn đi, chẳng phải hoa khôi trong sáng của trường cũng ở đây sao?

Cô cười, nụ cười nhạt.

Nếu lỡ biết cuộc sống hai mặt của nhau thì việc gì giấu giếm nữa!

-Chúng ta ai cũng có bí mật, nên giữ cho người khác cũng như chính mình- Ran lên tiếng.

Shinichi cười lớn, hóa ra trước mặt anh giờ đây là cô gái khác hoàn toàn với cô gái ban sáng anh gặp mặc cho họ chung một thân thể.

-Ok baby!- anh là người thứ hai gọi cô thân mật thế, trước đó dĩ nhiên là Hakuba.

-Em muốn nhảy với tôi một bản không?- Shinichi đề nghị.

Ran không nói gì, đặt li rượu lên bàn và tiến đến khu đại sảnh. Shinichi cũng thế, anh đi theo cô. Họ bắt đầu hòa mình vào trong âm nhạc, nhún nhảy theo điệu nhạc. Trong giây phút phấn khởi, hai cơ thể đã chạm vào nhau.

Shinichi vòng tay qua eo Ran, còn Ran cô đang tựa đầu vào ngực Shinichi, ngửi lấy mùi hương bạc hà cô đã bị ấn tượng sáng nay. Cô không nghĩ bản thân mình lại làm thế này, chỉ là trong giây phút này cô đang bị anh thu hút, mọi thứ trên cơ thể anh- cô đang ngắm nhìn.

"Nhìn kìa, hoàng tử lạnh lùng và nữ hoàng quyến rũ"- một người trong số gần đấy đã thốt lên. Và Ran nghe thấy, cô không mấy bận tâm.

Họ đã có thời gian vui vẻ bên nhau, những trận cười sảng khoái. Cuối cùng cũng đến lúc ra về.

-Bye em! Baby- anh vẫy tay chào cô, không quên gửi gắm nụ cười đầy cuốn hút.

-Bye anh.- cô làm một việc tương tự.

Cô leo lên taxi và đi thẳng về nhà. Còn phần Aoko, không hiểu sao cô ấy đã nhắn tin cho cô bảo là có chuyện gấp cần về nhà!

Rốt cuộc là Aoko ngày càng lạ, phải chăng đang giấu giếm cô điều gì hay sao?

...

-Sao rồi, có phải chú bị mê hoặc rồi không?- anh chàng tóc vàng kim đi từ khu VIP ra.

-Vâng, em thấy cô nàng thú vị.- Shinichi trả lời, dùng ngón cái vuốt nhẹ môi dưới.

-Haha anh biết mà! Have fun- Hakuba cười lớn và đi vào lại khu VIP.

---

Ran's POV

Tôi nằm dài trên giường, tay kéo chăn bông phủ khuôn mặt lại cho cái ánh nắng kia không làm phiền giấc ngủ quí giá của tôi vào ngày chủ nhật. Nắng tinh nghịch xuyên qua lớp kính cửa sổ chơi đùa khắp căn phòng, chim ca ríu rít, tôi nghe được tiếng lá cây xào xạc cùng tiếng gió vi vu.

Một buổi sáng chủ nhật không còn gì hoàn hảo hơn cho việc...ngủ nướng. Quả thật tối qua tôi đã về nhà rất muộn, tôi không có ý định dậy sớm để ngắm nhìn khung cảnh tươi đẹp ngoài kia.

"But only love can say, try again..."

Tiếng chuông điện thoại réo, tôi dùng gối đè bẹp nó xuống, nó đang phá giấc ngủ hiếm hoi của tôi.

"But only love can say, try again..."

Lần thứ hai rồi! Tôi nhấc máy mà thậm chí không nhìn đến tên cuộc gọi

"Alo?"

"Ô Ran Mori, cô là bạn mẹ cháu đây, cô sắp đi qua đón cháu rồi"

Tôi ngồi bật dậy, tóc tai rối xù, mắt thậm chí còn không mở ra nổi. Ôi tôi quên mất hôm nay quan trọng như thế nào.

"Vâng vâng ạ"- tôi lúng túng.

"Vậy nhé! Chào cháu"

Tôi quẳng chiếc điện thoại vào góc giường, chạy ùa vào nhà tắm. Không thể tin được là tôi có thể quên một chuyện quan trọng đến thế này. Lần thứ hai tôi trách bản thân mình.

...

"Bing boong"

"Cạch"

-Cháu chào cô- tôi chào một người phụ nữ trung niên trước mặt tôi, cô ấy thật sự rất đẹp và sang trọng.

-Chào cháu! Chúng ta ra xe luôn nhé, đồ của cháu sẽ có người thu dọn sau.- là giọng vùng Tosa sao?

-Dạ vâng!- tôi gật đầu, khóa cửa và đi theo cô ấy.

Sau khi yên vị trong chiếc xe vô cùng đắt tiền của cô ấy, tôi còn được làm quen với một bác mà tôi nghĩ hẳn là chồng của cô. Hôm nay tôi diện một chiếc váy xanh ngọc cổ sơ mi kín, đôi giày búp bê cho ra dáng thiếu nữ tẹo. Ngoài miệng tôi cười nói rất vui vẻ nhưng thật sự trong lòng tôi lo lắng ngập tràn. Sống với hai bác cuộc sống về đêm của tôi sẽ không như trước nữa, sẽ lủi thủi mãi trong nhà sao? Chỉ nghĩ đến thôi là buồn phát khóc rồi.

Tôi đặt chân đến một căn nhà khá yên tĩnh trong khu Los Angeles nhộn nhịp này. Căn nhà không thấy có vẻ uy nghi, tráng lệ gì lắm, chỉ cảm nhận được nó rất yên bình. Là một căn nhà trắng diện tích lớn một trệt một lầu, cùng khu vườn rộng bao la. Tôi thật sự bị ấn tượng, từ lâu tôi hứng thú với những căn nhà kiến trúc đơn giản thế này.

-Cháu thấy nhà đẹp không?- bác gái hỏi tôi khi chúng tôi bước vào phòng khách.

-Dạ đẹp lắm ạ!- tôi ngó quanh một lượt, đa số đồ nội thất làm từ gỗ, trông ấm áp làm sao.

-Cô là Yukiko Kudo, chồng cô là Yusaku Kudo, còn có một cậu con trai hơn cháu một tuổi nữa. Cháu sẽ sống ở đây với thằng bé!- bác gái vui vẻ giới thiệu.

"Ặc" tôi đang cô nuốt ngụm nước lọc trong cổ họng xuống, chúng thật khó khăn. Hóa ra việc uống nước không dễ như người ta hay nói.

-Sao ạ?- mắt tôi mở to.

-Cháu đừng lo, thằng bé vốn hiền lành, lại biết điều lắm. Nó đang học Đại học năm tư khoa quản trị kinh doanh, chú tin là nó sẽ không khó khăn để hai đứa làm quen nhau- bác trai cười nụ cười phúc hậu.

-Cô chú đi đâu ạ?

-Ồ chúng ta sẽ đi du lịch ở Philippin để tìm vốn tư liệu viết văn, cũng để giải trí khỏi thành phố ồn ào này! Chúng ta không định trước ngày về- bác trai trả lời.

Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ khá miễn cưỡng. Dù sao tôi cũng vui vì nếu không có hai bác, tôi sẽ không vướng bận, sẽ có những cuộc vui chơi thỏa thích như trước.

...

Tôi đang dùng bữa trưa với hai bác Kudo, lâu rồi tôi mới có bữa ăn đậm chất gia đình thế này. Tài nấu ăn của bác gái quá tuyệt vời.

-Sao giờ này Jimmy chưa về, chẳng phải em đã gọi thông báo với nó là nhà có khách rồi sao?- bác trai lên tiếng.

-Bé Shin đã nhắn tin bảo về liền.

Sao??? Jimmy á??? Cái tên này....ôi mong sao nó chỉ là tên giống tên thôi. Nếu thật là hắn ta, chuyện gì xảy ra tôi không dám nghĩ đến, nhưng lòng tôi lại bồn chồn cảm giác lạ kì. Không, không! Jimmy là cái tên phổ biến- tôi lắc đầu xua cái suy nghĩ vớ vẩn ấy đi.

"Cốc..cốc..cốc"

"Cạch"

-Chào bố mẹ con về!"- cái tiếng nói này...không chỉ là giọng trùng giọng mà thôi.

-Jimmy ngồi vào bàn đi con- bác trai gọi tên cái anh đấy.

Tôi ngước mặt lên.

Bần thần.

Đôi đũa tuột khỏi lòng bàn tay tôi. May mắn là hai bác đang tập trung vào con trai họ nên tôi mau chóng nhặt lại.

Hắn, hắn không ai khác là Jimmy Kudo- kẻ biết được bí mật cũng như có đời sống hai mặt như tôi. Tại sao? Cái chuyện trớ trêu gì đang xảy ra vậy nè? Thượng đế, ngài đang trêu đùa con sao? Nếu thế trò đùa này thật sự không vui tí nào đâu ạ, tôi muốn chết lắm rồi đấy nhé!

Một cảm giác lo lắng xen lẫn sợ hãi đang bao trùm lấy tôi. Hằng ngày tôi phải sống chung, đối mặt với anh ta sao? Không tưởng tượng nổi sẽ ra sao, chắc là thảm hại lắm. Đời tôi tàn rồi, tàn thê thảm luôn rồi.

Hơn bao giờ hết, tôi muốn níu kéo hai bác đừng đi du lịch nữa...

-Chào em! Tên anh là Jimmy Kudo- anh ta lên tiếng, không nhầm thì chào tôi hả?

-Ơ...vâng chào anh! Em tên Rachel Moora- tôi lí nhí chào lại, đầu vẫn chưa ngẩng lên.

-Hai đứa đừng xưng hô xa lạ thế, gọi tên tiếng Nhật của nhau xem nào- bác gái lên tiếng.

-Tên anh là Shinichi Kudo- anh ta giới thiệu lần hai.

-Vâng- giọng tôi vẫn nhỏ không khác, biết tên Nhật của tôi thì giới thiệu làm quái gì nữa.

...

Sau bữa trưa, chúng tôi tập hợp lại tại phòng khách.

-Ran cháu thích phòng nào? Nhà chỉ có hai phòng thôi, cháu được ưu tiên- bác gái hỏi tôi.

-Dạ cháu thích căn nằm ở hướng Đông kia!- tôi chỉ tay lên đấy sau khi nhìn qua nhìn lại giữa hai phòng.

-Không căn đó là của anh- Shinichi phản bác.

-Shinichi con nhường Ran đi, đấy là sự ga-lăng- bác gái đang khuyên nhủ anh ta.

-Không con không thích, đấy là phòng con đang ở mà!- Shinichi vẫn tiếp tục phản đối.

-Shinichi! Phép lịch sự với khách của con đâu?- bác trai nghiêm nghị nói.

-Nhưng....- anh ta im lặng.

Tôi cảm nhận được gáy cổ mình lạnh toát, có phải anh ta nhìn tôi không? Chính xác hơn là anh ta đang liếc tôi, ánh mắt hình viên đạn làm tôi thấy mình trở thành kẻ có lỗi. Nhưng ai mà biết đó là phòng của anh, tôi chỉ chọn theo cảm hứng thôi.

À mà không, phải như vậy mới trả thù được vụ ở trường lần trước với anh. Tôi tìm được lí do để chiếm đoạt nó rồi.

-Vâng cháu thích phòng đấy ạ!- tôi cười tươi.

-Em...

-Vậy nhé! Hai đứa sống cùng nhau vui vẻ, tí nữa hai bác lên máy bay rồi! Hai bác đi bây giờ cho kịp- bác gái nói.

Tôi và anh ta tiễn hai bác ra xe. Sau khi chiếc xe đi khỏi là một không gian vô cùng ghê sợ sau lưng tôi.

Tôi quay người lại nở nụ cười của kẻ chiến thắng, mặt anh ta có vẻ hầm hầm.

"Rầmmmm"

Cánh cửa đóng lại một cách thô bạo, tôi cá chắc là anh ta đang tức lắm!

Tôi vô nhà, kéo vali đồ lên phòng, và đương nhiên là căn phòng hướng đông.

Và anh ta, con người tội nghiệp đang dọn dẹp đồ qua căn phòng hướng Tây đối diện. Lòng tôi vui làm sao, cho anh ta biết đùa giỡn với tôi là tác hại như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro